"Kỳ tứ thiếu, ngươi có thể liên hệ được với Tà Y sao?" Thẩm Nguyên thật cẩn thận hỏi.
Kỳ Thiếu Vinh gật đầu, thong dong đáp: "Đương nhiên, chúng ta là bằng hữu tốt, chính là cái loại nằm trên cùng một cái giường."
Thẩm Nguyên: "......" Kỳ tứ thiếu, ngươi thật sự không cần lần nào cũng giải thích về quan hệ tốt đẹp giữa ngươi cùng Tà Y, "Thực tế là, Thẩm gia có việc muốn mời Tà Y tới hỗ trợ."
Kỳ Thiếu Vinh nghiêng đầu nhìn Thẩm Nguyên: "Chuyện gì vậy?"
"Đế quốc có nuôi mấy vạn đầu song giao mã, ngươi biết không?" Thẩm Nguyên hỏi.
"Biết." Song giao mã là chiến mã của đế quốc, phần lớn đều ở trên dưới cấp bốn, cấp năm, giao mã vương có thể đạt tới cấp bảy, một con song giao mã không tính là cái gì, nhưng khi số lượng đạt tới trình độ nhất định liền đáng sợ. Đế quốc có một chiến đội song giao mã, chiến mã phối hợp cùng chiến sĩ, thực lực không phải chỉ là một cộng một bằng hai.
"Song giao mã là yêu thú tương đối dễ thuần dưỡng, trong đế quốc có rất nhiều đại gia tộc có nuôi dưỡng."
"Trong trại nuôi ngựa hoàng gia có rất nhiều song giao mã ngã bệnh, tứ hoàng tử đã gửi rất nhiều đơn mời cho Tà Y, đều đá chìm đáy biển, hy vọng Kỳ tứ thiếu có thể hỗ trợ liên lạc." Thẩm Nguyên thật cẩn thận giải thích. Thẩm Nguyên cảm thấy bản thân hắn thật sự là bệnh đến ngu luôn rồi, cư nhiên cầu đến trên đầu Kỳ Thiếu Vinh.
Kỳ Thiếu Vinh khẽ cong khóe miệng: "Hình như quản lý trại nuôi ngựa hoàng gia là người Thẩm gia các ngươi a!"
Thẩm Nguyên: "......" Thật sự là người Thẩm gia, vậy nên nếu chiến mã thật sự xảy ra vấn đề, Thẩm gia sợ là gặp phải phiền toái lớn.
"Nếu Tà Y có thể trị trị liệu tốt cho chiến mã sẽ có năm mươi vạn đồng vàng thù lao." Thẩm Nguyên nói.
Kỳ Thiếu Vinh nghiêng đầu nhìn Thẩm Nguyên từ trên xuống dưới một vòng, khóe miệng nhàn nhạt ý cười, trong lòng Thẩm Nguyên bỗng dâng lên một cỗ dự cảm không tốt.
"Kỳ tứ thiếu, có phải có vấn đề gì không?"
"Ngươi biết đấy, ta hạ một trăm vạn đồng vàng đánh cược Thiên Lan học viện đoạt giải nhất."
Thẩm Nguyên gật đầu: "Biết, trong hoàng đô có không biết bao nhiêu người hâm mộ Kỳ tứ thiếu ngươi một đêm phát tài đâu."
Kỳ Thiếu Vinh cười cười: "Ngươi có biết tiền vốn của ta là từ đâu ra không?"
Thẩm Nguyên lắc đầu: "Không biết."
"Ngươi cũng quá ngu ngốc!" Kỳ Thiếu Vinh tràn đầy ghét bỏ nói.
Thẩm Nguyên: "...... Ta không được thông minh lắm."
"Quan hệ của ta cùng Tà Y rất tốt, tiền này đương nhiên là Tà Y cho ta mượn, thật may mắn, lần này ta kiếm lời được từ các sòng bạc cũng khoảng đến ba ngàn vạn, phân cho hiệu trưởng một ngàn vạn, Thiên Diện sáu trăm vạn, còn lại ta cùng Tà Y chia đều."
Thẩm Nguyên: "......"
"Tiểu Tà vừa kiếm được một bút lớn, nếu đổi thành ngày bình thường, năm mươi vạn cũng không tồi, bất quá...... lúc này tựa hồ có chút không đủ nhìn đâu." Kỳ Thiếu Vinh lắc đầu than thở.
Thẩm Nguyên: "......" Thật có tiền!
"Kỳ tứ thiếu, ngươi xem cần bao nhiêu kim tệ Tà Y mới bằng lòng ra tay?" Thẩm Nguyên hỏi.
Kỳ Thiếu Vinh nhún vai: "Cái này ta làm sao biết được, càng nhiều càng tốt."
Thẩm Nguyên: "......" Càng nhiều càng tốt, chừng mực này thật sự là quá mơ hồ.
"Trên thực tế, nếu có thể chữa trị tốt cho chiến mã, xem trên phần công lao, quân thượng sẽ ban tước vị cho Tà Y."
"Tước vị? Nghe không tồi!" Tước vị trong đế quốc chia làm Nam tước, Tử tước, Bá tước, Hầu tước, Công tước, mỗi tước vị lại chia làm tam đẳng.
"Không biết nếu trị liệu tốt cho chiến mã, quân thượng sẽ ban tước vị gì?" Lại nói tiếp, lần trước hắn trị cho hổ con, quân thượng keo kiệt kia cũng chỉ cho ba mươi vạn đuổi cổ hắn, chuyện tước vị lại một câu cũng không nói.
"Đại khái là Bá tước tam đẳng." Thẩm Nguyên đáp.
"Mới chỉ là Bá tước? Còn là tam đẳng?" Kỳ Thiếu Vinh tràn đầy ghét bỏ hừ một tiếng.
"Kỳ tứ thiếu, chuyện tước vị đương nhiên là đi một bước xem một bước, Tà Y có bản lĩnh như vậy, sau này sẽ có rất nhiều cơ hội lập công, tước vị tự nhiên cũng có thể lên như diều gặp gió."
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Thẩm Nguyên: "Ngươi về trước đi, ta sẽ chuyển lời cho Tà Y, hắn có thể đáp ứng hay không ta còn chưa biết được."
Kỳ Thiếu Vinh nhìn bóng dáng Thẩm Nguyên rời đi, thở dài một hơi: "Nhất thất túc thành thiên cổ hận (một bước sa chân hận thành muôn thuở) a!"
Kỳ Hằng khó hiểu nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Thiếu gia, lời này có ý gì vậy?"
Kỳ Thiếu Vinh: "......" Phải biết rằng hắn chính là danh y a! Kết quả tới một đời này lại chạy như điên trên con đường thú y, lỡ một bước chân, bây giờ hắn có muốn rút lại cũng không được, trước đấy hắn cứu trị cho hổ con, tốt xấu gì cũng còn có thể an ủi bản thân là hắn đang cứu trị cho con non của thần thú, hiện tại hắn cư nhiên còn phải đi xem bệnh cho cả ngựa.
"Thiếu gia, nếu ngươi không muốn thì có thể đẩy đi."
"Không được."
Kỳ Hằng khó hiểu hỏi: "Vì sao?"
"Ta muốn làm quan."
Kỳ Hằng: "......" Đúng là một lý do cường đại.
............
Thẩm Nguyên thất hồn lạc phách rời khỏi chỗ Kỳ Thiếu Vinh, có chút buồn bực nhìn Kỳ Thiếu Phúc: "Tứ đệ ngươi có thể vì chuyện ta từ hôn mà ghi hận Thẩm gia, ở trước mặt Tà Y nói xấu về ta không?"
Kỳ Thiếu Phúc rất muốn nói, không cần lo lắng, nhưng nghĩ đến cá tính hẹp hòi của Kỳ Thiếu Vinh liền thở dài một hơi: "Cái này...... hiện tại ngươi có nghĩ nhiều cũng vô dụng."
Thẩm Nguyên: "......"
Thẩm Nguyên gãi đầu: "Lại nói tiếp, tứ đệ đắc tội Dịch Sơ Tuyết, không biết Dịch gia có thể tìm hắn gây chuyện không."
"Hiện tại Dịch gia bận tối mắt tối mũi, sợ là không có lòng dạ để ý đến Dịch Sơ Tuyết."
Kỳ Thiếu Phúc xoa xoa mũi: "Phải vậy không?"
Đôi song sinh thiên tài của Dịch gia năm đó là phong quang cỡ nào a, hiện giờ, Dịch Băng thành phế nhân, nghe nói thân thể Dịch Hỏa cũng xảy ra vấn đề.
"Lại nói tiếp, mấy ngày rồi không nhìn thấy Trang Hạo, hình như từ sau khi thi đấu kết thúc, hắn liền bắt vô âm tín luôn."
Thẩm Nguyên gật đầu: "Đúng vậy!" Sau khi đấu kết thúc, Trang Hạo cũng không về học viện, chẳng lẽ, bị người khác xé áo chiếm tiện nghi trong bí cảnh làm Trang Hạo sinh ra bóng ma tâm lý?
............
Trang gia.
"A khiêm, đại ca ngươi đâu?" Trang Nhân Tuyền nhìn Trang Khiêm lo lắng sốt ruột hỏi.
"Đại ca đang ở trong phòng, sau khi thi đấu chấm dứt, đại ca chưa nói môt câu nào, hình như là đã bị đả kích."
Trang Nhân Tuyền lắc đầu: "Đại ca ngươi là làm sao vậy? Tuy rằng Thiên Lan học viện đoạt được vị trí thứ nhất, nhưng thành tích cá nhân vẫn là hắn đứng đầu, biểu hiện của hắn đã rất tốt, chỉ là những người khác của Thánh Hoàng học viện không được việc, nghe nói Dịch Hỏa cùng Dịch Băng còn trình diễn một màn huynh đệ tương tàn, vậy nên lúc cuối Dịch Băng mới không thể ra ngoài."
Trang Khiêm gãi đầu, hai mắt chớp chớp liên tục: "Có thể là do bị Kỳ Thiếu Vinh xé áo làm đại ca cảm thấy có chút mất mặt đi."
Trang Nhân Tuyền cười cười nhìn Trang Khiêm: "Cái này liền càng không có vấn đề, đại ca ngươi chỉ là bị xé áo, không phải bị xé quần, yên tâm đi, dáng người đại ca ngươi rất tốt, lấy ra cũng đủ trình độ để khoe khoang, không mất mặt."
Trang Khiêm: "......"
"Tam thúc, ngươi đi xem đại ca đi." Trang Khiêm nói.
Trang Nhân Tuyền gật đầu: "Được!"
Trang Nhân Tuyền mở cửa, đi vào phòng ngủ Trang Hạo, Trang Hạo liếc mắt nhìn người mới đi vào, nhàn nhạt gọi một tiếng: "Tam thúc."
Trang Nhân Tuyền nhìn Trang Hạo: "Làm sao vậy? Tâm tình không tốt sao?"
Trang Hạo nắm chặt nắm tay: "Quá mất mặt." Đây là lần đầu tiên hắn bị người khác đè trên mặt đất, trắng trợn táo bạo uy hiếp.
Trang Nhân Tuyền vỗ vỗ bả vai Trang Hạo: "Được rồi, ngươi cũng không lỗ nặng gì."
Trang Hạo nghiến răng nói: "Là ta quá khinh địch, cho nên mới có thể bị người đùa bỡn như vậy."
"Danh tiếng phế vật của Kỳ Thiếu Vinh quá thịnh, ngươi khinh địch về tình về lý cũng có thể tha thứ."
Trang Hạo lắc đầu: "Ta sớm nên nghĩ đến, Tà Y sao có thể nhìn trúng một tên phế vật được."
Trang Nhân Tuyền cười cười: "Kỳ Thiếu Vinh đúng là nhân tài khó có được, Kỳ gia trục xuất Kỳ Thiếu Vinh khỏi gia môn, chỉ sợ bây giờ đã hối hận đến xanh ruột."
Sau khi thi đấu kết thúc, Hồ Phong liền mang theo mấy đạo sư của Thiên Lan học viện đến các sòng bạc thu tiền, nghe nói Hồ Phong lấy ra hơn ba ngàn vạn đồng vàng, mà ba phần trong đó được Kỳ Thiếu Vinh trực tiếp đưa cho Hồ Phong.
Nếu Kỳ Thiếu Vinh vẫn là người Kỳ gia, Kỳ gia liền có thể mượn đại nghĩa gia tộc cưỡng bức Kỳ Thiếu Vinh giao ra bút đánh cược này, đáng tiếc......
Nhìn biểu hiện của Kỳ Thiếu Vinh ở trong bí cảnh, thật sự là không có một chút tình cảm nào với Kỳ gia, hiện tại hắn có Hồ Phong làm chỗ dựa, Kỳ gia muốn làm cái gì cũng không khỏi bó tay bó chân.
Lần này Thiên Lan học viện đoạt được vị trí thứ nhất, Hồ Phong đi đường cũng mang theo gió.
"Có phải vị trí của Hoàng Đô Thất Tú đã được sắp xếp lại không?" Trang Hạo hỏi.
Trang Nhân Tuyền gật đầu: "Đúng là như thế, vị trí thứ nhất như cũ vẫn là ngươi." Trong thi đấu lần này Trang Hạo bị Kỳ Thiếu Vinh sử dụng quỷ kế, thiếu chút nữa đã lật thuyền trong mương, nhưng cuối cùng vẫn hữu kinh vô hiểm (bị kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm), luận thực lực chân chính, Kỳ Thiếu Vinh vẫn là kém Trang Hạo quá nhiều.
"Thứ hai, thứ ba như cũ là nhị hoàng tử Đường Thiên Phong cùng tứ hoàng tử Đường Thiên Anh." Lần này hai vị hoàng tử trong hoàng gia không tham gia thi đấu, nếu tham gia không biết là cảnh tượng gì.
"Thứ tư từ Kỳ Thiếu Khang biến thành Kỳ Thiếu Vinh, thứ năm đổi thành Thiên Diện."
"Lại nói tiếp, Thiên Diện này vô cùng quỷ dị, hắn đã ở trong Thiên Lan học viện nhiều năm, bình thường không hiện sơn, không lộ thủy, nhưng từ biểu hiện lần này của hắn trong bí cảnh, phẩm cấp tinh thần lực của tiểu tử này cũng có khả năng là thiên phẩm, bên ngoài có lời đồn, ngay cả hiểu trưởng Thiên Lan học viện cũng không biết thực lực chân chính của tiểu tử này."
"Thứ sáu là Kỳ Thiếu Khang, thứ bảy là Dịch Hỏa."
"Thẩm Nguyên cùng Dịch Băng hạ bảng, Thẩm Nguyên ngày đầu tiên thi đấu đã bị Kỳ Thiếu Vinh đá ra ngoài, mặt mũi mất hết, không thể lại thượng bảng, còn Dịch Băng sau khi vào bí cảnh bị người đánh thành phế nhân, hiện tại vẫn còn đang nằm trên giường."
Trang Hạo cúi đầu: "Dịch Băng thật sự biến thành phế nhân sao?"
"Dịch gia đã mời vài quang minh hiến tế tới, đều nói không có biện pháp."
Trang Hạo nhấp môi: "Như vậy sao."
"Chuyện Dịch Băng ngươi cảm thấy thế nào? Ngươi cảm thấy là Dịch Hỏa hạ tay sao?" Trang Nhân Tuyền hỏi.
Trang Hạo lắc đầu: "Ta không biết, trên thực tế, trước khi thi đấu, ta đã cảm thấy không khí giữa Dịch Hỏa cùng Dịch Băng có chút quỷ dị, bất quá, ta cảm thấy cho dù Dịch Hỏa có thành kiến với Dịch Băng cũng không đến nông nỗi huynh đệ tương tàn."
Trang Nhân Tuyền nhìn về phía vòng tay trên bàn, có chút kinh ngạc hỏi: "Thứ này, ngươi không định vứt đi sao?"
"Không được, giữ vòng tay này lại cũng để cho ta nhớ kỹ lần giáo huấn này." Trang Hạo âm u đáp.