Trọng Sinh Chi Phế Tài Phấn Đấu

Chương 15: Học lên



Bộ quyền pháp mà Trần Cốc Bằng cùng Ngô Mẫn tự nghĩ ra, Tưởng Mộc Mộc đã hoàn toàn thuần thục các chiêu thức, có thể tùy ý sử dụng cùng chuyển đổi.

Trung bình tấn thuần thục, nước chảy mây trôi, huy quyền mạnh mẽ; dáng phòng thủ tựa như tơ, kỳ thật vững chắc thỏa đáng, vừa không thương thân, cũng không đả thương người, nhu cùng cương kết hợp, Tưởng Mộc Mộc đã có thể làm được động tác lưu loát, quyền phong bốn phía, dĩ nhiên, đối với Tưởng Mộc Cận mà nói, hoàn toàn không đáng xem, một quyền như vậy đánh xuống chẳng qua là gãi ngứa cho cậu mà thôi!

“Tốc độ ra quyền của ca ca nhanh hơn rất nhiều, có tiến bộ!” Tưởng Mộc Cận hài lòng gật đầu một cái, nhẹ nhàng chợt lóe về phía bên trái, tay trái nâng lên, dễ dàng chặn công kích của Tưởng Mộc Mộc.

Cậu có thể cảm giác được, quyền phong của Tưởng Mộc Mộc càng ngày càng có lực, không còn mềm nhũn giống kẹo đường như trước đây, ngay cả gãi ngứa cho người ta cũng không nổi, hiển nhiên, những ngày qua thân thể được rèn luyện không tệ.

Tưởng Mộc Mộc cũng hài lòng thu hồi quả đấm, xoa xoa tay.

Biến hóa trong cơ thể dĩ nhiên hắn có thể cảm giác được, hiện giờ cũng sẽ không còn vì rèn luyện quá nhiều mà mệt mỏi đến nửa chết nửa sống, thông qua hai tháng huấn luyện, năng lực thân thể hắn rõ ràng tăng cường, một ngày có thể kiên trì 6 giờ vượt mức huấn luyện.

Dĩ nhiên, so với dị năng đời trước đạt được hoàn toàn không đáng nhìn, nhưng Tưởng Mộc Mộc vô cùng rõ ràng, phương pháp huấn luyện này càng làm cho hắn cảm thấy chân thật, trong lòng càng thêm kiên định. Cho dù rèn luyện như vậy, cuối cùng vẫn không cách nào đuổi kịp cường giả, thì hắn cũng có thể thông qua tu luyện tự bảo vệ mình, không cần phiền toái người nhà nữa.

Tưởng Mộc Mộc vẫn rất tự mình hiểu rõ, thân thể hiện tại nếu muốn đạt được hiệu quả giống như sau khi cải tạo gien lúc trước căn bản là không thể nào, hắn không cầu có được lực lượng lớn như vậy, chỉ cần có thể không làm cản trở đã rất hài lòng rồi.

Dĩ nhiên hắn cũng vô cùng rõ ràng, muốn có được lực lượng cường đại sẽ phải trả giá những gì, cũng giống như đời trước, vì có thể đứng bên cạnh Đàm Thu Minh, hắn lấy được dị năng cường đại, lại khiến mình lưu lại di chứng cả đời.

Trên trời sẽ không rơi xuống cái bánh nào miễn phí, muốn trở nên mạnh mẽ thì phải dựa vào chính mình cố gắng phấn đấu, dũng cảm tiến tới! Chỉ muốn tìm đường tắt để đi rất khó trở thành cường giả chân chính, cái loại di chứng đó hắn không hề muốn cảm nhận lại một lần nữa.

“Ca ca có thể thử tu luyện nội công tâm pháp, em là dị năng giả, không thể đưa ra đề nghị gì cho anh! Ca ca chỉ có thể tự mình suy nghĩ.” Tưởng Mộc Cận thản nhiên nói, ông bà ngoại nghiên cứu quả thật không sai, nội công tâm pháp thật sự không thể cùng tồn tại với dị năng, vốn dĩ cậu định thử một chút, kết quả thiếu chút nữa bị nội thương.

Tưởng Mộc Mộc gật đầu một cái, ý nghĩa sâu xa trong từng chiêu thức Tưởng Mộc Cận còn hiểu rõ hơn hắn, nếu như không có Tưởng Mộc Cận, có lẽ hắn vẫn còn ở giai đoạn đầu, nhưng bây giờ học tâm pháp, Tưởng Mộc Cận cũng không tiện cho hắn đề nghị, dù sao thì người tu luyện là hắn, không phải Tưởng Mộc Cận: “Ừ, anh biết rồi, Mộc Cận, không biết nên nói như thế nào …… hai tháng qua, anh ……”

“Ca ca không cần nói gì cả! Không cần cảm ơn em.” Tưởng Mộc Cận nhìn dáng vẻ rối rắm của Tưởng Mộc Mộc, biết hắn muốn nói vài lời cảm kích, trong lòng không khỏi phiền não! Cậu cũng không muốn nghe những lời đó, dường như chỉ cần Tưởng Mộc Mộc nói ra miệng, sẽ có cảm giác xa lạ, cậu rất ghét loại cảm giác này, một chút cũng không muốn ca ca xa lạ với cậu.

Tưởng Mộc Mộc thấy Tưởng Mộc Cận dường như thật sự tức giận, lời muốn nói lập tức nuốt trở về.

Suýt nữa hắn quên mất, Tưởng Mộc Cận vẫn luôn không thích mình nói mấy lời khách sáo với cậu, sau khi phản ứng lại, Tưởng Mộc Mộc nói: “Mộc Cận tối nay muốn ăn gì, ca ca làm cho em ăn!”

Khóe miệng Tưởng Mộc Cận cong lên, hài lòng: “Ca ca làm cái gì, em ăn cái đó, em cũng không kén chọn!”

Không kén chọn? Tưởng Mộc Mộc nhướn mi, nếu hắn nhớ không sai, đệ đệ của hắn rất thích ăn thịt, hơn nữa mỗi lần thức ăn nấu xong đều sẽ chọn thịt ăn trước, đặc biệt là cá.

Còn mấy thứ rau dưa đều là sau khi ăn hết thịt rồi mới càn quét tới.

Có điều, hình như thật sự là không kén ăn, dù sao thì mỗi lần bất kể là món thích ăn hay không thích ăn, cậu cũng sẽ ăn hết không lãng phí.

Tưởng Mộc Mộc lập tức trở về phòng bếp bận rộn, ở trường không thể so với ở nhà, có quản gia đầu bếp giải quyết vấn đề ăn cơm, ở ký túc xá, không muốn đến căn tin ăn cơm thì phải tự mình xuống bếp.

Sau khi Tưởng Mộc Cận hưởng qua tay nghề của Tưởng Mộc Mộc, không phải vạn bất đắc dĩ, đánh chết cũng không đến căn tin ăn cơm, rất hiển nhiên, Tưởng Mộc Mộc đã nuôi cái miệng của cậu đến hư rồi.

Tưởng Mộc Mộc vì chúc mừng mình có thể hoàn hoàn chỉnh chỉnh học được quyền pháp chiêu thức, cố ý làm một bàn thức ăn ngon, hầu như đều là mấy món Tưởng Mộc Cận thích ăn, hắn biết Tưởng Mộc Cận thích ăn thịt, cho nên làm nhiều một chút.

Rất nhanh, một bàn cơm tối phong phú được dọn ra, nhìn trên đó đều là thịt, thức ăn chay không có bao nhiêu, Tưởng Mộc Mộc làm thêm một nồi canh nấm, thanh đạm ngọt lành.

Cho dù mình ăn không hết, Tưởng Mộc Cận cũng có thể ăn hết.

Sức ăn của Tưởng Mộc Cận rất tốt, đây là sau khi Tưởng Mộc Mộc dọn đến ký túc xá mới phát hiện ra, lúc đầu hắn làm hai phần thức ăn, lượng như nhau, kết quả sau khi ăn xong không lâu lắm, Tưởng Mộc Cận liền muốn ăn khuya.

Từ đó Tưởng Mộc Mộc liền cố ý làm nhiều một chút, nghĩ lại, sức ăn của Tưởng Mộc Cận không chỉ rất tốt, hơn nữa còn thật dọa người.

Nhìn bộ dạng cậu cao cao gầy gầy, vậy mà ăn cơm so với Hắc Mập Mạp còn lợi hại hơn, phần ăn cho hai người vào bụng cậu, cậu mới cảm thấy no, lúc này mới thỏa mãn gật gật đầu, thoạt nhìn như không có việc gì trở về phòng tiếp tục đùa giỡn.

Sau khi Tưởng Mộc Cận chuẩn bị xong, nhìn cơm tối ở trên bàn, không nói hai lời, ngồi vào bàn bắt đầu ăn, bảy mươi phần trăm đồ ăn đều bị cậu tiêu diệt.

Sức ăn của Tưởng Mộc Mộc cũng không nhỏ, nhưng so với Tưởng Mộc Cận thì chính là tiểu vu gặp đại vu*, hai người ăn đến vui vẻ, cuối cùng ngay cả canh cũng uống hết không chừa một giọt.

*Tiểu vu gặp đại vu: phù thủy nhỏ gặp phù thủy lớn, người có năng lực thấp gặp người có năng lực cao

Sau khi cơm nước xong Tưởng Mộc Mộc nghỉ ngơi một lát rồi trở về phòng tiếp tục ôn bài, Tưởng Mộc Cận giống như thường ngày, ở bên cạnh chỉ dạy hắn, so với gia sư còn giống gia sư hơn, quan trọng nhất là còn có thể ở trên người Tưởng Mộc Mộc ăn đậu hủ, mà hắn không hề hay biết, cậu vui như mở cờ đứng cạnh Tưởng Mộc Mộc, cuối cùng đương nhiên là ngủ cạnh Tưởng Mộc Mộc luôn.

“Ca ca định tiếp tục ở lại học viện hoàng gia sao?” Tưởng Mộc Cận xem bút ký Tưởng Mộc Mộc ghi chép cặn kẽ, đột nhiên hỏi.

Ca ca hắn thật sự vô cùng dụng công, dùng thời gian gấp ba lần so với người khác để học tập, trừ ăn ngủ, cả ngày đều mở ra hình thức phấn đấu.

“Phải. Nếu như có thể, anh muốn tiếp tục học lên.” Học tập là quan trọng nhất, có cơ hội học tập thì không thể bỏ qua một lần nữa, cái này đời trước hắn đã tự thể nghiệm qua, dĩ nhiên, nếu có thể tiếp tục ở lại học viện hoàng gia thì rất tốt, nhưng mà không được, năng lực của hắn không cho phép.

Tưởng Mộc Cận mừng rỡ gật gật đầu, từ ngày ca ca tránh né cậu sau đó khôi phục nguyên dạng trở đi, cậu cảm thấy ca ca đã thay đổi rất nhiều, ngay cả tâm trí giống như cũng thành thục hơn.

Cậu có thể khẳng định người trước mắt là ca ca cậu, nhưng chính là không hiểu cái gì khiến ca ca có thay đổi như vậy.

Ca ca trở nên nhu thuận như vậy dĩ nhiên cậu rất cao hứng, nhưng ca ca có chuyện gạt cậu làm cậu rất bất mãn, có điều, cậu cuối cùng vẫn không có vạch trần, ca ca nhất định là có nỗi khổ tâm.

“Muốn tiếp tục học ở học viện hoàng gia không phải là không được, lấy tiến độ của ca ca bây giờ mà nói, vẫn còn cơ hội.” Tưởng Mộc Cận cười nói.

“Có thật không?” Tưởng Mộc Mộc một trận vui mừng, tuy rằng hắn cũng có nghĩ tới việc tiếp tục học lên ở học viện hoàng gia, nhưng mà học viện hoàng gia thật sự quá khó khăn, hàng năm có thể tiếp tục học lên không quá năm mươi người, toàn khối 12 cũng không chỉ năm mươi người, toàn khối có mấy ngàn người, năm mươi người nhiều nhất chỉ là số lượng của một lớp mà thôi, hắn sớm đã nghĩ xong nguyện vọng hai rồi!

Hàng năm những người có hy vọng học lên nhất đều là những người đứng đầu ban một, đối với ban mười bọn họ mà nói, căn bản là hy vọng xa vời.

“Dĩ nhiên, chỉ cần ca ca nguyện ý, em có thể giúp anh tiếp tục học ở học viện hoàng gia.” Tưởng Mộc Cận nhìn sườn mặt Tưởng Mộc Mộc, khóe miệng kéo ra một độ cong tà mị.

Tưởng Mộc Mộc quay đầu, nhìn Tưởng Mộc Cận, hai mắt mở lớn: “Thật sao?”

Tưởng Mộc Cận gật gật đầu, ý cười càng sâu.

END 15

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.