Sau khi Tưởng Mộc Cận nói rõ tâm ý với Tưởng Mộc Mộc, Tưởng Mộc Mộc vẫn luôn ở trong trạng thái rối rắm.
Dù sao thì bọn họ cũng là anh em, không nên là bộ dạng như vậy, chỉ cần Tưởng Mộc Cận làm đệ đệ hắn thật tốt, thì hắn vẫn rất yêu đệ đệ, nhưng Tưởng Mộc Cận đã sống chết nhận định rồi, hơn nữa đã vượt qua phạm vi mà người thường có thể lý giải.
Tưởng Mộc Mộc vẫn luôn cảm thấy, giữa anh em thì thân mật chút cũng không sao, nhưng lại không nghĩ tới Tưởng Mộc Cận đem cái này trở thành quan hệ người yêu.
Thật ra thì, hắn cũng cảm nhận được, dường như quan hệ anh em của hắn và Tưởng Mộc Cận không quá bình thường, nhưng hắn cũng không suy nghĩ nhiều, bây giờ thì lại không thể không suy nghĩ.
Hắn cũng có hoài nghi rốt cục tình cảm của Tưởng Mộc Cận đối với hắn là thật hay giả, có lẽ chỉ có thân tình, nhưng bắt đầu từ ngày Tưởng Mộc Cận nói rõ với hắn, hắn đã biết tình cảm Mộc Cận dành cho hắn đã không phải là thân tình giữa anh em nữa, thậm chí còn mang theo ham muốn độc chiếm.
Hắn thật sự không nghĩ ra, tại sao đệ đệ lại đột nhiên thích hắn, cái này không nên a.
Tuy bình thường quan hệ của hai người thân mật nhất, nhưng cũng không có nghĩ tới phương diện kia, anh em có thể trở thành người yêu sao?
Nghĩ không ra vấn đề này, Tưởng Mộc Mộc cố ý giữ một khoảng cách với Tưởng Mộc Cận, cũng không để cho Tưởng Mộc Cận tiếp tục ngủ bên cạnh hắn nữa.
Hắn chân thật cảm giác được, Tưởng Mộc Cận cứng rắn đối với hắn, quả nhiên là đã trưởng thành sao?
Hắn không kịp suy nghĩ, trực tiếp đẩy Tưởng Mộc Cận ra ngoài cửa, cảnh cáo không cho phép cậu đến gần, không cho phép suy nghĩ lung tung.
Tưởng Mộc Cận cũng không ép buộc hắn, cậu biết ca ca cần thời gian để suy nghĩ cho thật tốt, chỉ là tiếc nuối mình không thể ăn đậu hủ giống như lúc trước nữa.
Không sợ, đây chẳng qua là tạm thời thôi, đợi thêm một đoạn thời gian nữa, cậu có thể hung hăng bù lại, cậu biết thời gian này sẽ không quá dài, bởi vì ca ca cũng không có cự tuyệt cậu.
Bây giờ Tưởng Mộc Mộc luôn cố ý tránh thời gian tiếp xúc với Tưởng Mộc Cận, ngay cả lúc huấn luyện cũng không vào trạng thái, Lam Sa rất dễ dàng nhận ra được thay đổi của hắn, nói: “Gần đây cậu làm sao vậy?”
Tưởng Mộc Mộc nhìn Lam Sa, nói: “Không có, không có gì!”
“Vậy thì tốt, tôi cũng không hy vọng cậu vì những chuyện khác mà ảnh hưởng việc tu luyện!”
Tưởng Mộc Mộc còn đang suy nghĩ chuyện của Tưởng Mộc Cận, căn bản không có chú ý tới ý tứ trong lời nói của Lam Sa, nếu nghiêm túc quan sát, có thể thấy được Lam Sa có một tia sốt ruột.
Sáng sớm Tưởng Mộc Mộc vừa ngồi xếp bằng tu luyện xong, chải chuốt nội lực phản phản phục phục trong cơ thể một lần, trở lại phòng khách.
Đi vào phòng khách, thấy trong căn phòng rộng lớn chỉ có một mình Tưởng Mộc Cận, Tưởng Mộc Mộc rối rắm vòng qua cậu, trực tiếp đi ăn bữa sáng, bởi vì xấu hổ nên trên mặt cũng hiện lên đỏ ửng.
Tự nhiên Lam Sa cũng nhìn thấy một màn này, thở dài nói với Tưởng Mộc Cận: “Cậu ta làm sao vậy? Gần đây luôn xa cách với cậu!”
“Không có gì, chỉ là hiện tượng bình thường thôi!” Tưởng Mộc Cận thưởng thức nước trà trong tay, ánh mắt nhìn Tưởng Mộc Mộc đang ăn bữa sáng ở phòng bên cạnh, Tưởng Mộc Mộc nhận ra được tầm mắt của Tưởng Mộc Cận, đỏ mặt đứng dậy đóng cửa!
Tưởng Mộc Cận cười ra tiếng!
Lam Sa tự nhiên ngồi bên cạnh Tưởng Mộc Cận: “Cậu không thấy dáng vẻ…..cô vợ nhỏ không được tự nhiên của cậu ấy sao, chẳng lẽ cậu thật sự muốn tóm cậu ấy lại bắt đầu ăn à….”
Tưởng Mộc Cận cười lắc đầu, Lam Sa thở dài: “Vậy thì tại sao cậu ấy lại biến thành bộ dạng như vậy, cậu không sợ cả đời cậu ấy cũng không để ý đến cậu!? Tránh né cậu?!”
“Sẽ không!” Tưởng Mộc Cận chậm rãi nói.
“Tại sao?” Lam Sa tỏ vẻ hắn không hiểu suy nghĩ của Tưởng Mộc Cận.
“Tôi không cho phép!”
Lam Sa liếc cậu một cái: “Không phải cậu còn chưa thượng cậu ấy sao?”
“Đó là chuyện sớm hay muộn!” Tưởng Mộc Cận tự tin nói.
Lam Sa không đặt đề tài lên chuyện này, lại trò chuyện với Tưởng Mộc Cận, rồi đi theo ăn bữa sáng.
Quan hệ của hai người cứ kéo dài như vậy, học kỳ hai của lớp mười hai đã tới.
Tưởng Mộc Mộc vui vẻ một trận, rốt cục không cần đối mặt với Tưởng Mộc Cận nữa, thở phào nhẹ nhõm đồng thời, hắn quên mất mình và Tưởng Mộc Cận ở cùng ký túc xá, sau khi phục hồi tinh thần lại hắn không thể không đối mặt sự thật.
Hơn nữa, càng bi đát hơn chính là, Tưởng Mộc Cận xin nhảy lớp thế mà được thông qua, hơn nữa còn là liên tiếp nhảy hai lớp.
Học viện hoàng gia đúng là có quy định nhảy lớp, chỉ cần mọi phương diện đều thông qua cửa ải mà các giáo viên thiết trí là có thể nhảy lớp.
Ngay cả cửa ải nhảy hai lớp từ trước tới giờ vẫn chưa ai thông qua được, vậy mà giờ Tưởng Mộc Cận lại thông qua.
Tưởng Mộc Mộc không biết Tưởng Mộc Cận xin như thế nào, đời trước hình như Tưởng Mộc Cận không có nhảy lớp sớm như vậy, là do hắn đến làm ảnh hưởng sao?
Hắn đã sớm báo với mình rằng không cần sợ hãi hiệu ứng cánh bướm do việc trọng sinh mang lại nữa, cho dù không phát triển giống như đời trước, thì hắn vẫn còn sống.
Nhưng mà, hắn lại sợ ảnh hưởng đến những người bên cạnh hắn.
Hiện giờ hắn còn chưa xác định đối với tình cảm của Tưởng Mộc Cận, cũng không muốn để mình rơi vào khốn cảnh tình cảm nhanh như vậy.
Có kinh nghiệm đời trước, nói gì thì hắn cũng có tồn tại sự sợ hãi.
Tuy rằng Tưởng Mộc Cận không giống Đàm Thu Minh, thế nhưng Tưởng Mộc Cận là anh em của hắn mà, cái này….nếu hai người bọn họ thật sự ở bên nhau, vậy cha và mẹ sẽ nghĩ như thế nào? Sẽ đồng ý sao?
Tưởng Mộc Mộc còn chưa hiểu rõ, giống như đã thấy được mẹ thương tâm muốn chết khóc thút thít, cha lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ, chuẩn bị cầm dao thái thanh lý môn hộ!……
Nếu như Tưởng Mộc Cận không phải anh em ruột thịt của hắn, có lẽ hai người bọn họ thật sự có thể trở thành một cặp tình nhân.
Tưởng Mộc Mộc nghĩ điều kiện để làm người yêu của Tưởng Mộc Cận vẫn là rất tuyệt, hiểu chuyện, mạnh mẽ lại ôn nhu (chỉ đối với Mộc Mộc), gia thế tốt tướng mạo tốt thành tích lại càng tốt hơn, hết thảy đều hợp khẩu vị của hắn, đây thật là một “nam nhân tốt” vạn dặm mới tìm được.
Tưởng Mộc Mộc than thở, tại sao bọn họ cố tình lại là anh em chứ?
Tưởng Mộc Mộc bắt đầu thử cân nhắc điều kiện làm người yêu của Tưởng Mộc Cận, thật lâu không kịp hoàn hồn.
Hiện giờ, Tưởng Mộc Cận cùng cấp với hắn, dường như đệ đệ còn vượt qua ca ca, người ca ca như hắn đúng là một chút tự giác cũng không có.
Mặc dù không cùng lớp với Tưởng Mộc Cận, cơ mà số lần gặp mặt của hai người càng ngày càng nhiều, Tưởng Mộc Cận cũng không ép buộc hắn, hắn lại càng ngày càng bất an, cuối cùng hai người rốt cục ngả bài.
Tưởng Mộc Cận trở lại ký túc xá, liền thấy Tưởng Mộc Mộc làm một bàn thức ăn, không rõ hắn muốn làm gì: “Sao hôm nay ca ca lại có tâm tình tốt vậy, làm nhiều món ăn như vậy?”
“Mộc Cận, anh muốn nói chuyện với em một chút!” Tưởng Mộc Mộc nói, hắn vẫn còn có chút khẩn trương.
Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, Tưởng Mộc Mộc và Tưởng Mộc Cận cùng ngồi ở phòng khách, trầm mặc.
Tưởng Mộc Mộc hoài nghi có phải thời gian trôi qua quá nhanh hay không, làm sao mà một bữa cơm lại đột nhiên ăn nhanh như vậy?
Tưởng Mộc Cận lại dẫn đầu mở miệng, đánh vỡ trầm mặc: “Ca ca muốn nói gì?”
Tưởng Mộc Mộc suy nghĩ một chút, vẫn là chuẩn bị mở miệng nói: “Chúng ta hẳn là anh em đi!?”
“Nếu như ca ca muốn nói là anh em thì không thể trở thành người yêu, vậy không bàn nữa!” Giọng điệu của Tưởng Mộc Cận mang theo bá đạo không cho phép xen vào, làm cho người ta không thể phản bác.
Tưởng Mộc Mộc bị một câu nói của cậu làm cho nghẹn trở về, lại là Tưởng Mộc Cận mở miệng trước: “Ca ca ghét em sao?”
“Không, làm sao có thể!” Tưởng Mộc Mộc nói, mặc dù hắn quyết định ngả bài, nhưng vẫn chưa nghĩ xong quyết định của mình, không biết nên nói như thế nào, chẳng qua là hắn cảm thấy bọn họ thật sự cần phải nói chuyện.
“Vậy tại sao không muốn ở bên em? Tại sao không thể trở thành người yêu của em?” Tưởng Mộc Cận nói, những ngày qua cậu luôn phiền não vì không thể đụng vào hắn, tức giận cũng hơi lớn chút, nhìn ca ca vẫn mang theo tâm tình trốn tránh như cũ, cậu càng giận hơn.
Nghĩ rằng, nếu không thì cứ như vậy đem ca ca ra làm, gạo nấu thành cơm, nghĩ nghĩ, cậu lại cảm thấy có thể làm được.
Hôm nay Tưởng Mộc Mộc mặc một bộ quần áo thường ngày rộng thùng thình, xương quai xanh gợi cảm như ẩn như hiện, nhìn tới liền mất hồn, hô hấp của Tưởng Mộc Cận hơi nặng hơn, mặt ngoài duy trì bình tĩnh, vẫn chưa hành động.
Tưởng Mộc Mộc rối rắm nói: “Đó, cái đó không giống!”
“Không giống chỗ nào?” Tưởng Mộc Cận và Tưởng Mộc Mộc ngồi chung một ghế sa lon, không dấu vết nhích lại gần hơn chút, không nhịn được cắn một cái lên cổ ca ca.
Ừ, ăn rất tốt, vươn đầu lưỡi liếm liếm chỗ bị cậu cắn thành một khối hồng ấn.
“Mộc Cận!” Đột nhiên Tưởng Mộc Mộc tránh ra, khẩn trương nói: “Em không thể như vậy, em còn chưa trưởng thành, em mới mười sáu tuổi!” Tưởng Mộc Cận vẫn còn ở giai đoạn trổ mã, mặc dù phần lớn đều đã trưởng thành, người khác cũng trưởng thành tương đối sớm, nhưng hắn vẫn không muốn để cái thứ vật chết như tình cảm này ảnh hưởng đến cậu.
“Ý của ca ca là chờ em trưởng thành sẽ kết giao với em sao?” Tưởng Mộc Cận không để cho Tưởng Mộc Mộc có cơ hội chạy trốn, vội vàng đè thân thể hắn lại.
“Ca ca cảm thấy em quá nhỏ tuổi, không thích hợp kết giao sao? Yên tâm, em có thể thỏa mãn anh mà!” Tưởng Mộc Cận đè Tưởng Mộc Mộc trên ghế sa lon, từ trên cao nhìn xuống hắn: “Ca ca, hẳn là anh biết tình cảm của em với anh mà, phải không?”
“Anh, Mộc Cận, em đừng như vậy!” Tưởng Mộc Mộc thử đẩy cậu ra, nhưng mà đẩy không được, đệ đệ của hắn đã sớm trưởng thành đến mức hắn không cách nào với tới được.
“Ca ca không được trốn tránh!” Giọng Tưởng Mộc Cận hơi nặng, ánh mắt nhìn chằm chằm Tưởng Mộc Mộc cũng có chút bất đắc dĩ cùng tức giận, thế nhưng lại vô cùng nghiêm túc.
Tưởng Mộc Mộc kinh ngạc sửng sốt mấy giây, từ lúc nào mà hắn và Tưởng Mộc Cận lại biến thành bộ dạng này, tại sao đang là anh em thật tốt lại đột nhiên phải biến thành người yêu, là do hắn như thế nào hay là do Tưởng Mộc Cận như thế nào vậy?
“Ca ca, anh cho là em đang đùa giỡn với anh? Phải không?…..Ha ha!” Tưởng Mộc Cận cười khổ mấy tiếng, nói tiếp: “Ca ca thấy em nói đùa khi nào chứ, em là người sẽ đem loại chuyện như vậy để đùa giỡn sao?”
“Không phải vậy, Mộc Cận, anh….” Biểu tình ảm đạm thương tâm của Tưởng Mộc Cận kích thích tim Tưởng Mộc Mộc, lần đầu tiên hắn nhìn thấy Tưởng Mộc Cận như vậy, giống như chỉ cần hắn nói “không” thì sẽ nhìn thấy ngày tận thế.
“Ca ca không muốn thừa nhận tình cảm của em, biết chúng ta là anh em, cũng không muốn vượt qua tường chắn này! Nhưng mà, ca ca, anh biết không? Lúc trước sau khi em phát hiện tình cảm của mình đối với anh, em có bao nhiêu bất lực, bao nhiêu sợ hãi? Trong lòng em đấu tranh bao nhiêu mới tiếp nhận được sự thật này, anh biết không? Ban đầu em cũng nghĩ cứ như vậy làm anh em là tốt rồi, lẳng lặng bảo vệ anh! Nhưng mà em không làm được, em không cách nào trơ mắt nhìn tương lai anh cùng người khác kết hôn sinh con, hoặc là thân mật với người khác, cứ nghĩ tới là em càng ngày càng phiền não, càng ngày càng khó chịu, thậm chí hận không thể đi tìm cái chết ……” Tưởng Mộc Cận nói, Tưởng Mộc Mộc nghe không nổi nữa, vội vàng che miệng cậu lại.
“Đừng nói nữa, Mộc Cận! Em đừng như vậy!” Tưởng Mộc Mộc vẫn là lần đầu tiên thấy Tưởng Mộc Cận ở trước mặt hắn yếu đuối như vậy, trong lòng rối thành một nùi.
Tưởng Mộc Cận thuận thế ôm thật chặt hắn, tiếp tục nói: “Chỉ cần ca ca không ngại, em cũng có thể đợi sau khi trưởng thành lại kết giao với ca ca, nhưng mà……ca ca, cầu xin anh đừng rời khỏi em, không có ca ca, em sẽ sống không nổi!”
Cái hơi thở oán phụ này là thế nào vậy? Đột nhiên Tưởng Mộc Mộc cảm thấy mình giống như một người bỏ vợ bỏ con vậy!
Thể chất của Tưởng Mộc Cận khác với Tưởng Mộc Mộc, nếu đợi Tưởng Mộc Cận trưởng thành, vậy thì có thể Tưởng Mộc Mộc đã trung niên rồi.
Hắn nhíu mày, khi đó Tưởng Mộc Cận còn thích hắn sao?
Hắn suy nghĩ, bây giờ nếu cự tuyệt có khả năng sẽ rất nghiêm trọng, cơ mà đảo mắt nghĩ lại một chút vẫn cảm thấy rất sốt ruột: “Mộc Cận, anh, anh sẽ cân nhắc một chút xem!”
“Có thật không?” Mắt Tưởng Mộc Cận sáng lên, chỉ cần Tưởng Mộc Mộc có cái ý thức này, thì con đường sau này sẽ dễ đi hơn.
“Nhưng mà, anh có một điều kiện!” Tưởng Mộc Mộc nói.
“Ca ca, anh nói đi!” Mặt Tưởng Mộc Cận vui sướng.
“Anh phải tu luyện, không có thời gian suy nghĩ những vấn đề này, trước khi anh cân nhắc tốt, chúng ta vẫn là anh em!” Tưởng Mộc Mộc nói.
“Không thành vấn đề, ca ca nói cái gì thì chính là cái đó!” Tưởng Mộc Cận cười nói, đầu cọ cọ trước ngực Tưởng Mộc Mộc, cậu biết ca ca nói cân nhắc ý là đã đáp ứng, hắn suy nghĩ kỹ, rồi sẽ đáp ứng cậu, hiện tại tâm tình của cậu tốt vô cùng.
“Đã nói, bây giờ chúng ta còn là anh em, em không thể….” Tưởng Mộc Mộc đẩy cậu ra, Tưởng Mộc Cận càng tiến thêm một bước cọ lên.
Tưởng Mộc Cận nói: “Trước kia không phải chúng ta đều ở chung như thế này sao? Ca ca, chẳng lẽ anh quên rồi?”
Cái đó không giống, khi đó ai ngờ em lại có ý tứ này? Hắn còn chưa kịp mở miệng, Tưởng Mộc Cận đã nói tiếp: “Hơn nữa, ca ca, anh muốn để cho cha mẹ biết chuyện của chúng ta sao?”
“Dĩ nhiên là không….” Làm sao bọn họ có thể tiếp nhận được, trong lúc nhất thời đem chuyện này nói ra, còn không dọa bọn họ?
“Thì vậy đó, chúng ta duy trì quan hệ lúc trước, cha mẹ sẽ không nghi ngờ không phải sao? Trong khoảng thời gian này chúng ta đã khiến cho bọn họ hoài nghi rồi!” Tưởng Mộc Cận tiến thêm một bước nói.
“Thật hay giả?”
“Em sẽ lừa ca ca sao?”
Tưởng Mộc Mộc suy nghĩ một chút, cảm thấy gần đây hành vi của mình quá kỳ quái, đúng là cha mẹ đã hoài nghi hắn, cảm thấy hình như thật sự là như vậy, hắn nghĩ nghĩ: “Được rồi!”
“Cứ quyết định như vậy đi, buổi tối em cũng vào phòng ca ca ngủ!” Tưởng Mộc Cận cao hứng đề nghị, Tưởng Mộc Mộc cảm thấy cậu có chút được voi đòi tiên, Tưởng Mộc Cận đoạt lời trước: “Không phải chúng ta vẫn luôn như vậy sao? Ca ca, chẳng lẽ anh còn muốn cùng em tách ra ngủ? Anh xem, mắt em đen rồi này, không có ca ca ở bên cạnh, em không có cảm giác an toàn, không ngủ được, ca ca nhẫn tâm sao?”
“…….”
Đúng là không đành lòng, Tưởng Mộc Mộc không thể làm gì khác hơn là gật đầu, dù sao thì bọn họ vẫn luôn là bộ dạng như vậy, cũng không có gì kỳ quái.
“Ha ha!” Tưởng Mộc Cận nằm trong ngực Tưởng Mộc Mộc không chịu đứng lên, Tưởng Mộc Mộc phí hết sức lực mới đuổi được cậu vào phòng tắm, để cho cậu đi tắm rửa.
Tưởng Mộc Cận hôn lên mặt Tưởng Mộc Mộc một cái, Tưởng Mộc Mộc ngây ngốc nhìn cậu: “Mộc Cận, không phải đã nói rồi à……”
“Yên tâm đi, ca ca, em sẽ không bức ép ca ca, cái này chỉ là bày tỏ hữu hảo giữa anh em thôi! Dĩ nhiên, nếu như ca ca nguyện ý, nhất định em sẽ vui lòng phụng bồi!” Tưởng Mộc Cận vui rạo rực đi vào phòng tắm, Tưởng Mộc Mộc không thể làm gì khác hơn là than thở trở lại phòng ngủ của mình.
Buổi tối, quả thật Tưởng Mộc Cận chạy vào phòng của hắn, mặc dù không có làm gì, chỉ là đi dạo trên người hắn một trận mới bằng lòng dừng tay.
Hai người lại khôi phục cuộc sống “huynh hữu đệ cung” thường ngày.
Tưởng Mộc Cận nghĩ nếu sớm biết nói trắng ra có thể được lợi như vậy, thì cậu nên nói sớm một chút.
Có điều, bây giờ cũng không tồi, ở trong ký túc xá cậu có thể tùy ý động tay động chân với ca ca, mặc dù không làm được một bước cuối cùng có chút tiếc nuối, nhưng cũng tốt hơn lúc không rõ ràng trước đây nhiều. Trước đây là len lén ăn, bây giờ là quang minh chính đại ăn!
Tưởng Mộc Mộc mở một mắt nhắm một mắt, cũng không quản, bắt đầu chuyên tâm luyện võ.
Thời gian cũng trôi qua thật nhanh, phần lớn thời gian Tưởng Mộc Mộc đều là tu luyện võ công, trong lúc đó hắn thật sự tìm được phương pháp ổn định tốt nội lực.
Hắn đã hấp thu được toàn bộ nội công tâm pháp của võ cực quyền pháp, thậm chí ba tầng thượng trung hạ của bí tịch mà Lam Sa phân tích cho hắn cũng đã luyện được bảy tám phần, bây giờ thực lực hắn tăng lên nhiều, hắn ước chừng tính toán một chút, không khác biệt với dị năng giả cấp năm cấp sáu, cũng không biết nên cao hứng như thế nào mới phải.
Võ cực quyền pháp chia làm ba tầng thượng trung hạ, cũng không phải chỉ là nội công tâm pháp, mà là chiêu thức cùng nội công tâm pháp phối hợp, mỗi lần hoàn thành một tầng sẽ học được một chiêu.
Tầng thứ nhất (chiêu), thượng phá cấp! Lam Sa cố ý dựa theo tình huống của Tưởng Mộc Mộc sửa đổi chiêu thức một chút, thay đổi cường tráng giống như sắt thép kia, biến thành quyền phong hoặc nhu hòa hoặc sắc bén, giống như lưỡi đao bằng gió, Tưởng Mộc Mộc hấp thu nhanh hơn.
Lực đạo của quyền pháp không tính là mạnh, nhưng lại nặng ở chỗ nhanh độc chuẩn, hơn nữa rất tinh tế!
Tầng thứ hai (chiêu), huyền băng lôi! Trước kia Tưởng Mộc Mộc chưa luyện thành được nội công tâm pháp của võ cực quyền pháp, là do không tìm được biện pháp áp chế nội lực, nay hắn được Lam Sa chỉ điểm, rất nhanh liền tìm được cửa đột phá —— đó chính là sáng tạo hộp chứa!
Nói như thế nào đây, ngay từ đầu hắn cũng không biết hộp chứa là thứ gì, cơ mà dựa theo phương pháp tu luyện của Lam Sa, hắn nhận ra trong cơ thể mình có một cái hộp đa diện tám cạnh từ từ hình thành, cuối cùng nội lực tự động chảy về chứa đựng trong hộp, dùng tốt vô cùng.
Hộp chứa dần dần lớn hơn theo sự mạnh lên của người tu luyện, nội lực cũng sẽ càng ngày càng nhiều, khi cần thì trực tiếp mở ra, tự động thu hồi mà không cần đến hắn.
Mà huyền băng lôi chính là chiêu thức khi hắn luyện hộp chứa hoàn thành.
Huyền băng lôi không phải là quyền, mà là chưởng pháp! Chẳng qua là, bộ chưởng pháp này bởi vì chút ghi chép trong võ cực quyền pháp mới được đưa vào, dường như nó cũng không có liên hệ trực tiếp với quyền pháp.
Tầng này cũng không dễ luyện, lúc hắn sử dụng nội lực sẽ phát sinh biến hóa, trực tiếp biến thành dòng điện, Lam Sa nói cho hắn biết, hình thái cuối cùng của huyền băng lôi chính là lôi điện, lực công kích mạnh như dị năng giả cấp năm.
Tầng thứ ba, phong quyền! Ý tứ chính là thu về.
Mà hoàn thành mấy cái này, hắn khống chế nội lực trong cơ thể càng tự nhiên hơn, cũng nên đến hỏi Lam Sa một chút xem có thể học tập công pháp mà hắn đưa hay không….
Ngày tháng của Tưởng Mộc Mộc đều vượt qua trong lúc “anh em” cùng tu luyện như vậy.
Nửa học kỳ sau của lớp mười hai cứ như vậy bận bận rộn rộn trôi qua.
Dĩ nhiên Tưởng Mộc Mộc không có cách nào học lên, mặc dù hắn đã sớm có cái giác ngộ này, nhưng mà đến cuối cùng không thể tiến vào học viện hoàng gia vẫn là có chút thương tâm, mà Tưởng Mộc Cận đương nhiên cũng trực tiếp lên bậc đại học.
Cuộc thi lần này khiến mọi người đều vô cùng ngoài ý muốn, bởi vì Tưởng Mộc Cận bại bởi Vương Trữ, Tưởng Mộc Cận không để ý một chút nào, dưới ánh mắt hỏi thăm của Tưởng Mộc Mộc, đơn giản đáp lại hắn một câu: “Trả lại cho hắn ta!”
Tưởng Mộc Mộc không có hỏi gì nhiều, gật đầu.
Hắn thi đậu một trường đại học bình thường ở phụ cận, hai tháng sau sẽ tựu trường.
Lúc này hắn cũng bắt đầu luyện tập công pháp Lam Sa giao cho hắn.
Ngày cứ trôi qua ấm áp mà tùy ý như vậy, Tưởng Mộc Cận thì lại hy vọng thời gian trôi qua nhanh một chút, như vậy cậu chính là người trưởng thành rồi, cứ như vậy suy nghĩ, chuyện quan trọng nhất của mùa hè cũng sắp đến: sinh nhật của ông ngoại.
Năm trước ông ngoại vô cùng khiêm tốn, lần này không biết chuyện gì xảy ra, mạnh tay làm tiệc mời khách, vô cùng náo nhiệt, người nhà họ Tưởng đã đến hỗ trợ từ mấy ngày trước.
END 41
P/s: sau một quá trình làm nũng ăn vạ mặt dày vô lại, một khóc hai nháo ba thắt cổ, cuối cùng bạn Cận cũng đã lừa được lời hứa hẹn của vợ *tung bông* *tung dép*