Võ thuật khác với dị năng, phương thức tu luyện hoàn toàn không giống nhau.
Dị năng tổng cộng có mười cấp, tiến hóa tùy theo từng người mà khác nhau.
Tu luyện võ công theo hai hướng cùng tiến lên, chiêu thức và nội công tâm pháp cùng sử dụng.
Có điều, dù là tu luyện dị năng hay võ công, thì đều phải luyện tốt căn cơ, tức là tu luyện thân thể! Thân thể là trụ cột, tăng cường thể chất, rèn luyện bản lĩnh!
Trong võ thuật, các loại chiêu thức, đều là hư chiêu, mấy cái này thường chỉ là một vài động tác hoa mỹ đẹp mắt, nhìn như không có chỗ nào sơ hở, kỳ thực là sơ hở trăm bề, hoàn toàn không có lực công kích, nếu như gặp phải cường giả, rất nhanh sẽ bị đánh bại.
Vì thế nên mới có tâm pháp.
Nội công cũng có thể gọi là nội lực, nội công tâm pháp hợp với chiêu thức, có thể khiến những chiêu thức kia có đầy đủ lực công kích, lực trùng kích, lực phá hoại! Nếu là người có nội lực cường hãn, đối kháng với bọn họ, hoàn toàn không kém dị năng giả.
Nhưng mà, chiêu thức võ công không khó học, khó học chính là nội công tâm pháp.
Khác với dị năng giả, dị năng giả thức tỉnh gien dị năng, trong cơ thể sẽ xuất hiện một cỗ lực lượng cuồn cuộn không dứt, chỉ cần biết cách lợi dụng, rèn luyện cho thật tốt, cỗ lực lượng này có thể chậm rãi tăng cường; mà nội công tâm pháp võ công chú ý đến lấy tĩnh chế động, lúc bình thường chính là một hồ nước tĩnh lặng, lúc cần dùng vẫn là một hồ nước, quan trọng là làm thế nào để hồ nước này cùng chiêu thức liên hợp!
Dị năng giả trời sinh có dị năng liền có thể đem dị năng phát ra bốn phía thân thể, cũng có thể tách dị năng ra đối kháng với ngoại giới, dị năng có lực lượng mạnh một chút, còn có thể nhìn thấy rõ bằng mắt thường, dị năng của mỗi người không quá giống nhau, thời điểm ngươi sử dụng dị năng, tất cả mọi người sẽ nói đây là tuyệt chiêu của ngươi.
Mà nội công tâm pháp cùng chiêu thức võ công phối hợp với nhau để sử dụng, khác với dị năng chỉ thuần túy sử dụng dị năng liền có thể bộc phát.
Thiếu nội công tâm pháp thì chiêu thức không thể nghi ngờ chỉ là khoa chân múa tay, không tạo thành uy hiếp; thiếu chiêu thức thì nội công tâm pháp chỉ có thể không chỗ phát ra, chồng chất khắp nơi trong cơ thể, không có tác dụng, nhiều nhất chỉ có thể khiến thân thể khỏe mạnh hơn một chút, tăng sức chịu đựng hơn một chút.
Cho nên trong hai thứ, thiếu một thứ cũng không được.
Tưởng Mộc Mộc xem tài liệu ông bà ngoại nghiên cứu đến nhập tâm, Trần Cốc Bằng cùng Ngô Mẫn nghiên cứu hai mươi năm cũng coi như có chút thành quả, Tưởng Mộc Mộc thấy những tài liệu này đều là những thứ trước đây hắn hoàn toàn không biết.
Trong lúc Trần Cốc Bằng cùng Ngô Mẫn nghiên cứu chiêu thức cùng tâm pháp, căn cứ vào nội dung ghi trên một ít văn hiến cổ xưa được lưu lại, bọn họ tự nghĩ ra được một bộ bí tịch: võ cực quyền pháp.
Nhưng là, bọn họ chỉ có thể thử tu luyện chiêu thức, hoàn toàn không thể tu luyện nội công tâm pháp, cuối cùng họ mới ngộ ra được nguyên nhân: bởi vì họ là dị năng giả.
Cũng không biết là nguyên nhân gì, dị năng cùng với nội lực mâu thuẫn nhau, nếu cố gắng tu luyện cả hai thứ sẽ trở nên lưỡng bại câu thương! Nếu như muốn trở thành võ giả, thì trước hết phải buông tha cho việc trở thành dị năng giả, từ bỏ tu vi lúc trước, bắt đầu lại từ số 0.
Điều này bọn họ làm thế nào mà tiếp nhận được, cho nên hai vị lão nhân không muốn buông tha dị năng lúc trước phải tích cóp từng chút một để đi lên, huống chi Trần Cốc Bằng đã là dị năng giả cấp chín, muốn từ bỏ thì nói dễ hơn làm; nhưng hai người cũng không quá nguyện ý buông tha võ thuật, xuất phát từ nhiệt tình cùng theo đuổi đối với võ thuật, mỗi ngày hai người đều rèn luyện chiêu thức, nhưng tuyệt đối không học nội công tâm pháp.
Nếu như muốn cho chiêu thức gia tăng lực sát thương, như vậy bọn họ phải dùng dị năng thay thế nội lực, mặc dù độ phù hợp không đạt tới ba mươi phần trăm, nhưng mà vẫn có thể phát huy tác dụng.
Tưởng Mộc Mộc đột nhiên cảm thấy tinh thần nghiên cứu của ông bà ngoại thật khiến người ta khâm phục, chẳng qua là nghe được một cái tên thôi lại chậm rãi nghiên cứu đến trình độ này, thật sự là quá thần kỳ.
Mặc dù không biết phương hướng nghiên cứu có đúng hay không, bộ bí tịch kia có thể sử dụng hay không, nhưng nếu đổi lại là hắn, ba mươi năm cũng chưa chắc có thể phát hiện đến trình độ này, nếu không có người hỗ trợ.
“Bà ngoại, con có thể xem bộ quyền pháp này không!” Tưởng Mộc Mộc cầm những điều tâm đắc Trần Cốc Bằng tự viết ra trên tay, tay kia chỉ vào bí tịch trên giá sách, được Trần Cốc Bằng in thành một quyển sách.
Bây giờ hắn đã không còn sợ ông bà ngoại nữa, hắn thật sự không biết trước kia tại sao mình lại sợ ông ngoại bà ngoại như vậy.
Hắn không có dị năng, vậy hẳn là có thể tu luyện, dù chỉ là bí tịch võ công ông bà ngoại tự nghĩ ra, hắn vẫn là muốn học.
“Con muốn thì cứ lấy đi đi! Có điều, đây chẳng qua là một quyển nội công tâm pháp, hoàn toàn không có chiêu thức gì đáng nói! Con cầm đi luyện một chút cũng được.” Ngô Mẫn hòa ái cười nói, đối với chiêu thức, bà không có bao nhiêu hy vọng, dù sao loại thân thể nhỏ gầy như Tưởng Mộc Mộc học quyền pháp cũng không có tác dụng gì, không bằng để cho hắn học một ít tâm pháp, có ích cho cả thể xác và tinh thần.
“Không sao cả!” Tưởng Mộc Mộc nói: “Về chiêu thức, con có thể học hỏi ông bà ngoại!”
“Con thật sự muốn luyện?”
“Dạ, dù sao con cũng không thể để tất cả mọi người đều phải bảo vệ con, con phải tự bảo vệ mình! Cũng không thể để mọi người luôn gọi con là phế vật được.”
Có lẽ người trong nhà đều sẽ liều mạng bảo vệ hắn, nhưng Tưởng Mộc Mộc không còn muốn lại bị người ta bảo vệ như vậy nữa, nhất là sau khi đã từng có dị năng, thì hắn càng hy vọng mình có thể trở thành người giúp đỡ bọn họ, mà không phải là gánh nặng, hiện giờ, hắn không muốn chuyện gì cũng phải dựa vào người nhà, dù sao cũng phải tự bảo vệ được mình.
“Mộc Mộc, con thay đổi!” Ngô Mẫn từ đáy lòng cảm thán nói: “Trở nên càng thêm ổn trọng, tâm trí cũng thành thục hơn rất nhiều……”
Tưởng Mộc Mộc nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó mới có thể trở nên như vậy, bà còn muốn hỏi xem có phải hắn bị ủy khuất gì hay không, nhưng thấy khuôn mặt tươi cười muốn làm bà an tâm của Tưởng Mộc Mộc, cũng không mở miệng nữa.
Từ khi nào, Tưởng Mộc Mộc đã học được cách che dấu bi thương, ngay cả chính bà cũng không nhận ra Tưởng Mộc Mộc rốt cuộc là vui hay buồn, hắn đã không cần bọn họ lo lắng cho hắn nữa.
Còn con út Trần Á Lâm của mình, Ngô Mẫn thở dài nở nụ cười, nếu Trần Á Lâm có một nửa lòng cầu tiến của Tưởng Mộc Mộc, thì cũng sẽ không phát sinh chuyện như vậy.
Tưởng Mộc Mộc cầm bí tịch, về tới biệt thự, hắn và Mộc Cận được sắp xếp ở cùng một phòng, mặc dù còn những phòng khách khác, nhưng bọn hắn nói không quen, dứt khoát là hai người ở cùng nhau sẽ ngủ ngon hơn, dù sao ở nhà cũng thường như vậy.
Tưởng Mộc Mộc bởi vì có bí tịch, cứ tươi cười suốt, Tưởng Mộc Cận vẫn luôn quan sát hắn, tự nhiên là biết tại sao hắn cười: “Hôm nay sao ca ca lại vui vẻ như vậy?!”
“A…..ngày nào anh cũng rất vui vẻ mà!” Mỗi ngày sau khi sống lại đều thực vui vẻ, cảm thấy như vậy là đủ! Tưởng Mộc Mộc cười nói, ngồi trước máy tính nghiên cứu quyển sách kia, một chữ cũng không bỏ sót, còn làm rất nhiều dấu hiệu.
“Ca ca muốn luyện bộ bí tịch này sao?” Tưởng Mộc Cận cũng không phản đối ý chí muốn trở nên mạnh mẽ của Tưởng Mộc Mộc, ngược lại cậu còn vô cùng ủng hộ.
Tuy rằng cậu có tự tin có thể bảo vệ tốt ca ca, nhưng là không thể thời thời khắc khắc đều bảo vệ, ca ca có cái thuật phòng thân vẫn tốt hơn.
Tưởng Mộc Mộc cầm bí tịch, có vài chữ hắn xem không hiểu lắm, cái gì mà khí lưu, đan điền, minh tư, nguồn nhiệt gì gì đó …… tên có lẽ biết, nhưng luôn cảm thấy không giống với hiểu biết của mình.
Tưởng Mộc Cận cũng vui lòng giải thích, thuận tiện cho hắn một bản đồ phân bố kết cấu huyệt vị thân thể, Tưởng Mộc Mộc xem một cái đầu hai cái đại, một chút cũng không hiểu.
“Cứ từ từ, ca ca! Không vội……” Tưởng Mộc Cận nhìn dáng vẻ rối rắm của Tưởng Mộc Mộc, cười cười, như thế nào lại cảm thấy ca ca trở nên càng ngày càng đáng yêu, hay là tại cách thức cậu nhìn không đúng?
“Tại sao một chút cũng không hiểu, chẳng lẽ anh cứ phế vật như vậy sao?” Tưởng Mộc Mộc nằm trên bàn, trước kia sao hắn không nhận ra mình phế vật như vậy, Tưởng Mộc Cận xem một lần đã hiểu, hắn thì lại xem mười mấy lần cũng không hiểu, thực sự là người so với người tức chết người mà! Khiến hắn càng xem càng muốn ngủ.
Sau đó, Tưởng Mộc Mộc rất không có khí chất nằm trên bàn ngủ thiếp đi.
Tưởng Mộc Cận nhìn gương mặt khi ngủ của ca ca, đưa tay nhẹ nhàng phất qua gò má hắn, vén sợi tóc che khuất khuôn mặt Tưởng Mộc Mộc lên: “Bởi vì là anh em, nên ca ca mới có thể không hề phòng bị với em như vậy sao?”
Tưởng Mộc Cận cảm thấy cao hứng đồng thời cũng rất bất đắc dĩ, có lẽ từ trước đây cậu cũng đã xác định được tâm ý của mình, nhưng vì là ca ca, nên cậu vẫn luôn không dám đối diện với tình cảm của chính mình, cho đến khi ca ca không quan tâm đến cậu, cậu mới hiểu rõ rằng ca ca đã sớm thâm căn cố đế ở trong lòng, muốn dời đi cũng thực khó khăn.
Ca ca cố gắng tránh né cậu, khiến cậu càng thêm xác định tâm ý của mình.
Lúc ấy, cậu cũng sắp bị hù chết, nghĩ rằng có phải là ca ca phát hiện tâm tư của cậu nên mới không quan tâm đến cậu nữa không, thế giới của cậu đột nhiên trở nên ảm đạm.
Không thể tưởng tượng được bên cạnh không có ca ca sẽ ra sao, ca ca vẫn luôn là trụ cột tinh thần của cậu.
Vào mỗi lần huấn luyện gần như tuyệt tình của cha, tươi cười đơn thuần quý giá của ca ca trở thành ánh mặt trời ấm áp cho cậu, khi đó cậu đã quyết định phải bảo vệ Tưởng Mộc Mộc thật tốt, dù phải trả giá đắt như thế nào đi chăng nữa.
Lúc đó cậu cảm thấy như vậy rất bình thường, cậu cùng ca ca trời sinh khác biệt, bảo vệ ca ca là bình thường, làm sao biết trong lòng mình đã tồn tại cái loại tâm tư đó với ca ca, nhất thời không biết phải làm cái gì bây giờ, không thể làm gì khác hơn là chôn giấu ở trong lòng.
Cậu sợ ca ca phát hiện sẽ chán ghét cậu, dù sao thì bọn họ cũng là anh em.
Tưởng Mộc Mộc có lẽ không nhớ rõ, lúc trước Tưởng Mộc Cận bị nhốt trong mật thất tiếp nhận huấn luyện cường độ cao mấy ngày mấy đêm, còn phải trải qua những ngày không có cơm ăn không có nước uống thật sự là địa ngục nhân gian.
Lúc đầu Tưởng Mộc Cận cũng đã từng tức giận, tại sao chỉ có mình cậu phải chịu tra tấn như vậy, còn ca ca thì cái gì cũng không cần làm.
Sau đó, mỗi ngày ca ca đều len lén đem thức ăn nước uống cho cậu, trong lòng cậu cũng không còn oán hận như vậy nữa. Tiếp đó cậu cũng biết bởi vì ca ca không thể thừa kế gia nghiệp, cái nhà này sớm hay muộn đều là của cậu. Khi đó cậu cảm thấy ca ca thật đáng thương, bởi vì bẩm sinh tư chất khác biệt nên cái gì cũng không có, cha mẹ rất bất công.
Nghĩ nghĩ, địch ý của cậu đối với ca ca càng ngày càng ít, ca ca dùng mọi cách để lấy lòng cậu, ngược lại cậu trở nên lòng tham không đáy, thậm chí cảm thấy đó là chuyện đương nhiên, ca ca mỗi ngày mỉm cười với cậu một phần, cậu sẽ tự tin hơn một phần.
Theo tuổi tác dần tăng lên, cậu biết sớm muộn gì cũng có một ngày ca ca rời khỏi cậu, ca ca không thể cưng chìu cậu thương cậu cả đời, nghĩ tới đây cậu lại trở nên phiền não.
Cậu thường mong đợi, nếu như ca ca cũng giống cậu có thể đem cậu đặt trong tâm khảm, thì sẽ tốt biết bao nhiêu.
Nhưng mà, cậu biết đây chỉ là một hy vọng xa vời, nếu như không cẩn thận vượt qua ranh giới kia, cậu biết mình sẽ chịu tổn thương như thế nào, nhưng những điều này cậu cũng không sợ, chỉ cần có thể cùng một chỗ với ca ca, cậu có thể buông tha cho Tưởng gia đã nằm trong lòng bàn tay, có thể phản bội bất luận kẻ nào, có thể mặc kệ tất cả phép tắc của thế tục, nhưng mà cậu lại sợ ca ca đứng về phía thế tục, cái này so với một chút đả kích kia còn tàn nhẫn hơn gấp trăm ngàn lần, cho nên cậu vẫn luôn không dám vượt qua một bước này.
Nghĩ đến hậu quả khi bước một bước kia, cậu tình nguyện lựa chọn cứ lẳng lặng đứng bên cạnh ca ca như vậy.
Nhưng mà, cho dù trong lòng cậu nghĩ thế, thì vẫn là hy vọng ca ca có thể quen với sự tồn tại của cậu, tốt nhất là trở nên không thể rời khỏi cậu, trong lúc lơ đãng cậu thường động tay động chân với ca ca, lúc này thần kinh thô của ca ca đối với cậu mà nói thật đúng là không tệ, làm cậu có thể chiếm tiện nghi!
END 9
P/s: cái khúc nói về dị năng với võ công thiệt là xoắn cả não ( ˘•ω•˘).oOஇ tốn hết 2 ngày với cái mớ đó mà vẫn cảm thấy đọc hông hiểu lắm
(T▽T) ai thấy chỗ nào không ổn thì góp ý với ta nhé