Trọng Sinh Chi Phỉ Quân

Quyển 1 - Chương 22: Tới tinh cầu thủ đô 1



Không trở về phòng, Phỉ Vô Thuật cầm hộp nhỏ chạy đi, chạy tới đấu trường lộ thiên ở sau nhà riêng của Phỉ gia, y nôn nóng không thể chờ được muốn nhìn cơ giáp thuộc về mình.

Y không phải chưa từng sờ qua cơ giáp thật sự, trên người cũng có một cái nút không gian, nhưng những cái đó đều là kiểu bình thường, ví dụ cơ giáp hình người Thần Hi kiểu I và Liệp Ưng kiểu II phổ biến liên bang, thậm chí y còn từng điều khiển cơ giáp động vật Nhền Nhện Quỷ đời hai để khai thác khoáng thạch__ trong kỳ nghỉ bị ông cha vô lương tâm nào đó ném đi đào khoáng.

Nhưng những cơ giáp này, đều là cơ giáp bình thường không sử dụng kỹ thuật liên kết thần kinh. Cũng có nghĩa là, khi thao tác chúng, toàn dựa vào tay. Không giống như những cơ giáp đặc chế dùng kỹ thuật liên kết thần kinh, cho phép người thao tác trực tiếp thông qua tinh thần lực để thao tác.

Phỉ Đồ từng nói với y, một kỵ sĩ cơ giáp năng lực cao hay thấp, không phải nhìn hắn có thể thao tác cơ giáp đặc chế tốt thế nào, mà là xem hắn có thể tinh thông cơ giáp bình thường đến trình độ nào.

Khi một kỵ sĩ cơ giáp đang thao tác, đã đến mức không cần dùng não suy nghĩ, vô thức liền có thể gõ ra một chuỗi mệnh lệnh đơn giản mà có hiệu quả trên bệ điều khiển, vậy thì kỵ sĩ cơ giáp đó, lúc thao tác cơ giáp đặc chế, sẽ không cần tập trung tinh thần lực điều khiển động tác cơ giáp, mà là tiến tới lùi về ngăn cản tiến công, toàn dựa vào tiềm thức cũng có thể thành công. Vào lúc đó, cơ giáp sẽ biến thành tay và chân của kỵ sĩ cơ giáp.

Con người khi dùng tay cầm đồ vật, dùng chân bước đi, sẽ không cần suy nghĩ cụ thể phải làm như thế nào, mà rất tự nhiên đã làm được. Mà kỵ sĩ cơ giáp thuần thục động tác thao tác, khi thao tác tinh thần lực, vì đã quen, vì nó đã trở thành thói quen trong tiềm thức, vì thế rất nhiều động tác cơ giáp, sẽ như nước chảy thành sông tự động sử ra.

Do giữa phản ứng từ tiềm thức và phản ứng có được sau một chút suy nghĩ luôn sẽ có chênh lệch cỡ không chấm mấy giây, nên kỵ sĩ cơ giáp đã đạt tới cảnh giới này, trong chiến đấu luôn chiếm được tiên cơ. Có lúc, thắng bại sinh tử luôn là do không chấm mấy giây đó quyết định.

Lần đầu tiên Phỉ Vô Thuật tiếp xúc cơ giáp, đã ầm ĩ muốn cơ giáp đặc chế, Phỉ Đồ liền giải thích cho y như vậy. Thế là bắt đầu từ lúc đó, Phỉ Vô Thuật vẫn luôn sử dụng cơ giáp bình thường, lặng lẽ chờ đợi ngày Phỉ Đồ công nhận y có thể sử dụng cơ giáp đặc chế.

Cho nên nói, kỳ thật đời trước Phỉ Vô Thuật khổ bức hoàn toàn chưa từng sờ qua cơ giáp đặc chế. Mà hiện tại Phỉ Vô Thuật hưng phấn vui sướng như thế, cũng là do y đã đoán được, trong nút không gian trong hộp này nhất định là cơ giáp đặc chế! Ông già không thể để y điều khiển cơ giáp bình thường đến trường tìm ngược được ╮(╯▽╰)╭.

Lần đầu tiên của hai đời cộng lại, tay cầm hộp của Phỉ Vô Thuật còn có chút run rẩy.

Hiện tại sắc trời đã tối, trên dưới nhà lớn Phỉ gia trừ từng hàng hộ vệ mặt liệt y như quản gia Tôn Thủ, không còn bất cứ ai khác. Đến đấu trường cơ giáp, cũng trống rỗng không người. Nếu là ngày lễ, mấy chú bác Phỉ gia ở bên ngoài tận tụy giành thiên hạ sẽ trở về, nơi này mới chân chính trở nên náo nhiệt.

Mở đèn trên bốn bức vách, ánh đèn trắng sáng chiếu rọi cả vùng sân to lớn, ngay cả bầu trời phía trên đấu trường cũng được nhuộm trắng. Bước qua thông đạo kéo dài đi vào trong, bên trong dùng hợp kim cứng rắn lát thành mặt sàn hoàn chỉnh, phía trên mặt sàn không có một vết nứt là bức tường hợp kim cao đến hai mươi mét, tiếp lên trên mới là chỗ ngồi xem hình cầu thang, ngày lễ tết nơi này đặc biệt huyên náo, nhưng bây giờ, lại yên ắng rất nhiều.

Mặt sàn và vách tường không bằng phẳng, đâu đâu cũng để lại vết tích sau chiến đấu, những vết cháy đen kịt do năng lượng để lại, những vết hằn kim loại do vũ khí lạnh lưu lại, chỗ này lõm vào, chỗ kia lồi ra, vết tích mỗi nơi đều đang kể lại sự cuồng bạo và kịch liệt của chiến đấu. Mỗi lần Phỉ Vô Thuật nhìn thấy đều cảm nhận được cảm xúc mạnh mẽ nhiệt liệt máu nóng sôi trào khi đó, nhưng mỗi lần muốn lên đấu y đều bị các chú các bác dùng một câu ‘Lông còn chưa mọc dài đã muốn tới tìm ngược? Mang thứ đồ chơi cơ giáp bình thường này đi chơi với mấy bạn nhỏ của con đi. Chú không có sở thích biến thái ăn hiếp bạn nhỏ đâu ~’ xua y đang nhiệt tình tràn trề trở về.

Mẹ ơi hiện tại ông cũng có cơ giáp đặc chế rồi, cuối năm nay ông sẽ luân phiên lật đổ mấy tên khốn già không nghiêm mấy người!

Phỉ Vô Thuật cầm hộp nhỏ, phát thệ đầy cốt khí, cười lạnh đầy cao quý lãnh diễm, một đám chú bác toàn cái kiểu đức hạnh khốn kiếp, cuối năm nay sẽ cho mấy người nhìn rõ lông ông mọc đủ hay mấy người mọc đủ!

Mở cái hộp nhỏ được ký thác đầy kỳ vọng ra, y cầm cái nút không gian màu đỏ tươi được cố định bên trong ra, chỉ dài khoảng nửa ngón tay, có độ cong tròn đầy, được một sợi dây xuyên lại, yên tĩnh nằm trong lòng bàn tay y.

Phỉ Vô Thuật nhìn nút không gian, đủ kiểu nghi hoặc, thứ này nhìn rất giống một thứ gì đó thì phải? A… đúng rồi! Ớt! Còn là ớt chỉ thiên phát dục không tốt thân hình nhỏ bé!

Phỉ Vô Thuật co giật khóe môi, y phải nói ông già thế nào mới tốt? Trẻ thơ chưa lớn hay là tính cách ác liệt? Chẳng qua… y ngược lại rất thích loại thực vật ớt này, không cay không vui mà, hiện tại nhìn trái ớt nhỏ bé này cũng có cảm giác rất gần gũi.

Không chút áp lực tâm lý đeo thứ đó lên cổ, dùng phần đuôi nhọn của nút không gian đâm vào ngón tay, một giọt máu từ ngón tay nhỏ lên bề mặt trơn bóng của nút không gian, rất nhanh đã thấm vào trong.

Một âm thanh máy móc cứng nhắc vang lên trong đầu Phỉ Vô Thuật: “Kích hoạt mã gen… 10, 9, 8, 7… 3, 2, 1… xác định người ràng buộc… đã xác định… xin nhập họ tên của người sử dụng được ràng buộc…”

Phỉ Vô Thuật nhất thời chưa kịp phản ứng lại, y vẫn luôn sử dụng cơ giáp bình thường không trực tiếp trao đổi trong thế giới tinh thần của con người như thế. Nút không gian của cơ giáp bình thường là dùng âm thanh để điều khiển, mà nút không gian của cơ giáp đặc chế dùng tinh thần lực điều khiển, sự khác biệt khiến y ngẩn ra khi âm thanh vang lên trong đầu.

Nhưng chưa ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy, Phỉ Vô Thuật nhanh chóng báo tên mình: “Phỉ Vô Thuật.”

“… Đã ràng buộc người sử dụng… xin đặt tên cho cơ giáp…”

Mẹ nó, cơ giáp còn đòi tên! Phỉ Vô Thuật vẫn luôn dùng cơ giáp Thần Hi hoặc Liệp Ưng rối rắm nhíu mày, không hổ là cơ giáp đặc chế sao? Ngay cả tên cũng không thể dùng đại chúng hóa, còn phải đặc biệt đặt tên ╮(╯_╰)╭.

Y chớp chớp mắt, sau đó nở nụ cười, nụ cười gian tà như con chuột trộm được gạo, rất thận trọng đặt tên: “Tiểu Dực Dực.”

Xem đi, y tốt với Tần đại thiếu thế nào này ~ ở trong hiện thực cũng không quên hắn =v=.

“Đặt tên thành công… tích __ Tiểu Dực Dực đã ràng buộc thành công, chủ nhân: Phỉ Vô Thuật.”

“Phụt!” Phỉ Vô Thuật không nín được, cười thảm, “Phụt ha ha ha ha…”

Tâm trạng này nói thế nào nhỉ… thật sướng!

Phỉ Vô Thuật lau nước mắt ứa ra vì cười, tinh thần lực dao động một trận: “Ra đi, Tiểu Dực Dực~” trong lòng y bỏ thêm một câu, “để chủ nhân nhìn bộ dáng nhỏ của em nào ~”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.