Trong tiếng người sôi trào, lối ra điểm rneo đậu bước ra một hàng người.
Mà trong hàng người này, ánh mắt tất cả mọi người đều chỉ dừng lại trên người đàn ông đi đầu tiên.
Thân hình thẳng tắp thon dài được bao trong bộ quân trang đen thẫm, quân phục với từng đường cứng cáp thể hiện hết sức rõ rệt bờ vai rộng cùng vòng eo thon hoàn mỹ của hắn. Tóc trắng mắt xám, tuấn mỹ tuyệt luân, mặt không biểu cảm đứng ở cửa, từ cao cúi nhìn đám đông khổng lồ bên dưới, trong mắt không có một chút dao động cảm xúc nào, giống như người máy lạnh lùng không có hơi người.
Hắn chỉ chậm rãi nhìn quanh đám người, nhưng nơi ánh mắt nhìn tới, tất cả mọi người đều không tự chủ yên tĩnh lại, có một thoáng nghẹt thở.
Đôi con ngươi màu xám giống như có thể khiến tất cả của một người từ trong ra ngoài ánh vào mắt hắn, triệt triệt để để rõ rõ ràng ràng, không lưu lại chút bí ẩn nào. Cho dù có tướng mạo vô cùng tuyệt luân, nhưng lại không khiến người khác có xúc động muốn nhìn hắn lần nữa. Nhưng cho dù không có dũng khí nhìn thêm lần nữa, cũng tuyệt đối không trở ngại danh vọng và nhân khí của hắn trong lòng nhân dân liên bang.
Thế là đám người không lên tiếng hoan hô, dùng một lại tư thế trầm mặc biểu đạt sự ủng hộ và tôn kính của mình dành cho vị thiếu tướng này, họ siết chặt nắm tay, giơ cao cánh tay, dùng phương thức hàm súc mạnh mẽ, biểu đạt tâm trạng kích động mà nhiệt liệt của họ giờ phút này.
Phỉ Vô Thuật không biết làm sao miêu tả cảnh tượng lúc này, dòng người khổng lồ cứ thế yên tĩnh như tờ, yên tĩnh đến mức khi Hastings bước từng bước xuống cầu thang, tiếng cộp cộp khi ủng quân đội chạm vào mặt đất cũng có thể nghe được rõ ràng, nhưng cảnh tượng yên tĩnh như thế, lại dưỡng dục dòng cảm xúc nhiệt liệt nóng cháy như lửa, khuấy động cảm xúc của từng người.
Y đứng trong đám người, bị bầu không khí nhiệt liệt lây nhiễm, nhất thời cũng chấn động khó thể diễn tả.
Hastings không dành chút chú ý nào cho đám đông, bất kể lúc này có bao nhiêu người đang ủng hộ hắn, có bao nhiêu người đang yên lặng vung tay, hắn cũng không nhìn thêm, có lẽ là trực tiếp làm ngơ những người hắn cho là không liên quan, đi thẳng tới xe từ trôi nổi phía dưới bậc thang.
Cửa xe yên lặng trượt mở, Hastings ngồi vào.
Lúc này đám đông lại lần nữa trở nên xao động, họ cấp thiết muốn trào tới cạnh chiếc xe từ, tiếp cận rồi nên làm thế nào, có thể làm gì, họ hoàn toàn không suy nghĩ, chỉ đơn thuần muốn lại gần, chỉ đơn thuần không nguyện ý nhìn người đó ly khai như thế.
Phỉ Vô Thuật cũng không tự chủ chen về hướng đó do dòng người đùn đẩy.
Y bất đắc dĩ cảm khái: “Đúng là điên cuồng…”
“!” Nhưng lúc này, dư quang khóe mắt lại liếc thấy một tia sáng từ trên cao bay xuống, đang nhắm thẳng vào chỗ y đứng, trong lòng chợt căng thẳng, khứu giác nguy hiểm được huấn luyện trong giác đấu sinh tử thời gian dài khiến y cảm nhận được điều không hay, thân thể liền động lùi sang một bên.
Nhưng y lại quên, hiện tại y đang ở trong đám đông, muốn lùi cũng không thể lùi.
Mà ánh sáng đó bay tới, cũng chỉ trong chớp mắt.
Nhưng không như Phỉ Vô Thuật đã nghĩ, thứ đó không rơi lên người y, mà rơi lên đầu một cô gái trẻ tuổi cách y không xa, ‘bốp’ một tiếng trầm muộn, sau đó là tiếng thủy tinh vỡ thanh thúy… đây là bình thủy tinh?
Cô gái che cái trán chảy máu kêu đau một tiếng, những người đứng xung quanh cô hoặc nhiều hoặc ít bị thủy tinh vỡ văng vào cũng kêu lên đau đớn. Nhưng tất cả, chỉ có ánh mắt rõ ràng của Phỉ Vô Thuật chú ý đến, phần nhiều người vẫn còn đang mù mịt chen tới gần chiếc xe từ.
Cảm giác nguy cơ trong lòng không vì thế mà giảm đi, ngược lại tiếng cảnh báo càng thêm nghiêm trọng. Từng cơn hốt hoảng lan tràn trong lòng Phỉ Vô Thuật, y vô thức ấn tay ở chỗ nổi lên dưới áo, nút không gian của y, cơ giáp của y…
Phải rời khỏi đây, nhất định phải nhanh chóng rời khỏi!
Trực giác nhạy bén từng nhiều lần cứu y trong giây phút sinh tử đang điên cuồng kêu gào trong đầu, lập tức, ngay lập tức, ngay bây giờ! Rời khỏi đây!
Ý niệm hiện lên trong đầu, cũng bất kể đột nhiên phóng cơ giáp ra có bị xem là kẻ ám sát hay không, Phỉ Vô Thuật trước giờ luôn là người hành sự theo trực giác của mình, mà sự thật luôn chứng minh, y làm thế đều không sai.
Đã ra quyết định, thì không chần chữ nữa, nhưng bất ngờ lại phát sinh ngay lúc này.
Chỉ trong một hơi thở, chỉ trong thoáng chốc y vừa xoay chuyển ý niệm, Phỉ Vô Thuật căn bản không nhìn rõ rốt cuộc đã phát sinh cái gì, người xung quanh y đã ngã xuống một mảng lớn, cứ như chỉ vừa nhắm mắt rồi mở mắt ra, dòng người chen chen chút chút xung quanh cứ như bị rút xương, không thể đứng vững hôn mê ngất đi.
Do mật độ người quá lớn, những người hôn mê này cũng chỉ là tôi chen cậu cậu chen tôi nửa quỳ xuống đất, vì thân thể vô lực, tư thế vặn vẹo vô cùng quái dị.
Mà trạng thái hôn mê này không chỉ phát sinh ở đây, với xe từ là trung tâm, dòng người vốn cảm xúc dâng trào giống như lúa mì bị gặt, đổ xuống từng mảng.
Phỉ Vô Thuật không kịp quan tâm người khác, cảm giác nguy cơ chưa từng có đánh vào y, y thậm chí không kịp liếc nhìn người ngã đổ bên cạnh, chỉ kiên định bắt đầu gọi cơ giáp của mình.
Nhưng ngay lúc này, y mới hoảng hốt phát hiện, tinh thần lực của mình cứ như đã đông cứng lại, đình trệ không còn hoạt bát như bình thường, điều động thế nào cũng không được, cứ như một phế nhân không có tinh thần lực.
Rốt cuộc là chuyện gì!
Không kịp nghĩ kỹ, cảm giác choáng váng ập đến, trước mắt đột nhiên tối đi, chân nhũn xuống, tựa hồ sắp ngất đi giống mấy người đó, nhưng sau đó, Phỉ Vô Thuật cắn chặt môi, để cảm giác đau kích thích thần kinh, miễn cưỡng lấy lại chút tỉnh táo.
Bình thủy tinh đó!
Chỉ vừa kịp nghĩ như vậy, cảm giác choáng váng giống như màn đêm vô tận ập tới y, ép y lảo đảo muốn ngã, tựa như giây tiếp theo sẽ bị kéo vào trong bóng tối vô biên. Phỉ Vô Thuật rút con dao găm nhỏ giấu ở eo ra, rạch huyết quản, trở tay cắm lên đùi, khiến cảm giác đau kịch liệt duy trì thần trí đã sắp sụp đổ.
Y miễn cưỡng nâng mắt nhìn xung quanh, người ở chỗ rất xa vẫn bình thường, nhưng hoàn toàn không hiểu chuyện gì nhìn sang bên này, mà ở khu vực này, trừ mấy người rải rác còn có thể đứng giống y, những người còn lại đều đã ngã xuống__ bao gồm cả chiến xa vẫn lơ lửng tự động trên không, nhân viên võ trang phía trên ôm khẩu súng uy lực lớn, ngả đông ngả tây tựa trên xe, hôn mê bất tỉnh.
Đây là tập kích nhắm vào y sao? Hay tập kích nhắm vào Hastings?
Đầu óc mê man khiến Phỉ Vô Thuật hoàn toàn không cách nào suy nghĩ chuyện này, y chỉ biết, bất kể cái nào, y cũng phải vượt qua được cửa ải này!
Cho nên, tuyệt đối không thể hôn mê! Không thể giao vận mệnh cho thứ chưa biết nắm giữ!
Trong số những người rải rác còn đứng được, có bạn bè quen thuộc, có cao thủ của đội cảnh vệ, cũng có Hastings và một nhóm quân quan đi theo hắn, nhưng vì dòng người trước đó, lúc này họ đang cách nhau khá xa. Mà phía trước mặt họ, đều là kẻ địch đang đứng.
Vậy thì, kẻ địch của tôi đâu?
Phỉ Vô Thuật gian nan đấu tranh với sự mê mang trong tinh thần, vừa cố gắng đề cao lực chú ý, cảnh giác kẻ địch có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
Y biết trạng thái tinh thần của mình không thể chống đỡ được bao lâu nữa, nhưng y cũng biết, nơi này là tinh cầu thủ đô, xao động to như thế, lại dính dáng đến Hastings, tinh cầu thủ đô tất nhiên sẽ phản ứng cực nhanh, chậm nhất ba phút, lực lượng của tinh cầu thủ đô sẽ hội tụ về đây, kẻ tập kích chỉ có thể thất bại rút lui.
Y cần kiên trì ba phút, dưới tình huống tinh thần lực bị khống chế hoàn toàn, không thể sử dụng được cơ giáp.
Đối thủ y đề phòng rất nhanh đã tới.
Giống kẻ địch của mấy người Lallot, đều là những người điều khiển bình thường, cơ giáp Liệp Ưng kiểu II. Tuy là người điều khiển bình thường, nhưng ít nhất là cơ giáp, cơ giáp đối với cơ thể người, dù sao cũng rất có ưu thế.
Bên tai truyền tới một chuỗi tiếng vang ầm ầm, đó là người khác đã bắt đầu chiến đấu.
Phỉ Vô Thuật sờ trên người lấy ra một con dao găm khác, hai tay cầm dao găm, mở công tắc chấn động điện từ trên dao găm, trên lưỡi dao sắc bén nhanh chóng được phủ một tầng xanh u u, tầng ánh sáng xanh mỏng nhanh chóng dao động, sẽ khiến bất cứ kẻ xem thường nào hối hận không thôi.
“Ông là người Phỉ gia, trên người sao có thể không có một chút mánh khóe chứ!” Đau đớn trên chân đang dần tê liệt, thế giới tinh thần vẫn bị cảm giác nặng nề áp chế, nhưng Phỉ Vô Thuật lại cảm giác được tinh thần lúc này hưng phấn vô cùng, y nhếch môi, híp mắt lại, cứ như một thợ săn bình tĩnh tàn nhẫn nhất, dùng ánh mắt không mang theo bất cứ tình cảm nào nhìn cơ giáp phía trước, cứ như trong mắt y cơ giáp đó đã bị cắt thành vô số linh kiện nhỏ vụn, mà hiện tại y muốn làm, chính là biến cơ giáp đó thành bộ dạng nó vốn nên có trong mắt y.
Người điều khiển cơ giáp tựa hồ bị sự hung lệ trong mắt y dọa đến, giơ súng tụ năng nhắm vào y, nhưng không thể kịp thời bắn ra.
Thế là người điều khiển chỉ có thể nhìn thấy bóng người trong ống ngắm đột nhiên biến mất khỏi tầm ngắm chữ thập, sau đó cơ giác truyền tới tiếng vang chói tai, gã vô thức khống chế cơ giáp lùi ra sau, mới phát hiện con mồi của mình đã đứng ở vị trí trước đó của mình, chân dẫm lên cánh tay máy đang cầm súng tụ năng, nở nụ cười phóng túng với gã, nụ cười nguy hiểm chí mạng.
Lúc này gã mới nghe rõ ràng, bên tai không ngừng vang lên tiếng cảnh báo cứng nhắc chói tai: “Cảnh báo đỏ! Cơ giáp tổn thương nghiêm trọng, có cần kiểm tra vị trí tổn thương?… Cảnh báo đỏ!…” Phẫn nộ che đi cảnh báo, cho cơ giáp nâng tay trái bắn ra lưỡi dao sắc bén.
Chết tiệt, cho là phế súng của gã thì có thể ngang nhiên tùy ý sao? Thân là kỵ sĩ cơ giáp nổi tiếng trong thế giới ngầm, đối diện với đối thủ đã trúng phải thuốc, vậy mà ngay từ đầu đã rơi vào hạ phong thê thảm như thế, gã đàn ông bất giác phẫn nộ, gã cũng là người có tôn nghiêm của kỵ sĩ cơ giáp!
Quyết không cho phép, người này tiếp tục càn quấy như thế.
Cơ giáp nhảy bật lên không, sau đó nương xung lực tấn công thẳng vào Phỉ Vô Thuật.
Phỉ Vô Thuật cắn chặt răng… kiên trì thêm một chút nữa, chỉ một chút nữa…
… Chỉ ba phút mà thôi.
Không, hiện tại chỉ còn hai phút thôi.
Y ngẩng đầu lên, trong tầm nhìn càng lúc càng mơ hồ hiện ra đường nét lạnh lẽo mà ưu mỹ của cơ giáp, y cũng bất kể tư thế có thê thảm thế nào, co đùi dùng sức nhảy bắn sang một bên, tránh khỏi công kích.
Lưỡi dao lớn của cơ giáp chém xuống, chém trúng đám người đông nghịt, máu tươi tung tóe.
Phỉ Vô Thuật cũng dẫm lên lưng một người, trên khu vực này hoàn toàn phủ kín đám đông hôn mê, tìm không thấy một chỗ đất trống có thể trực tiếp đặt chân.
Cũng vì thế, mỗi lần công kích hoặc phòng thủ phát sinh xung quanh đây, đều có vô số tính mạng bị tiêu diệt.
Thời gian ba phút, đủ cho người ở đây chết hết trong trạng thái hôn mê không có tri giác.
Đây là bố cục của ai? Xem thường tính mạng như thế.
Phỉ Vô Thuật ném dao găm trong tay đi.
Người đàn ông trong cơ giáp tàn nhẫn híp mắt lại, thế nào? Muốn bó tay chịu trói rồi?
Gã không chút lưu tình tiếp tục công kích tới, thế nào? Hiện tại chỉ biết né tránh thôi sao! Khí thế vừa rồi đâu? Hống hách vừa rồi đâu? Chỉ một tên nhỏ nhoi thôi, lẽ nào còn có thể làm càn trước mặt quái vật kim loại sao!
… Còn một phút.
Phỉ Vô Thuật nhếch nhác né khỏi công kích, vết thương trên đùi trong lúc vận động kịch liệt bị xé rách càng lớn, máu tươi trào ra cuồn cuộn, mang tới từng cơn hư nhược. Nhưng chỗ tốt duy nhất trong đó, là đau đớn này khiến tinh thần khó chống đỡ của y trở nên tỉnh táo hơn.
Người nằm ngã bên chân khiến hành động của y vô cùng gian nan, một lần nữa tránh khỏi lưỡi dao to lớn sắc bén, kình phong do lưỡi dao mang tới cọ bên mặt phát đau, nương lần giao thủ cự ly gần này, hai tay y chống đất nhảy ra sau lưng cơ giáp, sau đó liền đứng không vững.
Y đang gập cánh tay lại.
Động tác đã làm qua rất nhiều lần trong trò chơi, đã tạo thành dấu ấn không thể bôi xóa trong đầu, chỉ cần nghĩ, liền có thể thuận theo tự nhiên mà làm.
Nhưng hiện tại đây là thân thể của y, chứ không phải thân thể trăm rèn ngàn luyện có thể so với kim thạch của Tần Dực. Thân thể này, không có cơ sở được tạo ra sau trăm ngàn lần lặp lại động tác trong nửa tháng ở trò chơi kia.
Thế là Phỉ Vô Thuật cảm nhận được đau đớn như xé rách to lớn trên cánh tay, vượt xa vết thương trên đùi, đau đớn kịch liệt truyền đến đoạn cuối của tất cả thần kinh cơ thể, khiến y căng chặt từng sợi thần kinh, độ cảm nhận và sức tập trung nâng cao tới trình độ chưa từng có.
Cơ giáp quay người lại.
Phỉ Vô Thuật nhảy vọt lên lao vào cơ giáp.
Gã đàn ông ngồi trong khoang cơ giáp, từ màn hình trước mắt nhìn thấy một gương mặt vặn vẹo vì đau đớn, đang chậm rãi phóng đại, gương mặt đau đớn, dữ tợn, nhưng vẫn đang cười, mang theo vài phần đắc ý và tùy tiện, con mắt thon dài như sói nhìn chằm chằm bản thân.
Càng lúc càng gần, khiến gã hốt hoảng cảm thấy, gương mặt đó chỉ cách mình một màn hình mỏng manh, đôi mắt đó cách gã gần trong gang tấc.
Bị dọa đổ một tầng mồ hôi lạnh, lại cảm thấy thẹn quá hóa giận với phản ứng đó, gã đàn ông nhìn Phỉ Vô Thuật siết chặt nắm tay, trong mắt cười lạnh không thôi, ném bỏ vũ khí của mày đi, còn vọng tưởng dùng nắm đấm đối kháng cơ giáp sao? Là tuyệt vọng đến cuối cùng tự kết liễu mình sao?
Gã nâng lưỡi dao lên, trở tay đâm vào lưng Phỉ Vô Thuật.
Người trong màn hình nở nụ cười quái dị với gã, khóe môi nhếch cao tựa hồ đang nói một vài tồn tại bí mật, gã đàn ông nhìn miệng Phỉ Vô Thuật cử động, nhưng gã còn chưa kịp suy nghĩ Phỉ Vô Thuật muốn nói gì, đã nghe một tiếng ầm lớn.
__ Phỉ Vô Thuật vung nấm tay ra, nện mạnh lên khoang cơ giáp.
Lưỡi đao chỉ còn cách một chút đã đâm vào lưng Phỉ Vô Thuật chợt ngừng lại, chỗ khoang cơ giáp lõm xuống, cả cơ giáp phát ra tiếng kẽo kẹt không chịu nổi, sau đó ầm ầm ngã xuống.
Tôi thắng rồi… trước khi chìm vào bóng tôi sâu thẳm nhất, gã đàn ông đột nhiên hiểu ra mấy chữ vô thanh mà Phỉ Vô Thuật nói trước đó.
“Tôi thắng rồi…” Phỉ Vô Thuật cong lưng thở dốc, cánh tay phải máu chảy đầm đìa bị lực xung kích quá lớn bẻ gãy thành mấy khúc, vô lực lay động trên không, da và cơ thịt nứt toác lộ ra trong không khí, không ngừng nhỏ máu tí tách, thân thể y lảo đảo không vững, nhưng lại cười vô cùng sảng khoái, “Người Phỉ gia làm sao có thể thua!”
Chân mềm đi, cuối cùng y cũng ngã xuống đất, ánh mắt nâng cao, nhìn chiến hạm võ trang và chiến xa nổi càng lúc càng gần, lực lượng của tinh cầu thủ đô đã đến rồi.
Đã đến ba phút rồi.
Tinh thần lực của y không sụp đổ, tay phải của y chỉ bị gãy… nằm trong khoang chữa trị không đến một tuần, y vẫn sẽ là Phỉ Vô Thuật có thể gánh vác kỳ vọng của cha trước đó!
Dần dần, y nhắm mắt lại.
Chỉ đợi chú Sam tới nhặt y thôi.
Y nghĩ thế, bóng tối vô biên cuối cùng kéo y vào vực sâu thăm thẳm, nhưng không biết có một dòng tinh thần lực khổng lồ lặng lẽ tới bên cạnh y.
Tinh thần lực đó yên lặng chui vào đầu Phỉ Vô Thuật, đối diện với thế giới tinh thần không chút phát giác không chút phản kháng, vui vẻ dao động vài cái, sau đó liền chuẩn bị yên lặng chế tạo một trận gió bão tinh thần, hủy đi thế giới tinh thần tiềm lực vô hạn này.
Nhưng tinh thần lực cường đại rục rịch không yên đó đột nhiên bị một biển tinh thần càng thêm khổng lồ bao lấy.
Không cho gã chút thời gian phản ứng nào, biển tinh thần đó đã không chút lưu tình hủy diệt tan nát tinh thần lực dám xâm nhập. Cho dù người làm thế biết rõ, tinh thần lực sau khi bị đập nát đối phương không ngốc cũng điên, thậm chí vĩnh viễn không tỉnh lại nổi, nhưng hắn hạ thủ vẫn sạch sẽ dứt khoát, quả quyết đến ngay cả cơ hội cho người khác biện giải cũng không chừa.
Phỉ Vô Thuật đã hôn mê dưới mặt đất máu thịt bầy hầy mở mắt ra.
Con ngươi thon dài lạnh lẽo bình tĩnh, hắn đối diện thẳng với một người đang cong lưng muốn ôm mình lên, trong con mắt đen kịt phản chiếu dung mạo anh tuấn tóc vàng mắt xanh cùng vẻ lo lắng không che được trên mặt, nhẹ nhàng mở miệng, âm thanh bình tĩnh: “Lallot.”
“Mày là ai!” Lallot dừng động tác lại, đứng thẳng lên, cảnh giác mà bao hàm sát khí nhìn hắn.
“Tôi là Tần Dực.” Người đàn ông mang gương mặt đầy vết máu nhẹ mở miệng, cho dù vô cùng suy yếu nằm dưới đất, cũng khiến người ta không thể cảm thấy sự thê thảm của hắn, giống như hắn vẫn đang đứng thẳng lưng như tùng xanh, “Tên ngốc này khiến thân thể trở nên nhũn nhão thế này, ôm tôi đi trị liệu.” Trong ngữ khí mang theo ghét bỏ nhè nhẹ… cùng lo lắng.