Trong phòng sách sáng tỏ, hai hàng kệ sách cao tới mức gần như chạm vào trần nhà, phía trên xếp từng hàng sách chỉnh tề, rất đồ sộ. Cách kệ sách không xa bày một chiếc bàn chữ nhật, phía trên chất một xấp văn kiện dày.
Ánh mắt Phỉ Vô Tranh đảo quanh phòng, nhìn kệ sách đó, cái bàn đó, nhưng từ đầu đến cuối không nguyện ý nhìn người ngồi sau bàn trước giá sách.
Đối với người đó, cậu có sự sợ hãi đến từ nội tâm.
Không muốn nhìn, còn không bằng nói là không dám nhìn.
Nhưng cuối cùng, người đó không cho phép cậu tránh né, giống như buổi tối hơn mười năm trước, thiếu niên tóc trắng tuyệt mỹ đứng cạnh cửa sổ, gió ngoài cửa sổ thổi động rèm cửa sổ dày nặng, vỗ lên người thiếu niên, ánh mắt thiếu niên không mang theo chút tình cảm nào nhìn cậu, cho cậu hai chọn lựa: Là thuyết phục gia chủ tương lai Phỉ Vô Thuật hợp tác với quân đội, hay tự mình trở thành gia chủ Phỉ gia.
Cậu chọn điều thứ hai, thế là vận mệnh đã bắt đầu chuyển biến từ thời khắc đó, trượt vào con đường gian nan hiểm trở.
Đối với người chỉ một câu đã thay đổi quỹ tích vận mệnh của mình, Phỉ Vô Tranh thật sự không cách nào kính sợ hắn giống như Ninh Thanh Lưu và Tô Đường, chỉ có nỗi sợ hãi và khiếp nhược từ sâu trong nội tâm.
Nhưng đã không thể tránh né, cậu đã vì nó bỏ ra quá nhiều, từ bỏ quá nhiều thứ. Phỉ Vô Tranh cuối cùng dời mắt lên người đó, tóc trắng mắt xám, tuấn mỹ tuyệt luân, nhưng lại lạnh lẽo không chút hơi người, khiến người ta chỉ nhìn đã thấy trong lòng lạnh thấu.
“Thiếu tướng, tôi đến rồi.” Cậu khô khan mở miệng, để người đàn ông đang vùi đầu vào văn kiện chú ý đến sự tồn tại của mình.
“Ngồi.” Hastings ngẩng đầu lên, con mắt màu xám đảo qua Phỉ Vô Tranh, không mang chút dao động cảm xúc nào. Phỉ Vô Tranh cứng đờ ngồi lên ghế dài, thì nghe người trước mặt hỏi mình: “Người cung cấp thuốc hồi phục cho bệnh viện, biết là ai không?”
“Không, không biết.” Cậu thấp giọng đáp, “Họ nói có người nặc danh cung cấp. Mạc Sinh cũng không thể tra được đối phương.”
Sau khi trả lời, hồi lâu không có được phản ứng của đối phương, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, nhiệt độ tựa hồ càng lúc càng lạnh lẽo, Phỉ Vô Tranh cảm thấy mình giống như đang dần chìm xuống băng, toàn thân đều lạnh lẽo đông cứng lại.
Cuối cùng khi cậu cảm thấy mình sắp nghẹt thở, âm thanh của Hastings lại vang lên: “Cậu có thể trở về rồi.”
“… Vâng.” Phỉ Vô Tranh cứng người đứng lên, bước ra ngoài. Chỉ, chỉ hỏi chuyện này sao?
Cho tới khi ra khỏi cửa, cũng không nghe được người sau lưng lên tiếng nữa, ngón tay cậu run rẩy đóng cửa lại, khi ánh sáng trong phòng sách hoàn toàn bị chắn sau cửa, cuối cùng cậu không thể chống đỡ nổi tựa lên cửa trượt ngồi xuống, ngồi trên thảm sàn mềm mại thở dốc hồng hộc.
Người đó không mang một chút hơi người, cứ như một hang động lạnh lẽo, có thể nuốt chửng người khác.
“Vô Tranh, con vẫn khỏe chứ?” Một cánh tay ấm áp gác lên vai, “Cực khổ cho con rồi.”
“Chú Hồng Ưng.” Phỉ Vô Tranh nghiêng đầu, nhìn người đàn ông cao to bên cạnh, cố nở nụ cười khó coi, “Con không sao, đây là con đường con tự chọn, có gian nan con cũng phải đi tiếp.”… Không thể hối hận, không cách nào hối hận, hối hận chính là phủ nhận nỗ lực của mình suốt nhiều năm nay, hối hận chính là chứng minh cái giá mình bỏ ra đều không đáng!
Cậu hít sâu một hơi, đứng lên: “Con phải về rồi, Mạc gia và nhà Caesar, trước giờ chưa từng ngừng nghi ngờ con. Con không thể để họ nắm thóp được.”
Hồng Ưng vỗ vai cậu, ánh mắt quan tâm: “Cẩn thận chút.”
“Dạ.”
“Đúng rồi, thượng tá Tô Đường bảo con sau khi vào trò chơi, chú ý biểu hiện dị thường của Phỉ Vô Thuật nhiều hơn.” Hồng Ưng bổ sung.
Phỉ Vô Tranh chần chừ nhíu mày: “Biểu hiện dị thường gì?”
“Chẳng hạn thỉnh thoảng biểu hiện không giống như bản thân cậu ta.” Giọng nói khàn khàn vang lên gần đó, Tô Đường mặc quân phục lỏng lẻo, cười híp mắt đi tới, “Cậu có thể xem tình huống đó là nhân cách phân liệt, cứ thế quan sát. Đúng rồi, nhớ đưa tư liệu nhân vật tinh hệ Hà Việt cậu ta đoạt xác tới. Đây là thiếu tướng phân phó… ưm, tôi cũng không rõ tại sao, nhưng cứ thế làm là được, hiểu?”
Hắn nghiêng đầu nhìn Hồng Ưng một cái, môi đỏ vểnh lên độ cong mang ý ám thị cực mạnh: “Tôi quên một thứ nhỏ, cho nên dứt khoát tự mình tới một chuyến. Ngài Hồng Ưng lát nữa có hứng đi uống một ly cà phê không?”
“Thượng tá Tô, cái này thì không cần. Vô Tranh, chú đi trước.” Hồng Ưng không có gan đáp lại ám thị ái muội của Tô Đường, sau khi nhẹ gật đầu cáo biệt, liền vội vàng né đi.
“Ha ha.” Tô Đường nhẹ cười, “Chạy rất nhanh, tôi có ăn người sao, tiểu Vô Tranh?”
Giống như không nhìn thấy ánh mắt kiêng kỵ của Phỉ Vô Tranh, hắn lại gần Phỉ Vô Tranh, ngón tay chạm lên vai Phỉ Vô Tranh, lại là đặt một thứ nhỏ trở về chỗ cũ: “Dô, cái này phải trở lại đây. Máy theo dõi của Mạc Sinh, phải mang theo, đừng khiến người hoài nghi.”
“Cảm ơn thượng tá Tô.” Phỉ Vô Tranh thấp giọng nói: “Tôi có thể đi rồi chứ?”
“A, đương nhiên có thể.” Tô Đường nhéo mặt cậu một cái, cười nói, “Phải nhanh lên, Mạc Sinh vừa mới tới bệnh viện rồi.”
Sắc mặt Phỉ Vô Tranh cứng lại, lập tức quay người chạy ra ngoài.
“Ái chà, gấp cái gì?” Tô Đường mỉm cười, “Dưới sự sắp xếp của tôi, chẳng lẽ còn lo lắng bị vạch trần sao?” Tâm trạng hắn rất tốt, đọ sức với Mạc Sinh, cuối cùng hắn cũng vặn lại một lần. Nhưng… cái máy theo dõi đó làm thật tinh xảo, lát nữa phải về nghiên cứu chút.
Nghĩ thế, nhưng hắn lại thò tay mở cánh cửa vừa bị Phỉ Vô Tranh đóng lại.
“Thiếu tướng.” Vào cửa, vẻ mặt hắn trở nên nghiêm túc.
“Ừ.” Cho dù đối mặt phụ tá đắc lực tín nhiệm, Hastings vẫn không có biểu cảm gì, cứ như một bức tượng người được điêu khắc, tuy cực đẹp, nhưng lại khiến người ta cảm thấy sợ hãi, một dòng hơi lạnh bất giác từ gót chân lan ra toàn thân.
Tô Đường âm thầm thở dài, bất luận nhìn thiếu tướng bao lâu, hắn vẫn không tự chủ được run rẩy. Nghĩ chắc Ninh Thanh Lưu cũng giống vậy thôi, áp lực to lớn trước mặt thiếu tướng, chung quy không cách nào hoàn toàn tiêu bỏ.
Thu lại những suy nghĩ lung tung, hắn nghiêm túc hồi báo: “Quân đội gần đây còn có người truy theo chuyện tập kích chỉ trích chúng ta. ‘Hastings luôn kín kẽ tại sao lại để lộ hành tung trước đó, còn để tin tức tùy ý tuyên truyền? Nếu không phải thế, hôm đó làm sao lại thu hút dân chúng tới nhiều như vậy, lại làm sao sẽ bị phần tử bất hợp pháp mai phục, tạo thành chuyện máu đổ ác liệt như vậy.’, bọn họ chỉ trích như thế, cho rằng chúng ta nên gánh hơn phân nửa trách nhiệm này.”
“Những kẻ đó không cần phải để ý.”
“Vâng.” Tô Đường nói tiếp, “Ngoài ra còn có một phần người, nương chuyện này đưa ra đề xuất, yêu cầu cắt giảm quân phí thu chi của tinh hạm Song Tử.” Hắn chế nhạo nhếch môi, “‘Tài lực vật lực tiêu hao trên hải tặc tinh tế mỗi năm là không thể đếm, mấy con trùng thối đó vĩnh viễn không có ngày quét sạch, Hastings làm thế, trừ thêm gánh nặng cho quân đội, trừ giành lấy danh vọng cho mình trong dân chúng liên bang, không còn chỗ tốt nào khác.’__ Đây là kết quả thảo luận của bọn họ.”
“Ép xuống đi.” Hastings vô cảm nói, “Quân phí chỉ có thể tăng, không thể giảm.”
“Vâng.” Tiêu Đường mỉm cười nhận mệnh, đáy mắt châm biếm, nói đến cùng mấy người đó còn không phải ghen tỵ thiếu tướng còn trẻ tuổi thế mà đã có uy vọng và quân công như vậy, đỏ mắt thôi.
“Một chuyện cuối cùng.” Tô Đường nhíu mày nói, “Trùng anh hắc tinh cần thiết để chế tạo máy dẫn tinh thần tháng trước đã dùng hết, nhưng trước mắt vẫn không tìm được mạch khoáng trùng anh hắc tinh tiếp theo, xem ra muốn phổ biến trò chơi chỉ có thể chờ thêm một thời gian.”
“Đưa chuyện tìm kiếm trùng anh hắc tinh lên mức khẩn cấp.” Con mắt màu xám của Hastings phản chiếu biểu tình quái dị của Tô Đường, hắn chỉ đường ra cho Tô Đường, “Đi tinh vực hỗn loạn tìm.”
“Vâng.” Tô Đường tiêu chuẩn hành lễ, “Thiếu tướng còn gì phân phó không?”… Tinh vực hỗn loạn nguy hiểm khắp nơi à, đó không phải là một chỗ tốt, vì một trò chơi, thật sự là hưng sư động chúng.
Ánh mắt Hastings đặt lên màn hình máy tính bên cạnh, đó rõ ràng là hình cắt từ bài viết Phỉ Vô Thuật từng đăng. Phỉ Vô Thuật hiện tại đã xóa bài viết đó, y nhất định không ngờ được có người đặc biệt lưu giữ nó lại.
Thâu thiên hoán nhật là thứ của tinh hệ Hà Việt, hiểu được dược tính đó đồng thời nhanh chóng phối ra thuốc hồi phục tương ứng, tỷ lệ có người liên bang có thể làm được là một phần vạn. Vì thế khả năng lớn nhất nằm ở đây__ ngón tay hắn chỉ lên màn hình, câu phía trên đập rõ vào mắt:
“Liệu có khả năng sau khi bạn đoạt xác NPC, tư duy của NPC vẫn không biến mất, mà cùng tồn tại với bạn không? Giống như trong một thân thể có hai ý thức?”
Khả năng này cho dù tỷ lệ nhỏ đến mức bằng không, cũng vẫn là có. Dù sao… người của tinh hệ Hà Việt, căn bản không phải NPC… sau khi đoạt xác giữ lại ý thức nguyên chủ, có thể thành lập được.
Ngón tay Hastings chỉ vào mấy chữ ‘hai ý thức’, nếu người cùng tồn tại với Phỉ Vô Thuật là một điều phối sư ưu tú, vậy Phỉ Vô Thuật tự nhiên có thể tiến vào trò chơi cầu trợ.
Nhưng trong đó vẫn có điểm đáng nghi. Hastings nhìn chằm chằm cái tên Phỉ Vô Thuật trên màn hình, ánh mắt dần lạnh.
Sau khi trúng phải thâu thiên hoán nhật, tinh thần lực ở kỳ suy yếu, Phỉ Vô Thuật căn bản không thể vào tinh hệ Hà Việt. Mà điều phối sư của tinh hệ Hà Việt, hoàn toàn không hiểu dược tính thực vật của liên bang, làm sao dùng thực vật liên bang viết ra phương thuốc hồi phục?
… Lallot.
Trong lòng Hastings hiện ra cái tên này, người này miễn dịch với thâu thiên hoán nhật pha loãng, còn là một dược tề sư cao minh, nếu hắn vào trò chơi, tìm điều phối sư tồn tại cùng Phỉ Vô Thuật giúp đỡ, vậy thì có thể.
Thế thì, vấn đề cuối cùng là: Điều phối sư cùng tồn tại với Phỉ Vô Thuật đó, rốt cuộc là ai?
Có thể thiết kế ra thuốc hồi phục có dược tính hoàn mỹ như vậy, tất nhiên là điều phối sư nổi tiếng ở tinh hệ Hà Việt… rốt cuộc sẽ là ai?
“Tiếp tục giám sát dị thường của Phỉ Vô Thuật.” Xác nhận không bỏ sót chỗ nào, hắn tắt màn hình, cuối cùng phân phó Tô Đường.
“Vâng.” Tô Đường đáp lời, sau khi được Hastings cho phép, mới ra khỏi phòng đóng cửa lại.
Nhưng cho dù có tính toán không sơ sót thế nào, Hastings vẫn quên mất một khả năng__ ý thức của tinh hệ Hà Việt có thể đến liên bang. Hắn chưa từng nghĩ như thế, cũng như hắn hoàn toàn không biết, còn có hệ thống tồn tại.
Đứng lên, hắn mở cửa ngầm một bên vách tường, đi vào trong. Đây là một căn phòng nhỏ, bố trí đơn giản, chỉ có một khoang dinh dưỡng, một cái bàn tròn, và một máy dẫn tinh thần trên bàn.
Hắn mở máy dẫn tinh thần, bước vào khoang dinh dưỡng, nhắm lại đôi mắt xám không có thần thái.
Mà lúc này trong bệnh viện trên tinh cầu thủ đô, Mạc Sinh cuối cùng đuổi tới cạnh Phỉ Vô Tranh được y tá đẩy đi tản bộ. Thiếu niên ngồi trên xe lăn kinh ngạc ngước đôi mắt tử la lan lên: “Ủa, Mạc Sinh ca? Có chuyện gì sao? Anh chạy gấp vậy.”
“Phỉ… Vô Tranh.” Mạc Sinh cong mắt hoa đào cười, đáy mắt lại chứa đựng nghiêm trọng, là… người thật à…
Mạc Hoa trong phòng bệnh, lúc này bị y tá ấn lên giường: “Thời gian tiêm thuốc tới rồi, bạn nhỏ đừng loạn động!”
Mạc Hoa giãy dụa nhìn ra ngoài cửa sổ, lại bị y tá vây quanh giường bệnh cản lại tầm nhìn. Cậu bực bội nện lên mền, chết tiệt, thân thể suy nhược ngay cả sức lực đẩy một cô gái ra cũng không có, không biết anh đã tới chỗ tên đó chưa, đó là Phỉ Vô Tranh thật sao?
… Khống chế tinh chuẩn đối với cục diện, bố cục nghiêm cẩn đối với tương lai, là tài năng mà quan tình báo ưu tú nhất định phải có, cậu nói phải không Mạc Sinh? Tô Đường trở về phòng thí nghiệm, nhìn ảnh scan trên màn hình đối diện máy theo dõi, hắn dạt dào hưng trí điểm lên môi, lần này tôi thắng rồi, thiên tài tình báo Mạc gia.
Bất luận cơn sóng quái dị thầm cuộn trào ở liên bang, tất cả bên tinh hệ Hà Việt vẫn tiến triển thuận lợi. Sau khi nhảy ra khỏi cửa không gian, lái thêm một đoạn, Tần Dực liền cho Phỉ Vô Thuật biết, đã đến Bạch Băng tinh.
Từ vũ trụ cúi nhìn Bạch Băng tinh, đây là một tinh cầu trắng khiết, cả tinh cầu đều được tuyết đọng và tầng băng dày bao phủ, đặc biệt chói mắt trong vũ trụ tối tăm.
Tinh hạm tiến vào tầng mây, từ cửa sổ có thể nhìn thấy băng đọng xen với gió và từng mảng lớn bông tuyết, mãnh liệt ập vào vỏ ngoài tinh hạm, cả thế giới đều là gió tuyết, tầm mắt không thể nhìn quá hơn một mét, trong mắt chỉ là màu trắng hỗn loạn, theo gió mạnh kịch liệt cuộn trào.
“Khó trách gọi là Bạch Băng tinh.” Phỉ Vô Thuật chỉ dựa vào nhìn, đã có thể tưởng tượng được thời tiết gió lạnh ác liệt khắc cốt bên ngoài, “Bạn anh cư nhiên sống ở chỗ này?”
Lúc này người khống chế thân thể là Tần Dực, một là dưới tốc độ tăng cấp yêu nghiệt của Tần Dực, Phỉ Vô Thuật sâu sắc cảm thấy áp lực quá lớn, nói gì cũng phải tranh thủ thời gian tu luyện Tung Hải quyết, nâng cao cấp bậc tinh thần, hai là chính Tần Dực cũng cho rằng, dựa vào chút kỹ xảo diễn xuất sứt sẹo của Phỉ Vô Thuật, nhất định sẽ bị bạn hắn nhìn ra sự bất thường.
Cho nên hai người thống nhất ý kiến, Tần Dực đi Bạch Băng tinh một chuyến, mà Phỉ Vô Thuật thì ở thế giới tinh thần xem náo nhiệt.
“Bạch Băng tinh thuộc gia tộc Nissen, Brolin từ nhỏ thân thể suy nhược, luôn ở đây dưỡng bệnh.” Tần Dực đâu vào đấy thao tác tinh hạm, “Nơi này cách xa hằng tinh, nhiệt độ bình quân quanh năm duy trì ở mức âm bảy mươi độ C, có lợi cho thân thể cậu ấy.”
“Là đông lạnh thân thể, giảm tốc độ bệnh tật ăn mòn?” Phỉ Vô Thuật có ý nghĩ kỳ lạ.
“Đại khái là như vậy không sai.” Tần Dực lại khẳng định cách nói của y, “Nếu đi tinh cầu bình thường, đại khái cậu ấy không đến nửa năm sẽ phát bệnh.”
“Tên này thật thảm.” Phỉ Vô Thuật cảm khái, “Anh nói cậu ta là một điều phối sư rất lợi hại? Chắc không phải trong quá trình trị bệnh, chậm rãi học thành tinh thông chứ?”
Tần Dực ngữ khí bình thản biểu thị sự kinh ngạc của hắn: “Cậu vậy mà cũng biết động não sao?”
“Khẳng định tôi nói đúng rồi, có thể đổi một phương thức thẳng thắn hơn không?” Phỉ Vô Thuật cười nói, “Nói thế, bạn của anh rất chăm chỉ, ánh mắt anh cũng không kém.”
Bạn trong miệng Phỉ Vô Thuật là bạn bè có thể hy sinh vì nhau, mà bạn bè Tần Dực chỉ chỉ là người cùng sở thích có thể giao lưu tâm đắc điều phối, Phỉ Vô Thuật không nhận thức được điểm này, Tần Dực cũng không dự định cho y biết, bạn kiểu như bạn của Phỉ Vô Thuật, hắn không có.
Nói rồi, tên ngốc này lại sẽ thiếu đánh chế nhạo hắn. Tần Dực hiểu sâu sắc, tự nhiên sẽ không làm chuyện đập góc tường nhà mình.
Tinh hạm phát tín hiệu xin đậu với điểm neo đậu bên dưới, điểm đáp rộng lớn rất nhanh đã bắt đầu vận hành, tầng tuyết xốp và tầng băng cứng phía dưới được dọn dẹp rất nhanh, mà Tần Dực cũng nhận được tin tức phản hồi an toàn hạ cánh.
Thao tác tinh hạm bình ổn đáp xuống, Tần Dực mở cửa thuyền, bước xuống.
Điểm neo đậu được chọn giữa vùng núi vây quanh, gần như không có gió lạnh mạnh mẽ. Chỉ là sau khi ra khỏi tinh hạm, không khí rét lạnh tận xương khiến người ta có thể xác nhận, nơi này quả thật là Bạch Băng tinh.
Thân thể với thể thuật cấp chín không sợ hoàn cảnh thế này, Tần Dực theo nhân viên công tác rời khỏi điểm đáp, bước vào thông đạo trong núi, đến ngay cả không khí cực lạnh cũng không cảm nhận được. Tuy không ấm áp, nhưng nhiệt độ vẫn được duy trì ở mức âm mười hai chục độ, so với sự rét lạnh khốc liệt bên ngoài, tốt hơn nhiều lắm.
Đi chưa được mấy bước, Tần Dực liền nhìn thấy người bạn quen thuộc ngồi trên xe lăn, dường như đặc biệt đợi hắn.
“Mẹ ơi! Này cũng quá giống rồi!” Không đợi Tần Dực và Brolin mở miệng nói chuyện, Phỉ Vô Thuật đã kinh ngạc kêu lên đầu tiên.
Brolin ngồi trên xe lăn là một người đàn ông nhìn bề ngoài tái nhợt lại suy nhược, so với khí tràng tuyệt mỹ lại cường đại của Hastings là một trời một vực. Nhưng Phỉ Vô Thuật lại cảm thấy, hai người này quá giống.
Người đã gặp Hastings, vĩnh viễn sẽ không quên đôi mắt không có hơi người của hắn, như là hạt pha lê màu xám, trong vắt thông thấu phản chiếu toàn bộ lên trên, không giữ lại chút ẩn mật nào, khiến người ta sợ hãi toàn thân rét lạnh. Mà Brolin này, cũng có một đôi mắt như đồng hóa với băng tuyết, đôi mắt màu xanh nhạt băng lạnh không có tình cảm.
Giống như một người do băng tuyết tạc thành không có sinh cơ, bộ dạng vô dục vô cầu, không có bất cứ hỉ nộ ai lạc nào.
Tần Dực không để ý tới cảm khái của Phỉ Vô Thuật, hắn bình tĩnh bước tới, con ngươi đen kịt không dậy sóng: “Tùy tiện tới thăm, hy vọng không quấy rầy cậu.”
Brolin mặt không biểu cảm lắc đầu: “Không ngại. Tôi đang có chuyện cần sự giúp đỡ của cậu.”
Hắn xoay xe lăn: “Xin đi theo tôi.”
Phỉ Vô Thuật vẫn luôn cho rằng sẽ có một cái ôm gặp mặt ấm áp đột nhiên cảm thấy, cuộc đối thoại của hai người, lại khiến nhiệt độ xung quanh hạ xuống thêm một tầng, lạnh muốn rớt mẩu băng.
Nhưng cái này càng khiến y hoài nghi Brolin: “Tiểu Dực Dực, nếu tôi có thể đoạt xác anh, vậy tại sao Hastings không thể đoạt xác bạn anh? Tôi thật sự cảm thấy anh ta giống.” Trực giác cho y biết, không chỉ là giống, người bên trong cái vỏ đó, tuyệt đối là Hastings.
Tần Dực trầm mặc một lát, mới nhẹ nói: “Từ lúc tôi quen cậu ta, cậu ta đã như vậy.”
Phỉ Vô Thuật bật cười một tiếng: “Cái này chỉ có thể nói rõ, khi anh quen anh ta, anh ta đã không phải là nguyên chủ, mà là Brolin sau khi đã bị Hastings đoạt xác.”
Tần Dực: “Khi tôi mười tuổi, đã quen cậu ta.”
“…” Tần Dực mắc nghẹn, cân nhắc một lúc mới không xác định phản bác, “Trò chơi này bắt đầu từ khi nào ai cũng không biết, nói không chừng mười lăm năm trước đã có máy dẫn tinh thần, có thể lên mạng rồi?” Trực giác trong lòng nói với y, suy đoán của y là chính xác. Brolin chính là Hastings, nhất định phải!
Y gọi hệ thống: “Thiên đạo, mày ở đó phải không? Tao nói đúng không?”
Thiên đạo: “Tôi không thể nói.”
Phỉ Vô Thuật lại kinh ngạc: “Hê! Tao không phải nói đúng rồi chứ?” Mười lăm năm trước đã có người vào tinh hệ Hà Việt đoạt xác rồi sao? Người này là Hastings? Đoạt xác một Brolin vẫn là đứa con nít?… Khi đó Hastings cũng mới mười tuổi đi?!
Thiên đạo trầm mặc.
Thấy thiên đạo không nói nữa, lúc này Tần Dực mới nhàn nhạt nói: “Bất kể phải hay không phải, cậu cũng không thể bại lộ.”
“Tôi biết, cần anh nói sao?” Phỉ Vô Thuật lầm bầm, “Anh nghĩ tôi ngốc sao?!”
Tần Dực: “…”
Thiên đạo lại chui ra: “Đây mới là ngầm thừa nhận.”
“(╰_╯)#” Phỉ Vô Thuật bực bội, nhưng đang định giày vò, lại phát hiện Brolin dẫn Tần Dực vào một phòng ấm nhân tạo giữa núi, bên trong sinh trưởng thực vật kỳ lạ, có vài thứ y đã thấy qua trên tinh hạm của Tần Dực, có vài cái căn bản không biết. Mà Brolin hiển nhiên có gì muốn nói, khiến Phỉ Vô Thuật lập tức ném giận giữ đi, quy củ yên tĩnh lại tỉ mỉ lắng nghe.
“Tần Dực, cậu xem cái này.” Brolin chỉ một thực vật phong bế trong cái thùng thủy tinh đặc chế.
Thực vật có cọng dài và lá xanh lớn cỡ bàn tay, thứ khác biệt duy nhất của nó là đường vân màu vàng tối ưu nhã phủ đầy trên thân và lá, đường vân giao nhau tạo nên đồ án quy tắc mà cổ xưa, khiến thực vật nhìn như bình thường đó có thêm vị đạo cao quý nói không rõ kể không hết, tựa như vương giả trong thực vật.
Âm thanh Tần Dực có chút chần chừ: “Đây là ám hoàng thảo?”
“Ám hoàng thảo?” Phỉ Vô Thuật bật cười, loại cỏ đẹp thế này, lại có cái tên hạ giá như thế!
Tần Dực nghiêm túc chỉnh cho y: “Là hoàng trong phụng hoàng của thần thoại viễn cổ.”
“Vậy sao?” Phỉ Vô Thuật nén cười, bâng quơ nói, “Thần thoại viễn cổ nơi đó của chúng tôi cũng có loại chim phượng hoàng này… ế ế ế?” Y đang nói, đột nhiên giật mình, giống như bắt được cái gì, “Tinh hệ Hà Việt và Tân Ngân Hà hệ của chúng tôi, chỗ tương đồng rất nhiều đấy.
Màu mắt Tần Dực hơi trầm, là thế không sai, không ngờ tên ngốc này cũng có ngày phát hiện được điểm này.
Không biết những thứ diễn ra trong thế giới tinh thần của Tần Dực, Brolin xem sự trầm mặc của Tần Dực là kinh ngạc, dù sao ám hoàng thảo đã tuyệt tích trên ngàn năm, nghe nói chỉ cần một chiếc lá, đã có thể độc chết người một tinh cầu, mà quả nó kết ra sau khi thành thục, còn có thể khiến cả tinh cầu triệt để trở thành phế tinh không chút sinh cơ.
“Mấy ngày trước gia tộc đưa tới cho tôi một nhóm thực vật, đây là một trong số đó.” Âm thanh Brolin là máy móc lạnh lẽo, Phỉ Vô Thuật có ảo giác hắn giống như một người máy mô phỏng, “Để lợi dụng chúng tốt hơn, tôi muốn mời điều phối sư nổi danh tinh hệ Hà Việt đến đây cùng nghiên cứu. Tần Dực, cậu có thể ở đây vài ngày không?”
Tần Dực đương nhiên đồng ý, hắn cũng rất hứng thú với nó.
Mà trong Tương Thủy Cốc gia ở Bồi Hương tinh, lúc này nhận được một phong thư của gia tộc Nissen. Lallot mang lớp da ác thiếu Cốc gia mở thư ra, đại khái liếc một cái, phát hiện là thư mời của điều phối sư có chút danh tiếng công tử Brolin nhà Nissen, còn liệt ra các loại thực vật quý hiếm, bất giác có chút động tâm.
“Thư mời này tôi đi, ai có ý kiến?” Bày ra biểu cảm hống hách của ác thiếu, dọa một đống nam nam nữ nữ đang vùi đầu thí nghiệm, Lallot cười trộm, vò thư mời bước ra cửa… đi Bạch Băng tinh à, nghe nói chỗ đó cực lạnh?