Trọng Sinh Chi Phỉ Quân

Quyển 2 - Chương 51: Khai giảng 3



Trong ánh mắt không hảo hữu ở khoang tàu, Phỉ Vô Thuật và Adolf như chốn không người nói nói cười cười vượt qua một tiếng, đợi khi bước xuống tàu, đã gần như bá vai bá cổ xưng huynh gọi đệ. Ai bảo giá trị quan của hai người lại tương đồng như thế, ít nhất đều là kẻ không chút do dự tung chiêu số hèn hạ khỉ trộm đào trong lúc chiến đấu.

Chú trọng tính thực dụng, sinh mạng quan trọng hơn mặt mũi phong độ nhiều… thế là vô lại và thổ phỉ vỗ bàn hòa hợp.

Tuy đám đông vây xem vẫn luôn âm thầm phỉ nhổ đây là củi khô lửa bốc kẻ xấu hợp cạ, nhưng quan hệ của người ta tốt đã là chuyện ván đóng thuyền, dù họ có nghĩ về khía cạnh xấu thế nào, sự thật cũng không hề thay đổi.

Thế là chỉ có thể đau lòng rũ đầu thở dài một tiếng, khoa cơ giáp mà vô số bạn học liên bang hướng tới, sao lại sinh ra thứ nhất và thứ bảy như này!

Xuống tàu, đi tiếp không bao lâu là đến học viện thủ đô.

Học viện thủ đô tương đương một thành phố cỡ nhỏ, chỗ lối vào không có cửa lớn, chỉ có hai bên trái phải là hai cột đá rồng quấn cực có khí thế cao chọc trời, hình rồng trên trụ đá được điêu khắc nổi dưới tác dụng của gió và nắng, đường nét đã trở nên mơ hồ, không còn sự tinh xảo như lúc mới vừa điêu khắc, nhưng bề mặt được dùi mài qua năm tháng lại càng hiển lộ cảm giác cổ xưa tang thương của lịch sử, mưa gió bào mòn càng ban cho hình rồng khí thế bức người nặng nề, cho dù không có đường nét rõ ràng, nhưng cũng khiến người nhìn nó cảm thấy được hình rồng sinh động như thật, cứ như giây tiếp theo liền có thể rời khỏi trụ đá, bay lên trời mây.

Mà trên hình rồng, phiến vảy vàng chói trên lưng rồng tạo ra chữ lớn cực kỳ đơn giản mộc mạc.

Phía bên trái là bốn chữ ‘học viện thủ đô’, mà phía bên phải là bốn chữ ‘dạy chữ rèn người’.

Nếu chỉ nhìn riêng tám chữ này, Phỉ Vô Thuật sẽ có cảm giác tim đập kịch liệt, như sắp phá nát lồng ngực. Không phải vì quá mức hướng tới học viện thủ đô, mà là vì lúc này, ý nghĩa khi y đứng trước học viện thủ đô__ y trọng sinh lại, cuối cùng không còn tiếc nuối nữa!

Kiếp trước bị phế, cả đời y không hề đặt chân lên tinh cầu thủ đô, càng không tới được trường học mà y đã lỡ mất này. Hiện tại, y đang bước trên mảnh đất học viện thủ đô, ngẩng đầu nhìn thẳng ngôi trường nơi đã lặng lẽ đưa tới cho liên bang dòng máu tươi mới trăm ngàn năm.

Chưa lúc nào cảm nhận được rõ ràng hơn bây giờ, tất cả đã thay đổi, tất cả đã hoàn toàn khác!

Phỉ Vô Thuật y có thể ôm mơ ước của mình, không cần kiêng kỵ đi trên con đường của mình, chứ không phải đứng trong bóng tối, khổ sở đem hy vọng ký thác lên người khác!

“Ha ha ha ha ha…” Y đu lên người Adolf, đột nhiên cười ngả nghiêng ngả ngữa, cười không thở nổi, mấy người bên cạnh nghi hoặc nhìn y, y chỉ thở dốc cười, “Ông đây là cao hứng! Ha ha ha ha, là cao hứng thôi!”

Người đi ngang qua y tuy ném tới ánh mắt quái dị, nhưng vẫn là thiện ý. Vào học viện thủ đô, cao hứng thành như vậy cũng có… Chỉ là nghi hoặc nhận được thông báo trúng tuyển lâu thế rồi, sao bây giờ mới phản ứng lại? Cung phản xạ quá dài rồi đó.

Mạc Sinh, Lallot và Ngô Khởi tuy cũng không rõ sao Phỉ Vô Thuật đột nhiên bạo phát, nhưng lại có thể nghe ra được cảm giác sung sướng quét sạch ưu phiền trong tiếng cười đó, nên họ chỉ cười, không lo lắng gì.

Phỉ Đồ nửa dìu Phỉ Vô Tranh, hồ nghi nhìn Phỉ Vô Thuật, lại nhìn học viện thủ đô gần ngay trước mắt, lầm bầm: “Lúc trước cũng không thấy nó cao hứng như vậy mà, lẽ nào nói nhìn thấy trường học, mới phản ứng lại nó được học viện thủ đô nhận? Chậc, thằng nhóc thúi quá trì độn.” Nói như oán vậy đó, nhưng ông ba lại mặt mũi đỏ hồng vui vẻ hứng khởi, bận rộn thân thiện chào hỏi với mấy gia trưởng đi ngang qua, không giống như phỉ đầu bị mấy lão già quân đội kiêng kỵ, mà là một người cha có hơi vụng về.

Adolf kéo kéo Phỉ Vô Thuật đang cười sảng khoái, rối rắm nói: “Nè nè nè, sắp mất sạch mặt mũi rồi, có cần gây chuyện chú ý vậy không!”

Phỉ Vô Thuật liếc hắn một cái: “Vừa rồi trên tàu, tôi chưa nói cậu đó.”

“Vậy cậu tiếp tục cười.” Adolf run run thân thể gầy trơ xương, “Nhưng đừng tì lên người ông. Nhiều người nhìn như vậy, ông có chứng sợ hãi ánh mắt.”

“Nè__ đang nói chuyện với cậu đó!” Hắn run hồi lâu không run rớt được Phỉ Vô Thuật, nghiêng đầu nhìn, người này hai mắt xa xăm, không biết đã bay tới tận đâu rồi.

“Phỉ…” Vô Thuật!

Adolf còn chưa nói xong, phiền toái đu trên người đã nhảy xa, một bộ nghiêm chỉnh muốn giữ khoảng cách với hắn.

Hàm ý ghét bỏ vừa nhìn đã thấy, Adolf chịu đả kích: “Cậu bị kích thích gì hả?” Vừa rồi còn bá vai bá cổ xưng huynh gọi đệ mà!

Phỉ Vô Thuật lúng túng nhe răng cười với hắn: “Đột nhiên phát hiện, quần áo cậu đã mấy ngày chưa giặt rồi?”

Adolf: “…”

Phỉ Vô Thuật trong lòng âm thầm nói tiếng xin lỗi, không phải y muốn ghét bỏ, mà là Tiểu Dực Dực ghét bỏ đấy__ vừa rồi trong đầu đột nhiên vang lên giọng nói bình tĩnh lại ghét bỏ: “Cậu ta là ai? Bẩn.” Thế là y vô thức… khụ, nhảy ra.

Bên này ứng phó Adolf, trong thế giới tinh thần, Phỉ Vô Thuật kinh hỉ chào hỏi Tần Dực: “Tiểu Dực Dực, anh tới sớm vậy?”

“Ừ.” Tần Dực nhàn nhạt đáp, rồi thông qua thế giới tinh thần bắt đầu quan sát học viện tốt nhất liên bang này, điểm chú ý của hắn tự nhiên khác với Phỉ Vô Thuật, chỉ mỗi vảy rồng trên trụ đá ghép thành chữ lớn màu vàng đã nhận được sự tán thưởng của hắn, tuy chữ là được ghép ra, nhưng nét bút lại như một thể trọn vẹn, đây là điêu khắc và thư pháp song song đại thành mới có thể làm được.

“Lễ khai giảng diễn ra vào buổi chiều, buổi sáng trước đi xử lý mấy chuyện vặt nhập học đã.” Phỉ Vô Thuật tâm tình cực tốt giới thiệu cho Tần Dực, “Tiểu Dực Dực, tên đó là người bạn tôi mới quen, Adolf.” Y lặng lẽ nuốt lại mấy chữ thế nào vào bụng, nghĩ lại Tiểu Dực Dực cũng sẽ không có đánh giá gì cao cho Adolf.

Không ngoài quan niệm chủ quan cứng nhắc ghét bỏ Adolf không biết chỉnh chu, hành vi cử chỉ thô tục không lọt nổi mắt, bản thân y không phải đã từng bị trách móc vô số lần sao? Phỉ Vô Thuật bình thường chỉ xem mấy lời này như… ặc, gió thoảng qua tai, hoàn toàn không để trong lòng.

Nghiêm túc với Tiểu Dực Dực ở những khoảng này, y sẽ thua ╮(╯▽╰)╭.

Adolf lúc này nôn nóng sáp tới, cười nhe răng với Phỉ Vô Thuật: “Số ngày cụ thể nhớ không rõ, bộ đồ này mua hồi năm ngoái, năm nay lại lấy ra mặc.” Hắn nghiêm sắc nói, “Một ngày cũng chưa từng giặt!”

Yên tĩnh lâu như thế thì ra là tính cái này? Phỉ Vô Thuật giật giật khóe môi, đạp qua một cú: “Cách xa ông đây ra!”

Y không đầu không đuôi bổ sung một câu trong thế giới tinh thần: “Kỳ thật yêu sạch sẽ là thói quen rất tốt, Tiểu Dực Dực anh nhất định phải kiên trì.”

Tần Dực: “…”

Đi vào học viện, chỗ cửa vào tải bản đồ học viện thủ đô vào máy tính trên tay, mọi người chia đường mà đi, tự đến học viện của mình. Mà ba Phỉ thì mang Phỉ Vô Tranh nói là đi dạo bộ trong học viện thủ đô__ dù sao chỉ có hôm nay, học viện thủ đô mới dễ dàng mở cửa cho nhân sĩ bên ngoài như thế.

Nộp phí đăng ký ký túc xá, một chuỗi việc được học viện thủ đô sắp xếp tuần tự. Điều duy nhất đáng nhắc tới là, Phỉ Vô Thuật vì cùng Adolf một trước một sau làm thủ tục, vì thế hai người được trực tiếp phân cùng một ký túc xá.

Phỉ Vô Thuật có dự cảm tương lai ký túc xá sẽ trở thành bãi rác…

“Nếu có thể ở cùng ký túc xá của Tiểu Dực Dực thì tốt rồi.” Buổi trưa lúc ăn cơm, y cảm thán trong thế giới tinh thần. Y ở chung với Adolf, chỉ sẽ cạnh tranh ai càng lười hơn ai = =.

“Đề nghị này, tôi sẽ rất nghiêm túc phản đối.” Tần Dực thản nhiên dứt tuyệt vọng tưởng của Phỉ Vô Thuật.

Lễ khai giảng bắt đầu lúc hai giờ chiều, tiến hành trên quảng trường Kate của học viện thủ đô.

Kate là một trong những vị sáng lập ra học viện thủ đô, trên quảng trường Kate sừng sững bức tượng điêu khắc của ông, là một người đàn ông dung mạo cứng cỏi sâu sắc, sự kiên nghị giữa mày vô thanh nói lên tính cách khiến người khâm phục của ông.

Theo phân chia chuyên ngành khác nhau, Phỉ Vô Thuật và Adolf tới địa bàn của khoa cơ giáp__ hàng đầu tiên ở chính giữa, quả nhiên là đãi ngộ tốt nhất của chuyên ngành tốt nhất. Phỉ Vô Thuật có thể bảo đảm, ông già đứng bên ngoài lúc này khẳng định có thể nhìn thấy y ngay.

Khoa cơ giáp mỗi khóa đều là nam chiếm đa số, giới nữ chỉ có lác đác một hai người hoặc dứt khoát không có.

Mà khóa này của Phỉ Vô Thuật, may mắn có ba cô gái xinh đẹp, đương nhiên, người ta không chỉ xinh đẹp, nếu không làm sao có thể đạp rớt nhiều kẻ cạnh tranh đậu vào như thế.

Adolf là một người vừa thấy mỹ nữ sẽ không dời mắt được, sớm đã bỏ lại Phỉ Vô Thuật, đi nghe ngóng tin tức của ba mỹ nữ.

Phỉ Vô Thuật đứng ở đó, giao lưu với Tần Dực về cảm nhận ấn tượng đối với học viện, cho dù có người thử tới tiếp xúc giao lưu, bộ dạng không để tâm của y cũng khiến người ta dứt khoát từ bỏ, chuyển sang tìm bạn học khác bồi dưỡng tình cảm.

Rất nhanh, đã tới lúc chính thức bắt đầu lễ khai giảng. Phỉ Vô Thuật cũng chỉnh lại tâm trạng, nghiêm túc nhìn người bước lên bục chủ tịch.

Vị này là hiệu trưởng đương nhiệm Dịch Hiệp Ca, là một ông già tết bộ râu trắng thành một cái bím nhỏ, diện mạo hòa ái thân thiết. Ông đứng trên bục, âm thanh thông qua máy khuếch âm truyền khắp quảng trường: “Hoan nghênh các con tới học viện thủ đô, tốp người trẻ tuổi ưu tú nhất liên bang. Tại đây, các con sẽ thông qua học tập, thông qua cạnh tranh, thông qua đoàn kết hợp tác, thực hiện mơ ước của mình, trở thành người càng thêm ưu tú.”

Ông giảo hoạt chớp chớp mắt vào đám đông tập trung tiếng vỗ tay: “Bất cứ chuyện gì đều là nói miệng không bằng cứ, chúng ta cần lấy ra một chút chứng cứ.” Ông mỉm cười, “Thiếu tướng Hastings Fernan tuy đã trải nghiệm qua không dưới trăm chiến dịch lớn nhỏ, nhưng vẫn là học viên cấp sáu của học viện thủ đô, nói cách khác, là đàn anh của các con. Thầy chân thành hy vọng, các con cũng giống cậu ấy, kiên định chọn lựa phương hướng của mình, và nguyện ý bỏ vào những năm tháng sáng lạn nhất của mình.”

“Thầy cho rằng, các bạn học cần phải nghe thử mục tiêu mà bạn Fernan xây dựng cho mình.” Ông dẫn đầu nhẹ vỗ tay, tiếp đó, là các tân sinh kinh ngạc khi nhìn thấy Hastings bước lên bục, sau khi hoàn hồn, cũng liều mạng vỗ tay.

Adolf đã chuồn về bên cạnh Phỉ Vô Thuật chua lòm nói: “Nhân khí thật cao, chắc không phải cậu cũng sùng bái anh ta chứ?”

Phỉ Vô Thuật cũng vỗ tay theo đám đông, méo miệng nói với Adolf: “Kỳ thật tôi giống cậu, tên nào đẹp hơn ông, ông cũng không có hảo cảm.” Sau đó y bổ sung thêm một câu trong thế giới tinh thần, “Dạng của Tiểu Dực Dực anh, đã đẹp tới mức khiến người không sinh nổi tâm ghen tỵ, nhìn mới thuận mắt.”

Tần Dực một bộ nghiêm túc tán đồng: “Là đạo lý này.”

Phỉ Vô Thuật: “…” Quá mức tự luyến không tốt đâu Tiểu Dực Dực!

Hastings hôm nay vẫn mặc quân phục, khí thế bản thân cộng thêm quân phục, trong lạnh lùng càng thể hiện mấy phần uy nghiêm trang trọng. Hắn thẳng tắp bước lên bục, tóc trắng mắt xám, dung mạo tuyệt mỹ, âm thanh cứng nhắc không chút sinh khí vang lên: “Thân là một thành viên của gia tộc Fernan, tôi dùng trọn đời thủ vệ an toàn liên bang, trong các vị nếu có người đồng hành, nguyện trân trọng ủng hộ.”

Thanh điệu cứng nhắc như máy móc phát ra không có một chút tình cảm nhân loại nào bên trong, nhưng tất cả mọi người đều nghe ra được ý chí kiên định to lớn không thể dao động trong đó, hắn đã từ bỏ tất cả tình cảm của mình, cống hiến tất cả của mình cho liên bang. Thế là câu nói đó rơi vào tai đám đông, giống như một giọt nước rơi vào chảo dầu, bất chợt bùng nổ.

Thủ vệ liên bang, nghe thì là ngôn luận hời hợt, nhưng lại là mộng tưởng trong lòng vô số người trẻ tuổi nhiệt huyết. Ai cũng yêu thương mảnh đất này, cống hiến một phần sức lực nhỏ bé của mình cho gia hương, là tiếng lòng của tất cả người trẻ tuổi tại đây.

Lời lạnh nhạt thiếu vị của Hastings, dễ dàng khuấy lên dây cung nhiệt huyết trong lòng người trẻ tuổi tại đây.

Hiệu trưởng Dịch Hiệp Ca nói không sai, nơi này đều là người trẻ tuổi ưu tú nhất liên bang, vì thế họ có lý tưởng cao thượng hơn cao xa hơn người cùng tuổi nhiều. Lời của Hastings sớm đã thực hiện được việc thủ hộ liên bang, đủ khiến họ sinh ra cộng hưởng cường liệt.

Vì thế cho dù Hastings đã rời khỏi bục chủ tịch, Dịch Hiệp Ca lại nói thứ khác, quảng trường cũng không yên tĩnh lại được.

Phỉ Vô Thuật có chút nghi hoặc: “Tiểu Dực Dực, anh cảm thấy anh ta nói thật không?”

“Là thật.” Tần Dực không do dự đáp, ngữ khí nhàn nhạt, “Cậu không phải cũng phán đoán thế sao?”

Phỉ Vô Thuật trầm mặc, y cũng cảm thấy lời Hastings xuất phát từ nội tâm. Nhưng loại người cả đời vì liên bang đáng lý nên được y tôn kính, có điều y không thể không chỉ mũi hoài nghi vào hắn.

“Chậc, có cảm giác bản thân làm người xấu.” Phỉ Vô Thuật cảm khái.

Tần Dực bình tĩnh nói: “Cậu là người tốt sao?”

“…” Phỉ Vô Thuật cương cứng một giây, sau đó cà lơ phất phơ vểnh môi lên, trảm đinh chặt sắt, “Đương nhiên không phải!”

Hán tử Phỉ gia làm sao có thể là người tốt chứ?!

Dịch Hiệp Ca nhìn tân sinh cảm xúc trở nên hưng phấn, mỉm cười nói xong câu cuối cùng hôm nay: “Người có lý tưởng, mới có thể không mê mang bước trên con đường tương lai. Cho nên, các con, phải tĩnh tâm nghiêm túc ngẫm nghĩ, con muốn làm cái gì, con truy cầu cái gì, tương lai thế nào mới có thể khiến các con không hối hận. Hiện tại, hãy tĩnh tâm, nghĩ thật kỹ, đừng vội vã đưa ra đáp án xác thực, lý tưởng là phải thông qua kinh nghiệm chậm rãi mài dũa nên, thầy hy vọng ngày lý tưởng của các con thành hình.”

Lý tưởng sao?

Phỉ Vô Thuật cười hì hì nghĩ, lý tưởng của y luôn là trở thành phỉ đầu Phỉ gia hợp cách, chăm sóc một đám nam nam nữ nữ già già trẻ trẻ y muốn bảo vệ. Chỉ là trước khi thực hiện lý tưởng này, có quá nhiều trở ngại, cho nên y không thể không đặt lý tưởng xuống trước, quét sạch từng chướng ngại đó.

Cho nên, tạm không nói đến lý tưởng.

Chỉ là Phỉ Vô Thuật rất hiếu kỳ: “Tiểu Dực Dực, lý tưởng của anh là gì?” Không thể tưởng tượng được.

Tần Dực bình thản đáp: “Trở nên mạnh nhất.”

Phỉ Vô Thuật: “…” Chậc, giả soái cũng đừng phô diễn thế chứ.

Adolf bẻ đầu ngón tay, hồi lâu không thể chọn được giữa có hải liên na nhiều đếm không xuể hay có mỹ nữ nhiều đếm không xuể chọn ra lý tưởng tương lai của mình, bất giác chọt Phỉ Vô Thuật: “Nè, lý tưởng của cậu là gì?”

Phỉ Vô Thuật mặt không biểu cảm cực kỳ cao thâm đáp: “Trở nên mạnh nhất.”

“Giả ngầu!” Adolf dựng ngón giữa chỉ trích.

Phỉ Vô Thuật buồn bực, tại sao Tiểu Dực Dực nói ra lại có phong phạm tuyệt thế cao thủ như vậy, còn y nói ra thì chỉ được cái đánh giá rớt giá thế này? Y bất đắc dĩ nhún vai: “Còn cậu?”

Adolf nói ra nỗi đau khổ không thể chọn lựa của mình, chớp mắt cầu cứu.

Phỉ Vô Thuật mím môi, hào khí vung tay: “Đơn giản quá trời! Đổi lý tưởng, muốn có tiền dùng không hết, hai thứ kia sẽ đều có thôi!”

Mắt Adolf sáng lên.

Sau khi kết thúc lễ khai giảng, Phỉ Đồ gửi cho Phỉ Vô Thuật một tin nhắn, rồi thỏa lòng thỏa dạ bước lên đường trở về Hải Lam tinh, Tôn Thủ đại khái đã an bài tất cả cho ông, ông cũng nên khởi hành đến tinh vực hỗn loạn rồi. Phỉ Vô Tranh nói muốn ở lại trường học một hồi, thế là trong tin nhắn Phỉ Đồ còn kèm thêm nhắc nhở Phỉ Vô Thuật đến điểm được chỉ đón Phỉ Vô Tranh.

Sau khi chú ý đến tin nhắn, tuy Phỉ Vô Thuật cực kỳ không nguyện ý, nhưng vẫn không thể không tha Adolf đi về hướng đó. Đáng tiếc dưới gốc cây mà Phỉ Đồ nói, căn bản không tìm được người. Đang chuẩn bị chia nhau đi tìm, lại phát hiện Phỉ Vô Tranh suy yếu bước từng bước trở lại.

“Vừa rồi có người làm rớt bóp tiền, anh ta đi vội quá, em đuổi theo trả lại.” Phỉ Vô Tranh chủ động giải thích, có chút áy náy nói: “Anh không phát hiện em, có phải rất nóng ruột không?”

Phỉ Vô Thuật nhẹ ho một tiếng: “Lần sau đừng đi lung tung.”

“Dạ.” Phỉ Vô Tranh lảo đảo, tựa hồ đứng không vững, nhưng được Adolf nhanh tay đỡ lấy.

Phỉ Vô Thuật làm như không nhìn thấy ánh mắt mong đợi muốn y qua đỡ của Phỉ Vô Tranh, đổi sang vẻ lo lắng: “Đã như vậy rồi, vẫn nên trở về bệnh viện đi?”

Phỉ Vô Tranh không phản bác, ngoan ngoãn gật đầu.

Cùng Adolf đưa người lên tàu, rồi thông báo bệnh viện phái xe tới đón ở điểm ra trạm vận chuyển khách, Phỉ Vô Thuật thở phào với việc tiễn được Phỉ Vô Tranh dễ dàng như thế, còn cho là y thật sự phải đưa nó đi dạo vườn trường một vòng, đó thật sự là khảo nghiệm kiên nhẫn của y.

Adolf ghé lại gần y cười: “Em trai cậu là một mỹ nhân đấy.”

Phỉ Vô Thuật nghiêm sắc nói: “Tặng cậu muốn không?”

Khi họ trở lại cổng trường, một chiếc xe từ nổi bay ngang qua họ, tiến vào quỹ đạo trên không.

Hastings nhìn hai người đang nói cười qua cửa sổ, con mắt màu xám lạnh lẽ như vật chết__ Nhân vật trò chơi là một cậu ấm?

Chẳng lẽ Phỉ Vô Thuật thật sự đoạt xác ác thiếu Tương Thủy Cốc gia đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.