Trọng Sinh Chi Phỉ Quân

Quyển 3 - Chương 64: Cùng nhau làm chuyện thế này thế kia 3



“Cậu thật sự không sao?” Adolf liên tục xác nhận.

“Không sao không sao không sao!” Phỉ Vô Thuật che mặt, “Đừng hỏi nữa!”… Như vậy rất dễ khiến y hồi tưởng ảo tưởng trong phòng rửa mặt trước đó được không? Thật sự không nỡ quay đầu nhìn mà!

“Thật sự không sao?”

“Muốn tôi nói mấy lần hả Adolf! Đừng hỏi nữa!” Phỉ Vô Thuật thẹn quá hóa giận gầm lên, “Nếu có sao cũng là cậu có sao thì phải! Hiện tại cậu mà ra khỏi cửa tuyệt đối gặp gió thổi là bay lên trời luôn!”

“Tôi đâu có nói gì đâu chứ…” Adolf ủy khuất, “Sao cậu lại gầm tôi?”

“Cậu không nói vậy ai nói…” Ặc… Phỉ Vô Thuật lập tức cứng người, âm thanh vừa rồi đó?

“Là tôi nói.” Âm thanh bình tĩnh của Tần Dực không chút phập phồng vang lên trong thế giới tinh thần, “Nếu đã không sao, trước đưa tôi về Hà Việt. Thân thể còn trong phòng tắm, thời gian dài sẽ dọa tới Nhị Lang.”

“…” Phỉ Vô Thuật chìm vào trầm mặc rất lâu, không để ý tới Adolf hoa tay múa chân trước mặt y muốn thu hút sự chú ý, một lát sau y mới tìm được âm thanh hỏi, “Tiểu Dực Dực, anh tới lúc nào?”

Tần Dực im lặng: “…”

“Là sau khi tôi ra khỏi phòng rửa mặt?” Phỉ Vô Thuật ôm một chút may mắn, run rẩy hỏi.

Tần Dực đơn giản phủ nhận: “Không phải.”

“Ha ha, vậy chắc chắn là vừa mới tới, đúng không!” Phỉ Vô Thuật cười gượng vài tiếng, miễn cưỡng giữ vững khí tràng đầy khí thế… nè, mau nói phải đi Tiểu Dực Dực!

Tần Dực lại trầm mặc.

Trầm mặc là ý gì? Tiểu Dực Dực anh nói rõ ràng chút đi!

“Tôi cho rằng cậu sẽ không muốn biết đáp án.” Tần Dực không nhanh không chậm mở miệng, trong ngữ điệu bình thản mang theo ý cười nhẹ.

“…!”

Phỉ Vô Thuật đột nhiên cảm thấy, tuy nói đàn ông không thể tùy tiện rơi lệ, nhưng có thể cho y tránh sang một bên khóc một lát rồi trở về đối mặt Tiểu Dực Dực không? Mẹ nó đời người không có khổ bức nhất chỉ có càng khổ bức được chưa!

Bảo trì trạng thái mơ màng hồn lìa khỏi xác, khởi động máy dẫn tinh thần, đưa Tần Dực về tinh hệ Hà Việt xong, một giây cũng không dám ở lại, lập tức ly khai… thời gian tại sao không thể trôi ngược? Phỉ Vô Thuật nước mắt đầy mặt.

Adolf cẩn thận lại gần Phỉ Vô Thuật vẻ mặt chịu đả kích lớn, “Anh em, cậu sao vậy? Sắc mặt này giống như cả nhà chết hết vậy.”

Phỉ Vô Thuật hai mắt vô thần nhìn Adolf, con mắt đen u khiến Adolf rùng mình, lập tức nhớ lại một tuần như địa ngục kia, vội vàng lùi hai bước, “Cậu làm gì? Ông đang quan tâm cậu!”

“Lần sau còn nói toàn gia tôi, tôi sẽ dùng ngón tay ấn chết cậu trước.” Phỉ Vô Thuật nhếch môi, hàm răng trắng như muốn cắn rớt miếng thịt trên người Adolf, “Nhưng hiện giờ… đấu với tôi một trận, tôi sẽ tha thứ cho cậu.”

“Tha hay không tha tôi đều chết được chưa!” Adolf lại lui vài bước, với trạng thái suy yếu vừa khỏi bệnh của hắn, trước mặt Phỉ Vô Thuật hoàn toàn là tự đưa cơm, hắn ôm ngực, bộ dạng cảnh giác, “Cậu rốt cuộc bị làm sao?” Kỳ quái như bị ma nhập!

Phỉ Vô Thuật vô thần cười ha ha: “Không biết chuyện gì, rất muốn đánh nhau…” Y nói xong, liền nhào vào Adolf, “Đánh một trận sảng khoái đi Adolf!”

“Oa__” Trong một căn phòng nào đó của ký túc xá nam vang lên một tiếng gào sắc bén, người đi ngang đều ngẩng đầu nhìn cánh cửa sổ đó… mới yên tĩnh có một buổi sáng, sao lại bắt đầu nữa rồi?! Phải nói tiếng gào này đủ khó nghe!

Sau một trận hỗn loạn gà bay chó sủa trong ký túc xá, Adolf tứ chi giang rộng nằm bẹp dưới đất, Phỉ Vô Thuật lười biếng ngồi trên lưng hắn, coi như đã thành công hoàn hồn.

“Không phải chỉ là bị nhìn thấy vuốt súng sao?” Y sờ cằm tự lẩm bẩm, “Trước đó không phải mình đã xem anh ta sao? Vừa hay có qua có lại rất công bằng! Tiểu Dực Dực cũng không nói gì, mình hoang mang thất thố cái lông?”

“Không có gì to tát, cậu nói phải không, Adolf?” Y nghiêm túc ra kết luận, “Ở phương diện này tôi cũng không thể không sánh được cái tên đàn ông cố chấp thiếu kiến thức đó! Nhưng cuộc sống sau này phải làm sao?”

“Ừm ừm, không có gì to tát.” Adolf không chút thành ý phụ họa. Ông hoàn toàn không hiểu cậu đang nói cái gì hết! Tiểu Nhất Nhất là ai? Bạn gay của cậu hả khốn kiếp?! Cả hai nhìn đối phương tuốt ống, tôi nói sở thích của các cậu rất kỳ quái nha!

Hắn vẻ mặt khóc tang, “Quan trọng nhất là, Phỉ Vô Thuật cậu nên giảm béo đi!” Eo của hắn chỉ mới vừa tốt lên thôi!

Ghét bỏ chậc một tiếng, Phỉ Vô Thuật cuối cùng đứng lên, mô tả cơ bắp cánh tay cho Adolf: “Đừng ngưỡng mộ, cái thân hình trơ xương của cậu, ông ngồi lên cũng chê cộm mông.”

“…” Adolf nằm bẹp dưới đất, khổ sở che mặt, “Eo… lại gãy rồi QAQ.”

Phỉ Vô Thuật: “… Phụt!”

Hiếm được có chút xíu lòng hổ thẹn, Phỉ Vô Thuật vác người bệnh đi bệnh viện, trong ánh mắt trách cứ ‘các cậu chơi quá mức rồi’ của bác sĩ, Phỉ Vô Thuật không có lương tâm đưa mắt nhìn Adolf bị đưa vào phòng bệnh, rồi không thể chịu nổi một mình nhanh chóng rút lui__ mấy ông chú bác sĩ bổ não quá mức rồi đó!

Ra khỏi bệnh viện, nhìn bầu trời xanh trong, Phỉ Vô Thuật mờ mịt, đã khai giảng hơn một tuần rồi, sau khi bận rộn chuyện Adolf, sau khi tâm trạng chênh vênh lên xuống, hiện tại lười biếng đi trên con đường rải sỏi, hít thở không khí se lạnh, toàn thân tự động thả lỏng.

Cũng không vội đi phòng huấn luyện, y dừng bước dưới một gốc cây to, tựa lưng vào thân cây, mở máy thông tin.

__ Tính toán thời gian, ông già có lẽ đã trở về Hải Lam tinh. Hiện tại vừa khéo có thể hỏi chuyện về niên đại hỗn độn, tuy giáo viên lịch sử nói không có bất cứ ghi chép văn hiến nào về một ngàn năm lịch sử đó, nhưng chuyện hoàn toàn xóa bỏ một ngàn năm lịch sử, là không thể làm sạch sẽ được, tất nhiên sẽ có sơ hở thế này thế kia. Nếu ông già nói Phỉ gia lịch sử lâu dài, có thể truy ngược tới thời đại liên bang mới xây dựng, nói không chừng sẽ có tư liệu liên quan phương diện này.

Trực giác Tần Dực nhất định sẽ cảm thấy hứng thú với việc này, Phỉ Vô Thuật nghĩ, sau khi gom đủ tư liệu lại nói cho hắn biết, coi như cho Tiểu Dực Dực một kinh hỉ.

Chọn số của Phỉ Đồ trên máy thông tin, y mang nụ cười biếng nhác, nghĩ nên nói thế nào để ông già nguyện ý giúp y tra phần tư liệu này… ờ, thôi cứ che giấu lương tâm khen ngợi sự uy mãnh hùng tráng của ổng là được.

Nhưng giây tiếp theo, ánh mắt không bận tâm của y bị một dòng chữ lớn màu đỏ trên máy thông tin hút chặt vào màn hình.

__ “Không thể tìm được tín hiệu người liên hệ, có thể nguyên nhân như sau: 1, Máy thông tin của đối phương bị hư; 2, Số thông tin của đối phương đã bị xóa; 3, Đối phương đang ở một nơi đặc thù, không cách nào xây dựng liên kết lưới mạng…”

Chẳng lẽ còn đang ở không gian ám? Không thể nào!

Phỉ Vô Thuật khó xử nhíu mày, mỗi lần muốn tìm ông già người đều không có mặt, khi không tìm ổng, lại ủy ủy khuất khuất nhảy ra gào nghiệt tử không để ý tới ổng… y ngắt liên lạc, nghĩ ông già đại khái xuống căn cứ ngầm của Phỉ gia rồi, tín hiệu thông tin bị ngăn cách ở đó là chuyện rất bình thường.

Bỏ đi, buổi tối lại liên lạc ổng là được.

Nhàn chám nhún vai, nhắm hướng phòng huấn luyện đi thẳng.

Nhưng ở cửa phòng huấn luyện, Bernie khổ bức đợi y một tuần cuối cùng đợi được người tới, khổ sở nhăn mặt, đi tới cản người.

Phỉ Vô Thuật cổ quái nhìn hắn: “Có chuyện gì sao?” Bộ mặt y thiếu hắn tiền nên tới đòi nợ, nhìn làm người ta đau trứng.

Bernie trong lòng túm khăn tay lau nước mắt, hắn dám đánh cược tên năm nhất này tuyệt đối không nhớ hắn! Ánh mắt có muốn mờ mịt thêm chút nữa không?!

“Tôi là Bernie…” Hắn khổ mặt tự giới thiệu.

“?” Cho nên? Phỉ Vô Thuật rất nghiêm túc lắng nghe.

Quả nhiên không nhớ hắn! Bernie cố nén bi phẫn, trấn định nói: “Trong trận khiêu chiến, cơ giáp viễn trình ở tháp đôi.”

Phỉ Vô Thuật hiểu ra gật đầu, sớm giới thiệu như vậy không phải được rồi sao? Bernie, ai biết đó là tên nào?

“Cho nên, có chuyện gì sao?” Y một bộ dễ nói chuyện, “Còn muốn khiêu chiến nữa? Lần này nếu khiêu chiến, tôi sẽ không miễn phí nữa.”

Điên mới khiêu chiến cậu nữa! Trước khi chưa đạt được cơ giáp đặc chế, hắn tuyệt đối sẽ cách năm nhất này càng xa càng tốt! Bernie trong lòng giận dữ, nhưng có việc cầu người, vẫn nhịn xuống, lúng túng thấp giọng nói: “Lần trước, cậu lấy súng bắn tỉa Alpha từ chỗ tôi… có thể, trả tôi không?”

Hình như có chuyện này. Phỉ Vô Thuật nỗ lực nhớ lại: “A, cái đó à, tôi không mang đi, trực tiếp ném ở trên đài chiến đấu, anh không trở lại nhặt sao?”

“!” Bernie mang vẻ như bị sét đánh giữa trời quang, ngỡ ngàng nói, “Trở lại rồi, nhưng, nhưng không có… tôi cho là cậu đã mang đi…”

“Tôi lấy thứ đó vô dụng.” Phỉ Vô Thuật vô tội phủi tay, “Anh thấy đó, tôi là cơ giáp cận chiến, súng bắn tỉa ngẫu nhiên dùng còn dược, nhưng không thể khách át giọng chủ, lấy hoàn toàn vô dụng.”

“Không phải cậu, vậy là ai?” Bernie thất thần lảo đảo, trong trận đấu, tổn thất của hắn lớn hơn mấy người Bruce rất nhiều, súng bắn tỉa Alpha tương đương với phí dụng nửa cơ giáp, Elizabeth hoàn toàn không cho đủ bồi thường, mà hắn nghĩ có lẽ có thể đòi về, cũng không tính toán quá nhiều…

“Ai biết chứ? Nói không chừng bị người thuận tay nhặt đi rồi. Sao anh không trở về sân đấu xem thử ngay lập tức chứ?” Phỉ Vô Thuật đồng tình vỗ vai Bernie, “Nhìn thoáng chút đi, luôn có vài tên vô lại tố chất thấp kém đạo đức hủ bại thích chiếm tiện nghi người ta.”

Y đi vòng qua Bernie, vào phòng huấn luyện, đóng cửa lại.

Bernie bị tiếng khóa cửa kinh động, môi run run, sau đó kiên định mím lại… là một kỵ sĩ cơ giáp viễn trình, súng bắn tỉa không thể thiếu. Nếu chỗ năm nhất không có hy vọng, vậy chỉ đành đi tìm Elizabeth, chuyện này, cũng chỉ đành tính toán tiếp một phen.

Ở phòng huấn luyện huấn luyện tới gần tối, cảm giác thoải mái sau khi phát tiết thể lực luôn khiến người ta mệt mỏi lại không muốn ngừng.

Tới nhà ăn dùng cơm, nhàn nhã ghé bệnh viện mang một phần cho Adolf. Ở phòng bệnh kể chuyện Bernie cho Adolf, y cười nói: “Tên đó thật là ngây thơ, trước không nói súng bắn tỉa có ở trong tay tôi không, chỉ nói thứ đã rơi vào tay đối thủ, làm sao có thể ngoan ngoãn trả lại cho anh ta chứ?”

Adolf nhồi một họng cơm, “Súng bắn tỉa?” Hắn nuốt ừng ực, nghi hoặc hỏi, “Là súng bắn tỉa Alpha hệ mới nhất hả?”

“Sao cậu biết?”

“Tôi thấy nó trên đài, cô đơn nằm đó chẳng ai cần.” Adolf không chịu trách nhiệm nói, “Thật quá đáng thương, cho nên tôi dứt khoát nhặt về, cho nó một gia đình.”

Phỉ Vô Thuật giật giật mí mắt, “Vậy hiện tại nó đang ở đâu?”

“Ở phòng ngủ của chúng ta đấy.” Adolf lại lùa một họng cơm, hàm hồ nói: “Dưới giường tôi.”

Phỉ Vô Thuật: “…” Thì ra tên vô lại tố chất thấp kém đạo đức bại hoại, thích chiếm tiện nghi người ta, chính là cậu à.

“Đợi đã, tôi nhớ, hôm đó cậu đáng ra phải ở bệnh viện chứ nhỉ?” Phỉ Vô Thuật đầy hàm ý mỉm cười, “Đã quên hỏi, sao cậu lại xuất hiện ở đó vậy? Đừng lừa tôi, cậu biết kết cục.”

Adolf nghẹn họng, ngây người đờ đẫn, mẹ ơi hắn nói nhiều rồi!

Thẳng thắn được khoan hồng sao? Hắn nước mắt lưng tròng chắp tay dâng tiểu kim khố lên… ít nhất, ít nhất chừa cho hắn một nửa đi Phỉ vô lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.