Tinh hạm Hastings phái tới tinh vực hỗn loạn khai thác trùng anh hắc tinh, không có một chiếc có thể bình an trở về.
Phỉ gia để mặc tinh hạm của gia tộc Fernan tiến vào tinh vực hỗn loạn, ghi lại tọa độ vị trí họ đã tiến vào, sau đó sẽ ở gần đấy ôm cây đợi thỏ, đợi tinh hạm của gia tộc Fernan vừa ra, sẽ động thủ cản lại. Mà người Phỉ gia cũng sẽ không tổn thương đến tính mạng người trên tinh hạm, chỉ là dọn sạch toàn bộ khoáng thạch trong khoang hàng, rồi buông tha người trong tinh hạm.
Cứ thế, tinh hạm của gia tộc Fernan gạt bỏ sinh tử tiến vào tinh vực hỗn loạn, cực cực khổ khổ bận rộn, kết quả chỉ là làm áo cưới cho người ta, chắp tay dâng khoáng thạch cho Phỉ gia.
Đối với tình huống này, gia tộc Fernan cũng đã từng hạ lệnh, tinh hạm tiến vào tinh vực hỗn loạn khai thác được khoáng thạch đừng quay trở về đường cũ nữa, mà đi một đường vòng thật xa, từ nơi khác không có Phỉ gia canh chừng ra ngoài__ biên giới tinh vực hỗn loạn rộng như thế, Phỉ gia không thể nào canh hết toàn bộ.
Nhưng tinh vực hỗn loạn nào phải thứ có thể cho người ta dễ dàng đi vòng? Tinh hạm không chọn đường cũ quay về, trong tinh vực hỗn loạn không có quy tắc của vũ trụ, không một ngoại lệ trở thành tàn cốt kim loại trôi nổi trên hư không.
Nhưng hôm nay, ở rìa tinh vực hỗn loạn.
Một chiếc tinh hạm thật lớn dài ngàn mét lặng yên chạy ra khỏi tinh vực hỗn loạn, vỏ ngoài lồi lồi lõm lõm rách nát không chịu nổi, nhìn qua, đâu đâu cũng là vết tích cháy đen thảm liệt, khiến người ta cảm thấy, tinh hạm này một giây sau sẽ lập tức bùng nổ tan rã.
Một mắt trinh sát Phỉ gia bố trí ở rìa tinh vực hỗn loạn phát hiện tung tích của tinh hạm này, tin tức nhanh chóng được truyền về Phỉ gia.
Trong phòng phân tích tình báo Phỉ gia, bầu không khí không căng thẳng như bên gia tộc Fernan, ngược lại còn có thời gian và tâm tư trêu chọc vài câu.
“Trên tinh hạm này không có gia huy của gia tộc Fernan, là ai xông lầm vào tinh vực hỗn loạn đi?”
“Chuyện rõ ràng như thế, nhất định là tinh hạm của gia tộc Fernan giả trang thành.”
“Tinh hạm dài ngàn mét, căn cứ theo ghi chép của máy giám sát, hoàn toàn không có ghi chép tiến vào tinh vực hỗn loạn.”
“Làm sao có thể? Không có ghi chép tiến vào, vậy nó từ chỗ nào chui ra.
“Nói không chừng trước khi chúng ta giám sát tiến xuất tinh vực hỗn loạn, tinh hạm của người ta đã vào rồi? Ông xem vỏ ngoài rách nát tàn phá của nó kìa, chắc đã bị giày vò rất thảm bên trong đi?”
“Theo như ông nói, vậy tinh hạm này đã ở trong tinh vực hỗn loạn mấy tháng rồi sao? Như vậy còn có thể an ổn ra ngoài, vận khí đúng là nghịch thiên!”
“Các ông đều rảnh không có gì làm sao?” Lão đại trong phòng phân tích vỗ bàn, căn phòng lập tức lặng ngắt như tờ, ông đảo qua thủ hạ đang ngồi ngay ngắn, lạnh giọng nói: “Tin tức đã phát cho chiến hạm, bất kể nó có phải là tinh hạm của gia tộc Fernan không. Cản lại hỏi rõ rồi nói! Mấy năm nay, trừ cái đám gia tộc Fernan đầu óc không bình thường, còn ai sẽ bạch si chui vào tinh vực hỗn loạn? Đó là nơi vui chơi sao?!”
Ông vừa dứt lời, đám người trong phòng liền lao nhao vỗ mông ngựa “vẫn là lão đại anh minh quyết đoán”.
Nhưng bạch si chui vào tinh vực hỗn loạn trong lời vừa rồi, kỳ thật không chỉ có một mình gia tộc Fernan.
Ít nhất tinh hạm dài ngàn mét, bị cho rằng đã ngoắc ngoải hơi tàn, quả thật là tinh hạm của Tần Dực.
“Đến liên bang rồi!” Giọng Nữ Oa mang theo gián đoạn ngắt ngứ, có thể lý giải là ông rất hưng phấn__ Tuy đã từ bỏ mong đợi không thiết thực với liên bang trước kia, nhưng khi thật sự tới được nơi mình đã tưởng tượng kỳ vọng vô số lần, ông vẫn không thể đè nén kích động.
Mấy ngàn năm trước, ông là một nhân loại rời khỏi nơi này, mà hôm nay, ông đã mất đi thân phận nhân loại, lại lần nữa bước lên vùng trời đã bị ông lãng quên.
“Tình trạng tổn hại của tinh hạm ra sao?” Tần Dực đứng trước cửa sổ, con mắt đen kịt nhìn không ra bất cứ cảm xúc nào, vẫn lãnh tĩnh như mọi khi, “Còn có thể chống đỡ quay về không?”
“Cho dù qua lại thêm vài lần cũng không vấn đề.” Vì cảm xúc dao động, khi Nữ Oa trả lời, bớt đi mấy phần nghiêm cẩn, “Tuy nhìn bên ngoài tinh hạm đã rách nát không chịu nổi, nhưng đó chỉ là bên ngoài thôi, vỏ ngoài chân chính hoàn toàn không bị chút thương gân động cốt nào.”
“Năng lượng của ông thì sao?” Tần Dực tuần tự xác nhận hiện trạng của tinh hạm.”
“Năng lượng tinh thần tích lũy nhiều năm như thế, hoàn toàn đủ chịu đựng chuyến đi về.” Sự bình tĩnh của Tần Dực tựa hồ cũng lay sang cho Nữ Oa, ông rõ ràng nói, “Trước đó hình như chưa nói, hình trụ kết tinh bên ngoài thân thể tôi chính là khối kết tinh tinh thần lực. Nếu ngày nào nó hoàn toàn biến mất, chính là lúc tôi khô kiệt năng lượng chìm vào ngủ say.”
Tần Dực liếc nhìn hình trụ kết tinh từ lúc xuất phát ở Hà Việt tới nay không thấy thay đổi chút nào, cuối cùng thỏa mãn gật đầu: “Rất tốt. Hiện tại, trực tiếp đi tinh cầu thủ đô.” So với tên ngốc Phỉ Vô Thuật đó, Nữ Oa coi như đáng tin.”
“Nhiều năm đã qua, bản đồ tinh tế trong tư liệu có lẽ đã…” Nữ Oa im lặng, rồi thành thật thẳng thắn, “Tôi không tìm được đường.”
“…” Tần Dực trầm mặc, hắn muốn thu lại lời trước đó… bên cạnh hắn đều là một đám không cách nào làm người ta yên tâm thả lỏng được.
“Ừm, có một chiếc chiến hạm đang tiếp cận chúng ta.” Nữ Oa nhanh chóng chuyển đề tài, “… A! Đây là chiến hạm của gia tộc Phỉ Vô Thuật!”
“Ông nhận ra được?” Tần Dực không dễ phát giác nhíu mày, “Ông từng xem qua ký ức trong đầu Vô Thuật?”
Nữ Oa yên lặng… trong những năm tháng không thể giao lưu với người khác, lật xem ký ức của người ta đã trở thành thói quen trong vô thức, càng đừng nói Phỉ Vô Thuật tới từ liên bang, ngay từ đầu đã bị ông nhắm tới.
“Suy nghĩ của tôi, ông cũng từng xem?” Tần Dực ngữ khí lạnh nhạt, nhưng lại lộ ra vị đạo vô cùng nguy hiểm.
“Không có!” Nữ Oa nghĩ cũng không nghĩ liền nói dối… tình huống này nếu thừa nhận, sẽ bị thế nào? Nữ Oa cự tuyệt suy nghĩ kết cục đó, chính vì từng xem qua suy nghĩ của Tần Dực, cho nên mới càng thêm kiêng kỵ Tần Dực__ đây là một người đàn ông đáng sợ!
Tần Dực không tỏ rõ ý kiến, biểu cảm ít ỏi khiến Nữ Oa lại muốn tiến vào thế giới tinh thần của Tần Dực xem trộm một chút suy nghĩ của hắn, nhưng lần này lại trực tiếp đụng phải bức vách, bị ngăn cản bên ngoài thế giới tinh thần.
“Không có lần thứ hai.” Tần Dực nhàn nhạt nói.
Chịu thiệt chỉ một lần sao? Nhanh vậy đã có phòng bị, hoàn toàn không giống Phỉ Vô Thuật người ta liên tiếp vấp ngã trên cùng một chuyện. Nữ Oa thấp giọng “ừm” một tiếng, thật không dám lại có động tác nhỏ dư thừa nào nữa.
Chiến hạm nhanh chóng tiếp cận, thông qua cửa sổ đã có thể nhìn thấy vỏ ngoài đen kịt lạnh cứng của chiến hạm. Ánh mắt Tần Dực đặt trên chiến hạm khí thế bừng bừng, đôi môi đang mím khẽ cong lên, tạo thành ý cười nhạt: “Dừng lại, đợi chiến hạm tiếp cận.”
Đây là muốn nhận thân sao? Nữ Oa tắt trang bị động lực đi tới, khiến tinh hạm lặng lẽ trôi nổi trong vũ trụ. Chiến hạm nhanh chóng tiếp cận, Nữ Oa cổ quái nói: “Họ hỏi thăm thân phận của cậu, phải nói thế nào?” … Chẳng lẽ nói… con rể?
Tần Dực bình tĩnh nói: “Người mạo hiểm tinh tế.”
Nữ Oa yên tĩnh một lát, tựa hồ đang đàm phán, một lát sau mới nói: “Họ yêu cầu kết nối tinh hạm… tựa hồ muốn tìm kiếm cái gì.”
“Cho phép.” Tần Dực đơn giản nói, quay người đi ra cửa tinh hạm.
Khi chiến hạm và tinh hạm kết nối thành công, sau khi đám đàn ông Phỉ gia mở cửa tinh hạm, nhìn thấy chính là một người đàn ông tuấn mỹ ăn mặc quái dị, da trắng tóc đen, vẻ mặt lạnh nhạt đứng trước mặt họ, khí thế cường đại lẫm liệt không thể xâm phạm, khiến mấy lão lươn lẹo căng thẳng__ má ơi! Gặp phải cao thủ!
“Tôi cần một phần bản đồ tinh tế liên bang!” Ánh mắt Tần Dực lạnh nhạt nhìn mấy người nhà của Phỉ Vô Thuật, ngữ khí không nhanh không chậm, “Nếu có thể đánh dấu lộ tuyến nhanh nhất từ đây đến tinh cầu thủ đô, là tốt nhất.”
Nửa tiếng sau.
Tinh hạm dài ngàn mét biến mất trong cửa không gian gần đó.
Tổng bộ Phỉ gia Hải Lam tinh, Phỉ Đồ nhận được một phần khóc lóc kể lể từ thủ hạ của mình__ Phỉ gia lần đầu tiên bị người ngoài cướp!
“Không phải, chỉ có một người, cậu ta nói cậu ta tên Tần Dực.” Đám thủ hạ vừa mới hồi phục hành động khỏi trạng thái tê liệt buồn bực nói, “Cậu ta copy một phần bản đồ tinh tế liên bang.”
“Cậu đang đùa với ông đấy hả?! Một bản đồ tinh tế liên bang?” Tên nào ăn no rững mỡ rảnh rỗi đi trêu chọc một chiếc chiến hạm hơn nữa chỉ vì một phần bản đồ? Phỉ Đồ vốn muốn ném máy thông tin, chẳng qua lại chớp chớp mắt, đột nhiên cảm thấy mình đã nghe nhầm chỗ nào, “Đợi đã, cậu nói một người gì? Tên gì?”
Thủ hạ rắn chắc bày ra vẻ mặt ủy khuất uất ức: “Một chiến hạm ngàn mét chỉ đi ra có một người đã bãi bình chúng tôi. Tên đó rất kỳ quái! Quần áo gì cứ như cái đầm, tay áo rộng như vậy cậu ta cũng không sợ lộ gió sao? Một người đàn ông lại còn để tóc dài như vậy, da trắng như thế, tướng mạo đẹp như vậy__ cái này không bình thường Phỉ đầu à! Hơn nữa còn biểu tình cao cao tại thượng cúi nhìn chúng tôi, mẹ ơi khiến ông suýt nữa cho rằng ông là một con sâu nhỏ dưới chân cậu ta__ a a a, buồn bực chết ông, phỉ đầu, ngài hạ lệnh đi, tôi lập tức triệu tập anh em đòi lại!”
Hắn vẻ mặt hung hãn không thèm nói lý: “Một người đánh không lại, tôi sẽ tới mười người một trăm người ép chết cậu ta! Phỉ gia còn chưa từng chịu thiệt như thế bao giờ!”
“Ông hỏi cậu cậu ta tên gì, cậu lải nhải nhiều lời nhảm như vậy, là bị phụ nữ nhà cậu lây bệnh hả!” Phỉ Đồ trừng mắt, “Trả lời cho ông!”
Khí thế hung hãn bị áp chế, thủ hạ ủy khuất: “Tên Tần Dực, tôi đã nói qua rồi mà phỉ đầu.”
Đáy mắt Tôn Thủ cũng là kinh ngạc không che giấu, “Đi ra từ tinh vực hỗn loạn, ăn mặc như thế, thái độ đó, thực lực đó…” Ông nói rồi nói, chấn động được vuốt yên từng chút, ngữ khí thêm mấy phần hiểu rõ tỉnh ngộ, “… Trước đó, mấy nhóc nhà Caesar và Mạc gia không phải đã từng nói với chúng ta sao? Tần Dực của Hà Việt, đã khởi hành tới liên bang…”
Tôn Thủ cố gắng bình tĩnh: “Đây là đã đến rồi sao?”
“Cái này không khoa học!” Phỉ Đồ gãi đầu, hỗn loạn đi vòng vòng tại chỗ, thật sự xuyên qua tinh vực hỗn loạn rồi. Con đường an toàn từ Hà Việt tới liên bang, đã được thông suốt?!
“Phỉ đầu?” Thuộc hạ đối diện máy thông tin thấy phỉ đầu nhà mình bộ dạng bức bối như vậy, cẩn thận mở miệng hỏi dò: “Chuyện hạ lệnh…”
“Hạ lệnh cái rắm!” Phỉ Đồ tìm được chỗ phát tiết, “Người mình đánh người mình cậu cũng không chê xấu hổ! Tần Dực đó là… là…” Ông yên lặng, lom lom nhìn sang Tôn Thủ, Tần Dực tính là gì của Phỉ gia ông?
Tôn Thủ cân nhắc, đưa chủ ý cho Phỉ đầu nhà mình: “Nếu cùng chung một thân thể với Vô Thuật, chính là con của phỉ đầu ông rồi!”
Phỉ Đồ vỗ tay, hùng hồn khí khái nhìn thủ hạ đang mơ hồ trong màn hình: “Cậu ta là một đứa con khác của ông, cậu còn muốn báo thù? Tài không bằng người thì rèn luyện thêm cho ông! Kéo một đám người đi đòi mặt mũi chẳng phong độ gì hết!”
“Vâng, phỉ đầu.” Thuộc hạ ủy khuất lặng lẽ ngắt liên lạc… đấu lẻ không thể thì đấu quần, cái này không phải là phỉ đầu ông dạy chúng tôi sao? Phỉ gia từ khi nào có cái thứ gọi là phong độ rồi?
__ Chẳng qua, Phỉ đầu có thêm đứa con từ lúc nào?
Người đàn ông tên Tần Dực đó, hoàn toàn không giống phỉ đầu được chưa? Người đàn ông đẹp như vậy, Phỉ đầu thật sự có thể sinh ra? Cái thứ phong độ khí chất tuyệt không có duyên với Phỉ gia kia, chỉ có người đàn ông đó mới có hiểu không?… Ặc, luôn cảm thấy phỉ đầu đang chiếm tiện nghi người ta…
Thuộc hạ rối rắm điều khiển chiến hạm đi tìm kiếm tinh hạm của gia tộc Fernan… mẹ nó thật muốn tìm mấy tên Fernan chà đạp phát tiết một chút…
Hải Lam tinh.
“Tần Dực đến rồi à…” Phỉ Đồ ngồi trước bàn, còn đang không ngừng cảm thán.
Tôn Thủ đứng một bên, đợi phỉ đầu nhà mình giật kinh phong xong.
“A ha ha ha… thằng nhóc đó cư nhiên vượt qua tinh vực hỗn loạn! Thật tài giỏi!” Phỉ Đồ đột nhiên vỗ bàn cười lớn, “Không hổ là người thằng nhóc thúi nhìn trúng! Cư nhiên đoạt xác một nhân vật như vậy!”
Tôn Thủ yên lặng… phỉ đầu, ngài không cảm thấy lời của ngài có nghĩa khác sao?
“Tôn Thủ, Tần Dực đang tới tinh cầu thủ đô phải không?” Phỉ Đồ cười sảng khoái đủ rồi, mới chống cằm, cười hỏi.
“Đúng vậy.”
“Ông nói xem, có phải cậu ta muốn cướp ngục không?” Phỉ Đồ cảm khái, “Thằng nhóc này đối đãi Vô Thuật không hề kém mấy đứa anh em Lallot kia.”
“Đại khái…” Tôn Thủ không hiểu về Tần Dực, cũng không thể nói chắc dự tính của Tần Dực. Nhưng từ biểu hiện của Tần Dực mà nói… ông chần chừ nhìn Phỉ Đồ đang mặt mày nở hoa, vẫn không nói ra suy đoán “đây đã không phải là tình nghĩa anh em bình thường nữa rồi”__ Để phỉ đầu vui vẻ thêm một chút đi, hiện tại đả kích ông quá không nhân đạo.
Một người nguyện ý vì một người khác vượt qua tinh vực hỗn loạn cấm địa tử vong, vậy thì tình cảm đó phải sâu đậm tới mức độ nào mới có thể làm được?
Phỉ Đồ vô tri vô giác tự thấy an ủi con trai mình lại quen được một người anh em đáng để phó thác mạng sống, hỏi dò: “Người chúng ta an bài gần sở thẩm lý thế nào?”
Tôn Thủ gật đầu: “Không khiến bất cứ ai chú ý, đã an bài thỏa đáng.”
Phỉ Đồ vừa lòng gật đầu, “Nói không chừng đợi khi Tần Dực tới tinh cầu thủ đô, sẽ phát hiện Vô Thuật đã ra khỏi sở thẩm lý rồi.” Ông vuốt cằm, suy đoán, “Đại khái ngay mấy ngày này, Vô Thuật sẽ hành động.”
Hiểu con không ai bằng cha, Phỉ Đồ tỏ vẻ, Vô Thuật nếu vượt ngục, chắc chắn sẽ không tạm biệt mấy bạn tù đó. Nhưng muốn mang theo mấy người đó vượt ngục, một mình Vô Thuật không thể chăm lo hết.
Vì thế một tháng trước, người Phỉ gia đã an bài ở gần sở thẩm lý. Đợi khi Vô Thuật từ bên trong đột phá ra, người mai phục xung quanh sở thẩm lý sẽ từ bên ngoài tiếp ứng.
Phỉ Đồ cười gian trá, xem ra Phỉ gia lại có thêm một đám tinh anh rồi__ lần sau có nên ném thằng nhóc thối vào nhà giam khác không nhỉ?
“Phỉ đầu.” Tôn Thủ nghiêm mặt chất một đống tư liệu dày trước mặt Phỉ Đồ, nghiêm túc nói, “Bất kể hiện tại ông đang nảy ý xấu gì, xin xem xong mớ hồi báo này trước.”
Phỉ Đồ suy sụp: “Tổng kết niên độ gì đó phức tạp quá, Tôn Thủ ông san sẻ chút cho tôi với?”
“Mỗi năm phỉ đầu đều nói thế, mỗi năm không phải đều tự mình hoàn thành sao?” Tôn Thủ ngoài cười trong không cười nói, “Phỉ đầu, ngài làm được, tôi tin tưởng ngài.”
“…” Phỉ Đồ buồn bực vùi đầu vào tư liệu, khóe mắt liếc nhìn thời gian trên máy thông tin…
Ngày 29 tháng 12 năm 7621 lịch liên bang.
… Lại sắp qua một năm nữa rồi, còn mười mấy ngày nữa là năm mới, hy vọng khi đó Vô Thuật có thể mang theo người bạn tới từ Hà Việt của nó, về nhà vui vẻ náo nhiệt một phen.
“Thuyền vận tải vẫn không thể đột phá phong tỏa của Phỉ gia sao?” Ninh Thanh Lưu tựa lên bàn thí nghiệm lạnh lẽo, khổ sở xoa huyệt thái dương, sắc mặt mệt mỏi, “Tô Đường, chúng ta đã không có thừa tinh lực đối kháng với Phỉ gia.”
Tô Đường thu lại sự biếng nhác thường ngày, chuyển ánh mắt chuyên chú trên tin tình báo sang Ninh Thanh Lưu, trên gương mặt mỹ diễm cũng mang theo vẻ tiều tụy không ngủ không nghỉ, giọng hắn khàn như đã rất lâu chưa uống qua miếng nước: “Tôi đã bảo thuộc hạ gác chuyện Phỉ gia ra sau, hiện tại quan trọng nhất là…”
Hắn lại nhìn sang màn hình, âm thanh khổ sở: “Côn trùng, càng lúc càng nhiều…”
“Tư quân của gia tộc Fernan, đã hy sinh một phần ba.” Ninh Thanh Lưu nỗ lực bình tĩnh, chỉ là cánh tay rũ bên người đang siết chặt, hắn ngẩng đầu lên, yết hầu lăn lên lăn xuống, giọng nói cũng khản đặc, “Mệnh lệnh của thiếu tướng, tôi lại điều động một nửa anh em sang đó.”
“Điều đi hết đi.” Tô Đường trầm mặc một lát, mới yên tĩnh nói, “Tình báo vừa rồi, số lượng côn trùng lại tăng thêm, chỉ một nửa… sợ không đủ.”
“Ừ. Không đủ.” Tô Đường nhìn con số kinh người trên tin tình báo, chậm rãi nói, “Có lẽ chúng ta sắp phải xin điều quân từ liên bang…”
“Thiếu tướng đã xin qua rồi.” Ninh Thanh Lưu ngắt lời Tô Đường, gian nan nói, “Nhưng câu trả lời của liên bang là còn muốn quan sát tiếp… cậu biết mà, một khi quân đội liên bang xuất binh, tin tức tộc trùng tấn công không cách nào giấu được nữa, đến khi đó sẽ mang tới rối loạn cỡ nào cho liên bang… cho nên không xác định rõ ràng, kết quả tạo nên do vội vàng, tổn thất của liên bang sẽ rất lớn…”
“Sự xuất hiện của côn trùng, rốt cuộc là ngẫu nhiên, hay thật sự đang dần bức gần liên bang?” Tô Đường cười lạnh, “Chuyện này, không đến giờ phút cuối cùng, ai có thể xác định?”
“Không xác định, thì không thể tùy ý công bố tin tức.” Ninh Thanh Lưu trầm tĩnh nói, “Có lẽ khi không còn tư quân của gia tộc Fernan, thủ tướng sẽ nghĩ tới quân đội của liên bang chăng?”
Tô Đường yên lặng nhìn màn hình, không nói một lời.
“Cảm ơn kiến nghị của cậu.” Ninh Thanh Lưu quay người đi, ủng quân đội tạo ra âm điệu trầm muộn, “Tôi sẽ điều động tất cả tư quân sang đó.” Khóe mắt hắn hơi đỏ, nhưng không để bất cứ ai nhìn thấy.
Tinh cầu thủ đô, học viện thủ đô, ký túc xá khoa tình báo.
Mạc Sinh ngồi khoanh chân trên giường, tóc tai rối bù, trong con mắt hoa đào toàn là tơ máu, nhìn chằm chằm màn hình trước mắt.
“Không đúng không đúng không đúng__” Hắn lướt nhanh tình báo hoặc có ít hoặc vô dụng, miệng nhanh chóng lầm bầm, “Tô Đường rốt cuộc đang tính toán cái gì? Chỗ này có vấn đề, chỗ này cũng vậy… họ từ bỏ nhắm vào Phỉ gia? Tại sao? Họ không phải rất cần trùng anh hắc tinh sao? Tại sao lại từ bỏ? Những an bài này của Tô Đường có ý nghĩa gì? Là đạn khói mù hay…”
Ngón tay linh hoạt nhảy nhót trên bàn phím ảo, vẻ mặt hắn mệt mỏi, nhưng ánh mắt cực sáng, nhanh chóng hạ lệnh cho người Mạc gia.
Tra theo tin tức này… chỗ đó rất thần bí, cần phái người tra xét… còn chỗ này nữa…
Người gia tộc Fernan nhất định đang che giấu gì đó, hắn nhất định phải tìm ra!
Tinh cầu thủ đô, học viện thủ đô, khoa làm vườn, vườn hoa.
Adolf mắt sáng rực, “Tư liệu tôi thu thập về sở thẩm lý, có ích cho Phỉ gia không?”
Lallot cắt tỉa nhánh hoa, dịu dàng cười nói: “Chú Phỉ đã căn cứ theo tư liệu của cậu, an bài người Phỉ gia ở xung quanh sở thẩm lý. Đợi khi hành động, có tình báo trên tài liệu, nhất định sẽ thoải mái thuận tiện hơn nhiều.”
Adolf cười rất vui sướng: “Vậy thì tốt.”
Hắn hỏi tiếp: “Tôi có thể tham gia hành động không?” Hắn muốn cứu chị của hắn ra… đây là cơ hội tốt nhất cũng thích hợp nhất.
“Có thể.” Lallot gật đầu nói, “Nhưng khi nào hành động, cần phải xem quyết định của Vô Thuật. Chỉ có khi cậu ấy bắt đầu hành động, chúng ta mới sẽ phối hợp từ bên ngoài.”
“Cái tên Phỉ Vô Thuật đó rốt cuộc khi nào mới động thủ?” Adolf buồn bực cào đầu, “Cậu ta cũng biết nín nhịn quá nhỉ? Qua vài ngày nữa là năm mới rồi! Lại nói nhà giam đó có thoải mái vậy không? Vào đó rồi không muốn ra nữa?”
“Đại khái sẽ vào mấy ngày này.” Lallot mỉm cười, “Vô Thuật tuyệt đối sẽ không để mình bỏ lỡ năm mới, cậu ấy còn đang nghẹn một hơi, muốn cùng mấy chú bác của mình đấu một trận, tụ hội năm mới của Phỉ gia năm ngoái, cậu ấy bị đánh rất thảm đấy…”
“Ồ, đợi đã…” Máy thông tin vang lên, là một tin ngắn, tới từ quản gia Tôn Thủ.
Là dặn dò chuyện Vô Thuật sao? Lallot cười mở tin nhắn, ánh mắt ngừng trên bốn chữ ngắn ngủi, nụ cười thoáng cái cứng lại trên mặt, con mắt xanh biếc trợn trừng không dám tin__ cái này làm sao có thể?!
“Sao rồi?” Adolf hiếu kỳ thò đầu qua, nhìn thấy bốn chữ hơi nhấp nháy trên máy thông tin, bất giác đọc ra__ “Tần – Dực – tới – rồi.”
“Tần Dực tới rồi, có ý gì?” Adolf kỳ quái nhìn Lallot, cái này đáng để kinh ngạc sao?
Tầng một nhà giam ngầm.
Phỉ Vô Thuật ngồi xổm dưới một gốc cây to, ngẩng đầu nhìn Lalo, không kiêng kỵ hacker thiên tài Ngụy an bên cạnh Lalo, cười nói: “Khi tôi muốn ra ngoài, Lalo chị là muốn tỉnh táo đi cùng tôi, hay muốn bị đánh ngất rồi tôi vác chị đi?”
“Cuối cùng muốn ly khai rồi sao?” Lalo hơi siết cánh tay đẩy xe lăn cho Ngụy An, cười nhạt nói: “Nắm chắc mấy phần?”
Cảm khái Lalo và Adolf hoàn toàn không giống chị em ruột, Phỉ Vô Thuật tràn đầy tự tin vung tay, cười nhe nguyên hàm răng trắng: “Nếu các người không cố ý kéo chân sau, nắm chắc mười phần thế nào?”
“Sau khi ra ngoài, tôi không nhất định sẽ quy thuộc gia tộc của cậu.” Lalo tỏ rõ lập trường.
“Sẽ không cưỡng ép chị.” Phỉ Vô Thuật gian tà híp mắt… y sẽ khiến mấy thiên tài này cam tâm tình nguyện.
“Những người khác thì sao?” Lalo mỉm cười hỏi.
“Đến lúc đó trực tiếp mang đi?” Phỉ Vô Thuật túm nhúm cỏ dưới đất, vô tội nói.
Lalo trầm ngâm một lát: “Cho tôi mười ngày.”
“Hửm?”
“Tôi ở đây đã hơn một năm rồi, tuyệt đối hiểu bọn họ hơn cậu nhiều.” Lalo mỉm cười nói, “Mười ngày, tôi sẽ bớt đi mấy người bị đánh ngất, thêm vài người tỉnh táo tự mình đi, bớt đi vài người kéo chân sau trong số người cậu dẫn đi, lúc cậu hành động sẽ thuận lợi hơn nhiều, thế nào?”
“Nể tình cậu là anh em của Adolf.” Lalo bổ sung, “__ Sau khi ra ngoài, không cưỡng ép, hử?”
“Không cưỡng ép.” Phỉ Vô Thuật nghiêm túc hứa.
“Bốp” một tiếng, hai người vỗ tay cam kết, chờ mười ngày sau.
Mười ngày sau__ ngày 8 tháng 1 năm 7622 lịch liên bang.