Ninh cha không nhịn được cười: “Được rồi, ta đùa thôi, đừng tưởng là thật chứ, hài tử đâu phải muốn là có liền được. Ngươi cùng Ngôn Khê sống thật tốt, không sầu đau là ta đã cám ơn trời đất rồi. Nhắc mới nhớ, sau khi thành thân xong ngươi chưa từng ra ngoài gây sự lần nào, đúng là khiến cha phải nhìn với cặp mắt khác xưa.”
Ninh Vũ không phục: “Chẳng lẽ ta hư đến vậy sao?”
“Vốn ta chỉ mong ước vẩn vơ rằng sau khi thành thân, ngươi sẽ yên phận hơn một chút, thành thân xong sẽ có trách nhiệm hơn. Không ngờ nha không ngờ nha, Vũ nhi thế mà thật sự chịu nghiêm túc đọc sách viết chữ. Liễu phu tử còn khen ngươi trước mặt ta với phụ thân ngươi.”
“Thật ư?” Ninh Vũ không tin: “Lần nào phu tử gặp ta cũng đều nghiêm mặt răn dạy hết đó.”
“Đúng rồi, lúc đến Tống phủ nhớ phải thành thật một chút, đừng tuỳ hứng giống như ở nhà, cẩn thận một chút đừng để ảnh hưởng đến vị thiếu chủ quân kia.”
“Cha yên tâm đi, ta cũng không phải tiểu hài tử.”
Ninh Vũ kéo tay cha lại: “Cha, ngươi thấy giày ta mang đẹp không?”
Ninh cha cố gắng nén ý cười bên mép lại, nhìn bộ dáng đắc ý vạn phần của Ninh Vũ, cũng phụ hoạ nói theo: “Đẹp lắm đẹp lắm, kỹ thuật thêu trên mặt giày này vô cùng tinh xảo, kiểu dáng cũng vô cùng mới mẻ độc đáo. Mang trên chân Vũ nhi càng đẹp mắt hơn.”
“Ai, bình thường thôi mà, đâu có đẹp đến vậy.”
Ninh cha thấy Ninh Vũ chiếm được tiện nghi còn giả lả ra vẻ, cố ý đùa hắn: “Vũ nhi trông thấy bộ y phục Ngôn Khê may cho ta chưa, ta thấy mình mặc vào đẹp lắm luôn đó. Ta còn nói với Ngôn Khê rằng, cần gì phải tự may y phục chi vậy, phủ chúng ta có người chuyên phụ trách may y phục rồi, đừng tự làm mỏi mắt mình chứ, nhưng đứa nhỏ kia lại không nghe, nhất quyết muốn tự tay làm.”
Biểu tình vui vẻ đắc ý trên mặt Ninh Vũ lập tức cứng lại, hắn cố gắng che giấu vẻ thất vọng trên mặt đi: “Không sao đâu, cha, đó cũng là một phần hiếu tâm của Tống Ngôn Khê mà, khi rảnh y mới làm, không hại mắt lắm đâu.”
“Ngôn Khê tới rồi kìa, lát nữa các ngươi lấy xe ngựa đi đi.”
Tống Ngôn Khê thật sự không thể đợi được nữa, chuẩn bị xong mọi thứ liền kéo Ninh Vũ nhanh chóng đi đến Tống phủ.
Tạm biệt Ninh cha xong, dọc đường Ninh Vũ vô cùng mất hứng mà chất vấn Tống Ngôn Khê: “Tống Ngôn Khê, hoá ra y phục ngươi làm mấy ngày trước không phải để cho ta à?” Uổng công hắn thừa dịp Tống Ngôn Khê đi vắng, lén lén lút lút ướm thử lên người mình, còn cảm thấy nó hơi nhỏ, sau đó thì liên tục ngồi bên cạnh ra ám chỉ cho Tống Ngôn Khê, rằng bộ y phục kia nhỏ quá, không vừa người. Hoá ra tất cả đều là hắn tự mình đa tình.
“Sao vậy? Nhìn vải màu tím nhạt là biết y phục của tiểu ca nhi rồi. Có gì không đúng sao? Cha không thích màu tím à?”
“Không, cha rất thích.” Hắn không thích, rất rất không thích.
Hai người vừa đến trước cửa, quản gia đã đứng chờ sẵn ở chỗ đó rồi: “Biết tiểu công tử sẽ về, cho nên chủ quân đã dặn lão nô ra đứng đây để nghênh tiếp Ninh thiếu gia cùng tiểu công tử.”
Ninh Vũ cùng Tống Ngôn Khê một đường đi đến nhà chính, bên trong có mấy người đang ngồi, Tống Ngôn Hạo cũng ở đó, khuôn mặt ngăm đen thô kệch ửng đỏ cả lên, thần sắc tràn đầy vui mừng.
Ninh Vũ yên tĩnh ngồi đó làm vật trang trí, nghe người khác líu ra líu ríu trò chuyện.
Ninh Vũ lâu lâu lại nhìn vào bụng của Tống thiếu chủ quân một cái, vẫn bình thường không thể nhìn ra gì được, chẳng khác gì so với một cái bụng bình thường, không thể tưởng tượng được bên trong cư nhiên đang mang một tiểu bảo bảo, thật kỳ diệu quá đi.
Vẻ kinh ngạc trên mặt Ninh Vũ quá rõ ràng, khiến Tống Ngôn Khê phải trừng mắt nhìn hắn vài lần, thế nhưng Ninh Vũ chỉ một lòng nhìn chằm chằm vào bụng của Tống thiếu chủ quân, không nhìn thấy ánh mắt của Tống Ngôn Khê, khiến cho Tống Ngôn Khê giận đến mức giẫm mạnh vào chân Ninh Vũ.
Thừa dịp không ai chú ý, Tống Ngôn Khê nhanh chóng kéo Ninh Vũ vào trong một góc nhỏ, tức giận nói: “Ngươi nhìn cái gì vậy, có gì để xem đâu chứ?”
Ninh Vũ khoa tay múa chân trước bụng mình, thán phục nói: “Một chút cũng không nhận ra là bên trong đang mang một tiểu bảo bảo đó.” Đời trước hắn đi theo bên cạnh Tống Ngôn Khê, sau khi trông thấy một thị lang của tên yêu quái kia té xỉu, được đại phu bắt mạch, sau đó đại phu nói đã có thai, lúc đó hắn còn tưởng tiểu bảo bảo nằm bên trong mạch nữa.
Một thời gian sau, khi trông thấy thị lang kia đỡ eo giương cái bụng cao chót vót kia đến ra oai với Tống Ngôn Khê thì hắn mới biết tiểu bảo bảo nằm trong bụng.
Hắn nhất định không thể để Tống Ngôn Khê biết đến chuyện mất mặt như vậy được, nếu không thì Tống Ngôn Khê sẽ mắng hắn ngốc, cái gì cũng không hiểu mất.
Ninh Vũ nhìn xuống bụng của Tống Ngôn Khê, bụng của Tống Ngôn Khê cũng rất bình thường, có khi nào bắt mạch một cái là bên trong sẽ có tiểu bảo bảo không ta?
Có lẽ do ánh mắt của Ninh Vũ quá lộ liễu, nên Tống Ngôn Khê mới vừa thẹn vừa giận nói: “Nhìn cái gì mà nhìn.”
Ninh Vũ chuyển tầm mắt đi chỗ khác, không nhìn chằm chằm vào bụng của Tống Ngôn Khê nữa.
Tống Ngôn Khê thở phào nhẹ nhõm, ban ngày nghe lời như vậy, ngoại trừ hay nói vài câu chọc tức ra thì cái gì cũng nghe theo y. Thế nhưng không hiểu tại sao buổi tối lại không nghe lời chút nào chứ? Cái gì y cũng có thể quyết định được, trừ cái mông của mình! Ninh Vũ đúng là một tên bá đạo đáng ghét.
“Ninh Vũ, tới đây đi, để đại ca kiểm tra thành quả rèn luyện gần đây của ngươi nào, có tiến bộ gì so với lần trước không?”
Tống Ngôn Hạo vừa trông thấy Ninh Vũ liền hai mắt sáng ngời, hiện tại tâm tình của hắn vô cùng kích động, tinh thần phấn khởi, làm cách nào cũng không tĩnh tâm lại được. Nhìn thấy Ninh Vũ liền muốn luyện tay mọt chút, phát tiết một chút tâm tình vui sướng của mình.
Tống Ngôn Khê cười vô cùng đắc ý, đẩy đẩy lưng Ninh Vũ: “Mau mau đi đi, không phải ngươi vẫn luôn ôm mộng đánh bại phụ thân sao? Thừa dịp hiện tại để đại ca dạy dỗ ngươi thêm một chút đi.”
Ninh Vũ bất đắc dĩ bị Tống Ngôn Khê đẩy tới gần Tống Ngôn Hạo, trong lòng liên tục từ chối. Lần trước toàn thân hắn đau mấy ngày lận đó, lần nào gặp Tống Ngôn Hạo đều không có chuyện tốt gì mà. Tống Ngôn Khê tiểu vô lương tâm này, chỉ biết đẩy hắn ra ngoài chịu tra tấn.
Tống Ngôn Khê giao Ninh Vũ cho đại ca xong liền phủi phủi tay, cười vô cùng ngọt ngào: “Phu quân ngươi nhớ tập luyện thật tốt nha, đại ca có nhiều kinh nghiệm phong phú lắm, thế nhưng cũng phải quan tâm đến thân thể mình một chút đó, coi chừng hăng quá hoá dở nha.”
Nói xong Tống Ngôn Khê lập tức quay người rời đi, vạt áo vung thành một độ cong vô cùng quyết tuyệt, vui vẻ đi khỏi Ninh Vũ càng ngày càng xa.
Tống Ngôn Hạo cười lớn vỗ vỗ vai Ninh Vũ: “Đều là đại nam nhân cả, sợ gì chứ. Đừng có ở đó mà ra vẻ xấu hổ nữa. Đến, ra quyền đi.”
Thanh âm vững chắc mạnh mẽ, một chữ “đến” thôi cũng đủ để Ninh Vũ cảm thấy vô cùng áp lực.
Tống Ngôn Khê trở về phòng, cha y đang ngồi đối diện trò chuyện với đại ca phu, thấy y vào liền bảo y ngồi xuống ngay bên cạnh.
Mặc dù Tống Ngôn Khê đã thành thân, thế nhưng lại chưa từng mang thai sinh hài tử, nghe hai người tán gẫu những chuyện kia thì thấy cực kỳ xấu hổ ngại ngùng, cơ mà y vẫn muốn học hỏi thêm về các bí quyết nhỏ cùng những điều cần phải chú ý trong giai đoạn đó.
Tống cha trông thấy bộ dáng thành thật, hai tai đỏ chót chăm chú lắng nghe của Tống Ngôn Khê thì vô cùng buồn cười: “Nhắc mới nhớ, Ngôn ca nhi đã thành thân được một thời gian rồi, nói không chừng chẳng bao lâu nữa Ngôn ca nhi cũng sẽ có bảo bảo đó.”
Mặt Tống Ngôn Khê càng đỏ hơn, Ninh Vũ dường như cũng rất mong y có tiểu bảo bảo, đôi khi còn vươn tay ôn nhu sờ bụng của y nữa, hừ, không đúng, sao Ninh Vũ có thể ôn nhu được.
Hai mắt Tống Ngôn Khê sáng lấp lánh: “Ta sờ nó một chút được không?”
Tống thiếu chủ quân cười nhẹ, khí chất trên người vô cùng nhu hoà, đồng ý cho Tống Ngôn Khê sờ một chút: “Bây giờ vẫn chưa có gì đâu, phải đợi thêm mấy tháng nữa thì thai mới máy được.”
Tống Ngôn Khê cẩn thận từng li từng tí sờ sờ, trên mặt cũng mang vẻ thán phục giống hệt như Ninh Vũ, tuy y sờ vào cũng chẳng thấy có gì khác, thế nhưng bên trong đó lại đang dựng dục một tiểu sinh mệnh, khiến cho người khác bỗng cảm thấy vô cùng kính nể.
Tống Ngôn Khê còn bị hai người kia trêu chọc vài câu, nói rằng y phải nhanh chóng sinh tiểu bảo bảo đó, trong nhà Ninh Vũ dòng dõi đơn bạc, chỉ có hắn là con trưởng, nếu Tống Ngôn Khê có thể sinh thêm vài tiểu thiếu gia thì địa vị của y ở Ninh phủ nhất định sẽ vô cùng vững chắc.
Tống Ngôn Khê cũng không nói ra chuyện Ninh Vũ bây giờ rất nghèo, tất cả sổ sách tiền bạc tài sản ở Ninh phủ hiện tại đều nằm trong tay y, thôn trang cũng do người của y quản lý. Chìa khoá kho bạc cũng do hắn giữ, không có sự cho phép của y, Ninh Vũ sẽ không thể lãnh được chút bạc nào.
“Ninh Vũ sao rồi? Có đối xử tốt với ngươi không?”
Tống Ngôn Khê trề môi oán giận: “Hắn á, phiền phức lắm, tính tình còn ấu trĩ nữa, cứ như con nít vậy, suốt ngày cứ đòi hỏi tùm lum. Chỉ vì ta không làm giày cho hắn thôi mà đã giận lẫy lên rồi.”
Tống cha cùng Tống thiếu chủ quân nhìn nhau cười, Tống Ngôn Khê vẫn còn là một tiểu ca nhi vô cùng trẻ tuổi non nớt, thế mà lại dùng giọng điệu lão thành để oán giận phu quân mình giống tiểu hài tử, cảnh tượng này nhìn thế nào cũng thấy vô cùng buồn cười.
“Từ nhỏ hắn đã được chiều riết thành quen nên tính tình mới như thế thôi, ngươi cứ thuận theo hắn là được, ta thấy hắn đối xử với ngươi cũng không tệ lắm đâu.”
Sau khi Tống Ngôn Khê ra ngoài, trông thấy mặt của Ninh Vũ thì liền cả kinh, trên mặt Ninh Vũ bị bầm xanh một khối, Tống Ngôn Khê thấy thế lập tức lại gần xem: “Thế này là thế nào?” Một tay nhận lấy khăn bông từ tiểu thị, chườm lạnh cho Ninh Vũ.
Tống Ngôn Hạo đứng cạnh bên mất tự nhiên sờ sờ mũi vài cái: “À ừm, lúc ta ra quyền thì Ninh Vũ tự nhiên bị vướng chân rồi ngã xuống đất.”
Tống Ngôn Khê vừa bôi thuốc vừa trừng đại ca mình vài lần: “Ngươi vốn đã da dày thịt béo, từ nhỏ lăn lộn trong quân doanh, sao hắn có thể bằng ngươi được? Ngươi cũng thấy thân thể hắn còn yếu hơn cả tiểu ca nhi rồi mà, vậy còn đòi khoa tay múa chân với hắn, chỉ biết ỷ mình cường tráng đi bắt nạt người khác mà thôi.”
Tống Ngôn Hạo cũng biết mình bất cẩn làm hỏng việc, đành đứng đó thành thật nghe Tống Ngôn Khê chỉ trích.
Ninh Vũ muốn nhếch miệng lên cười, kết quả lại đụng vào chỗ tụ máu, đau đến mức phải “a” một tiếng, sau đó cũng không dám cười nữa.
Hành động này khiến cho Tống Ngôn Khê ngay lập tức trừng Tống Ngôn Hạo thêm vài lần.
Ninh Vũ cảm thấy một hán tử cao lớn cường tráng thô kệch như Tống Ngôn Hạo bày ra bộ dáng ngoan ngoãn cúi đầu nhận sai như một tiểu thị nhỏ bé, bị Tống Ngôn Khê răn dạy mà không dám cãi lời vô cùng buồn cười. Thế nhưng hắn lại phải nghiêm mặt không thể cười được.
Ninh Vũ mặt quan như ngọc, còn là một đại thiếu gia tuấn tú trắng nõn, cho nên chỗ máu bầm trên mặt cũng vô cùng dễ nhận ra.
Tống cha thấy thế, liền trách cứ vài lời. Lần này thì tâm tình của Tống Ngôn Hạo dù có xao động vui sướng cách mấy cũng hoàn toàn nguội đi.
Theo đó, chính quân của Tống Ngôn Hạo cũng lén lút thì thầm: “Sao ngươi lại đánh vào mặt hắn vậy, lộ liễu như thế, làm Ngôn ca nhi đau lòng rồi kìa.”
Tống Ngôn Hạo bị chỉ trích hai ba lần liền như vậy, cũng có chút không phục: “Không phải chỉ là một vết thương nhỏ thôi sao, một đại nam nhân làm gì mà yếu ớt đến vậy chứ. Cũng đâu phải là tiểu ca nhi được nuông chiều từ bé đâu.”
“Nghe nói ngày mai phụ thân của Ninh Vũ sẽ đến kiểm tra binh doanh của các ngươi đúng không?”
“Sao thế?”
“Ngày mai ngươi sẽ biết. Biết hắn có được nuông chiều từ bé hay không.”
Tống Ngôn Hạo nghe chính quân của mình nói mà rợn cả người.
Hai người về đến nhà liền gặp phải Ninh cha, khiến Ninh cha đau lòng vô cùng, nâng niu mặt Ninh Vũ lên mà liên tục gọi “tâm can bảo bối.”
“May mà cưới phu lang về rồi, vốn chỉ có khuôn mặt này làm vốn thôi, lỡ mà hỏng đi thì sao tìm phu lang được chứ?”
Ninh Uyên vừa nói ra lời này liền bị Ninh cha trách mắng: “Vũ nhi đã bị thương như vậy rồi, ngươi còn có tâm tình ngồi đó chê bai nữa hả.”
Ninh Vũ thẹn thùng dùng mũi chân cọ cọ mặt đất: “Không sao đâu, phụ thân, cha, ta không đau chút nào cả.” Làm thế trước mặt Tống Ngôn Khê thật là mất thể diện mà, cứ như hắn là một tên nhát gan sợ đau không có tiền đồ vậy.
Sau khi Ninh cha chắc chắn rằng hắn không có gì đáng ngại thì mới chịu thả Ninh Vũ cùng Tống Ngôn Khê đi.
Trở về phòng ngủ, lúc tắm rửa Tống Ngôn Khê tinh mắt thấy được vài vết máu bầm trên người Ninh Vũ, liền bắt Ninh Vũ nằm dài ra giường cho mình bôi thuốc.
“Sao ngươi lại ngốc như vậy chứ? Đánh không lại còn không biết trốn à?”
Ninh Vũ nằm đó nghe Tống Ngôn Khê liên miên cằn nhằn oán giận mình, cảm thấy quanh thân vô cùng ấm áp, thanh âm lải nhải liên hồi của Tống Ngôn Khê cũng vô cùng êm tai.
Lần đầu tiên hắn bị đánh, Tống Ngôn Khê còn cố ý chê trách, cố ý tăng thêm khí lực để làm hắn đau hơn, đâu giống như bây giờ, tuy miệng vẫn nói ác như trước, nhưng trên tay lại vô cùng ôn nhu.
Nhân lúc hắn không thấy, còn thổi phù phù cho hắn nữa. Tống Ngôn Khê ngốc nghếch này, thổi phù phù sẽ rất ấm, dù hắn không nhìn thấy đi chăng nữa thì vẫn sẽ cảm giác được.
Tống Ngôn Khê thấy Ninh Vũ cố nhịn đau, không kêu đau thành tiếng, tưởng là Ninh Vũ đang nhẫn nại, không muốn để bọn họ phải lo lắng, cũng để ca ca khỏi bị trách tội. Ninh Vũ là người cực kỳ sợ đau cơ mà, chỉ cần bị thương một chút thôi đã la oai oái than đau rồi. Vì vậy trong lòng y càng khó chịu hơn.
“Ninh Vũ, nếu ngươi đau thì cứ kêu ra đi, ta không cười ngươi đâu.”
“Không đau, ta không sao cả, trông nó ghê thế thôi chứ ngày mai là khỏi ngay ấy mà.”
Tống Ngôn Khê lại càng chắc chắn rằng Ninh Vũ chỉ đang tìm cách an ủi y.
“Được rồi, đáng lẽ ra ta không nên giao ngươi cho đại ca, sau này chúng ta không luyện tập cùng hắn nữa.”
Ninh Vũ nghe Tống Ngôn Khê nói thế, chợt cảm thấy trong người như có dòng điện chạy đi khắp nơi, khiến cả người hắn tràn đầy khí lực.
Ninh Vũ ở trần nửa người trên nằm lỳ trên giường, lấy đà lăn tới, vươn tay một cái ôm chầm lấy Tống Ngôn Khê vào trong lồng ngực, hai tay vô cùng linh hoạt, chỉ hai ba cái đã cởi hết quần áo trên người Tống Ngôn Khê ra.
“A, cẩn thận đừng đè lên mấy vết bầm đó.”
Ninh Vũ ôm Tống Ngôn Khê, say sưa hôn hôn gáy cùng vành tay của y, rủ rỉ nói: “Ngôn Khê, bên trong của ngươi cũng ấm áp mềm mại giống hệt như ngươi vậy.”
Tống Ngôn Khê nghe thấy lời đánh giá của Ninh Vũ mà quẫn bách không thôi, tức giận muốn há mồm cắn người. Ngay sau đó thân thể y chợt như mất hết cả khí lực, không cắn xuống được mà cũng không cam lòng thả ra, đành phải ngậm chỗ đó một lúc lâu, lâu đến mức cả nước miếng cũng bắt đầu chảy xuống.
Tiếp đó, Ninh Vũ lấy áo trong của Tống Ngôn Khê lau đi nước miếng của y.
Tống Ngôn Khê đỏ mặt dùng chân đá hắn, khiến Ninh Vũ vô cùng ngạc nhiên: “Của ngươi mà ngươi còn ghét bỏ nữa á?” Đều là nước miếng của Tống Ngôn Khê cả mà, Tống Ngôn Khê ghét bỏ cái gì chứ?
Tống Ngôn Khê nhẹ giọng hừ một tiếng, vươn mình quay lưng về phía Ninh Vũ, sau đó mông y chợt bị vỗ một cái.
Tống Ngôn Khê ngay lập tức che mông lăn đi chỗ khác, kéo chăn đắp kín người, lăn qua lăn lại vài vòng, quấn mình thành một bé tằm nho nhỏ.
Gần đây Ninh Vũ có luyện võ, thân thủ có tiến bộ hay không thì không biết, thế nhưng trên bụng lại có hiện lên khối cơ mỏng manh, với đường viền nửa mờ nửa rõ.
Ninh Vũ không đắp chăn, trần nửa thân trên nằm xuống giường. Sau đó bị Tống Ngôn Khê, tự nhận là rất lén lút, nhìn vài lần.
“Lại đây, đến giờ đi ngủ rồi.”
“Ta muốn ngủ như thế này.”
“Ngươi có chắc là không muốn cho ta ôm chứ?”
Tống Ngôn Khê rầm rì xoắn xuýt một hồi, cuối cùng vẫn lăn ra khỏi chăn, ôm lấy Ninh Vũ rồi lăn vào chăn lại, còn lén lút sờ sờ cơ bụng mà y vô tình trông thấy vừa nãy.
Ninh Vũ bắt lấy tay của Tống Ngôn Khê: “Ngôn Khê ngoan ngoan, dời xuống phía dưới một chút đi.”
“Ngươi đúng là không biết xấu hổ.”
“Mông ngươi không đau nữa à?”
Tống Ngôn Khê nghe xong liền ngoan ngoãn không dám nói tiếp nữa.
Ngày hôm sau lúc Tống Ngôn Khê tỉnh dậy, lờ mờ cảm thấy tay mình đang nắm thứ gì đó rất bóng loáng, sau khi nhận ra đó là cái gì thì cẩn thận nuốt một ngụm nước bọt, song khi y phát hiện Ninh Vũ vẫn chưa tỉnh, liền lặng lẽ dời tay đi. Nhất định là do Ninh Vũ không biết xấu hổ, mới không phải y không biết xấu hổ, nắm mãi không buông đâu.
**
Tống Ngôn Hạo rốt cuộc cũng biết lời nói của chính quân nhà hắn ngày đó là có ý gì. Phụ thân Ninh Vũ đến binh doanh của bọn họ để kiểm tra, xem các binh sĩ diễn tập và huấn luyện, sau đó gọi tên hắn lên, bảo là muốn diễn luyện một phen cho các binh sĩ khác nhìn.
Quan lớn hơn một cấp thôi cũng đã đủ đè chết người, phụ thân của Ninh Vũ Ninh Uyên còn là đầu lĩnh trong quân đội của bọn họ, rất có uy quyền.
Trong lòng hắn vẫn ôm chút may mắn, cho rằng tuổi của Ninh Uyên lớn hơn hắn nhiều, tinh lực chắc chắn sẽ không bằng hắn, ai dè hắn lại bị đè ra đánh tơi bời, trên người còn bị đánh theo kiểu ném đá giấu tay, dù đau cỡ nào cũng không nhìn ra vết thương, quả nhiên gừng càng già càng cay mà.
Có thể được Ninh tướng quân tự tay chỉ đạo, binh lính dưới trướng hắn đều ước ao nhìn hắn, hận không thể tự thân lên thay, thay hắn được Ninh tướng quân tự tay quật ngã xuống đất. Tống Ngôn Hạo có khổ mà không nói được, còn phải cố gắng cười thật tươi cám ơn.
**
Ninh Vũ thần thần bí bí: “Tống Ngôn Khê, để ta dẫn ngươi đến chỗ này này.”
“Ngươi không đọc sách luyện võ nữa à?”
Nụ cười trên mặt Ninh Vũ hơi cứng lại một chút: “Chỉ buổi trưa hôm nay thôi, sau này ta sẽ học bù mà. Ngươi mau đi theo ta đi.”
Tống Ngôn Khê vươn tay xoa xoa thắt lưng nhức mỏi của mình, đánh dấu lại trang y đang đọc trên sách.
Xe ngựa bên ngoài đã được chuẩn bị xong, kỳ thực nếu muốn dẫn Tống Ngôn Khê ra ngoài chơi, hắn cưỡi ngựa chở Tống Ngôn Khê mới là cách lý tưởng nhất, còn có thể nhân cơ hội chiếm tiện nghi nữa.
Thế nhưng Ninh Vũ đừng bảo là cưỡi ngựa, ngay cả khi tới gần ngựa thì trong lòng vẫn sợ run cả lên, cho nên mắt không thấy tâm không phiền mà ngồi xe ngựa, trốn phía sau màn che.
Xe ngựa càng đi càng xóc nảy, thanh âm bên ngoài cũng dần dần yên lặng hơn, Tống Ngôn Khê cảm thấy ngờ vực trong lòng, chẳng lẽ là muốn ra ngoại thành hay sao? Ninh Vũ tính lộ nguyên hình, giết người vứt xác y nơi hoang dã à?
Bất quá lúc quay đầu nhìn về phía người đang ôm chặt hắn không buông kia, tâm trí Tống Ngôn Khê vẫn hơi chút không tin vào giả thuyết đó.
Sau khi xe ngựa dừng lại, Ninh Vũ liền thầm thì vài tiếng: “Tống Ngôn Khê, ngươi nhắm mắt lại đi, ta không cho ngươi mở mắt ra thì ngươi cũng không được nhìn lén đó.”
Tống Ngôn Khê được Ninh Vũ đỡ xuống xe ngựa, y do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn nhảy xuống xe ngựa, được Ninh Vũ tiếp lấy.
Do hiện tại Tống Ngôn Khê không thể nhìn thấy gì, nên tim cũng đập thình thịch đầy kích động, thế nhưng dù cho sợ rằng Ninh Vũ không tiếp được, y vẫn không hề mở mắt ra.
Ninh Vũ nắm tay Tống Ngôn Khê dẫn y đi thêm một đoạn đường ngắn.
Tống Ngôn Khê có thể nghe thấy tiếng chim hót quanh tai, cùng làn gió mát dịu dàng hoà trộn với hương hoa thơm nhàn nhạt.
“Được rồi, mở mắt ra đi.”
Tống Ngôn Khê mở mắt ra, trong phút chốc mắt hơi bị chói một chút, sau đó lập tức trông thấy một vườn hoa đào vô tận.
“Thế nào? Đẹp lắm đúng không, mấy ngày hôm nay là lúc hoa đào nở đẹp nhất, trước đây ta có dẫn người khác tới đây rồi, cũng đã dự định sau khi thành thân xong sẽ dẫn ngươi đến đây xem.”
Tống Ngôn Khê còn chưa kịp cảm động, lông mày đã nhíu lại vào nhau: “Người khác là ai? Ngươi dẫn ai tới?”
Kỳ thực Ninh Vũ rất muốn gãi gãi đầu một chút, tuy rằng chuyện đó cũng có xảy ra trong đời này của hắn, thế nhưng giữa hai đời lại bị trí nhớ kiếp trước xen ngang, hắn cũng không còn nhớ rõ rồi.
“Hạ Như Phong, cùng vài tên khác ta không nhớ lắm, đã lâu lắm rồi ta chưa ra ngoài chơi với bọn họ.”
“Đều là nam nhân cả à? Các ngươi không dẫn tiểu ca nhi đến sao?”
“Dẫn theo tiểu ca nhi làm gì? Phiền phiền nhiễu nhiễu, còn yếu ớt nữa chứ, đi vài bước thôi đã liên tục oán giận, phiền toái cực kỳ, cả ngựa cũng không biết cưỡi, cứ thích ngồi xe ngựa chậm rì rì. Chơi cũng không vui nữa.”
“Vậy ta thì sao? Ta không phải là tiểu ca nhi à?”
“Ngươi không giống người khác.”
Tống Ngôn Khê cũng không biết mình bị gì, cứ nhất định phải đánh vỡ nồi đất hỏi đến tận cùng: “Không giống chỗ nào?”
Ninh Vũ trả lời một cách đương nhiên: “Vì ngươi là Tống Ngôn Khê đó.”
Ngay sau đó Ninh Vũ thật sự không hiểu tại sao Tống Ngôn Khê lại như mềm nhũn cả ra, bất quá Tống Ngôn Khê không hùng hổ doạ người nữa, hắn mới có thể thở phào.
“Nơi này như thế nào, ngươi có thích không?”
“Thích.”
Vành tai trắng nõn mũm mĩm của Tống Ngôn Khê hiện tại mang cùng một màu sắc với hoa đào xung quanh. Ninh Vũ không nhịn được đưa tay lên sờ sờ, Tống Ngôn Khê cũng không trừng mắt hay giương nanh múa vuốt với hắn như lúc trước, mà chỉ lặng lẽ cúi thấp đầu, khuôn mặt trắng nõn ẩn hiện sắc đào xuân.
Ninh Vũ thật sự có chút thụ sủng nhược kinh.
Phong cảnh tươi đẹp xung quanh, gió nhẹ lả lướt, hoa đào rơi xuống dồn dập, cùng với nhiệt độ khiến người không muốn rời xa ngay bên người, tất cả đều không chân thực chút nào, đẹp đến mức tựa như một hồi mộng xa xăm.
Lúc được Tống Ngôn Khê ôm, Ninh Vũ cảm thấy hơi kinh ngạc một chút, do dự một hồi, mới đưa một tay ra đặt lên eo Tống Ngôn Khê, tay còn lại vuốt vuốt lưng y: “Sao vậy?”
Hạ nhân theo sau đã đi ra xa để chỉnh lý đồ vật, cũng rất thức thời mà không tới quấy rầy. Tống Ngôn Khê luôn luôn thẹn thùng thủ lễ, cho nên dù Ninh Vũ rất hay ôm hôn đùa giỡn Tống Ngôn Khê, nhưng chỉ khi bọn họ ở trong phòng riêng thôi, còn lúc đang ở bên ngoài thì hắn không bao giờ dám làm bất cứ động tác gì quá phận, không ngờ hiện tại Tống Ngôn Khê lại chủ động ôm hắn ngay giữa “ban ngày ban mặt”.
Ngay sau đó Ninh Vũ liền “oái” một tiếng. Hắn biết mà, sao Tống Ngôn Khê có thể ngoan ngoãn như vậy cơ chứ, đầu tiên là lấy sắc để mê hoặc hắn, để cho hắn thả lỏng cảnh giác, sau đó sẽ bất ngờ cắn hắn ngay lúc hắn chưa kịp chuẩn bị.
“Tống Ngôn Khê, đau chết ta mất.”
Tống Ngôn Khê cười vô cùng tươi: “Đau là tốt rồi.” Vậy thì đây không phải là một giấc mộng.
Lần nào Tống Ngôn Khê cắn hắn xong đều sẽ vô cùng vui vẻ, cũng không biết y đang nghĩ gì.
Dưới một gốc cây anh đào đã bày xong điểm tâm và rượu, đặt trên một cái bàn nhỏ có trải khăn.
Ninh Vũ vén vạt áo lên rồi ngồi xếp bằng xuống, thấy Tống Ngôn Khê còn đang chần chừ đứng một bên, liền đưa chân ra: “Không muốn ngồi xuống đất thì ngồi trên đây này.” Nói xong còn vỗ vỗ đùi mình vài cái.
Mặt Tống Ngôn Khê đỏ hết cả lên: “Còn lâu ta mới ngồi chỗ đó.”
Tống Ngôn Khê ngồi xuống ngay bên cạnh Ninh Vũ, được Ninh Vũ gắp cho thật nhiều đồ ăn.
Ninh Vũ tự mình cầm một cái chén nhỏ lên, cũng không cần người cụng chén với hắn: “Tống Ngôn Khê, ngươi muốn nếm thử không? Ngày tốt cảnh đẹp, giai nhân rượu ngon, đều là những thứ chỉ có thể gặp mà không thể cầu.”
Tống Ngôn Khê còn chưa kịp lên tiếng đã bị Ninh Vũ giữ gáy lại, trong miệng bị đổ rượu vào, khiến y có chút say.
“Ta không hay uống rượu, chỉ là hợp cảnh, cho nên mới nếm thử hai ngụm thôi, kỳ thực ta cũng không thích mùi rượu.”
Tống Ngôn Khê véo véo đầu ngón tay: “Không sao, ta không ghét mùi rượu.” Tống Ngôn Khê nghiêm mặt nói với Ninh Vũ: “Ngươi có thể uống rượu, chỉ là không được quậy phá sau khi say thôi.”
“Ta không có quậy lúc say rượu đâu, cha nói sau khi ta uống say thì rất ngoan ngoãn nghe lời, không quậy phá chút nào.”
Sau khi ăn uống no đủ, Tống Ngôn Khê cảm thấy chắc chắn là do ngụm rượu hồi nãy nên giờ đầu y mới hơi mờ mịt như vậy, y lười biếng dựa vào người Ninh Vũ, ngắm nhìn hoa đào trên cành cây.
“Nở nhiều hoa như vậy, chắc chắn sẽ kết ra rất nhiều quả.”
“Ừa, đến lúc đó ta sẽ dẫn ngươi đến đây hái đào, kiếm quả nào to nhất đẹp nhất cho ngươi hái.”
“Không cần đâu.” Bên ngoài quả đào toàn là lông, dính vào tay ngứa muốn chết.
Trên người Tống Ngôn Khê rải đầy cánh hoa, trên tóc cũng có. Bất quá như thế trông rất xinh đẹp, Ninh Vũ chơi xấu không thèm nhắc nhở y. Mãi đến khi sắp rời đi, hắn mới giúp Tống Ngôn Khê phủi đi cánh hoa dính trên y phục.
“Bụng no quá, chắc không ăn cơm tối được rồi.”
Ninh Vũ cũng sờ sờ bụng nhỏ của Tống Ngôn Khê: “Phồng lên luôn này.”
Tống Ngôn Khê tức giận trừng Ninh Vũ một cái: “Đừng nghĩ bậy, chỉ là ăn nhiều thôi, không phải do có tiểu bảo bảo.”
“Ừm.”
Xe ngựa đi đến trung tâm thành trấn náo nhiệt, Ninh Vũ liền xuống xe ngựa đi với Tống Ngôn Khê, để xa phu đánh xe đồ về phủ, còn hắn thì bồi Tống Ngôn Khê đi dạo khắp nơi.
Phía trước có một đám người đang tụ tập lại, bên trong còn vang lên thanh âm tranh chấp, lúc to lúc nhỏ, mọi người xung quanh còn đang chỉ trỏ cái gì đó.
Ninh Vũ cùng Tống Ngôn Khê trùng hợp đứng ngay bên cạnh đám người nọ, Tống Ngôn Khê cũng hiếu kỳ nhón chân nhìn vào bên trong. Vừa nhìn liền mất cả hứng, hoá ra là người quen, Tống Ngôn Khê liền muốn kéo Ninh Vũ đi sang chỗ khác.
“Thẩm mỹ các ngươi bị sao vậy? Chẳng lẽ như người kia mới được gọi là đẹp sao?”
Tầm mắt của tất cả mọi người lập tức chuyển sang y, lúc này Tống Ngôn Khê mới hậu tri hậu giác phát hiện hoá ra là đang chỉ y.
Bị Ninh Vũ hung ác tàn nhẫn trừng lại, vài người xung quanh rất thức thời mà lùi ra sau vài bước, cũng nhắc nhở cho đồng bạn bên cạnh lui đi cùng mình, không dám trắng trợn thưởng thức sắc đẹp của phu lang tiểu bá vương nữa.
Từ tiếng bàn luận của mọi người xung quanh, Ninh Vũ mới biết được đầu đuôi câu chuyện.
Hoá ra là Viên Trí Chi đang đi trên đường thì gặp phải vài vị đại thiếu gia, sau một vài ma sát nhỏ thì xảy ra tranh chấp.
Viên Trí Chi kiêu căng tự mãn, rất có lý mà không muốn bỏ qua, liền châm chọc những người kia một chút.
Mấy đại thiếu gia ăn chơi nọ cũng không phải dạng vừa, nếu là tiểu ca nhi xinh đẹp nào đó, có lẽ bọn họ sẽ trêu đùa vài câu, nhưng đối với Viên Trí Chi hung dữ cay nghiệt thì không nể tình chút nào.
Lý Hàn đang du đãng ở phụ cận thì vô tình trông thấy cảnh này. Sau vài ngày hỏi thăm xung quanh, gã coi như cũng đã hiểu được một vài điều về thế giới kỳ quái này. Không có nữ nhân, mà chỉ có một loại “nam nhân” có thể lấy chồng sinh con.
Thấy vài tên hoàn khố đang bắt nạt dân nam, nhất thời sục sôi căm phẫn, dũng cảm đứng ra, trong lòng còn thầm trách cứ người qua đường lạnh lùng, mắt thấy có người đang bị ức hiếp ngay giữa ban ngày ban mặt, vậy mà không ai dám lên tiếng giúp đỡ.
Đầu tiên Lý Hàn nghĩa chính ngôn từ mà giễu cợt mấy vị công tử ca du thủ du thực một phen. Bản thân thì vô dụng, là sâu mọt quốc gia, một chút giá trị cũng không có, sống trên đời chỉ tổ tốn không khí tốn thức ăn, chết rồi thì tốn đất. Sau đó liền chế nhạo thẩm mỹ của mấy vị kia một phen, tướng mạo của tiểu ca nhi này rõ ràng vô cùng đoan chính đàng hoàng, dáng người khôi ngô, nào có xấu xí không chịu nổi như bọn họ nói đâu chứ.
Đương lúc gã đang phân trần chê trách đến cao hứng, khoé mắt liền trông thấy tên hoàn khố bại hoại cùng thỏ gia* của hắn. Sau đó liền nói ra câu nói kia.
[*thỏ gia (兔爷): nghĩa tương tự trai bao]
“Ngươi muốn chết à?”
Đôi lời của tác giả: Mỗi lần nhìn thấy mấy câu chúc mừng trong phần bình luận, mị lại cảm thấy như đang tổ chức đám cưới, đứng trước cửa đón khách, hai tay chắp lại nói cung hỉ cung hỉ với mọi người, nói mấy lời khách sáo này nọ, đến uống rượu cho vui thôi, nhìn là được, mang theo tiền biếu làm gì chứ…
Ninh Vũ bên ngoài luôn gọi thẳng tên họ của Tống Ngôn Khê, trong lòng thì âm thầm gọi là Ngôn Khê hoặc bảo bảo; mà Tống Ngôn Khê thì bên ngoài ngọt ngào gọi phu quân, trong lòng thì toàn là Ninh Vũ Ninh Vũ. Đức hạnh của hai người này thật đúng là…
Hết chương 29
Editor: Chương này dài gấp đôi chương bình thường ấy ( T v T)