Lý Hàn vốn chỉ ngồi sau màn bày kế cho Ỷ Thúy Viện, mặc dù gã có viết vài bài thơ tặng Bạch Vô Trần, nhưng người khác cùng lắm cũng chỉ nói một câu tài tử phong lưu thôi. Cơ mà không biết ai lại tung tin gã là người sau màn của Ỷ Thúy Viện ra ngoài, chưa kể còn có người đồn rằng gã chính là tú ông của Ỷ Thúy Viện nữa, khiến cho người xung quanh ai cũng nhìn gã với ánh mắt khác thường.
Gần đây Lý Hàn đang cực kỳ bực bội, dù là hạ nhân ở Viên phủ hay là khách làng chơi vô tình gặp phải ở Ỷ Thúy Viện, ai cũng nhìn gã rồi xì xào bàn tán, lén lút nghị luận sau lưng gã.
Chắc đang ghen tị gã được làm phu quân ở rể chứ gì? Dù sao người chịu thiệt cũng không phải gã, tuy ở rể nhưng gã vẫn là người đè Viên Trí Chi, còn được rút ngắn mấy chục năm làm lụng nữa. Đây là một vụ làm ăn lời mà không lỗ, cho nên đấy chỉ là một đám người đỏ mắt mà thôi, gã không có thời gian quan tâm đến đám tục nhân này.
Điều đáng nói nhất là Bạch Vô Trần vẫn luôn bày vẻ đoan trang kín đáo trước mặt gã, cũng không nhìn xem gã đã vung bao nhiêu tiền lên người Bạch Vô Trần, đặc biệt là lúc ở trên đường chuộc thân trả nợ cho y, để y không phải làm thị lang của ác bá. Bạch Vô Trần lại khăng khăng muốn trả ơn cho lão bản của Ỷ Thúy Viện, nhất quyết muốn ở lại Ỷ Thúy Viện.
Gã tổ chức thi hoa hậu chẳng phải là để nâng cao giá trị cho Bạch Vô Trần hay sao, tiền lời gã kiếm được đều dùng mua hoa bỏ phiếu cho Bạch Vô Trần. Nếu là ở hiện đại thì cũng đủ để gã bao dưỡng một đại minh tinh rồi, vậy mà giờ gã còn chưa được ngủ với Bạch Vô Trần nữa, đúng là thiệt thòi mà.
Chưa kể Viên Trí Chi thật sự quá hung dữ, suốt ngày cứ ỷ vào thân phận công tử thế gia của mình mà coi thường gã, Lý Hàn không hề muốn nhìn mặt Viên Trí Chi chút nào. Tuy Bạch Vô Trần có hơi cao ngạo một chút, nhưng không tục tĩu như Viên Trí Chi.
Bạch Vô Trần là người lạnh nhạt thanh cao, nhưng ánh mắt nhìn về phía gã đều tràn đầy ngưỡng mộ sùng bái, nếu không phải tính tình của Bạch Vô Trần vô cùng nội liễm thì có khi đã sớm lấy thân báo đáp rồi.
Nghe thấy tiểu thị bảo Lý Hàn đang chờ mình trong phòng, đáy mắt của Bạch Vô Trần lóe lên vẻ khó chịu.
“Ngươi không về Viên phủ bồi Viên công tử ư?”
Lý Hàn ngắm nhìn khuôn mặt vô cảm của Bạch Vô Trần, cười nói: “Sao, ngươi ghen hả?”
Bạch Vô Trần sững người một chút, không nói gì.
Lý Hàn tự cho là mình đúng, lập tức đi lên nắm chặt tay Bạch Vô Trần rồi ôm eo y: “Người trong lòng ta là ai, ngươi vẫn chưa biết à?”
Bạch Vô Trần cảm thấy vô cùng phiền chán, nhưng y không thể trở mặt với Lý Hàn được. Hiện giờ danh tiếng của y đã cao hơn lúc trước rất nhiều, y biết rõ tâm tư của những nam nhân này, vừa thích phong tình vạn chủng, yêu mị dụ nhân, vừa thích thuần khiết sạch sẽ, không bị người khác chạm vào.
Cho nên y vẫn kiên trì quy tắc bán nghệ không bán thân, thân thể sạch sẽ nhưng lại từng trải phong trần, nam nhân thích nhất là những người như vậy. Y không có gia thế, chỉ có dung mạo, đây là công cụ tốt nhất của y, y muốn lợi dụng dung mạo xinh đẹp cùng danh tiếng hiện giờ của mình để đổi lấy bình an phú quý nửa đời còn lại.
Trưởng tử có quyền thừa kế trong các đại gia tộc hoặc mấy thiếu gia thế gia đều là lựa chọn tốt, còn tên Lý Hàn này, cùng lắm chỉ là một tên ăn mày mà thôi, huống chi còn là một phu quân ở rể, dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể lọt vào danh sách chọn lựa của y.
Cơ mà, gã có thể làm ván cầu cho y, giúp y thổi phồng danh tiếng, để các quan to quý nhân tiếp tục nâng đỡ y, rồi cuối cùng y sẽ chọn một người thích hợp, rời khỏi Ỷ Thúy Viện.
Trong lòng Bạch Vô Trần vô cùng hiểu rõ, sự trong trắng của y có thể cho y rất nhiều lợi thế, tuyệt đối không thể dễ dàng giao ra ngoài, nếu không giá trị của y sẽ tụt xuống nhanh chóng.
Bạch Vô Trần cúi đầu, vẻ mặt lạnh tanh nhưng lỗ tai lại đỏ ửng, y rời khỏi cái ôm của Lý Hàn, ngồi xuống cái ghế gần đó.
Lý Hàn cũng trông thấy gò má đỏ ửng của Bạch Vô Trần lúc được mình ôm, thầm cảm thấy buồn cười trong bụng, Vô Trần đúng là gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, ở chốn phong trần như thế này mà vẫn có thể giữ được tính cách ngây thơ như thế, chỉ mới thân mật một chút thôi đã xấu hổ rồi. Dưới bề ngoài cao lãnh lại là một trái tim xuẩn manh.
Oán khí trong lòng do Viên Trí Chi gây nên tựa như đều được xua tan sạch sẽ, bởi vì gã là nhánh cỏ cứu mạng của Bạch Vô Trần, là ân nhân của y, cho nên mỗi khi đứng trước mặt Bạch Vô Trần, Lý Hàn vô cùng có cảm giác thành tựu, cũng rất hưởng thụ cảnh mỹ nhân cứng rắn lạnh lùng với tất cả mọi người nhưng chỉ khi đối mặt với gã mới mềm nhũn sùng bái, điều này khiến cho Lý Hàn cảm thấy mình vô cùng vĩ đại.
Lúc Lý Hàn muốn ôm y thêm lần nữa, Bạch Vô Trần nhanh tay rót rượu, đưa cho Lý Hàn, đồng thời khéo léo tránh khỏi cái ôm của gã.
“Chúng ta uống chung với nhau đi.” Lý Hàn vòng tay phải qua tay của Bạch Vô Trần lúc y đang nâng chén lên: “Hãy cùng nhau uống chén rượu giao bôi.”
Lý Hàn không cần nhìn cũng biết hiện tại trong mắt Bạch Vô Trần chắc chắn ngập tràn vẻ mừng rỡ cùng với vẻ thụ sủng nhược kinh.
Bạch Vô Trần vốn muốn chuốc say Lý Hàn, thế nhưng Lý Hàn cứ quấn lấy đòi y cụng chén với mình, bất tri bất giác, chính y cũng uống không ít rượu, đầu óc choáng váng bị người kéo lên giường.
Ngày hôm sau, Bạch Vô Trần bị cơn đau đầu đánh thức, vừa trông thấy cảnh tượng trước mắt liền suýt cắn nát hết cả răng.
Y cả người trần truồng nằm chung giường với Lý Hàn, hơi động đậy một chút, chỗ kia đau rát vô cùng, thân thể trong trắng y thiên tân vạn khổ giữ gìn cứ như vậy mà mất, làm hỏng hết cả kế hoạch của y, giờ khắc này cả ý định giết chết Lý Hàn y cũng có.
Thấy Lý Hàn sắp tỉnh, Bạch Vô Trần nhanh chóng nhắm mắt lại giả vờ ngủ, y sẽ không làm chuyện vô ích, nếu chuyện đã đến mức này rồi thì y muốn bắt lấy chiều hướng có lợi nhất cho mình.
Lý Hàn vừa tỉnh dậy liền sờ trúng một thân thể ấm áp mềm mại, biết Bạch Vô Trần đang nằm bên cạnh gã thì sủng nịch cười cười, ôm chặt người nọ thêm một chút.
Bạch Vô Trần cũng thuận thế tỉnh lại, vừa nhìn thấy Lý Hàn, đầu tiên là đỏ mặt, tiếp đó như nghĩ đến chuyện gì mà cuộn chăn rúc vào chân giường, biểu tình lạnh nhạt nhưng chan đầy nước mắt.
Do Bạch Vô Trần cuốn hết chăn đi cho nên thân thể của Lý Hàn bị lộ ra hết cả. “Vô Trần, ngươi đừng lo, ta rất yêu ngươi, sớm muộn gì cũng sẽ cưới ngươi về nhà, chẳng qua chúng ta chỉ làm chuyện hoan hảo sớm hơn dự tính một chút thôi, không sao, ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi.”
“Không cần đâu, ta vốn là công tử chốn phong trần, không quan tâm đến mấy thứ trong trắng như vậy. Ngươi cứ đối xử thật tốt với Viên công tử là được rồi, chuyện tối hôm qua của chúng ta chỉ là ngoài ý muốn thôi, cứ quên đi là tốt nhất.”
Nếu như không trông thấy viền mắt đỏ lên của Bạch Vô Trần, không hiểu rõ tính cách của y, có lẽ Lý Hàn đã tin lời Bạch Vô Trần rồi. “Đứa ngốc này, nói sảng cái gì thế, nếu không quan tâm đến trong trắng của mình thì mấy tên quan to quý nhân kia đã sớm là khách quen của ngươi rồi, ngươi cũng không cần khổ sở giãy dụa ở đây. Ngươi không phải là loại người vì vàng bạc quyền thế mà bán đi thân thể của mình, sau này không được nói mấy lời sỉ nhục bản thân như vậy nữa. Người khác không được, ngươi cũng không thể, bởi vì ngươi là của ta, ta sẽ không để người khác ngoài ta ra bắt nạt ngươi. Còn Viên Trí Chi, ngươi cứ yên tâm đi, ta với hắn chỉ có trách nhiệm, không có tình yêu. Toàn bộ trái tim của ta đều thuộc về ngươi.”
…
Lý Hàn ôm Bạch Vô Trần vào trong ngực, không nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng của Bạch Vô Trần khi tựa đầu vào vai gã.
Bạch Vô Trần biết rõ, thân phận của y dù làm cách nào cũng không thể ngồi vào vị trí chủ quân được, cho nên mấy người kia có chủ quân hoặc thị lang hay không đối với y cũng chẳng có vấn đề gì. Bất kể là Tống Ngôn Hạo tuổi trẻ tài cao, tài giỏi ưu tú, hay là Ninh Vũ gia thế hiển hách, đều là lựa chọn tốt nhất trong lòng y.
Bọn họ đều là trưởng tử đích tôn chính kinh, sau này sẽ kế thừa gia nghiệp, nếu như y có thể sinh một thiếu gia thì cũng coi như đứng vững gót chân tại đó. Hơn nữa, Hạ Như Phong cũng là lựa chọn không tồi. Tuy không có quyền thế gì, chỉ là nhị thiếu gia, thế nhưng phú quý có thừa, cũng có thể cho y một cuộc sống giàu sang.
Thế nhưng cuối cùng lại là tên Lý Hàn này, suốt ngày cứ như con ruồi vo ve xung quanh y mãi không tha.
Tin đồn Lý Hàn đứng sau màn cuộc thi hoa hậu cực kỳ nổi. Ngay cả nguyên nhân Lý Hàn được làm phu quân ở rể Viên phủ cũng bị người đời đào lên, chuyện Viên phủ vất vả lắm mới đè xuống lại một lần nữa gây xôn xao dư luận.
Chuyện tình giữa Lý Hàn với Bạch Vô Trần cũng bị truyền ra, phòng của Như Nguyệt công tử ngoại trừ Lý Hàn thì chưa ai có thể ngủ lại được cả.
Nếu là đại thiếu gia ở phủ khác lưu luyến ca cơ thanh lâu, người đời nghe vào cũng chỉ trêu chọc niên thiếu phong lưu thôi. Thế nhưng thân phận của Lý Hàn hiện tại lại khiến mọi chuyện trở nên vô cùng vi diệu.
Lão gia tử Viên phủ là người cực kỳ sĩ diện, từ việc bỏ bạc ra để mua cái danh Như Trúc công tử cho Viên Trí Chi là đủ hiểu. Mấy cái danh đó cũng chỉ là do người khác gọi, sau này được truyền ra bên ngoài, được mọi người chấp nhận là xong. Không có quyền uy gì cả, nhưng cũng đại biểu cho danh tiếng trong một nhóm người nhất định. Cũng không dùng được ở đâu cả, chỉ nghe có vẻ êm tai thôi.
Hiện tại, Viên Trí Chi cùng Lý Hàn liên tục giẫm vào mặt lão, dù cho Viên Trí Chi có là con của lão, lão bỏ sức suy nghĩ cho hắn như thế cũng đã làm hết trách nhiệm của mình rồi. Cho nên đành dặn dò quản gia, phân cho Viên Trí Chi một trạch viện cùng một ít cửa hàng với khế đất, chuyển bọn họ ra khỏi Viên phủ.
Lý Hàn đương nhiên vô cùng cao hứng, ở Viên phủ thì gã dù sao cũng chỉ là ăn nhờ ở đậu, lưng không thể thẳng được tí nào, không thoải mái bằng sống một mình mình. Hơn nữa gã cũng định đón Bạch Vô Trần vào sống chung, nếu cứ ở Viên phủ thì không tiện lắm. Mỗi tội Viên phủ gia đại nghiệp đại, vậy mà chỉ phân cho bọn họ chút đồ này, đúng là keo kiệt quá đi.
“Phụ thân ngươi thiên vị quá rồi, gia tài nhà ngươi đều để hết cho đệ đệ của ngươi, ngươi cũng là con của lão mà, đừng nên bên trọng bên khinh như thế chứ. Nếu là con thì bên nào cũng phải đối xử bình đẳng, mỗi người một nửa mới được. Không thể chỉ cho ngươi một chút đồ như thế này rồi đuổi ra ngoài.”
“Ngươi xem ngươi cả chút tiền này cũng không có, ngại ít thì sao không tự mình kiếm tiền đi? A, ta quên mất, tiền ngươi kiếm được đều dùng trên người Bạch Vô Trần hết rồi.”
“Ngươi, ngươi đúng là không thể nói lý mà, ta đang cảm thấy oan ức thay cho ngươi, vậy mà ngươi lại không cảm nhận được lòng tốt của ta. Chuyện của chúng ta liên quan gì đến Vô Trần chứ?”
Viên Trí Chi hừ lạnh: “Không liên quan tới y ư? Nếu không phải do y, con của ta đã không sinh non, vừa sinh ra đã thể yếu nhiều bệnh rồi. Từ khi sinh ra đến bây giờ, ngươi đến thăm con được bao nhiêu lần chứ, suốt ngày cứ quấn cùng một chỗ với Bạch Vô Trần. Nếu không nhờ Viên gia ta cung cấp chi phí ăn uống cho ngươi, thì ngươi lấy bạc ở đâu ra để đi chơi kỹ, đúng là đồ lòng lang dạ sói.”
“Chát” một tiếng, Viên Trí Chi bị tát một bạt tai, Viên Trí Chi bị đánh mạnh đến nỗi suýt ngã sấp xuống đất, trên mặt hiện rõ dấu năm ngón tay.
Lý Hàn tức nổ phổi mắng: “Ngươi sinh non không phải là vì ngươi không an phận sao, biết mình sắp sinh rồi còn ra ngoài đánh người. Vô Trần thiện lương nên mới không tính toán với ngươi. Sinh non cũng do ngươi tự làm tự chịu thôi. Còn việc ta xài bạc, đều là lợi nhuận do ta kiếm ra, không hề đụng đến một lượng nào của Viên gia các ngươi.”
Ninh Vũ ngồi trên giường đọc sách, Tống Ngôn Khê gối đầu lên đùi hắn xem tin do người mình cài trong Viên phủ báo lại.
“Hai người bọn họ bị phân ra khỏi Viên phủ, Lý Hàn thật sự ở chung một chỗ với Bạch Vô Trần. Gã còn mua cái tiểu viện sát vách nhà họ nữa, rồi đón Bạch Vô Trần vào sống. Gã muốn qua lại cả hai bên à? Cách nhau gần như vậy, đi tới đi lui cũng tiện.”
“Đầu gã lúc nào cũng bất thường mà, không thể tính toán theo lẽ thường được.” Ninh Vũ phái người dẫn đường dư luận Uyển thành xong cũng không nhúng tay tiếp nữa, Lý Hàn người này lúc nào cũng tự cho mình đúng, Viên Trí Chi đấu đá lung tung, không biết cách cứu vãn mọi chuyện, Bạch Vô Trần giỏi tính kế với ngụy trang, ba người bọn họ hợp lại với nhau, không cần hắn động thủ cũng có thể tự bày kịch ra diễn rồi.
Nhiệm vụ quan trọng nhất của hắn hiện giờ là chăm sóc Tống Ngôn Khê với Tiểu Táo, quan tâm đến sức khỏe của song thân, đồng thời dụng tâm đọc sách, tranh thủ đậu thi Hương ba năm sau. Để Tiểu Táo biết phụ thân nó không chỉ là một kẻ ngốc chỉ biết phóng túng ăn chơi. Kiếm chút mặt mũi về cho Tiểu Táo nhà bọn họ.