Chỉ trong chớp mắt, Tiểu Táo đã trưởng thành, hiện tại đã trổ mã rất tốt, trở thành một thiếu gia phong nhã hào hoa.
Tuy nhà Ninh Vũ chỉ có ba hài tử, hoàn toàn không sánh bằng số lượng trưởng tử thứ tử đồ sộ ở các quý phủ khác. Nhưng chỉ một mình Cảnh Duệ thôi đã ưu tú hơn biết bao hài tử cùng lứa rồi.
Lúc mười hai tuổi, Ninh Cảnh Duệ đã thi đậu đồng sinh, còn đắc ý khoe khoang trước mặt Ninh Vũ trong một khoảng thời gian rất lâu, đồng thời cũng là đồng sinh nhỏ tuổi nhất Uyển thành. Hơn nữa tuy vẫn còn nhỏ, nhưng lại thân thủ bất phàm, văn thao võ lược.
Tống Ngôn Khê nhìn Tiểu Táo mà vô cùng vui mừng, đúng là ưu tú hơn cả ý định của y. Chủ quân của các phủ khác không ai là không hâm mộ y vì có được một đứa con giỏi giang như vậy. Còn thường thường nhắc tới tiểu ca nhi của mình trước mặt y, luôn hướng mắt theo dõi Tiểu Táo.
Hiện tại Ninh Cảnh Duệ đã mười bảy tuổi, dưới sự nâng đỡ của Ninh Uyên cũng bắt đầu bước vào quân doanh, tuy chỉ là một chức quan nhỏ nhưng về tiền đồ thì không thể lường trước được.
Tống Ngôn Khê khóc nước mũi nước mắt tùm lum, Ninh Cảnh Duệ sắp phải đi xa, đến thư viện ở kinh thành để học, tuy bên kia đã chuẩn bị tốt cho hắn rồi, thế nhưng đây là lần đầu tiên hài tử rời khỏi mình, y vẫn rất lo lắng.
Ninh Vũ đứng bên cạnh an ủi y: “Nếu thật sự không nỡ thì không cho hắn đi nữa là được.”
“Không được.” Tống Ngôn Khê cố nén nước mắt: “Tiểu Táo phải làm đại quan, chứ cứ ở cái thành trấn nho nhỏ này mãi thì sẽ không bao giờ có tiền đồ.”
Ninh Cảnh Duệ hắc tuyến đầy đầu, bất đắc dĩ nói: “Cha, ta tên Cảnh Duệ, ngươi đừng gọi ta là Tiểu Táo nữa.” Hắn cũng lớn rồi, để người khác nghe thấy thì ngại lắm.
Trên mặt Tiểu Nho với đứa con thứ ba là Cảnh Nhiên cũng chan đầy nước mắt, nhưng vẫn bị câu này chọc cười.
“Ca ca, lúc về ngươi phải mang đồ ăn ngon cho ta đó.”
“Biết rồi.” Ninh Cảnh Duệ sờ đầu Cảnh Nhiên.
Tiểu Nho cũng không muốn yếu thế: “Ta cũng vậy ta cũng vậy, phải mang cả phần của ta đó.”
“Biết rồi, quỷ tham ăn.”
Ninh Cảnh Duệ ngồi trên xe ngựa, nhìn khung cảnh đang dần dần lùi xa sau lưng, trong lòng chợt cảm thấy buồn bã, lúc thường không cảm thấy gì, vậy mà bây giờ còn chưa rời khỏi phạm vi Uyển thành, hắn đã bắt đầu nhớ nhà rồi. Nhị đệ đáng ghét với tam đệ đáng yêu, cùng với người phụ thân lúc nào cũng cướp mất đồ tốt của hắn và người cha xinh đẹp ôn nhu.
Hắn nhớ lúc phụ thân hắn thi đậu tú tài, cả nhà đều vây quanh phụ thân vừa chúc mừng vừa khích lệ, cứ như phụ thân hắn vừa làm chuyện gì vĩ đại lắm, trận thế chúc mừng cực kỳ lớn luôn.
Nhưng đến lúc hắn thi đậu đồng sinh, có lầm chỗ này không chứ, hắn là đồng sinh trẻ nhất, còn là lần đầu đi thi, thứ tự nằm ở nửa bảng đầu đó, tốt hơn thứ tự cuối bảng của phụ thân hắn biết bao nhiêu lần.
Thế mà lại không náo nhiệt như lần kia, không ai kinh ngạc hay gì. Cả tiệc cũng không thèm tổ chức, chỉ có cha hắn tự tay xuống bếp làm mấy món ăn, chưa kể hơn một nửa toàn là món phụ thân hắn thích, đúng là mệt tâm mà.
Ninh Cảnh Duệ ngồi trên xe ngựa, chạy thẳng một đường, một lúc sau đã đến ngoại ô kinh thành, khoảng một canh giờ nữa là đến. Hắn ngồi mỏi chân lắm rồi. Chán quá đành phải nghĩ vẩn vơ chuyện nhà, bỗng nhiên mi mắt hơi động, nghe thấy âm thanh chói tai do đao kiếm va vào nhau ở phía trước.
Xa phu không có thính lực tốt như hắn, không nhận ra bất kỳ chỗ khác lạ nào, vẫn tiếp tục đánh xe.
“Dừng xe.” Dù là báo thù hay tranh đấu thì cũng không nên tham dự vào, hắn chỉ mới đến đây thôi, không thể quản chuyện bao đồng được, nếu bị thương thì không biết cha với phụ thân của hắn sẽ lải nhải bao lâu nữa.
Mọi chuyện không như ý muốn của hắn, đánh xong là tản đi, trái lại còn chạy thẳng về phía hắn, bây giờ hắn giả vờ như mình chỉ đi ngang qua không biết có kịp không nữa?
Ninh Cảnh Duệ giơ tay vén rèm, lập tức đối mặt với một người đang chạy về hướng của hắn, một tiểu ca nhi sao? Bốn mắt nhìn nhau, tiểu ca nhi này dung mạo diễm lệ, y phục đơn giản gọn gàng, phía trên còn dính một ít máu.
Do phải tránh né công kích, nên lúc chạy trốn còn vấp ngã mấy lần.
Chậc ~ phụ thân nè, ngươi nói xem, một tiểu ca nhi xinh đẹp như vậy gặp nguy hiểm rồi ngã sấp xuống ngay trước xe ngựa của ta, ta có nên cứu hay không đây?
Nhóm người đuổi theo phía sau dừng lại nhìn nhau: “Cùng nhóm à? Tiện thể xử lý luôn đi.”
Cái này thì đừng trách hắn ra tay đó, do phiền phức tự đến tìm hắn thôi.
Vốn bên đối phương có năm người, mà bên này chỉ có một tiểu ca nhi xinh đẹp và một nam nhân khác, nam nhân còn phải che chở cho tiểu ca nhi nên bị ép xuống hạ phong, sau khi Ninh Cảnh Duệ nhập trận, tình thế đại biến.
Từ nhỏ hắn đã tập võ với sư phụ, hơn nữa lại được gia gia hắn tự tay dạy dỗ, còn nhiều lần dẫn hắn tới quân doanh để huấn luyện, đương nhiên không phải công phu mèo quào như phụ thân hắn, sau chừng mấy hiệp, năm người bên đối phương đều nằm dài ra đất rên rỉ kêu đau.
Ninh Cảnh Duệ nhìn, trong lòng vừa đắc ý vừa tiếc nuối, ước gì có thể cho cha nhìn thấy cảnh này, đây mới là chiêu thức dùng để đánh nhau, chứ cái loại võ khoa chân múa tay như phụ thân hắn thì chả làm được cái gì, thế mà cha hắn còn say mê như quý lắm vậy.
Tiếng nói của tiểu ca nhi vang lên cắt ngang suy nghĩ của hắn: “Đa tạ thiếu gia đã cứu mạng.”
“Không sao, chỉ là tự vệ thôi.”
Khuôn mặt diễm lệ lại lộ ra vài nét anh khí vô cùng mâu thuẫn, phong cách hoàn toàn khác với cha hắn, cha hắn là công tử thế gia đoan trang thanh nhã, người này thoạt nhìn, ừm, tuy tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng khuôn mặt lại mang theo vẻ yêu mị ngây ngô, đặc biệt là đôi mắt hoa đào lấp lánh ánh sao ấy.
“Xin hỏi tục danh của thiếu gia, ơn nghĩa hôm nay, Lâm Nguyệt sẽ mãi ghi nhớ, hôm khác chắc chắn sẽ đến tận nhà để tạ ơn.”
Nam tử còn lại ôm kiếm cúi đầu đứng sau lưng Tô Lâm Nguyệt.
Thấy ánh mắt của Ninh Cảnh Duệ nhìn về phía nam nhân bên cạnh mình, Tô Lâm Nguyệt nói: “Đây là… huynh trưởng của ta.” Nam nhân đứng sau lưng y nghe xong thì kinh ngạc chớp mắt, rồi ngay lập tức vô cảm trở lại, chỉ trầm mặc đứng yên.
Ninh Cảnh Duệ gật đầu, trả lời: “Ninh Cảnh Duệ.”
“Ninh thiếu gia đi hướng này chẳng lẽ là đi đến kinh thành sao?”
“Ừa.”
Tô Lâm Nguyệt biểu tình vui vẻ, chần chờ một chút: “Ta và huynh trưởng vốn sống ở kinh thành, trong nhà có một chút gia nghiệp để nuôi sống bản thân. Nào ngờ vẻ đẹp của ta lại bị kẻ xấu coi trọng, mới gặp họa như ngày hôm nay, nếu không nhờ Ninh thiếu gia ra tay cứu giúp, chỉ sợ ta đã, đã…” nói xong liền giơ tay áo lên che mặt.
Tiểu hồ ly này! Dung mạo đúng là giống hệt như hồ ly tinh. Ninh Cảnh Duệ cười thầm trong lòng, hắn chưa bao giờ thấy huynh trưởng nào lại cung kính với đệ đệ mình như thế, còn huynh trưởng của ta cơ? Còn tự xưng mình đẹp nữa chứ. Lời giải thích tiện tay soạn ra này, còn tự cho mình thêm đất diễn, chỉ sợ cũng là lần thứ nhất phải nói đi.
Ninh Cảnh Duệ không vạch trần: “Lệnh huynh thân thủ bất phàm, dù ta không xuất hiện, ngươi cũng sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì, trời không còn sớm nữa, ta phải gấp rút lên đường ngay.” Ninh Cảnh Duệ nhìn biểu tình tội nghiệp của Tô Lâm Nguyệt, còn cố ý nhìn về phía xe ngựa của hắn, đành thuận miệng nói ra: “Nếu công tử không chê, còn đi cùng đường với ta thì chúng ta đi chung đi.” Tiểu hồ ly tự dâng mình tới cửa à?
Tô Lâm Nguyệt nhẹ nhàng bước chân lên xe ngựa: “Đa tạ Ninh thiếu gia, đến kinh thành là có thể cho ta xuống được rồi.”
Ninh Cảnh Duệ chợt nhớ: “Lệnh huynh không đi cùng sao?”
Tô Lâm Nguyệt ngẩn ra: “Hắn, hắn còn có chuyện phải làm. Sẽ tự mình trở lại.”
Ninh Cảnh Duệ không nói gì nữa, bảo xa phu đánh xe đi.
Còn nam nhân bị bỏ lại kia, thuận theo hướng năm tên kia chạy trốn mà đuổi, vừa thấy mặt liền giơ tay chém xuống, đám kia không còn khí tức gì nữa, sau đó mới quen tay dọn dẹp thi thể với dấu vết còn sót lại, nhưng những chuyện này Ninh Cảnh Duệ cũng không biết tí gì.
Tiểu hồ ly ngồi trên xe ngựa nghĩ trăm phương ngàn kế để thăm dò hắn, Ninh Cảnh Duệ cũng bất động thanh sắc phản pháo lại. Lời giải thích của tiểu hồ ly vốn là tiện tay dệt ra, nếu cẩn thận xem xét trước sau thì sẽ tìm ra rất nhiều mâu thuẫn.
Ninh Cảnh Duệ nói vài chuyện không ảnh hưởng đến toàn cục nói cho y, như chuyện hắn đến kinh thành để đọc sách, đến thư viện Bạch Vân, trong nhà có hai đệ đệ.
Tuy ngoài miệng Tô Lâm Nguyệt nói là gia nghiệp có một cửa hàng nhỏ, nhưng lại không dẫn hắn đi, vừa vào kinh thành liền xuống xe ngựa.
Ninh Cảnh Duệ cũng có một tòa viện ở kinh thành, do phụ thân hắn mua từ khi hắn còn nhỏ, để lúc huynh đệ bọn họ đến kinh thành có chỗ đặt chân.
“Thiếu gia, sân đã sớm được quét tước xong rồi, một vài dụng cụ cũng được đổi mới, ngài xem nếu còn cần gì thì cứ nói lão nô đi mua thêm.”
“Ta xem một chút là được, Phúc bá đi nghỉ trước đi.”
Tiểu tư của Ninh Cảnh Duệ đem một vài thứ hắn quen dùng thay vào trong phòng.
Tô Lâm Nguyệt âm thầm theo dõi Ninh Cảnh Duệ bước vào viện xong mới rời khỏi, sau đó liền phân phó một loạt, còn phái người đi điều tra các loại tin tức về căn nhà này. Biết được Ninh Cảnh Duệ mới vào đây ở, là lần đầu tiên đến kinh thành, nhà không ở đây, một thân một mình đến đây để học hành thi cử. Hiện tại đã là tú tài, tới để tham gia thi Hội.
Ninh Cảnh Duệ đến thư viện, quả nhiên ở kinh thành có nhiều thanh niên tài giỏi hơn Uyển thành của bọn họ nhiều, sau khi đến nơi này hắn có cảm giác như mình thua kém đi rất nhiều, thế nhưng tính cách của Ninh Cảnh Duệ vốn là việt tỏa việt dũng, càng chăm chỉ đọc sách, tu thân dưỡng tính hơn. Cũng có mục đích riêng mà làm quen với các con cháu nhà quyền quý cùng những nhân tài có thực học.
Nhân lúc ngày nghỉ trở về sân viện nhà mình, vừa mới sửa soạn xong, Phúc bá đã đến bẩm báo có một vị công tử tự xưng là Tô Lâm Nguyệt tới thăm.
Ngày nghỉ của thư viện Bạch Vân tuy không phải bí mật, nhưng không phải phố lớn ngõ nhỏ ai cũng biết. Ninh Cảnh Duệ cân nhắc mà nở nụ cười: “Mời y vào.” Ân cứu mạng, muốn lấy thân báo đáp sao?
Tô Lâm Nguyệt mặc bộ y phục thịnh hành nhất hiện tại, búi tóc theo kiểu ngọt ngào, dây tua trên trang sức lung lay theo từng bước đi của y, có chút đáng yêu xinh xắn. Trên tay cầm một hộp cơm.
“Ninh thiếu gia, Lâm Nguyệt vẫn chưa báo đáp ân cứu mạng lần trước, chỉ đành tặng ngài một ít điểm tâm để tỏ rõ tâm ý, mong ngài có thể vui lòng mà nhận.”
“Đừng khách khí.”
“Nhà ta bán rượu, không biết ngươi có thích uống rượu hay không, nên ta chỉ mang đến một bình.”
Ninh Cảnh Duệ rất thích rượu ngon, thế nhưng cha với phụ thân hắn đều hạn chế không cho hắn uống, nói hắn vẫn còn nhỏ, không được cả ngày trầm mê trong rượu, cho nên chỉ có ngày lễ hắn mới được uống một hai chén.
Ninh Cảnh Duệ vừa mở nắp bình ra, một mùi hương tinh khiết thơm ngọt lập tức bay lên, khiến hắn thích đến không muốn buông tay. Chất rượu mát lạnh, dư vị lưu hương.
Tô Lâm Nguyệt thường mang một ít rượu cùng vài món quà nhỏ đến cảm tạ hắn, hai người qua lại nhiều thành ra dần dần quen thuộc với nhau hơn.
Ninh Cảnh Duệ đi xem quán rượu nhỏ mà Tô Lâm Nguyệt nhắc tới, có hai tầng, vị trí rất tốt, có nhiều khách, cả chưởng quỹ phụ trách quản lý thu chi cũng có, Tô Lâm Nguyệt còn giới thiệu hai người trung niên, là song thân của y, kinh doanh quán rượu này, trong nhà có hai đứa con là y và huynh trưởng.
Hai người trung niên ăn mặc rất giản dị, đầy mặt ý cười khúm núm gật đầu với Ninh Cảnh Duệ. Lúc đáp lời còn theo phản xạ mà quan sát thần sắc của Tô Lâm Nguyệt, khí chất hoàn toàn khác với y.
Ninh Cảnh Duệ thỉnh thoảng sẽ đến mua rượu, vào ngày nghỉ nếu Tô Lâm Nguyệt đến thăm hắn thì sẽ dẫn hắn tham quan kinh thành, đi dạo rất nhiều nơi.
Lúc Ninh Cảnh Duệ đang tán gẫu cùng với các học viên trong thư viện, nghe thấy người gác cửa nói bên ngoài có người tìm hắn thì cảm thấy kinh ngạc, hắn đâu có người thân nào ở kinh thành đâu, sao lại có người tìm hắn được?
Những người bạn ngồi xung quanh hắn ồn ào lên muốn đi theo xem, sau khi thấy Tô Lâm Nguyệt chậm rãi bước tới thì chợt mất hết cả tiếng.
Có người nhỏ giọng hỏi: “Tiểu mỹ nhân nhà ai thế này, không ngờ ta lại không biết đấy.”
“Các ngươi biết đây là tiểu ca nhi nhà ai không?”
Những người còn lại đều lắc đầu.
Tô Lâm Nguyệt đi đến trước mặt Ninh Cảnh Duệ: “Huynh trưởng sắp đến nơi này đọc sách, ta theo hắn tới đây xem một chút, chợt nhớ ngươi cũng học ở đây, nên tiện đường ghé thăm ngươi một chút.”
Ánh mắt Tô Lâm Nguyệt nhìn về phía hắn mang ý quý mến và yêu thương, có thể bản thân y không phát hiện, nhưng người ngoài chỉ cần nhìn một cái là hiểu, dù sao Tô Lâm Nguyệt cũng không biết che giấu tí nào.
Đám người đứng phía sau Ninh Cảnh Duệ có hàm ý mà trở nên ồn ào náo nhiệt, chỉ chỉ trỏ trỏ cười đùa rộ lên, Tô Lâm Nguyệt nghe bọn họ nói mấy câu trêu ghẹo thì hơi ngượng ngùng, nhanh chóng liếc mắt nhìn Ninh Cảnh Duệ một cái, rồi cúi đầu nhìn giày.
Ai, ân của mỹ nhân là khó tiêu nhất. Đặc biệt là khi mỹ nhân này nhìn là biết cũng không xuất thân từ gia đình đàng hoàng, không biết lúc dẫn về có dọa tới cha hắn không nữa. Cha hắn chắc phải thích những công tử ôn nhu hiền thục, điềm tĩnh ôn hòa. Còn tiểu hồ ly này lại hơi gian xảo cơ, đúng là đau đầu mà!
Ninh Cảnh Duệ trừng đám người đang hóng hớt phía sau một cái: “Tô công tử, mời qua bên này.” Sau đó một mình dẫn Tô Lâm Nguyệt sang một bên.
Ninh Cảnh Duệ thật sự không ngờ nam nhân mặt lạnh vô cảm xúc kia biết đọc sách, ngày ấy thấy thân thủ của hắn gọn gàng như vậy, trên tay còn có kén rất dày, hẳn là người tập võ nhiều năm.
Qủa nhiên không ngoài dự đoán của hắn, Ninh Cảnh Duệ luôn cảm thấy dưới khuôn mặt không hề cảm xúc kia của huynh trưởng của Tô Lâm Nguyệt, cùng quanh thân đều tràn ngập khí tức hung hãn, hắn không hề chớp mắt nhìn Tô Lâm Nguyệt, vừa nhìn vừa bàn bạc với người phụ trách trong thư viện.
Lúc bọn họ đi dạo xung quanh thư viện, trước mặt có vài tiểu ca nhi đi ngang qua, Tô Lâm Nguyệt trợn mắt hỏi: “Bọn họ cũng đến thăm người thân sao?”
“Không phải, bọn họ đến đây đọc sách.”
Hai mắt của Tô Lâm Nguyệt sáng lên: “Thư viện cũng nhận tiểu ca nhi à?”
Ninh Cảnh Duệ không lên tiếng, phu tử trong thư viện lại không cao hứng tí nào: “Lời này nghĩa là sao, tiểu công tử này cũng là loại người nông cạn cho rằng tiểu ca nhi đọc sách là vô dụng à?”
“Sao có thể chứ? Phu tử hiểu lầm rồi, lúc trước ta không biết thôi. Phu tử ngài xem, ta có thể tới đây học không?”
Ninh Cảnh Duệ không biết phải nói gì, giật giật khóe miệng, người huynh trưởng kia thì bằng mắt thường cũng thấy hắn đang rất vui mừng, cũng mong đợi nhìn về phía phu tử.
“Đương nhiên rồi, người có tinh thần học tập đều được hoan nghênh.”
“Từ nhỏ ta đã muốn đọc sách biết chữ, làm người có tri thức hiểu lễ nghĩa. Mỗi tội lúc đó trong nhà nghèo khó, bây giờ có điều kiện rồi, Lâm Nguyệt cũng muốn cố gắng đọc sách, hoàn toàn ước nguyện năm xưa.”
Vị huynh trưởng kia nhìn chằm chằm vào Tô Lâm Nguyệt, Tô Lâm Nguyệt dừng một chút lại nói: “Phu tử, huynh trưởng ta đầu óc ngu dốt, không thích đọc sách, hơn nữa nhị lão trong nhà tuổi tác đã lớn, cần hắn trở về trông cửa hàng, không thể đi được, hắn sẽ không đến đây học nữa.”
Sau khi giải quyết xong các thủ tục, học viên mới biến thành Tô Lâm Nguyệt, mà huynh trưởng của y thì nhanh chóng rời khỏi, dường như không hề lo lắng tới chuyện Tô Lâm Nguyệt sẽ thích ứng với nơi thư viện xa lạ này bằng cách nào.