Nhưng nghe Trương Tú Lan nói như vậy, cô liền hồ đồ rồi. Trong lòng cảm thấy ngọt ngào, có thể Triệu Kiến Quốc có tình yêu đối với mình đi. Nghĩ như vậy tim liền đập nhanh hơn.
“Em dâu, em dâu, em làm sao rồi?” Trương Tú Lan gọi cô đang thất thần, thấy cô xấu hổ liền không nhịn được cười lên.
Hứa Hân quẫn bách nói: “Chị dâu, xe sắp đến rồi, số tiền này chị nhất định phải cầm lấy, không được khách khí với em. Vốn dĩ phải đích thân đến bệnh viện thăm đại ca, nhưng phải chăm sóc đứa bé, qua mấy ngày nữa có thời gian em sẽ đi.
“Được, vậy chị đi trước, em dâu, làm phiền em rồi.” Trương Tú Lan có lẽ cũng muốn quay về bệnh viện nhanh chút, sợ Triệu Kiến Minh đợi lâu, vậy nên nhìn con gái một cái liền lên xe đi rồi.
Thực ra Hứa Hân cũng rất sợ trông trẻ nhỏ như thế này, dù sao cũng qúa nhỏ. Lúc trước chưa từng trông trẻ nhỏ như vậy, đứa con nuôi kia lúc đến nhà này cũng đã hai tuổi rồi, còn rất khoẻ mạnh. Đứa trẻ trước mặt này là một bé gái còn rất nhỏ, vậy nên bế rất cẩn thận, trước tiên bế đứa bé vào phòng, sau đó mới phát hiện không biết từ lúc nào nó đã tỉnh rồi, khuôn mặt nhịn đến đỏ nhưng lại không khóc.
Hứa Hân bị doạ một trận, nhanh chóng ôm đứa trẻ đong đưa, không lâu nó mặc dù không khóc nhưng cũng không ngủ. Cô thấy đứa trẻ này nhất định là có chuyện gì, có phải là tè dầm rồi không.
Mở chăn đang bọc đứa trẻ ra nhìn một cái, còn không đúng sao, đều có mùi rồi.
Mau chóng lôi chăn bị ướt ra, thực ra đứa trẻ lớn như vậy có thể xi tè rồi, nhưng phải ra ngoài vậy nên mới phải quấn nhiều như vậy.
Còn may là Trương Tú Lan có mang đến đổ để thay, không cần lo không có đồ để đổi. Nhưng tã lót rất ít, xem ra phải giặt liên tục.
Đổi xong lại cho nó ăn một ít sữa, đợi ăn xong đứa trẻ này mới ngủ. Thật đúng là dễ nuôi, nếu sau này có thể có một đứa trẻ dễ chăm sóc như thế này sợ là đi ngủ cũng có thể cười được.
Đợi nó ngủ rồi Hứa Hân liền giặt tã lót, đem phơi lên tường sấy ( tường có dẫn hơi nóng để sưởi ấm), ngày mai phải chăm sóc ba đứa trẻ, có phải sẽ rất khổ hay không? Không nghĩ nữa, khổ một chút cũng không có gì, xem như là đang giảm cân.
Trọng sinh lại một đời tính tình cô ngày càng tốt, nhất là đối với trẻ con, không có một chút nóng nảy, giống như là bản thân mắc nợ chúng nó.
Nhưng mà vẫn phải đi bệnh viện một chuyến, trọng sinh một đời cũng hiểu ra rất nhiều, không thể giống như lúc trước. Nhất là người nhà của Triệu Kiến Quốc, phải tiếp xúc nhiều mới tốt.
Bởi vì biết chị Quách đi làm sớm, vậy nên mỗi ngày Hứa Hân đều dậy sớm một chút, sợ chị ấy đến rồi cô còn chưa dậy sẽ rất xấu hổ. Chị Quách lần này đến nhìn cô đang ôm bé gái đứng ở bên kia, không biết làm sao có chút lưỡng lự: “Một mình em trông ba đứa trẻ có thể chăm sóc được không, có phải sẽ rất mệt hay không?”
“Không sao đâu, thêm nữa mấy đứa trẻ nhà chị đều không cần lo lắng nhiều, không cần em phải chăm sóc như thế.
“Không cần chăm sóc chỗ nào chứ? Chị đều biết, chúng nó gần đây không những học chữ còn học vẽ, đây đều là em giáo dục tốt, hơn nữa một ngày năm đồng tiền đứa trẻ này đều ăn đến béo rồi, em xem chị còn xấu hổ mà mang nó qua đây.”
“Dù sao em cũng cần ăn cơm, hai đứa nhỏ có thể ăn bao nhiêu, chị Quách, chị đừng để ý mấy cái này, mọi người đều là hàng xóm.”
Vừa nói xong liền nghe thấy đằng sau có người nói: “Đúng vậy đúng vậy, mọi người đều là hàng xóm, đều phải chăm sóc lẫn nhau. Hứa Hân à, đứa trẻ nhà chị hôm nay cũng gửi nhà em một ngày nhé, chị phải đi vào thành một chút, lâu rồi chưa đi.”
Lời vừa dứt, Tôn Tú Phương liền dắt đứa con trai nhà cô qua. Hứa Hân và chị Quách đứng ở ngoài cửa, cô ta vừa đến trước cửa liền bắt đầu ồn ào, bởi vì đứa trẻ đó nhà cô ta vậy mà trực tiếp chạy vào phòng cướp quyển sách trên tay Đình Đình, mà Hứa Hân đang ôm bé gái đứng ở trước cửa bị đụng một cái lảo đảo, nếu không phải chị Quách kéo cô thì suýt nữa bị ngã rồi.
Cô rất tức giận, nhìn theo Đình Đình đang cố hết sức giữ lấy truyện tranh của mình, liền cười lạnh nói: “Ồ, Đây là tiểu bá vương từ đâu đến, tôi cũng không dám trông, chị mang về đi.”
“Dựa vào đâu, cô không phải luôn trông con cho chị Quách sao, hơn nữa trong lòng cũng ôm một đứa, làm sao lại không trông được một đứa nhà tôi, cô đây có phải là có ý kiến với tôi không?” Tôn Tú Phương cười không tự nhiên nói.
“Đúng, tôi chính là có ý kiến đối với cô, ngay lập tức mang con cô về, nhà tôi không phải nhà trẻ, không phải đứa trẻ nào cũng có thể ở nhà tôi.” Bởi vì đang ôm bé gái cô không có cách nào kéo mẹ con bọn họ ra ngoài, nhưng không có nghĩ đến do dự một lúc liền nghe thấy một tiếng xoẹt, quay đầu liền nhìn thấy quyển truyện tranh trong tay Đình Đình bị xé làm hai nửa.
Đời trước cô luôn rất quý trọng những quyển sách này, không do dự giao đứa trẻ cho chị Quách, sau đó quay đầu ôm chặt lấy đứa trẻ nhà Tôn Tú Phương bế ra ngoài giao cho cô ta nói: “Đứa trẻ này giáo dục có vấn đề, cô ngày lập tức mang về, chị Quách chị cũng đi làm đi.” Nói xong nhận lấy bé gái đóng cửa, động tác dứt khoát nhanh chóng.
Đình Đình nhìn theo cô dáng vẻ dường như rất sợ hãi, một bên rơi nước mắt một bên nói: “Con xin lỗi dì, con làm hỏng sách rồi.”
“Đâu phải là Đình Đình làm hỏng đâu? Dì cũng nhìn rõ ràng là ai xé, không trách Đình Đình.” Duỗi tay xoa đầu bé, sau đó nói: “Đợi lát nữa dì lấy chút cháo loãng, chúng ta dán lại một lần nữa.”
“Có thể dán sao?” Tiểu Lộ đứng ở một bên hỏi.
“Có thể.” Hai đứa trẻ nghe xong rất vui mừng, nhưng Hứa Hân không thấy vui, bởi vì Tôn Tú Phương vẫn còn đang đứng ở ngoài cửa nhà cô mắng chửi.
Trước là khóc rồi mắng Hứa Hân không giúp cô chăm sóc đứa trẻ, qúa máu lạnh, sau đó lại nói cô đánh đứa trẻ nhà cô, rồi sau đó chuyển đến vấn đề tác phong, nói cái gì mà cô không có động tĩnh gì mà đem về một đứa trẻ nuôi dưỡng, cho Triều Kiến Quốc đội mũ xanh.
Vừa nghe vừa nhíu mày, nữ nhân này nói hươu nói vượn. Đúng là giỏi hơn cô ở đời trước, đều có thể đi viết tiểu thuyết âm mưu được rồi.
Nhưng cô không sợ, dù sao thì cũng có chị Quách chứng minh cô có đánh đứa trẻ nhà cô ta hay không, đứa trẻ này là của anh trai Triệu Kiến Quốc, cũng có người chứng minh được, cô ta náo loạn như vậy chẳng qua là châu chấu sau thu, không được bao lâu, ngược lại hành vi nhục mạ mắng mỏ ở ngoài cửa nhà cô đáng xấu hổ như thế, chỉ cần tìm chính trị viên phản ánh một chút thì chỉ có cô ta chịu.
Nghĩ như vậy liền yên tâm rồi, đang lúc nghe đến hăng say, cô ta bỗng nhiên không mắng nữa, không tốt, nhất định là có người đến.
Bây giờ nhất định phải giả bộ oan ức, nhưng là có cần khóc không, hay là kêu to bị oan.
Đang lưỡng lự lấy biểu tình nào tiếp người đến thì cửa đã mở rồi, cái này chứng minh người đến có chìa khoá của nhà này, nhà này chỉ có hai người, một người là Hứa Hân, người khác là Triệu Kiến Quốc. Cô sững sờ một lúc ở đó, ôm chặt bé gái trong ngực nhìn nhìn người đang bước vào. Anh một thân quân phục sạch sẽ, thân thể cao lớn đứng ở trước cửa giống như một bức tường, da mặt ngăm ngăm để lộ ra một cỗ cứng rắn nghiêm nghĩ. Đôi mắt sâu mà sáng, giống như chỉ cần nhìn một cái là có thể nhìn thấu nội tâm của bạn.
Đời trước cô rất ghét đôi mắt này, giống như tất cả các mánh khoé ở trước mặt anh chẳng qua chỉ là trò hề, nhưng đời này lại thấy Hứa Hân cảm thấy an tâm đến dị thường, dường như ở đó là một bế cảng có thể chắn gió, có thể cho cô cập bến.
Ba ba, hai đùi của cô lập tức bị hai đứa trẻ ôm chặt, mà trong ngực còn có một đứa trẻ nữa, nhất thời không biết làm thế nào đi tiếp Triệu Kiến Quốc đang vào phòng. Chỉ có thể nhìn anh cười ngượng ngùng, sau đó một tiểu chiến sĩ đang xách một bọc đồ bước vào gọi cô một tiếng chị dâu rồi đặt túi xuống đỡ Triệu Kiến Quốc vào phòng.