Trọng Sinh Chi Quân Tẩu

Chương 49: Người đàn ông cặn bã kiếp trước



Editor: Tứ Phương Team

Tim Khúc Mai run lên, bởi vì trước giờ bà chưa từng đem chuyện Tống Tiểu Hoa ở trong quân đội nói với chồng, vì thế liền sợ ông ấy trách móc Hứa Bân đem Tống Tiểu Hoa an bài vào chuyện của quân đội. Chồng bà cả đời ngây ngốc trong quân đội, hận nhất chính là chuyện chiếm tiện nghi của quân đội. Không ngờ rằng chuyện giấu diếm như này ngược lại khiến cho Tống Tiểu Hoa đó tìm đến nhà, tuy khi nói chuyện với Tống Tiểu Hoa không nhận ra điều gì sai, nhưng Khúc Mai cũng cảm thấy tức giận.

Kết cấu làm bậy trong quân đội thì cũng bỏ qua, nếu thực sự dựa vào con gái nên nói cô chính là tâm can của con trai mình muốn quấn quýt lấy con trai, người phụ nữ kia thật sự là không đơn giản. Thậm chí lợi dụng cơ hội này cũng rõ ràng ngầm đem quan hệ mập mờ của bọn họ nói ra, thậm chí ngay cả tâm tư của người đàn ông mình.

Như này không được, sau đó bà liền thẳng thắn nói với Tống Tiểu Linh: “Tiểu Linh à, con đừng cảm thấy mẹ nghĩ nhiều, sau này con có thể nói với chị của con không cần đến đây được không?”

“Dạ, con biết rồi mẹ, sau này con không nói chị đến nữa.” Tống Tiểu Linh bộ dạng rất chịu đựng, thực ra trong lòng luôn mắng Tống Tiểu Hoa là đồ ngu. Nhưng không thể không nói cô ta ở trong quân đội trêu chọc đắc tội đến Khúc Mai, có thể lần này còn thực sự có thể gả đến nhà họ rồi.

Không, cô ta là không thể cho người người phụ nữ này bước vào nhà họ Hứa, bởi vì bản thân ở gia đình này không hoàn toàn có chỗ đứng, lại có hiểu rõ tình hình đến đây chẳng phải là rất phiền toái sao.

Nhưng Tống Tiểu Hoa người phụ nữ này cô ta vẫn không thể vứt bỏ, bởi vì cần lợi dụng  cô ta đối phó với Hứa Hân.

Khúc Mai nào biết tâm tư của cô ta, ngược lại chồng của mình bên đó cần phải chú ý một chút. Ngay sau đó liền đi đến phòng sách, không đến 1 lúc Hứa Bân cũng về, anh ta uống rượu cho nên khi  bị bảo mẫu gọi vào phòng sách có chút hoảng.

Sau khi bước vào liền nghe cha vỗ vào bàn: “Hứa Bân, con làm chuyện ngu xuẩn.”

Hứa Bân ngẩn ra, sau đó cơ thể đứng thẳng quay sang sang nhìn mẹ. Khúc Mai nói: “Con đem Tống Tiểu Hoa an bài vào quân đội, còn có chuyện cô ta chiếm tiện nghi của quân đội  ba con biết rồi.”

“Con xin lỗi, lúc đó con không biết cô ta sẽ làm ra chuyện như vậy.” Bản thân thực sự không biết nhìn người.

“Vì cái gì mà mày sắp xếp công việc cho cô ta? Lại nói, tại sao trước mặt mọi người nhận là người thân của cô ta, không biết còn tưởng rằng các người có quan hệ gì.” Thủ trưởng Hứa tức giận vỗ vào bàn, tuy cô gái đó phẩm hạnh có tốt hay không nhưng không thể cho cô ta bước vào cửa.

“Cái gì thân thiết.”

“Không phải là con giúp đỡ Tống Tiểu Hoa đến nhà, nha đầu đó cảm động thiếu chút nữa là lấy thân báo đáp.” Khúc Mai vẫn không quên trêu chọc con trai mình một chút.

Hứa Bân thiếu chút nữa thổ huyết, nói: “Là cô ta nửa đêm muốn đến tìm tiểu Linh ở trên đường bị mấy tên hỗn đản quấn quýt, con bảo đồng nghiệp quyết định giúp đỡ. Nhưng mà không ngờ rằng cô ta nhìn thấy con, sau đó quấn lấy con khiến con đưa cô ta đến nhà chúng ta nói có chuyện quan trọng. Con bảo cô ta trở về cô ta không chịu. Đành phải bảo tài xế của cha đưa cô ta đi. Trong quá trình đó con không gần cô ta dù chỉ một chút, sau khi tách ra cùng đồng nghiệp con cũng nói rõ quan hệ của con với cô ta, không thân thiết, cũng không có mờ ám.”

“Tuy con đã rời khỏi quân đội, nhưng dựa vào thái độ công việc quan trọng nhất, vì dân mà phục vụ. Sau đó, loại này chuyện không rõ ràng không hiểu nên ít làm, có nghe thấy không.”

“Phải.” Hứa Bân lễ phép vâng lời, càng thêm cảm thấy em gái của mình trước đó đã nhìn rõ. Nhưng tại sao dựa vào một mặt đã nhìn rõ bản chất của Tống Tiểu Hoa? Hoặc là, em ấy nhìn rõ không phải là Tống Tiểu Hoa mà là Tống Tiểu Linh trong gia đình họ.

Muốn biết họ sống chung trong thời gian ngắn, từ lúc mới bắt đầu vẫn tính là tốt đến sau này càng lúc càng xa, trong chuyện này rốt cục là ai sai?

Đột nhiên tách ra, anh mở miệng nói với cha mẹ: “Cha mẹ, em gái em ấy bây giờ vẫn  ở riêng với Thiệu Kiến Quốc, hai người họ không tốt như chúng ta nghĩ.”

“Cái gì?” Vợ chồng Hứa đều kinh ngạc trừng mắt, không biết phải biểu đạt tâm tình của bản thân như thế nào.

Tạm thời không nói Hứa gia như thế nào, đơn giản nói về Hứa Hân cùng với Thiệu Kiến Quốc hai người  lúc này vẫn là còn chút khó chịu.

Bởi vì Thiệu Kiến Quốc giải thích chuyện Hứa Hân phát hiện ra họ ở riêng, Hứa Hân trái lại chưa có để tâm nói: “Biết rồi biết rồi, sau này không ở riêng thì được chưa?”

Rối rắm nửa ngày Thiệu Kiến Quốc khẽ ờ một tiếng, giúp Hứa Hân vắt khăn trải giường, sau đó nhìn không sống cái gì hắn liền vào buồng chính đem khăn trải giường lên, còn thay chăn mới. Thời gian hai người họ kết hôn vốn không dài, nhìn giường trong căn phòng rất vui.

Trong tim anh hừng hực, thậm chí nước để buổi tối uống còn chuẩn bị sẵn trên bàn, chuẩn bị nếu khi đó mà khát nước tiết kiệm thời gian ra ngoài uống, cái này rất thuận tiện.

Cảm thấy chuẩn bị không sai biệt lắm, anh dự định ra ngoài đem tiếu cô nương mập  mạp trở về phòng hâm nóng. Nào biết đúng lúc nhìn đến Hứa Hân từ trong nhà vệ sinh đi ra, trên mặt dường như có chút không thoải mái.

“Sao vậy?” Anh cẩn thận dè dặt hỏi một câu.

Hứa Hân trừng mắt nhìn anh, sau đó nghiến răng nói: “Ngủ”, muốn trải qua cuộc sống vợ chồng chân chính cũng thấy khó khăn, dì cả đột nhiên hỏi thăm? Bỏ đi, ngoan ngoãn đi ngủ. Có điều, đáng thương cho người đàn ông này.

Mang đầu vào phòng sau đó tim cô hung hăng đạp một cái, giường được trải tốt, nước cũng đã chuẩn bị đầy đủ, màng cũng được kéo lên, tất cả đã được chuẩn bị đầy đủ để trải qua trận chiến mới.

Đáng tiếc…..

“Ngủ hiểu không, hôm nay chỉ có thể ngoan ngoãn ngủ. Không, ngày mai cũng vậy, ngày sau nữa cũng thế.” Nói xong thở dài lên giường, sau đó cầm chăn lên đắp mình.

Thiệu Kiến Quốc sững sờ không rõ tiểu cô nương này sao lại tức giận, nhưng  nhìn thấy dáng vẻ có phần nghiêm trọng. Trong lòng anh đặc biệt thất vọng, nhưng nằm trên giường anh cũng hăng hái thử thăm dò, vạn nhất được thì sao?

Kết quả qua một lúc tay anh bị đánh ra, anh rút tay ánh mắt nhìn căn phòng cũng không biết đang nghĩ cái gì, cuối cùng đem tắt đèn xong liền ngoan ngoãn đi ngủ, quả thực không còn cách nào khác.

Hứa Hân cũng biết bản thân không nên trút giận lên người Thiệu Kiến Quốc, người đàn ông này có chuyện gì cũng đè nén trong lòng không biết cùng cô nói chuyện. Lại nói, dì cả muốn đến ai cũng không ngăn được.

Nhưng cô thực sự ngại ngùng không xoay người lại giải thích cho chính mình bởi vì cái đó đến cho nên mới không thể cái đó, vì thế sẽ nhỏ giọng nói: “Anh lại chờ mấy ngày nữa, đợi tâm trạng của em tốt chúng ta lại…”

“Oh.” Người đàn ông không có dì cả bất cứ lúc nào cũng đều được, nhưng Thiệu Kiến Quốc có thể nghe thấy tiểu cô nương tự mình nói chuyện này cũng coi như yên tâm, ngày tháng còn dài từ từ cũng được.

Lại nói ngày mai còn phải tiếp nhận kiểm tra thân thể, không nên làm vận động kịch liệt. Cuối cùng kiểm tra thân thể không ghi rõ anh không trở lại nổi quân đội không đảm đan không đương nổi chức vụ còn phải bị đám nhãi rãnh cười nhạo, cho nên hôm nay giống như này là tốt rồi. Liền tính toán trong lòng không ngừng an ủi, nhưng tự nhiên không ngăn được có tư vị thất vọng.

Nhưng anh âm thầm chịu đựng, buổi sáng ngày thứ 2 kiểm tra thân thể muốn cùng xe tiếp viện đi vào thành phố mua cho tiểu cô nương cái gì đó, dù sao hôm nay phát trợ cấp. Kết quả như này dường như ồn ào mấy ngày qua Hứa Hân cũng không cho anh tiến vào ổ chăn của cô, Thiệu Kiến Quốc liền không tránh khỏi nghĩ nhiều.

Chẳng lẽ nào là phát sinh chuyện gì đó khiến cô ấy không muốn cùng mình?

Chẳng lẽ nào là lần trước mẹ đến cho nên đắc tội chỗ nào với cô?

Nhưng bình thường Hứa Hân là chăm sóc cho anh, đến bây giờ tiểu Lộ và Đình Đình cũng một tay cô kiên trì dạy dỗ bọn nhỏ.

Không chỉ như thế, bức tranh đều nhanh chóng hoàn thành thành quyển, bản thảo cũng đã được gửi đi rồi.

Cuộc sống của cô ấy hoàn toàn không có rối loạn, nhưng trong lòng của cô ấy lại rối loạn.

Hôm nay anh đưa Hứa Hân ra ngoài đến đây, thảo luận về công việc, có người nói nghiên cứu vở kịch gì đó. Sau khi dẫn người vào, anh liền lên xe ngồi đợi, nào biết vào trong thành phố  bị anh vợ bắt được, thế là lại cùng anh ta đi đến một nơi.

Không có cách nào anhliền đi, chỉ là không ngờ rằng anh bị mang đến một nhà hàng, sau đó nhìn thấy cha vợ của mình.

“Thủ  trưởng….”

“Ngồi đi, Tiểu Thiệu, hôm nay gọi cậu đến là có chút chuyện muốn cùng cậu thảo luận.”

Thủ trưởng Hứa nhìn Hứa Bân, hai người không biết phải mở miệng như nào mới tốt.

Mà Thiệu Kiến Quốc chính là loại bạn không vào câu chuyện anh ta cũng không tùy tiện mở miệng.

Một thời gian chỗ ngồi bọn họ đều đã lạnh, thẳng đến ba đĩa bánh chẻo to bốc hơi nghi ngút thủ trưởng Hứa nói: “Tôi nghe Hứa Bân nói chuyện của hai người rồi, nếu quả thực không thể đi tiếp cùng nhau được nữa thì chia tay đi.”

Thiệu Kiến Quốc nhảy lên đứng dậy, hai mắt đỏ lên, đem một bên  ghế tựa đều mang đi. Nếu không phải bởi vì đối phương là cha vợ của mình, anh liền nắm tay đi qua đánh người, vẫn nhớ đến thân phận của anh liền thu liễm lại.

“Cậu ngồi xuống trước đi nghe tôi tiếp tục nói.” Thủ trưởng Hứa vẫy tay xuống, Thiệu Kiến Quốc lúc này mới ngồi xuống nghe, nhưng biểu hiện đặc biệt không bằng lòng, khuôn mặt cứng nhắc rất nhanh biến thành tảng đá.

“Thì ra khi lên năm nhất con gái tôi đã có đối tượng, nhưng sau này tôi khư khư cố chấp đem nó gả cho cậu.  Hiện tại tình cảm của hai người không có tiến triển, nếu bây giờ vẫn tiếp tục thì sau này cũng có thể xa nhau. Cho nên nếu cậu đồng ý li hôn, chuyện trước nay đều không có quan hệ gì với cậu, tất cả nguyên nhân đều là do tôi.”

“Không thể.” Nghĩ đều không cần nghĩ Thiệu Kiến Quốc liền từ chối.

“Tiểu Thiệu, chuyện này từ trước giờ là tôi hiểu lầm nó, cho nên không muốn đưa nó vào cuộc hôn nhân không có hồi kết tốt đẹp được.

“Con không thể li hôn.” Người lính li hôn nhất thiết bản thân đồng ý, bằng không nói xé trời cũng không có cách nào.

“Tiểu Thiệu…” Tính cách của Thủ trưởng Hứa tương đối nóng nảy, nhìn Thiệu Kiến Quốc cái gì cũng không nói chính là không đồng ý cũng đành phải đập bàn đứng dậy.

Nhưng không ngờ rằng là Thiệu Kiến Quốc chỉ nhàn nhạt nhìn ông, sau đó nói: “Con không thể li hôn, cô ấy hứa với con sau này sẽ trải qua cuộc sống tốt đẹp cùng con, con tin cô ấy.” Trước đây cô ấy có bao nhiêu bạn trai cũng không quan hệ, chính mình tự nhiên sẽ đợi cô ấy. Bởi vì, lúc đó ánh mắt của cô tuyệt đối không phải là dối trá.

“Cha, bỏ đ, bảo họ cân nhắc trước một chút.”

Hứa Bân kéo cha mình lại, cuối cùng thủ trưởng Hứa chỉ có thể ngồi xuống, sau đó Thiệu Kiến Quốc đứng dậy nói: “Con phải đi trước, cô ấy ra ngoài không thấy con nhất định sẽ lo lắng.”

“Đứng lại.”

“…” Tay của Thiệu Kiến Quốc đặt trên khuy áo,  lại phiền muộn ngồi xuống.

“Đem bánh chẻo này đi, tiểu Hân nó thích ăn.” Thủ trưởng Hứa nói xong liền đứng dậy  lấy điếu thuốc hút.

Thiệu Kiến Quốc ngẩn ra, nhưng cuối cùng vẫn là đem bánh chẻo cầm ra ngoài nhà hàng.

Hứa Bân muốn cùng anh nói vài câu, nào biết Thiệu Kiến Quốc nhanh nhẹn lên xe để lại cho anh ta một đường khói bụi.

“Khụ….” Tiểu tử này thực mang thù, không nói hai câu lập tức không bằng lòng, đây không phải chỉ là hỏi ý khiến thôi sao!

Xe của Thiệu Kiến Quốc đi rất xa, ngồi trên xe rút điếu thuốc xong mới nhìn nhà xuất bản chạy đến. Nào biến thành ý nghĩ dạo gần đây chính là không may như vậy, bị vợ từ chối, bị cha vợ ép li hôn, lúc này nhìn thấy chàng trai trẻ tuổi đẹp trai đứng bên cạnh vợ mình xum xoe.

Hắn đeo cặp kính mạ vàng hào hoa nhã nhặn lịch sự, trong tay còn xách một túi xách, dường như rất quen thuộc với Hứa Hân.

Trước kia Thiệu Kiến Quốc nhìn Hứa Hân trân trọng một bức ảnh, bị giẫm lên khi được nhặt lên còn lộ ra phát cáu, hơn nữa anh biết nên là lúc học tốt nghiệp năm nhất cô có chụp một bức ảnh, bên trong đều là bạn bè trong trường học tương đối nhiều.

Năng lực quan sát của anh rất tốt, người đàn ông trong bức ảnh lúc đó chính là người đàn ông đang đứng sát bên cạnh vợ mình lúc này. Trước kia vừa nghe cha vợ nói chuyện đó, anh đoán không nhầm thì người đàn ông này chính là bạn trai lúc học năm nhất của vợ mình.

Trong lòng hoảng sợ, dù sao nhìn người này giống như thành phần tri thức, dường như rất có thể cô vợ vừa nói chuyện vừa cùng đi với nhau.

Thiệu Kiến Quốc tự ti đứng dậy, anh vừa mới tốt nghiệp tiểu học, sau đó thời thế loạn lạc liền đi lính, sau này tuy ở trong quân đội học văn hóa hơn nữa thành tích không tồi, nhưng sao có thể so sánh với Hứa Hân.

Đang lúc nghĩ ngợi lung tung anh nhìn thấy Hứa Hân dường như vẫy tay với người đàn ông đó, trong lòng giật mình, đây là vợ của mình, người đàn ông khác sao có thể sờ tay của cô ấy?

Lập tức từ trên xe đi xuống vài bước, sau đó hết sức bá đạo kéo Hứa Hân: “Về nhà.”

Hứa Hân ngẩn ra, sau đó chân liền rời xa mặt đất, đây không phải kéo rõ ràng là xách nha.

Người đàn ông đó ở đằng sau nói: “Hứa Hân, Hứa Hân, người này là ai.”

“Anh ấy là chồng em.” Hứa Hân chỉ có thể quay đầu nói một câu như vậy, tiếp theo bị người nào đó kéo lên xe jeep, thậm chí dùng sức ném vào cửa xe. Tiếp đó Thiệu Kiến Quốc nhảy lên xe, không nói hai lời liền lái xe liền đi.

Hứa Hân cảm thấy anh giống như đang tức giận, nhưng coi như không có, nói chung người này im lặng lái xe. Được thôi, thực sự anh vốn như vậy, cho nên vẫn là chính mình mở lời.

“Anh ta là bạn học của em.” Kiếp này trừ bỏ bạn học vẫn là kẻ thù, cô chắc chắn sẽ không bỏ qua người đàn ông đã hại cuộc đời của cô, đương nhiên tốt nhất chờ lúc anh và Tống Tiểu Hoa hồ đồ ở cùng nhau mới được, như này trả thù mới sảng khoái.

Hai người họ ở cùng nhau đã làm ra rất nhiều chuyện người không nhận ra, ví dụ như lén lút vụng trộm ở bên nhau, ví dụ như còn lén lút sinh đứa con. Ở kiếp trước cô bị người đàn ông đó hủy hoại lúc đó còn cùng anh ta đi, đằng sau chuyện này nói không chừng Tống Tiểu Hoa cũng có tham dự trong đó.

Tuy rằng không có bằng chứng, nhưng Hứa Hân cảm thấy không có người đứng đằng sau chống đỡ, họ thế nào có thể có gan lớn cùng khả năng kinh tế lớn như vậy?

Phải biết trong nhà tên cặn bã Triệu Văn Thành rất nghèo, lúc họ chạy trốn cầm theo không phải là ít tiền nhưng căn phòng nhỏ thuê đó nửa năm đầu đều là hắn tiêu tiền, còn đòi vé xe trở về, ngoài ra lúc bình thường hắn ta cũng muốn tiêu tiền của mình.

Hơn nữa, hôm nay cô chuyện cô đến nhà xuất bản trong thành phố ít ai biết, Triệu Văn Thành đó tại sao biết đuổi tới đến đây?

Nhớ tới lúc trước khi kết hôn hai người đã không còn liên hệ, anh ta sống cách tiểu khu rất xa, lại nói cũng không thể ở bên ngoài nhà xuất bản gặp nhau. Hơn nữa anh ta còn biết mình muốn xuất bản truyện tranh liên hoàn, dáng dấp vô cùng cảm động.

Cuối cùng chuyện này là ai nói với anh ta, anh ta nói  là bạn học, nhưng Hứa Hân không đem loại chuyện này nói với bất kì người bạn học nào của mình.

“Hôm nay chuyện chúng ta vào thành phố có ai biết không?” Hứa Hân hỏi Thiệu Kiến Quốc, cô không nói hoặc anh nói với người khác cũng không biết chừng.

“Anh của em.”

“Anh ấy thế nào lại biết.”

“Anh ấy hẹn anh gặp mặt nói chuyện.”

“Ờ, gọi điện thoại hẹn sao?”

“Phải.”

Nói chuyện có thể không cần ngắn gọn như vậy được không, đây là đang sinh khí hay vẫn đang tức giận?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.