Trọng Sinh Chi Quy Linh

Chương 20: Thâm cố vi tâm



Quân Ly Xuân cùng Quân Ly Uyên theo Duyên Hi đế phân phó làm việc. Lúc hai người bận rộn, Lăng Kì Ương giữ bên giường. Hắn còn không chắc Mạc Thanh Ca khi nào thì tỉnh, để tránh có gì sơ xuất, trước khi Quân Ly Uyên trở về, hắn một bước cũng không thể rời.

Lật một trang quyển sách trên tay, tiếng rên hừ rất nhỏ khiến ánh mắt Lăng Kì Ương từ trên sách chuyển sang, giơ tay sờ trán Mạc Thanh Ca, vẫn có chút nóng, nhưng so với trước đó đã bớt không ít.

Mí mắt Mạc Thanh Ca giật giật, sau đó mở ra, mất một lúc mới định được tiêu cự, thấy rõ Lăng Kì Ương trước mắt. Vừa muốn mở miệng, cổ họng khô khốc bị nghẹn khí, khó chịu ho khan.

Lăng Kì Ương nhanh chóng rót chén nước, nâng đầu của hắn lên, đưa đến bên miệng, “Trên người ngươi có thương tích, cẩn thận chút.”

Mạc Thanh Ca hiển nhiên là cực kỳ khát, bám tay Lăng Kì Ương, uống sạch nước bằng mấy ngụm. Lăng Kì Ương lại rót thêm cho hắn một ly, lúc này mới giảm bớt một phần.

“Ta...... Cư nhiên còn sống......” Mạc Thanh Ca nhìn nhìn màn bốn phía, trong mắt lộ ra một chút mờ mịt phảng phất.

“Ta tìm đưa ngươi về.” Lăng Kì Ương giúp hắn dặm góc chăn, cũng không nói chuyện bãi tha ma, “Ngươi bị bao trong chiếu, để ở giữa đường, ta vừa vặn đi ngang qua.”

“Đa tạ ngươi.” Giọng Mạc Thanh Ca rất êm tai, chỉ là ngữ khí nghe không ra cảm xúc, tựa như có chút đờ đẫn.

“Không có gì.”

“Đây là nhà ngươi?” Mạc Thanh Ca hỏi. Trang trí trong phòng nhìn thế nào cũng không phải người thường có, nếu nói là hoàng cung quý thì lại chưa đủ.

Lăng Kì Ương lắc đầu, “Nơi này là Dịch Vương phủ. Ta cứu ngươi về vừa lúc phải đến đây, liền đưa ngươi đến luôn.” Nếu Mạc Thanh Ca đã biết Quân Ly Uyên, hắn cũng sẽ không giấu diếm.

Nghe vậy, Mạc Thanh Ca hơi hơi nhíu mày, muốn nói lại thôi.

“Ngươi không quan tâm tay mình sao?” Lăng Kì Ương hỏi, đối với một cầm linh mà nói, hai bàn tay là quan trọng nhất.

Mạc Thanh Ca nhìn đỉnh trướng, lấy tay từ trong chăn ra, nhìn nhìn hai bàn tay được băng bó cẩn thận, thản nhiên mở miệng nói: “Nếu không phải vì hai bàn tay này, có lẽ ta cũng sẽ không rơi vào tình trạng hôm nay......” Sâu kín thở dài pha một tia bất đắc dĩ, nhiều ít cũng có chút nhận mệnh thật đáng thương.

Lăng Kì Ương rót cho mình chén trà nóng, mở miệng nói: “Cho dù sống có gian nan mấy, cũng luôn luôn có một người đáng cho ngươi vì hắn mà quý trọng bản thân. Cho dù ngươi tạm thời chưa gặp được người kia, cũng có thể trước đó vì chính mình quý trọng.”

Mạc Thanh Ca nhìn hắn, trong mắt lộ ra một chút phức tạp —— ẩn nhẫn, mỏi mệt, ủy khuất...... Bao nhiêu vất vả cùng khổ sở hỗn loạn cùng một chỗ, nếm đủ trăm sắc thái nhân sinh, không chết được thì chỉ có thể tiếp nhận. Vòng tuần hoàn như thế, không biết khi nào mới kết thúc.

“Vận mệnh có khi thật sự sẽ vào lúc ngươi tuyệt vọng muốn từ bỏ, trở về chiếu cố ngươi. Tiền đề là ngươi còn có khí lực cùng dũng khí để tiếp tục không.” Lời này tuy nói cho Mạc Thanh Ca nghe, cũng là cho chính hắn. Chuyện của hắn cùng Quân Ly Xuân, đến cuối cùng cũng hết quanh co rồi đấy thay?

Mạc Thanh Ca giật nhẹ khóe miệng, lộ ra một nụ cười không rõ, “Nói nghe như ngươi đã từng trải qua vậy.”

Lăng Kì Ương không chút lảng tránh gật gật đầu, “Ta từng là trỏ cười cho tất cả nữ tử cùng Khanh tử Nghiệp kinh, nhưng giờ thì sao?”

Mạc Thanh Ca kinh ngạc nhìn hắn, mở miệng nói: “Ngươi là Lăng Kì Ương?”

“Thấy chưa, cả ngươi cũng biết.” Lăng Kì Ương không để ý uống trà, như là đang nói chuyện của người khác vậy. Hiện tại hắn đúng là có thể không đếm xỉa đến, những kẻ chê cười hắn lại trở về ghen tị lúc trước.

“Thật xin lỗi, ta không có ý đó.” Mạc Thanh Ca nói.

“Không hề gì, đều là chuyện quá khứ.” Hắn hiện tại cùng Quân Ly Xuân cùng vào cùng ra, cũng biết Quân Ly Xuân tốt với hắn, không có gì so với điều này khiến hắn cao hứng hơn.

“Ta khi nào có thể rời đi?” Mạc Thanh Ca định cử động ngón tay, nhưng bị cố định chắc đến mức căn bản không động đậy được.

“Tục ngữ nói thương cân động cốt nhất bách thiên (thương đến xương cốt phải 100 ngày), tay bị thương làm cái gì cũng không tiện, cho dù thương thế trên người đã khỏi, tay cũng còn phải dưỡng. Sao đó còn phải một tháng nữa xương cốt mới có thể liền.” Lăng Kì Ương nhét tay người kia vào trong chăn, “Ngươi nếu không nghe lời, ta trói ngươi lại đó.”

Mạc Thanh Ca bật cười, không ngờ Lăng Kì Ương cư nhiên sẽ nói muốn trói mình lại.

“Cười một cái đẹp biết bao.” Lăng Kì Ương nói: “Phàm là y giả, đều hy vọng người bệnh nhanh chóng khỏi, ngươi đừng cô phụ thuốc trị thương của ta đó nha.”

Mạc Thanh Ca không ý kiến cười cười, chưa nói gì.

Trầm mặc lát nữa, Lăng Kì Ương hỏi: “Ngươi là sao lại bị thương nặng như vậy? Liên quan đến Phong Nhã các sao?”

Mạc Thanh Ca lắc đầu, cũng không muốn nhiều lời.

Nghĩ đó cũng không phải chuyện gì tốt khiến người ta muốn nhớ, Mạc Thanh Ca không muốn nói, Lăng Kì Ương cũng không truy vấn. Thay đổi đề tài: “Lúc ta bôi dược cho ngươi phát hiện miếng da giả trên vai ngươi. Bất quá ngươi yên tâm, trừ ta cùng một vài tiểu thị, không ai thấy. Ngươi nếu muốn tiếp tục che đi, ta có thứ rất tốt có thể dùng. hưng hiện tại ngươi có thương tích, dược kia không nên đụng tới miệng vết thương, sẽ ảnh hưởng việc khép lại. Chờ thương thế ngươi khỏi rồi, ta làm lại cho ngươi.”

Lăng Kì Ương biết Nghiệp quốc có rất nhiều Khanh tử không phải tự nguyện, lúc thân thể bị thay đổi sau, vì muốn giấu, sẽ dùng một vài phương pháp che đi hoa văn lá sen. Đối với chuyện này, Lăng Kì Ương cũng có thể lý giải, cho nên hắn cũng làm một loại thuốc mỡ có thể che dấu, lưu để dùng.

“Đa tạ.” Mạc Thanh Ca thu hồi biểu cảm bất ngờ lúc trước, gật đầu nói tạ ơn.

“Chuyện này ta cũng sẽ không nói cho người khác, ngay cả Dịch Vương gia, ngươi có thể yên tâm.” Sự tình liên quan đến thanh danh Mạc Thanh Ca, Lăng Kì Ương cảm thấy tự hắn quyết định thì tốt hơn, chính mình không có quyền nhiều lời.

Hai người đang nói, Quân Ly Uyên đến vào. Nghe thấy hai người giống như đang nói chuyện, hỏi: “Tỉnh rồi?”

“Tam ca.” Lăng Kì Ương đứng lên.

Mạc Thanh Ca dục muốn đứng dậy hành lễ, nhưng bị Quân Ly Uyên ngăn lại, “Ngươi nằm đi.”

Mạc Thanh Ca nằm lại lên giường, kỳ thật hắn căn bản không có khí lực đứng dậy, hơn nữa ở phủ Quân Ly Uyên khá xấu hổ, khiến khuôn mặt tái nhợt của hắn hơi hơi phiếm hồng.

“Ly Xuân ở bên ngoài chờ đệ.” Quân Ly Uyên nói.

“Được, ta đi về trước.” Lăng Kì Ương nhấc hòm thuốc, lại nói: “Đơn thuốc trên bàn này lát nữa sai người bắc uống trước khi ngủ. Đơn thuốc trước đó một ngày uống hai lần. Ngày mai nếu rảnh, ta sẽ qua.”

“Được, ta sẽ sai người trông chừng.” Quân Ly Uyên gật gật đầu, gương mặt không biểu cảm tựa như có chút không vui.

“Kì Ương cáo từ.” Lăng Kì Ương hành lễ với Quân Ly Uyên, lại gật gật đầu với Mạc Thanh Ca, sau đó rời khỏi phòng.

Quân Ly Xuân chờ ở bên ngoài thấy Lăng Kì Ương ra, giơ tay kéo người đến bên mình, ghé vào vành tai hắn thấp giọng nói: “Ta nhớ ngươi.”

Vành tai Lăng Kì Ương ửng đỏ nhìn y, lông mi dày hơi hơi che khuất đôi mắt, ý cười vương trên khóe miệng.

Quân Ly Xuân cười khẽ, lấy hòm thuốc trong tay hắn qua, nói: “Hôm nay dùng cơm bên ngoài được không?”

“Sao lại đột ngột muốn ăn ngoài?” Trong phủ hẳn là đã chuẩn bị cơm.

“Bận rộn cả một ngày, muốn đưangươi đến ăn lẩu cho ấm. Lẩu ở Thiên Hương cư mùa đông ăn là tuyệt nhất, cho ngươi đến nếm thử.” Quân Ly Xuân nói.

Số lần Lăng Kì Ương được ăn lẩu có thể đếm trên đầu ngón tay, không phải hắn không thích, mà là phủ Vọng Dương Bá rất ít khi chuẩn bị, hắn cũng không được ra ngoài ăn cái này.

Thấy đôi mắt Lăng Kì Ương sáng ngời, Quân Ly Xuân ôm hắn đi ra ngoài đến, “Ăn xong rồi dùng nước lẩu nấu mỳ, hương vị phi thường ngon.”

“Ngươi thật sành ăn.” Lăng Kì Ương dựa vào Quân Ly Xuân, một chút cũng không cảm thấy lạnh.

“Lục ca dạy đó......”

Hai người không nhanh không chậm rời khỏi Dịch Vương phủ, không mang theo tiểu tư hai người đành phải tự đi đặt chỗ. Bất quá thể nghiệm một chút cuộc sống của thường dân, cũng là một loại lạc thú......

Trong khi hai người bên này ngọt ngào vui vẻ, trong phòng kia lại có vẻ nặng nề xấu hổ hơn rất nhiều.

Quân Ly Uyên ngồi bên giường, nhìn người trên giường. Mạc Thanh Ca khẽ cúi đầu, không nhìn hắn.

Trầm mặc thật lâu sau, vẫn là Quân Ly Uyên mở miệng trước, “Trên người còn đau không?”

Mạc Thanh Ca thấp giọng nói: “Không sao.”

“Kì Ương nói thuốc trị thương có mấy vị dược giảm đau, có thể cho ngươi cảm thấy đỡ hơn chút. Chờ miệng vết thương kết vảy là tốt rồi.” Đối mặt với Mạc Thanh Ca, Quân Ly Uyên có chút bất lực. Hắn có thể tự nhiên ở trước mặt Phụ hoàng thảo luận quốc thư xã tắc, cũng có thể không hề cố kỵ cùng huynh đệ đàm luận âm mưu quỷ quyệt, nhưng đối mặt với Mạc Thanh Ca, hắn lại không biết phải nói cái gì.

Kỳ thật lời muốn nói thì rất nhiều, chỉ là không biết nói từ đâu, cũng không biết nói cái gì mới thích hợp.

“Ừm, phiền ngươi rồi.” Mạc Thanh Ca nói.

“Kì Ương bọn họ đưa ngươiđến đây, chỉ là trùng hợp. Bọn họ trước đó cũng không biết ta quen biết ngươi, cho nên ngươi cũng không cần có áp lực gì, an tâm tĩnh dưỡng là được.”

Mạc Thanh Ca gật gật đầu, nguyên lai chỉ là trùng hợp thôi. Nghĩ đến cũng phải, chuyện Dịch Vương từng nói chuyện với hắn, trừ tiểu tư cùng Lục Hoàng tử đi theo Dịch Vương gia, cũng không ai khác biết. Dịch Vương gia cũng là có tránh đến người ngoài, tuy rằng chỉ là nhạt nhẽo, nhưng là có thể thấy được không nghĩ bị người khác lấy đến làm văn giữ gìn.

“Bên Phong Nhã các ta đã phái người đến thông báo, lão bản các ngươi sai người nhắn, nói ngươi không cần vội vã trở về, có việc thông báo cho hắn một tiếng là được.”

Mạc Thanh Ca nhẹ giọng nói: “Ta vốn không muốn vào vương phủ, hiện tại cũng đến đây rồi.” Có lẽ với hắn mà nói, Dịch Vương phủ cũng là lựa chọn tốt nhất, cho dù có dự tính sẵn, cũng chỉ có thể tạm thời cúi đầu.”

“Cái gì cũng không quan trọng bằng thân thể. Nơi này là viện của ta, không ai dám quấy rầy, ngươi an tâm. Cho dù muốn trở về, cũng phải chờ Kì Ương gật đầu.” Quân Ly Uyên nói: “Ngày mai ta sẽ phái tiểu tư đến hầu hạ ngươi.”

“Không cần phiền......” Mạc Thanh Ca lập tức cự tuyệt, chuyện hắn là Khanh tử còn không muốn ai biết, “Vương gia dụng tâm an bài cho ta như vậy, ngược lại sẽ làm tình cảnh ta ở vương phủ trở nên xấu hổ, còn không bằng cứ giữ nguyên dạng hay hơn.”

Quân Ly Uyên cảm thấy cũng có lý, liền thôi.

Im lặng thêm lát nữa, Quân Ly Uyên hỏi: “Ngươi đến tột cùng làm sao lại bị thương? Bị thương ở đâu?” Thương thế của Mạc Thanh Ca vừa thấy là biết do người làm, hơn nữa kẻ xuống tay cực ngoan độc, giống như mục đích là muốn hủy diệt hắn. Loại sự tình này xảy ra ở ngay Nghiệp kinh, hiển nhiên là không coi Hoàng gia ra gì.

Mạc Thanh Ca nhấp hé khoé miệng, trầm mặc chống đỡ. Nếu chuyện này mà nói cho Quân Ly Uyên, Quân Ly Uyên chắc chắn sẽ không bỏ qua. Nếu Quân Ly Uyên ra mặt vì hắn, vậy quan hệ giữa hắn cùng với Quân Ly Uyên sẽ trở nên phức tạp hơn, hắn cũng không phải người của Dịch Vương phủ. Huống hồ sau lưng người đả thương hắn lại có rất nhiều mối liên quan phức tạp, lỡ xử lý không tốt, Quân Ly Uyên cũng sẽ gặp phiền toái. Có lẽ Quân Ly Uyên không sợ, nhưng hắn không muốn Quân Ly Uyên vì hắn mà lâm vào phiền toái cùng khiển trách. Dù sao Quân Ly Uyên cũng là Hoàng tử, là Vương gia, thân phận tôn quý, mà hắn chỉ là một cầm linh.

“Ngươi không muốn nói, ta cũng không ép ngươi.” Dù sao chờ lão Lục trở về, hắn có thể tra. Đứng lên, Quân Ly Uyên từ cổ tay áo lấy ra một hà bao, để bên gối Mạc Thanh Ca.

Mạc Thanh Ca mở lớn mắt nhìn hà bao kia, khóe miệng mím chặt hơi hơi phát run.

“Trong này chứa cái gì, ngươi rõ ràng hơn so với ta. Ta nhặt được nó ở bãi tha ma, chắc là lúc Ly Xuân cứu ngươi rơi xuống. Ngươi bị thương thành như vậy vẫn muốn bảo vệ cho nó, chuyện này ta không thể không quản. Ngươi có lẽ không thấy rõ lòng mình, nhưng ta có thể thấy rõ lòng ta.” Ngữ khí Quân Ly Uyên rất mạnh mẽ. Bất ngờ nhặt được hà bao này, thấy thứ bên trong liền kinh ngạc, cũng khiến hắn nhớ đến Mạc Thanh Ca nhiều hơn, cũng thêm một phần khó hiểu.

Hốc mắt Mạc Thanh Ca đỏ lên, hà bao này là của hắn, bên trong là lệnh bài ra vào Dịch Vương phủ. Là mấy ngày trước, Quân Ly Uyên mới vừa cho hắn. Nguyên ý là muốn hắn theo hồi phủ, cũng không phải phải ép hắn làm gì, chỉ là muốn cho hắn một môi trường tốt hơn. Mà hắn lại quyết liệt cự tuyệt.

Quân Ly Uyên cũng không có thu hồi lệnh bài, mà nói hắn nghĩ thông suốt thì tùy thời đến tìm. Quân Ly Uyên rời đi rồi, Mạc Thanh Ca nhìn chằm chằm lệnh bài kia thật lâu, nhớ tới phụ mẫu hắn trước khi lâm chung dặn, nói hắn kiếp này vạn lần không được nhập cung hay vương phủ, cũng không được gần nhà quý tộc quan gia. Hắn gật đầu đồng ý rồi.

Sau mấy năm chìm nổi sống sót, ở Phong Nhã các cũng xem hết các trò hề ỷ quyền thế ức hiếp người, mặc dù sau này đều là lão bản ra mặt giải quyết, nhưng bóng ma vẫn tồn tại. Đủ loại như thế, khiến hắn không muốn đáp ứng Quân Ly Uyên. Nhưng khi ngón tay hắn bị bẻ gẫy từng cái một, đau đến không kêu được, nước mắt không khống chế được tràn khỏi hốc mắt, nhớ thương trong lòng cũng chỉ có hà bao nằm ở phần túi đặc chế nơi cổ tay áo trong kia.

Trước khi mất hết ý thức, ngón tay đã không thể cử, hắn vẫn gắt gao ôm lấy cổ tay đặt trong lòng, che chắn hà bao ấy, không muốn làm rơi, không muốn mất đi......

Quân Ly Uyên thật dài thở dài, đẩy ra lọn tóc trên trán hắn, thấp giọng nói: “Được rồi, ta không hỏi nữa. Có ta ở đây, ngươi hảo hảo dưỡng thương là được rồi.”

Hắn không thể nhìn biểu cảm Mạc Thanh Ca lộ ra một tia khổ sở, nghĩ đến nỗi lòng càng ngày càng không thể khống chế, Quân Ly Uyên hoàn toàn lý giải yêu thương của Quân Ly Xuân dành cho Lăng Kì Ương. Bởi vì người kia đã ở trong lòng mình, cho nên sẽ dùng tâm tư như đang bảo vệ chính mình, để yêu người kia.

Về phần tồn tại ra sao, động tâm khi nào, có lẽ cũng không cần đáp án chính xác. Nó có thể không phải một mốc thời gian, mà là một sự kiện, hoặc một quá trình. Nhưng mặc kệ tất cả, kết quả cuối cùng là nhận định người này, đến chết không đổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.