Tần Minh khẽ gật đầu đối với Cố Viêm, mở miệng “Chuyện của Cố Minh lần này, tôi thật xin lỗi.”
“Đây là sự lựa chọn của Cố Minh, anh không cần phải để ở trong lòng…”
Cố Viêm nói còn chưa nói xong, thì một quả táo đã bay về phía Cố Viêm “Cố Viêm hỗn đản, giám mặc kệ sống chết của bản thiếu gia! Cái gì gọi là không cần để ở trong lòng. A a a, lão tử muốn đập chết cậu.”
Cố Viêm không chút để ý tiếp được quả táo Cố Minh ném tới, tùy tay xoay xoay, “Lần này anh bị thương mà còn có sức sống hơn ngày bình thường nhỉ.”
Cố Minh lại bật người nằm trở về, phiêu mắt liếc Tần Minh một cái, “Ai u, A Minh, tôi cảm thấy toàn thân tôi đều đau quá a.”
Tần Minh “…”
Chỉ có Cố Viêm cười giống như cáo già.
Tần Minh đến gần giường bệnh, đem cháo thịt nạc trứng muối vừa mua đặt lên một bên bàn, mở miệng “Bây giờ đã có sức ngồi dậy ăn cháo chưa?”
Cố Minh tinh thần mười phần nằm trên giường bệnh —— giả chết “Không có ” Ngụ ý chính là mau tới cho tôi ăn đi, mau tới cho tôi ăn đi, be be ha ha.
Cố Minh “…” Anh ta sao lại không biết Tần Minh và Cố Viêm vậy mà cùng một thuộc tính nhỉ.
Tần Minh suy nghĩ trong nháy mắt, có chút mơ hồ. Sao anh lại không biết ý tứ trong lời nói của Cố Minh. Cố Minh vì anh mà bị thương, trong lòng anh rất áy náy. Nhưng anh có năng lực gì mà khiến cậu ta phải làm như vậy. Anh khẽ cười một chút, mang theo sự mờ mịt vô tận.
Tần Minh nhìn Cố Minh nằm trên giường bệnh, cẩn thận dịch chăn cho cậu ta, rồi nói “Nghỉ ngơi cho tốt.” Sau đó xoay người nói với Cố Viêm “Tôi có lời muốn nói với anh.” Cố Viêm gật đầu, cùng Tần Minh rời khỏi phòng bệnh, thuận tay đóng cửa lại.
Trong phòng chỉ còn lại Cố Minh và Lâm Trạch Xuyên. Thấy Tần Minh rời khỏi, Cố Minh cũng không giả chết nữa, một chút ngồi dậy, “Hô buồn chết bản thiếu gia.” Nói xong Cố Minh nhìn thoáng Lâm Trạch Xuyên, có chút kỳ quái nói, “Tiểu Lâm à, cậu thế nào mà vẫn không nhúc nhích như tượng điêu khắc vậy. Nhanh ngồi đi, người không biết còn tưởng rằng bản thiếu gia bắt nạt cậu đấy. Phải biết rằng thiếu gia đây vô cùng thương hương tiếc ngọc nha.”
Lâm Trạch Xuyên vẫn cúi đầu như trước, khóe miệng gian nan cố gắng nặn ra một nụ cười “Ừ.” Đáp ứng một tiếng, theo tay kéo một cái ghế ngồi xuống, nhưng vẫn như trước không ngẩng đầu lên. Nếu Cố Minh nhìn kỹ, sẽ phát hiện sắc mặt Lâm Trạch Xuyên lúc này cực kì khó coi.
Ngay lúc này, ở một góc bên ngoài phòng bệnh, Tần Minh cầm điếu thuốc hít một hơi, nhẹ nhàng phun ra một vòng khói trắng, ánh mắt phức tạp. Tần Minh nhìn về phía Cố Viêm, “Chuyện lần này, là hướng về phía tôi.”
Tần Minh nhíu mi một chút, đem thuốc cầm trong tay bóp tắt, chậm rãi xoa nắn “Chuyện của Cố Minh, tôi rất xin lỗi. Nhưng chuyện này, tôi hy vọng Cố gia không tiếp trực điều tra. Đây chỉ là chuyện của cá nhân tôi.” Góc nhỏ quanh năm ánh mặt trời không chiếu tới, u ám âm trầm, chỉ có ngọn đèn tiết kiệm năng lượng màu trắng đang chiếu. Đầu Tần Minh hơi ngẩng, có lẽ vì tác dụng của ngọn đèn, mà sắc mặt tái nhợt, so Cố Minh đang bị thương càng thêm thảm đạm, “Tôi biết yêu cầu như thế rất quá phận, nhưng …” Tần Minh nhắm mắt lại, môi mỏng gắt gao mím chặt thành một đường thẳng.
“Cố Minh bị thương là do bản thân anh ấy, Cố gia có thể mặc kệ.” Cố Viêm nhẹ nhàng nở nụ cười, ngón tay thon dài nhẹ cong, gõ tay vịn của hàng ghế, “Cái này do Trình gia làm nhỉ. Tuy không có bất kì manh mối nào, nhưng nói về một thế lực chuyên nghiệp lại nhằm vào Tần thiếu, thì cũng chỉ có Trình gia. Tôi tò mò chính là…”
“Nếu không phải Cố Minh đẩy ra anh ra, vậy anh sẽ không trốn đúng không?” Chuyện của Trình Hướng Nam trong giới thượng lưu thủ đô không phải là bí mật. Hai nhà Trình Tần vì thế mà gần như xé rách da mặt, bây giờ ở bên ngoài duy trì sự bình thản, nhưng bên trong mọi người ai cũng biết.
Cố Viêm hiểu rất rõ Cố Minh, nếu không phải vì sự ứng phó tiêu cực của Tần Minh, thì lấy tình cách lười nhác lại sợ đau như Cố Minh, sẽ không đời nào chạy lên đỡ đạn, cho dù Cố Minh thích Tần Minh, thì cũng là khi ngoại lệ họ lâm vào hoàn cảnh bất đắc dĩ.
“Vì sao vậy?” Cố Viêm hỏi.
Tần Minh nhìn thoáng Cố Viêm, “Có phải anh hỏi quá nhiều rồi không.”
Cố Viêm thản nhiên nở nụ cười “Chỉ là muốn kiểm chứng một chuyện mà thôi.”
Cố Minh bị thương không nghiêm trọng lắm, chỉ là cánh tay bị trúng đạn. Con cháu Cố gia ở trong quân đội huấn luyện bị thương còn nghiêm trọng hơn thế, cho nên vết thương nhỏ này Cố gia cũng sẽ không để ở trong lòng, ngay cả cha mẹ Cố Minh cũng không tới đây. Nhưng y đến đây, mà còn mang Lâm Trạch Xuyên theo, chỉ muốn chứng thực một chút chuyện y phán đoán.
Tần Minh cũng không nhận ra lời Cố Viêm nói là gì, anh cùng Cố Viêm quan hệ dù sao cũng hời hợt, không tính toán hỏi sâu vào. Tần Minh biết lần tập kích này là Trình gia phái người làm, anh cũng không muốn tránh. Lâu như vậy, anh cũng mệt mỏi. Nếu như chết có thể giúp anh nhìn thấy Tiểu Nam, thì anh một chút cũng không muốn tránh. Thế giới không có Tiểu Nam, rất lạnh, chỉ có một màu xám đến tịch liêu.
—— thậm chí, trong chớp mắt khi Cố Minh đẩy anh ra, anh vậy mà lại còn oán hận Cố Minh.
Cố Minh bình thường nhìn qua tùy tiện, nhưng tâm tự lại tinh tế ti mỉ kinh người. Tia không vui kia chẳng qua chỉ chợt lóe lên, thế mà Cố Minh lại phát hiện.
Đại thiếu gia vô tư tới vô tâm khi băng bó cánh tay bị thương, dựa vào anh, cười lạnh nhạt, khác với cái vẻ không tim không phổi thường ngày “A Minh, mặc kệ anh có lý do gì, tôi cũng sẽ không mở trừng mắt mà nhìn anh… Khụ khụ… Buông tha sinh mệnh. Quá khứ của anh tôi không kịp tham dự, nhưng tương lai của anh, mặc kệ anh có đồng ý hay không, tôi đều sẽ ở bên anh.” Giọng nói vô lại nhưng mang theo sự cầu khẩn thản nhiên.
Cố Minh cứ như vậy cố chấp nhìn anh, tay phải gắt gao kéo tay áo anh, giống như một đứa trẻ cố chấp, không có được đáp án mình muốn sẽ quyết không bỏ qua.
Anh có chút bất đắc dĩ, nhìn vết thương trên tay Cố Minh, tuy không phải nghiêm trọng lắm, nhưng điều trị chậm trễ, nhiễm trùng sẽ không tốt, anh gật đầu. Lúc này, Cố Minh cười rất vui vẻ.
—— Cố Minh dùng vết thương của mình, đổi lấy sự hứa hẹn của Tần Minh, ôn nhu mà cường ngạnh. Cho dù Tần Minh đồng ý là bất đắc dĩ, nhưng có lẽ thời gian tới sẽ không xảy ra chuyện gì nữa, cũng có thể khiến Cố Minh vui vẻ thật lâu. Dù bị thương, cũng rất đáng giá.
Trong phòng bệnh——
Cố Minh vẻ mặt thỏa mãn ăn cháo, bớt chút thời gian tiếp đón Lâm Trạch Xuyên, “Cháo này không tồi nhé, Cậu cũng ăn một phần đi. A Minh mua hai phần.”
Lâm Trạch Xuyên lúc này đã khôi phục bình thường, chỉ là sắc mặt có chút trắng, không khác nào Cố Minh mặt đang bị thương. Thậm chí Cố Minh vì bị thương mà vui vẻ nên sắc mặt còn tốt hơn Lâm Trạch Xuyên một chút.
“Không cần, tôi không đói bụng.” Lâm Trạch Xuyên đang gọt táo hung hăng đâm một dao lên quả táo, mỉm cười nói.
Cố Minh lần này nheo mắt, cúi đầu giả vờ làm người qua đường. Rõ ràng trước kia nhìn qua là một mỹ thiếu niên nhu thuận, nhưng sao bây giờ sát khí lại nặng như vậy?
—— phòng bệnh quá nguy hiểm, A Minh anh mau trở lại đi. Cố Minh ôm quả táo Lâm Trạch Xuyên vừa gọt xong, mặt trên quả táo còn cắm con dao hoa quả, nội ngưu đầy mặt gọi Tần Minh trở về.
Lúc này, cửa phòng bệnh mở ra. Cõi lòng Cố Minh mang theo thâm tình chờ mong nhìn qua ——
“Cố Viêm, sao lại là cậu. A Minh đâu?” Cố Minh rút dao hoa quả ra, sau đó hung hăng cắn một miếng lên quả táo, nói.
“Anh ta ở bên ngoài, một lát nữa sẽ quay lại đây.” Cố Viêm kéo Lâm Trạch Xuyên, nói với Cố Minh “Xem ra, vết thương của anh khôi phục không tồi. Chúng tôi đi trước đây.”
Cố Minh lại hung hăng cắn một miếng táo, “Cố Viêm cậu là tên hỗn đản, không bị thương cũng bị cậu là cho tức đến nội thương.”
Khi lên xe, Lâm Trạch Xuyên ngồi ghế phó giá nhắm mắt nghỉ ngơi, một lát sau, anh mở mắt “Cố Viêm, anh nhìn tôi làm gì? Không về sao?” Lâm Trạch Xuyên dù nhắm mắt vẫn có thể cảm giác được ánh nhìn của Cố Viêm. Xe đứng tại chỗ, cũng không khởi động máy.
Đầu ngón Cố Viêm trượt dài trên mặt anh, dừng lại trước xương quai xanh “Sắc mặt của em nhìn rất không tốt, không thoải mái sao?”
Lâm Trạch Xuyên nhíu một chút mi, thử ngưỡng ra sau để tránh khỏi tay Cố Viêm, nhưng anh vốn đang dựa vào lưng vào ghế, tránh cũng không tránh được.
Lâm Trạch Xuyên vươn tay, phất móng vuốt quấy rầy của Cố Viêm ra, lại bị Cố Viêm thuận thế nắm chắc, làm thế nào cũng tránh không thoát.
“Cố Viêm, anh uống lộn thuốc?” Lâm Trạch Xuyên nguýt y một cái.
Cố Viêm nhẹ nhàng nở nụ cười “Kỳ quái không phải tôi, mà là em. Nếu em soi gương, sẽ phát hiện sắc mặt của em xấu bao nhiêu.”
“Rõ ràng như vậy sao?” Lâm Trạch Xuyên có chút lúng túng nói.
“Rất rõ ràng.” Cố Viêm buông anh ra, tay đặt trên ót Lâm Trạch Xuyên, thoáng dùng sức, khiến đầu anh không tự chủ đảo về phía trước, môi Cố Viêm lập tức đáp xuống môi anh. Lâm Trạch Xuyên theo bản năng khóa miệng lại.
Tay kia của Cố Viêm ở phần eo anh bấm một cái, khiến anh bị đau phải hít một hơi, Cố Viêm liền thuận thế cạy mở miệng anh. Đầu lưỡi y giống như cái đuôi cá linh hoạt, hoạt động trong miệng anh, chiếm lấy quyền khống chế, một đường công thành đoạt đất.
Nụ hôn thật dài khiến hô hấp của Lâm Trạch Xuyên dần trở nên khó khăn, đến tiếng rên rỉ cũng bị Cố Viêm nuốt vào, hơi nước dâng lên con ngươi, thần trí dần biến mất. Nụ hôn triền miên bá đạo đến khiến người ta hít thở không thông.
Hồi lâu, Cố Viêm mới buông anh ra. Sau khi thoát khỏi Lâm Trạch Xuyên từng ngụm từng ngụm hô hấp hít lấy không khí mới mẻ, từ từ thanh tỉnh. Cố Viêm nhìn Lâm Trạch Xuyên, tay xoa môi anh, khẽ cười “Nhìn như vậy tốt hơn nhiều, sắc mặt hồng nhuận.”
—— tỉnh táo lại Lâm Trạch Xuyên nghĩ đến một màn vừa rồi, liền hận không thể tìm một cái lỗ mà chui vào. Anh vậy mà thiếu chút nữa bị hôn đến hôn mê. Đây đúng là sỉ nhục của nhân sinh——.
“Vô sỉ.” Anh bỏ tay ra Cố Viêm, trừng mắt liếc Cố Viêm một cái. Chỉ tiếc bị hôn đến mức hiện giờ con ngươi vẫn còn mang theo hơi nước thế nên một chút lực sát thương cũng không có, ngược lại càng làm người ta muốn hung hăng chà đạp.
Cố Viêm nắm cằm anh, trong mắt ẩn hiện quang mang nguy hiểm “Đừng nhìn tôi như vậy, nếu không đừng trách tôi xử lý em ngay tại đây.”
Lâm Trạch Xuyên sao có thể bị lời này của Cố Viêm uy hiếp, đang muốn mở miệng, nhưng khi ánh mắt anh nhìn về phía Cố Viêm, lại thức thời ngậm miệng.
—— Khi Lâm Trạch Xuyên chống lại ánh mắt ấy, trực giác liền nói cho anh biết. Lúc này Cố Viêm rất nguy hiểm.
Cố Viêm sờ bờ môi của anh, mỉm cười “Lúc này mới ngoan.”