Cố Minh gào khan một trận, cuối cùng cũng yên tĩnh. Cố Viêm tiếp tục bàn chuyện với Mạc An, Lâm Trạch Xuyên tiếp tục ngủ. Vì triệt để bị bỏ qua, Cố Minh nhìn trái nhìn phải một lúc, vẫn không thấy có ai để ý đến mình, ủy khuất ngồi xổm trong góc vẽ vòng vòng.
Đợi khi Lâm Trạch Xuyên tỉnh lại, đã là hoàng hôn. Anh ngáp dài một cái, cảm thấy giấc ngủ này thật thoải mái.
Anh đi về phía Cố Viêm “Hai người còn chưa nói xong?”
Cố Viêm thấy anh tỉnh lại, cười nói “Không còn chuyện gì quan trọng. Ngủ thoải mái không?”
Lâm Trạch Xuyên lại nhẹ nhàng ngáp một cái “Ừ.”
“Sắc trời cũng không còn sớm, trở về thôi, cẩn thận cảm lạnh.” Cố Viêm nhìn thoáng Lâm Trạch Xuyên, Lâm Trạch Xuyên chỉ mặc một cái áo sơmi.
Lúc này, Cố Minh đang gục trên mặt bàn không cam lòng nhảy ra “Cố Viêm, cậu là cái đồ trọng sắc khinh anh em, bản thiếu gia ở nơi này cả ngày, cũng không thấy cậu quan tâm một chút nào.”
Sau khi anh ta nói xong, ánh mắt Lâm Trạch Xuyên, Cố Viêm và Mạc An đều nhìn về phía Cố Minh. Khi đại thiếu gia Cố Minh tới đây, chỉ mặc một cái cái quần bơi bông hoa lớn, cởi trần thân trên.
Cố Viêm nhìn thoáng Cố Minh “Đảo Tahiti nhiệt độ ngày và đêm chênh lệch không lớn lắm, anh thì da dày thịt béo, cũng có chuyện gì lớn đâu.”
Cố Minh “…” Cái này gọi là phân biệt đối xử, phải không!
Lâm Trạch Xuyên cao thấp đánh giá Cố Minh một cái, khó có được một lần gật đầu đồng ý với Cố Viêm.
Bốn người rời khỏi đảo trở về khách sạn.
Cố Viêm đặt một bàn tại khách sạn Pháp ở gần đó. Bốn người sau khi trở về phòng thu thập một chút, thì tới bàn đặt trước dùng cơm. Mạc An vì có việc, nên chưa tới. Mà Cố Minh vốn tính toán lôi kéo Tần Minh cùng đi, nhưng không tìm được Tần Minh, đành phải tới một mình.
“Mấy ngày nay A Minh không biết đang làm gì, luôn tìm không thấy người.” Cố Minh một bên cắt tảng thịt bò một bên oán giận, “Đường dây điện thoại thì luôn bận.”
Lâm Trạch Xuyên và Cố Viêm tư thế dùng cơm tao nhã, ai cũng không để ý đến oán giận của Cố Minh.
Ngay khi Cố Minh đang oán giận, thì điện thoại di động của anh ta vang lên. Cố Minh lập tức ném dao nĩa, lấy điện thoại ra, nhìn tên một chút, nở nụ cười bắt điện thoại “A Minh —— “
Cố Minh nghe điện thoại, sau đó trầm mặc, nụ cười trên mặt cũng dần dần biến mất.
Cố Minh bình thường vần luôn huyên náo ầm ĩ khi nhận được điện thoại của Tần Minh vậy mà cổ họng lại không phát được tiếng nào, Lâm Trạch Xuyên vài ngày này đều bị Cố Minh làm phiền cũng có chút giật mình, ngẩng đầu nhìn thoáng Cố Minh.
Sắc mặt Cố Minh mất mát còn mang theo sự u ám, nhếch môi. Hình như bên kia điện thoại điện thoại Tần Minh đã nói xong, Cố Minh nhẹ nhàng cười một chút, nhưng hai con ngươi một mảnh lạnh băng “Tần Minh, ngày cả khi cậu rời đi cũng không muốn đối mặt nói với tôi? Một cú điện thoại thì coi như đuổi tôi đi? Cậu xem tôi là cái gì?”
Cố Minh tiếp tục nghe điện thoại, sau đó nói tiếp “Tôi đã cho rằng chúng ta là bạn ——” Cố Minh lạnh lùng nở nụ cười, “Ở trong lòng cậu, có phải bất kì ai hay bất cứ chuyện gì, đều quan trọng hơn tôi phải không?”
Cố Minh lẳng lặng nghe điện thoại, sau đó sắc mặt bình tĩnh cúp điện thoại.
Cố Minh nhìn thoáng Cố Viêm, nói “Tần Minh đang ở sân bay, nửa giờ sau sẽ lên máy bay.”
“Lựa chọn thế nào, là ở anh.” Cố Viêm nhẹ uống một ngụm rượu đỏ, thản nhiên nhìn Cố Minh.
Cố Minh gọi phục vụ đến, gọi một chai Brandy(1), nở nụ cười “Anh có đi hay không, thì sẽ thay đổi được kết quả hay sao?”
(1) Brandy: là tên gọi chung của các loại rượu mạnh được chế biến từ sự chưng cất của rượu vang hoặc từ trái cây nghiền nát rồi ủ lâu trong thùng gỗ một thời gian (ủ ít nhất là hai năm).
“Con đường này là do anh chọn.” Cố Viêm thản nhiên nói.
“Đúng vậy, là chính anh chọn.” Cố Minh nhìn chất lỏng trong ly đế dài, nhẹ nhàng nói, “Đã lâu như vậy, anh cho rằng ít nhất cậu ta có thể có một chút ——” thanh âm của Cố Minh dần thấp xuống, sau đó uống một hơi cạn sạch rượu trong ly.
“Vẫn luôn là anh đuổi theo bước chân của cậu ta, nhưng lại phát hiện cậu ta chưa bao giờ dừng lại chờ ai.” Ánh mắt của Cố Minh dần mơ màng. Anh ta lại uống hơn nửa ly rượu.
Rút đi tầng kia ngụy trang đại thiếu gia cợt nhả, đây mới chân chính là Cố Minh nhỉ.
Lâm Trạch Xuyên mỉm cười, dưới ánh đèn phòng mông lung lộ ra sự lạnh lùng vô tình “Cầu mà không được, lại không nỡ buông tay. Có đáng giá không?” Anh nhìn quá trình Cố Minh theo đuổi Tần Minh, từ Trung Quốc đến đảo Tahiti. Thậm chí có lẽ còn sớm hơn, khi anh chưa từng biết Tần Minh làm những gì, thì có lẽ ở đó đã có hình ảnh của Cố Minh.
Cố Minh tuy mặt ngoài cợt nhả, nhưng sâu trong nội tâm của anh ta đều là con cháu thế gia nên lại càng thêm kiêu ngạo. Một người kiêu ngạo như vậy, buông tha tất cả cũng chỉ vì muốn người nọ liếc mình một cái.
—— đáng giá không? Vì người như Tần Minh? Đây mới là điều Lâm Trạch Xuyên chân chính muốn hỏi lại nói không ra lời.
Cố Minh ánh mắt dần xa xăm, giống như đang hồi tưởng lại những chuyện thật lâu trước kia. Anh ta cũng không trực tiếp trả lời Lâm Trạch Xuyên, mà nhớ lại rồi nói “Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu ấy, là ở trong quân đội.” Cố Minh lại uống một ngụm rượu, rượu trợt xuống, kết hầu cũng cao thấp hoạt động “Cậu ấy đứng dưới ánh mặt trời, chói mắt như vậy. Thần sắc tuy lạnh lùng, nhưng lại khiến người ta nhịn không được muốn tiếp cận. muốn đến gần, chỉ là muốn đến gần một chút.”
Cố Minh ngẩng đầu, nhìn về phía Lâm Trạch Xuyên, ánh mắt mang quang mang theo khó nén “Cậu có biết tâm tình như vậy không? Cái này có phải tâm tình của cậu không?”
—— làm sao có thể không có? Lần đầu tiên anh nhìn thấy Chu Vũ Đồng, anh cho rằng anh đã tìm được người anh muốn tìm. Kết quả thì sao? Lại giống như một truyện cười, đó là chuyện cười cùng anh đi cả đời. Nhân sinh ngắn ngủi khi anh còn sống.
Cố Minh nở nụ cười “Cho nên cậu sẽ không hiểu …”
“Bây giờ như vậy, còn muốn tiếp tục sao?” Lâm Trạch Xuyên ảm đạm cười, rũ mi mắt che đi con ngươi, không có ai đoán được nhưng ý nghĩ ở trong lòng anh.
“Cho nên tôi nói cậu sẽ không hiểu —— cái loại tâm tình này.” Cố Minh chuyển cái ly trong tay, “Tôi sao có thể buông tha được?”
Lâm Trạch Xuyên nhẹ nhàng nở nụ cười, không tiếp lời Cố Minh.
—— không phải không hiểu, mà đã trải qua tất cả rồi. Ánh hào quang đó khiến người ta hoa mắt thần trí say mê nhưng sau lưng máu tươi đầm đìa, Cố Minh không trải qua, cho nên anh ta chỉ có thấy được ánh hào quang, mà không có nhìn thấy máy chảy ở phía sau.
Khoa Phụ chạy theo mặt trời mà chết dưới mặt trời(2), đó chính là kết cục.
(2) Khoa Phụ không tự lường được sức mình, muốn đuổi theo bóng mặt trời. Anh ta chạy mãi, chạy mãi đến tận nơi mặt trời gác bóng. Khát nước quá anh ta đi tìm nước uống. Chạy ra sông Hoàng, sông Vị, uống cạn hết nước vẫn chưa thấy đủ, anh ta liền chạy lên phía Bắc, muốn đến đầm lớn để uống. Thế nhưng chạy đến giữa đường đã ngã lăn ra chết. (Một điểm tích nổi tiếng của Trung Quốc, ai coi Truyền Kỳ NaTra chắc cũng biết đến nhân vật này)
Từ nhà ăn đi ra, đem Cố Minh say không còn biết gì đưa về phòng. Cố Minh khi say rượu coi như không tệ, không say khướt không nói mê, chỉ hơi mơ hồ. Khi nằm trên giường ngủ, tư thế cũng rất quy củ.
“Thật nhìn không ra.” Lâm Trạch Xuyên nhìn tư thế ngủ quy củ của Cố Minh, cảm thán một câu. Vốn cho rằng đại thiếu gia Cố Minh sau khi say rượu nhất định sẽ phát điên khiến người đau đầu.
“Cố Minh khi còn bé không phải như thế này.” Cố Viêm nói.
“Hả?” Lâm Trạch Xuyên tò mò nhìn về phía Cố Viêm.
“Cố Minh khi còn bé rất yên tĩnh, có chút tự bế. Bác cả của tôi tìm đến rất nhiều bác sĩ tâm lý cho anh ấy, đều không có tác dụng.” Cố Viêm hồi tưởng Cố Minh khi còn bé, nhẹ nhàng nở nụ cười “Sau này Cố Minh dần sáng sủa hơn, mãi cho đến sau này thì trở nên ầm ĩ đến mức bác cả cũng chịu không nổi, bắt anh ấy lại ném vào quân đội.”
Lâm Trạch Xuyên nhìn thoáng Cố Minh đang ngủ rất quy củ “Thật đúng là hai kiểu cực đoan.” tư thế ngủ thế này, giống như trước kia nhút nhát không cởi mở. Cố Minh cho tới bây giờ chưa từng từ bỏ quá khứ.
“Chúng ta đi ra ngoài một chút.” Cố Viêm nói.
Lâm Trạch Xuyên gật đầu, hai người ra khỏi phòng Cố Minh.
Trăng sáng treo cao, chiếu vào mặt biển xanh biếc, những gợn sóng nổi lên. Cảnh đêm trên đảo Tahiti lãng mạn mà say lòng người.
Cố Viêm dắt tay Lâm Trạch Xuyên bước chậm chậm trên bãi biển, tựa như một đôi tình nhân đúng nghĩa. Nhận thức như vậy khiến Lâm Trạch Xuyên trong chớp mắt không được tự nhiên, anh muốn rút tay ra khỏi tay Cố Viêm.
Giống như cảm giác được ý nghĩ của Lâm Trạch Xuyên, tay Cố Viêm dần dùng sức, không cho Lâm Trạch Xuyên tránh thoát. Cuối cùng Lâm Trạch Xuyên không giãy dụa nữa, tay Cố Viêm cũng không dùng sức nữa.
“Tâm tình của Cố Minh, em thật sự không hiểu sao?” Cố Viêm bỗng nhiên mở miệng.
Lâm Trạch Xuyên kinh ngạc nhìn thoáng Cố Viêm. Khi ở nhà ăn, anh và Cố Minh nói chuyện Cố Viêm không nói một câu nào. Anh cho rằng Cố Viêm đối với những chuyện này luôn giữ thái độ lãnh đạm không nhìn đến. Nhưng không nghĩ tới khi hai người họ ở một mình cùng nhau lại hỏi như vậy.
“Ừ.” Lâm Trạch Xuyên thuận miệng đáp.
Cố Viêm cười cười, nhìn anh một cái, không nói gì thêm.
Lâm Trạch Xuyên nhìn Cố Viêm, đột nhiên có chút tò mò. Cố Viêm hình như luôn bình tĩnh như thế này, có lẽ không có chuyện gì có thể khơi mào cảm xúc của y. Đôi khi, anh cũng nhịn không được muốn đánh nát cái mặt nạ bình tĩnh của Cố Viêm, muốn nhìn y như một người bình thường xem khi Cố Viêm bị cảm xúc trong lòng dây dưa chi phối thì sẽ thế nào.
“Anh thì sao?” Lâm Trạch Xuyên hỏi, “Chẳng lẽ anh hiểu?”
“Tôi biết.”
Cố Viêm trả lời khiến Lâm Trạch Xuyên thực sự kinh ngạc, “Ý của anh là anh có thể hiểu được, cũng như anh đã từng có?” Lâm Trạch Xuyên nghĩ chuyện này thật tốt. Anh cho rằng Cố Viêm đối với tình cảm chỉ đạm mạc, tất cả đều không thèm để ý. Nên khi nghe câu trả lời của Cố Viêm khiến Lâm Trạch Xuyên bất ngờ đến cực điểm.
“Tôi đã từng có.” Cố Viêm khẽ nở nụ cười. Giống như đang nghĩ về cái gì, nụ cười của y dịu dàng mà nhu hòa, đôi mắt mềm mại như ánh trăng. Biểu tình như vậy Lâm Trạch Xuyên chưa từng nhìn thấy trên mặt Cố Viêm.
“Vừa thấy đã yêu hả?” Lâm Trạch Xuyên khẽ cười.
“Xem như vậy.” Cố Viêm nói.
“Tôi có thể biết đó là ai không?” Lâm Trạch Xuyên hỏi.
Đầu ngón tay Cố Viêm nhẹ xẹt qua chiếc nhẫn trên tay Lâm Trạch Xuyên “Rồi em sẽ biết.”
“Có chút.” Lâm Trạch Xuyên nói. Anh đúng là rất ngạc nhiên, tóm lại là người như thế nào mới có thể làm cho Cố Viêm sống động như thế này. Anh nở nụ cười một chút, xem nhẹ tia khác thường chạy qua trong lòng.
Cố Viêm thản nhiên nở nụ cười “Bây giờ vẫn chưa phải lúc.”