Trong văn phòng Giang Ấn Thiên, Giang Ấn Thiên và Trần Hi Hàm đều có mặt, một người là đại diện của Lâm Trạch Xuyên, một người là trợ lý của Lâm Trạch Xuyên, cho nên họ cùng xuất hiện trong văn phòng Giang Ấn Thiên, xem như rất bình thường. Nhưng khi Lâm Trạch Xuyên đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy hai người họ lại ngây ra một lúc.
“Mọi người nhìn tôi làm gì?” Lâm Trạch Xuyên bước vào, thấy hai người kia ngồi sau bàn công tác, cùng nhìn về phía mình, tư thế đó có lẽ là đang chờ đợi anh.
Giang Ấn Thiên đẩy kính mắt, thấu kính hình như còn lóe lên một chút, anh ta ôn hòa cười nói với Lâm Trạch Xuyên “Ngồi.”
Lâm Trạch Xuyên hồ nghi nhìn hai người, rất không thích hợp nhé ——
Tư thế của hai người kia, có chút hơi giống như đang bức cung.
Xem chừng hai người này vì trước đó anh đột nhiên rời khỏi tiệc rượu của lễ trao giải điện ảnh Kim An, để bọn họ phải giải quyết hậu quả nên chuẩn bị bức cung. Bình thường người làm sai gặp được tình trạng bức cung thế này, sẽ rất nghe lời ngoan ngoãn nói ra mọi chuyện, sau đó cố gắng giải thích, nhưng càng giải thích thì càng chứng minh mình chột dạ ở trước mặt họ càng yếu ớt vô lực.
Vốn nghĩ tới buổi tối điên cuồng hôm qua Lâm Trạch Xuyên liền chột dạ, cũng không ngồi xuống nói chuyện với Giang Ấn Thiên. Như vậy tuyệt đối sẽ bị hai người kia xoay vòng quanh.
Lâm Trạch Xuyên tìm phương pháp trái ngược, hóa bị động thành chủ động đến trước bàn làm việc, tay chống bàn, khẽ cười, “Có vấn đề gì trực tiếp hỏi đi.”
Tình cảnh không hợp khác với dự đoán, Giang Ấn Thiên và Trần Hi Hàm liếc nhìn nhau. Bởi vậy, hai người lập tức bị công phá, nên tư thế thẩm vấn coi như có chút khí thế tan thành mây khói.
Giang Ấn Thiên khụ một chút “Buổi tối hôm qua sao bỗng nhiên lại rời đi?”
Lâm Trạch Xuyên mỉm cười một chút, không trả lời ngay vấn đề của Giang Ấn Thiên, mà quay lại sô pha, ngồi xuống. Sau đó lấy trà được pha trên bàn, chậm rãi uống một ngụm.
Này, tư thế của hai người kia không chút thay đổi, trừng mắt nhìn Lâm Trạch Xuyên chờ câu trả lời.
Khi Lâm Trạch Xuyên cúi đầu uống trà, khóe miệng nhẹ nhàng gợi lên, chỉ có chút công lực nhự vậy mà muốn ép hỏi anh? Vẫn còn quá non.
Lâm Trạch Xuyên buông cái chén xuống, trong mắt xẹt qua một tia bi thương “Bởi vì ở lễ trao giải, tâm tình không tốt lắm, cho nên không có hứng tham gia tiệc rượu.” Lâm Trạch Xuyên rời đi đúng là vì tâm tình không tốt, anh không nói sai.
Giang Ấn Thiên lý giải, gật đầu an ủi “Tôi cảm thấy cậu diễn không tệ. Lần này không đoạt giải đúng là rất đáng tiếc… Cậu cũng đừng quá khổ sở.”
—— cảnh giới nói dối cao nhất là gì? Mơ hồ chân thật và giả dối, dùng sự chân thật nhất nói ra để che dấu chân tướng. Không để người khác sinh ra sự hoài nghi. Bởi vì tất cả mọi thứ đều là nói thật.
Lâm Trạch Xuyên nhẹ nhàng thở dài hơi, giống như mang theo sự tiếc nuối vô tận…
Triệu Tân Đức huấn luyện diễn xuất cho Lâm Trạch Xuyên tuyệt đối có hiệu quả rất rõ ràng. Một màn này nếu như bị người khác biết được chân tướng, nhất định sẽ tỏ vẻ —— điện ảnh tạo nên ảnh đế? NO! Sinh hoạt mới thật sự tạo nên ảnh đế! Chỉ tiếc, kẻ chân chính biết được, cũng chỉ có một mình Lâm Trạch Xuyên. Nếu cố gắng tính thêm một người…, thì có lẽ Cố Viêm sẽ biết được một nửa.
Nếu Lâm Trạch Xuyên sớm diễn xuất được như thế này, thì có lẽ giải thưởng nam diễn viên phụ xuất sắc lần này, cũng không phải không có khả năng…
Trần Hi Hàm cũng an ủi “Thật ra cậu diễn rất khá rồi, nhất định bởi vì có nội tình cho nên mới không lấy được giải thưởng.”
Hai người bọn họ đã hoàn toàn quên mục đích chủ yếu ban dầu.
Lâm Trạch Xuyên dường như nhờ an ủi của bọn họ, mà bi thương trong mắt đã rút đi, nhưng lời Trần Hi Hàm nói khiến anh hắc tuyến. Khi anh diễn《 Tiềm hành 》, kĩ năng diễn xuất thế nào trong lòng anh hiểu rõ nhất. Cho dù đến phần sau của《 Tiềm hành 》, diễn xuất của anh cũng coi như miễn cưỡng đủ tư cách. Bởi vì còn có chế tác hậu kỳ, cho nên khi nhìn trên màn ảnh lớn, cũng không tính là rất tệ. Tuy bọn họ bình luận một cảnh cuối cùng anh diễn cái chết của Triệu Lâm phá lệ vượt lên… Lâm Trạch Xuyên tỏ vẻ cái này thật sự chỉ là trùng hợp, không phải do thực lực. Nhưng những người cạnh tranh giải thưởng nam diễn viên phụ xuất sắc nhất, trừ anh ra tất cả đều là diễn viên có thực lực.
Nếu anh lấy được giải thưởng, thì mới là tấm màn đen nghiêm túc nhỉ(1)…
(1) Ý nói nếu anh Xuyên lấy được giải thưởng mời là đi cửa sau hoặc có nội tình á
Cho nên Lâm Trạch Xuyên không có giải thưởng cũng phá lệ rất bình tĩnh. Chính là biểu hiện này ở trong mắt người khác, thì biến thành cố nén bi thương… Lâm Trạch Xuyên nhìn thấu ý nghĩ của bọn họ, nhưng không giải thích. Hiệu quả anh muốn chính là cái này.
—— có đôi khi, hiểu lầm cũng rất tốt đẹp. Giải thích mới là dư thừa.
Làm một người mới tiếp xúc với màn ảnh lớn, lần đầu tiên quay phim điện ảnh đã được đề danh tại hai hạng mục của giải thưởng điện ảnh quyền uy nhất trong nước, cho dù cuối cùng không lấy được giải thưởng, cũng là sự ao ước trong mắt những người mới.
Đặc biệt lúc này đây, Lâm Trạch Xuyên được đề cử ở hai hạng mục, không thể không nói vận khí cũng chiếm tỉ lệ rất lớn. Đầu tiên là có mặt trong một bộ phim điện ảnh rất xuất sắc, chất lượng khả quan, đội hình diễn viên hùng hậu. Mà điều thực sự nâng số lượng phòng bán vé chính là danh tiếng của đạo diễn Vương Phi, còn có lực lượng ủng hộ mạnh mẽ của Chu Vũ Đồng và Tạ Phỉ. Tiếp theo là vai diễn của Lâm Trạch Xuyên rất cao cả hơn nữa anh vốn có khuôn mặt xinh đẹp, rất có duyên trong mắt người xem. Sau đó chính là vận khí thật sự không tệ —— đặc biệt cảnh diễn cuối cùng đánh bậy đánh bạ.
Lâm Trạch Xuyên hiểu rất rõ nguyên nhân trong đó. Anh cười cười, lúc này coi như là tập luyện, lần tiếp theo khi anh xuất hiện tại thảm đỏ Kim An, đó mới chính là lúc bắt đầu.
Lâm Trạch Xuyên dựa vào sôpha, giương mắt nhìn thoáng hai người phía trước “Đừng dùng vẻ mặt đồng tình nhìn tôi, tất cả đều đã qua.”
Tuy đây là hiệu quả anh hy vọng đạt được, nhưng mặc cho ai bị ánh mắt đồng tình an ủi này nhìn một thời gian dài, cũng sẽ chịu không nổi.
Giang Ấn Thiên ho khan che dấu sự xấu hổ “Ừ… Cậu không cần để ý.”
Lâm Trạch Xuyên “…” Anh vốn không để ý, anh để ý chính là hai người bọn họ dùng ánh mắt đồng tình dính trên người anh rất lâu.
Trần Hi Hàm hiểu rõ cúi đầu làm bộ như đang chỉnh lý văn kiện.
Nhưng hai người này quá mức tận lực rồi, khiến cho biểu tình của họ tương đối mất tự nhiên.
Lâm Trạch Xuyên không nói gì nhìn hai người, nếu người không rõ chân tướng thấy một màn như vậy, còn tưởng rằng Lâm Trạch Xuyên vừa bức cung bọn họ ấy chứ.
Anh lại uống một ngụm trà, sau đó nói “Giang ca, anh gọi tôi tới công ty là vì chuyện này sao?”
Giang Ấn Thiên lắc đầu, tuy cái này chỉ coi như là một chuyện trong đó, nhưng anh ta cũng không thể thừa nhận. Anh ta muốn lấy công việc người đại diện làm đầu, không phải cái kẻ nói tào lao bát quái như đại diện vương bài Tưởng Thanh Thành…
Đáng thương đồng chí Giang Ấn Thiên đã bị Lâm Trạch Xuyên làm cho hôn mê. Anh ta hoàn toàn quên mất mục đích anh ta quan tâm nhất rằng lúc ấy Lâm Trạch Xuyên vì sao lại đột ngột rời đi, đây cũng chính là một phần trong phạm vi công tác của chính bản thân anh ta.
“Là như vậy.” Giang Ấn Thiên nhìn tài liệu trong tay một chút, sau đó tiếp tục nói, “Có một bộ phim điện ảnh muốn thử vai.”
Lâm Trạch Xuyên giương mắt nhìn về phía Giang Ấn Thiên. Bây giờ tuy anh không tính là rất nổi tiếng, nhưng cũng không thể nói là vô danh tiểu tốt, bình thường đều có các kịch bản phim tìm đến anh. Anh bây giờ còn chưa chính thức tiếp nhận một bộ phim nào, nhưng kịch bản có thể lựa chọn ở trên tay anh không ít. Anh vẫn chưa tìm được kịch bản khiến anh vừa lòng, cho nên không vội vã nhận một bộ phim nào.
Trên cơ bản Giang Ấn Thiên có cùng ý kiến với anh. 《 Tiềm hành 》 là một điểm khởi đầu không tồi. Nếu anh muốn phát triển tốt, thì các tác phẩm tiếp theo cũng phải ‘đầy đủ’. Như vậy mới có thể chân chính bước chân vào trong giới điện ảnh. Nếu không nắm chắc cơ hội này thì những giai đoạn quan trọng tiếp theo, rất có khả năng sẽ giống như sao băng chợt lóe rồi biến mất, nổi tiếng nhất thời sau đó lại trở thành một diễn viên hạng hai thì chẳng ra làm sao. Đây là vết xe đổ của rất nhiều minh tinh.
Mà hiện tại Giang Ấn Thiên trịnh trọng nói chuyện như vậy lại nói về một bộ phim điện ảnh với anh, có thể thấy trình độ quan trọng như thế nào.
Nghĩ đến bộ phim điện ảnh này Giang Ấn Thiên cực kỳ xem trọng. Nên cũng hơi mào lòng hiếu kỳ của Lâm Trạch Xuyên.
“Bộ phim điện ảnh nào?” Lâm Trạch Xuyên khóe mắt khẽ cong, cười nhẹ nói.
“《Bí mật sương mù》.” Giang Ấn Thiên nói.
Lâm Trạch Xuyên cười cười “Nghe tên, hình như cùng một thể loại với《 Tiềm hành 》. Tuy quay cùng một thể loại hình điện ảnh thì rất dễ lấy được nhân khí, nhưng cũng dễ khiến người xem nhàm chán.”
Giang Ấn Thiên lắc lắc đầu “Có thể nói là cùng một thể loại với《 Tiềm hành 》, nhưng cũng có thể nói không phải.”
“À?” Lâm Trạch Xuyên thẳng lưng lên, “Nói như thế nào?” Anh vươn ra tay, Giang Ấn Thiên hiểu ý, đưa tư liệu về 《Bí mật sương mù》cho anh.
Lâm Trạch Xuyên nhìn tài liệu trong tay, Giang Ấn Thiên ở một bên giải thích “《 Tiềm hành 》 là phim xã hội đen, 《Bí mật sương mù》 lại là phim về đặc công. Thể loại khác nhau, nhưng cũng có một chút giống nhau, dù giống nhau khá nhiều, cả hai đan xen vào nhau. Cho nên cậu không cần lo lắng người xem cảm thấy chán, hơn nữa còn có thể lưu lại nhận thức về cậu trong《 Tiềm hành 》cho người xem.”
Lâm Trạch Xuyên nhìn tư liệu một chút, hoàn toàn hiểu được nguyên nhân vì sao Giang Ấn Thiên lại coi trọng bộ phim này. Nếu như anh biết trước tin tức này, anh cũng nhất định sẽ nói cho Giang Ấn Thiên anh muốn đi thử vai.
Đạo diễn bộ phim điện ảnh này là đạo diễn nổi tiếng Vu Nhạc Dương. Thứ Vu Nhạc Dương am hiểu nhất chính là các động tác trong phim, cũng là đạo diễn nổi danh ở phương Tây nhờ dựng các cảnh đánh nhau. Phim điện ảnh của anh ta, đặc biệt cần các động tác, ở phương đông hay phương tây đều rất được hoan nghênh. Điện ảnh của anh ta là đại biểu cho sự bạo lực duyên dáng, động và tĩnh, dữ dội và thanh lịch, sống hay chết, chính nghĩa và tà ác đan xen hỗn hợp, bóng tối lãng mạn, tạo nên một màu đen giống như cái lạnh. Khiến người ta lâm vào sợ hãi và điên cuồng.
Khác với phim của Vương Phi mang tính chất thương nghiệp trầm trọng, tuy Vu Nhạc Dương cũng coi trọng phòng vé, nhưng điện ảnh của anh ta được mài giũa cẩn thận, chất lượng tương đối bảo đảm. Là điển hình cho một đạo diễn vẹn toàn từ phòng bán vé cao cho đến chất lượng tốt. Vương Phi một năm có thể ra 3 bộ phim điện ảnh, mà Vu Nhạc Dương thì ba năm mới có một bộ.
《Bí mật sương mù》 chính là bộ phim Vu Nhạc Dương đã chuẩn bị sau ba năm. Sau khi quay xong một bộ phim, Vu Nhạc Dương yên lặng ba năm, chuyên tâm chuẩn bị cho《Bí mật sương mù》.
Bây giờ tất cả đã sẵn sàng,《Bí mật sương mù》bắt đầu công khai tuyển diễn viên thử vai.
Lâm Trạch Xuyên nhìn tài liệu trong tay, lâm vào suy tư. Từ tư liệu có thể thấy được, những nhân vật sừng sỏ tham ra thử máy《Bí mật sương mù》không hề ít, về phần chọn nhân vật nào để thử máy thì mới là quan trọng.
《Bí mật sương mù》 Mặc dù nhân vật thử máy không ít, nhưng nam nhân vật chính cũng đã sớm được xác định rồi, là do Vu Nhạc Dương tự mình chọn lựa. Hiện nay còn chưa công khai.
Lâm Trạch Xuyên cũng không cảm thấy đáng tiếc, cho dù nam nhân vật chính chưa xác định, anh cũng sẽ không đi thử nhân vật này. Điện ảnh chế tác để hướng ra thị trường quốc tế, lấy thực lực và danh khí của anh bây giờ căn bản không gánh vác được, huống hồ trong đó còn có lợi ích rắc rối phức tạp. Không có đủ thực lực, không biết tự lượng sức mình cái giá phải trả sẽ không phải là nhỏ.