Lâm Trạch Xuyên nghĩ đến mọi khả năng sau khi bị Tần Minh nhận ra, nhưng thật không ngờ mọi chuyện lại thế này. Cho nên khi Tần Minh hôn lên môi anh, bởi vì quá mức kinh ngạc mà ngu ngơ tại chỗ. Tần Minh vậy mà…
Quen biết Tần Minh tới gần hai mươi năm, anh chưa từng phát giác. Là do anh quá trì độn, hay do Tần Minh che dấu quá tốt? Nhưng chỉ trong chớp mắt, Lâm Trạch Xuyên đã phản ứng lại, tay quét ngang, khuỷu tay đánh tới phía bụng Tần Minh.
Tần Minh vươn tay, nắm chắc cánh tay Lâm Trạch Xuyên đánh úp về phía mình, sau đó chuyển tay của Lâm Trạch Xuyên ra phía sau lưng, khiến cho Lâm Trạch Xuyên không thể động đậy. Con ngươi màu nâu đậm mông lung như một tầng sương, nhìn không ra vui buồn, thấp giọng cười nói “Tiểu Nam, em xem ngay cả cách thức tập kích người ta cũng không thay đổi.”
Lâm Trạch Xuyên tránh một chút, nhưng không cách nào tránh ra khỏi sự rằng buộc của Tần Minh. Cho dù trước kia là Trình Hướng Nam, cũng chưa chắc có thể đánh lại được Tần Minh, đừng nói gì đến hiện nay đổi thành thân thể Lâm Trạch Xuyên dáng người gà luộc.
“Anh sẽ không buông tha.” thân thể Tần Minh hơi nghiêng về phía trước, hai thân thể dường như muốn dán lại với nhau, “Anh sẽ không bao giờ để mất em.”
Môi anh ta nhẹ nhàng ấn một cái hôn lên trán Lâm Trạch Xuyên, thấp giọng nỉ non, “Anh không chịu được…”
Lâm Trạch Xuyên nghiêng đầu sang một bên, né tránh sự tiếp xúc với Tần Minh. Tần Minh cũng không tức giận, cúi đầu, đôi môi nhẹ sát qua đường cong duyên dáng nơi cổ vì nghiêng đầu mà lộ ra của Lâm Trạch Xuyên, mềm nhẹ như lông vũ. Cảm giác tê dại từ nơi tiếp xúc nhanh chóng khuếch tán, khiến Lâm Trạch Xuyên sợ run một chút. Lập tức, toàn bộ thân thể Lâm Trạch Xuyên… cứng đờ.
Tần Minh như vậy vừa quen thuộc lại xa lạ, khiến anh thật không thể thích ứng.
“Tần Minh, anh hại chết tôi còn chưa đủ. Bây giờ lại muốn cưỡng ép tôi?” Lâm Trạch Xuyên quay đầu lại, sẵng giọng đôi mắt chống lại đôi mắt Tần Minh.
Nếu Lâm Trạch Xuyên nói thẳng ra như vậy, thì có nghĩa anh đã thừa nhận mình là Trình Hướng Nam. Trước mặt có nhiều chứng cớ, cho dù anh cứng rắn không thừa nhận mình là Trình Hướng Nam, chẳng qua cũng chỉ là sự giãy dụa yếu ớt vô lực vô dụng mà thôi. Khi không nắm chắc tất cả mọi thứ, Tần Minh sẽ không ngả bài với anh như bây giờ.
Tần Minh sớm đã nhận định anh là Trình Hướng Nam, không cần anh thừa nhận, anh ta chỉ báo cho anh biết.
Lâm Trạch Xuyên nói khiến đồng tử Tần Minh nhanh chóng co rút, thân thể cũng cương cứng một chút, lập tức thống khổ nhắm hai mắt lại.
“Anh không hề muốn hại chết em.” âm thanh của Tần Minh hơi hơi khàn khàn, tối nghĩa. Cũng chỉ có Trình Hướng Nam, mới có thể một câu khiến Tần Minh thương tích mình đầy.
Anh ta lại lắc đầu, “Anh sẽ không cưỡng ép em.”
“Phải không?” khóe miệng Lâm Trạch Xuyên gợi lên, “Vậy để tôi rời khỏi nơi này.” Anh không muốn ở lại đây, một phút đồng hồ cũng không.
Tần Minh mỉm cười, sâu trong đôi mắt là sự bi thương nồng đậm, “Ngoại trừ việc để em đi, tất cả những thứ khác anh sẽ đồng ý.”
Lâm Trạch Xuyên nhẹ nhàng nở nụ cười, lạnh lùng trào phúng “Thật sự không cưỡng ép tôi. Chờ khi tôi đề nghị một yêu cầu, anh sẽ không nói, ngoại trừ cái này, cái gì anh cũng có thể cho tôi?”
Đầu ngón tay Tần Minh xoa nhẹ lên khuôn mặt Lâm Trạch Xuyên, thật cẩn thận dè dặt giống như đối với đồ sứ dễ vỡ, “Anh biết em không tin anh. Nhưng không sao hết, anh sẽ khiến em tin tưởng anh.”
Lâm Trạch Xuyên nhìn Tần Minh, cảm thấy Tần Minh hình như rất không ổn.
“Anh thanh tỉnh một chút cho tôi!” Lâm Trạch Xuyên đề cao âm lượng.
Sâu trong đôi mắt Tần Minh sương mù dày đặc tản ra, con ngươi dần thanh minh. Từ sau khi Trình Hướng Nam chết, mỗi lần Tần Minh ở một mình, có đôi khi, sẽ phân không rõ ảo cảnh và hiện thực. Cũng bởi vì này trạng thái hỗn loạn này, khiến cho anh ta nhiều khi hoàn toàn không khống chế được. Bây giờ, người đó đã trở lại. Tần Minh không cần dựa vào những ảo cảnh hư vô ấy để lừa gạt chính mình.
“Về sau sẽ không như vậy nữa.” Anh ta thản nhiên cười nói. Tay vẫn cầm lấy cánh tay Lâm Trạch Xuyên. Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể chân thực, người đó đang ở ngay trước mặt. Không phải giấc mộng đêm khuya hư vô với không tới.
Lâm Trạch Xuyên nhìn Tần Minh một hồi lâu, sau đó nói “Tôi cảm thấy anh nên đi tìm bác sĩ tâm lý nói chuyện.”
“Không cần. Em đã trở lại, anh cũng sẽ thanh tỉnh.” Tần Minh nói.
“Anh thích tôi?” Lâm Trạch Xuyên dựa lưng vào cửa, lạnh lùng nhìn Tần Minh. Tay anh bị Tần Minh khống chế phía sau thắt lưng, cái tư thế này khiến anh rất không thoải mái.
“Không phải.” Tần Minh khẽ lắc đầu, sau đó hai mắt gắt gao nhìn thẳng Lâm Trạch Xuyên, chấp nhất gần như cố chấp, “Anh không thích em. Anh yêu em.” Ánh mắt không che dấu chút nào.
Bị Tần Minh nói trắng ra như vậy Lâm Trạch Xuyên có chút sợ hãi. Anh cho rằng trải qua chuyện trọng sinh đã là không tưởng tượng được, sẽ không còn chuyện gì có thể khiến cho anh thật sự biến sắc. Cho dù bị Tần Minh biết anh là Trình Hướng Nam, cũng biết Tần Minh có cảm giác với mình.
Nhưng lời Tần Minh vừa nói ra giống như một quả bom nặng ngàn tấn, khiến thần trí Lâm Trạch Xuyên nổ tung.
“Không phải điên rồi chứ, anh đã sớm điên rồi.” Lâm Trạch Xuyên lẩm bẩm.
Tần Minh mỉm cười, “Em có thể cho là như thế.” Anh ta nhẹ nhàng bổ sung, “Anh vì em mà điên. Từ thật lâu trước kia rồi.”
Hai người đều không nói gì thêm, cả hai có thể cảm nhận được tiếng hít thở của nhau, bọn họ cứ như vậy im lặng nhìn đối phương. Không khí yên tĩnh đến quỷ dị.
“À ——” Lâm Trạch Xuyên bỗng nhiên nở nụ cười, “Lên giường với Chu Vũ Đồng xong rồi quay lại nói yêu tôi——” Anh nhìn mặt Tần Minh bỗng nhiên biến sắc, giọng mỉa mai, “Anh thật đúng là rất yêu tôi nha.”
“Anh——” Tần Minh sắc mặt trắng bệch, tâm như bị thứ gì đó cứng rắn xé rách tạo nên một vết thương lớn máu chảy đầm đìa.
Khi Tần Minh biết Trình Hướng Nam muốn cùng Chu Vũ Đồng đi Canada đăng ký kết hôn, anh thiếu chút nữa muốn phái người ám sát Chu Vũ Đồng. Nhưng nếu làm như vậy, có lẽ Chu Vũ Đồng sẽ được Trình Hướng Nam nhớ kỹ cả đời, gạt bỏ không được.
Sau đó ——
Tần Minh nở nụ cười, thảm đạm thất bại. Sau đó, anh cùng Chu Vũ Đồng lên giường ở trong căn nhà của Trình Hướng Nam. Lại sau đó Chu Vũ Đồng và Trình Hướng Nam thật sự chia tay. Rồi sau đó —— không có sau đó…
“Anh không có ——” Tần Minh lẩm bẩm. Anh chỉ là muốn tách hai người ra, anh chỉ là không muốn nhìn thấy em ôm một người khác, anh chỉ muốn để em nhìn anh——
Anh chỉ là —— quá yêu em ——
Anh thật không ngờ em sẽ chết.
Nếu sớm biết được kết quả cuối cùng, anh sẽ không làm như vậy. Cho dù phải nhìn thấy em và Chu Vũ Đồng đi Canada kết hôn, anh cũng sẽ ở một bên lẳng lặng đứng nhìn, cho dù tâm như tro tàn.
——Anh…muốn em còn sống. Ở trước mắt anh.
Lâm Trạch Xuyên mãnh liệt dùng sức đẩy Tần Minh ra, “Nếu anh thật sự yêu tôi, vậy cút xa một chút, đừng xuất hiện ở trước mắt tôi khiến tôi ghê tởm!”
“Ha hả ——” Lâm Trạch Xuyên khẽ nở nụ cười, nghĩ đến lời Tần Minh vừa nói, giống như một chuyện thật đáng chê cười. Tiếng cười của anh càng lúc càng lớn, mang theo hận ý vô tận.
Tần Minh bị Lâm Trạch Xuyên đẩy ra, không tiếp tục tiến lên, mà lẳng lặng đứng tại chỗ.
Lâm Trạch Xuyên xoay người, chuẩn bị mở cửa phòng. Tất cả mọi thứ ở nơi đây, đều khiến anh áp lực vạn phần. Nhưng tay Lâm Trạch Xuyên vừa chạm đến đến cánh cửa, anh đã bị Tần Minh kéo trở về.
“Anh nói rồi, ngoại trừ rời đi, cái gì anh cũng có thể cho em.” Tần Minh nói.
Uất giận trong mắt Lâm Trạch Xuyên chợt lóe rồi biến mất, cảm xúc trong mắt bị đóng băng chặn đứng phía dưới, “Tần thiếu muốn chơi trò thâm tình, thì đi tìm Chu Thiên Vương thôi. Tôi đây ngay cả cái mạng cũng chơi mất rồi, thật sự hầu không nổi.”
Mỗi lời Lâm Trạch Xuyên nói ra đều mang theo một thứ gì đó đâm vào tim Tần Minh thống khổ đến cực điểm, nhưng anh ta chỉ nhẹ nhàng cười, “Em có thể lựa chọn không tin. Nhưng, anh sẽ không để em đi.”
Tay Lâm Trạch Xuyên dần nắm chặt. Tần Minh muốn giữ anh lại, rất dễ dàng. Mà anh hôm nay, không có bất kỳ phương diện nào có thể chống lại Tần Minh, không một chút phần thắng.
Ngay khi hai người đang giằng co, một thanh âm bên ngoài truyền vào “Thiếu gia, Cố thiếu gia đến đây. Hiện đang ở phòng trà.”
“Cố gia thiếu gia nào?” Tần Minh vẫn như trước không buông tay Lâm Trạch Xuyên, âm thanh lạnh lùng nói. Người tới là Cố Viêm hay là Cố Minh?
Cố Minh bình thường không tự mình đến Tần gia, cho nên lúc này người có khả năng tới đây. Là Cố Viêm——
Anh ta nghĩ đến những gì tra được từ trong tư liệu, quan hệ của Lâm Trạch Xuyên và Cố Viêm—— ánh mắt Tần Minh lập tức tối sầm.
Tuy Lâm Trạch Xuyên cảm thấy rất đau, nhưng không nói ra, chỉ cười lạnh “Cố Viêm không ép buộc tôi. Bây giờ là anh đã ép buộc tôi.” Nói xong anh bỏ tay Tần Minh ra.
“Thiếu gia ——” người ngoài cửa hình như sau khi rời đi lại trở về, “Cố thiếu gia nói —— ”
Không chờ người bên phía ngoài nói xong, Tần Minh đã mở cửa phòng, đi ra ngoài. Nhưng lại nhốt Lâm Trạch Xuyên ở lại trong phòng, dặn dò người ở bên ngoài, “Không có sự đồng ý của tôi, không được để cậu ấy ra ngoài.”
Người nọ lên tiếng.
Lâm Trạch Xuyên bị giam ở trong phòng, nghe thấy tiếng bước chân của Tần Minh dần biến mất. Anh nhìn rượu đỏ và ly thủy tinh trên kệ tủ, cảm thấy thật chói mắt, bước qua hung hăng hất văng ly thủy tinh và rượu. Màu đỏ của rượu lan tràn trên mặt đất, uốn lượn như con rắn.
Sau đó anh đứng phía trước cửa sổ, nhìn mặt cỏ và đài phun nước ở trung tâm thảm cỏ ngoài cửa sổ. Tất cả mọi thứ quen thuộc lại xa lạ như vậy. Anh lần đầu tiên cũng là lần duy nhất bước chân lên thảm cỏ kia, hình như khi anh sáu tuổi. Đó là lần đầu tiên anh đến Tần gia, không biết Tần gia không cho phép giày xéo mặt cỏ. Sau đó anh bước đến cạnh đài phun nước. Tần Minh lúc ấy dịu dàng như thế, hoàn toàn khác với con người của mười mấy năm sau.
Anh và Tần Minh sao cuối cùng lại đi đến một bước thế này?
Anh lại nghĩ đến những gì ở trong nhà trọ của mình, cảnh tượng Tần Minh và Chu Vũ Đồng phiên vân phúc vũ(1). Con người dần lạnh xuống.
(1) phiên vân phúc vũ: ý chỉ làm tình, lăn giường…
Tần Minh đẩy cửa phòng trà, nhìn thấy Cố Viêm ngồi trên ghế.
Tần Minh mỉm cười, nụ cười mang theo lãnh ý không nói nên lời “Không biết Cố thiếu vì sao lại đến.”
Cố Viêm nhẹ cười cười, khẽ thổi chén trà trong tay, uống một ngụm trà, “Tần thiếu gia đã biết rõ rồi sao còn cố hỏi?”
Tần Minh cũng ngồi xuống, hàn ý quanh thân bị thu lại, rót cho mình một chén trà, thản nhiên cười nói “Tôi tìm Lâm Trạch Xuyên là muốn hỏi cậu ấy một chút chuyện. Không nghĩ tới Cố thiếu lại gấp gáp như vậy, còn tự mình đến đây.” Anh ta uống một ngụm trà, giương mắt nhìn về phía Cố Viêm, “Cố thiếu tình nhân không ít, hình như cũng không để ý nhiều. Không nghĩ tới lần này lại để bụng như vậy.”
Ngón tay tay phải của Cố Viêm nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn ở ngón giữa tay trái, “Cậu ấy không giống.”