“Cậu ấy và em không có liên hệ gì, đừng suy nghĩ nhiều.” Cố Viêm khẽ nở nụ cười, nói tiếp, “Muốn anh đưa em về khách sạn không?”
Khóe miệng Ninh Xung miễn cưỡng cười trừ một cái “Không cần, hương vị cà phê nơi này cũng không tệ lắm. Lát nữa tự em trở về.”
Cố Viêm gật đầu “Vậy tạm biệt.”
“Tạm biệt.” Ninh Xung mỉm cười nói.
Nhìn Cố Viêm rời khỏi cà phê quán, nụ cười thương cảm u buồn trên mặt Ninh Xung cũng biến mất không thấy.
Cậu ta gọi phục vụ, thu thập sạch sẽ cái bàn, một lần nữa gọi một tách lam sơn. Có vài tầm mắt tò mò nhìn về phía cậu ta, dù sao vừa rồi khi cậu ta và Cố Viêm nói chuyện, cảm xúc không khống chế được khiến tiếng động khá lớn, mà bản thân quán cà phê lại rất yên tĩnh, khó tránh khỏi làm người khác tò mò. Nhưng Ninh Xung cũng không để ý những ánh mắt tìm tòi nghiên cứu ấy, vẻ mặt thản nhiên. Giống như người u buồn đa tình vừa rồi không cậu ta.
——cà phê này, rất đắng.
Ninh Xung nhẹ nhàng nhíu mi một chút. Cậu ta bỏ thêm nửa thìa đường, dùng thìa nhẹ nhàng quấy, ánh mắt nhìn theo thìa quấy cà phê màu nâu. Từ trước kia khi cậu ta uống lam sơn, cho tới bây giờ luôn không bỏ đường, bởi vì còn trẻ, cho nên không để ý. Mà bây giờ, cậu ta lại bắt đầu chán ghét hương vị chua sót này, cho nên dùng đường để làm mất cảm giác đầu lưỡi mình, che dấu hương vị vốn có của cà phê. Đây có tính một là chuyện lừa mình dối người không?
Cậu ta nói cho Ansel, cho tới bây giờ cậu ta chưa từng thay đổi. Vậy rốt cuộc đó là thật hay giả? Chính bản thân cậu ta cũng không rõ. Tựa như cậu ta không hề thích lam sơn vậy, Ninh Xung khẽ nở nụ cười.
Lâm Trạch Xuyên một thời gian gần đây luôn rất bận, quay《Bí mật sương mù》 và tuyên truyền 1/2CITY vừa vặn cùng một lúc. Vu Nhạc Dương sau khi biết được tình huống này, rất săn sóc tận lực đem các cảnh quay của Lâm Trạch Xuyên trong phim dựa theo lịch trình mà sắp xếp. Ban đầu vốn Killer.J có vài cảnh ám sát tương đối mạo hiểm, bây giờ đều được xếp ra phía sau. Dù sao dưới tình trạng quá vội vàng mà quay phim cũng không đạt được hiệu quả lý tưởng, hơn nữa an toàn cũng là một vấn đề lớn.
Cho dù như vậy, tuyên truyền 1/2CITY với xu thế mãnh liệt, vẫn khiến Lâm Trạch Xuyên bận tối mày tối mặt. Buổi sáng quay phim, buổi chiều nhận phỏng vấn của tạp chí hoặc radio.
Mà ngay cả Trần Hi Hàm đi theo bên cạnh Lâm Trạch Xuyên chạy trước chạy sau tinh lực mười phần cũng hô to ăn không tiêu, mãnh liệt yêu cầu Lâm Trạch Xuyên cho cậu ta tiền tăng ca và tiền mua thêm trang phục. Tiền mua thêm trang phục với lý do giày của cậu ta bị mài hỏng đế. Nếu như không có tiền mua thêm trang phục cũng không sao, có thể dùng quần áo quý một của 1/2CITY để thay thế.
Hầu như không có thời gian nghỉ ngơi lại công tác liên tục khiến Lâm Trạch Xuyên khi đang đối diễn cùng nhân vật BOSS phản diện N, trước mắt tối sầm ngã xuống đất.
Lần thứ hai khi Lâm Trạch Xuyên tỉnh lại, anh vẫn có chút mơ màng, cũng chỉ cảm thấy trước mắt là một mảng màu trắng. Đợi một lát sau đầu óc anh tỉnh táo hoàn toàn mới nhìn rõ nơi này là phòng bệnh.
“Cậu tỉnh rồi.” Trần Hi Hàm nằm ở bên giường ngủ gật xoa xoa mắt, ngáp một cái.
“Rốt cuộc là chuyện gì thế?” Lâm Trạch Xuyên hỏi.
“Cậu té xỉu ở trường quay…”
Lâm Trạch Xuyên đánh gãy lời Trần Hi Hàm nói “Cái này đương nhiên tôi biết. Tôi muốn hỏi là vì sao tôi lại ngất.”
“À, không có gì. Bác sĩ nói bởi vì trong khoảng thời gian này cậu mệt mỏi quá độ.” Trần Hi Hàm nói.
“Chỉ cần không có gì bệnh là tốt.” Lâm Trạch Xuyên nửa ngồi dậy, thân mình tựa vào gối đầu.
“Bây giờ thì không sao, nhưng nếu vẫn cứ tiếp tục như vậy, có lẽ sẽ mệt mỏi đến có bệnh. Bác sĩ khuyên cậu nghỉ ngơi vài ngày. Về sau khi làm việc đừng liều mạng như vậy.” Trần Hi Hàm thuật lại lời bác sĩ nói cho Lâm Trạch Xuyên.
“Nếu với trình độ lượng công việc như thế đã muốn nghỉ ngơi thả lỏng, vậy cậu nói xem trong giới giải trí những minh tinh lớn làm sao có thể sống đến bây giờ?”
“Đúng nhỉ.” Trần Hi Hàm nghiêm túc suy tư, cảm thấy cực kì có lý. Cuối cùng cậu ta cảm thán một câu, đại minh tinh không hổ là đại minh tinh, đều một đám thần tiên.
Lâm Trạch Xuyên “…” đây rõ ràng không phải ý của anh.
“À. Giang ca còn có người của đoàn phim đều đến thăm cậu. Bởi vì đoàn phim còn phải đuổi kịp tiến độ, cho nên bọn họ đã đi về trước. Giang ca thì tới tập đoàn D&M thương lượng điều chỉnh sắp xếp lại công việc của cậu gần đây.” Nói xong cậu ta chỉ chỉ tủ đầu giường có một đống lớn đồ thăm hỏi và hoa tươi, “Ừ, bọn họ mang đến thiệt nhiều thuốc bổ.”
Lâm Trạch Xuyên nhìn thoáng qua, sau đó ánh mắt của anh dừng lại một chút.
Trần Hi Hàm theo Lâm Trạch Xuyên ánh mắt nhìn lại, sau đó khô khóc cười nói “Tôi thấy nhiều thuốc bổ như vậy mà còn lẫn vào một số đồ vật kỳ quái, cho nên giúp cậu tiêu diệt một nửa. Ha hả hà…”
Lâm Trạch Xuyên mỉm cười “Phải không, thật cảm ơn cậu, cậu rất có tâm.”
“Đúng vậy đúng vậy, thân một kim bài trợ lý, những điều này đều là việc phải làm, không cần khách sáo. Ha hả ha…” Trần Hi Hàm gãi tóc, từ trong đống thuốc bổ kia rút ra một hộp socola ferrero bị tiêu diệt mất một nửa, giọng điệu cực kì chân thành, “Thân thể không tốt, không nên ăn socola.”
Lâm Trạch Xuyên một đầu mồ hôi nằm trên gối đầu mềm mại, nhắm mắt lại. Anh đang suy xét có nên nói một chút với Giang Ấn Thiên về chuyện đổi đổi trợ lý hay không.
Trần Hi Hàm lột một viên socola ném vào miệng nhai kĩu kịt kĩu kịt “Vốn bệnh viện đã không còn phòng cao cấp, đoàn phim chỉ có thể sắp xếp cho cậu một phòng đơn bình thường. Sau đó không biết thế nào, bệnh viện vậy mà lại để cho cậu một gian phòng xa hoa, nghe nói dù có tiền cũng không vào được, chính là căn phòng này. Vận số của cậu thật tốt.”
Lâm Trạch Xuyên lúc này mới chú ý tới phòng bệnh. Anh căn bản không chú ý tới vấn đề phòng bệnh. Bởi vì bây giờ đầu óc vẫn còn có chút mơ hồ, mà căn phòng này anh thấy cũng không có gì không ổn. Khi Trần Hi Hàm nói thế, anh mới phát hiện phòng này chích xác không chỉ là phòng cao cấp, đây là một căn phòng dành cho người có nhu cầu đặc biệt. Với Trình Hướng Nam thì xem như rất bình thường, nhưng lấy thân phận của Lâm Trạch Xuyên, căn bản không bước vào được.
“Đúng rồi, hôm nay ở ngoài phòng bệnh tôi nhìn thấy một người đàn ông rất đẹp trai, không chỉ đẹp trai mà còn siêu khí thế nhé.” Trần Hi Hàm mở tâm nhãn bắt đầu hồi ức nói.
Bị Trần Hi Hàm giọng điệu hoa si của nổ mạnh khiến Lâm Trạch Xuyên phải mở to mắt, quả nhiên, thấy Trần Hi Hàm một bộ mặt hoa si tâm trạng lâng lâng, dáng vẻ thâm tình lâm vào hồi ức, bốn phía tỏa ra bong bóng màu phấn hồng, còn kém không quỳ một gối xuống mà thôi.
Lâm Trạch Xuyên dùng tay đè huyệt thái dương nơi đó gân xanh đang nhảy lên “Cậu không phải thích nữ sao? Sao lại hoa si với một người đàn ông.”
Trần Hi Hàm khoát tay “Tôi thích phụ nữ, nhưng không ngại thưởng thức đàn ông. Đây không phải hoa si, tôi đây là sùng bái, sùng bái.” Cậu ta liên tục lặp lại hai lần, rất cường điệu.
“Ồ, đây là cậu đang sùng bái.” Lâm Trạch Xuyên vô lực nói.
Trần Hi Hàm vẫn dáng vẻ mê trai thao thao bất tuyệt nói nào là cực kì đẹp trai cực kì có phong độ đàn ông, Lâm Trạch Xuyên cho dù không muốn nghe thì lỗ tai cũng vẫn bị lọt vào vài câu. Sau đó càng nghe càng cảm thấy không đúng, theo cái miệng Trần Hi Hàm thì người kia chỉ kém không có kim quang lòe lòe phía sau mọc thêm một đôi cánh thần thì cũng như một người bình thường, nghe đên đoạn miêu tả này, sao càng ngày càng cảm thấy giống Cố Viêm?
“Chờ chút, cà-vạt của anh ta có phải màu xám bạc không?” Lâm Trạch Xuyên mở mắt hỏi.
“À? Tôi làm sao biết được.” Đang nói liên tục lại bị mạnh mẽ đánh gãy Trần Hi Hàm ngây ra một lúc, vuốt cằm nói, “Ừ, để tôi suy nghĩ lại một chút…”
“Hình như đúng là vậy. Cậu cũng biết?” Trần Hi Hàm sùng bái nhìn về phía Lâm Trạch Xuyên. Lâm Trạch Xuyên nghiêng đầu đi, tránh Trần Hi Hàm ánh mắt. Cố Viêm hôm nay khi đi ra ngoài đeo cà-vạt màu xám bạc.
“Anh ta không làm cái gì sao?” Lâm Trạch Xuyên hỏi.
“Không có a, tôi cũng chỉ nhìn thấy anh ta đứng ở bên ngoài cửa phòng bệnh nhìn thoáng vào trong, có lẽ là tìm người tìm lầm phòng đấy. Tôi còn cùng anh ta liếc nhìn nhau một cái, ừ.” Trần Hi Hàm nói.
Trần Hi Hàm nhìn đồng hồ một chút “Buổi chiều hơn bốn giờ.”
Lâm Trạch Xuyên gật đầu, “Giang ca hẳn rất nhanh sẽ tới đây nhỉ.”
“Ừ. Giang ca nói anh ấy khoảng bốn năm giờ sẽ trở về.” Trần Hi Hàm nói, sau đó cậu ta ra vẻ thâm trầm gật đầu, “Cậu muốn thấy Giang ca như vậy? Chẳng lẽ là—— ”
“Thu hồi những ý tưởng vớ vẩn lộn xộn trong đầu cậu đi.” Lâm Trạch Xuyên nói.
“Tôi còn chưa nói mà, sao cậu lại nghĩ tôi có ý nghĩ vớ vẩn lộn xộn chứ. Cái này chỉ có thể nói rõ——” Trần Hi Hàm lại rung đùi đắc ý.
Lâm Trạch Xuyên nhẹ nhàng cười nhạo một tiếng “Ngày nào mà cậu không có ý tưởng vớ vẩn lộn xộn, còn cần người khác đoán sao? Cậu đáng khinh hay không đều viết hết trên mặt ấy.”
Trần Hi Hàm bị lời nói của Lâm Trạch Xuyên giết chết không thấy máu, đả kích ủ rũ, trong đầu bắt đầu xoay xoay: Đáng khinh, đáng khinh, đáng khinh… Vô số những từ ‘Đáng khinh’ chấp thành một ngọn núi, ép Trần Hi Hàm thành con cá chết.
Lúc này truyền đến những tiếng gõ cửa lễ phép.
“Ơ Giang ca trở về rồi.” Trần Hi Hàm lập tức bước lên, vội chạy về hướng cửa vào, chỉ cần cách thật xa cái vị kim chủ ác liệt đang ở trên giường thì càng tốt. Cậu ta vừa chạy vừa vội vàng nói, “Giang ca, tôi và anh là ai với ai đâu, bước vào còn cần phải gõ cửa. Nhanh lên vào đi.” Nói xong cậu ta kéo tay mở cửa.
Sau đó cậu ta lập tức đứng thẳng thân thể, sự lười nhác biến mất hầu như không còn, thu hồi trên vẻ mặt đáng khinh, mặt mỉm cười nói “Anh cũng đến thăm Tiểu Lâm à? Nhanh mời vào.”
Lâm Trạch Xuyên tự nhiên nghe được lời Trần Hi Hàm nói. Anh cũng cho rằng người tới là Giang Ấn Thiên, cho nên khi nghe Trần Hi Hàm nói cũng có chút kinh ngạc. Anh mở mắt, nhìn về phía cửa vào.
Người tới mỉm cười với Trần Hi Hàm một chút “Ở phòng bệnh trông coi một ngày, thật vất vả cho cậu.”
Trần Hi Hàm khách khí nói “Đâu có, chăm sóc Tiểu Lâm vốn chính là chức trách của một trợ lý như tôi. Đừng chỉ đứng ở cửa, vào đi.”
Trần Hi Hàm nghiêng thân thể một chút, người nọ đi vào phòng.
Lâm Trạch Xuyên nhìn thoáng người nọ, là Ninh Xung. Trong tay còn đang cầm nước hoa Champagne hoa hồng vào một bó bách hợp.
“Khi tôi đến đoàn phim thì chợt nghe thấy chuyện cậu quay phim bị ngất. Nhưng cả ngày có cảnh diễn, vừa kết thúc. Bây giờ mới đến thăm cậu, thật xấu hổ.” Ninh Xung mỉm cười nói, sau đó đem bó hoa đặt ở đầu giường.
Bởi vì gần đây Lâm Trạch Xuyên điều chỉnh cảnh diễn, cho nên thời gian quay phim khác hẳn với Ninh Xung. Buổi sáng khi cậu quay những cảnh của mình, thì Ninh Xung chưa tới đoàn phim.
Lâm Trạch Xuyên cười nhẹ hời hợt “Đâu có. Rất cảm ơn cậu đã tới thăm tôi.”
“Đều cùng một đoàn phim, không cần khách sáo như thế.” Ninh Xung nhẹ nhàng nở nụ cười, mặt mày tinh xảo mang theo một nét trong suốt.
Trần Hi Hàm nhìn hai người, trong lòng cũng âm thầm lấy làm kỳ lạ, hai người này bên ngoài thật quá giống nhau. Nếu không biết rõ giữa họ không có vấn đề gì, thì chỉ nhìn tướng mạo này, có lẽ sẽ rất nhiều người nghĩ họ là hai anh em.
“Bây giờ cảm giác thế nào?”
“Chỉ là mệt thôi. Nghỉ ngơi một chút là tốt rồi.” Lâm Trạch Xuyên thản nhiên cười nói.
“Chỉ cần không sao là ổn. Công việc dù nhiều cũng nên chú ý thân thể.” Ninh Xung mỉm cười, “Tôi đây cáo từ trước.”
Lâm Trạch Xuyên gật đầu “Cám ơn. Để Trần Hi Hàm đưa cậu xuống đi.”