Tần Minh lần đầu tiên nhìn thấy Trình Hướng Nam vào ngày đại thọ Tần lão gia tử bảy mươi tuổi, một năm đó cậu chín tuổi, Trình Hướng Nam sáu tuổi.
Hai nhà Trình Tần có quan hệ lâu đời, Tần lão gia tử đại thọ bảy mươi tuổi, Trình gia đương nhiên sẽ đến chúc mừng. Khi Trình gia tới, cha Tần mang theo Tần Minh đi nghênh đón khách. Tần gia đối với trẻ nhỏ giáo dục đều rất nghiêm khắc. Tần Minh tuy rằng mới chỉ chín tuổi, nhưng đã bắt đầu theo cha vào quân đội rèn luyện, so với các thiếu niên khác thì trầm ổn hơn nhiều.
Người Trình gia tới không ít, Tần Minh lần đầu tiên nhìn thấy cậu bé bị Trình lão gia tử ôm trong lòng. Thật ra cậu bé kia cũng không tính là nhỏ, dáng vẻ khoảng năm sáu tuổi. Trình gia giống như Tần gia, đều sinh ra trong quân đội. Cho nên đối với con cháu trong gia tộc đều giáo dục mang tính quân sự, sẽ không kiêu căng như những đứa nhỏ khác, cơ bản cũng ít khi ôm ấp chúng. Đừng nói là đã năm sáu tuổi còn bị ôm trong lòng. Tần Minh không khỏi nhìn nhiều một chút.
Lúc này Tần Minh mới phát hiện cậu bé dáng vẻ rất đáng yêu, làn da trắng nõn, ánh mắt đen bóng tinh lượng, lông mi thật dài run rẩy, chọc người thương mến. Cậu có chút hiểu được vì sao Trình lão gia tử lại cưng chiều bé như vậy, ngay cả để bé đi đường cũng luyến tiếc bé phải đi nhiều. Đứa bé như vậy, từ nhỏ đã nên được yêu chiều. Đây ý tưởng đầu tiên xuất hiện trong đầu khi Tần Minh nhìn thấy bé.
Khi cha giới thiệu cho cậu với người của Trình gia, Tần Minh đã biết đứa bé là Trình Hướng Nam, đứa con nhỏ nhất của Trình gia, cũng được mọi người trong Trình gia thương yêu nhất.
Lễ phép tiếp đón người Trình gia, tầm mắt Tần Minh lại không tự giác nhìn về phía cậu bé trong lòng Trình lão gia tử.
Trình lão gia tử thấy thế, ngồi xổm bỏ Trình Hướng Nam xuống đất, nói với Tần Minh “Nam nhi lần đầu tiên tới nơi này, không quen biết bạn bè. Cháu mang theo nó dạo xung quanh nhé.”
Tần Minh gật đầu, tuy rằng bên ngoài thản nhiên, nhưng đáy lòng lại vui sướng không thôi.
Trình lão gia tử vuốt đầu Trình Hướng Nam, tươi cười từ ái “Nam nhi, ông nội cùng với mấy ông cụ ở đây trò chuyện. Để anh Tần Minh mang con đi chơi, được không?”
Trình Hướng Nam nhu thuận gật đầu, cũng không sợ hãi, đối với Tần Minh gọi một tiếng giòn tan “Anh Tần Minh.”
Tần Minh từ nhỏ đã trầm ổn lão luyện, không khác nào một tiểu đại nhân. Nhưng đối với Trình Hướng Nam, cậu lần đầu tiên luống cuống. Cuối cùng cũng ổn định tinh thần, vươn tay sờ mái tóc xù của bé, dịu dàng nói “Tiểu Nam ngoan, anh mang em đi chơi, được không.” Trình Hướng Nam gật đầu, đưa tay cho Tần Minh.
Tần Minh cẩn thận dắt Trình Hướng Nam đi, tay Trình Hướng Nam nhỏ nhỏ mềm mềm, khi nắm trong tay, tâm Tần Minh không khỏi cũng mềm xuống.
Khác với đình viện kiểu Trung Quốc của Trình gia, nhà lớn Tần gia xây dựng theo phong cách Châu Âu, phía trước có một bãi cỏ, giữa mặt cỏ là đài phun nước giống như phương tây. Mặt cỏ được người làm vườn chăm sóc bằng phẳng. Tần gia có mệnh lệnh rất rõ ràng cấm mấy đứa trẻ con giày xéo mặt cỏ. Có một lần, cậu em họ của Tần Minh nghịch ngợm đá banh trên thảm cỏ, bị chú của Tần Minh phạt quỳ tại thư phòng một đêm, thím Tần Minh cầu thế nào cũng vô dụng. Từ đó về sau mấy đứa trẻ Tần gia cũng không dám bước vào thảm cỏ nữa.
Trình Hướng Nam từ nhỏ đã sinh hoạt ở nhà lớn Trình gia, cho tới bây giờ chưa từng thấy thảm cỏ nào xinh đẹp như vậy. Cho nên cũng rất vui sướng chạy vội tới, còn lăn vài cái. Tần Minh không phải không thể ngăn cản, nhưng cậu lại không muốn ngăn cản. Cậu cảm thấy đứa bé này dù có dung túng thế nào cũng không đủ. Bởi vì trong lòng cố kỵ quy định của Tần gia, nên Tần Minh chỉ đứng bên cạnh thảm cỏ nhìn Trình Hướng Nam chạy nhảy trong thảm cỏ, giống một chú khổng tước nho nhỏ vui đùa, xinh đẹp cực kỳ. Trong nháy mắt đó, trong lòng Tần Minh ẩn ẩn hiện lên một ý niệm, cậu cảm thấy chú khổng tước xinh đẹp như vậy, phải thuộc về cậu…
Đợi khi cậu lấy lại tinh thần, phát hiện Trình Hướng Nam đã đi đến bên cạnh đài phun nước. Tuy đài phun nước rất cạn, nhưng Tần Minh vẫn kinh hoảng chạy tới “Tiểu Nam.”
Trình Hướng Nam nghe được tiếng gọi của Tần Minh, quay đầu nhìn lại, kết quả mất trọng tâm lập tức ngã vào trong nước, té lên rất nhiều bọt nước. Tần Minh tâm quấn quýt một chút, cậu biết hồ nước này không thể làm chìm một đứa nhỏ, nhưng đáy hồ còn có đá hoa cương thành dày, rất cứng. Té xuống như vậy, nhất định sẽ bị đau.
Quả nhiên, khi Tần Minh đem Trình Hướng Nam ướt sũng kéo lên, bé sụt sịt rầu rĩ đỏ mắt. Tần Minh đau lòng ôm chặt Trình Hướng Nam, hận không thể đau thay bé.
Đã bắt đầu vào thu, thời tiết xe lạnh. Sợ cậu bé cảm mạo, Tần Minh liền đem Trình Hướng Nam ôm vào phòng của mình. Đứa bé nho nhỏ co thành một đoàn, lui vào trong lòng cậu, giống một chú mèo nhỏ nhu thuận.
Tần Minh gọi người hầu đi nấu canh gừng, để Trình Hướng Nam thay quần áo. Thoát hết quần áo của bé, da thịt trắng trắng mềm mềm, giống nắm gạo nếp, khiến người nhịn không được muốn cắn một cái. Tần Minh thay quần áo của mình cho bé, bởi vì Tần Minh lớn hơn nhiều so với Trình Hướng Nam. Cho nên Tần Minh cẩn thận kéo ống tay áo và ống quần lên cho Trình Hướng Nam, miễn cho vướng chân vướng tay. Còn xao xoa chỗ đau cho bé, dỗ dành để bé uống hết canh gừng. Trình Hướng Nam ủ rũ mới khôi phục lại tinh thần.
Trình lão gia tử cũng không trách Tần Minh, nói cháu nhỏ nhà mình rất nghịch ngợm, còn cảm ơn Tần Minh. Đêm hôm đó, Tần Minh bị cha Tần phạt quỳ một buổi tối, bởi vì khi Trình Hướng Nam về nhà lại bị nhiễm lạnh, cho nên sốt một ngày.
… …
Hai người cứ như vậy quen biết. Từ đó về sau ánh mắt Tần Minh chưa từng dời khỏi Trình Hướng Nam. Anh nhìn cậu bé ấy lớn lên, từ một cậu nhóc ngọt ngào đáng yêu, trưởng thành là một thiếu niên thanh tú xinh đẹp, vẫn kiêu ngạo như vậy, vẫn hấp dẫn người khác như vậy.
Anh nguyện cả đời cứ như vậy nhìn cậu, che chở cho cậu.
Sau này, anh trúng tuyển vào trường quân đội X nước Đức. Đây là trường đại học lý tưởng từ nhỏ anh đã muốn thi đậu, gia đình bởi vì anh trúng tuyển trường quân đội X mà cảm thấy vui sướng. Anh cho rằng chính anh cũng sẽ vui vẻ, nhưng khi nhận được thông tin, đột nhiên anh lại có chút phiền muộn. Có nghĩ là, từ bây giờ trong mắt anh, sẽ không có thân ảnh Trình Hướng Nam nữa.
Trình Hướng Nam nhận được tin lập tức gọi điện thoại chúc mừng, anh không tự chủ mà nói một câu “Cùng tôi đi Đức nhé.” Chúng ta cùng nhau, được không?
Đầu kia điện thoại truyền đến âm thanh cười khẽ của Trình Hướng Nam, mang theo hương vị đặc biệt trong sáng của thiếu niên “Tôi mới không muốn đi học trường quân đội đâu. Về sau tôi muốn thi vào ngành tài chính chuyên nghiệp.” Trình gia cực kỳ dung túng Trình Hướng Nam, tuy rằng cũng từng đưa cậu vào quân đội rèn luyện, nhưng lại sợ cậu chịu khổ, nên thời gian không dài. Trình Hướng Nam còn có hai người anh trai, cũng không có gánh nặng kế thừa gia nghiệp, thời gian trôi qua so với những đứa trẻ trong các thế gia khác thoải mái hơn nhiều.
Tần Minh chưa từng có ý nghĩ để Trình Hướng Nam thi vào trường quân đội, bởi vì anh cảm thấy Trình Hướng Nam được nuông chiều như vậy, vào trường quân đội gian khổ, không thích hợp với cậu.
“Không để cậu vào trường quân đội, nước Đức có đại học tài chính Z cũng không tệ, cũng nằm trong danh sạch những trường đại học hàng đầu trên thế giới.” Tần Minh nói.
“Tôi đã định đi Mỹ vào đại học H.” Trình Hướng Nam nói khiến Tần Minh trầm mặc.
“Alo? Tần Minh? Tại sao không nói gì?”
“Không có gì. Vậy chúc cậu thành công.” Tần Minh nhẹ nhàng nói.
“Cám ơn nha. Nếu có rảnh, tôi sẽ tới Đức thăm anh.”
Tần Minh nghe đến đây, chậm rãi nở nụ cười, tâm tình tốt hơn một chút “Được.”
Trình Hướng Nam như ý thi đậu đại học H nước Mỹ. Nhưng cuối cùng hai người lại chưa từng gặp mặt. Thời gian nghỉ của bọn họ khác nhau, cho nên thời gian họ về nước cũng lần lượt thay đổi. Có lẽ bởi vì mỗi người đều bận rộn học tập, cũng có lẽ lời nói trong điện thoại là Trình Hướng Nam thuận miệng nói ra, qua đi liền quên mất, Trình Hướng Nam không đi Đức thăm Tần Minh. Mà Tần Minh ở trường quân đội X, quản lý cẩn mật nghiêm khắc, tự nhiên cũng không có thời gian đi Mỹ gặp Trình Hướng Nam.
Vài năm sau, Tần Minh lấy được học vị từ trường X thuận lợi tốt nghiệp. Trước khi về nước, tâm tình của anh vài năm đó chưa bao giờ vui sướng như vậy. Bởi vì anh lại có thể nhìn thấy Trình Hướng Nam.
Nhưng khi anh trở về, anh nghe được các loại tin tức về Trình Hướng Nam, tâm cũng trầm xuống. Trình Hướng Nam cùng trong nhà xuất quỹ, đối tượng là một nam minh tinh, đã được một năm. Mà Trình Hướng Nam lại không nói một chữ với anh.
Ngày đó Tần Minh ở nhà uống rượu, một ly lại một ly, nhưng như thế nào cũng không thể say. Vì cái gì, rõ ràng anh gặp được Trình Hướng Nam trước. Anh thích cậu như vậy, như vậy… Yêu cậu, cậu lại…cho tới bây giờ cũng không cảm thụ được. Chỉ vì một minh tinh, cậu có thể công khai với người trong nhà, không quan tâm ánh mắt của người khác.
Bắt đầu từ ngày đó, Tần Minh không còn liên hệ với Trình Hướng Nam nữa. Mà Trình Hướng Nam, tầm mắt và tâm tư đều đặt trên người Chu Vũ Đồng, cuối cùng không nhớ nổi gọi một cuộc điện thoại cho Tần Minh.
Vô số lần Tần Minh nhìn Trình Hướng Nam và Chu Vũ Đồng đi cùng nhau, tư thế thân mật, anh lẳng lặng nhìn, rồi lập tức hờ hững xoay người đi.
Bởi vì có được học vị tiến sĩ quản lý quân sự, Tần Minh vào quân đội với quân hàm thiếu tá. Trọng tâm sinh hoạt của Tần Minh hoàn toàn đặt trong quân đội, khiến anh chỉ dùng thời gian ngắn ngủn một năm có được hàm trung tá.
Trong quân đội, anh gặp một thiếu gia cà phơ cà phất—— Cố Minh. Nghe nói là vì quá mức hoang đường bị nhà ném vào quân đội dạy dỗ.
Cố Minh là người có da mặt dày nhất mà Tần Minh gặp được, vô số lần quấn lấy anh, đánh cũng không đi. Mỗi lần đánh sẽ bị đánh thành đầu heo mà mặt vẫn cợt nhả làm phiền anh. Có đôi khi, do Tần Minh ngầm đồng ý mà đại thiếu gia Cố Minh vì đủ loại nguyên nhân kỳ quái mà bị phạt biểu tình thảm hề hề.
Nếu ngày qua ngày vẫn luôn như vậy cũng không tồi, anh có thể bịt tai trộm chuông(1)che chắn tin tức của Trình Hướng Nam và Chu Vũ Đồng. Mãi cho đến khi tin tức Trình Hướng Nam muốn cùng Chu Vũ Đồng đi Canada kết hôn rơi vào tai Tần Minh.
Nghe được tin này Tần Minh trực tiếp bóp nát ly thủy tinh trong tay, nhìn máu từ trong tay chậm rãi chảy xuống, ánh mắt Tần Minh cũng mang theo màu đỏ.
Chỉ là một con hát, anh cho rằng Trình Hướng Nam chẳng qua chỉ vui đùa một chút thôi. Không nghĩ tới Trình Hướng Nam vậy mà thật tâm, anh tuyệt đối không cho phép! Trình Hướng Nam là của anh… Vì có được Trình Hướng Nam, anh sẵn lòng dùng bất cứ thủ đoạn nào.
… …
Tần Minh nhẹ nhàng vuốt ve mộ bia Trình Hướng Nam. Trong ảnh chụp Trình Hướng Nam tuấn mỹ sơ lãng, cười nhạt tao nhã. Đã rút đi tính trẻ con của một thiếu niên xinh đẹp, càng thêm nội liễm. Không hề kiêu ngạo tùy hừng giống như trước, chỉ có từ tài năng mới nhìn ra được sự kiêu ngạo của trước kia.
“Tiểu Nam…” Tần Minh nhắm mắt lại, lần thứ hai mở ra, đã rơi lệ đầy mặt.
Anh cho rằng mình sẽ không khóc được, bởi vì mối tình sâu đậm vô cùng ấy đã chôn giấu trong đáy lòng, đau nhức đến tận cùng…
(1) Bịt tai trộm chông: Tại nước Tấn vào thời Xuân Thu, khi họ Phạm bị Trí Bá truy đuổi, có một kẻ muốn nhân cơ hội này đến nhà họ Phạm để trộm một cái chuông lớn. Lúc đầu tên trộm muốn vác cái chuông lên lưng nhưng nó quá lớn và quá nặng, không có cách gì xê dịch được. Hắn ta tìm được một cái búa to và nghĩ ra một cách là đập bể cái chuông thành từng mảnh, như vậy mới xách về được.
Tên trộm cố sức nện vào chuông một cái, thì “boong” một tiếng cực to, khiến hắn giật nảy cả mình. Chuông kêu như vậy chẳng phải đang thông báo với người khác là hắn ta đang ăn trộm ở đây hay sao? Thế là tên trộm nút tai mình lại, nghĩ rằng: mình không nghe thấy thì người khác cũng chẳng nghe ra. Hắn ta vừa bịt tai vừa đập chuông thật mạnh, từng tiếng từng tiếng vang xa, mọi người nghe thấy liền ùn ùn kéo đến.
Người đời sau biến câu chuyện này thành câu thành ngữ châm biếm về thói giả dối, với ngụ ý rằng người đang nói dối cứ nghĩ rằng bản thân thông minh, người khác không thể biết được. Thật ra khi đang dối người, thì cũng là đang tự lừa mình vậy. ở đây ý nói anh Tần Minh tự lừa dối bản thân, trốn tránh sự thật