Sau khi nghỉ ngơi điều chỉnh, tuy mắt vẫn còn đen, nhưng tốt xấu gì cũng khôi phục tinh thần không ít. Hóa trang che đi cặp mắt thâm quầng, đổi quần áo xong, ra ngoài, trạng thái Lâm Trạch Xuyên coi như không tồi.
Bởi vì còn chút thời gian, cho nên Lâm Trạch Xuyên ngồi trên ghế xem kịch bản.
“Hắc, cậu xem báo hôm nay không?” Nữ A nhỏ giọng hỏi.
“Xem rồi. Có thật không? Tôi không tin.” Giọng nữ B vang lên.
“Đương nhiên, báo chí có đăng cả một tấm ảnh lớn. Cậu không thấy Chu thiên vương hôm nay sắc mặt không tốt hả, tuyệt đối là do mệt nhọc. Tình hình này chiến đấu kịch liệt. Ha hả ha…” Giọng nữ A cười đáng khinh.
Giọng nữ B “Vì sao chứ, Chu thiên vương không phải thích phụ nữ sao. Bây giờ nam nhân thế nào mà toàn thích nam nhân vậy. Phụ nữ chúng ta sống thế nào đây.”
Giọng nữ A “Không có tình cảm cũng có thể trên giường. Giới giải trí, cậu hiểu mà.”
… …
Lâm Trạch Xuyên vốn không muốn để ý tới chuyện này, nhưng mấy cô nàng thảo luận âm thanh tuy nhỏ, nhưng không biết thế nào cứ chui lỗ tai Lâm Trạch Xuyên. Hơn nữa đối tượng thảo luận là Chu Vũ Đồng.
Anh tìm Giang Ấn Thiên hỏi “Có báo giải trí hôm nay không?”
“Có.” Giang Ấn Thiên đưa một tờ báo cho anh.
Lâm Trạch Xuyên vừa mở báo ra xem, đập vào mắt đầu tiên chính là một loạt các chữ lớn thô đen đậm nét mang tiêu đề: Đêm qua Chu thiên vương vào biệt thự Tần thiếu 3 tiếng đồng hồ! đi kèm theo là một tấm ảnh chụp mơ hồ không rõ. Ảnh tuy hơi tối, nhưng lại dễ dàng nhìn ra được người bên trong đó là Chu Vũ Đồng. Thật đúng là phối hợp với cái tiêu đề bắt mắt làm cho người ta mơ màng.
Nội dung tin tức đại khái là 7 giờ tối ngày hôm qua Chu Vũ Đồng đi tìm đại thiếu gia Tần gia, sau đó đi vào biệt thự kia ba tiếng. Phóng viên không thể bước vào khu biệt thự, cho nên không biết bên trong xảy ra chuyện gì. Nhưng nhìn cái tiêu đề ái muội này, lại khiến người ta không thể không nghĩ tới phương diện kia.
Lâm Trạch Xuyên gắt gao nắm chặt tay, ngay cả tờ báo cũng bị nhăn. Bốn năm tình cảm đổi lại những chuyện như vậy. Hô hấp của anh cứng lại, phẫn nộ muốn giết người. Khi anh chưa chết, thì ở trong phòng của anh phiên vân phúc vũ(1). Khi anh chết rồi thì không lưu luyến xoay người quang minh chính đại lao vào ôm ấp của Tần Minh, ngay cả che dấu cũng khinh thường?
(1) Phiên vân phúc vũ: Chỉ làm tình
Lúc trước khi anh và Chu Vũ Đồng bên nhau, vì lo lắng Chu Vũ Đồng vừa mới khởi sự nghiệp, cho nên anh lợi dụng tất cả các quan hệ với giới truyền thông để họ ngậm miệng. Mãi cho đến khi Chu Vũ Đồng trở thành một siêu sao thiên vương, anh mới công bố quan hệ của hai người. Trong lúc đó dùng một số tiền lớn cho phòng quan hệ xã hội của công ty, khiến quan hệ của hai người ra ánh sáng cũng đồng thời không làm ảnh hưởng đến hình tượng của Chu Vũ Đồng, thậm chí còn đề cao hình tượng của Chu Vũ Đồng.
Bây giờ nghĩ lại, anh làm tất cả chỉ giống như một truyện cười. Chu Vũ Đồng căn bản không quan tâm. Tần Minh tốt xấu gì cũng đi tảo mộ mình, còn xuất hiện tại hiện trường lễ tang, tuy rằng chỉ là hình thức. Những Chu Vũ Đồng ngay cả lễ tang cũng không thèm đến, có lẽ mộ anh ở nơi nào cũng không rõ. Bốn năm, cho dù là con chó cũng biết nhận chủ. Lâm Trạch Xuyên thật sự rất muốn hỏi Chu Vũ Đồng, cậu có tâm hay không?
Anh hít sâu một hơi, điều chỉnh cảm xúc, sợ bị Giang Ấn Thiên nhìn ra gì đó.
“Loại tin tức này thế nào mà lại truyền ra ngoài? Chu Vũ Đồng không phải trụ cột của Hải Lan sao? Bộ phận quan hệ xã hội của Hải Lan mặc kệ hả?” Lâm Trạch Xuyên cười hỏi.
Bộ phận quan hệ xã hội của truyền thông Hải Lan xưa nay làm việc rất tốt, không kém hơn so với các phòng quan hệ xã hội của các công ty chuyên nghiệp. Người trong giới đều phải công nhận như vậy. Chu Vũ Đồng thân là hồng bài của Hải Lan, mà Hải Lan luôn chú trọng hình tượng của Chu Vũ Đồng, loại tin tức tổn hại hình tượng Chu Vũ Đồng này thì hẳn các tạp trí lớn phải rút lui nhưng bây giờ lại trở thành tiêu điểm trang đầu.
Giang Ấn Thiên đẩy kính mắt, cũng có chút khó hiểu “Có thể là muốn diễn trò lăng xê?”
“Có lẽ vậy.” Lâm Trạch Xuyên thu tờ báo trong tay lại. Nhưng vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng. Chẳng lẽ do Tần Minh ở sau lưng tác động? Muốn nói cho người khác biết Chu Vũ Đồng là của người anh ta?
“Đến phần diễn của cậu rồi, nhanh chuẩn bị một chút.” Giang Ấn Thiên nói.
“Ừ.” Lâm Trạch Xuyên đáp, trước khi đi tùy tay ném tờ báo vào thùng rác.
Cho tới khi cảnh quay bắt đầu, Lâm Trạch Xuyên mới thấy Chu Vũ Đồng.
Sắc mặt Chu Vũ Đồng không tốt lắm, cho dù đã hóa trang cũng không che được cảm giác tái nhợt mỏi mệt trên mặt. Khác hoàn toàn sự cao ngạo mấy hôm trước.
Lâm Trạch Xuyên đem cái này quy cho Tần Minh quá thừa tinh lực, có lẽ đem gây sức ép không nhẹ đến Chu Vũ Đồng.
Khi Vương Phi hô “Action”, tinh thần Chu Vũ Đồng lập tức thay đổi, tuy không được như hai ngày trước, nhưng cũng không hề uể oải.
Khiến Lâm Trạch Xuyên cũng không khỏi không bội phục sự chuyên nghiệp của cậu ta.
Lúc này Lưu Nhạc Lãng đã lấy được sự tín nhiệm của Tôn Chí Duy. Sau đó là phải an bài cho Triệu Lâm tiến vào Hải Long bang. Hồ sơ của Triệu Lâm đã bị cảnh sát sửa đổi, hiện tại lấy thân phận một tên côn đồ.
Lâm Trạch Xuyên không chút để ý cười khinh miệt, miệng ngậm điếu thuốc. Quần áo phong cách mang tính nổi loạn, quần bò thủng lỗ, áo da màu đen mang theo rất nhiều phụ kiện lóe sáng.
Mặt mày tinh xảo, khóe mắt hơi cao nhẹ khiêu, lơ đãng phát ra tà khí nhàn nhạt, khóe miệng hơi câu, một Triệu Lâm như vậy khiến người ta khó có thể dời mắt.
Giang Ấn Thiên lo lắng Lâm Trạch Xuyên không làm toát ra được sự tà khí thản nhiên toàn thân của Triệu Lâm. Dù sao anh cũng hiểu Lâm Trạch Xuyên, kỳ thật tính cách khá yếu đuối lại có chút nội hướng. Diễn một vài vai trong phim thần tượng bình thường như một nhân vật vương tử u buồn là dư dả, nhưng những nhân vật có tính cách phức tạp như vậy, anh có chút lo lắng Lâm Trạch Xuyên không thể nắm bắt được.
Huống hồ diễn xuất của Lâm Trạch Xuyên tuy không tệ, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên quay phim điện ảnh, anh chỉ sợ lại dẫm vào vết xe đổ ngày đầu. Lúc trước khi anh tranh giành nhân vật kia cũng không ôm hy vọng quá lớn, nhưng không nghĩ tới vì dung mạo Lâm Trạch Xuyên rất phù hợp với Triệu Lâm trong lòng Vương Phi, cho nên ngoài ý muốn lại lấy được nhân vật này, phần diễn cũng không ít.
Nhưng anh căn bản không biết Lâm Trạch Xuyên thật ra đã thay đổi, tuy rằng diễn xuất chân chính kém hơn nhiều so với Lâm Trạch Xuyên. Nhưng vẻ mặt này trước kia khi Trình Hướng Nam còn ăn chơi điên cuồng thì không khác biệt, cho nên Lâm Trạch Xuyên dễ dàng diễn Triệu Lâm sống động như vậy.
Vì không có cảnh diễn Chu Vũ Đồng đứng ở chỗ tối nhìn thấy Lâm Trạch Xuyên như vậy, trong lòng bỗng cả kinh. Cảm giác quen thuộc. Lâm Trạch Xuyên thế này khiến Chu Vũ Đồng có cảm giác tương tự như lúc trước gặp Trình Hướng Nam. Nhưng đó chỉ là một diễn viên nhỏ không thu hút sao lại có thể làm mình có cảm giác của Trình Hướng Nam? Trình Hướng Nam là thiên chi kiêu tử, cho nên đương nhiên sẽ kiêu ngạo chói mắt. Mà Lâm Trạch Xuyên dưới đèn trường quay sự dối trá sáng rọi vậy sao có thể giống Trình Hướng Nam?
Nhưng vẻ mặt đó, cực kỳ giống lần đầu tiên gặp Trình Hướng Nam. Năm ấy Trình Hướng Nam hai mươi hai tuổi, còn rất trẻ. Không lịch lãm thong dong tao nhã giống như khi đã trải qua sóng gió của xã hội. Từ nhỏ được dung túng chiều chuộng, cuộc đời xuôi gió xuôi nước, kiêu căng giống như chú khổng tước, xinh đẹp đến ngạo khí. Vô ý sáng rọi có thể làm bỏng ánh mắt người khác.
Bởi vì đứng ở một góc tối gần đó, cho nên không có ai nhìn thấy sắc mặt Chu Vũ Đồng nháy mắt ảm đạm. Nhưng chỉ trong nháy mắt. Sau đó thần sắc Chu Vũ Đồng lại khôi phục lạnh lùng cao ngạo như xưa.
Triệu Lâm đá chiếc ghế dựa, chân phải dẫm lên thân chiếc ghế vừa bị đá, một tay khoát trên đùi, ngón trỏ chỉ về phía kia bọn người kia “Dám đụng vào tao. Nhanh lăn ra đây, đỡ cho tao phải ra từng bước thu thập chúng mày.” Nói xong bỏ điếu thuốc đang ngậm xuống, khói thuốc bay lung tung.
“Tiểu tử, muốn chết.” Diễn tên cầm đầu là một diễn viên bộ dạng rất tục tằng, nghe nói là diễn viên đóng thế. Bởi vì thấy hình tượng của anh ta thích hợp, cho nên để anh ta diễn nhân vật không quan trọng này. Tuy rằng nhân vật kia không thu hút, nhưng hóa trang rất đúng chỗ, ở khóe mắt của anh ta làm một vết đao nhìn rất thật.
“Các anh em, lên cho tao!” người kia vung tay, một đám người liền hưởng ứng đi lên.
Đoạn diễn đánh nhau yêu cầu khá cao, vốn Vương Phi muốn cho mời diễn viên võ thuật chuyên nghiệp đến đánh. Những diễn viên như vậy mỗi đoàn phim đều có. Khác với diễn viên đóng thế, diễn viên đóng thể chỉ có những thiên vương mới được dùng, yêu cầu đóng thế là phải có ngoại hình tương tự với diễn viên, hình thể giống nhau, hơn nữa là một đối một. Mà diễn viên võ thuật thì không giống, chỉ cần dấu mặt là có thể quay, dù sao trong quá trình đánh nhau sẽ không ai chú ý đến mặt của diễn viên, và còn có chế tác hậu kỳ. Cho nên một diễn viên võ thuật có thể thay rất nhiều diễn viên khác quay cảnh đánh nhau.
Nhưng Lâm Trạch Xuyên lại yêu cầu tự mình thử một lần, nếu không được thì đổi cho diễn viên võ thuật hoàn thành cảnh quay. Ngay từ đầu Vương Phi cũng không đồng ý, ai muốn vì một diễn viên hạng ba mà lãng phí một cuộn phim chứ. Nhưng một thời gian dài Lâm Trạch Xuyên bám riết không tha, Vương Phi không kiên nhẫn thấy phiền, mới đồng ý. Nhưng cũng nói cho Lâm Trạch Xuyên biết, nếu NG hai lần trở lên thì sẽ đổi người.
Trình Hướng Nam mới mười mấy tuổi đã bị Trình lão gia tử ném vào quân đội rèn luyện, cho nên thân thủ rất cao. Tuy bây giờ đổi thành cái thân thể có dáng người gà luộc này, nhưng các chiêu thức thì vẫn nhớ rõ. Mà cảnh diễn đánh nhau cũng chỉ cần động tác của diễn viên được bố trí tốt là qua.
Cho nên trận đánh quần chiến với mấy tiểu lâu la, Trình Hướng Nam diễn thuận buồm xuôi gió, không chỉ động tác liền mạch lưu loát hơn nữa tư thế tao nhã mà lại không mất đi khí thế. Ngay cả Vương Phi cũng phải khen ngợi.
“Đúng, đúng. Chính là như vậy!” Vương Phi kích động nói. Cảnh diễn kiểu này thật sự rất tốt vượt qua dự kiến của ông. Không chỉ đem mị lực cá nhân của Triệu Lâm biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn, về sau Triệu Lâm chết chắc chắn sẽ khiến người xem có phản ứng lớn, hơn nữa cảnh đánh nhau diễn cũng rất đặc sắc và phấn khích. Rất tốt, rất tốt. Lúc trước còn muốn đổi Lâm Trạch Xuyên, may mắn không làm như vậy. Không thể tưởng được Lâm Trạch Xuyên cư nhiên có tiềm lực như vậy.
Một đám lâu la nằm trên mặt đất thống khổ rên rỉ.
“Ba —— ba —— ba ——” tiếng vỗ tay chậm rãi vang lên.
“Ai?” Triệu Lâm híp mắt, cảnh giác nhìn chung quanh. Lấy thân thủ của cậu vậy mà không phát hiện có người khác ở đây.
Lưu Nhạc Lãng từ chỗ tối chậm rãi đi ra, vỗ tay khẽ cười “Thân thủ không tồi.”
“Anh là ai?” Triệu Lâm chậm rãi lui về phía sau, cảnh giác nói.
“Lưu Nhạc Lãng.” Lưu Nhạc Lãng vươn ra tay, tươi cười ôn nhã, “Làm bạn bè, có thể chứ?”
“Tôi không biết anh.”
Lưu Nhạc Lãng cũng không vì câu nói này mà thu tay “Hiện tại không phải quen biết?”
“Anh muốn làm gì?” Triệu Lâm hỏi.
Lưu Nhạc Lãng mỉm cười “Tôi có thể giúp cậu. Tôi biết cậu vẫn luôn thất bại. Đi cùng tôi, tôi có thể cho cậu mọi thứ… Tiền tài, địa vị, phụ nữ…” âm thanh Lưu Nhạc Lãng giống như một liều thuốc phiện, mê hoặc lòng người.
Triệu Lâm nghe vậy, ngơ ngác một chút, nhưng vẫn cảnh giác “Muốn tôi phải trả cái giá thế nào?”
“Cậu còn có cái gì?” Lưu Nhạc Lãng mỉm cười nói cho Triệu Lâm biết, cậu hiện tại hai bàn tay trắng đấy.
“Được! Tôi đi theo anh. Dù sao hai bàn tay trắng, chỉ có một cái mạng. Còn sợ cái gì.” Triệu Lâm vươn tay bắt tay Lưu Nhạc Lãng.
Lưu Nhạc Lãng nở nụ cười “Cậu sẽ không phải hối hận.”
“CUT!” Vương Phi cười rất vui sướng, “Phấn khích.”
Trong nháy mắt sắc mặt Chu Vũ Đồng khôi phục hờ hững, không liếc Lâm Trạch Xuyên một cái. Lâm Trạch Xuyên cũng không nhìn Chu Vũ Đồng. Hai thoáng qua nhau, từng người đi nghỉ ngơi.