Khi cả hai đã ổn định trên xe ngựa, Hiên Viên Hãn Thừa liền ôm lấy Lâm Gia Bảo đang khổ sở vào lòng, nhẹ nhàng an ủi. “Được rồi bảo bối, đừng buồn nữa, về sau nếu có dịp sẽ cho ngươi gặp lại người nhà.”
Lâm Gia Bảo nghe đến đây mắt liền sáng lên. “Thật sao? Thật sao?”
“Lại không tin tưởng tướng công rồi, quai bảo của ta, chỉ cần ngươi muốn, tướng công sẽ cố gắng thỏa mãn cho ngươi. Ngươi về sau vẫn có thể viết thư cùng gửi đồ đạc này nọ về cho gia đình.”
“Tướng công đối với Gia Bảo thật tốt, Gia Bảo cảm tạ tướng công.” Gia Bảo biết Thái tử điện hạ có thể vì y mà mặc kệ cung quy, trong lòng không khỏi ngập tràn cảm kích.
“Chỉ nói cảm ơn thôi vẫn chưa đủ thành ý đâu bảo bối…” Hiên Viên Hãn Thừa nhìn về phía Lâm Gia Bảo.
Lâm Gia Bảo hiểu ý liền ở trên môi Hiên Viên Hãn Thừa hôn lên một cái.
Lâm Gia Bảo tiếp tục hôn hôn thêm mấy cái nữa, Hiên Viên Hãn Thừa bèn dùng tay chế trụ ót của Lâm Gia Bảo, hôn y thật sâu.
Hiên Viên Hãn Thừa gần nửa ngày mới buông Lâm Gia Bảo ra, dùng tay vuốt ve bờ môi sưng đỏ của bảo bối, khàn giọng, nói. “Vẫn chưa đủ….Bảo bối, buổi tối nhớ cảm tạ ta đó.”
“Vâng.” Lâm Gia Bảo nghe xong lời này đến tai cũng đỏ, nhỏ giọng đáp ứng.
Sáng ngày hôm sau, Hiên Viên Hãn Thừa đã thức dậy từ sớm, hôm nay không cần phải thượng triều, hắn vì vậy cũng không cần vội vã thức dậy. Quay sang nhìn bảo bối đang ngọt ngào ngủ bên cạnh, quả thực nhìn hoài mà không chán.
Buổi tối hôm qua Lâm Gia Bảo bị hắn gây sức ép rất lâu, vì vậy ngủ thực trầm. Hiên Viên Hãn Thừa lại nhớ đến chuyện tốt tối hôm qua, bảo bối quả thực vô cùng ra sức hòng cảm tạ hắn. Nghĩ đến khoang miệng ấm áp hàm trụ phân thân hắn, đầu lưỡi linh hoạt làm hắn muốn ngừng cũng không được.
Hiên Viên Hãn Thừa thường ngày rất bảo hộ Lâm Gia Bảo, rất ít khi để y hầu hạ mình bằng miệng. Bình thường đều để Lâm Gia Bảo dùng tay, quá lắm thì dùng chân….
Tối hôm qua bảo bối lên tiếng chủ động làm hắn thực sự cao hứng, đối với việc bảo bối muốn lấy lòng hắn, trong lòng Hiên Viên Hãn Thừa vừa vui vẻ vừa đau lòng. Cuối cùng hắn cũng khống chế không được mà phóng ra trong miệng bảo bối, thực sự dục tiên dục tử a.
Sau đó hắn lại dùng đến hai chân của Lâm Gia Bảo một lần, kì này hơi thô bạo, phần đùi trong của Gia Bảo đỏ ửng cả một mảng. Khi thoa dược cho bảo bối, Hiên Viên Hãn Thừa đau lòng, bảo bối thực sự rất mê người….hắn âm thầm thề, lần sao phải cố gắng khắc chế, không để bảo bối bị thương nữa.
Áo ngủ bằng gấm trên người Lâm Gia Bảo tuy không quá ngắn nhưng vẫn không che hết được những ứ ngân trên người y. Hiên Viên Hãn Thừa nghĩ đến biểu tình của Thư Nhã cùng Thư Tình khi bước vào đây thay chăn đệm, trong lòng có chút bất đắc dĩ. Ai….
Lâm Đại Tráng cùng Lâm Gia Văn sáng sớm hôm sau đều thức dậy trễ, sự kiện hôm qua không khỏi gây chấn động với bọn họ. Buổi tối cả hai đều lăn lộn trên giường vì không ngủ được.
Tần Khải Hành cũng coi như thức sớm, hiện đang chỉ huy bọn hỏa kế sắp xếp lại đồ vật này nọ. Trong nhà hắn mở là tiệm bố trang, vì vậy bản thân đối với vải dệt rất quen thuộc. Vải mà Lâm Gia Bảo mặc trên người tối qua có thể gọi là cực phẩm, tay nghề thêu dệt của người may quả thực vô cùng xuất chúng. Chắc chắn là sản phẩm tốt từ Chế Y phường. Trang sức trên người Lâm Gia Bảo không kiện nào là không tinh xảo, chỉ nhìn thôi đã biết được sự quý giá của nó.
Lâm Gia Văn cũng phát hiện ra lời nói cử chỉ, cả cái cách ăn của Lâm Gia Bảo vô cùng trang nhã hữu lễ. Hoàn toàn khác với trước kia, trước kia đệ đệ hắn như một khối ngọc thô vẫn chưa được mài giũa, nay nhìn lại đệ đệ đã trở thành một khối mĩ ngọc được điêu khắc tinh xảo. Hy vọng Thái tử vì vậy sẽ tiếp tục yêu mến Gia Bảo.
“Mong rằng Thái tử điện hạ sẽ đối tốt với Gia Bảo nhà chúng ta…” Lâm Đại Tráng nói lên tiếng lòng của mọi người. Đứa nhỏ Lâm Gia Bảo kia rất ngoan, chỉ cần đối tốt với y một chút, y đều sẽ hảo hảo nhớ kĩ. Nếu tương lai Thái tử điện hạ chán ghét y, Gia Bảo nhất định sẽ….Lâm Đại Tráng thật không dám suy nghĩ tiếp.
Lúc này, một trong những hỏa kế của Tần Khải Hành tiến lên bẩm báo, có người muốn gặp ba người bọn họ.
Bọn Tần Khải Hành rất nghi hoặc, bọn họ ở kinh thành vẫn chưa nhận thức được bao nhiêu người, liền ra lệnh cho hỏa kế mời người kia vào nhà chính.
Ba người bước vào nhà chính thì thấy một nam nhân đứng tuổi đang ngồi đợi ở đó, thấy bọn họ vào liền đứng dậy, nói. “Lâm lão gia, Lâm công tử, Tần công tử, ta là Đông cung thiếu Chiêm sự Tả Kính Hiền, hôm nay mạo muội đến chơi nhà, thỉnh thứ lỗi.”
Ba người Lâm Gia Văn nghe được đối phương là Đông cung thiếu Chiêm sự liền vội vàng hành lễ. “Tả đại nhân khách khí, xin mời ngồi.” Thiếu Chiêm sự chính là quan tứ phẩm đó a.
Tần Khải Hành tự động cầm lấy trà thủ hạ đưa tới mời Tả Kính Hiền. “Tả đại nhân mời dùng trà, không biết hôm nay ngài đến đây có chuyện gì không?”
Tả Kính Hiền ngữ khí ôn hòa, nói. “Cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ nghe nói người nhà Lâm chủ tử sống ở đây nên muốn đến bái phỏng. Ba vị nếu ở kính thành có chuyện thì cứ đến quý phủ tìm ta.”
“Cảm tạ Tả đại nhân, nhưng chúng tôi sáng sớm ngày mai đã phải lên đường về nhà. Thật không dám làm phiền Tả đại nhân.” Lâm Gia Văn hồi đáp.
“Ngày mai đã về rồi sao?” Tả Kính Hiền nghĩ nghĩ. “Đồ đạc này nọ đã chuẩn bị thỏa đáng cả chưa?”
“Đều đã chuẩn bị thỏa đáng.” Tần Khải Hành tiếp lời.
Tả Kính Hiền nhìn về phía Tần Khải Hành. “Tần công tử quả thật tuổi trẻ tài cao. Nghe nói lần này ngài lên kinh thành còn đặt mua hàng hóa đem về, không biết đã hoàn thành chưa?”
“Đa tạ đại nhân quan tâm, đều đã xong hết rồi.” Tần Khải Hành đáp.
“Sinh ý của Tần công tử là về vải vóc, ngài có từng nghĩ đến việc tạo một phân điếm ở kinh thành hay chưa?” Tả Kính Hiền hỏi.
“Tần mỗ tổ nghiệp đều ở Phái huyện, sinh ý đều do nhiều thế hệ trước truyền thừa cho. Tần mỗ thật ra cũng rất muốn mở rộng, ngặt nổi kinh thành lại ở quá xa, Tần mỗ thầm nghĩ sẽ phát triển ở Từ Châu trước.” Tần Khải Hành đáp lời Tả Kính Hiền.
“Tần công tửu khiêm tốn rồi, ngài hiểu được việc phát triển ở Từ Châu để nắm vững sự nghiệp quả thật không sai, nhưng việc phát triển ở đó cùng mở phân điếm ở kinh thành cũng không hề gây xung đột gì. Môn khách của Thái tử điện hạ rất đông, sản nghiệp trong tay họ cũng có rất nhiều, trong tay Tề gia cũng có mấy cái bố trang cùng hiệu chế y, đến lúc đó cả hai có thể hợp tác với nhau.” Tả Kính Hiền nói xong liền đưa một cái thiệp mời cho Tần Khải Hành.
Tần Khải Hành kích động đưa hai tay tiếp nhận. “Này thực….thực sự cảm ơn ngài.” Phải biết rằng, thương nghiệp của Tề gia vô cùng nổi danh ở Hiên Viên đế quốc. Sản nghiệp của Tề gia rất lớn, bọn họ chính là cự phú một phương. Được nhận thiệp mời của Tề gia, Tần Khải Hành có cũng không dám mơ đến.
“Đây đều là ý của Thái tử điện hạ, hy vọng mọi người có thể ở lại kinh thành hoặc thường xuyên đến kinh thành, như vậy liền có cơ hội cùng chủ tử gặp nhau. Lâm chủ tử vẫn hay nhớ đến người nhà.” Tả Kính Hiền lại quay sang nói với Lâm Gia Văn. “Lâm công tử sang n ăm còn phải tham gia thi Hương, mong công tử có thể chuẩn bị thật tốt. Một khi thi đậu liền có thể đến Quốc Tử Giám ở kinh thành học tập, cùng những cử nhân khác trao đổi với nhau cũng là chuyện tốt. Mọi thứ ta đều đã an bài tốt cả rồi.”
Lâm Gia Văn nghe xong liền nói với Tả Kính Hiền. “Nhất định sẽ không phụ kì vọng của Thái tử điện hạ, ta trở về nhất định hảo hảo ôn tập công khóa, vì năm sau mà chuẩn bị thật tốt.” Quốc Tử Giám là nơi mà những người đọc sách luôn muốn đến, hắn nhất định phải cố gắng hết mình.
“Lâm công tử chính là thân nhân nhà mẹ ruột của Lâm chủ tử, tiến đồ của ngài nếu tốt, vậy thì tương lai Lâm chủ tử sẽ có một chỗ dựa vững chãi.” Tả Kính Hiền nói. “Lâm lão gia xin cứ yên tâm. Lâm chủ tử chính là người tâm tâm niệm niệm của Thái tử điện hạ, ngày qua ngày đều được đãi ngộ rất cao. Về sau mọi người muốn viết thư cho Lâm chủ tử thì cứ gửi đến quý phủ, ta sẽ thay mặt chuyển đi cho.”
Lâm Đại Tráng nghe xong thì rất cảm kích, đứng bật dậy. “Mong Tả đại nhân khi về có thể chuyển đạt sự biết ơn của chúng tôi đến Thái tử điện hạ.”
Chờ Tả Kính Hiền đi rồi, tâm trạng của ba người Lâm Đại Tráng đều tốt lên không ít. Xem ra Thái tử điện hạ rất coi trọng Gia Bảo, điều này khiến bọn họ yên tâm không ít.
Ngày hôm sau, ba người Tần Khải Hành cùng ba chiếc xe ngựa đã xuất phát từ sớm. Ba người Lâm Đại Tráng ngồi một xe, một xe chở đầy hàng hóa mua được từ kinh thành, một xe thì chở những đặc sản để đem về tặng cho mọi người.
Xe vừa đi đến ngoại ô kinh thành thì bỗng dưng dừng lại. “Sao lại dựng lại?” Tần Khải Hành lên tiếng hỏi.
“Thiếu gia, là vị đại nhân hôm qua.” Hỏa kế đánh xe bên ngoài lên tiếng.
Ba người Tần Khải Hành nghe xong liền vội vàng xuống xe. Chỉ thấy Tả Kính Hiền đáng đứng ở phía trước, bên cạnh còn có hai chiếc xe ngựa cùng một tiểu đội kỵ binh.
Ba người Lâm Đại Tráng nhanh tiến lên hành lễ. “Tả đại nhân.”
“Lâm lão gia khách khí. Thái tử điện hạ biết hôm nay mọi người rời kinh liền sai ta đến đây tiễn mọi người.” Tả Kính Hiền đáp lễ từng người, vương tay chỉ về phía hai chiếc xe ngựa cùng tiểu đội kỵ binh. “Đây là lễ vật gặp mặt mà Thái tử điện hạ muốn tặng cho người nhà của Lâm chủ tử.”
Tả Kính Hiền đem danh mục qua tặng giao cho Lâm Đại Tráng, nói tiếp. “Thái tử điện hạ còn phân phó, Lâm lão gia cùng mọi người phải trở về Phái huyện xa xôi nên liền cho một đội nhân thủ đi theo bảo vệ.”
Lâm Đại Tráng tiếp nhận danh mục quà tặng, lại nghe Thái tử điện hạ vì bọn họ mà cho một tiểu đội kỵ binh theo hộ tống thì không biết nên nói thế nào cho phải. “Này…Thái tử điện hạ quá khách khí rồi.”
Lâm Gia Văn và Tần Khải Hành thấy thế liền tiến lên cảm tạ Tả Kính Hiền, trong lòng bọn họ đều có chút giật mình. Gia Bảo dù sao cũng chỉ là tiểu thị của Thái tử điện hạ, Thái tử điện hạ đối đãi với bọn họ như vậy là quá chu đáo rồi.
Nếu là do Thái tử điện hạ phân phó thfi bọn Lâm Đại Tráng cũng không thể chối từ. Sau khi từ biệt Tả Kính Hiền liền cùng tiểu đội kỵ binh tiếp túc lên đường.
Ở trong xe ba người nhỏ giọng thảo luận. Lâm Đại Tráng. “Thái tử điện hạ lần này có chút…..”
Lâm Gia Văn và Tần Khải Hành đều nhất tí gật đầu. Lâm Gia Văn đem danh mục lễ vật ra nhìn kỹ thì phát hiện lễ vật gặp mặt của Thái tử điện hạ vô cùng nhiều. Lá trà, nhân sâm, tổ yến thượng đắng; lăng la tơ lụa, vàng bạc ngọc sức đều vô cùng phong phú, đều là danh tác chế tạo thành. Trên dạnh mục còn ghi rõ phần nào dành cho người nào, trong nhà già trẻ lớn bé đều có một phần quà tặng.
Tần Khải Hành nhìn thấy Tần gia họ người nào cũng có một phần liền nói. “Xem ra Thái tử điện hạ đã cho người điều tra chúng ta đến nhất thanh nhị sở luôn rồi…”
Lâm Gia Văn cùng Lâm Đại Tráng đều lâm vào trầm tư.
“Nhiều…nhiều đồ vật như vầy đem về sẽ gây động tĩnh rất lớn đó! Ai, không biết mẹ sẽ cảm thấy thế nào khi biết Gia Bảo trở thành tiểu thị của Thái tử đây.” Lâm Gia Văn nhớ đến việc mẹ hắn luôn rất thương yêu Gia Bảo.
“Việc này cứ để ta nói với mẹ con. Nếu người trong thôn có hỏi thì cứ nói là đặc sản kinh thành mà Tần Khải Hành đem về đi.” Lâm Đại Tráng nói. “Khải Hành, việc này để Tần gia bên con biết là đủ rồi, đừng lộ cho ngoại nhân biết.”
Tần Khải Hành biết nhạc phụ không muốn rêu rao khắp nơi, gật đầu. “Nhạc phụ xin yên tâm, con sẽ nói chuyện với hạ nhân, nhất định bắt bọn họ kín miệng.”
“Nhưng trước sau gì tin tức từ kinh thành cũng sẽ được truyền đến.” Lâm Gia Văn lo lắng. Đến lúc đó trong thôn cùng thị trấn nhất định sẽ nổ tung lên…ngẫm lại liền thấy đau đầu…
“Ai…trước cứ gạt họ đi….” Lâm Đại Tráng cũng không còn biện pháp nào khác.
Trong Ngự Hoa Hiên, Hiên Viên Hãn Thừa đang cùng Lâm Gia Bảo tản bộ. Nghe nói trong hoa viên có hoa cúc nở rất đẹp, Hiên Viên Hãn Thừa liền mang Lâm Gia Bảo đến đây thưởng cúc.
Hơn mười cây hoa cúc tùy ý nở rộ, hơn nữa ở giữa còn có hai bồn hoa cúc vàng kim, tươi đẹp vàng óng, cánh hoa cuống cuống làm Lâm Gia Bảo thích ý không thôi.
Hiên Viên Hãn Thừa nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lâm Gia Bảo. “Thích không? Bằng không lát nữa ta cho người đem hai bồn này đến Bình Nhạc Uyển?”
“Không cần đâu, ta thường xuyên đến đây xem là được.” Như vậy những người khác cũng có thể thấy được vẻ đẹp của hoa, Lâm Gia Bảo không muốn chiếm dụng mọi thứ làm của riêng, y muốn thứ đẹp như vầy càng được nhiều người ngắm nhìn.
Hiên Viên Hãn Thừa biết trong lòng Lâm Gia Bảo đang nghĩ đến điều gì, đối với y lại càng yêu thích, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Gia Bảo hôn lên.
“Tướng công…ta….” Lâm Gia Bảo kiễng mũi chân, ở bên tai Hiên Viên Hãn Thừa nhỏ giọng kêu.
“Ân…Bảo bối, có gì muốn nói với tướng công?” Hiên Viên Hãn Thừa dùng ánh mắt cổ vũ nhìn Lâm Gia Bảo.
“Ta….Ta muốn về Ngự Điểm Phòng thăm mọi người, được không?” Lâm Gia Bảo cố đem hết dũng khí hỏi Hiên Viên Hãn Thừa, y muốn trở về Ngự Điểm Phòng nhìn xem, bản thân y cũng rất nhớ Lâm ma ma và mọi người ở đó.
Hiên Viên Hãn Thừa nhìn thấy sự chờ mong trong ánh mắt Lâm Gia Bảo, liền nói. “Được rồi, chiều mai liền cho nk theo ngươi đi.” Ngự Điểm Phòng nằm ở Vĩnh Thọ Cung, hắn cũng yên tâm hơn.
“Oa! Thật tốt quá! Ta ngày mai nhất định sẽ làm điểm tâm thật ngon cho tướng công ăn!” Lâm Gia Bảo cao hứng hô to, y thật muốn nhanh chóng để Hiên Viên Hãn Thừa thưởng thức thử tay nghề của mình.
Hiên Viên Hãn Thừa nhìn thấy Lâm Gia Bảo cao hứng đến vậy liền nghĩ, bảo bối thật dễ thỏa mãn a, chỉ một chút việc nhỏ liền làm y vui vẻ đến nửa ngày, điều này cũng làm cho tâm tình hắn vui lây. Mặ keệ hắn có vất vả thế nào, chuyện của Lịch vương, chuyện của Tiết gia, chỉ cần nhìn thấy bảo bối tâm tình liền trở nên vui vẻ, Gia Bảo quả nhiên là trân bảo mà…
“Thực ngoan, tướng công rất chờ mong điểm tâm của bảo bối. Nhưng đừng để bản thân quá mệt, làm ít chút cũng được.” Hiên Viên Hãn Thừa nói.
“Vâng, sẽ không mệt lắm đâu.” Lâm Gia Bảo cam đoan.
Hiên Viên Hãn Thừa nhìn bộ dáng nhu thuận của Lâm Gia Bảo. “Bảo bối, chúng ta về ngủ trưa đi.”
Hiên Viên Hãn Thừa cùng Lâm Gia Bảo cất bước trở về Bình Nhạc Uyển.
Hiên Viên Hãn Thừa hiện tại đã vô cùng yêu thích việc ngủ trưa với Gia Bảo. Bọn họ đem sa liêm buông xuống, cả hai nằm ở bên trong nhỏ giọng nói một vài việc vặt, phần lớn thời gian đều là những chuyện khi nhỏ của Lâm Gia Bảo, Hiên Viên Hãn Thừa vô cùng thích nghe những chuyện này. Cứ như vậy hai người liền mơ màng rơi vào giấc ngủ.
Mỗi lần Hiên Viên Hãn Thừa tỉnh lại đều sẽ thấy được thụy nhan của Lâm Gia Bảo, trong lòng dị thường mềm mại.
Lâm Gia Bảo cũng rất thích ngủ trưa cùng tướng công, mỗi lần đều tỉnh lại trong lòng tướng công. Cái ôm của tướng công rất ấm áp, làm cho y có một cảm giác được che chở.
Trong Ngự Hoa Viên, sau khi hai người Hiên Viên Hãn Thừa vừa rời đi, trong bụi cây nhỏ liền nhảy ra một thân ảnh nhỏ.
“Nguyên lai đó chính là quái vật bên người phụ thân…” Khang Nhi tự nhủ. Khi nãy Khang Nhi ở Ngự Hoa Viên chơi đùa thì thấy thân ảnh của phụ thân, liền vui vẻ muốn tiến lại gần nhưng lại bị nhũ mẫu ngăn cản, bảo nàng không được quấy rầy Thái tử điện hạ.
Khang Nhi rất không vui, nàng không hiểu cái gì là quấy rầy, nàng chỉ biết phụ thân thích nhất là nàng. Khang Nhi từ trong lòng ngực của nhũ mẫu giãy ra, ỷ bản thân nhỏ con chui vào một bụi hoa, chậm rãi đến gần hai người phía trước.
Hiên Viên Hãn Thừa một lòng đều chỉ chú ý đến Lâm Gia Bảo, hoàn toàn không để ý đến nàng. Khang Nhi thấy phụ thân đối Lâm Gia Bảo ôn nhu như vậy, lại còn thân thiết ôm ôm, nhìn phụ thân đối Lâm Gia Bảo cười thì trong lòng liền ghen tị. Phụ thân chưa từng cười ôn nhu như vậy với nàng. Cuối cùng nhìn cỗ kiệu mà bọn họ rời đi trong lòng không khỏi sinh khí, kiệu đẹp như vậy nàng còn chưa được ngồi nữa là.
“Tiểu chủ tử, ngài ở đây a, nhũ mẫu tìm ngài nãy giờ….Đã đến lúc ngủ trưa, nhanh theo nô tỳ trở về đi.” Một tiểu cung nữ thở hổn hển chạy đến bên nàng.
“Không cần lo, ngươi tránh ra! Tránh ra!” Khang Nhi quay người chạy đi. “Không được đi theo ta, bằng không ta nói với ma ma rằng ngươi mắng ta, để bà ấy đánh ngươi! Hừ!” Khang Nhi bị nuông chiều từ nhỏ sinh hư, tức giận nói.
Tiểu cung nữ Hồng Vi nghe xong thì có chút e ngại, nhớ đến lần trước tiểu chủ tử oan uổng nàng, hại nàng bị ma ma trách phạt, bản thân nàng cũng không dám trở về, chỉ đành đứng tại đó đợi….