Sau khi hàn huyên vài câu làm quen, mọi người nhanh chóng bàn vào việc chính.
“Lăng Sầm, để tôi giới thiệu lại cho cậu về bộ điện ảnh này, cũng như ý tưởng của chúng tôi.” Tổng đạo diễn – Langston, nghiêm túc nói.
Trước khi chọn Lăng Sầm ông cũng có xem qua một số tác phẩm của cậu, ngoại trừ vai diễn trong [Thiên lý chi ngoại] rất có tính đột phá, những vai diễn khác không lọt nổi vào mắt ông, chưa kể điều kiện tham gia đoàn phim của cậu còn có mỗi tuần nghỉ hai ngày, chỉ vì một người mà bọn họ phải sắp xếp lại toàn bộ thời gian quay phim. Nếu không phải có ý kiến bên đầu tư cùng với việc ông không tìm được diễn viên nào tốt hơn, ông đã không phải chấp nhận điều kiện vô lý mà giao vị trí nam chính cho Lăng Sầm.
“Vâng.” Lăng Sầm cung kính đáp, cúi người lấy kịch bản đưa cho đạo diễn, “Tối hôm qua tôi nhận được kịch bản, có ghi vào một chút lý giải của bản thân, ngài có thể xem qua.”
“Được.” Langston thuận miệng đáp, cảm thấy thái độ của Lăng Sầm không quá tệ, cầm lấy kịch bản, chuẩn bị mở ra giảng giải cho Lăng Sầm, “Nhân vật quốc vương này có tính cách…” Mới nói tới đây ông ngừng lại, lật đến cảnh diễn ông muốn giảng cũng thấy có đầy ghi chú, ông chăm chú đọc, lật thêm vài trang, lật cả về phía sau, mỗi cảnh đều có ghi chú cùng thắc mắc.
“Cậu bỏ không ít công sức nhỉ?” Langston khen ngợi thật lòng, thái độ cũng ôn hòa hơn, bớt đi vài phần nghiêm túc, xem ra Lăng Sầm khá chăm chỉ, chắc sẽ không đến nỗi hủy diệt bộ phim tâm huyết của ông.
“Vâng… Bởi vì sau khi ký hợp đồng mới nhận được kịch bản hoàn chỉnh, thời gian quá gấp, tôi chỉ mới nghiên cứu giản lược kịch bản, các ý kiến đưa ra vẫn còn rất đơn sơ, vẫn mong ngài hướng dẫn nhiều hơn.” Lăng Sầm chân thành đáp.
Langston và biên kịch nhìn nhau, sau đó ông ôn hòa nói: “Cậu có thể gọi tôi là Lannie, chúng ta cùng thảo luận kịch bản.”
Đối với người đã lăn lộn trong giới này mấy chục năm như bọn họ, dù gặp gỡ làm việc với diễn viên mới, chỉ cần 5 phút nói chuyện cũng đủ để đánh giá được thái độ làm việc của đối phương, đưa ra phán đoán đại khái. Kỹ thuật diễn của Lăng Sầm ông chưa được quan sát trực tiếp, không biết [Thiên lý chi ngoại] là do Lăng Sầm thật sự diễn hay kỹ thuật cắt ghép của Caleb quá cao siêu, nhưng thái độ làm việc của Lăng Sầm bước đầu đã khiến ông hài lòng.
Bốn người thảo luận từ sáng đến giữa trưa. Ngoài việc nghiêm túc nghe đạo diễn phát họa nhân vật, Lăng Sầm còn nghe biên kịch diễn giải cốt truyện, cùng thế giới và bối cảnh tạo hình, cũng như môi trường quay phim phải thực hiện cho các cảnh quan trọng. Nói đến chuyện họ sáng tác, mài giũa kịch bản thế nào, một số tình tiết có thể phát huy thêm, ẩn ý trong một số chi tiết cần phải diễn ra.
Mọi người hăng say đến tận khi ánh mặt trời dần chếch đi, tạo thành những vệt cắt trên thảm trải sàn. Langston trao đổi ánh mắt với hai người còn lại, trong mắt đều là sự hài lòng. Lăng Sầm như một học sinh chăm chỉ, vẫn luôn nghiêm túc lắng nghe cẩn thận, chỗ nào thắc mắc hoặc có ý kiến đều lễ phép hỏi, còn cúi người kỹ lưỡng bổ sung thêm vào kịch bản những lưu ý được nêu ra. Những điều này đã lấy được hảo cảm của các vị đạo diễn.
“Cũng quá trưa rồi, không bằng chúng ta ra ngoài ăn cơm, trở về lại thảo luận tiếp? Về vấn đề nhân ngư, đuôi cá của cậu, lần này chúng tôi dùng đạo cụ mới, buổi chiều chúng ta có thể ghé phim trường, cậu có thể mang thử.” Langston đợi Lăng Sầm ghi chú xong, chủ động đề nghị, “Hôm nay tôi mời.”
Hai vị biên kịch đã quen thuộc với đạo diễn, nghe nói được ăn chùa sôi nổi đồng ý, Lăng Sầm cũng chỉ có thể nhoẻn miệng cười hiền lành hòa theo: “Vâng, tôi nghe sắp xếp của ngài.”
Langston nhìn mà hơi thất thần, đúng là vưu vật trời sinh, dù chỉ là một nụ cười bình thường cũng có thể trở thành tiêu điểm. Ông không phải alpha, chỉ là một beta, theo lẽ thường sẽ không sinh ra cảm giác thu hút mãnh liệt với omega, vậy mà chỉ một nụ cười đạm nhiên của Lăng Sầm cũng khiến ông thấy hơi choáng váng, phải vội trấn tĩnh. Thật mất mặt, đã là một người trung niên, còn bị một nụ cười của omega làm cho thất thần. Lần trước ông nhìn trúng diễn suất của Lăng Sầm, có gọi điện tham khảo ý kiến của Caleb, bạn già lâu năm trong giới, hỏi xem có phải Caleb nhờ cắt ghép mà đoạt giải không? Lăng Sầm có kỹ thuật diễn không, sao mấy phim khác thấy nát quá. Caleb bị cà khịa cũng không nổi điên như bình thường, hơi trầm mặc mới nói Lăng Sầm không chỉ có tướng mạo xuất chúng, kỹ thuật diễn và nhân phẩm đều tốt, là diễn viên omega mà ông vừa lòng nhất tính đến hiện tại, lão Caleb còn khuyên ông cứ tiếp xúc đi sẽ không thất vọng đâu. Nghe bạn thân nói vậy ông mới chấp nhận điều kiện của Lăng Sầm. Giờ xem lại, đúng là mới có một buổi sáng, ông đúng là không thất vọng, còn sinh ra hơi bị nhiều ‘hảo cảm’ với hậu bối này.
Mọi người cùng đi ăn trưa, sau khi uống chút rượu, kịch bản xem như tạm thảo luận xong, ai nấy đều thả lỏng hơn. Langston vui vẻ tán gẫu với Lăng Sầm.
“Lăng Sầm à, nhẫn của cậu hiệu gì vậy?” Langston đặt ly rượu lên bàn, nhìn nhẫn trên tay Lăng Sầm. Cậu có vẻ rất thích chiếc nhẫn này, khi nói chuyện thỉnh thoảng sẽ xoay xoay nhẫn.
“Dạ… à, cũng không phải thương hiệu nổi tiếng gì đâu.” Lăng Sầm nói ra tên một thương hiệu bình dân, cười nói: “Đây là nhẫn cưới của tôi.” Sau khi cậu công bố tin kết hôn vẫn luôn mang nhẫn, chỉ có khi mang thai, tăng cân đến mức tay phù lên mới chịu tháo ra. Đây là Lục Kiêu mua cho cậu, là tình cảm của cậu, cậu vẫn luôn mang trên người.
Langston vỗ trán như bừng tỉnh, ông thế mà quên mất sự kiện Lăng Sầm công bố tin kết hôn đã làm chấn động giới giải trí, lý giải cười cười với Lăng Sầm, hai biên kịch cũng ở bên ồn ào trêu ghẹo tình cảm vợ chồng Lăng Sầm.
Lăng Sầm bị trêu chọc cũng chỉ lễ phép mỉm cười, trong lòng thì đắc ý đến cong đuôi mèo, từ khi cậu kết hôn đều chờ đợi ngày này, có thể bình tĩnh nói với mọi người đây là nhẫn kết hôn của cậu, cậu đã có chồng rồi đó, chồng cậu rất thương cậu đó, mọi người cứ ngồi bên mà hâm mộ đi, vui biết là bao nhiêu, hê hê.
Cậu khoe chồng ở [Nghe] một lần thì đủ sao? Không đủ, cậu đã nhịn bao lâu rồi, cậu còn phải khoe thêm vài chục năm nữa mới thấy mỹ mãn, có chồng tốt phải khoe cho cả thiên hạ.
“Lăng Sầm, nếu không phải cậu nói, tôi thật sự không nhìn ra cậu mới sinh hài tử…”, một biên kịch cảm thán, “Dáng người thật tốt.” Ông không thấy bất cứ khác biệt gì so với khi cậu đóng [Thiên lý chi ngoại], không nhìn ra chút dấu vết gì của việc sinh con.
“Dạ vâng, chủ yếu là do tôi có thời gian nghỉ ngơi, hồi phục.” Lăng Sầm khiêm tốn, “Mọi người trong nhà đều chăm sóc cho tôi, bé con sau khi sinh cũng đều do chồng tôi chăm sóc.”
“Chồng cậu, chính là Lục thượng tướng chăm con?” Vị đạo diễn tạo hình cũng tò mò hỏi.
“Dạ vâng.” Lăng Sầm nhẹ nhàng đáp, lại còn vờ vĩnh oán thán, “Tại anh ấy nhường tôi, anh ấy nói tôi vất vả thời gian mang thai, rồi sinh bé con nên chăm sóc bé con anh ấy sẽ đảm nhận. Thế là sau khi sinh bé con anh ấy thật sự làm tất cả mọi việc, không cho tôi đụng tay. Tôi cũng là ba ba mà bé con được hơn một tháng tuổi tôi vẫn chưa lần nào thay tã cho bé.” Đây chính là khoe khoang trá hình.
Trong vòng 5 phút, 3 vị đạo diễn biên kịch được ăn hai đợt cẩu lương trá hình, đợt đầu thì thôi đi, là do bọn họ tò mò hỏi chuyện, ăn cũng cam tâm tình nguyện, còn đợt thứ 2 chính là Lăng Sầm bóp miệng, cưỡng chế nhét cẩu lương.
“Ha ha ha, chồng cậu thực không tồi nha.” 3 người cũng chỉ có thể cười khan, cỗ vũ Lăng Sầm. Tuy thời gian tiếp xúc của 4 người còn ngắn, nhưng từ thái độ làm việc họ đã coi Lăng Sầm như hậu bối mà chỉ dạy, bạn bè mà tâm sự, đồng nghiệp đáng để hợp tác, giờ thấy cậu thân thiết khoe khoang cũng chân thành vui vẻ mà phụ họa.
Hailey ngồi cùng nghe mấy người đó tán tụng lẫn nhau thiệt là mệt tâm, chỉ muốn chú tâm vào đồ ăn trước mặt quên hết sự đời. Lăng ca à, anh đây sao lại mắc phải tật xấu khoe nhẫn, khoe chồng, khoe con, làm người bình thường không tốt sao? Lên chương trình cũng khoe, ra khỏi chương trình gặp đồng nghiệp mới cũng khoe, thỉnh thoảng trên xe huyền phù cũng khoe với người đại diện là mình.
Chưa kể đây chính là chiếc nhẫn Hailey đã từng thấy khi Lăng Sầm quay [Thiên lý chi ngoại], một chiếc nhẫn vô cùng bình thường, có gì để mà khoe nhiều lần như vậy? Hailey quyết tâm sau này mà cô với Carl kết hôn phải mua một chiếc nhẫn kim cương siêu to khổng lồ để đáng giá khoe ra.
Sau khi cơm no rượu say, đoàn người ghé qua phim trường để xem đuôi cá được thiết kế riêng cho phim [Khởi nguyên].
Đội ngũ nhân viên đạo cụ chuyên nghiệp giúp Lăng Sầm mặc đuôi cá.
“Thầy Lăng, sau khi mặc xong cậu cứ tự do cử động để xem hiệu quả tạo hình trước…” Nhân viên công tác thương lượng cùng Lăng Sầm.
“Được.” Lăng Sầm đáp.
Bộ đuôi cá này không thể xem là đạo cụ mà phải là một bộ phận người máy sinh vật, có một vòng khóa trên eo. Sau khi nhấn nút khởi động, đuôi cá mô phỏng sẽ tự nhiên xuất hiện, không biết làm từ chất liệu gì nhưng rất chân thật. Đuôi cá màu lam nhạt với những phiến vảy cá hình vỏ sò lóng lánh ảo mộng nhưng cũng gọn gàng, ngay ngắn, bớt đi vẻ mềm mại của tiên cá truyền thống lại tăng thêm một phần sức mạnh tiềm ẩn.
“Nó sẽ căn cứ trên cử động cậu để tự tiến hành điều chỉnh cho phù hợp, ví dụ như khi cậu làm động tác bơi, hai chân khép lại quẫy nước, đuôi cá sẽ tự động cung cấp thêm động lực, hỗ trợ động tác của cậu.” Nhân viên công tác giới thiệu sơ bộ, chi tiết thì cần Lăng Sầm tự mình thích ứng.
“Vâng.” Lăng Sầm tự cảm nhận, chậm rãi gật đầu. Không biết đuôi cá làm bằng chất liệu gì nhưng không hề nhẹ, nếu không có các tính năng phụ trợ, khi thật sự quay hình có khả năng cậu sẽ trực tiếp chìm xuống đáy nước luôn.
“Khá tốt đó, tuần này buổi sáng cậu đến đây luyện tập sử dụng đuôi cá, buổi chiều tự do, cuối tuần này chúng ta sẽ khai máy.” Langston rất vừa lòng với hiệu quả khi Lăng Sầm mang đuôi cá. Vẻ ngoài của Lăng Sầm nhân ngư đủ chấn nhiếp toàn trường, tiếp theo chỉ còn trông đợi vào kỹ thuật diễn của cậu. “À, đúng rồi, theo hợp đồng thì các ngày cuối tuần cậu cũng tự do sắp xếp.”
“Dạ vâng, cám ơn đạo diễn.” Lăng Sầm nhìn theo cho đến khi đạo diễn và biên kịch đi khỏi mới cởi bỏ đuôi cá.
Một tuần sau, [Khởi Nguyên] chính thức khai máy.
Bắt đầu bộ phim là khi đội thám hiểm phát hiện vương quốc Haiti, thâm nhập và tiếp xúc với cư dân nơi đây. Hai bên đều tỏ vẻ thân thiện, chất phát nhưng dân cư Haiti cao tay hơn, họ diễn đến mức cả người xem cũng không nhận ra, đội thám hiểm tất nhiên là không nhận ra, còn vui vẻ tưởng lừa được người ta, lại không biết từ những tin tức râu ria đối phương đưa ra làm mồi, người ta đã tìm hiểu được rất nhiều tin tức quan trọng. Cũng do đội thám hiểm coi thường cư dân bản địa, cho rằng khoe ra một ít công nghệ đã khiến họ coi như thần vật, trong mắt họ người bản địa chỉ như một giống vượn người, mà con người thì cần gì đề phòng con vượn.
Trong đội thám hiểm chỉ có bạn trẻ tên Yuri hoài nghi, trực giác cho cậu thấy người dân Haiti không đơn giản như họ nghĩ, nhưng cậu tuổi nhỏ, địa vị thấp, lời nói không có ai coi trọng, thỉnh thoảng còn bị một vài người trong đội trêu chọc, bắt nạt.
Quốc vương vương quốc Haiti – vai diễn của Lăng Sầm tên Kai, khi xuất hiện lấy thân phận là một vương tử ngốc nghếch, xinh đẹp, lại còn hơi ngại ngùng, đại diện người Haiti giao tiếp với đội thám hiểm.
Sau khi đội thám hiểm đưa thông tin về quốc gia, nhóm người trên đất liền đã đưa ra một thời hạn cho đội thám hiểm thu thập đủ thông tin về tiến hóa của người dân Haiti, bao gồm nguồn gốc sinh mệnh và sức mạnh, sau đó sẽ tiến hành đánh chiếm vương quốc này. Nhưng bọn họ không biết, quốc vương Kai cũng đã đặt ra cho họ một thời hạn để dẫn dắt họ đẩy nhanh tiến độ, sớm ngày có cớ hủy diệt toàn bộ lục địa.
Bối cảnh bắt đầu của toàn bộ câu chuyện là như vậy.
Mấy ngày trước trong khi luyện tập sử dụng đuôi cá, Lăng Sầm cũng đã tranh thủ cũng đoạn phim chụp xong ảnh tạo hình, thông qua chỉnh sửa các thể loại hôm nay cũng chính là ngày công bố.
Hailey cũng rất mong đợi, cả buổi đều nhìn chằm chằm tài khoản của đoàn làm phim.
“Lên rồi!” Hailey kích động duyệt hết một lượt hình, thấy không có vấn đề gì lập tức chuyển tiếp qua tài khoản chính của Lăng Sầm..
Trên hình là một nhân ngư lạnh lùng, sau lưng tóc đen dài xõa tung, thân thể thon dài hữu lực, đường cong lưu sướng, 6 múi cơ bụng xinh đẹp, bên dưới là một đuôi cá màu lam nhạt rắn rỏi lại lấp lánh, cảm giác khi nhìn vào là tuyệt đỉnh của một nét đẹp mạnh mẽ tràn đầy lực lượng, trên cơ bụng còn lưu lại vài giọt nước tròn trịa trong suốt.
[Bắt đầu mới, phim điện ảnh mới, mong mọi người ủng hộ, love!!!] Hailey giúp Lăng Sầm tạo một caption, nhấn đăng.
“Lăng ca?” Hailey gọi.
“Hửm?” Lăng Sầm vẫn còn đang chuyên cần nghiên cứu kịch bản, nghe Hailey gọi cũng không rời mắt, vẫn tiếp tục vừa đọc vừa đáp lời.
“Ông chủ của em, nếu anh muốn khoe nhẫn cưới, em giúp anh chụp tay anh đăng lên trang cá nhân.” Như vậy anh không cần gặp người nào cũng giả vờ khoe ra.
“Em không hiểu rồi.” Lăng Sầm đành phải đặt kịch bản xuống, buồn cười từ chối. Khoe một lần thì có gì thú vị, cậu muốn chậm rãi khoe, khoe từ những người bên cạnh như bạn bè, rồi đồng nghiệp, cuối cùng nếu có ai đó vô tình phát hiện đưa lên Tinh Võng sẽ lại được thêm một lần trầm trồ, lại còn không phải do cậu cố ý khoe đâu, hiệu quả như vậy mới tốt.
Hailey cũng đoán được ý tưởng của Lăng Sầm, hình như cứ dính đến chuyện tình cảm là Lăng ca của cô trở nên khá ấu trĩ, Hailey bất đắc dĩ lắc đầu.
Tiểu kịch trường:
Lăng Sầm: xoay xoay nhẫn, ủa mọi người phát hiện ra rồi hả? Ừm, nhẫn cưới của tui đó, đẹp lắm đúng không? Mọi người muốn coi hả? Tui cho mọi người nhìn một chút thôi nha. Nè!!! <Đắc ý vểnh đuôi>
Hailey: Khi nào kết hôn tui mua nhẫn đính 2kg kim cương, lúc đó tui mới dám khoe.
Lạc Yên: truyện chưa beta nên khá nhiều lỗi chính tả, hôm bữa thấy web lậu đăng nhấn vào đọc thử thấy có mấy lỗi thiệt hết hồn, không biết khi type sao lại sai vậy nữa. Truyện ở nhà còn có cơ hội sửa chứ trên mấy trang web là giữ nguyên luôn mãi mãi rồi, không biết có ai nghĩ mình dốt tiếng Việt mà còn bày đặt edit không, ngại ‘ghia’!!!!! mà lượt đọc trên đó còn cao hơn ở nhà nữa chứ.