Lăng Sầm đẩy Lục Kiêu đi giữa đám người ồn ào náo động, xung quanh rực rỡ sắc màu hoa tươi, tường vi như thiếu nữ e ấp khoe sắc, phong tín tử tím ngắt một vùng lại mãnh liệt tỏa hương, hòa vào không khí tràn ngập đủ loại hương hoa khác.
“Mua một chiếc mặt nạ đi, 15 tinh tệ một cái!” Ở ven đường, bên dưới hàng cây bạch dương, một vài người dân bản địa bày sạp nhỏ bán mặt nạ làm thủ công.
Lăng Sầm nhìn quanh, thấy khá nhiều người đã mang mặt nạ, trong lòng khẽ động, bước về phía sạp hàng. Cậu nhìn lướt qua, là mặt nạ thủ công là bằng gỗ, loại gỗ này đặc biệt ở chỗ tính thông khí rất tốt, họa tiết được điêu khắc phía trên không thể nói là tinh xảo nhưng lại tối giản mạch lạc.
Lục Kiêu hiện đang mang mũ và khẩu trang độ thoáng khí không quá tốt, ở Tinh Đạo số 4 với diện tích phần lớn là đại dương, cực kỳ nóng ẩm…
Lăng Sầm lập tức quyết định, cười nói với anh: “Chồng ơi, chúng ta mua một cái, được không?”
Lục Kiêu cũng nhìn qua sạp hàng, “Ừm, cũng được.” Giọng điệu có vài phần sủng nịnh, so với một Lăng Sầm thành thục là ba ba người ta, anh càng thích Lăng Sầm hoạt bát xanh tươi. Anh không muốn Lăng Sầm phải gò bó khi ở cùng mình, tùy hứng một chút cũng không có gì không tốt.
Lăng Sầm đẩy Lục Kiêu đến gần sạp hàng, hơi cúi người lựa chọn mặt nạ.
“Tiên sinh mua một cái đi, nhà tôi 3 đời đều làm mặt nạ, mỗi cái đều là làm thủ công, mỗi mẫu chỉ có một cái, không tìm ra cái thứ hai đâu!” Người bán cũng nhiệt tình đề cử.
Lăng Sầm mỉm cười, cầm lấy một cái ướm lên mặt mình, quay sang hỏi Lục Kiêu: “Đẹp không anh?”
“Khá đẹp.” Miệng thì đáp tay anh đã vươn đầu cuối ra thanh toán cho người bán hàng.
Bạn đời muốn mua gì cũng được, nhiệm vụ của anh là trả tiền, anh đã tập thành thói quen.
“Trả tiền thêm một cái nữa đi anh.” Lăng Sầm nói rồi lại chọn thêm một cái mặt nạ khác trên quầy hàng.
Lục Kiêu nghe cậu nói thì nhanh tay đã thanh toán thêm một cái mới chợt nhận ra vấn đề.
“Ta… không mang đâu…” Lăng Sầm đã đem mặt nạ ướm thử lên mặt anh, cậu là định mua cho anh một cái.
Lục Kiêu không có hứng thú với mấy thứ này. Ngày thường anh mang mặt nạ bạc là để không dọa người khác, đổi sang nón và khẩu trang là do Lăng Sầm muốn, anh cũng tạm xem như thả lỏng bản thân, như vậy anh đã rất hài lòng rồi, không nghĩ đổi một cái mới.
“Đổi cái này đi mà anh.” Lăng Sầm bỏ qua lời anh, bừng bừng hứng thú: “Anh nhìn xem, đây là một đôi mặt nạ nè!” Thật đẹp.
Hoa văn tuy cùng màu, họa tiết thoạt nhìn không giống nhau nhưng khi đặt hai mặt nạ bên cạnh nhau, hoa văn lại xen lẫn tạo thành một đồ án hoàn chỉnh.
Nhìn ánh mắt vui vẻ đến lấp lánh của Lăng Sầm, Lục Kiêu cũng không nói gì thêm, trong mắt chỉ còn lại nhu tình mật ý. Lăng Sầm của anh vẫn luôn dễ thỏa mãn như vậy, những điều đơn giản như đi dạo phố, tham gia lễ hội, mua một ít đồ đôi lưu niệm cũng có thể khiến cho cậu vui vẻ.
Có khi anh cũng thấy kỳ quái, rõ ràng Lăng Sầm ở trong giới giải trí cũng không ít năm, người theo đuổi phải chất đầy được một phi thuyền, toàn là những người không có tiền cũng có địa vị, như Pailipek Chris, Nadas Garfield… Chưa kể dù cậu chỉ xuất thân từ Tố Nguyệt Tinh nhưng Lăng gia ban đầu cũng là phú hào một phương, ánh mắt cậu không thể nào thấp, vậy mà lại chọn anh, còn cực kỳ vui vẻ và hãnh diện vì những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống bình thường của hai người.
Lục Kiêu lắc đầu, không nghĩ nữa, khó quá bỏ qua, cậu muốn gì anh đều sẽ chiều cậu là được.
Lăng Sầm quay lại quầy hàng, dùng bản thân che cho anh khỏi tầm mắt của những người xung quanh, nhẹ nhàng tháo khẩu trang và mũ, giúp anh mang mặt nạ mới, nhỏ giọng hỏi: “Được không anh?”
Lục Kiêu tự cảm thụ, mặt nạ rất nhẹ, thoang thoảng mùi gỗ, hài lòng gật đầu: “Rất tốt.”
Lăng Sầm cười thật tươi, cũng tự mình đeo chiếc mặt nạ còn lại lên: “Tham gia lễ hội thì mình cũng phải mang giống mọi người, mới có đủ không khí lễ hội…”
Hai người lại lần nữa hòa vào dòng người đi về phía bãi biển dài mấy cây số, nơi sẽ diễn ra lễ hội kết giao. Hôm nay thủy triều rút đi vào 6g tối. Sau khi nước biển rút bớt, mọi người sẽ bước xuống bãi cát trắng mịn, để sóng nhẹ vỗ về ngay dưới chân, sủi lên bọt sóng trắng tinh.
“Chúng ta không xuống, nha anh.” Lăng Sầm với Lục Kiêu không xuống bãi cát. Lăng Sầm nhấn mở phanh xe, cùng Lục Kiêu đứng trên đường nhìn xuống bờ biển, đang có từng tốp người tụ tập nói chuyện, vui đùa. Xe lăn của Lục Kiêu không tiện di chuyển trên cát, sẽ bị lún xuống, lại sẽ dính đầy cát, khi về rửa sạch sẽ rất phiền. Hai người dừng ở gần bậc thang đi xuống bãi cát, Lăng Sầm ngó quanh thấy một đài ngắm cảnh có mái vòm, nằm trên bãi đá, cao hơn bãi cát tầm 10m liền đẩy Lục Kiêu qua. Tuy không xuống dưới nhưng ở đây vẫn có thể thấy toàn cảnh bãi cát và mặt biển xanh mát, ở đây không có người vì hầu hết mọi người đều đã xuống bên dưới chuẩn bị tham gia lễ hội.
Lăng Sầm hạ thấp xe lăn của Lục Kiêu rồi ngồi xuống bên cạnh anh.
“Cảnh sắc nơi này cũng không tệ, chồng hơ.” Lăng Sầm thòng chân xuống bậc thềm, nhẹ nhàng lắc lư, thích ý cảm thán. Hai người tựa như quay về bờ hồ ở nhà, nhưng so ra, cảnh biển ở đây thoáng đạt hơn nhiều lắm.
Lăng Sầm nhìn quanh một vòng xác định xung quanh hai người thật sự không có ai liền tháo mặt nạ xuống, cũng tắt đi diện mạo giả lập, tựa vào chân Lục Kiêu.
“Em không nghĩ anh sẽ nghe lời em đến vậy.” Lăng Sầm hít một hơi, không khí tràn vào phổi toàn là hơi thở của biển, đột nhiên cảm thán một câu, khóe mắt hơi cong mang theo ý cười.
“Cái gì?” Lục Kiêu thắc mắc, hơi cúi người ôm lấy người ngồi bên cạnh, ngồi như vậy Lăng Sầm thấp hơn anh một khoảng, đầu cậu chỉ ngang vai anh… Anh như có ảo giác ở đây chỉ có hai người bọn họ, yên tĩnh, tốt đẹp, nhịn không được cũng hơi cong khóe môi.
“Lúc đó em nói anh đi tập phục hồi chức năng anh liền đi, em cứ nghĩ anh sẽ từ chối, sẽ không muốn luyện tập.” Lúc đó cậu đã chuẩn bị tâm lý rằng Lục Kiêu sẽ không chịu luyện tập, giống như kiếp trước, vài năm sau cẳng chân anh sẽ héo rút. Cậu cũng đã nghĩ như vậy cũng không sao, tuy chân khô gầy héo rút có hơi đáng sợ nhưng chỉ cần là Lục Kiêu, cũng không sao cả.
Lăng Sầm cũng hơi nghiêng đầu tựa vào anh, khẽ nhéo nhéo chân anh, trong giọng nói có chút cảm khái.
Hiện tại, dù Lục Kiêu vẫn luôn luyện tập phục hồi chức năng đều đặn nhưng chân anh vẫn không thể phối hợp. Đương nhiên Lục Kiêu càng rõ điều này, việc anh có thể làm là khiến chân mình không bị teo cơ héo rút. Cơ bắp ở chân mất đi sức dãn nên không thể giống người bình thường, có chút không cân xứng, nhưng tình trạng hiện tại với anh đã là tốt nhất, anh cũng không còn quá để ý.
Lăng Sầm cũng không để ý, hai chân ở khoảng không khẽ thích ý lắc lư, đế giày đập vào mép đá phát ra những tiếng vang nhỏ vụn.
“Lăng Sầm…” Lục Kiêu gọi cậu nhưng rồi lại do dự.
“Hửm?” Lăng Sầm đáp lại bằng giọng mũi mềm mại.
Lục Kiêu vừa nói hai chữ, Lăng Sầm chưa kịp nghe đã bị người khác chen ngang.
“Cái này tặng cho cậu!” Một Alpha rất trẻ với làn da màu lúa mạch khỏe mạnh chạy đến, khuôn mặt hơi ngăm ngăm đầy háo hức như muốn phát sáng, đưa cho Lăng Sầm một chuỗi vòng tay kết bằng hoa bạch ngọc lan.
Từ khi nghe tiếng người khác, Lăng Sầm chưa ngẩng đầu thì tay đã nhấn bật diện mạo giả lập. Lục Kiêu cũng hơi nghiêng người chắn tấm nhìn của người phía sau. Khi nãy anh quá chuyên chú vào chuyện muốn nói mà hoàn toàn không chú ý xung quanh.
Chàng trai trẻ hơi sửng sốt. Từ phía xa, nhìn góc nghiêng của cậu Omega này hắn thấy rất quen nhưng không nghĩ ra là ai. Không đợi hắn nghĩ xong, diện mạo giả lập đã bật hoàn chỉnh, bao phủ toàn bộ khuôn mặt Lăng Sầm, khi cậu quay lại đã hoàn toàn là một diện mạo mới.
“Xin lỗi nhưng tôi không thể nhận.” Lăng Sầm nhìn vòng tay mới nhớ đến lời giới thiệu về lễ hội cậu đọc trên Tinh Võng, như hiểu ra điều gì, uyển chuyển từ chối.
Theo truyền thống, bạn có thể đưa cho người mình thấy hợp ý một vòng tay kết hoa, nếu đối phương nhận vòng tay, hai người có thể cùng đi xuống bãi biển, dạo bước trên bờ cát, cho nhau cơ hội tiếp xúc, trò chuyện, tìm hiểu lẫn nhau. Nếu sau khi trò chuyện có ý muốn tiến xa thêm chút nữa, người nhận hoa có thể tháo mặt nạ, nếu cuối cùng đeo lên vòng tay được nhận chính là chính thức đồng ý bắt đầu hẹn hò.
Nếu không muốn tham dự vào lễ hội kết giao, hoặc đã có bạn đời, Beta và Omega sẽ mang sẵn vòng tay, để Alpha khác biết mà không quấy rầy. Lăng Sầm không mang vòng tay, lại đeo diện mạo giả lập, có khả năng cậu trai trẻ bồng bột này tự cho rằng diện mạo giả lập để thay thế cho mặt nạ, tưởng rằng cậu cũng tham gia lễ hội kết giao.
Cậu trai trẻ nghe vậy thì thất vọng ra mặt, vất vả lắm cậu mới nhìn thấy một Omega chưa đeo vòng tay. Cậu cố chấp giữ nguyên tư thế đưa vòng tay.
“Đây là chồng tôi, tôi đã kết hôn rồi.” Lăng Sầm hơi buồn cười với cậu trai ngây ngô này, chỉ có thể đưa tay trái ra cho cậu xem nhẫn cưới, ngón cái đặt trong lòng bàn tay ngay vị trí ngón áp út, nhẹ nhàng vân vê khiến nhẫn xoay xoay.
“Nhưng trên người cậu không có tin tức tố của việc đã đánh dấu.” Cậu Alpha trẻ tuy đã hết đường, trong mắt toàn là mất mát nhưng vẫn giãy giụa nói thêm một câu. Tuy hắn đã nhìn thấy trên tay Alpha bên cạnh Omega này cũng đeo một chiếc nhẫn cưới giống y chiếc này, biết rõ điều cậu nói là sự thật nhưng vẫn hơi không cam lòng, nhất quyết truy vẫn.
Lăng Sầm hơi sửng sốt quay sang nhìn Lục Kiêu. Lục Kiêu lúc này đang kìm nén khí tức Alpha cường đại bắt đầu có xu hướng bộc phát do bị khiêu khích. Thấy Lăng Sầm nhìn sang anh cầu cứu, bỗng dưng bình tĩnh hẳn, trầm giọng giải đáp: “Hoa Hồng Nhỏ còn chưa đến hai tháng, tuy nội tiết của em đã trở lại bình thường, nhưng tin tức tố vẫn cần thêm một khoảng thời gian nữa.” Lăng Sầm là Omega không thể tự cảm giác được tin tức tố trên người mình nhưng anh thì khác, là một Alpha anh tất nhiên rõ tin tức tố của bạn đời, đặc biệt trong giai đoạn này, lại càng tinh khiết mê người như khi cậu chưa bị anh đánh dấu.
“Ồ, vậy à.” Lăng Sầm như bừng tỉnh, mấy cái này hình như cậu cũng từng đọc qua nhưng hoàn toàn không để ý nên đã sớm quên, giờ nghe Lục Kiêu nói mới thấy hình như cậu cũng có biết đó. Lăng Sầm vội quay sang giải thích cho cậu Alpha: “Cậu cũng nghe chồng tôi nói rồi đó, bởi vì tôi mới sinh bé con, trạng thái tin tức tố không quá ổn định.”
Cậu Alpha trẻ khiếp sợ vô cùng, khi nãy nghe Alpha kia nói cậu đã ngạc nhiên đến chết khiếp, Omega này con trẻ như vậy đã có con? Hắn bị cậu Omega này hấp dẫn chính bởi hơi thở tràn ngập thanh xuân của cậu mới quyết định bước lại đây tặng hoa, chấp nhận khiêu khích Alpha bên cạnh, dù sao có vẻ người kia di chuyển có vẻ hơi bất tiện. Cậu Alpha lần này đành thu lại vòng tay, ủ rũ cụp đuôi bỏ đi về phía nhóm bạn cậu đứng chờ phía xa.
“Khi này anh định nói gì với em?” Lăng Sầm không hề để ý đến khúc nhạc đệm này.
Cậu Alpha đi xa vẫn hơi không cam tâm, quay đầu lại vừa kịp thấy gió biển khẽ thổi những sợi tóc của cậu Omega bay bay, tuy diện mạo giả lập bình thường vẫn không che giấu được sự ngọt ngào, ỷ lại đối với Alpha bên cạnh, cậu ấy đang dịu dàng thì thầm gì đó với Alpha của mình, rồi khẽ mỉm cười lần nữa dựa vào anh.
Lục Kiêu hơi trầm mặc, lần nữa sắp xếp lại từ ngữ, vừa định nói lại có một Alpha lỗ mãn.g khác chạy từ bãi biển lên muốn tặng hoa cho Lăng Sầm. Lại lần nữa từ chối.
“Hôm nay Omega đến đây ít lắm sao?” Sao cậu đã ngồi bên chồng mình rồi mà Alpha cứ tìm đến cậu. Lăng Sầm bất đắc dĩ lại từ chối lại giải thích mới đuổi người đi được. Cậu cũng đứng lên, nhìn quanh rồi đi đến ven đường, hái cỏ và một nắm hoa.
“Anh chờ em một chút.” Lăng Sầm phiền muộn ngồi lại cạnh Lục Kiêu bắt đầu tự thắt vòng hoa. Có kinh nghiệm thắt dây đeo cổ nên Lăng Sầm nhanh chóng kết xong một vòng hoa đơn giản, mỉm cười đưa cho Lục Kiêu.
“Anh đeo cho em đi…” Đeo vào rồi sẽ không có Alpha nào không mắt chạy nên phá hủy thời khắc tốt đẹp của hai người họ nữa.
Lục Kiêu nhận lấy vòng hoa. Lăng Sầm chọn hai màu hoa trắng và xanh đan xen, đơn giản nhưng lại thanh tân. Nhìn vòng hoa này anh lại nhớ đến đóa hoa Lăng Sầm mang đến tặng anh từ quê nhà cậu, hoa thạch thảo, cũng nhỏ bé, bình dị nhưng ngoan cường. Được đặt trong thư phòng của anh, cùng anh vượt qua những ngày tháng gian nan nhất.
Bàn tay tinh tế trắng nõn của Lăng Sầm duỗi ra trước mặt anh, anh nắm lấy tay cậu, dễ dàng đeo vòng tay kết hoa lên cho cậu, Lăng Sầm vui vẻ cười tít cả mắt. Bàn tay mà bao nhiêu Alpha mơ ước xin được đeo vòng hoa, lại chủ động đưa về phía anh, vòng hoa anh đeo cho cậu cũng là do cậu tự kết. Một vòng hoa đơn giản, đeo lên tay Lăng Sầm trong mắt anh cũng trở nên trang nhã, tú lệ.
Lạc Yên: Mọi người hôm nay có ra đường không? Ra đường có bị chặn không? Mình đi làm từ quận 7 qua Tân Bình bị chặn lại hết 5,6 trạm. Bình thường mình toàn đi bằng bus, lên xe ngồi đọc truyện một hồi là tới, chả cần quan tâm gì, giờ chẳng những phải tự chạy xe máy, đã xa thì chớ lại còn bị chặn đường, chồng cũng không chở đi được vì chở vợ đi làm không phải một lý do chính đáng để ra đường. Đúng rầu luôn.