Lục Kiêu gõ nhẹ cửa phòng. Giọng Lăng Sầm có vẻ hơi rầu rĩ từ bên trong phát ra: "Cửa không khóa..."
Lục Kiêu đẩy cửa tiến vào, liền thấy bạn đời của mình quấn chăn thành một cục trên giường.
"Sao em lại... giận?" Lục Kiêu dừng xe lăn ngay cạnh giường, chống tay dịch người lên, ôm cái cục tròn tròn trên giường vào lòng.
"...Em không có giận, chỉ là hơi buồn bực một chút..." Lăng Sầm vẫn rầu rĩ đáp. Cậu đã tưởng tượng đến vô số khả năng, từ gấu trúc đến mật lửng đều đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, ai biết cuối cùng lại là Husky, còn là loại thuần chủng.
"Thật là có lỗi với anh, có lỗi với Lục gia!" Lăng Sầm bày ra bộ dáng cô vợ nhỏ trong phim cổ trang, còn diễn y như thật.
... Lục Kiêu bị làm cho cứng lưỡi, bất đắc dĩ nói: "Bé con thừa hưởng màu lông đen của nhà ta, màu lông trắng của nhà em, màu sắc thay đổi chuyển hóa rất tự nhiên..." Chỉ là không hiểu sao trên mặt lại có dấu hiệu đặc trưng của Husky thuần chủng thôi.
Quả nhiên Lăng Sầm nói ngay ra điều anh nghĩ mà chưa nói: "Nhưng anh không thấy dấu ấn cỏ ba lá trên mặt bé con hả?" Tại sao gen sói và sói lại thành Husky thuần chủng được chứ?
Lục Kiêu nghe vậy, lại nhớ đến bộ dáng ngô ngố của bé con thì bật cười.
Lăng Sầm còn đang xoắn xít không biết nên khóc hay nên cười, nên vui hay nên buồn, rõ ràng đều là cự lang dũng mãnh, sau kết hợp lại có thể thành bé ngố Husky? Sao sói rừng không thành lại thành chó nhà thuần chủng? Trắng đen phối hợp hoàn mỹ, không gấu trúc ngựa vằn linh tinh nhưng sao lại phải có thêm dấu ấn Husky trên trán, đây là thừa kế từ đâu chứ? Rồi lại nghe tiếng cười trầm trầm của chồng mình một bên, Lăng Sầm tức giận quay phắt lại, hai nắm tay thụi nhẹ vào lồng ng.ực Lục Kiêu.
Có còn là cha ruột không? Tình yêu thương dành cho con trẻ đâu? Sao có thể cười con mình như vậy được chứ?
"Ta sai rồi, ta không cười nữa!" Lục Kiêu cũng không né tránh, tùy ý Lăng Sầm đánh hai cái mới bắt lấy tay cậu, nhẹ giọng dỗ dành.
Lăng Sầm ngừng lại, hơi bĩu môi nói: "Anh không được ghét bỏ Hoa Hồng Nhỏ."
...Rõ ràng người ghét bỏ là em mà. Lục Kiêu nghĩ nhưng không dám nói ra, chỉ có thể nghĩ nghĩ mớm lời trêu ghẹo:
"Nếu em thật sự không thể chấp nhận bé con, chúng ta có thể giao bé con cho mẹ giữ, chúng ta dọn ra ở riêng."
"Anh nói gì vậy?" Lăng Sầm nhanh chóng bác bỏ, nôn nóng giải thích: "Em tất nhiên là yêu thích bé con!!!" Đó là con cậu dứt ruột đẻ ra, có là ba đầu sáu tay cậu cũng thương, làm gì có chuyện chấp nhận hay không chấp nhận. Cậu chỉ là lo lắng bé con sẽ bị cười nhạo thôi.
Lục Kiêu cũng hiểu lo lắng và tiếc nuối của Lăng Sầm, ôn hòa xoa xoa gáy cậu trấn an, cũng không nói gì nữa.
Lăng Sầm cũng tự nhiên mà chui vào vòng tay anh, tựa đầu lên vai anh thủ thỉ: "Hoa Hồng Nhỏ vĩnh viễn là bé con chúng ta yêu thương nhất." Đây là điều không thể nghi ngờ.
Lục Kiêu ngồi ôm cậu một hồi mới hỏi: "Chúng ta ôm Hoa Hồng Nhỏ lại đây nhé?" Lục Kiêu nghĩ rằng nên để cho Lăng Sầm và Hoa Hồng Nhỏ tiếp xúc nhiều hơn, nhìn nhiều thú hình của bé con Lăng Sầm sẽ quen thuộc, không còn rối rắm mấy vấn đề này nữa.
"Dạ." Lăng Sầm đồng ý, lấy đầu cuối cá nhân nhắn bảo mẫu bế bé con đến phòng của hai người.
Không bao lâu, cửa phòng có tiếng gõ, Hoa Hồng Nhỏ được ôm đưa sang cho Lăng Sầm, cậu nhận lấy, nhẹ nhàng ôm vào lòng. Bé con vẫn còn đang tiếp tục ngủ ngon lành, bất chấp được bế đến bế đi, cũng đã chuyển lại thành hình người. Hai mắt nhắm nghiền, lông mi vừa cong vừa dài rũ xuống.
"Mang con vào đây đi em." Lục Kiêu hành động không tiện, cũng không chuyển sang xe lăn, vẫn ngồi trên giường đợi Lăng Sầm. Thấy cậu dịu dàng say sưa ngắm bé con đứng mãi ở cửa thì lên tiếng nhắc nhở. Anh cũng muốn nhìn hai người.
"Dạ." Lăng Sầm khe khẽ đáp, cẩn thận bế bé con lên giường, nhẹ tay nhẹ chân đặt bé con xuống chăn. Sau đó hai chồng chồng tựa vào nhau, lẳng lặng nhìn Hoa Hồng Nhỏ ngủ say sưa. Lục Kiêu ôm eo Lăng Sầm, vợ con bên cạnh, trong lòng thật sự thỏa mãn, chẳng mong gì hơn.
Hơn nửa giờ sau Hoa Hồng Nhỏ ngủ đủ tỉnh giấc. Chớp chớp đôi mắt xanh biếc nhìn hai người lớn ngồi bên cạnh. Tuy còn nhỏ xíu xiu nhưng bản năng nhạy bén của Alpha giúp bé cảm nhận hai người trước mắt là hai người thân cận nhất của mình, tin tức tố sinh ra cảm giác gần gũi quyến luyến vô cùng. Bọn họ là người một nhà, sẽ chăm sóc yêu thương bé. Dù bây giờ bé vẫn chưa hiểu yêu thương là gì thì vẫn thấy rất vui vẻ nên quẫy quẫy hai tay nhỏ, đạp đạp hai chân nhỏ, ê ê a a vừa gọi vừa nhoẻn miệng cười.
Lăng Sầm cũng cười, khẽ đưa tay ra, ngay lập tức Hoa Hồng Nhỏ bắt lấy ngón tay cậu, tuy vẫn chưa có bao nhiêu sức lực nhưng vẫn muốn kéo tay cậu ôm lấy. Lăng Sầm cũng thả lỏng tay tùy bé lôi kéo, tin tức tố cũng nhẹ nhàng phát tán, quẩn quanh bé con. Lục Kiêu cũng không nhịn được phát tán tin tức tố bao trùm lấy hai người một lớn một nhỏ. Thế giới trong mắt alpha hoàn toàn khác biệt với người thường, Lăng Sầm phát tán tin tức tố là theo bản năng, Hoa Hồng Nhỏ cũng là theo bản năng, còn anh là chủ động dùng tin tức tố của mình bao lấy hai người, chặt chẽ bảo hộ hai người. Đồng thời anh cũng cảm nhận rõ ràng tin tức tố của Hoa Hồng Nhỏ, tuy tuyến thể còn chưa phát d.ục hoàn toàn nhưng tin tức tố đã rất mạnh mẽ, chứng tỏ bé con có tiềm lực rất lớn.
Và khi tin tức tố của cả nhà họ cộng hưởng, bé con thoải mái, an tâm mà buông lỏng tâm thái, sau đó không khống chế được lại lần nữa hóa hình.
Lăng Sầm vừa chớp mắt một cái đã thấy xuất hiện một bé sói. Bé sói vừa hóa hình xong đã loạng choạng cố gắng đứng lên bằng 4 chân, rồi ô ô kêu và bước về phía cậu nhưng mới đi hai bước đã té ngã trên chăn bông mềm mại. Bất mãn "ngao ô" một tiếng lại rất nghị lực mà đứng lên lần nữa, tiếp tục bất chấp mà bước về phía hai ba ba của bé. Đối với người lớn thì chỉ là một bước nhưng với bé sói mới lần đầu đứng lên thì đây là cả một hành trình gian khổ trèo đèo lội suối.
"Ai da." Lăng Sầm thấy bé sói lại té ngã, đau lòng kêu một tiếng, duỗi tay muốn ôm bé nhưng có một cánh tay giữ tay cậu lại. Lăng Sầm khó hiểu quay đầu nhìn Lục Kiêu, người đã tự tay chăm bé từ khi còn đỏ hỏn nhăn nheo như khỉ thành một bé con ngọc tuyết đáng yêu, sao giờ con té lại không cho cậu đỡ.
"Anh làm gì vậy?" Lăng Sầm vừa hỏi vừa muốn tránh khỏi tay anh, thấy bé sói vẫn đang vất vả đứng lên muốn đi về phía cậu, đau lòng muốn lập tức ôm bé.
"Để con nó tự đi đến." Lục Kiêu nhẹ nhàng nhưng kiên định đáp.
Một khi đã hoàn toàn giữ được hình thú, bước được bước đầu tiên thì bé con cần nhanh chóng học được cách đi, rồi chạy, sau đó là chạy thật nhanh, quan sát, cắn xé... Tất cả những hành động bản năng này đều phải tự bé học hỏi và hoàn thành. Từ lạ lẫm đến quen thuộc, càng học nhanh càng có ưu thế giống loài. Cha mẹ sẽ ở cạnh bên cẩn thận quan sát nhưng sẽ không chen vào. Trong hoang dã, cưng con chính là giết con, lời này Lục Kiêu sẽ không nói ra nhưng theo bản năng loài sói và cũng chính là cách thức phụ thân dạy dỗ anh ngày trước, anh sẽ dùng để bồi dưỡng Hoa Hồng Nhỏ. Alpha cần phải trở nên mạnh mẽ, mới có thể bảo hộ bản thân và bảo hộ người khác.
Lăng Sầm bất mãn bĩu môi, không tình nguyện nhưng vẫn thuận theo Lục Kiêu, buông tay nhìn sói con "trèo đèo lội suối, vượt mền băng giường" càng lúc bước chân càng thuần thục, nhảy nhót lao về phía hai người. Sau đó đắc ý xòe ra hai cánh nhỏ, dáng vẻ rất chi là kiêu ngạo.
"Đây là cái gì?" Lăng Sầm không tin được vào mắt mình. Hình thú của Hoa Hồng Nhỏ là một bé sói nặng tầm 10kg, chiều cao chỉ khoảng 30cm, trong tự nhiên, sói con tầm này đã có thể chạy giỡn quanh mẹ, nhưng suy cho cùng bé vẫn là một Alpha, hệ gen điều chỉnh cần có thời gian nên hiện giờ vẫn còn gian nan tập bước đi bằng 4 chân. Còn khi bé xòe rộng hai cánh thì đã dài bằng một cánh tay người trưởng thành, thoạt nhìn tràn đầy sức mạnh, không giống như chỉ để trang trí. Nhưng kỳ diệu nhất là hai lần trước khi Hoa Hồng Nhỏ hóa thú, hai ba ba hoàn toàn không nhận ra, Lần đầu xem như bỏ qua, quá nhanh đến màu lông Lăng Sầm còn chưa kịp nhìn rõ, lần sau nằm ngửa 4 chân, phơi bụng ngủ ngon lành. Vậy mà đến tận khi nãy, Hoa Hồng Nhỏ đứng lên trước mắt hai người, từng bước nghiêng ngả đi về phía họ, hai người cũng chưa từng phát hiện bất cứ điều gì khác thường, chỉ là một bé Husky hơi tròn, tận khi bé con kiêu ngạo xòe ra đôi cánh đầy huyễn khốc.
Lục Kiêu dùng một tay nâng bé lên, tò mò quan sát kỹ lưỡng.
"Ngao ô!" Hoa Hồng Nhỏ bị sờ sờ cánh không thoải mái, kêu một tiếng lại lần nữa xòe rộng cánh ra.
Lần này thì hai người ba ba có thể nhìn rõ cánh của Hoa Hồng Nhỏ rồi. Hóa ra hai cánh của Hoa Hồng Nhỏ mọc ra ở bên sườn nhưng không phải là loại cánh có lông vũ, chỉ là loại cánh mỏng nửa giống cánh chim nửa giống cánh dơi, phủ da lông như da lông trên thân bé con, có rãnh và khớp xương nhỏ để trợ lực, dễ bề khống chế hướng gió và gia tốc điều khiển khi bay lượn. Khi khép lại thì ôm sát vào người như cánh chim, phủ lên phần eo và bụng, màu lông cũng chuyển từ đen thành trắng y như màu lông trên thân nên khi thu hồi, hoàn toàn không nhìn ra bé con có cánh chỉ thấy một bé sói con mập mạp tròn xoe.
Lạc Yên: Sói mang cánh dơi và sói mang cánh chim, vừa giống dơi vừa giống chim thì không biết trông ra sao, mình không tưởng tượng ra được
"Khó trách nhìn bé con lại tròn như vậy." Lăng Sầm cảm thán, cậu cứ nghĩ do còn là ấu thú nên mới tròn như vậy, tay lại yêu thích vô cùng mà xoa nhẹ lưng bé con.
"Có chút giống thần Cupid" Lục Kiêu khẩy nhẹ nếp gấp trên cánh Hoa Hồng Nhỏ, cũng nhẹ giọng cảm thán. Gen thú hình nhà Lăng Sầm thực không tồi, vừa xinh đẹp, vừa mạnh mẽ, lại còn ngụy trang tốt như vậy, xem ra là một vũ khí sắc bén.
Lăng Sầm bật cười, ngả đầu lên vai Lục Kiêu: "Cupid cái gì chứ..." Ngoài miệng tuy nói vậy nhưng trong lòng thì vui phơi phới, Cupid so với nhóc ngố Husky thì tốt hơn nhiều lắm, siêu soái. Sau này ai cảm thấy Husky không đủ uy mãnh, bé con chỉ cần xòe cánh là biết ngay ai huyễn khốc hơn rồi. Lo lắng trong lòng Lăng Sầm giờ phút này chính thức tan biến.
"Cái này có thể bay được không anh?" Lăng Sầm nghĩ nghĩ, lại có lo lắng mới để hỏi.
Lục Kiêu ngẫm nghĩ, nhớ lại những tư liệu trước đây đã đọc qua, một lúc sau cũng đành từ bỏ, tiếc nuối đáp: "Liên Bang chưa từng có Alpha mang gen của phi lang, bé con có thể là người đầu tiên... Chuyện này chắc em phải hỏi dì của em." Hơi ngừng lại một chút anh vội bổ sung, "Nhưng mà em không cần lo lắng, ta xem kết cấu cánh của bé con rất hoàn thiện, không giống chỉ để trang trí đâu." Từ nếp gấp đến khớp xương đều giúp giảm trọng lực, phù hợp thiết kế để bay đường dài.
Lăng Sầm gật đầu, cậu không hiểu mấy cái này nhưng Lục Kiêu đã nói thì cậu cũng yên lòng.
Hoa Hồng Nhỏ nằm trong ngực Lục Kiêu "Ngao ô! Ngao ô!" loay hoay kêu, vội vã muốn nhào vào ngực Lăng Sầm, Lục Kiêu nhìn cậu, Lăng Sầm cười vội vàng tiếp nhận bé sói. Nhẹ nhàng hôn trán một cái, dịu dàng hỏi:
"Con có phải là bảo bối ngoan của ba ba không?"
Hoa Hồng Nhỏ không biết là nghe có hiểu không, ở trong ngực Lăng Sầm nghiêm túc đáp lại, bề ngoài là Husky nhưng âm thanh chính là tiếng sói tru, bé sói nho nhỏ tru không ngừng làm Lục Kiêu có chút nôn nóng, ngón tay hơi nhúc nhích.
Lang sói là sinh vật quần cư, nghe được thành viên trong gia tộc kêu gọi, bản năng thôi thúc muốn tru lên đáp lại.
Lăng Sầm không hiểu thú ngữ nên không biết chuyện này, vẫn tiếp tục trán cụng trán cùng bé sói thân mật nô đùa. Nhớ lại khi cậu mang thai Hoa Hồng Nhỏ, bé con đúng là một alpha ngoan ngoãn, trừ lúc cuối thai kỳ phát triển quá nhanh, thể trọng lớn gây gánh nặng khiến cậu không khỏe thì cả thai kỳ đều rất an tĩnh, chưa từng lăn lộn ba ba mình.
"Bé con đang nói cái gì vậy anh?" Bé sói vẫn còn thích thú tru lên trong ngực Lăng Sầm, cậu bị tru mãi đến choáng váng cả đầu mới nghiêng đầu hỏi Lục Kiêu.
"Nói bé thích em." Lục Kiêu thuận miệng đáp. Ấu tể tập kêu cũng như trẻ con tập nói, lung tung lộn xộn làm gì nghe ra được cái gì, chỉ thông qua cảm xúc vui vẻ hưng phấn mà đoán đại thôi.
Lục Kiêu lại đưa tay ôm eo Lăng Sầm, do dự một chút lại đoán tiếp: "Thật ra, bé con muốn làm nũng với em..." Đại khái là ba ba, cọ cọ, ôm ôm gì đó và này nọ.
"Thật hả?" Lăng Sầm cười càng tươi, ôm bé con không chịu buông tay, thậm chí vùi mặt vào lông bụng mềm như nhung của bé con mà dụi dụi. Bé con của cậu và Lục Kiêu đáng yêu hơn con nhà người khác gấp trăm ngàn lần.
Hoa Hồng Nhỏ thừa thắng xông lên, đứng lên trong ngực Lăng Sầm, ngửa đầu dùng lưỡi nhỏ hồng nhạt non nớt liế.m liế.m hàm dưới của Lăng Sầm. Lăng Sầm càng vui vẻ, trong mắt như có cả một bầu trời sao, cười đến càng sung sướng, không biết nên yêu thương Hoa Hồng Nhỏ thế nào cho đủ, lại hôn hôn hai bên miệng bé sói, thơm lên chóp mũi, thơm cả lên hai tai, lại x.oa nắn hai cánh, vui vẻ chơi đùa đến bất diệt nhạc hồ. Mãi một lúc lâu sau cũng không chán.
...Lục Kiêu ở bên nhìn mãi đến khi có cảm giác bản thân mình hoàn toàn bị lãng quên mới chợt nghĩ, em ấy đối với ta còn chưa từng nhiệt tình đến vậy đâu. Bỗng nhiên lại có ảo giác mình là một hoàng hậu bị thất sủng, quân vương bị yêu phi mê hoặc tâm trí. Lục Kiêu hoàng hậu tự phong hơi đánh nghiêng bình giấm, nhàn rỗi suy nghĩ xem khi mình còn nhỏ có chiếm lấy mẫu thân khiến phụ thân anh phải đố kỵ hay không. Sau đó lại tự đưa ra kết luận, hoàn toàn không có, từ nhỏ tính cách anh đã trầm lắng, độc lập, chưa từng cố ý gây chú ý để tranh đoạt mẫu thân với phụ thân. Vậy Hoa Hồng Nhỏ là biến dị gen đúng không? Chứ không sao bé con lại dính người như vậy. Lục Kiêu âm thầm đặt cho bé con một biệt hiệu "Husky dính người", sau đó lại tiếp tục trìu mến ngồi bên nhìn bạn đời vui vẻ chơi đùa cùng bé sói.
Tiểu kịch trường
Lục lão đại: Sao bé con nhà họ lại dính người như vậy?
Hoa Hồng Nhỏ: Điểm hơn người của Husky và sói chính là dính người, là biết cách mang lại niềm vui cho Omega, cha không nghĩ được chuyện này đúng không? ▼・。・▼