Sáng tạo, cần lao, không ngại gian khó, tìm ra biện pháp giải quyết vấn đề chính là nhân dân lao động cần khổ.
Lục Kiêu bị chân lý của Lăng Sầm chọc cho bật cười, ngực chấn rung. Sao người yêu của anh có thể đáng yêu đến vậy chứ.
Lăng Sầm liền lợi dụng cơ hội, tỏ vẻ hung hăng, lên mặt giáo huấn Lục Kiêu: “Anh xem, rất nhiều chuyện chỉ cần chúng ta chịu khó đều có biện pháp giải quyết… à, dù chưa giải quyết được lần này thì lần sau lại tìm cách khác, giữa chúng ta sẽ không có gì khó khăn mà chung tay lại không thể vượt qua. Cho nên những việc quá kích anh không cần làm… Đừng làm em lo lắng, được không anh?”
Lục Kiêu vỗ về tuyến thể của Lăng Sầm nhẹ giọng đáp: “Được…”
Anh còn nhớ cảm giác trong đêm đánh dấu, khi răng nanh của anh cắ.m vào tuyến thể của cậu, khi tin tức tố của hai người hòa quyện vào nha, khi đó anh cảm thấy mình là một người may mắn, cảm thấy mọi chuyện sẽ càng ngày càng tốt hơn, Lăng Sầm là một kỳ tích với anh, rồi sẽ có kỳ tích tiếp theo để Lăng Sầm có được một anh càng tốt hơn.
Nhưng không có kỳ tích. Bất quá nghĩ lại anh cũng đã có đủ nhiều.
“Em làm cho anh một ít hương liệu, em mới thử qua vài lần, không biết có dùng được không.” Lăng Sầm bắt đầu lầu bầu.
“Rất dễ chịu.” Lục Kiêu đáp rồi hơi nhổm người lấy bàn nhỏ Lăng Sầm dùng để phối hương, cầm muỗng bạc nhỏ múc lên một chút hương cậu đã phối xong, nhẹ ngửi một chút.
Mùi hương dịu nhẹ, không quá nồng, lại có chút cảm giác ấm áp giống như hương vị tin tức tố của Lăng Sầm.
“Em có thể ngửi được?” Lục Kiêu ngạc nhiên hỏi.
“Ngửi được cái gì?” Lăng Sầm nghi hoặc hỏi lại.
“Mùi tin tức tố của em, giống mùi này.” Lục Kiêu nói cũng nhận ra mình sai rồi, Omega không thể ngửi thấy mùi tin tức tố của bản thân, chưa kể không có mùi tin tức tố chân chính của Omega, đều là do Alpha của họ tự cảm nhận theo mùi hương yêu thích của bản thân.
Lăng Sầm hiểu ý anh, cười cười lắc đầu: “Em không ngửi được, chỉ là anh nói tin tức của em có hương hoa hồng, nên em dùng hương hoa hồng làm hương chủ đạo để phối chế…”
“Trước khi ngủ anh có thể đốt một chút, có thể giúp thư giãn, an thần…” Lăng Sầm bổ sung.
Lục Kiêu gật đầu, bạn đời quá tâm lý, không yêu không được, muốn không thấy hạnh phúc cũng khó. Anh ôm Hoa Hồng Lớn của mình vào lòng, yên tĩnh nghỉ ngơi.
Lục Kiêu ngoài miệng tuy nói Hoa Hồng Nhỏ sẽ chiếm đoạt địa vị của anh nhưng thật sự vẫn rất quan tâm bé con. Nghỉ ngơi, tắm rửa xong đã đòi xuống xem bé con.
Lăng Sầm nhịn không được trêu anh: “Không phải anh ghen với Hoa Hồng Nhỏ, nói em chỉ để ý bé con không để ý đến anh hả? Ai nói muốn đưa Hoa Hồng Nhỏ cho mẹ nuôi, sau này không thèm quản nữa?”
Lục Kiêu sờ sờ chóp mũi, bất đắc dĩ giải thích: “Ta chỉ nói một chút.” Nói thế thôi chứ anh vẫn thương bé con lắm, một buổi chưa thấy đã muốn nhìn thấy bé.
Lăng Sầm cười cười bỏ đi tắm. Bước ra mặc xong quần áo mới cúi người thu dọn quần áo bị hai người vứt đầy giường và sàn nhà. Sau đó cũng không hỏi ý Lục Kiêu, tự chọn cho anh một bộ quần áo khác. Lục Kiêu cười nhận lấy, cởi áo khoác tắm, thay quần áo sạch Lăng Sầm đưa.
Lăng Sầm ngồi bên giường, nhẹ nhàng đong đưa hai chân thon dài khe khẽ ngâm nga một giai điệu quen thuộc nào đó, đợi Lục Kiêu. Nếu bỏ qua dung nhan như một vưu vật thì bộ dáng lúc này của cậu thật như một sinh viên trẻ, chưa bước vào cuộc sống, chưa nếm trải ưu phiền của cuộc đời lừa lọc, càng đừng nói đã là ba ba của người ta.
Lục Kiêu cũng bị lây nhiễm, tâm trạng cũng rất nhẹ nhàng, ở bên bạn đời, được bạn đời quan tâm thật như được ngâm trong vại mật.
Lăng Sầm chờ Lục Kiêu thay đồ xong mới nhảy xuống giường, đẩy anh ra khỏi phòng.
Nhưng chưa xuống lầu hai người đã nghe tiếng gọi thản thốt của Lục lão phu nhân.
“Bảo bối, con xuống đây được không? Ngoan, bà lấy sữa cho con rồi nè.”
Hai người nhìn ra liền hết hồn.
“Con đi xuống ngay.” Lục Kiêu nhíu mày, giọng điệu nghiêm khắc ý bảo Hoa Hồng Nhỏ xuống đất.
Hoa Hồng Nhỏ đang bay giữa không trung, mắt điếc tai ngơ, linh hoạt đáp lên đèn chùm ở nhà chính, còn xoay mông về phía Lục Kiêu.
“Coi chừng!” Lăng Sầm nhìn đèn treo chao đảo liên tục vì động tác của Hoa Hồng Nhỏ, hoảng sợ buông xe lăn của Lục Kiêu, bám vào lan can lầu hai hét lên.
Ở dưới đất có 4 người giúp việc chạy vào, trên tay cầm một tấm lưới giương ra bên dưới, muốn đón lấy tiểu thiếu gia nếu lỡ may cậu rơi xuống.
Bé sói lại giang cánh, khẽ vỗ nhảy qua nhảy lại trên mấy trụ chính của đèn chùm, Lục lão phu nhân đứng đến dưới thót tim đến mức muốn ngất xỉu, lắp bắp phân phối: “Mau gọi tướng quân về.”
Lục Kiêu xem ra là bình tĩnh nhất ở hiện trường. Bé sói còn nhỏ, trọng lượng không quá nặng, lại bay nhảy rất linh hoạt, xem ra đèn chùm vẫn chịu nổi. Hơn nữa gọi phụ thân anh về cũng đâu có tác dụng gì, ông cũng đâu có biết bay.
“Điều một máy bay không người lái vào đây.” Lục Kiêu nhấn đầu cuối phân phó.
“Vâng.” Cảnh vệ bên ngoài điều khiển một máy bay không người lái loại nhỏ từ kho ngầm bay vào nhà.
“Bảo bối, con đừng nhảy nữa.” Lăng Sầm khẩn trương nói, thậm chí nhoài cả nửa người ra khỏi lan can.
Bé sói không biết có phải nghe hiểu hay không nhưng cũng khép cánh lại, ngồi ngay ngắn trên trụ thủy tinh chính của đèn.
Lục lão phu nhân thấy bé chịu ngồi yên thì tạm thở phào một hơi.
Không bao lâu máy bay không người lái bay vào.
Cùng lúc đó Lục lão tướng quân cũng trở về. Ông đang trên đường xử lý công vụ, nghe báo tin của cháu trai bảo bối, cũng hồn vía lên mây quay đầu xe huyền phù chạy vội về nhà. Ông bước vào nhà đến bên cạnh ôm lấy Lục lão phu nhân, vỗ vai trấn an, cùng bà nhìn về phía Hoa Hồng Nhỏ.
Máy bay không người lái được điều khiển đến gần Hoa Hồng Nhỏ, bắt đầu giương ra cánh tay máy, muốn thực hiện lệnh bắt giữ.
Bé sói tò mò nhìn chăm chăm máy móc đang đến gần, bỗng nghiêm túc gào lên một tiếng cảnh cáo “Ngao ô!!!” Tỏ ý bổn đại vương không phải ai cũng được chạm vào đâu.
Máy bay không người lái tất nhiên không để ý, vẫn tiếp tục áp sát. Bé sói lần này không thèm xòe cánh, tự mình nhảy qua trụ thủy tinh bên cạnh. Mọi người bên dưới lại được một phen ‘hết hồn cái hồn giật giật’, kinh hoảng la lên.
Không đánh được thì bé chạy nha! Bé sói chăm chú quan sát máy bay không người lái, tròng mắt xanh thẫm lộ ra một tia giảo hoạt, bắt đầu nhảy tới nhảy lui, uyển chuyển hết qua trái rồi lại qua phải, hai cánh cũng trợ lực thích hợp khiến máy bay không thể đến gần. Động tác của bé sói càng lúc càng linh hoạt, nhẹ nhàng uyển chuyển như một chú nai dạo chơi trong rừng, bất quá là chú nai này có hơi béo. Còn mọi người bên dưới thì tim gần như muốn thòng xuống đất theo bước chân của bé con.
“Không được, anh để máy bay dừng lại đi!” Lăng Sầm càng thêm lo lắng, Hoa Hồng Nhỏ nhảy càng nhanh thì biên độ dao động của đèn chùm càng lúc càng lớn. Hơn nữa khi máy bay không người lái đến quá gần đèn chùm thì áp khí phản lực của máy bay lại tạo thêm gánh nặng cho đèn chùm, nếu lỡ may đèn chùm rớt xuống, bé con lại không kịp bay lên… Lăng Sầm không dám nghĩ tiếp, liên tục hối thúc Lục Kiêu.
Anh cũng phát hiện điểm này nên khi nãy cũng không để máy bay đến quá gần, tay máy thì không quá linh hoạt mà Hoa Hồng Nhỏ lại chuyển động không ngừng. Thậm chí khi bé nhảy ra những trụ thủy tinh phía ngoài thật sự khiến đèn chùm nghiêng hẳn sang một bên. Lục Kiêu bất đắc dĩ đành điều khiển máy bay đáp xuống đất. Bé con lập tức dừng lại, nhảy về trục thủy tinh to chính giữa, lần nữa thu cánh vui vẻ ngồi xổm xuống.
“Tra xem trong số cảnh vệ bên ngoài có ai có thú hình có thể bay hay không?” Lục lão tướng quân phân phó, lại như nhớ ra gì đó nói tiếp, “Tôi nhớ Manuel có thú hình là chim ưng, xem xem hôm nay có đang trực hay không?”
Bên ngoài nháo nhào tra xét. Quản gia cũng yên lặng mang trà đến cho mấy vị phụ huynh, muốn mọi người uống một ít, bình tĩnh chút. Lục lão phu nhân hiện tại mất hết dáng vẻ quý tộc, tóc mai tán loạn đầy mồ hôi, giọng cũng khàn nhưng nàng cũng không rảnh để uống trà, vẫn đang dỗ dành bé con đi xuống.
Lăng Sầm thì không biết nên làm gì. Bé con còn nhỏ như vậy, dù mọi người có nói gì thì chưa chắc bé đã hiểu, lại là lần đầu tiên bay, vui vẻ không chịu nghe ai.
Lục lão tướng quân đành khuyên Lục lão phu nhân, nhìn nhìn cháu trai vẫn đang ngồi vững vàng trên đèn chùm, kéo nàng ngồi xuống ghế sô pha lấy trà cho nàng uống một ngụm. Lục lão phu nhân đành nhấn huyệt thái dương, không tiếp tục nói nữa.
Ngay lúc đó thì một Alpha bước vào.
Anh chưa kịp chào thì Lục lão tướng quân đã nói ngay: “Anh đây rồi, Manuel, anh có thể giúp tôi đem bé xuống không? Cẩn thận đừng làm bé bị thương.”
Manuel ngẩng đầu nhìn bé sói đang ngồi trên đèn chùm cũng ngạc nhiên đến khóe môi giật giật, sói không phải là vương giả trên mặt đất sao? Sao bé sói này lại lên được trên đó vậy?
“Vâng.” Manuel ngắn gọn đáp.
“Đừng để bé bị thương…” Lục lão phu nhân nghiêm túc lặp lại.
“…Được.” Manuel cảm thấy hơi áp lực, tại chỗ hóa thú, thành một chú chim ưng cao to, giương cánh định bay lên.
“Chờ một chút!” Lục lão phu nhân lại vội ngăn cản.
Manuel đành cứng đờ đứng tại chỗ, mỗi khi hóa thú anh không thích đứng trên mặt đất bởi vì anh là giống ưng chân ngắn, đứng trên đất nhìn có vẻ rất buồn cười.
Lục lão phu nhân nhìn mỏ và móng vuốt của chim ưng nói với Lục lão tướng quân “Cái này, cái này… quá sắt bén, rất dễ làm bé con bị thương, phải làm sao bây giờ? Có cần lấy gì bọc lại không?” Lục lão phu nhân rối rắm đề nghị.
…Manuel nghe mà đổ mồ hôi hột, nếu mỏ của hắn mà bị quấn lại thì làm sao ngậm đồ, hơn nữa thật sự quá ảnh hưởng hình tượng oai phòng lịch lãm của hắn. Manuel vội khép cánh, kêu lên hai tiếng tỏ ý anh sẽ cẩn thận.
Lục lão tướng quân cũng không quá an tâm nhưng người ta là cấp dưới của ông, đã nhờ người ta giúp còn muốn bịt miệng thì không được đâu. Ông phất tay ý bảo Manuel có thể bay lên.
Manuel vừa thấy vậy lập tức bay lên, không dám trì hoãn, hắn sợ Lục lão phu nhân lại cho ra yếu tố yêu thiêu thân gì nữa. Vỗ cánh một cái nhẹ nhàng hắn đã bay đến chỗ Hoa Hồng Nhỏ. Khi nhìn thấy bộ dáng của Hoa Hồng Nhỏ hắn thiếu chút nữa bật cười, mắt này, dấu ấn trước trán, đây không khác gì Husky em gái anh nuôi. Tiểu thiếu gia phối màu thiệt lợi hại. Mắt ưng lúc thường sắc bén giờ cũng cong cong đầy ý cười. Cũng may anh không quên chính sự, mắt ưng đánh giá một vòng, quyết định sẽ hạ mỏ ngay phần da sau gáy bé sói.
Hoa Hồng Nhỏ cũng rất nhạy bén, trong chớp mắt Manuel muốn đến gần đã lại nhảy lùi ra, vừa kịp tránh đi. Manuel cũng dừng lại rất nhanh, vỗ hai cánh dừng giữa không trung nhìn bé con nghịch ngợm.
Hoa Hồng Nhỏ cũng không cam lòng yếu thế, giang rộng hai cánh vỗ vỗ theo.
…Ít nhất hiện tại hắn cũng biết làm sao bé sói lại có thể lên tới đây. Manuel bất đắc dĩ nhìn hai cánh của bé con, tiểu thiếu gia đúng là lợi hại.
Hoa Hồng Nhỏ dù lanh lợi thì vẫn chưa có kinh nghiệm bay, so với người đã trải qua huấn luyện như Manuel không là gì, hắn làm hai động tác giả đã nhẹ nhàng bắt được bé con. Lập tức lao xuống, lại mở rộng hai cánh giảm lực, khi ngang qua chỗ Lục lão tướng quân mới xuất sắc xoay người thả bé con vào hai tay ông đang đưa ra đón. Kêu lên một tiếng lảnh lót rồi cắp đồ của mình bay ra ngoài.
“Con thật sự quá là không ngoan.” Lăng Sầm vội bước đến kiểm tra cho bé con, xác nhận lông tóc không có chút thương tổn, da sau gáy cũng không trầy xướt, đúng là phải thật lòng cảm tạ Manuel, không có hắn đúng là không biết phải làm sao. Sau khi thở phào mới chỉ trán bé sói bắt đầu giáo huấn. Hết cha rồi đến con, không ai khiến cậu an tâm.
“Ngao ô!!” Hoa Hồng Nhỏ không hiểu Lăng Sầm nói gì, chỉ thấy ba ba chọt trán mình thì tưởng cậu đùa cùng mình, vui vẻ kêu lên, còn ngẩng đầu liế.m liế.m ngón tay cậu.
…Lăng Sầm bị bé chọc cười, lắc đầu giao bé con cho Lục lão phu nhân.
Đã là Husky lại còn có cánh, sau này trong nhà tha hồ mà náo nhiệt. Lăng Sầm thở dài bắt đầu đánh giá quanh nhà, xem ra cần phải sửa chữa nhiều chỗ đây, chỗ nào có nguy cơ gây ra tai nạn đều phải sửa hết, nếu không lỡ có gì xảy ra với Hoa Hồng Nhỏ cậu chắc chắn không chịu được. Ai có thể nghĩ mới đó bé con đã có thể bay.
Lục Kiêu nhìn biểu cảm của bạn đời, yên lặng nắm tay cậu trấn an.
Tiểu kịch trường:
Hoa Hồng Nhỏ: Cái chú có cánh kia thật là lợi hại, con muốn học bay cùng chú!!!
Lăng Sầm: Bảo bối của cậu là sói, sao vẻ bề ngoài đã không quá giống sói, giờ tập tính giống loài cũng không giống nốt. Phải làm sao đây? Online chờ! Gấp!!!
Lạc Yên: chương này hơi lủng củng, chắc sẽ sửa lại sau, nay đăng tạm.