Trong đại dương, chủng tộc ưu thế mới xứng đáng chiếm được càng nhiều hải vực, chờ khi sức mạnh biển cả quét sạch những vai hề nhảy nhót, bọn họ sẽ càng chiếm được càng nhiều hải vực, mở rộng lãnh thổ cho con dân sinh sống.
Kai ngồi trên đỉnh ngọn sóng lớn, nhẹ nhàng giơ tay, lại nhẹ nhàng phất qua một cái tựa như đang an ủi, toàn bộ nhà cửa, cao ốc, phương tiện giao thông, thiết bị khoa học hiện đại trên đất liền hoàn toàn bị đánh tan, một chủng tộc trong khoảnh khắc hoàn toàn bị tiêu diệt.
Cảnh kết thúc của [Khởi Nguyên] không còn nhạc dạo ấm áp, chỉ có hùng tráng lại thê lương, sau đó theo nước biển cọ rửa, hết thảy đều biến mất. Vài năm sau, nơi này có thể sẽ hình thành một chủng tộc mới, lại xây dựng một nền văn minh mới, có thể cao cấp có thể lạc hậu, viết nên một lịch sử hoàn toàn mới, những chuyện cũ máu tanh có thể tồn tại vài con chữ, cũng có thể hoàn toàn không đề cập đến, dù sao lịch sử là do người thắng viết. Suy cho cùng thì qua thời gian cũng như sương mù hoàn toàn tan đi.
"Cắt, xong, đưa cậu ấy xuống đi." Âm thanh Langston qua loa phóng đại vang lên.
Lăng Sầm thả lỏng, nước mắt s.inh lý kiềm nén nãy giờ cũng ồ ạt trào ra, mắt cũng đau rát. Do máy tạo gió to và bọt sóng khiến rất nhiều hạt nước biển bắn vào mắt cậu, khi quay phim là đặc tả, cậu không thể chớp mắt hay ch.ảy nước mắt, may mà qua rồi, để đạo diễn xem thử có cần quay lại không, quay lại là lại chịu tội thêm lần nữa.
Lăng Sầm được treo lên cao, nhìn cảnh quay thì đẹp nhưng rất mỏi. Cả người đều ướt đẫm, cảnh quay hôm nay chọn một ngày trời âm u, lại còn có máy tạo gió và máy tạo sóng, bị gió thổi một lúc lâu, lạnh đến run rẩy. Hailey đứng trên boong tàu ngửa đầu chờ Lăng Sầm. Khi dây cáp đưa Lăng Sầm xuống tàu, nhóm nhân viên đạo cụ vội đến giúp cậu tháo đuôi cá.
"Lăng ca." Đuôi cá vừa dỡ xong, Hailey cũng vội phủ khăn cho Lăng Sầm. Dù đã quấn chặt khăn Lăng Sầm vẫn còn run run. Hailey lại lấy thêm một cái khăn khác lau tóc cho Lăng Sầm. Đến khi Lăng Sầm chậm rãi ngừng run rẩy, Langston mới đến kéo cậu đi xem cảnh vừa quay. Thấy bộ dáng chật vật của cậu, nói với trợ lý: "Lấy cho cậu ấy một ly cà phê nóng."
Lăng Sầm nhận cà phê, uống một ngụm, đúng là ấm hẳn. Tự mình vuốt lại mấy sợi tóc lòa xòa trước mặt, Lăng Sầm cùng Langston coi lại cảnh quay, đột nhiên nhíu mày nhấn tạm dừng, chỉ tay vào màn hình nói: "Chỗ này tôi ch.ảy nước mắt rồi, tôi tránh không được bọt nước..."
Nói rồi hơi nghiêng đầu nhìn đạo diễn, là Langston nhìn ra nên mới gọi cậu đến xem?
Langston gật đầu: "Đúng, tôi biết, nhưng cậu xử lý rất tốt, không thấy quá rõ." Ông cũng đã có vài ý tưởng để cắt ghép hậu kỳ cho cảnh này rồi.
Hailey vẫn đứng sau lưng giúp Lăng Sầm lau tóc, muốn giúp cậu lau khô, bởi vì chênh lệch chiều cao nên việc này có hơi vất vả.
Lăng Sầm vỗ vỗ tay Hailey, nhận lấy khăn tự lau, lại chỉ qua loa lau hai cái, nhẹ giọng hỏi: "Đạo diễn, có cần quay lại lần nữa không?"
Đây là cảnh quay cuối cùng của cậu trong [Khởi Nguyên], Lăng Sầm hy vọng quay tốt nhất có thể.
Langston quay đầu, nhìn chàng trai đang phủ khăn một cách xuề xòa, vẫn còn hơi nhợt nhạt vì lạnh đứng bên cạnh, đang nghiêm túc nhìn màn hình, ông hơi cảm động cười nói: "Đã tốt rồi, chuyện còn lại cứ để hậu kỳ lo, phần của cậu chính thức quay xong." Ông hơi ngừng lại bổ sung, "Buổi chiều sẽ làm cho cậu một bữa tiệc khánh công nhỏ." Theo lẽ thường, khi một diễn viên chính đóng máy, sẽ làm tiệc, có hoa tươi, bánh kem này nọ. Nhưng hiện tại bọn họ còn đang ở trên biển, không tiện đặt mấy thứ này. Khi quay về đất liền có thể lại tổ chức thêm lần nữa cho Lăng Sầm.
"Không cần đâu." Lăng Sầm mỉm cười từ chối, thấy Langston muốn nói thêm, vội giải thích: "Đạo diễn, là thế này, ngày mai là sinh nhật chồng tôi. Nếu có thể, tôi muốn tranh thủ thời gian về sớm một chút, ở cùng anh ấy." Vừa nhắc đến chồng mình cả khuôn mặt rút đi tất cả lạnh nhạt, chỉ còn lại ôn nhu, tựa như gió xuân thổi qua, vừa dịu dàng vừa hạnh phúc.
... Langston im lặng một cách đầy thấu hiểu. Giờ ông mới hiểu rõ cái danh "yêu chồng nhất giới giải trí" của Lăng Sầm là làm sao mà có. Khi có công việc thì sẽ rất chuyên nghiệp, nhưng một khi có thời gian sẽ lập tức tranh thủ từng phút ở cạnh gia đình.
"Vậy được rồi, tôi không giữ người nữa, đi đi, đi đi, đừng đứng đây choáng chỗ của tôi." Langston tỏ vẻ ghét bỏ, vừa cười vừa xua đuổi.
Lăng Sầm thấy đạo diễn đồng ý, tươi cười cảm ơn đạo diễn chỉ dạy rất nhiều trong thời gian này, cùng ông bắt tay tạm biệt, còn thành khẩn hứa hẹn: "Nếu khi xử lý hậu kỳ có bất cứ vấn đề gì, hoặc muốn bổ sung cảnh quay, bất cứ lúc nào đều có thể liên hệ tôi."
Langston vừa lòng gật đầu, cười cười nhìn Lăng Sầm rời đi. Trong lòng vẫn còn cảm khái, hợp tác với diễn viên như Lăng Sầm thật tốt, vừa có sẵn lưu lượng, có thực lực, lại nghiêm túc, còn chịu nghe chỉ bảo, không than khổ chê mệt, thái độ hợp tác tốt. Trước khi bắt đầu quay [Khởi Nguyên] vì phải nhận Lăng Sầm làm diễn viên chính thay thế ông còn phát sầu, không ngờ lại là may mắn. Đúng là đời không ai nói trước được chữ ngờ.
"Lăng ca, chúng ta quay về khách sạn tắm rửa nhé?" Tuy trên thuyền có nhà tắm nhưng chung quy không phải nơi riêng tư, Lăng Sầm chỉ tắm sơ qua để hết nước biển.
"...Ừm..." Lăng Sầm hơi trầm ngâm, nhìn thời gian trên đầu cuối rồi nói: "Không cần đâu, chúng ta đến cảng không gian luôn đi." Lại chợt nhớ ra, liền hỏi thêm: "Xe thể thao KW đã được đưa đến cảng không gian rồi đúng không?"
"Dạ đúng, đã đưa đến rồi." Hailey lại bổ sung thêm, "Đây là một trong những chiếc đầu tiên của họ, ưu tiên cho chúng ta." Cũng may do làm người đại diện nhãn hàng mới tranh thủ được ưu tiên thế này, nghe nói mấy người đặt trước mấy tháng còn chưa nhận được đâu.
"Thật tốt, em liên hệ phía cảng hàng không đưa lên phi thuyền giúp chúng ta." Nói rồi Lăng Sầm quay sang nhìn Hailey cười: "Lục Kiêu nói, lần này đến đây đón anh chính là Carl. Nếu công việc ở Tinh Đạo số 4 đã hoàn tất, em có thể đi chung phi thuyền về Đế Tinh với anh luôn."
Lăng Sầm nói xong, mệt mỏi lười biếng tựa ra ghế. Hailey thẹn thùng không đáp, chỉ lấy thuốc nhỏ mắt đưa cho Lăng Sầm, cậu cầm lấy, nhỏ vào hai mắt, ngón tay vẫn hơi run. Cảnh quay hôm nay là những cảnh vất vả nhất trong phim, cả ngày Lăng Sầm bị treo trên cao, lại còn đeo đuôi cá nặng nề, trời thì âm u lạnh lẽo, xung quanh đầy máy tạo sóng, tạo gió, không ngừng có gió và nước biển táp vào mặt. Muối trong nước biển khiến mắt cậu khô rát. Dù không thể hiện ra thì thật sự Lăng Sầm rất khó chịu. Mỗi khi dây cáp đong đưa do sóng gió đánh tới, giữa không trung nhìn xuống mặt biển cậu càng sợ hãi, dù biết có thiết bị bảo hộ nhưng sợ thì vẫn cứ sợ. Giờ ngồi trên xe huyền phù mà cảm giác chông chênh cả ngày nay vẫn chưa hết. Thuốc nhỏ mắt mát lạnh giúp mắt cậu thoải mái hơn nhiều, Lăng Sầm hít sâu một hơi, cố gắng bình ổn tâm tình.
Ở cảng không gian, Carl nhận được thông báo để người máy dỡ hàng đưa một kiện hàng khá lớn vào khoang chứa hàng. Hắn nghiêm túc kiểm tra kỹ lưỡng biên bản cấp quyền hạn của Lăng Sầm, phòng ngừa có người lấy trộm tin tức của cậu, đưa vật phẩm nguy hiểm lên phi thuyền của họ. Theo đúng trình tự, hắn sử dụng quyền hạn phi thuyền viên đối chiếu thông tin kiện hàng, đồng thời dùng chế độ quét an toàn, sau đó:
"Ôi, đ.ệ.t!!!" Hắn không kiềm chế được bật ra một tiếng mắng.
Carl xoa xoa mắt, xác nhận lại lần nữa thông tin ghi chú của công ty KW và hình ảnh trên thiết bị quét hình. Hắn là một Beta nhưng mỗi ngày đều làm việc chung với một đám Alpha, trở nên giống họ, rất là thích mấy thứ này. Mấy ngày nay, bọn Manuel vẫn còn đang treo trên miệng về dòng xe thể thao mới nhất của KW. Nghe nói giá bán lên đến 2000 vạn tinh tệ. Carl xem thông tin của kiện hàng, đây là một trong những chiếc xe bản giới hạn trong dòng xe đỉnh cấp này, thêm thuế các thể loại chắc tầm... 3000 vạn tinh tệ!!! Mẹ ơi!!! Carl nhẩm tính trong lòng sau đó lại xém mắng ra miệng lần nữa.
Lăng tiên sinh làm minh tinh đúng là một công việc kiếm bộn tiền. Chỉ không biết chiếc xe này là thượng tướng cho cậu hay là tự cậu mua. Tư bản tàn ác, Carl có chút "chua" trộn lẫn ao ước. Ngay lúc này tin nhắn của Hailey nhảy ra, lập tức khiến tâm trạng hắn chuyển về trạng thái vui vẻ. Tuy người của hắn không có tiền như vợ của thượng tướng, nhưng hai người ở bên nhau rất vui vẻ, tinh tệ... tự nhủ đủ tiêu là được rồi.
Sau khi đón được hai người, phi thuyền chậm rãi rời khỏi Tinh Đạo số 4. Khi phi thuyền bay vào quỹ đạo, chuyển sang tự động lái, Hailey và Carl bắt đầu bắn tim hồng tứ tung, Lăng Sầm tự thấy bản thân hóa thành bóng đèn, thức thời đứng lên về phòng, tắm rửa rồi lên giường nghỉ ngơi. Ngủ một giấc mở mắt ra sẽ thấy về nhà, cũng tranh thủ nghỉ ngơi, mấy ngày nay quay cảnh trên biển thật sự rất tốn sức.
"Chút nữa ba ba của con sẽ về, con không được cào ba, khi ba ôm con, con phải thu móng vuốt lại, biết không?" Lục Kiêu ngồi trên xe lăn, giữ chân nhỏ của Hoa Hồng Nhỏ từ tốn dặn dò.
Bé sói con vùng vẫy tránh tay cha mình, xoay người nhảy xuống đất, nghiêng đầu "ngao ô, ngao ô" đáp lời. Đại ý là bé hiểu rồi.
Lục Kiêu vừa lòng cười với bé.
Gần đây Lăng Sầm bận rộn, công việc của anh cũng bề bộn do có một số nhiệm vụ bên trên giao xuống, không thể đến thăm Lăng Sầm, không biết em ấy thế nào? Quay phim có thuận lợi không? Nghỉ ngơi thế nào?
Lục Kiêu đẩy xe lăn ra cửa, nhờ một người giúp việc đưa Hoa Hồng Nhỏ xuống lầu chơi cùng mẹ mình. Bé con không cho cô giúp việc bế mà loắn quắn chạy trước, bốn chân nhanh nhẹn chạy xuống cầu thang. Lục Kiêu đợi thấy hai người xuống tầng mới quay xe lăn vào phòng, anh nghĩ mình nên thay một bộ đồ khác trước khi Lăng Sầm về tới.
Vừa thay xong anh đã nghe âm thanh bên ngoài sân, tinh thần lực của anh kéo dài, đó là gì? Xe sao?
"Ngao ô!" Bé sói hưng phấn kêu to, mang theo hạnh phúc cùng làm nũng.
Lục Kiêu vội vàng chỉnh lại cổ áo, đẩy xe lăn xuống lầu. Trước cửa là một thân ảnh thon dài đang nói chuyện với mẹ. Nghe tiếng, cậu xoay người bước đến ngồi xổm trước mặt anh, mỉm cười nhìn vào mắt anh, chậm rãi dịu dàng nói:
"Chúc mừng sinh nhật!" Người yêu của em.
Lục Kiêu nhất thời không nói nên lời, ngừng một chút mới hỏi: "Không phải em nói buổi tối mới về tới à?" Lời nói là câu hỏi nhưng giọng điệu lại ôn hòa cùng với rất nhiều ngạc nhiên vui vẻ.
Lục lão phu nhân đứng một bên nhìn liếc anh một cái trắng mắt. Trên mặt con nàng mà không có mặt nạ nàng cá 100 con cá là sẽ thấy được nó cười ngu. Nàng yên lặng tránh đi chừa lại không gian cho đôi trẻ. Con nàng xem ra bị Lăng Sầm giữ trong tay rồi, tùy ý bóp nắn nhào nặn, nghĩ vậy lại thấy buồn cười. Tại góc độ này nàng không nhìn thấy mặt con dâu, chứ chắc cũng chả thua gì con mình, xem ra cũng không thoát được, nhìn hai đứa dính lấy nhau như vậy cũng không tính là chuyện gì xấu.
Lăng Sầm tủm tỉm cười, ngại Lục lão phu nhân vẫn còn ở đây nên chỉ hàm hồ đáp nhỏ: "Nhớ anh mà, nên dẹp mấy chuyện không quá quan trọng sang một bên." Ví như tiệc khánh công gì đó và này nọ.
Lục Kiêu nghe vợ mình mở miệng là tuôn ra lời yêu thương, hơi ngại đỏ bừng cổ. Nhưng thật sự thì anh cũng rất thích nghe...
Lăng Sầm liếc thấy Lục lão phu nhân đã bước ra ngoài sân, bóng nàng vừa khuất cậu liền bước lên, dịu dàng hôn lên mặt Lục Kiêu, trong mắt lấp lánh như chứa cả một ngân hà.
Lục Kiêu cảm giác như có một chú bướm đáp nhẹ lên mặt nạ của mình, qua lớp kim loại lại như đậu khẽ lên trái tim anh.
Hoa Hồng Nhỏ vẫn không biết mệt chạy loăn xoăn quanh chân Lăng Sầm.
Ánh nắng theo cửa chính rải lên người bọn họ một tầng ánh sáng vàng nhạt ấm áp. Lục Kiêu mỉm cười, hai người đã qua tân hôn rất lâu, Lăng Sầm cũng đã sinh Hoa Hồng Nhỏ cho anh. Nhưng mỗi lần được Lăng Sầm cẩn thận dịu dàng hôn lên mặt mình, tim anh vẫn thình thịch loạn nhịp như lần họ hôn nhau trên thuyền nhỏ ở hồ tình nhân. Đó là một loại cảm xúc khó có thể diễn tả thành lời nhưng lại như có một tiếng nói trong hư vô xác nhận cho anh, đây là người yêu của riêng anh, chỉ thuộc về mình anh, chính bản thân mình là người may mắn...
"Lăng Sầm, đây là con mua hả?" Một lúc lâu sau, Lục lão phu nhân nghĩ chắc đã đủ thời gian cho đôi trẻ lưu luyến xong, bước vào thấy hai người đã buông nhau ra mới lên tiếng hỏi.
Người máy giúp việc đã tách các mối hàn, tháo dỡ kiện hàng được phi thuyền đặt trong sân. Đồ vật bên trong hiện ra, một chiếc xe thể thao màu đen khiêm tốn an tĩnh nằm đó nhưng khí thế không thể xem thường.
Lăng Sầm về nhà, khi nhìn thấy Lục Kiêu thì quên hết mọi thứ xung quanh, quên luôn cái này. Nghe Lục lão phu nhân hỏi mới chợt nhớ ra: "Dạ vâng, là con mua."
Một vài người hầu đang trầm trồ bàn tán. Không phải trong Lục trạch không có siêu xe nhưng người Lục gia đi theo con đường khiêm tốn, cho dù là Lục Kiêu trước đây khi chưa bị thương cũng không có thói quen sử dụng xe thể thao.
Đây có thể xem như là chiếc xe thể thao đầu tiên trong gara Lục trạch, lại còn là siêu xe. Màu sắc là sắc đen kim loại hiếm khiêm tốn trầm ổn mà kiểu dáng thì siêu chất, với những đường cong mượt mà nhưng lại đầy mạnh mẽ, cũng không kém phần sang trọng. Nhìn đến đã có cảm giác xa xỉ đập vào mặt. Lăng Sầm chọn chiếc xe này cho Lục Kiêu vì thấy quá hợp với anh, vừa trầm ổn nội liễm nhưng cũng mạnh mẽ đầy tính xâm lượt, lại cao quý.
Lăng Sầm cố gắng mới bế được bé sói lên, để bé con đặt hai chân trước lên vai mình, nhẹ gãi hàm dưới của bé con, nghiêng đầu nói cười tít mắt với Lục Kiêu: "Anh yêu, sinh nhật vui vẻ!!!"
Đầu tiên Lục Kiêu hơi sửng sốt, sau đó mới ngộ ra, vui sướng bùng nổ... Bản thân có thể lái chiếc xe này hay không, chiếc xe này đáng giá đến mức nào anh đều không để ý. So với tất cả, việc Lăng Sầm ghi nhớ và tốn công sức chuẩn bị quà sinh nhật cho anh càng khiến anh vui vẻ đến muốn nổ tung. Mọi chuyện liên quan đến anh đều được bạn đời ghi tạc trong lòng, thật sự quá tuyệt!
Alpha Liên Bang: Tụi tui cũng ngồi mơ giữa ban ngày lấy được một bạn đời biết kiếm tiền rồi mua siêu xe tặng mình, u hu hu, giấc mơ mãi là giấc mơ..ơ....ớ!!!
Lạc Yên: Mình thì thích chiếc này thôi nhưng chắc mãn kiếp cũng không có tiền mua, chiếc phía trên là một trong những chiếc xe đắt nhất thế giới.