"Bảo bối, con thật nặng nha, uống sữa ngoan lắm phải không?" Lăng Sầm cúi đầu nựng bé sói trong ngực.
"Ô ô! Ngao ô!!! Bé sói con kích động, ô ô kêu lên đáp lời ba ba.
Lăng Sầm bật cười, dùng sức nâng bé sói lên, dùng đầu cụng đầu cậu, cọ cọ rồi lại ôm bé thật chặt vào lòng.
"Cha con chăm con thật tốt!" Lăng Sầm xo.a nắn bé sói một lúc mới cúi người buông bé xuống đất, ý bảo bé chạy đi chơi đi.
Lục Kiêu ở bên cạnh kéo tay Lăng Sầm bóp nhẹ: "Con nó cũng là cự lang... Em ôm không nổi thì đừng cố sức quá." Anh thấy khi nãy Lăng Sầm bế bé con có hơi run tay.
Lăng Sầm chỉ cười cười: "Em phải tranh thủ ôm khi bé con chưa quá nặng." Chờ thêm vài bữa có lẽ cậu sẽ không thể ôm nổi bé con nữa rồi.
"Anh chạy thử xe nhé?" Lăng Sầm thấy Lục lão phu nhân nói người máy kỹ sư bảo dưỡng đã kiểm tra xong xe mới, liền níu tay Lục Kiêu rủ rê.
"...Ta không lái được..." Lục Kiêu lúng túng đáp, niềm vui qua đi anh mới nhìn đến hai chân vô lực có hơi héo rút của mình, nhớ ra mình không thể lái được xe huyền phù. Đáy lòng cũng đầy tiếc nuối.
Lăng Sầm cười bước ra phía sau đẩy xe lăn cho anh đi về phía xe thể thao: "Anh cứ thử trước xem sao rồi lại nói."
Lục Kiêu bị cậu đẩy đi, khi đến gần, xe thế thao cảm ứng được thân phận thông qua đầu cuối cá nhân, hai cửa bên sườn chậm rãi nâng lên mở ra. Lục Kiêu chần chờ quay đầu nhìn Lăng Sầm, thấy cậu đang cười nhìn anh đầy cổ vũ, cũng đầy chờ mong, đành chống tay dịch người vào vị trí điều khiển.
Lăng Sầm vui vẻ bước sang bên còn lại, ngồi vào ghế phó lái, rồi chỉ vào vô lăng và một loạt phím ấn thao tác nói với anh: "Đây là hệ thống điều khiển hoàn toàn bằng tay, phối hợp với điều khiển tự động. Thiết kế mới của KW rất tuyệt phải không anh?"
"KW..." Lục Kiêu vừa nghe Lăng Sầm quảng cáo, vừa vô thức lặp lại một lần.
Dù trước đây ở quân bộ, phương diện anh chú ý chỉ có cơ giáp. Xe cộ hay phi thuyền gì đó, đều sẽ được đặc biệt phê chuẩn, phía trên cấp cho loại nào theo chế độ quân hàm, anh sử dụng loại đó, chưa từng quan tâm siêu xe hay siêu phi thuyền. Nhưng nhãn hiệu nổi tiếng như KW thì anh cũng có nghe qua, nghĩ về giá cả thì có hơi...
"Em mua xe sang như vậy làm gì?" Sau lưng Lăng Sầm không có gia tộc chống đỡ. Tiền của cậu toàn do cậu tự kiếm, một ngày làm việc mười mấy tiếng đồng hồ, hết quay phim lại quay quảng cáo. Cậu vất vả kiếm tiền rồi để dành mua siêu xe cho anh sao? Lục Kiêu cảm thấy vô lăng trước mặt mình có hơi phỏng tay.
Lục lão phu nhân đã dẫn Hoa Hồng Nhỏ chơi ở trong đình hóng mát bên vườn, bé con nhảy lên ghế dài, đứng trên đó tò mò nhìn về phía hai ba ba.
Lăng Sầm nhấn nút điều khiển chỉnh kính xe thành kính một chiều, liền vươn người tháo mặt nạ bạc của anh xuống cầm trong tay.
Trên mặt Lục Kiêu chợt lạnh nhưng khi ở bên Lăng Sầm không đeo mặt nạ đã thành thói quen. Anh nhu bình thường quay sang nhìn Lăng Sầm, còn định hỏi thêm một số chức năng của chiếc siêu xe chỉ là còn chưa kịp mở miệng đã bị một đôi môi mềm áp vào. Là Lăng Sầm canh đúng lúc anh quay sang liền nghiêng người khóa môi anh, say mê mà hôn cho thỏa nỗi nhớ nhung. Trong khoang xe lập tức bao phủ bởi tin tức tố hương hoa hồng, tựa như cả một vườn hoa hồng cùng nở rộ. Hương vị quen thuộc khiến tất cả kiềm chế của Lục Kiêu tan rã, dùng tay giữ gáy Lăng Sầm nồng nhiệt chiếm lấy quyền chủ động.
Một lúc lâu sau hai người mới tách ra, Lăng Sầm thở hổn hển nói không ra hơi cũng ráng trêu chồng mình: "Anh có vẻ vui quá ha!" Cậu thích làm anh vui vẻ, anh vui cậu cũng rất vui. Sau đó mới trả lời câu hỏi khi nãy của Lục Kiêu, "Em là bạn đời của anh, đến cả người cũng là của anh, đưa cho anh một món quà nhỏ, không nên sao?" Trong mắt đào hoa chăm chú nhìn anh toàn là tình ý dạt dào.
Đầu tiên Lục Kiêu hơi ngạc nhiên, đến khi nghe câu "Cả người cũng là của anh" đáy lòng tràn ngập vui sướng, tuy biết đây là Lăng Sầm cố ý nói ngọt dỗ anh nhưng có Alpha nào nghe bạn đời nói vậy mà có thể chịu được, tủm tỉm cười cũng thâm tình nhìn vào mắt cậu.
"Anh chạy thử một vòng đi, chạy thử một vòng đi." Bị Lục Kiêu nhìn chằm chằm Lăng Sầm thế mà lại hơi xấu hổ vội thúc giục anh.
"Ừm." Lục Kiêu trầm giọng khẽ đáp, khóe môi vẫn còn giương lên. Không đợi Lăng Sầm hướng dẫn từng bước, sự nhạy bén giúp anh chỉ có thể nhìn ký hiệu cũng có thể khởi động xe huyền phù, chậm rãi lái xe chạy quanh Lục trạch.
"Chạy vòng quanh hồ đi anh." Lăng Sầm ngồi ở ghế phó lái chỉ huy.
Lục Kiêu liếc nhìn Lăng Sầm, trên mặt cậu đầy hào hứng, phấn khởi. Đã rất lâu anh không lái xe nhưng thói quen vẫn còn, lái một chút đã thuần thục, nghe theo chỉ huy của Lăng Sầm chuyển hướng xe thể thao.
Âm thanh khởi động của xe thể thao rất k.ích thích, đáng tiếc bọn họ không thể chạy quá nhanh, trước khi khởi động anh đã mở ra hình thức phụ trợ hạn chế tốc độ, tốc độ được cài đặt chỉ khoảng 30% tốc độ tối đa của dòng xe thể thao KW. Lục Kiêu trong lòng cũng tiếc nuối, siêu xe mà trong tay anh chỉ có thể chạy như xe huyền phù phổ thông, chỉ có thể cười khổ nhưng nhìn thấy vui vẻ trên mặt bạn đời, anh cũng vui vẻ trở lại.
"Anh thích không?" Khi Lục Kiêu chậm rãi dừng xe trong sân, Lăng Sầm vội quay sang hỏi.
"Đương nhiên là... thích!!!" Lục Kiêu cười đáp.
Lục Kiêu thấy Omega của mình, chỉ vì một chữ thích là thỏa mãn như một bé mèo nhỏ được ăn cá khô nhỏ, cười đến lông mi cong cong, đuôi nhỏ phía sau cũng lắc qua lắc lại, chính anh cũng không nhịn được cười lắc đầu.
"Anh thích là tốt rồi!" Lăng Sầm đắc ý đáp. Hai người chạy một vòng quanh Lục trạch rồi trở lại sân trước. Mở cửa bước xuống xe, nhận lấy xe lăn người giúp việc đẩy tới, đưa đến rồi đợi Lục Kiêu dịch người sang.
Khi Lục Kiêu ngồi an ổn trên xe, Hoa Hồng Nhỏ cũng nhảy xuống đất chạy sang, vẫy vẫy hai cánh, muốn ba ba ôm một cái.
Lăng Sầm vội dụ bé: "Bảo bối, con chơi với bà nội được không? Ba ba nghỉ ngơi một chút, buổi tối sẽ chơi với con, được không nào?" Vừa nói vừa ngồi xổm xuống vuốt lông cho bé sói.
Hoa Hồng Nhỏ hưởng thụ vặn vẹo trái trái phải phải, lại liế.m liế.m tay ba ba, vừa lòng khép khép hai cánh. Lăng Sầm xo.a nắn vuốt lông bé con một hồi mới vỗ vỗ đầu bé bảo bé đi tìm bà nội.
Hoa Hồng Nhỏ nhìn hai ba ba, "ngao ô" một tiếng với Lục Kiêu như đang yêu cầu cha mình đảm bảo gì đó.
Lục Kiêu hơi sầm mặt chút, không cam lòng đáp: "Buối tối ta chơi với con." Cũng để ba ba chơi với con.
Anh thật sự hối hận. Sớm biết bé con dính người như vậy, anh với Lăng Sầm phải hưởng thụ thời gian riêng của hai người lâu hơn. Thật muốn đem bé con nhét trở lại bụng Lăng Sầm.
Lăng Sầm ngồi bên cạnh bật cười, nhẹ nhàng đẩy mông bé sói con, đẩy bé đi chơi.
Hoa Hồng Nhỏ lưu luyến, đi một bước nhìn ba ba một cái. Lục lão phu nhân ngồi bên đình hóng mát nhìn một nhà ba người mà buồn cười muốn chết, vẫy tay bảo người giúp việc lái xe vào gara.
"Đây là món quà sinh nhật tốt nhất mà ta nhận được." Lục Kiêu được Lăng Sầm đẩy về phòng, nhỏ giọng cảm thán.
"Hiện tại anh không nên vội kết luận..." Lăng Sầm xoay người đóng cửa phòng, cúi người ôm Lục Kiêu, thì thầm với anh: "Em đảm bảo, sau này, mỗi sinh nhật của anh, em đều sẽ ở cùng anh, tặng cho anh món quà càng tốt hơn."
Lục Kiêu nghiêng đầu, áp má mình vào má Lăng Sầm, hai người dựa vào một lúc rồi tách ra. Tính ra thì Hoa Hồng Nhỏ cũng rất tốt, dù sao cũng là thân sinh của mình và Lăng Sầm, thôi không đem nhét lại nữa, trong khi thân mật dựa vào bạn đời, Lục Kiêu chợt nghĩ.
"Chiếc xe này, ta thật sự rất thích, chỉ là... có hơi quá cao cấp." Lục Kiêu trầm ngâm một lát, nói ra lời thật lòng, "Lần sau chúng ta mua một chiếc bình thường là được rồi." Dù Lăng Sầm tặng gì anh cũng đều cảm nhận được tình yêu của cậu.
Lăng Sầm hiểu ý anh, cười đẩy anh về phòng ngủ, vừa cởi áo thay đồ vừa không thèm để ý nói: "Em kiếm tiền là để tiêu cho anh, nếu không em kiếm tiền làm gì."
... Lục Kiêu quay sang nhìn cậu, thấy ý cười trên mặt Lăng Sầm, bất đắc dĩ hỏi nhỏ: "Trong chúng ta ai là Alpha?" Vì sao anh lại cảm thấy mình lại được bạn đời nuôi dưỡng, hình như cái ảo giác bạn đời mình là Alpha này hồi trước anh có trải qua rồi thì phải.
Lăng Sầm bật cười ngã lăn ra giường, vỗ vỗ giường mềm mại bên cạnh, ý bảo Lục Kiêu lên đây với mình.
Lục Kiêu cũng chỉ có thể nghe theo, dịch người lên giường nằm xuống. Lăng Sầm liền lăn vào vòng tay anh, lại than phiền một tiếng: "Chồng ơi, hôm nay em rất là buồn bực."
"Hửm?" Lục Kiêu đang luồn tay vào tóc cậu, giúp cậu xoa bóp da đầu thư giãn, nghi hoặc phát ra một âm mũi.
"Suốt dọc đường về đây, Hailey với Carl tình chàng ý thiếp, không coi ai ra gì." Thật ra hai người đó cũng không làm gì quá đáng, chỉ phát ra chút bong bóng hồng phấn nho nhỏ. Nhưng rõ ràng trước đây, show ân ái là đặc quyền của cậu, lúc đó không có Lục Kiêu ở bên, cậu không thể thi triển công phu, khiến cho Hailey có cơ hội vượt mặt, cậu lại chỉ có thể ở bên làm bóng đèn.
Lục Kiêu nghe ra chút bất mãn cùng ghen tị nhưng phần nhiều là làm nũng trong giọng điệu của Lăng Sầm không khỏi buồn cười. Không được tú ân tú ái cũng có thể trở thành lý do để tức giận thật hả?
"Không phải em nói quay xong [Khởi Nguyên], công việc sau này em sẽ điều chỉnh, chủ yếu là làm ở Đế Tinh đúng không? Vậy sau này em không cần đi công tác nữa?" Không cần nhìn người khác tú ân tú ái, cũng có thể ở nhà với anh nhiều hơn. Lục Kiêu nhỏ nhẹ trấn an.
Lăng Sầm hừ hừ hai tiếng, nắm lấy tay anh đặt lên thắt lưng, để anh ôm eo mình, vừa lòng nói: "Đúng vậy, việc bên kia xong em sẽ ở nhà với anh mỗi ngày."
Lục Kiêu thấy vợ mình dễ thương chịu không nổi, liền hôn hôn lên má cậu.
Lăng Sầm vân vê ngón tay Lục Kiêu hỏi: "Hoa Hồng Nhỏ sắp được bốn tháng rồi, bé con có phải có hơi... béo?" Cậu có hơi lo lắng, bé con ở Lục gia được nuôi quá tốt, không thấy săn chắc của loài sói ở đâu, chỉ thấy một bé cún tròn vo, còn nặng đến sắp không bế nổi.
Lục Kiêu vẫn giữ tư thế chạm cằm mình vào trán cậu, cười nói: "Bé con hoàn toàn bình thường..." Sau đó mới giải thích: "Cự lang chính là như vậy, tốc độ trưởng thành rất nhanh, hơn nữa, chế độ dinh dưỡng của bé con đều có chuyên gia dinh dưỡng theo dõi. Kiểm tra sức khỏe định kỳ, tất cả các chỉ số đều rất tốt. Gần đây ta còn tăng thêm lượng vận động cho bé con theo độ tuổi." Tuy ngoài miệng Lục Kiêu tỏ vẻ ghét bỏ Hoa Hồng Nhỏ nhưng thật ra anh là người quan tâm bé con chu đáo nhất. Không thể nghi ngờ Lục Kiêu chính là một người cha Alpha tiêu chuẩn, đủ yêu thương, đủ sủng nịnh, cũng đủ nghiêm khắc.
"Dạ." Lăng Sầm ngoan ngoãn đáp một tiếng. Cậu vô cùng tin tưởng bạn đời của mình. Trước đây cậu còn lo lắng không biết Lục Kiêu có thể thích nghi với thân phận cha hay không, hiện tại xem ra chồng cậu làm gì cũng nhất.
"Ta đã liên hệ một Alpha hình lang và một Alpha hình ưng làm thầy cho bé con." Lục Kiêu hơi ngừng, đổi lời: "Cũng không thể xem là thầy, con còn quá nhỏ, chủ yếu là tìm người hướng dẫn và chơi đùa tiêu hao bớt tinh lực, và dẫn đường bước đầu huấn luyện cho bé con. Chờ con lớn hơn, sẽ dần tăng lượng huấn luyện, sau đó sẽ rèn luyện thể năng chuyên sâu và huấn luyện con sử dụng cơ giáp."
Là một Alpha, giúp bé con sớm rèn luyện, sớm có được sức mạnh để bảo hộ bản thân, sau đó bảo hộ người thân. Đây chính là điều tốt nhất mà một người cha như anh có thể cho bé con Alpha của mình.
Lăng Sầm gật gật đầu. Tuy cậu có cảm giác hình thức giáo dục của Lục Kiêu có hơi khốc liệt, nhưng đối với quyết định của chồng mình, cậu hoàn toàn không nghi ngờ.
"Ngày mai anh cũng đi làm phải không?" Lăng Sầm đi đường cũng có chút mệt mỏi, nằm trong lòng Lục Kiêu mắt bắt đầu muốn híp lại.
"Đúng vậy, buổi tối sẽ về với em." Lục Kiêu nghiêm túc đáp nhưng trong lòng lại đầy khó hiểu, lịch trình của anh là cố định, Lăng Sầm hẳn là biết rõ, sao nay lại hỏi?
Lăng Sầm ngáp một cái, rù rì nói: "Trong hành lý của em, còn có một món quà nhỏ dành cho anh, ngày mai anh mang đi làm nhé." Nói xong lập tức chìm vào giấc ngủ.
Một thời gian dài đóng phim ngủ ở khách sạn, làm sao mà thoải mái như giường ở nhà.
Lục Kiêu thấy cánh tay mình trầm xuống thì biết Lăng Sầm gối lên tay mình ngủ rồi. Anh yên lặng nằm với cậu một lúc lâu, chắc chắn Lăng Sầm đã ngủ thật say mới dịch người xuống giường.
Hành lý của Lăng Sầm chỉ có một valy nhỏ, trong đó cũng không có bao nhiêu đồ, rất nhanh Lục Kiêu đã tìm được một hộp quà nhỏ, phía trên có viết một dòng chữ ngay ngắn, tinh tế [Cha của Hoa Hồng Nhỏ ký nhận, yêu anh!]
Lục Kiêu chậm rãi v.uốt ve dòng chữ sau đó chậm rãi mở hộp ra, bên trong là một hộp trang sức chứa một cặp măng set mặt hình vuông, đính đá quý trong suốt, lại như có lưu quang luân chuyển.
Lục Kiêu lấy ra ngắm nghía thưởng thức, yêu thích không thôi.
Nhớ lại trước đây, khi anh muốn tặng Lăng Sầm một xe hoa Simon, cậu đã nhất mực cự tuyệt, luôn miệng nói có tâm ý là được, cuối cùng chỉ nhận một đóa hoa...
Vậy mà đến khi tặng quà cho anh, Lăng Sầm lại đưa một món càng quý trọng hơn một món.
Lục Kiêu nhìn hộp quà phát hiện bên dưới vẫn còn thứ gì đó. Anh sờ sờ lấy ra, là một xấp ảnh chụp. Anh có hơi ngạc nhiên, cẩn thận xem.
Có một cảnh hồ ngày xuân ấm áp, có một góc hành lang với những đóa hoa dại, có đường mòn hoàng hôn với ánh mặt trời đỏ thẫm.
Lục Kiêu chuyên chú ngắm từng tấm, mỗi tấm lại gợi nên một kỷ niệm khó quên, dựa vai bên hồ, hái hoa khi đi luyện tập phục hồi chức năng, lại phảng phất trở về màn đêm, lần đầu cậu tháo mặt nạ của anh, hôn lên môi anh.
Cảm xúc trong tim Lục Kiêu như trướng đến nóng bừng.
Ảnh bên dưới có chụp cặp nhẫn cưới của họ, ảnh hồ tình nhân, ảnh anh diễn thuyết khi lần đầu trở về đại học Reiss, sau nữa là bộ dáng khi anh lần nữa mặc vào quân trang.
Có ảnh hai người bị chụp trộm khi cậu hôn anh sau giờ học. Lại đến ảnh bị người qua đường chụp khi hai người sóng vai tản bộ trên quảng trường, Lăng Sầm mang một đôi tai mèo, trên tay cầm một đóa hồng nở rộ, bụng cũng hơi phồng lên.
Cuối cùng là một tấm ảnh chụp bé sói husky với ấn ký cỏ ba lá trên trán, hai cánh giang rộng đầy khí phách.
Lục Kiêu hạnh phúc cười ra tiếng, đáy mắt lại nóng lên đến mức hơi ướt át, đây chính là một quãng đường họ đã nắm tay nhau cùng đi qua.