Trọng Sinh Chi Tái Giá Mạt Lộ Thượng Tướng

Chương 170



Edit: Lạc Yên

"Anh thấy bộ nào đẹp hơn?" Lăng Sầm nhìn về phía Lục Kiêu dò hỏi, đáy mắt đầy ý cười như chứa một mảnh sao trời lấp lánh.

Bởi vì đêm nay có tiệc tối nên Lục Kiêu đã cố ý ưu tiên xử lý tốt tất cả công việc, tranh thủ tan tầm đúng giờ, về nhà làm "cố vấn" trang phục cho Lăng Sầm.

Lục Kiêu nhìn Lăng Sầm thay lễ phục, cười đáp: "Đều đẹp." (Lạc Yên: Cố vấn như anh có cũng như không=)))

Lăng Sầm do dự lại lấy thêm hai bộ lễ phục cho những trường hợp không quá chính thức trên giá treo xuống. Hai bộ này tuy là lễ phục nhưng kiểu dáng tương đối trẻ trung, chỉ có màu sắc hơi trầm, chênh nhau một tông màu.

"Còn hai bộ này thì sao hả anh?" Lăng Sầm vẫn hỏi ý kiến Lục Kiêu.

... Hai bộ này thì có gì khác nhau? Đều là xám khói...

Lục Kiêu biết Lăng Sầm đến giờ đã bắt đầu rối rắm, anh không thể nào tiếp tục nói đều đẹp được nữa... Im lặng suy tư một lúc, cơ trí nói: "Vì là em mặc nên bộ nào cũng đẹp cả." Vì em đẹp nên lễ phục được em mặc vào mới trở nên đẹp đẽ. Lục Kiêu bày ra vẻ mặt chân thành.

Lăng Sầm vừa nghe, đầu tiên ngẩn ra, sau liền bật cười. Đây là một câu vuốt mông ngựa tiêu chuẩn, trước đây cậu đã nghe rất nhiều Alpha nói với mình, luôn nghe cho vui, không mấy quan tâm. Nhưng giờ nghe chồng mình nghiêm túc nói, đủ sức vượt qua trăm ngàn lời ngọt ngào ong bướm của những người khác. Cậu thật thích, cũng thấy cả người thư thái hẳn. Tuy vậy vẫn làm bộ một chút, nháy mắt đào hoa, miệng khẽ mỉm cười mị hoặc, như một móc câu nhỏ câu lòng người, giọng nói du dương: "Anh chỉ biết dỗ em là giỏi..."

Lục Kiêu cũng chỉ ngồi một bên cười, không nói thêm gì nữa. Vì lời anh nói là nghiêm túc, không phải chỉ để dỗ dành, không nói trong lòng anh Lăng Sầm là nhất thì với nhan sắc của cậu, dáng người của cậu, thật sự là một giá treo quần áo, treo bộ nào lên bộ đó tăng giá trị lên mức đỉnh cao. Như hôm trước chỉ mặc một quần đùi rộng thùng thình đi bơi cũng đẹp đến không chịu nổi.

Lăng Sầm cũng không rối rắm quá lâu, cuối cùng cậu chọn bộ chính trang xám khói nhạt hơn, kiểu dáng bộ này khá nhu hòa, mềm mại, không quá cầu kỳ nổi bật, khá ổn cho trường hợp như hôm nay.

Lục Kiêu ngồi bên ngoài bình phong yên lặng đợi, Lăng Sầm thay bộ đồ vừa chọn bước ra hỏi anh: "Anh thấy sao? Cũng ok nhỉ?"

Hỏi xong xoay một vòng trước mặt cho anh nhìn. Bình thường khi Lăng Sầm tham gia tiệc tối trong giới giải trí, lễ phục toàn là do công ty đi thuê, cũng có khi là chuyên viên tạo hình lo liệu hoặc do thương hiệu cậu đại diện chuẩn bị. Đây là lần đầu Lăng Sầm tham gia dạng tiệc tối như này, có chút mới lạ. Tuy cậu cũng có vài bộ lễ phục mới được tặng, chưa mặc qua lần nào nhưng để tránh xuất hiện sai lầm không đáng có, vẫn là mặc một bộ đã từng mặc đi. Dù sao dáng người của cậu hiện tại cũng không khác gì so với trước khi sinh Hoa Hồng Nhỏ.

"Rất đẹp." Lục Kiêu nhìn động tác Lăng Sầm, cười đáp. Bộ lễ phục này kiểu cách đơn giản, cắt may tinh xảo, có thể phô bày ra dáng người tuyệt vời, eo nhỏ chân dài của Lăng Sầm, lại không kém phần quý phái. Bước đi, xoay người, đúng là 360 độ đẹp không góc chết.

Lăng Sầm hài lòng, quay người lấy trên giá xuống một bộ quân trang cậu đã chuẩn bị sẵn từ sáng đưa cho Lục Kiêu, bản thân đứng sang một bên đợi anh. Những chuyện Lục Kiêu có thể tự làm cậu sẽ không nhúng tay.

Lục Kiêu nhận lấy chuẩn bị ra sau bình phòng thay, khi quay người dư quang quét qua giá treo bỗng ngừng lại trên một bộ lễ phục.

"Đây là... bộ đồ kia...?" Anh chần chờ hỏi, lúc đó anh mang một tâm tình rất phức tạp nên không có nhìn kỹ...

"Dạ?" Lăng Sầm nhìn theo ánh mắt anh, lấy bộ đồ anh đang nhìn ra. Xuyên qua lớp chống bụi trong suốt nhìn rõ là bộ quần áo nào, nhẹ giọng nói: "Đúng nha..." Trong âm thanh có chút hoài niệm xen lẫn vui sướng.

Lăng Sầm tháo lớp chống bụi, đưa bộ lễ phục cho Lục Kiêu xem.

"Thật đẹp." Lục Kiêu đẩy xe lăn đến gần Lăng Sầm, ngón tay nhẹ vân vê lớp vải màu đen, trên mặt đầy hoài niệm ôn nhu.

Đây là bộ lễ phục Lăng Sầm mặc trong ngày kết hôn, trong lần đầu tiên hai người gặp nhau.

"Hay là em mặc cái này đi." Lăng Sầm mặc gì cũng đẹp nhưng bộ lễ phục này, trong ký ức của anh là lễ phục đẹp nhất, đưa bạn đời tuyệt với nhất đến bên anh.

"Anh nghĩ hay quá ha." Lăng Sầm rút bộ quần áo về, không cho Lục Kiêu coi nữa, cẩn thận bọc lại lớp chống bụi treo lại lên giá, cười cười nói: "Bộ lễ phục này em sẽ bảo quản kỹ lưỡng, chỉ để ngắm chứ không mặc nữa, để dành sau này em dùng để kể chuyện tình yêu xưa cũ cho cháu chắt của em nghe." Cậu mới không mặc một bộ quần áo có ý nghĩa đặc biệt như vậy trong một tiệc tối xã giao ở quân bộ.

...Lục Kiêu không biết nói gì hơn, anh tưởng tượng đến hình ảnh Lăng Sầm chờ mong, da đầu cũng căng lên. Vì tính cách cá nhân, anh sống tương đối khiêm tốn, chỉ khi người khác tìm tới tận cửa, anh mới tiện thể "tú ân tú ái" một chút, ví dụ như Holland hay tướng quân quân đoàn Đệ Tứ. Này Lăng Sầm là trực tiếp muốn đem chuyện hai người viết thành chuyện xưa, toàn bộ kể cho con cháu, cũng quá...

Lục Kiêu cảm thấy hơi e ngại, cũng có chút buồn cười, sau lại thấy hơi hổ thẹn. Anh nhìn Lăng Sầm tâm tình rất tốt, đặt quần áo vào tủ, vừa ngâm nga hát vừa khép tủ lại. Nhớ đến chuyện cũ của hai người...

"Chúng ta... làm bổ sung một hôn lễ đi em, còn có tuần trăng mật." Lục Kiêu đột nhiên nói. Tuy rằng ý niệm này vừa nảy ra, Lục Kiêu kiên định muốn thực hiện, trong đầu bắt đầu lướt đến một số thắng địa du lịch nổi danh của Liên Bang.

Thậm chí ở cả Liên Bang Ike, cho dù với thân phận của anh, muốn đến bên đó cần phải trải qua khá nhiều phê duyệt rườm rà, nhưng nếu muốn đi cũng không phải không thể.

Lăng Sầm lại không quá để tâm: "Bổ sung làm gì? Đến con chúng ta cũng đã có rồi." Chưa kể công việc của Lục Kiêu bận rộn, mỗi lần xin nghỉ lại phức tạp, dài dòng. Cậu sẽ không để Lục Kiêu tốn công sức thời gian làm vài việc không quá có ý nghĩa. "Lại nói, ngày trước chúng ta cũng đã có tiệc kết hôn rồi, không phải sao?" Lăng Sầm ngồi xổm trước mặt Lục Kiêu, đặt tay lên đầu gối anh, chống cằm nhìn chăm chú vào mắt anh, ý đồ dụ dỗ dời lực chú ý của anh.

"Cái kia không tính..." Lục Kiêu vẫn nhíu mày suy tư, "Ta đâu có xuất hiện với em." Anh nói đến đó hơi dừng lại, đắn đo rồi nói tiếp: "Ta... chuyện của chúng ta, ta thực xin lỗi." Hôn lễ chỉ có một mình, có lẽ chỉ mình Lăng Sầm có thể chấp nhận.

Lục Kiêu suy xét, đối với bạn đời, bắt đầu của hai người không tốt lắm, anh lúc đó không đủ săn sóc cậu, bất quá hiện tại, anh tự thấy mình chăm sóc Hoa Hồng Nhỏ tương đối tốt, chia sẻ gánh nặng cho Lăng Sầm, bù qua sớt lại, chắc cũng được chấm điểm B- ở vai trò làm chồng đi.

Nhưng nghĩ lại chuyện quá khứ, nếu lúc ấy người thân của Lăng Sầm không phải là Lăng Bình, nếu cậu sớm nhận nhà ngoại như Bạch Quân Thanh, có thể cậu đã không xuất hiện ở tiệc kết hôn. Hoặc nếu sau khi kết hôn mới nhận thân thì có thể hai người sẽ chỉ kết hôn trên danh nghĩa, rồi sớm bị tách riêng ra, chờ một năm kỳ hạn kết hôn bắt buộc qua đi, sẽ trực tiếp giải trừ quan hệ bạn đời.

Như vậy sẽ không có cuộc sống hiện tại.

Bởi vì Lăng Sầm không có người thân, khi gả vào Lục gia có anh cùng người nhà của anh ở chung với cậu, cậu mới chấp nhận bỏ qua nhiều tủi thân như vậy.

Tuy anh đau lòng cho quá khứ của Lăng Sầm, nguyện ý che chở cậu, ủi an bên cạnh giúp cậu chữa khỏi những tổn thương, cũng khiến cho những kẻ đó không thể tiếp tục xuất hiện ảnh hưởng tâm tình cậu.

Lăng Bình cùng những người khác của Lăng gia hiện giờ đã bị nợ nần bủa vây, gần như bị giam lỏng ở Bàn Cẩm Tinh, mỗi ngày trải qua trong túng quẫn, cơ cực. Mỗi hoạt động đều bị Lục gia cho người quản chế. Mấy chuyện này anh chưa từng nói với Lăng Sầm, không muốn để cậu phiền lòng.

Nhưng nói đi thì cũng nói lại, nếu không có những kẻ đó, nếu những kẻ đó đối tốt và yêu thương Lăng Sầm, có lẽ anh sẽ không có cuộc sống tốt đẹp của hiện tại, càng không có một Hoa Hồng Nhỏ suốt ngày ầm ĩ vui vẻ. Coi như Lăng Bình làm được một việc tốt duy nhất là đưa cho anh một báu vật trân quý nhất.

Lục Kiêu nghĩ đông nghĩ tây. Lăng Sầm lại thật sự không quá để tâm, đúng là cậu từng hy vọng mình có một hôn lễ ấm cúng, giản đơn cùng người mình yêu, chính thức tạo ra một gia đình. Nhưng hiện tại, tuy hôn lễ không quá trọn vẹn thì cậu lại có một gia đình nhỏ rất tuyệt vời. Tuy rằng Lục trạch rất lớn, trống trải hoa lệ nhưng không lạnh băng như ở Lăng gia vì ở đây cậu có chồng rất yêu thương mình, có bé con hoạt bát, có nhà chồng không hà khắc, cũng rất tôn trọng cậu. Với Lăng Sầm, chỉ cần được ở bên Lục Kiêu, ở đâu cậu tin mình cũng sẽ hạnh phúc.

"Chúng ta không cần làm lại hôn lễ, chỉ là nếu anh có ngày nghỉ, ở nhà chơi với em và Hoa Hồng Nhỏ hai ngày đi." Lăng Sầm cười với Lục Kiêu.

Công danh lợi lộc đều là mây bay gió thoảng, sự nghiệp cậu đã ở giới giải trí đầy phù hoa, phần còn lại của cuộc sống cậu tâm nguyện chỉ là chút thời gian thảnh thơi sau bữa trưa, một chén trà dịu nhẹ thơm hương, cậu ngồi trong vòng tay chồng mình cùng xem một bộ phim truyền hình nhàm chán, chỉ đơn giản vậy thôi nhưng đó là tất cả những gì cậu sở cầu.

"Được." Lục Kiêu không nói thêm nhưng trong lòng vẫn đang yên lặng tính toán, có lẽ anh sẽ thương lượng với mẹ thêm. Dù sao đối với dạng gia tộc như bọn họ tổ chức thêm một lần nghi thức sẽ bị xem là bất thường, hơn nữa, như Lăng Sầm nói, Hoa Hồng Nhỏ cũng đã lớn như vậy.

"Được rồi, đi thay quần áo cho em xem thử đi, xem có hợp với em không nào." Lăng Sầm cười đẩy Lục Kiêu ra sau bình phong.

Lục Kiêu "nhất tâm nhị dụng" vừa thay quần áo vừa bắt đầu lên danh sách những gì anh có thể chuẩn bị.

Nghi thức nhất định phải làm, Lăng Sầm tốt như vậy, anh không thể bạc đãi cậu, sẽ không vì tình tình cậu tốt mà anh có quyền giả vờ câm điếc, vờ như không biết không có tội làm lý do ngụy biện cho bản thân.

Lục Kiêu cân nhắc xong quân phục cũng thay xong.

"Chồng ơi, anh thật là đẹp trai." Lăng Sầm bước đến giúp Lục Kiêu chỉnh cổ áo, bẻ cổ tay áo, vừa làm vừa khen nức nở, chồng cậu thật sự rất có mị lực.

Lục Kiêu cũng buồn cười: "Chắc chỉ có mình em thấy vậy." Họa may có thêm một Hoa Hồng Nhỏ.

Lục Kiêu đã bắt đầu cho Hoa Hồng Nhỏ tiếp xúc dần, tập làm quen với diện mạo thật của mình. Tuy hiện tại Hoa Hồng Nhỏ mới nhìn thấy tầm 1/3 vết sẹo nhưng có lẽ bé con giống ba ba bé, gan rất là to, chưa từng lộ ra sự sợ hãi, chỉ có tò mò, thậm chí còn nhiều lần chụp lấy mặt nạ của anh muốn xem khuôn mặt phía sau. Hoặc do bé con là một Alpha trời sinh can đảm, cũng có thể do di truyền tính cách đạm nhiên của ba ba bé.

Trước khi Hoa Hồng Nhỏ được sinh ra, Lục Kiêu đã từng suy xét, nếu bé con không thể chấp nhận, anh sẽ không trách bé, sẽ mang mặt nạ cả đời trước mặt bé con, giữ gìn cho tâm lý bé con phát triển khỏe mạnh. Kết quả như hiện tại khiến anh rất vui cũng thở phào nhẹ nhõm.

Lăng Sầm như đoán được suy nghĩ của Lục Kiêu, hơi bất đắc dĩ nói: "Em nói rồi, em chưa từng thấy anh kỳ quái hay đáng sợ, Hoa Hồng Nhỏ càng sẽ không thấy." Bé là con của cậu và Lục Kiêu, nhất định có thể tiếp thu.

Nếu Hoa Hồng Nhỏ dám không tôn trọng Lục Kiêu, cậu khẳng định sẽ dạy dỗ khuyên nhủ bé con, dạy không được sẽ đánh đến khi nào bé con học được. Lăng Sầm quyết đoán bao che Alpha của mình. Alpha của ai người đó bảo hộ, nếu Hoa Hồng Nhỏ không phục, sau này tự mình tìm về một Omega của riêng mình về rồi người ta bênh vực cho.

Lục Kiêu vẫy tay, ý bảo Lăng Sầm lại đây.

Lăng Sầm ngồi xổm trước mặt Lục Kiêu, anh ôn hòa vu.ốt ve tóc cậu. Ý cười của Lăng Sầm càng sâu, quả quyết quỳ hẳn xuống thảm nhung, đặt đầu lên đầu gối Alpha của mình, quyến luyến dụi dụi.

Lục Kiêu có hơi thất thần, vì chăm sóc Hoa Hồng Nhỏ, ngoại trừ trên giường trong phòng riêng, đã thật lâu hai người không có hành động thân mật khi ở bên ngoài. Lục Kiêu hơi hoảng hốt nhớ về thời điểm anh mới đi dạy ở Reiss. Khi đó anh đang dần hồi phục, thoạt nhìn đã trở về trạng thái cường đại như lúc bình thường nhưng thật ra chỉ có anh biết tâm lý mình yếu đuối đến mức nào, khát vọng được mọi người công nhận, lại sợ hãi bản thân thật sự đã trở thành một phế nhân. Là sự dịu dàng, sự ỷ lại, là ủng hộ hết mình, tin tưởng tuyệt đối của Lăng Sầm, Omega của anh đã giúp anh lấy lại tự tin.

Tay Lục Kiêu trượt xuống vùng cổ trắng nõn tinh tế của Lăng Sầm, ngón cái miết nhẹ, lướt qua vùng tuyến thể đang được bày ra trước mặt anh như mời gọi. Sau đó anh cúi người kề mũi hít sâu một hơi, kề răng cắn nhẹ lên tuyến thể của cậu, động tác như khi đánh dấu nhưng không đâm thủng làn da.

"Ưm..." Lăng Sầm bị cắn đau phát ra một tiếng rên khẽ trong cổ họng, hơi thở cũng trở nên dồn dập, tuyến thể như nhớ lại cơn đau đớn khi bị đánh dấu khiến thân thể của Lăng Sầm vô thức co rúm lại, hơi run rẩy. Nhưng cậu không tránh né, vẫn ngoan ngoãn thuần phục nằm yên tại chỗ, chỉ thỉnh thoảng không nhịn được sẽ phát ra tiếng rên nhỏ vụn.

Lục Kiêu chậm rãi nâng người lên, kéo cậu vào trong ngực, để cậu ngồi trên đùi mình, hai tay vòng ra sau vai. Một tay giữ gáy, một tay anh nắm lấy cằm Lăng Sầm, nâng mặt cậu lên ngọt ngào hôn môi, nụ hôn như sóng rền gió dữ khiến Lăng Sầm phải giữ chặt lấy hai vai Lục Kiêu.

Trong phòng để quần áo không lớn, hiếm khi Lục Kiêu bùng phát cuồng dã trong máu của dã thú, hôn đến khi Lăng Sầm thở không ra hơi, gương mặt đỏ bừng mới thỏa mãn buông cậu ra.

——————————————————

"Cha mẹ có tham gia bữa tiệc này không?" Lăng Sầm ngồi trên xe huyền phù quân dụng, nghiêng đầu hỏi Lục Kiêu.

"Chắc là có." Lục Kiêu trấn an cậu. Tuy nói các tướng lãnh cấp cao đã có tiệc nhỏ riêng trước, ngoại trừ để người nhà nhận biết nhau, cùng trò chuyện, giao lưu kết bạn thì các vị tướng cũng sẽ tiến hành trao đổi những vấn đề về tình huống đóng giữ ở các tinh cầu khác nhau. Thường sau khi tham gia tiệc cấp cao, một số tướng lãnh sẽ trực tiếp về nhà, một số khác sẽ cùng người nhà xuất hiện trong tiệc tối giao lưu chính thức của toàn thể quân bộ, không phân biệt quân hàm.

Cha anh có xuất hiện ở tiệc chung này hay không thì xem tâm tình mẹ anh. Riêng đêm nay là lần đầu Lăng Sầm tham dự trường hợp như thế này, ít nhiều sẽ lạ lẫm, mẹ anh chắc chắn sẽ ở bên cạnh để giúp đỡ Lăng Sầm.

"Dạ." Lăng Sầm yên lòng, có mẹ ở bên sẽ có người hướng dẫn cho cậu. Hơn nữa nếu mẹ không có mặt, cậu tin Lục Kiêu cũng sẽ ở bên cạnh mình suốt buổi. "Nếu em có làm gì không hợp quy chuẩn anh nhớ nói liền với em nha." Lăng Sầm vẫn cẩn thận dặn dò, tiệc tối cậu tham gia không ít, nhưng chưa bao giờ thắc thỏm thế này, cứ sợ làm gì sai sẽ làm mất mặt Lục Kiêu và Lục gia, dù gì quân bộ cũng là một nơi có nhiều tiêu chuẩn riêng.

Xe huyền phù đi qua hai tầng cửa kiểm tra tự động, dừng lại trước chỗ kiểm tra hồ sơ thân phận do quân cảnh phụ trách, Lục Kiêu vừa quét đầu cuối cá nhân chứng nhận thân phận vừa phân tâm tiếp tục trấn an bạn đời: "Em đừng lo, đây không phải là trường hợp trang trọng, em vào sẽ thấy không khí rất là thư giãn, thoải mái."

Đây chỉ là một buổi tiệc thân mật, toàn bộ Alpha ở quân bộ tối nay sẽ gỡ bỏ sự nghiêm trang lạnh lùng thường ngày, khoác lên dáng vẻ ôn nhu khi ở cùng bạn đời.

"Chào buổi tối, thượng tướng!" Cảnh vệ hành lễ với Lục Kiêu.

"Chào buổi tối!" Lục Kiêu ngồi trong xe gật đầu đáp lễ.

Kiểm tra theo đúng thủ tục rồi cho qua.

Xe huyền phù vừa đi khuất, cậu trai cảnh vệ nghiêm nghị lập tức lợi dụng thời gian chưa có người khách tiếp theo, quay sang nói với chiến hữu cùng phiên trực: "Hehe, cậu đoán xem tôi vừa nhìn thấy ai? Là Lăng Sầm đó, nam thần đến cùng Lục thượng tướng."

"Ô, tôi cũng muốn thấy..." Cậu bạn kia trên mặt viết đầy vẻ mất mát. Lăng Sầm sau khi kết hôn vẫn là Omega trong mộng của Alpha, ở quân bộ có được bao nhiêu Alpha không phải là fan Lăng Sầm. Trong đầu cuối của cậu bạn này có rất nhiều poster của Lăng Sầm nam thần mà cậu sưu tầm lâu nay. Đáng tiếc có Lục thượng tướng ở bên, dù có nhìn thấy Lăng Sầm nam thần, cậu cũng không dám bước qua xin chữ ký, chưa kể là cậu còn đang trong phiên trực. Nhưng được nhìn người thật một cái cũng rất vui, cậu cảnh vệ trẻ không khỏi ảo não.

Tiếng lòng của bạn fan nhỏ Lăng Sầm không nghe được. Lúc này cậu vẫn còn đang lo lắng. Ngày trước lần đầu cậu tham gia liên hoan phim cũng không có hồi hộp như bây giờ, thật sợ làm ra hành động gì đó khiến Lục Kiêu mất mặt trước toàn thể quân bộ.

Tiểu kịch trường:

Lục lão đại: Hôm nay cho mọi người chiêm ngưỡng dung nhan bạn đời của tôi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.