"Anh nói... Ai ở đó?" Lăng Sầm vừa định nói lại thì lại thấy một bóng người ở góc rẽ, hơi nhíu mày lạnh giọng hỏi.
Hailey cũng cau mày, xoay lưng, nhanh chóng cùng Lăng Sầm bước về phía đó, chuẩn bị giữ người.
"Là tôi..." Derrick bất đắc di bước ra, trong tay còn cầm kịch bản của cảnh quay tiếp theo. Hắn thấy tổ đạo cụ còn đang bày trí chưa xong, định tranh thủ tìm Lăng Sầm thảo luận cảnh diễn. Hợp tác cũng đã được một đoạn thời gian, hắn biết Lăng Sầm có cái nhìn và cách diễn giải về các cảnh diễn rất đặc biệt, thêm nữa tính cách cậu hiền hòa thân thiện, diễn chung hay luyện diễn đều rất sảng khoái. Chỉ là khi tìm thấy Lăng Sầm, thấy cậu đang nói chuyện với người đại diện, lại tránh trong gốc khuất, hắn đoán ra được có lẽ Lăng Sầm có việc không muốn người ngoài biết được, liền vội vã xoay người muốn tránh đi. Nhưng khoảng cách quá gần, tránh đi không kịp còn để Lăng Sầm phát hiện.
"À, là anh, có chuyện gì sao?" Vẻ sắc lạnh của Lăng Sầm thay bằng nét ôn hòa thường trực, cũng không có chút bất mãn nào, chỉ mỉm cười hỏi.
Derrick cũng chỉ có thể mỉm cười, bước đến trước mặt Lăng Sầm, đưa kịch bản ra hỏi ý kiến của cậu về chỗ anh đã đánh dấu, sau đó hai người thảo luận vài câu, xem như tạm ổn, hắn nói: "Vậy, cứ diễn thử như vậy xem sao... À, tôi đi về trước."
"Được, lát nữa tôi cũng qua đó ngay." Lăng Sầm cũng vẫn mỉm cười đáp lại.
Derrick thu lại kịch bản, gật đầu với Hailey vẫn đứng chờ một bên rồi bước đi, lại nghĩ đến điều gì, hơi trầm ngâm, ngại ngừng quay lại, nhỏ giọng nói thêm một câu: "Chúc mừng cậu... Nhất định sẽ là một bé con khỏe mạnh, kháu khỉnh."
Khi này hắn đã thoáng nghe được một ít. Lăng Sầm đã nói cho người đại diện, còn muốn sắp xếp lại công việc, vậy chắc chắn cậu muốn sinh bé con này, hắn chúc mừng một câu cũng là việc nên làm.
"Vâng, cảm ơn anh." Lăng Sầm lúc này lộ ra nụ cười sáng lạn mười phần, lời chúc phúc dành cho bé con, bao nhiêu cậu cũng không chê nhiều.
Lúc này, Derrick mới hoàn toàn thả lỏng, trầm ổn đạp bước thong thả rời đi.
Chỉ có Hailey ở lại sắc mặt không quá tốt.
"Lăng ca, hiện tại mới đâu đã bao lâu đâu." Hailey cận thẩn ngó quanh xác nhận thật sự không có ai mới nhỏ giọng oán giận.
Một là công việc sẽ lại chậm trễ, quan trọng hơn thứ hai chính là sức khỏe của Lăng ca sao có thể hoàn toàn khôi phục, mang thai nhanh như vậy rất nguy hiểm. Chẳng lẽ người của Lục gia không có suy xét cho Lăng Sầm chút nào hay sao? Nhìn vào tình cảm quấn quýt của hai người, Hailey từng cho Lục thượng tướng rất nhiều lời khen trong lòng, hiện tại chỉ muốn thu hồi lại hết, còn hận không thể chấm một sao, thậm chí report.
"À... Thật ra thì bọn anh cũng không nghĩ tới." Lăng Sầm hơi ngừng một chút, bối rối tiện tay lấy một quyển sách trên kệ xuống, vừa lơ đãng lật vừa giải thích: "Vốn dĩ... Tóm lại đây là chuyện ngoài ý muốn." Cậu cũng không biết phải giải thích chuyện này thế nào cho một cô nương nhỏ tuổi như Hailey.
"Hơn nữa, bác sĩ cũng nói không có việc gì, cơ thể anh đã hoàn toàn khôi phục." Lăng Sầm thấy Hailey còn định chất vấn, vội giải thích luôn.
Tuy không thể giải thích rõ nhưng việc Lăng Sầm nói với Hailey hoàn toàn là sự thật. Mà cái chuyện này cũng không biết phải giải thích rõ thế nào. Tuy thuốc tránh thai hết hiệu lực nhưng kể cả mấy bác sĩ đầu ngành ở Hồ Hạo cũng không biết vì sao cậu có thể có bé con thứ hai nhanh như vậy, không giống hầu hết các cặp đôi ở Liên Bang 10 năm thậm chí còn lâu hơn mới có thể có một đứa con. Cuối cùng chỉ có thể đưa ra một nguyên nhân nghe có vẻ hợp lý nhất chính là do độ xứng đôi gen của hai người cực cao. May mà nhà họ Lục là một gia tộc có quyền có thế, chứ nếu cậu là con dâu một nhà bình dân, không biết có bị đưa vào viện nghiên cứu không nữa.
"Vậy thì tốt..." Hailey cũng chỉ đành thỏa hiệp.
Lăng Sầm đặt lại sách lên kệ, tiếp tục ý lúc này: "Anh nói ra việc này ý chính là muốn nhờ em sắp xếp lại công việc đã nhận, cố gắng hoàn thành trong thời gian này. Sau khi quay xong bộ phim này, anh cần một khoảng thời gian dài để nghỉ ngơi. Nếu có những lời mời mới, em tìm cách từ chối giúp anh."
"Dạ, không thành vấn đề." Việc này thì Hailey đồng ý rất chi là thoải mái. Công việc thôi mà, không làm lúc này thì làm lúc khác, sức khỏe của Lăng ca mới là quan trọng nhất. Cô cũng có thể tranh thủ thời gian này tập trung giúp Corleone đại ca phát triển sự nghiệp thêm nữa. Tuy chưa nổi bằng Lăng Sầm nhưng địa vị của Corleone trong giới hiện tại cũng đã rất cao, tranh thủ giành thêm mấy giải thưởng là sẽ có chỗ đứng vững chắc. Đứng càng vững tiền kiếm được cũng sẽ càng nhiều.
Hai người bàn thêm về một số công việc đã nhận trước đó. Lăng Sầm lắng nghe ý kiến sắp xếp của Hailey, vừa cong ngón tay gõ gõ lên kệ, lại sờ sờ bề mặt, thầm nghĩ kệ sách này nhìn khá tốt, mua một cái màu sắc đậm hơn đặt trong thư phòng của Lục Kiêu cũng khá là ổn áp.
Hiện tại văn kiện, ký lục của Lục Kiêu càng lúc càng nhiều, dù anh rất gọn gàng ngăn nắp thì kệ trong phòng cũng đã sắp hết chỗ để. Cậu đang muốn mua thêm một cái kệ, giúp anh có thêm chỗ để tài liệu. Lát nữa cậu sẽ đi gặp nhân viên bên tổ đạo cụ hỏi chỗ đặt dạng kệ này xem thế nào.
Sau khi kết thúc công việc, Hailey lại lái xe đưa Lăng Sầm về nhà. Dù đã đi nhiều lần cô vẫn không thể nào quen được Lục trạch to lớn mấy bước lại một trạm kiểm tra, nhưng ai bảo nghệ sĩ nhà mình lại ở đây chứ, thật khiến cô mỗi lần đưa đón đều có cảm giác đang đưa lãnh đạo cấp cao đi công tác.
"Lăng ca, 9 giờ sáng mai em sẽ tới đón anh." Hailey đợi Lăng Sầm xuống xe, hạ cửa xe nói với theo nhắc nhở.
Lăng Sầm phất tay ý bảo mình đã nghe, rồi tiêu sái bước vào nhà.
Hailey bảo tài xế quay xe, theo đường cũ trở lại, cô còn cần thương lượng với đạo diễn để điều chỉnh lại lịch quay phim của Lăng Sầm, sao cho phù hợp để chạy xong những công việc còn lại.
"Con đã về, mẹ ơi, Lục Kiêu về chưa mẹ?" Lăng Sầm vừa ngồi xổm xuống đón Hoa Hồng Nhỏ chạy đến vừa hỏi Lục lão phu nhân.
"Ngao ô!" Ba ba, bổn đại vương chờ ba ba thật lâu. Bé sói biết nghe lời, không lao vào người ba ba, vừa đến trước mặt thì dừng lại, hơi nghiêng thân muốn Lăng Sầm cào bụng nhỏ cho mình.
"Vẫn chưa thấy, chắc nó cũng sắp về rồi." Lục lão phu nhân nhẹ nhàng nhún vai đáp.
"Đi nào, bảo bối, chúng ta vào nhà nào." Lăng Sầm vuốt lông bé con từ đầu đến mông, khẽ vỗ vỗ đẩy bé con rồi đứng lên vào nhà.
Hoa Hồng Nhỏ thoái mái đến vui vẻ. Quả nhiên khi không có cha ở nhà là sướng nhất, ba ba sẽ là của một mình bé, chỉ quan tâm mình bé, Hoa Hồng Nhỏ đắc ý cười, bày ra một khuôn mặt Husky đắc ý ngốc nghếch tiêu chuẩn.
Lăng Sầm cũng liếc thấy, trong lòng không khỏi thở dài, bé con bây giờ là ngốc nghếch đáng yêu nhưng sau này lớn lên, bắt đầu có khiếu thẩm mĩ, không biết cu cậu có tự ti về dáng vẻ của mình không? Bạn bè của cu cậu không biết có cười nhạo bé không?
Lăng Sầm càng lo lắng, đối đãi với bé sói càng thêm hiền hòa. Không biết sau này bé con tìm được Omega của mình, lúc Omega nhìn thấy hình thú của bé, có cười ra nước mắt hay không đây?
Hoa Hồng Nhỏ chạy phía trước, Lăng Sầm và Lục lão phu nhân đi theo phía sau. Lục lão phu nhân nhìn bé con rồi lại quay sang nhìn Lăng Sầm. Con dâu vừa bước vào nhà đã tháo kính mát gài trước cổ áo, thân cao chân dài, dáng người thon thả hữu lực, dung mạo tuấn tú, 360 độ đều là dáng vẻ một nam thần nên có. Khó trách những Alpha bên ngoài dù biết cậu đã kết hôn vẫn cả ngày gọi Lăng Sầm là nam thần. Nhưng dù bên ngoài có được hâm mộ theo đuổi đến thế nào thì trong lòng, trong mắt con dâu của nàng cũng chỉ có mình con trai ngốc nhà mình. Nàng không biết có nên tự khen bản thân có mắt tinh đời chọn được con dâu tốt hay không nữa.
Gần đây, Lục Kiêu đều cố gắng về sớm. Bình thường khi Lăng Sầm về nhà thì không bao lâu sau Lục Kiêu cũng sẽ về tới, hai người chân trước chân sau cùng bước vào cửa. Cho nên Lăng Sầm đi làm về cũng không vội lên phòng, thường ngồi ở ghế sô pha trong phòng khách, vừa chơi đùa cùng Hoa Hồng Nhỏ, vừa đợi chồng mình.
Hôm nay, đến tận khi ánh nắng cuối cùng biến mất, hệ thống đèn tự động trong sân vườn bật lên... Lăng Sầm buông Hoa Hồng Nhỏ đã chơi đến mệt thở hổn hển, giao cho người giúp việc trông giúp, có chút không yên lòng bước ra ngoài ngóng trông.
"Con đi đâu vậy? Sắp đến giờ ăn tối rồi." Lục lão phu nhân thấy bóng cậu sắp khuất sau cửa vội gọi lại.
"Dạ, đến giờ mà Lục Kiêu vẫn chưa về, con... con muốn ra ngoài đợi anh ấy." Lăng Sầm cúi đầu đáp, thấy Lục lão phu nhân có vẻ không yên tâm, nhỏ giọng nói thêm: "Con chỉ đợi ở hành lang thôi."
Lục lão phu nhân nhìn nhiệt độ bên ngoài trên đầu cuối, tạm ổn, gật đầu đồng ý.
Lăng Sầm đi qua đi lại trên hành lang, lại ngồi xuống ghế dài ngóng ra cổng. Tuy Lục trạch nhiều cây cỏ nhưng không có muỗi bọ, chỉ là ngồi một mình ở đây có hơi trống trải, cũng may không quá lâu sau xe của Lục Kiêu đã lái vào sân.
Lăng Sầm vui vẻ đứng lên bước đến, giúp Lục Kiêu mở cửa xe, Ellen muốn xuống xe giúp Lục Kiêu lấy xe lăn cũng không nhanh nhẹn thuần thục bằng Lăng Sầm, hắn mới mở cửa đặt một chân xuống đất thì Lăng Sầm đã mở xe lăn chờ Lục Kiêu dịch người sang, vừa cười vừa ân cần hỏi han:
"Hôm nay công việc nhiều lắm hả anh? Anh tăng ca hả?" Từ khi Lăng Sầm về nhà, đã đợi anh xấp xỉ hai tiếng đồng hồ có hơn, nhưng chỉ có hơi sốt ruột chứ không có bất mãn, nhìn thấy anh trong mắt đã tràn đầy ý cười.
Lục Kiêu không biết nội tình, chỉ khi nắm lấy tay cậu phát hiện có hơi lạnh, lại nhớ đến dáng vẻ bước ra ngay khi mình vừa về, lập tức hiểu được Lăng Sầm đã đợi anh trên hành lang, có lẽ đợi khá lâu, trong lòng vừa ấm áp vừa áy náy: "Ta không có tăng ca. Ta ghé qua... mua cho em một ít đồ."
Vì anh không quá am hiểu mấy thứ này, phải đắn đo lựa chọn một lúc lâu. Nếu biết Lăng Sầm ngây ngốc ngồi ngoài sân đợi mình, anh đã không rối rắm, trực tiếp mua một cái rồi sớm trở về.
"Anh mua quà cho em? Thích quá!" Lăng Sầm còn chưa có nhìn thấy thứ gọi là quà, ý cười đã tràn lan, hơi nhấc mặt nạ của anh lên một chút, hôn nhẹ lên khóe môi anh một cái để khen thưởng.
Mặc kệ Lục Kiêu mua cho cậu cái gì, cho dù chỉ là vài viên kẹo mềm mấy tinh tệ, chỉ cần Lục Kiêu vì cậu mua, cậu đều thích.
Lăng Sầm hôn xong trả mặt nạ về chỗ cũ, Lục Kiêu buồn cười lắc đầu, anh cảm thấy đối với Lăng Sầm, mặt nạ của mình như một cái nắp lọ kẹo, tùy ý cậu mở ra rồi lại đậy vào.
Ellen ngồi lại vào xe, thông qua kính chiếu hậu nhìn thấy hết thảy, trong lòng nhủ thầm, hai người có thể giúp hắn đóng cửa xe rồi hẵn làm trò không, chỉ cần cửa xe đóng lại, hắn sẽ lái đi ngay lập tức. Cẩu độc thân cũng có vui vẻ dành riêng cho cẩu độc thân, hắn muốn về nhà, làm mình no bụng bằng một cái bánh pizza 12 inch, với double phô mai chứ không phải bị no ngang bằng cẩu lương.
Lăng Sầm khép cửa xe lại, nghiêng đầu nhìn Ellen, cười với hắn nói: "Anh trở về sớm nghỉ ngơi nhé!" Hơi ngừng lại một chút lại nói thêm: "Cảm ơn đã vất vả đưa chồng tôi về, hẹn gặp lại anh vào ngày mai, Ellen."
"Vâng... Ngày mai gặp lại." Ellen lập tức quên mất chiếc bánh pizza của mình, hơi thất thần ấp úng đáp. Hắn trở về làm phó quan cho Lục Kiêu đã gần 1 năm, số lần nhìn thấy nam thần thần tượng cười với mình cũng không ít. Nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy Lăng Sầm cười với hắn chân thành như vậy, không phải cái kiểu khách khí khi tiếp xúc với nhân viên công vụ, lại còn nói nhiều thêm một câu, dặn dò nghỉ ngơi sớm.
Lực sát thương của mấy thứ này thật sự quá nặng, khi Ellen lái xe quay ra còn suýt thất thần tông vào cổng lớn Lục trạch, may mà kịp hoàn hồn, sau đó sợ hãi không dám nghĩ tiếp.
"Em như vậy thật tốt..." Lục Kiêu đưa tay đẩy cửa chính để Lăng Sầm đẩy xe lăn anh vào, không quên cổ vũ vợ mình, bên trong nhà đã thoang thoảng hương thơm của bữa tối.
Lăng Sầm nên như vậy, có thể tự do tự tại giao lưu với bất cứ ai cậu muốn, không phải câu nệ, dù là người quen thuộc như Ellen, Corleone hay như những đồng nghiệp Alpha khác trong vòng giải trí của cậu. Mà anh, sẽ luôn tin tưởng, bảo hộ cậu.
Lăng Sầm cũng cười: "Dạ vâng, nghe anh hết." Có lẽ chồng cậu nói đúng, cậu bị bóng ma kiếp trước ám ảnh khiến bản thân trở nên quá mức căng thẳng, có chút làm quá, Lục Kiêu đã nhắc nhở, cậu cũng nên sửa đổi một chút, nên thả lỏng hơn.
"Anh mua quà gì cho em vậy?" Lăng Sầm thấy Lục Kiêu vẫn đang ôm một chiếc hộp, hơi tò mò hỏi.
"Cũng không có gì." Hai người dừng lại ở phòng ăn, Lục Kiêu đặt hộp quà lên bàn ăn, giải thích: "Không phải gần đây em nói trời hơi khô khiến khóe môi em bị nứt à? Bọn họ nói cái này dùng được."
Lăng Sầm cũng không biết hiện tại khô môi là do phản ứng của việc mang thai hay do đã mang thai mà vẫn phải trang điểm để đóng phim nên dị ứng, chỉ thấy da môi hơi bong ra, ẩn hiện một ít tơ máu.
Lăng Sầm vui vẻ cầm lên mở ra, ý cười trên môi tươi tắn vô cùng.
Lục lão phu nhân ngồi ở phía đối diện nhìn thấy nhãn hiệu mỹ phẩm hơi bất đắc dĩ lắc đầu. Lục lão tướng quân lại khác, ông có chút vui vẻ nói: "Ta biết nhãn hiệu này." Năm trước ông cũng mua loại này tặng cho bạn đời nè.
"Sao anh không mua mỗi loại dưỡng môi thôi, em cũng chỉ nứt khóe môi, anh mua nguyên bộ làm chi?" Từ khi bắt đầu quản lý gia nghiệp, Lăng Sầm đã bắt đầu trở nên tính toán chi li.
Không phải nói nhãn hiệu này không tốt, thật ra là nhãn hiệu này quá nổi tiếng nên giá cả mắc hơn mức cần thiết, Lục Kiêu còn bị dụ mua nguyên bộ, đúng là mấy người bán hàng xem chồng cậu như cá béo mà làm thịt.
"Loại này tốt, con cứ xài đi, không cần quan tâm giá cả, dùng tốt là được." Lục lão phu nhân liền khuyên bảo. Đây chính là lạc thú của Omega, có tiền hay không có tiền vẫn thích so đo chất lượng và giá cả. Nhãn hiệu này tuy rất cao cấp nhưng nàng cũng không sử dụng, nàng thích sử dụng những loại lâu năm, giá tiền phù hợp, chủ yếu là hợp da. Năm ngoái lão Lục có tặng nàng một bộ loại này, nàng vẫn còn chưa đụng đến đây.
"Bọn họ giới thiệu loại này dùng tốt nhất, dùng đủ các bước thì hiệu quả càng tốt hơn." Lục Kiêu hàm hậu giải thích.
Lăng Sầm nhìn người bên cạnh bị lời nói của mình cùng vẻ mặt vi diệu của mẹ chồng làm cho mờ mịt, nụ cười trên miệng lại càng tươi tắn hơn, ôm hộp quà vào lòng, dịu dàng nói: "Tối nay em sẽ dùng cái này, có thể ngày mai hoặc ngày kia anh sẽ thấy hiệu quả ngay..."
Không biết sao, vốn dĩ một vấn đề nhỏ, chỉ cần một thỏi son dưỡng là có thể giải quyết. Lục Kiêu lại chọn cho mình nguyên một bộ sưu tập mới nhất của thương hiệu mỹ phẩm dưỡng da cao cấp, một đường cẩn thận đặt trên đầu gối ôm về cho cậu, rõ ràng là bị "hố", nhưng tất cả đều là yêu thương ấm áp, để ý cùng quan tâm.
Sau khi dùng xong bữa tối, Lăng Sầm đứng dậy muốn đẩy Lục Kiêu về phòng.
"Chờ một chút, tụi con đem trái cây lên chút nữa ăn." Lục lão phu nhân gọi lại dặn dò. Theo chỉ số đường huyết của Lăng Sầm hiện tại, có thể bổ sung một số loại trái cây phù hợp.
Lục Kiêu ôm hộp quà cùng phần trái cây được người giúp việc đưa đến, chào cha mẹ: "Cha, mẹ, chúc ngủ ngon."
Lục lão tướng quân phất tay ý bảo hai đứa có thể đi. Hai cha con bọn họ đều làm việc ở quân bộ, công việc luôn bận rộn, có thể tranh thủ thời gian ở bên bạn đời bao lâu thì tranh thủ bấy lâu, ăn một bữa cơm cũng tốt, có thể dành thêm thời gian ở riêng tâm sự càng tốt hơn. Nghĩ đến Trùng tộc, ông cũng nhịn không được hơi cau mày, mong rằng sóng yên gió lặng hiện tại không phải để ấp ủ sóng gió động trời lúc sau.
Tiểu kịch trường:
Lục Kiêu: Nhãn hiệu này rất nổi tiếng, có chỗ nào không tốt sao? Mờ mịt ing.jpg
Lăng Sầm: Anh có nhớ ban đầu anh chỉ định mua một hộp dưỡng môi không? Dưới pháp lực siêu nhiên của chị đứng quầy, anh mua tận một bộ sưu tập dưỡng da là seo?
Lạc Yên: Sr mọi người, vì tuần trước mình đi Cà Mau nên không có làm chương mới.