"Sao vậy anh? Sao nhìn anh có vẻ tức giận vậy?" Lăng Sầm nói chúc ngủ ngon với vợ chồng Lục lão tướng quân, đẩy Lục Kiêu về phòng, thấy mặt anh vẫn còn bí xị, cười hỏi.
Lục Kiêu biết kết quả này chỉ là một phần. Cha mẹ qua tận Lâm gia, thái độ cũng đã biểu đạt rõ ràng, Lâm gia cũng biết nên làm thế nào. Với tốc độ phản ứng của ông bà ngoại anh, muộn nhất ngày mai sẽ gửi lễ vật bồi thường sang, nhưng trong lòng Lục Kiêu vẫn còn bất mãn.
Thể loại Alpha như Lâm Hào, nếu không phải có Lâm gia ở sau lưng, anh đã sớm đánh đập một vạn lần, làm sao có thể để hắn nghênh ngang đi thẳng bằng hai chân ra khỏi Lục gia.
Lục Kiêu không khỏi thở dài một tiếng. Anh thầm nghĩ với trạng thái tinh thần không ổn định như lúc trước của mình cũng có chỗ tốt, tỷ như anh có thể không cần suy xét đúng sai, trực tiếp dùng bạo lực giải quyết vấn đề, không cần phải để ý trước sau, vô cùng sảng khoái, tỷ như khi anh giải quyết Kane...
Nghĩ vậy, Lục Kiêu cảm thấy tay có chút ngứa... không, không phải một chút, là rất rất ngứa... thật muốn đánh người mà.
"Chuyện này mặc kệ trong nhà xử lý thế nào, ta đều sẽ cho em một công đạo." Lục Kiêu chuyển từ xe lăn qua, nghiêm túc đảm bảo.
"Dạ... được." Lăng Sầm cười nhạt, gật đầu. Lục gia xử lý thế nào cậu cũng chịu, vì nói cho cùng cậu không có quá nhiều mong chờ đối với Lục gia. Điều cậu quan tâm chính là Lục Kiêu có tức giận hay không, cùng với việc anh muốn xử lý thế nào. Điều cậu để ý là thái độ của Lục Kiêu chứ không phải Lục gia.
Lục Kiêu đang yên lặng nhớ lại lời cha nói riêng với mình, trong mắt lóe sáng, Lâm gia nói sẽ đưa Lâm Hào đến Tinh đạo số 2. Không có khả năng Lâm gia không biết Tinh đạo số 2 chịu quản lý của quân đoàn Đệ tam. Đây chính là Lâm gia tỏ thái độ về sau anh họ như anh có thể tùy ý dạy dỗ em họ đúng không. Nghĩ đến đây tâm tình Lục Kiêu vui vẻ hơn vài phần. Như vậy thật tốt, đánh một trận chỉ sảng khoái nhất thời, đưa vào quân đội dạy dỗ mới "dạy dỗ" dài hạn được.
Hai người lên giường nghỉ ngơi.
"Ủa, anh hết giận rồi hả? Lục ca ca à, sao cảm xúc của anh có thể thay đổi nhanh như vậy, so với em còn nhanh hơn." Lăng Sầm phát hiện đột nhiên tâm trạng của chồng mình đã chuyển thành "trời quang mây tạnh", buồn cười trêu chọc. Cậu nằm trong vòng tay anh, đưa tay nhéo nhéo mũi cao thẳng của anh lắc qua lắc lại, khiến cho vết sẹo trên mặt giống như dịch qua dịch lại.
Lục Kiêu không muốn nhắc đến Lâm Hào, ôm Lăng Sầm nhỏ giọng nói: "Ngoan, ngủ đi."
"Dạ" Lăng Sầm đáp, hơi ngừng, không biết nghĩ đến cái gì, nhỏ giọng gọi: "Lục Kiêu..."
Lục Kiêu ôn hòa hỏi, Lăng Sầm lại không đáp, hồi lâu sau mới trầm mặc tự tình: "Em vẫn luôn biết, dung mạo chỉ là túi da bên ngoài, theo thời gian rồi cũng mất đi. Bản thân em trừ bỏ tướng mạo lại không có gì khác, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu. Nhưng anh vẫn luôn xuất sắc như vậy, ở quân bộ được toàn thể cấp dưới sùng bái, thậm chí em nghĩ, cho dù anh không nhập ngũ, dựa vào học vấn của anh, làm bất cứ lĩnh vực nào cũng sẽ đạt được thành tích ưu việt." Hai người họ chỉ là hai người qua đường, chỉ vì ghép đôi gen mà dính lại một chỗ.
"Cho nên em luôn cảm thấy, là em chiếm được tiện nghi." Lăng Sầm đắc ý, vỗ về hai má Lục Kiêu, "Về sau, khi em già và trở nên xấu xí, mấy Alpha như Lâm Hào chắc chắn sẽ không đến làm phiền em, nhưng anh vẫn giống như bây giờ, yêu thương em và yêu thương con của chúng ta phải không?" Vừa nói vừa giữ chặt bàn tay to của Lục Kiêu, kéo tay anh đặt lên bụng mình.
Thanh âm Lăng Sầm kiên định, tuy là câu hỏi nhưng ngữ khi lại là khẳng định. Đối với việc chọn chồng, cậu rất là tự tin.
Bụng nhỏ của Lăng Sầm đã hơi nhô lên, nhìn không rõ nhưng sờ vào là thấy, Lục Kiêu xoa nhẹ, trong lòng ấm áp như nắng mùa xuân. Tuy ngày thường anh hay chê Hoa Hồng Nhỏ phiền, nhưng nếu bị hỏi đến hai đóa hồng lớn nhỏ ở nhà, trong đầu anh đều là chỗ tốt của hai người, nhìn sao cũng thấy đáng yêu.
Bỏ qua quậy phá và tranh giành vợ với mình, anh vẫn có thể trao cho bé Husky rất nhiều tình thương của người cha.
"Đương nhiên là sẽ giống hiện tại..." Đối tốt với em và con. Lục Kiêu đảm bảo, hơi ngừng lại chân thành nói: "Em cũng không phải là người cái gì cũng không hiểu, ta thấy em là người rất am hiểu nghệ thuật. Hơn nữa, cho dù ở độ tuổi nào, em vẫn là người đẹp nhất." Mặc kệ hiện tại hay tương lai. Lục Kiêu nghiêm túc khen vợ mình. Đúng là không có ai không già đi, không ai có thế giữ mãi mỹ mạo tuổi trẻ nhưng Lăng Sầm đẹp nhất sẽ luôn ở trong lòng anh, bản tâm của Lăng Sầm cũng vẫn như vậy, đây mới là quan trọng nhất. Anh lớn hơn Lăng Sầm 3 tuổi, hai người họ có thể cùng nhau già đi, cùng nhau nắm tay đi hết cuộc đời này.
Lăng Sầm cười gật đầu, đầu ngón tay nhỏ nhẹ nhàng phát họa theo khuôn mặt Lục Kiêu. Sau đó lại xoay người, để Lục Kiêu ôm lấy cậu từ phía sau. Có lẽ bị Lâm Hào kíc.h thích, cậu bỗng nhớ lại rất nhiều chuyện kiếp trước mà đã lâu không nghĩ đến. Tay Lục Kiêu ôm trọn bụng nhỏ của Lăng Sầm, tay cậu ôn nhu phủ lên mu bàn tay anh. Đột nhiên nhỏ giọng hỏi:
"Chồng ơi... Nếu lúc trước em gặp anh, lại còn làm anh tổn thương, làm anh khổ sở... Anh... có tha thứ cho em không?"
"Lúc trước gặp ta, làm tổn thương ta..." Lục Kiêu ngạc nhiên lặp lại, nghĩ nghĩ mới hơi hiểu được ý Lăng Sầm muốn diễn đạt, buồn cười hỏi: "Nhưng trước kia ta với em đâu có gặp được nhau, làm sao em có thể tổn thương ta được?" Lại nói Lăng Sầm là một Omega, làm sao có thể tạo thành thương tổn thực tế cho anh được.
Lục Kiêu xoa xoa bụng hơi phồng lên tạo thành một độ cung nhỏ, mỉm cười không biết Lăng Sầm lại đang nghĩ đến điều gì, riêng anh, anh cảm thấy sinh hoạt hiện tại thực quá là hạnh phúc. Sự nghiệp trôi chảy, gia đình hòa thuận. Dù có vài chuyện lông gà vỏ tỏi, hoặc khiếm khuyết của bản thân, Lăng Sầm sẽ cho anh thời gian để sửa đổi. Tuy Hoa Hồng Nhỏ luôn thích chọc giận anh, nhưng anh vẫn có thể cảm thụ được niềm vui làm cha.
Lăng Sầm cảm thấy môi lưỡi hơi khô, đến cả yết hầu cũng khô rát, miễn cưỡng cười nói: "Em chỉ là... muốn hỏi một chút. Anh không cần để ý, anh ngủ đi." Nói rồi nhắm hai mắt lại, thầm nghĩ, bản thân mình đang cố chấp điều gì đây, Lục Kiêu có biết gì đâu, mình không nên nhắc lại chuyện này, mình sẽ dùng cả đời này để quý trọng tình cảm của anh, để đền bù cho tiếc nuối kiếp trước của hai người.
Lục Kiêu sửng sốt, ở phương diện tình cảm anh không được tinh tế cho lắm, bình thường Lăng Sầm nói không có việc gì anh sẽ thật sự tin rằng không có việc gì, nhưng lần này, không hiểu sao trong đáy lòng anh lại thấy có chút kỳ quái, giống như có một âm thanh, một bản thân khác muốn nói gì đó.
Đột nhiên trong nháy mắt tim Lục Kiêu đập nhanh đến mức lồng ng.ực đau thắt lại, cũng trong nháy mắt này tinh thần lực của anh mất khống chế bạo trướng, anh phải dùng một tay ghì ngay ngực, hô hấp dồn dập một lúc mới khôi phục bình thường.
"Lục Kiêu, anh làm sao vậy?" Lăng Sầm nhận ra người nằm bên cạnh xuất hiện tình huống khác thường, vội xoay người lại nhìn, sợ đến mức ngồi bật dậy, vừa hỏi vừa nhận đầu cuối ra lệnh cho người máy chữa bệnh trong nhà lại đây kiểm tra. Nhưng do tinh thần lực của Lục Kiêu quá mức mạnh mẽ khiến cho đầu cuối tạm thời mất tín hiệu. Lăng Sầm đành vội xuống giường muốn tự mình đi lấy, cũng muốn gọi người. Vừa nãy dường như Lục Kiêu bị mất lý trí nhưng tinh thần lực của anh vẫn bảo vệ cậu, trong đáy lòng Lăng Sầm lúc này, chua ngọt đan xen.
Đúng lúc này một bàn tay Lục Kiêu đưa ra kéo Lăng Sầm lại, không cho cậu rời đi, anh nhìn thẳng hai mắt cậu, giọng trầm khàn nói: "Cho dù có chuyện gì đã từng xảy ra liên quan đến ta, tạo thành khúc mắc, khiến em không thể nào quên thì cũng hãy để chuyện cũ qua đi." Ta hiện tại đã rất tốt rồi.
Lời này vừa nói xong, ngay lập tức Lục Kiêu cảm thấy đáy lòng nhẹ nhàng hẳn đi, tựa như anh đã hoàn thành được một việc mà lẽ ra anh phải làm từ lâu. Sau đó lại thấy hơi bối rối, mờ mịt nhìn chung quanh, không nhớ ra được lý do gì khiến cho cảm xúc của bản thân bỗng trở nên kịch liệt như vậy.
Động tác Lăng Sầm như bị bấm nút tạm dừng, cả người cứng đơ nhưng khóe môi run rẩy, đôi mắt đào hoa ngỡ ngàng nhìn Lục Kiêu, chậm rãi ửng đỏ. Cậu dùng một tay che mặt gục đầu bật khóc, nước mắt ào ạt tuôn ra thấm ướt kẽ hở ngón tay. Lăng Sầm biết tính cách cố chấp của Lục Kiêu, cho dù khi hai người chính thức ở bên nhau, thậm chí đã có Hoa Hồng Nhỏ cậu cũng chưa bao giờ dám hỏi những chuyện này. Thẳng đến hiện tại, khi cậu thấy Lục Kiêu không vừa lòng với cách Lục gia ra mặt giải quyết chuyện Lâm Hào, vẫn còn tâm tâm niệm niệm muốn tự vì mình đòi công đạo, mới khiến cậu có thêm dũng khí, nhịn không được dò hỏi.
Lăng Sầm không trông cậy Lục Kiêu có thể cho mình một câu trả lời, càng không trông cậy Lục Kiêu tha thứ cho mình. Vậy mà anh vẫn tha thứ cho cậu, bất kể là trước đây hay hiện tại, có thể chạm đến điểm mấu chốt của anh, làm anh thay đổi nguyên tắc làm người của mình, trước sau cũng chỉ có chính cậu.
"Em khóc cái gì..." Lục Kiêu thấy bả vai Lăng Sầm run rẩy, dường như đã cố gắng kìm nén vẫn phát ra những âm thanh nghẹn ngào, đáy lòng như bị cắt một dao, đau thấu, không còn tâm tư hồi tưởng cảm xúc lúc nãy của mình là gì, vội nhích đến ôm lấy bả vai Lăng Sầm, kéo cậu ôm vào ngực nhỏ giọng dỗ dành.
Cảm xúc Lăng Sầm dần khôi phục, trong lồng ng.ực anh, cậu đưa tay vu.ốt ve khuôn mặt gập ghềnh đầy sẹo của chồng mình, âm thanh vẫn còn khàn đặc nói: "Em không khóc nữa, em không bao giờ khóc nữa."
Có được một bạn đời như anh, mọi âm u, đau khổ trong sinh mệnh cậu, đều được Lục Kiêu xua tan hết thảy. Một kiếp nhân sinh này của cậu, nhờ có anh đã không còn gì tiếc nuối.
—————————————————————————
Ngày hôm sau, khi Lục Kiêu xuống nhà chuẩn bị đi làm, Lục lão phu nhân gọi anh lại, nhỏ giọng nói với anh vài điều.
Lục Kiêu dừng lại, vừa nghe vừa sửa sang lại cổ tay áo, hơi nhướn mày, có chút cạn lời hỏi lại: "Chuyện này thật à...?"
"Thật mà." Lục lão phu nhân nửa là hả giận, nửa là buồn cười: "Lúc đó cha nó đánh nó, mới bị đánh hai cái, nó đã chạy loạn, còn kêu gào thảm thiết, thế là mẹ nó thật sự đi qua giữ cha nó lại, ai nghĩ nó chạy thoát được cha nó, chạy ra đến cầu thang lại vội vã sao đó mà bước hụt ngã xuống."
"Lúc cha nó đẩy được mẹ nó ra, hình như càng bị chọc giận, lại không biết chuyện nó ngã, thấy nó nằm dưới nhà rê.n rỉ còn tưởng nó giả vờ, lại thấy nó không tiếp tục chạy liền túm lấy, đánh tiếp mấy phát."
"Vậy bác sĩ nói thế nào?" Tâm tình Lục Kiêu không tốt cho lắm, vốn dĩ anh tưởng dựa theo ý của bên nhà ngoại, sau khi đưa Lâm Hào đến tinh đạo số 2 có thể chậm rãi "dạy dỗ" theo giai đoạn. Ai mà ngờ cậu anh ra tay sớm một bước. Khoản nợ này xem ra phải đợi thêm một thời gian nữa, đợi Lâm Hào khỏe lại anh mới có thể tính tiếp.
Lục lão phu nhân nhún vai: "Cha nó đánh thêm mấy cái lại phát hiện nó thật sự bất tỉnh, liền đưa đến cấp cứu ở Hạo Hồ, mẹ có gọi qua bên đó hỏi thăm, thương thế nghiêm trọng nhất trên người nó là ngoại thương ở đầu, chấn động não và gãy hai chân."
Bệnh viện Hạo Hồ là sản nghiệp của Lục gia, bác sĩ sẽ không báo sai tình hình.
"Ngoại thương cấp mấy?" Lục Kiêu thuận miệng hỏi.
Lục lão phu nhân đắc ý: "Ngoại thương ở đầu thì nhẹ thôi, chủ yếu bị tụ máu ngoài màng cứng, đã phẫu thuật. Chân trái thì gãy thành 3 khúc, chân phải thì gãy xương chày và xương mác."
Lục Kiêu lại hơi nhướn mày: "Cậ.u nhỏ... sao ra tay nặng vậy?" Nhà ngoại anh đều rất yêu thương con cháu, nếu không cũng đã không khiến Lâm Hào bị chiều đến mức thành một kẻ vô pháp vô thiên, sao nay đột nhiên ra tay tàn nhẫn vậy.
"Cậu con có đánh nó chảy máu đầu nhưng chủ yếu là do nó tự ngã cầu thang." Lục lão phu nhân cũng cạn lời.
Lục Kiêu hiểu ý mẹ mình, anh đã từng qua Lâm gia vài lần, cũng mường tượng được từ lầu hai ngã xuống là có độ cao tầm 5 mét. Với độ cao này, một Omega như Lăng Sầm ngã xuống chỉ bị thương một chút ở cổ chân. Lâm Hào là một Alpha, thật sự là một "nhân tài kiệt xuất" mới nổi trong nhóm Alpha, khi có thể dằn vặt cơ thể bản thân đến mức chỉ ngã cầu thang cũng khiến mình bị gãy cả hai chân, hèn gì đến chính cha ruột của hắn cũng tưởng hắn chỉ đang giả bộ bị thương.
Xem ra là một kẻ thiếu khuyết rèn luyện, sa mà rượu chè, lậm sắc dục, ăn chơi sa dọa, tự đào rỗng thân thể. Lục Kiêu âm thầm nhận định.
Lục lão phu nhân thấy vẻ khinh thường liền biết con trai mình nghĩ gì, nàng cũng không tức giận vì nàng đối với Lâm Hào đã triệt để thất vọng.
"Được rồi, mẹ nói cho con biết chút thôi, Lăng Sầm đâu?" Lục lão phu nhân lấy một tập hồ sơ đưa ra.
"Em ấy còn ngủ, con không để em ấy thức giấc." Lục Kiêu sờ sờ chóp mũi. Tuy rằng dính đến chuyện của Lâm Hào nhưng thuốc của ông ngoại hắn kê cho Lăng Sầm vẫn có tác dụng tốt, Lăng Sầm rốt cuộc đã có thể ngủ ngon. Nhìn Lăng Sầm lâu rồi mới có thể ngủ say như vậy, anh luyến tiếc đánh thức cậu, sáng sớm nhẹ tay nhẹ chân tự mình rời đi. Lúc ra khỏi phòng mới sửa sang lại quần áo.
"Là quà xin lỗi của ông ngoại?" Lục Kiêu nhìn lướt qua hồ sơ, nhàn nhạt hỏi.
"Ừ." Lục lão phu nhân đưa hồ sơ cho Lục Kiêu: "Con xem kỹ đi, ta thấy đủ thành ý, nếu không có vấn đề gì chút nữa mẹ đưa cho Lăng Sầm, buổi chiều người bên Lâm gia sẽ qua đây tự mình xin lỗi."
Lục Kiêu nhận hồ sơ, nhanh chóng đọc lướt qua, nhìn kỹ nội dung rồi khiếp sợ ngẩng đầu nói: "Lâm Hành đưa toàn bộ cổ phần công ty dược phẩm về gen cho con và Lăng Sầm?" Lời xin lỗi này hơi bị chân thành quá mức rồi.
Lâm Hành vừa mới nhận vị trí gia chủ, đã đưa ra một quyết định lớn như vậy, các chi thứ khác của Lâm gia chắc chắn sẽ ầm ĩ. Nhưng hiện tại, tình hình hoàn toàn ổn định vậy sau lưng quyết định này chắc chắn là ý của ông ngoại anh.
Công ty dược phẩm về gen của Lâm gia xem như là một công ty đầu ngành trong lĩnh vực này ở Đế Tinh.
Lăng Sầm không có gia tộc nhà mẹ đẻ. Bạch Quân Thanh khi không có việc gì cũng không tiện lộ mặt. Ở trong mắt các gia tộc lớn ở Liên bang, Lăng Sầm hoàn toàn dựa vào Lục gia mà sống. Phần lễ vật này nói với bên ngoài là để xin lỗi Lăng Sầm, bên trong chính là làm ra tư thái nhún nhường đối với Lục gia, cũng thể hiện sự coi trọng đối với Lăng Sầm.
Lục Kiêu đưa lại hồ sơ cho mẹ, lửa giận trong lòng tạm xem như giảm đi một phần mười.
"Cũng nên cho bên đó một bài học, con xem cái này một chút, không có vấn đề gì thì ký tên và xác nhận mã gen." Lục lão phu nhân nhận lấy hồ sơ, lại chuyển một phần hồ sơ điện tử sang đầu cuối Lục Kiêu, rõ ràng là nàng tương đối vừa lòng. Xem ra thành quả nàng giải quyết quan hệ giữa hai nhà Lục Lâm cũng không tệ.
Tuy Lâm gia ban đầu lập nghiệp từ dược phẩm từ gen nhưng hiện tại kinh doanh đã mở rộng sang rất nhiều ngành nghề khác, dược phẩm từ gen đã không còn là hạng mục hàng đầu của Lâm gia nữa. Tuy vậy, phải hy sinh một phần tổ nghiệp, xem như là một bài học cho gia chủ Lâm gia đương nhiệm, để Lâm Hành có thể nhớ kỹ, tin tưởng khi hắn đảm nhiệm vị trí gia chủ, sẽ không để xuất hiện một thân thích gây ra nhiều sai lầm như Lâm Hào.
Công ty dược phẩm về gen của Lâm gia tổng cộng có mười mấy công ty con, tạo thành tập đoàn Thụy Lâm, lần này chuyển nhượng cổ phần trên danh nghĩa của Lâm gia, tổng cộng khoảng 70%.
Lục Kiêu nhấn mở văn kiện "hiệp nghị tự nguyện chuyển giao cổ phần".
"Lần này người chịu uất ức là Lăng Sầm, nếu con lấy một nửa cổ phần... có khi nào sẽ ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai con không?" Lục lão phu nhân uyển chuyển nhắc nhở. Nếu trước đây nàng sẽ không đồng ý đưa một phần tài sản lớn như vậy cho Lăng Sầm, nhưng hiện tại... Lăng Sầm và Lục Kiêu đã thân mật đến mức không thể phân, nếu nhà họ Lục còn đề phòng Lăng Sầm, ngược lại sẽ khiến người khác chê cười.
Lục Kiêu căn bản không quá quan tâm lời mẹ nói, xác nhận văn kiện không có vấn đề gì, không do dự liền ký tên cùng xác nhận mã gen lên văn kiện điện tử. Sau đó chuyển lại cho mẹ, yên lặng lắc đầu. Bạn đời của anh không có ước mơ to lớn, chỉ muốn tập trung phát triển phòng làm việc của riêng mình, muốn xây dựng được một phòng làm việc có thu nhập và mức đóng thuế cao nhất Đế Tinh trong giới giải trí. Nhưng so với cổ phần của một công ty lớn như này thì thu nhập của một phòng làm việc thật sự không tính là gì. Thôi cứ coi như thu nhập của phòng làm việc như một nghề phụ hoặc tiền tiêu vặt đi.
"Con vội thì đi trước đi, mẹ giao văn kiện này cho đoàn luật sư, chờ Lăng Sầm tỉnh ngủ mẹ sẽ đưa cho nó." Lục lão phu nhân cười nói.
"Mẹ... Lăng Sầm nghỉ ngơi không đủ, trạng thái không tốt lắm, thái độ của người..." Lục Kiêu thấy mẹ mình cầm túi hồ sơ quay vào nhà, nhịn không được xoay xe lăn lại nói: "Không bằng, mẹ chờ con đi làm về lại nói? Vừa lúc bên nhà cậu muốn qua đây, buổi chiều con về sớm chút cùng gặp mặt luôn." Anh có hơi lo lắng Lục lão phu nhân sẽ vì Lâm Hào bị thương quá nặng mà có thái độ không tốt với Lăng Sầm.
Lục lão phu nhân biết tỏng con trai mình lại nghĩ lung tung, liếc xéo anh một cái: "Được rồi, mẹ biết nên làm thế nào."
Lục Kiêu nhìn Lục lão phu nhân, thấy nàng đúng thật sự không có gì bất mãn mới yên tâm ra cửa đi làm.