Trọng Sinh Chi Tái Giá Mạt Lộ Thượng Tướng

Chương 197



Edit: Lạc Yên

Trong quân khu, sự vụ chồng chất như núi. Nhiều năm qua, Ellen vẫn luôn là phó quan của Lục Kiêu, hắn tương đối quen thuộc lưu trình xử lý công việc của anh, mỗi ngày đều giúp Lục Kiêu sắp xếp trước. Hôm nay cũng vậy, Lục Kiêu theo đó vùi đầu xử lý, làm xong lại kiểm tra tình huống quân giới ở quân khu, rồi vội vàng chạy về nhà.

Lần này Lâm gia có lỗi, để biểu thị coi trọng, khẳng định không chỉ có một người sang Lục gia xin lỗi. Trong nhà chỉ có mình Lăng Sầm, đối diện với nhiều người, có lẽ em ấy sẽ khó tránh khỏi cảm thấy bất an.

“Thượng tướng, ngài có muốn ngừng lại nghỉ ngơi một lát không?” Ellen thấy Lục Kiêu thỉnh thoảng nhấn ấn đường, quan tâm dò hỏi, đồng thời giảm tốc độ của xe huyền phù về tốc độ thấp nhất cho phép lưu thông trên đường.

“Không cần, cậu chạy đi, tôi có việc, cần nhanh chóng về nhà.” Lục Kiêu bảo Ellen khôi phục tốc độ bình thường. Anh hơi dựa vào lưng ghế, không nhấn ấn đường nữa.

Sau sự kiện tối qua, Lục Kiêu vẫn luôn cảm thấy tinh thần lực của mình có chút mất khống chế. Hôm nay vội một ngày, giờ buông lỏng anh mới chú ý tinh thần lực của mình không ôn hòa như ngày thường, tính công kích mạnh hơn, cũng rối loạn hơn.

Có lẽ là khoảng thời gian này công việc quá nhiều, mình lại mỗi ngày lại muốn hoàn thành thật nhanh để về nhà đúng giờ ở cùng Lăng Sầm và Hoa Hồng Nhỏ, hoàn toàn không ngơi nghỉ. Lục Kiêu âm thầm suy đoán.

Không ngoài sở liệu của Lục Kiêu, ông ngoại anh, cậu anh Lâm Miểu, cùng với gia chủ đương nhiệm của Lâm gia – Lâm Hành cùng lại đây tạ lỗi. Lâm Miểu lo lắng Omega của mình lại nói lời vớ vẩn, chọc giận Lục gia, đơn giản bắt ả ở nhà, không cho đi theo.

Lâm Miểu còn đưa cho Lăng Sầm xem đoạn video xin lỗi của Lâm Hào.

Lăng Sầm vừa xem, khóe miệng lại nhịn không được run rẩy. Trong video, Lâm Hào nằm trên giường bệnh, đầu chân bị cố định, mặt mũi còn sưng húp, lời nói không rõ, lắp bắp trong tiếng quát của cha mình, không ngừng thành khẩn xin lỗi.

Lâm Miểu cho Lăng Sầm xem video xong, ông ngoại của Lục Kiêu ngồi trên ghế sô pha đối diện, đại diện Lâm gia nghiêm túc xin lỗi…

Đến tận khi tiễn người của Lâm gia về, Lăng Sầm vẫn còn thấy hoảng hốt. Lục Kiêu tự đẩy xe lăn đến bên cạnh cậu, đẩy những món quà nhỏ, thực phẩm bồi bổ sức khỏe này nọ sang một bên, nhỏ giọng dò hỏi: “Em không thích thái độ của bọn họ?”

Thái độ của Lâm gia xem như đủ chân thành, nhưng nếu vợ anh không hài lòng, vậy không cần đợi Lâm Hào đến tinh đạo số 2, anh đưa Lâm Hào thẳng vào quân khu Đế Tinh, mỗi ngày đều đánh một trận, ‘rèn luyện thân thể’.

“Không có…” Lăng Sầm bối rối lắc đầu. Lục lão phu nhân đã tự mình xin lỗi cậu, hiện tại đã về phòng. Phòng khách hiện tại vắng lặng, Lăng Sầm không kiêng dè gì nữa, ôm lấy cánh tay của Lục Kiêu, nắm lấy bàn tay to lớn của anh, chậm rãi nói: “Em chỉ là… có hơi bối rối…” Âm thanh của cậu càng nói càng nhỏ.

Lục Kiêu nhíu mày khó hiểu. Anh vuốt v3 ngón tay thon dài của Lăng Sầm, định hỏi nguyên do, Lăng Sầm đã lí nhí bổ sung: “Chưa từng có ai, vì loại chuyện như này, mà xin lỗi em.” Không có ai mắng chửi hay dè bỉu sau lưng đã tốt lắm rồi.

Trong thanh âm Lăng Sầm pha vài phần cảm khái, thậm chí có chút cảm kích kỳ lạ với Lâm gia.

Trước đây ở Tố Nguyệt Tinh, hay lúc cậu ở trong giới giải trí, cậu đều bị mắng là loại người kia – loại chuyên đi câu dẫn người khác. Có lẽ Lâm gia là vì mặt mũi của Lục gia, mới có thể thành khẩn xin lỗi, nhưng bỏ qua quá trình, chỉ để ý kết quả thì Lâm gia chính là những người đầu tiên xin lỗi Lăng Sầm.

Lục Kiêu hơi sửng sốt, anh có từng đoán suy nghĩ của Lăng Sầm nhưng anh không thể nào đoán ra được loại suy nghĩ như thế này, không có tức giận, lại còn cảm tạ đối phương đã xin lỗi mình.

Ngay lập tức, Lục Kiêu muốn sửa lại cái loại tư tưởng đặt bản thân mình ở vị thế quá thấp của cậu, nhưng đáy lòng lại bị chua xót thấm đẫm, không khỏi thở dài một tiếng. Sinh hoạt trước đây của Lăng Sầm quá khổ, chưa từng có ai thay em ấy ra mặt, em ấy chỉ có thể dựa vào chính mình, mới tạo nên loại tính cách kỳ lạ này.

“Lâm Hào làm sai chuyện, bọn họ dạy ra một người con cháu như vậy, đương nhiên cần xin lỗi.” Thanh âm Lục Kiêu hòa hoãn, hơi ngừng, lại quan tâm: “Em mệt không? Còn chưa tới lúc dùng bữa tối, ta nghỉ ngơi cùng em một lát nhé?”

“Dạ…” Lăng Sầm ngoan ngoãn đáp, “Anh ở bên em là tốt nhất.” Vừa nói, ngón tay vừa cào cào lòng bàn tay của Lục Kiêu, cũng nghiêng người, lưu luyến hôn môi Lục Kiêu. Một nụ hôn ngắn nhưng cũng đủ khiến cậu thở hổn hển. Hôn xong Lăng Sầm mới chịu đứng lên, nắm tay Lục Kiêu đi trước tựa như đang dắt anh, để Lục Kiêu mở chế độ tự động của xe lăn theo sau về phòng.

Lăng Sầm cũng không nói quá, Lục Kiêu là thuốc an thần tốt nhất của cậu, chỉ cần có Lục Kiêu ở bên cạnh, cậu có thể an tâm, giấc ngủ cũng càng thêm sâu.

Lục Kiêu nhìn vợ mình, Điềm Điềm đã được ba tháng, tình huống Lăng Sầm xem như tạm ổn định, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều hơn là tốt.

“Machi có nhắc nhở, sắp đến thời gian kiểm tra tiếp theo cho Điềm Điềm… Anh có tin báo kìa?”

Sau bữa cơm tối, Lăng Sầm thoải mái dựa vào lồng ngực Lục Kiêu, thuận miệng nói một vài chuyện về bé con trong bụng cậu, lại nghe âm báo từ đầu cuối cá nhân của Lục Kiêu réo vang, trong lòng giật thót một cái, âm báo này là của quân bộ.

Lục Kiêu một tay vẫn ôm Lăng Sầm, một tay nhấn mở tin báo, lại thấy nhắc nhở thông tin bảo mật, cần đưa vào mã gen mới có thể mở ra, động tác anh hơi khựng lại.

Quét mã gen, thư báo mở ra, Lục Kiêu im lặng đọc thật lâu.

Lăng Sầm cũng im ru, không quấy rầy anh, chỉ hơi rũ mắt, lông mi dày dài che khuất tầm mắt cậu, cũng che đi tình tự trong mắt.

“Là gì vậy anh?” Mãi một lúc lâu sau, khi thấy Lục Kiêu ngẩng đầu lên, Lăng Sầm mới nhỏ giọng dò hỏi. Thanh âm có vẻ bình tĩnh như trò chuyện thường ngày, lại ẩn chứa chút khẩn cầu.

Lục Kiêu không đành lòng khiến Lăng Sầm thất vọng nhưng thói quen của anh chính là khi có khó khăn thì phải đối đầu trực tiếp, trốn tránh không phải là cách thức của anh. Anh nhấn tắt đầu cuối, trầm giọng đáp: “Là tin tức quân bộ truyền đến… Điều lệnh cho ta dẫn quân, ngày mai xuất phát, ta sẽ là chỉ huy tuyến hai của Holland.”

Lăng Sầm tay chân lạnh ngắt, không có tâm tình ngồi đây nữa, cậu đứng lên, xoay người đi vào phòng, lên giường cuốn chăn, không muốn nhìn Lục Kiêu nữa. Anh không nói rõ có nghĩa là trên điều lệnh quân bộ không ghi rõ nguyên nhân, nhưng là bạn đời của Lục Kiêu, ở bên anh thời gian dài, những thông tin không cần bảo mật với người nhà, cậu đều biết cả, Lục Kiêu cũng không giấu cậu.

Xem ra, đề xuất điều tra trùng tộc của thượng tướng Nash đã có kết quả.

“Ta sẽ… trở về thật nhanh…” Lục Kiêu không thể từ chối điều lệnh của quân bộ, anh là một quân nhân, dù cho bạn đời của anh có đang mang thai, khi điều lệnh đã đưa tới tay, anh cần thiết phải chấp hành. Cách một lớp chăn bông, anh ôm lấy Lăng Sầm, nhỏ giọng dỗ dành.

“Là trùng tộc hả anh?” Lăng Sầm được dỗ dành nửa ngày mới ấm ách mở miệng.

“Ừm…” Lục Kiêu cũng không giấu cậu, “Bọn anh vẫn luôn hoài nghi, hiện tại đã tìm được bằng chứng xác thực.”

Đây là một chuyện tốt. So với việc bị trùng tộc tấn công rồi mới bị động nghênh chiến, có nguy cơ bị trùng tộc đánh sâu vào thành thị Liên Bang. Thì ít nhất hiện tại, bọn họ có thể khống chế chiến tuyến ở vùng biên giới, giảm thiểu tối đa hư hại về cơ sở vật chất cũng như tính mạng nhân dân. Lục Kiêu âm thầm tính toán trong lòng, lại thở dài một hơi. Anh chinh chiến, sẽ không làm thất vọng những huân chương và quân hàm anh đã nhận, không hổ thẹn với trách nhiệm của bản thân, nhưng đối với Lăng Sầm, bạn đời vì anh mang thai, dưỡng dục con anh, anh lại chỉ có thể…

“Anh sẽ đi bao lâu? Đến nơi nào?” Cảm xúc của Lăng Sầm ổn định hơn, rũ mắt hỏi.

“Hiện tại ta cũng không biết…” Chi tiết kế hoạch tác chiến là bảo mật. Ngày mai, trên đường lên tiền tuyến, khi anh tham gia hội nghị thực tế ảo cùng các chỉ huy cùng cấp mới có thể rõ ràng chức trách của mỗi quân đoàn trong cuộc chiến này. Lục Kiêu suy đoán trong lòng, giải thích thêm: “Trong cuộc chiến mấy năm trước, trùng tộc thua thảm, thực lực chỉnh thể đã suy giảm rất nhiều, cuộc chiến lần này có lẽ sẽ không quá nguy hiểm.” Em không cần quá lo lắng.

Lăng Sầm lúc này mới chịu xoay người lại, lăn vào lòng Lục Kiêu, gối lên cánh tay anh, giọng điệu hơi nôn nóng: “Cái gì về anh em cũng không biết, em làm sao có thể yên lòng, làm sao có thể không lo lắng…” Nói rồi kéo tay còn lại của Lục Kiêu, đặt lên ngực mình.

Lục Kiêu ôm chặt lấy cậu, siết lấy eo cậu, để cho bụng nhỏ hơi nhô lên của cậu được bảo hộ ở giữa hai người. Anh nỗ lực tìm lý do trấn an Lăng Sầm: “Holland là chỉ huy tuyến 1, ta chỉ ở phía sau phối hợp hỗ trợ. Thực lực của hắn ở quân bộ cũng là số một số hai, chúng ta phối hợp cùng nhau, rất nhanh sẽ trở về.”

…Holland thế nào cậu nào có quan tâm. Lăng Sầm âm thầm nói trong lòng, nhưng tính ra thì đối với cha nuôi của Hoa Hồng Nhỏ cậu cũng tính là quen thuộc. Tuy thái độ có hơi tùy ý, nhưng tốc độ phản ứng và khí thế quân nhân trong lúc lơ đãng phát ra, so với chồng mình cũng không thua kém.

“Mong là vậy…” Lăng Sầm miễn cưỡng đáp lời.

Tay to đang ôm eo Lăng Sầm từ tốn chui vào trong áo ngủ Lăng Sầm, nhẹ nhàng xoa lưng cậu như trấn an, Lục Kiêu nghiêm túc đảm bảo: “Trước khi Điềm Điềm sinh ra, ta nhất định sẽ trở về.”

“Bình an trở về.” Lăng Sầm nhẹ giọng bổ sung.

“Ừm, bình an trở về.” Lục Kiêu thuận theo, nghiêm túc lặp lại lời Lăng Sầm.

Tuy Lục Kiêu nói nhẹ nhàng, cũng hứa hẹn nhiều thứ nhưng Lăng Sầm vẫn là một đêm không ngủ. Cậu không dám dùng ngón tay phát họa theo khuôn mặt người cậu yêu nhất như mong muốn trong lòng, sợ ảnh hưởng Lục Kiêu nghỉ ngơi, ngày mai anh đã phải đi rồi. Cậu chỉ có thể kìm lòng không đặng nằm trong ngực Lục Kiêu, trong bóng tối chăm chú lặng im ngắm nhìn anh, trong ánh mắt tràn ngập tình yêu cùng lo lắng.

Lục Kiêu bị nhìn chăm chú cũng không đi vào giấc ngủ, anh muốn hỏi Lăng Sầm phải ở nhà một mình khi mang thai, không có anh ở bên, cậu có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân hay không. Nhưng anh không hỏi ra miệng cái vấn đề vô nghĩa này, chức trách nơi đó, anh có thể không đi sao?

“Chú ý an toàn, đừng xúc động, đừng liều lĩnh…” sáng sớm, Lục lão phu nhân liên miên dặn dò Lục Kiêu. Đêm qua nàng cũng đã nhận được tin tức từ Lục lão tướng quân, chồng và con trai đều phải rời đi, bị điều ra tiền tuyến, cũng trắng đêm thao thức, trằn trọc khó yên.

“Con biết, mẹ, ngài tự chăm sóc tốt bản thân.” Lục Kiêu gật đầu với nàng.

Lại quay sang Lăng Sầm, bắt đầu dặn dò trình tự uống thuốc trong ngày của cậu thêm một lần nữa.

Sáng sớm, trình tự uống thuốc này cùng thời gian khám thai định kỳ, anh đã nhập vào đầu cuối cá nhân, thành chỉ lệnh ghi nhớ nhắc nhở của người máy gia dụng trong phòng. Mỗi lần mang thai, trí nhớ của Lăng Sầm đều không tốt, anh sợ Lăng Sầm quên trước quên sau, để bản thân khó chịu.

“Em nhớ kỹ rồi mà… Còn anh, anh có nhớ mình đã đồng ý với em điều gì không?” Trong thanh âm của Lăng Sầm tuy nhỏ nhưng tràn ngập lưu luyến, hai mắt gắt gao nhìn vào mắt Lục Kiêu.

Lục Kiêu nghiêm túc nhắc lại lời hứa hôm qua, nhìn thời gian, lại quay sang dặn dò Hoa Hồng Nhỏ hai câu.

“Ngao Ô!” Bé sói hơi khó hiểu nghiêng nghiêng đầu, lông đen trên mắt hơi chếch lên như đang hỏi, cha nói gì nhiều quá, con không có hiểu. Tuy bé hiểu được ít nhiều, nhưng câu văn quá dài thì chịu thôi, có nghe nhưng thật sự không có hiểu.

“Chăm sóc ba ba của con cho tốt…” Dù còn nhỏ nhưng đừng quên con cũng là một Alpha. Lục Kiêu đơn giản chốt hạ một câu, câu này chắc chắn bé con hiểu được. Quả thật lần này bé sói hiểu, vui vẻ le lưỡi, đầu sói cũng lắc qua lắc lại.

Lăng Sầm bước lên, cúi người gắt gao ôm Lục Kiêu một lúc, đ è xuống quyến luyến trong lòng, giọng hơi khàn nói: “Đi thôi, xe đến rồi, đang đợi anh ở ngoài kìa…”

Lục Kiêu biết thời gian tạm biệt càng lâu, Lăng Sầm càng khổ sở, vươn tay ôm siết Lăng Sầm một cái thật mạnh, sau đó buông tay, quay xe lăn rời đi.

Xe huyền phù chuyên dụng của quân bộ đã đến cửa.

“Ngao ô!” Bé sói nhìn anh lên xe, tựa hồ trong lòng có sở cảm, ý thức được cha Alpha của mình muốn đi xa nhà, muốn lao ra cản anh lại.

“Bảo bối, bà nội đưa con về phòng nè.” Lục lão phu nhân nhanh tay lẹ mắt ôm bé lại, nghiêng đầu vẫy người giúp việc mang bé về phòng.

Khi người giúp việc đến, xe huyền phù đã vòng qua đài phun nước trước sân, chạy về phía cổng.

“Ngao ô!” Hoa Hồng Nhỏ lớn tiếng tru lên. Cha muốn đi đâu, đi làm gì…

Hoa Hồng Nhỏ nóng vội, giãy nhẹ thoát khỏi tay người giúp việc, lại nhanh nhẹn làm động tác giả, hai ba bước đã vòng qua mấy người giúp việc muốn bước lại đây, bốn chân nhanh nhẹn phát ra gió, đuổi theo ra sân. Bốn chân sải rộng, cơ bắp mạnh mẽ đã ẩn hiện, thú hình của bé và Lục Kiêu càng ngày càng thêm giống nhau.

Mắt thấy xe huyền phù ra khỏi cửa Lục trạch, Hoa Hồng Nhỏ càng chạy càng nhanh, cảnh vệ ở cổng ùa ra ngăn lại, bé con bật nhảy lên, sải cánh bay lên, đáp lên đ ỉnh tường rào, nhìn theo xe huyền phù càng chạy càng xa.

Lục Kiêu ngồi trên xe huyền phù, thông qua kính chiếu hậu nhìn thấy hành động của Hoa Hồng Nhỏ, không cảm thấy Hoa Hồng Nhỏ càng quấy, khiến anh buồn bực như trước, ngược lại cảm thấy vui mừng… Hoa Hồng Nhỏ đã chứng mình năng lực của chính mình, hơn nữa bé con đã có năng lực lý giải cơ bản, khi anh không ở nhà, trong nhà có một Alpha, đối với Lăng Sầm là một chuyện tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.