Trọng Sinh Chi Tái Giá Mạt Lộ Thượng Tướng

Chương 205



Edit: Lạc Yên

Cứ như vậy sao? Nếu chết như vậy hắn khác gì là một phế vật, hắn không cam lòng!

Holland lòng đầy phẫn uất, cơ giáp vận chuyển với tốc độ cao, sạch sẽ lưu loát chuyển đổi, xa dùng pháo, gần dùng đao điên cuồng chém giết trùng tộc xung quanh, chỉ có bản thân hắn trong khoang điều khiển mới biết, hắn đã tới cực hạn, sắp chịu đựng hết nổi.

“Đó là cái gì?” Đột nhiên có người hô lên.

“Là viện quân của chúng ta!” Phó quan của Holland đang mở đường cho đội quân rút lui, nghe thấy tiếng hô nhìn theo, kinh hãi ra tiếng.

Holland nghe âm thanh của phó quan cũng không để ý. Tất cả binh lính tinh nhuệ có thể điều động hắn đã điều động hết, ở đâu ra quân tiếp viện? Là Lục Kiêu sao? Lục Kiêu căn bản không thể điều khiển cơ giáp. Bản thân hắn lúc này chỉ hi vọng Lục Kiêu tuân theo ước định, cho toàn bộ chiến hạm rút lui.

Từ phi thuyền trên không, mấy trăm đài cơ giáp thoát ly, gia nhập vào chiến trường, áp lực lập tức giảm bớt.

Đều là chiến hữu cùng thuộc quân đoàn Đệ Tam, phối hợp ăn ý, không cần giao lưu, lập tức thay thế vị trí chiến đấu của quân đội bên nhóm Holland, nhóm quân của Holland cũng ăn ý thối lui ra phía sau, phi thuyền thả ra lượng lớn người máy nano chữa trị đồng thời tiếp thêm năng lượng cho cơ giáp.

“Holland” Có quyền hạn ngang nhau nên có thể trực tiếp kết nối thông tin liên lạc, thanh âm trầm ổn của Lục Kiêu vang lên trong khoang điều khiển của Holland.

“Tôi đ.” Holland cảm thấy mình sắp phát điên mất thôi, “Đại ca, sao cậu lại xuống đây? Không phải nói cậu sẽ dẫn quân rời đi hay sao? Cậu điên à?” Hắn gào lên đáp lại, xác định vị trí cơ giáp Lục Kiêu lập tức bay lại che trước cơ giáp của anh, thay anh chém trùng tộc đến gần.

“Cậu xuống đây rồi ai chỉ huy?” Holland đã chuyển sang chế độ điều khiển bằng tay, hiện tay hai tay hắn cũng đã phát run, tinh thần lực đã không thể tiếp tục sử dụng. Bản thân hắn có lẽ đã giết cả vạn trùng tộc, không chỉ cơ giáp hao tổn nghiêm trọng, chính thân thể hắn cũng chịu đựng không nổi.

“Trung tướng Khải Lâm.” Lục Kiêu không giải thích nhiều, nhìn về phía Nữ hoàng trùng tộc, bình tĩnh nói: “Nghe tôi nói đã, khi vừa giết được Nữ hoàng trùng tộc, trùng lính chắc chắn sẽ rơi vào trạng thái hỗn loạn một thời gian ngắn, chúng ta có thể lợi dụng lúc đó để rút lui…”

“Không được, cơ giáp của tôi đã hao tổn nghiêm trọng không còn đủ năng lượng cao, hơn nữa Nữ hoàng trùng tộc đã tiến hóa, xác ngoài của nó đã chống lại được pháo năng lượng, tôi đã thử qua, chỉ khi kết thúc một loạt pháo oanh tạc, có 2 – 3 giây ngắn ngủi mới thấy được phía bên trong, sau đó lại lập tức hình thành một lớp giáp xác mới.” Holland nhanh chóng đáp, lúc hắn nhận ra điều đó lại không thể tiếp cận, bỏ lỡ thời cơ tốt nhất có thể gi/ết ch/ết Nữ hoàng trùng tộc, nó ở ngay trước mặt lại không thể kịp lao đến tự tay gi/ết ch/ết.

“Để tôi, cậu giúp tôi dọn đường.” Lục Kiêu nhận được tin liền bình tĩnh nói. “Lập đội xạ kích pháo năng lượng lần nữa.”

“Nhóm cơ giáp đã bổ sung năng lượng trở về vị trí chiến đấu cũ, quân tiếp viện vào đội 1 lập đội hình oanh kích Nữ hoàng trùng tộc, đội 2 mở đường đến chỗ Nữ hoàng trùng tộc” Lục Kiêu nháy mắt cướp quyền, vượt cấp Holland, trực tiếp đưa ra mệnh lệnh chỉ huy tổng.

Tuy anh đã thương tàn, thậm chí chuyển sang văn chức nhưng vẫn còn uy vọng rất lớn đối với cấp dưới. Trên chiến trường, anh vĩnh viễn là Lục Kiêu thượng tướng của quân đoàn Đệ tam, vẫn nhận được sự kính trọng, phục tùng của những quân nhân dưới quyền. Mệnh lệnh Lục Kiêu vừa đưa ra, trong chớp mắt, các chiến sỹ thuộc nhóm quân tiếp viện lập tức đổi vũ khí, kết đội ngũ, không màng đến vô tận trùng tộc đang lao vào cắn xé cơ giáp của họ, ra sức khai hỏa, vì Lục Kiêu mở đường đến vị trí của Nữ hoàng trùng tộc.

Cũng trong cái chớp mắt này, Lục Kiêu hít sâu một hơi, bình ổn nhịp tim, đưa cơ thể về trạng thái tốt nhất, tinh thần lực kết nối hoàn hảo với cơ giáp mức độ cao nhất, hàng chục xúc tu tinh thần lực lưu chuyển, kiểm soát mỗi một chi tiết nhỏ nhất trên cơ giáp.

Không cần anh ra chỉ thị tiếp theo, đội 1 tinh nhuệ dẫn đầu là thân vệ của Lục Kiêu, dưới sự mở đường của hỏa lực, đứng mũi chịu sào lao nhanh về phía Nữ hoàng trùng tộc.

Cũng trong cái chớp mắt này, tay chân Holland lạnh toát, phần vì tinh thần lực và sức lực cạn kiệt, phần vì hoảng hốt lo sợ. Hắn hiểu tình trạng cơ thể Lục Kiêu, điều khiển cơ giáp bằng tay, thân thể anh có thể miễn cưỡng chấp nhận, nhưng điều khiển cường độ cao bằng tinh thần lực, làm sao anh có thể chịu được. Tuy rằng cường độ tinh thần lực của Lục Kiêu cao hơn cả hắn, nhưng tinh thần lực có cao hơn nữa thì thân thể lại như chiếc bình chứa, chiếc bình chứa hiện tại đã hỏng một nửa, tinh thần lực liệu có thể phát huy đến đâu, nhiều hơn cũng không có tác dụng gì.

Chiến đấu giả lập ngày thường còn có thể đi nhưng đứng trước sống chết như lúc này, muốn phát huy cực hạn cơ thể, Lục Kiêu chắc chắn không thể bằng hắn, chính bản thân hắn còn không nắm chắc có thể bắt được Nữ hoàng trùng tộc, Lục Kiêu lao đến thì khác nào đi chịu chết?

“A!” Holland bi phẫn hét một tiếng, vội quay người muốn đuổi theo nhưng tinh thần lực cạn kiệt hạn chế tốc độ cơ giáp của hắn, luồng ánh sáng năng lượng cao mở đường đã nhanh chóng bị trùng tộc phân tách với nhóm của hắn. Holland vừa lao ra ngay lập tức bị trùng tộc bao phủ.

“Thượng tướng!” Thời khắc mấu chốt, phó quan của Holland dẫn một đội nhỏ tới tiêu diệt trùng tộc, kéo Holland về.

Holland biết sự tình đã không thể thay đổi, cắn chặt răn lạnh lùng nói: “Thu lại trận hình!” Lục Kiêu sống hay chết, rất nhanh bọn họ sẽ biết, nếu Lục Kiêu có thể giết Nữ hoàng trùng tộc, thì hắn chỉ có một lựa chọn là tranh thủ thời cơ đưa những cấp dưới còn đang chiến đấu rời đi, chỉ có một cơ hội này.

Lại lần nữa đối mặt với Nữ hoàng trùng tộc, tâm thái của Lục Kiêu lại tương đối bình tĩnh.

Trước đây anh có thể giết một con trưởng thành, con lần này còn chưa đủ lớn, nên anh chắc chắn cũng có thể giết.

Động tác của Lục Kiêu so với Holland càng thêm lưu loát, mỗi một góc độ tấn công đều đã được tính toán tinh vi, tận lực giảm bớt tiêu hao năng lượng và áp lực cơ thể.

Nhưng một vòng tấn công qua đi, trên lớp giáp xác của Nữ hoàng trùng tộc chỉ lưu lại vài vết thương nhỏ.

“Chi chi…” Nữ hoàng trùng tộc kêu lên một tiếng, tựa như đang cười nhạo nhân loại ngu xuẩn. Cùng theo tiếng gọi là nọc độc bị phun tung tóe khắp xung quanh, đài cơ giáp nào không né tránh kịp lập tức bị ăn mòn, rơi xuống mặt đất, nháy mắt bị trùng tộc bên dưới bao phủ cắn nuốt.

Lục Kiêu linh hoạt né tránh, vừa thu hút sự chú ý của Nữ hoàng trùng tộc về phía mình, vừa ra lệnh: “Pháo hạt chuẩn bị.”

“Phóng.” Toàn bộ hỏa lực của đội tiếp viện tiếp cận được Nữ hoàng trùng tộc đều khai hỏa vào ngay lúc này.

Được không, liệu có thành công không, Holland bên này quân vừa thu xong đã thấy pháo hạt sáng một góc trời bên phía Nữ hoàng trùng tộc. Vành mắt hắn ửng đỏ, Nữ hoàng trùng tộc không chết, Lục Kiêu khó giữ được mạng.

Sau khi ánh sáng pháo hạt mất đi một lúc, động tác của trùng lính trên cả chiến trường như ngưng trệ, chần chờ, mất phương hướng…

Holland lợi dụng thời cơ tiến gần hơn về phía đó. Khói bụi tan đi, một Nữ hoàng trùng tộc đang thoát khỏi lớp giáp xác bị bắn thủng đầu, chất nhầy màu lục đậm cuồn cuộn chảy ra.

Holland vui phát điên, b ắn ra hai pháo hạt mượn lực lao đến bên cạnh cơ giáp của Lục Kiêu đang đáp trên mặt đất.

“Đi, đi mau!” Holland vui đến mức quên luôn cả đau đớn do tinh thần lực cạn kiệt mang lại, muốn lôi cơ giáp của Lục Kiêu cùng đi.

Cơ giáp của Lục Kiêu đã bị nọc độc Nữ hoàng trùng tộc ăn mòn một phần, anh tránh thoát khỏi Holland, lần nữa chuyển đổi vũ khí mới.

Holland bị bất ngờ quay lại nhìn Lục Kiêu.

Mặt đất dưới chân hai người hơi chấn động, tựa như có thiên quân vạn mã bên dưới đang muốn phá đất mà ra.

Holland biết chấn động này có nghĩa là gì, càng thêm nôn nóng, mạnh mẽ muốn đưa Lục Kiêu rời đi: “Cậu chuyển qua ghế phụ của tôi.”

Lục Kiêu lại tránh đi, trầm giọng nói: “Cậu đưa người đi trước, tôi ở lại cản đường.” Hơi ngừng, lại nói tiếp: “Trác Nghiên còn đang chờ cậu, cậu có gì muốn nói với em ấy tự đi mà nói.”

“Tôi…” Nước mắt Holland không kìm được trào ra, tơ máu trong mắt cũng như muốn vỡ ra, đỏ ngầu cả hai mắt.

Hắn biết Trùng lính bên ngoài này mất đi chỉ huy của Nữ hoàng trùng tộc sẽ mất đi năng lực hoạt động, rối loạn trong ít phút, nhưng rất nhanh sẽ có trùng tộc cấp cao từ sâu bên trong tổ trùng ra tới, thay thế chỉ huy, tuy trí lực không cao như Nữ hoàng trùng tộc nhưng vẫn có khả năng liên kết đội ngũ nhất định, nếu bao vậy lại, chỉ với quân số tiếp viện ít ỏi Lục Kiêu mang đến là còn đầy đủ chiến lực, bọn họ sẽ không có khả năng đột phá vòng vây.

Cơ giáp của Lục Kiêu đã hư hỏng quá nửa, đã mất khả năng phi hành, không thể rời đi cùng họ, ngược lại ở phía sau giúp cầm chân trùng tộc là lựa chọn tốt nhất.

“Lăng Sầm… cũng đang đợi cậu.” Holland khàn giọng đáp, hắn tự thấy bản thân đã đứng ở đây rất lâu nhưng thật ra hai người chỉ nói với nhau 2 câu trong vòng một giây.

“Đi!” Lục Kiêu quyết đoán quát. Nếu còn không quyết đoán rời đi, vậy thì tất cả bọn họ đều phải chôn thây ở đây.

“Holland thượng tướng, ngài đưa người đi đi, để chúng tôi cản phía sau.” Bên cạnh, một cơ giáp cũng bị ăn mòn, hư hỏng rớt xuống mặt đất, vừa lắc lư bò lên vừa nói, là âm thanh của Ellen.

Holland không kịp nghĩ ra vì sao Ellen lại xuất hiện ở đây, chấn động dưới chân đã càng thêm mãnh liệt, trong hệ thống liên lạc, phó quan của hắn cũng đang không ngừng thúc giục.

Holland hai mắt đỏ như nhỏ ra máu, liếc mắt nhìn cơ giáp của Lục Kiêu vẫn đang tiếp tục bị nọc độc Nữ hoàng trùng tộc ăn mòn quá nửa, gào lên một tiếng ra lệnh rút lui, cơ giáp phân giải, hắn chuyển hóa thành thú hình – là một con báo đốm, cơ giáp chuyển hóa bao quanh thân thú, năng lượng dồn hết vào bộ phận trợ khí, tăng tốc độ di chuyển của báo đốm lên hơn 200km/h, nhanh chóng lao ra khỏi chiến trường.

Các quân nhân dưới quyền nhận lệnh, nháy mắt hóa thú hình, chuyển đổi cơ giáp, nhanh chóng rút lui, nhóm beta cũng dồn hết năng lượng vào bộ phận phi hành của cơ giáp lao đi, chỉ những cơ giáp hư hỏng, mất khả năng phi hành tự giác lưu lại, cản đường cho đồng bạn.

Lục Kiêu và các cơ giáp ở lại co cụm dần về lối ra của tổ trùng, sử dụng năng lượng còn lại bắn phá, thu hút sự chú ý của nhóm trùng tộc còn trên mặt đất. Bên dưới tổ trùng là  mấy vạn trùng tộc sắp sửa trào ra, họ sẽ sớm bị bao vây hoàn toàn.

“Sợ không?” Lục Kiêu ôn hòa hỏi Ellen đang đứng cạnh anh.

Cú rơi khi nãy đã khiến Ellen bị thương, hiện tại máu ở vết thương đã không ngừng chảy ra khiến sắc mặt hắn có hơi trắng bệch, hắn vẫn cười đáp: “Không sợ.”

Hai người ăn ý tựa lưng vào nhau, dùng hầu hết năng lượng còn lại của cơ giáp, bật chế độ phòng ngự cơ giáp, hợp lực tạo thành lá chắn ngăn cản, không cho trùng tộc đánh vào.

Vài giấy tiếp theo, Trùng tộc trong tổ như dốc tổ mà ra, bao phủ lấy tất cả bọn họ.

————————————-

Ở Đế Tinh, Lăng Sầm vừa bưng ly trà bạc hà đột nhiên trượt tay, toàn bộ trà đổ lên tay cậu, ly trà cũng keng một tiếng, rơi trên mặt đất, vỡ nát.

“Sau không cẩn thận như vậy, mau gọi bác sĩ.” Lục lão phu nhân vội kéo tay Lăng Sầm, lớn tiếng nhờ người giúp việc gọi bác sĩ.

“Không sao đâu mẹ.” Lăng Sầm miễn cưỡng cười nói, “Trà không có nóng, là con cầm không chắc.”

“Lần sau con phải cẩn thận hơn.” Lục lão phu nhân nhìn tay Lăng Sầm, xác thật không sao, mới yên tâm hơn chút, vẫn để bác sĩ xem cho cậu.

Lăng Sầm trượt tay do cậu có chút hoảng hốt, tim của cậu đột nhiên đập nhanh trong một chớp mắt.

———————————————

Trung tướng Khải Lâm đích thân chờ ở vị trí kết nối phi thuyền, phi thuyền vừa kết nối vào chiến hạm, nàng lập tức đón người lên, đội ngũ quân y chờ sẵn một bên cũng nhanh chóng đón những người bị thương, nhanh chóng đưa về khu chữa trị.

Khải Lâm đợi đến khi người cuối cùng lên chiến hạm, nhìn quanh một vòng xác nhận không có thân ảnh của Lục Kiêu thượng tướng, mong đợi trong lòng hoàn toàn biến mất, miễn cưỡng nói với Holland: “Thượng tướng, quân bộ đã trực tuyến, chỉ chờ ngài kết nối báo cáo công tác.”

“Khải Lâm…” Holland suy sụp ngồi ở một góc phi thuyền, im lặng một lúc lâu mới hỏi: “Tín hiệu sinh mệnh của Lục Kiêu, còn quét được không?”

… Khải Lâm không nghĩ trả lời vấn đề này của hắn, quay đầu đi chỗ khác, không lên tiếng.

Holland cũng không thúc giục, chỉ yên lặng ngồi một bên chờ câu trả lời.

Khải Lâm không có cách nào, chỉ có thể khản giọng đáp: “Tín hiệu của mọi người, kể cả Lục Kiêu thượng tướng và Ellen thượng úy, 20 phút trước, đã biến mất…” Bọn họ đã hy sinh vì nhiệm vụ.

Đến tận khi có nước mắt lăn xuống cằm, Khải Lâm mới ý thức được mình đang khóc.

Holland nhắm hai mắt, đầu tự lên vách phi thuyền. Giây tiếp theo bất ngờ tự đấm mình một phát nhưng tự bản thân hắn lại chẳng cảm nhận được đau đớn.

“Cậu như vậy không được, tiểu tiết cũng cần phải chú ý.”

“Chú ý tiểu tiết có lợi ích gì? Quan trọng nhất là năng lực chấp hành mệnh lệnh, đây là thầy đã dạy chúng ta.”

Trong đầu Holland đột nhiên nhớ đến đoạn đối thoại này, khi đó họ còn trẻ, đầy ý chí chiến đấu, tinh thần phấn chấn bồng bột, Lục Kiêu đã từng nhắc nhở hắn, nhưng hắn không quá quan tâm, Lục Kiêu cũng không nói nhiều hơn, chỉ lắc đầu cười.

…Phải chăng, mầm mống nguy cơ đã gieo xuống từ lúc đó? Holland mờ mịt nghĩ, nếu hắn phát hiện sớm một chút tình huống của Ellen không đúng, phát hiện sớm sự xuất hiện của Nữ hoàng trùng tộc, khi đó nó chắc chắc còn rất nhỏ, chưa có năng lực tạo giáp xác chống được pháo năng lượng. Phải chăng Lục Kiêu sẽ không phải chết. Hắn hỏi Khải Lâm nhưng thật ra hắn đâu cần câu trả lời. Bên dưới đó là mấy vạn thậm chí mấy chục vạn trùng tộc đang phát điên, nhóm người Lục Kiêu thì chỉ có mấy người, ai cũng đều không có khả năng sống sót.

Holland giống như bị cảm xúc tiêu cực bao phủ. Khải Lâm cũng không nhắc nhở hắn, chỉ bảo một nhân viên y tế sang giúp hắn chữa trị.

“…Thượng tướng, quân bộ đã tại tuyến.” Sau khi trị liệu kết thúc, Khải Lâm lại lên tiếng nhắc nhở.

“Được.” Holland điều chỉnh sắc mặt, đứng lên, dấu vết thiết bị trị liệu trên người hắn cũng không quan tâm, hiện tại hắn cần báo cáo tất cả với quân bộ.

Holland hàm súc tóm tắt cả quá trình, từ nguyên nhân vì sao nghi ngờ, đến khi bọn họ tìm ra Nữ hoàng trùng tộc, chiến đấu, phát hiện năng lực mới của nó, đến việc Lục Kiêu ‘mất tích’. Hắn không nói được chữ hy sinh vì nhiệm vụ nên chỉ dùng ‘mất tích’ để thay thế.

Trên màn hình, thân hình Lục lão tướng quân có hơi lay động, lại nhanh chóng khôi phục bình thường.

Nhưng Holland nhìn thấy tất cả, đáy lòng chua xót hổ thẹn, lại chỉ có thể làm như không biết.

“Làm sao để tìm kiếm Lục Kiêu thượng tướng?”

“Thương vong của quân đoàn Đệ tam hiện tại quá lớn, trước nên rút lui, để quân đoàn Đệ Nhị sang tiếp nhận.”

“Nên triệu hội quân nhân đóng ở các nơi, kêu gọi cả quân nhân đã từ chức.” Một lão tướng nói.

“Có cần trưng thêm binh không?” Một tướng quân Alpha khác hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.