“Không có chuyện gì, anh ấy nhất định sẽ trở về…” Lăng Sầm nhỏ giọng thầm thì, hơi cuộn người lại, vòng tay ôm lấy đầu gối của chính mình.
“Ừm.” Lục lão phu nhân muốn nói sự thật, lại không đành lòng đánh nát ảo tưởng của Lăng Sầm, nàng thầm nghĩ nếu lúc này bức ép Lăng Sầm chấp nhận, chỉ sợ sẽ phản tác dụng. Lăng Sầm tự có năng lực phán đoán, con nó biết rõ tình cảnh hung hiểm của Lục Kiêu, cho nó đủ thời gian, nó sẽ chậm rãi tiếp thu hết thảy.
Lăng Sầm cười nhẹ tỏ ý muốn có không gian riêng: “Mẹ, người chăm con đã lâu, người cũng nên đi nghỉ ngơi, con muốn ngồi một hồi.”
Lục lão phu nhân thật sự đứng dậy bước ra khỏi phòng, đến ngay cửa nàng đột nhiên quay trở lại, nói với Lăng Sầm đang ngồi cúi đầu trên giường: “Con cần phải cố gắng phấn chấn lên, Lục Nhạc còn ở đây, bé con của hai con cũng còn ở đây, chúng ta cũng còn ở đây, gia đình này vẫn còn… Mặc kệ Lục Kiêu có thể trở về hay không… Con vẫn là con của chúng ta, Lục gia vĩnh viễn là gia đình của con, nhà của con…” Lục lão phu nhân nói rõ từng chữ, lại mang ý khẩn thiết chân thành, nói ra tất cả những lời trong lòng mình.
Thật sự thì từ trước đến nay, so giữa con trai mình và Lăng Sầm, nàng vẫn phân chia xa gần thân sơ rõ ràng, trong mọi chuyện đều sẽ suy xét cảm nhận của Lục Kiêu trước tiên, thẳng đến giờ phút này nàng mới coi Lăng Sầm là con mình, hy vọng có thể bảo hộ, che chở cho cậu.
“Dạ, con biết, mẹ, con có hơi mệt…” Lăng Sầm nhẹ nhàng đáp, “Không có chuyện gì, anh ấy rất nhanh sẽ trở về.”
Lục lão phu nhân thở dài, chỉnh lại chăn cho cậu, xoay lưng rời đi.
“Mẹ…” Lăng Sầm lại đột nhiên gọi nàng.
Lục lão phu nhân lần nữa xoay người, thấy Lăng Sầm mỉm cười nói: “Mẹ có thể giúp con thay hoa hồng mới cho bình hoa trong phòng không?” Khi Lục Kiêu đi phòng của họ thế nào thì khi anh trở về, cậu vẫn muốn căn phòng này không có gì khác biệt.
Trong lòng Lục lão phu nhân nao nao, thấy ý cười liễm diễm trên môi Lăng Sầm, khó xử nhưng không thể trách, chỉ có thể chậm rãi gật gật đầu, căn bản là Lăng Sầm không thể tiếp thu hiện thực này.
Tình hình quân bộ rối ren, ở chiến trường chính, quân đoàn Đệ Tứ phải đối diện với một Nữ hoàng trùng tộc trưởng thành đang ở thời kỳ đỉnh phong, có thể điều khiển, khống chế toàn bộ trùng lính, lại còn khả năng sinh sản khủng khiếp, chưa kể Holland còn phát hiện năng lực mới của Nữ hoàng trùng tộc khiến cho áp lực chiến đấu tăng mạnh.
Nhưng tất cả những việc này hoàn toàn không có liên quan gì với Lăng Sầm.
Lăng Sầm hơi nghiêng người nằm xuống giường, một tay gối dưới cổ, nhìn gối đầu trống rỗng của Lục Kiêu ở bên cạnh, thì thào: “Em hiện tại đã biết…”
Lăng Sầm rút tay còn lại trong chăn ra, nhẹ nhàng vuốt v3 gối đầu của Lục Kiêu, xúc cảm bề mặt rất mềm mại, trong thanh âm cậu dần mang theo nghẹn ngào: “Mọi người đều gạt em…”
“Lục Kiêu, rõ ràng anh đã hứa với em sẽ về với em mà.” Nước mắt nóng hổi từng giọt, từng giọt không ngừng trào ra từ đôi mắt đỏ hoe của Lăng Sầm, cậu không biết tâm tình của mình lúc này thế nào. Nếu Lục Kiêu chỉ mất tích, sắc mặt của Lục lão phu nhân sẽ không đầy vẻ tuyệt vọng như vậy, nhất định còn có vấn đề nghiêm trọng hơn.
“Có phải anh lại đi làm anh hùng hay không?” Lăng Sầm thủ thỉ với gối đầu của Lục Kiêu, “Anh… thật là…”
Cho đến giờ phút này cậu vẫn không có cách nào buông lời trách móc Lục Kiêu, chỉ là đau lòng cho anh…
“Lúc ấy có phải em nên bắt anh ở lại tiếp tục làm giảng viên ở Reiss…” Lăng Sầm hơi ngập ngừng, lại tiếp túc thủ thỉ, “Nhưng như vậy anh sẽ không vui…”
Cậu có hơi mờ mịt, cậu chỉ là muốn chồng mình vui vẻ, nhưng phải chăng cái vui vẻ này lại hại chết anh? Nếu cậu làm nũng, lăn lộn khóc lóc nhất định Lục Kiêu sẽ chiều theo cậu, có phải hay không hiện giờ Lục Kiêu sẽ vẫn còn bình yên ở bên cậu?
Lăng Sầm duy trì tư thế nằm nghiêng, chỉ co chân hơi cuộn tròn người, im lặng rơi nước mắt một lúc lâu với gối đầu của Lục Kiêu, tựa như anh đang nằm bên mình, rồi lại thầm thì trong dòng nước mắt: “Nếu bây giờ anh chịu quay về, em sẽ không tức giận anh nữa, không trách anh thất hứa nữa…”
“Anh quay về với em đi, được không?”
“Anh biết mà, biết em không có anh thì không được… Em chỉ biết lấy lòng người khác, chỉ là ngoại trừ anh ra, ai phát hiện ra tật xấu này của em cũng sẽ bắt nạt em…”
“Em không có cha mẹ, chỉ còn một người dì ở tận Liên Bang Ike, mà hình như cũng không có thương em lắm… Người thương em chỉ có mình anh thôi…”
“Mẹ nói em phải phấn chấn lên, nhưng em không làm được, không có anh thật sự quá khó khăn…” Lăng Sầm lại im lặng rơi lệ, một tiếng nấc cũng không có, chỉ lặng thinh như thế mặc cho nước mắt không ngừng rơi, tựa như cậu chả còn sức lực mà gào khóc, đau khổ này quá to lớn, đè ép đến mức cậu không thở nổi…
Nếu giữa bạn đời thật sự có sụ tương thông, cậu hy vọng cho dù hiện tại Lục Kiêu đang ở trong tình trạng khó khăn đến như thế nào, đều cố gắng chịu đựng để có thể trở về bên mình.
Trời dần tối, bầu trời bên ngoài cũng ảm đạm như tâm trạng mọi người trong Lục gia. Lục lão phu nhân đã vài lần gõ cửa phòng nhưng Lăng Sầm chỉ đáp lời chứ không chịu mở cửa. Lục lão phu nhân xác định được Lăng Sầm chưa có làm việc gì luẩn quẩn, thở dài một tiếng cũng yên lặng rời đi. Con nàng đi rồi, Lăng Sầm mất đi bạn đời là nỗi đau thấu tâm can, vài lời an ủi thì có tác dụng gì…
Lăng Sầm sức cùng lực kiệt, đầu đau không thôi, mờ mịt nặng nề nằm trên giường nhắm mắt như đang ngủ, trong mộng cậu rơi vào một cái ôm lạnh lùng.
“Lăng Sầm…” thanh âm có chút khàn khàn gọi cậu, giọng điệu cứng nhắc.
Lăng Sầm nghe được tiếng gọi này lại vui mừng quá đỗi, vội vàng xoay người ôm lấy thân hình kia, vừa khóc vừa cười, luôn miệng nói: “Anh đã về rồi, thật tốt quá, anh đã về rồi…” Lục Kiêu không có bỏ cậu lại một mình.
“Ừm…” Đối phương ôn nhu hôn cậu, Lăng Sầm vui sướng nhu thuận hé miệng đáp lại, cánh tay ôm siết lấy thân hình trong vòng tay, nhỏ giọng r/ên rỉ: “Anh đừng lại rời đi, đừng bỏ em lại một mình.”
Lục Kiêu ôn hòa trầm giọng đáp lại.
Vòng tay Lăng Sầm càng siết chặt, lại dính càng nhiều chất nhầy trơn trượt, trong nụ hôn tản ra mùi tanh ngọt, cẩn thận ngửi lại phảng phất mùi mục nát, hủ bại. Nơi da thịt tiếp xúc, ghì lấy thậm chí bắt đầu có thịt nát vỡ vụn bong ra, tựa như thịt bị hầm quá lửa, mủn ra, rơi xuống… Quái dị đến kh/ủng b/ố khiến người ta sợ hãi, nhưng Lăng Sầm lại không có chút sợ hãi nào, chỉ có niềm hạnh phúc mất đi nay lại tìm được, thân mật không muốn rời ra.
Không có chuyện gì có thể khiến cậu hạnh phúc bằng việc chồng cậu quay về, dù anh có như thế nào, về bên cậu là được.
Một giấc mộng Nam Kha. Trong cái ôm đầy giá lạnh nhớp nháp ấy Lăng Sầm dần tỉnh lại, mờ mịt nhìn quanh, kéo tấm chăn lạnh lẽo cuộn mình lại, này là gì đây… Tại sao bên người cậu vẫn chỉ là trống không.
“Ngao ô!” Hoa Hồng Nhỏ nôn nóng cào cửa, bé lo cho Lăng Sầm, ở cửa phòng to nhỏ kêu không ngừng.
Lăng Sầm đứng dậy khỏi giường, thay một bộ quần áo mới, bước ra mở cửa.
“Ngao ô!” Hoa Hồng Nhỏ nghiêng đầu nhìn Lăng Sầm, nhỏ giọng kêu khe khẽ như đang hỏi, ba ba không vui sao?
Lăng Sầm không hiểu bé đang nói gì, chỉ mệt mỏi lắc đầu… Thật ra thì cậu không muốn nhìn thấy Hoa Hồng Nhỏ vì quá giống… thật sự quá giống.
Đôi mắt xanh thẳm nhìn chăm chú cậu quá giống đôi mắt cha bé, hình thể, thần thái, bộ dáng lông nhung nhung, mỗi bộ phận đều giống Lục Kiêu như đúc… Đây là điều cậu không thể đối diện lúc này.
Trước khi Lăng Sầm kịp đóng cửa bé sói đã nhanh nhẹn lách mình vào trong phòng, quen thuộc chạy vào phòng ngủ, nhảy lên giường, ở trên giường bé dạo quanh một vòng, mẫn cảm nhận thấy Lăng Sầm có lẽ không thích bộ dáng thú hình của mình, đôi mắt linh cơ đảo quanh, đổi ngay sang hình người.
Lăng Sầm đang muốn gọi bé ra ngoài lập tức dừng lại, bất đắc dĩ ngồi bên mép giường. Hoa Hồng Nhỏ chảy trong người là dòng máu của cậu và Lục Kiêu, cậu không nỡ nhẫn tâm xua đuổi bé con.
“Bảo bối… bây giờ ba ba rất mệt, khi nào ba ba khỏe hơn ba ba sẽ chơi cùng con, được không?” Cậu nỗ lực đè nén cảm xúc đau thương của bản thân, nhỏ giọng thương lượng cùng Hoa Hồng Nhỏ.
“Y nha, y nha” Hoa Hồng Nhỏ chỉ đạp chân, vỗ tay như hùa theo, Lăng Sầm rất bất đắc dĩ nhưng đối với bé con của hai người vẫn khá là kiên nhẫn…
Cậu chăm chú nhìn vào đôi mắt xanh của bé: “Gọi cha…”
“Bảo bối, nói cùng ba… cha” Lăng Sầm cúi người xuống, đối mặt với bé con, chậm rãi làm khẩu hình ‘cha’.
Lăng Sầm thật ra cũng không hy vọng Hoa Hồng Nhỏ trả lời, chỉ là nhịn không được muốn làm như vậy… Trước khi Lục Kiêu ra chiến trường, bé con của họ còn chưa chịu nói, kiểm tra cho bé thì bé hoàn toàn bình thường, qua thêm một thời gian nữa bé muốn sẽ nói, nhưng Lục Kiêu sẽ không nghe được… Vậy thì còn có ý nghĩa gì đâu?
Lăng Sầm lại thấy mờ mịt, cậu thấy mệt mỏi quá, sống thêm một đời chỉ để đau thương thêm một lần, vòng đi vòng lại cậu vẫn sẽ chỉ có một mình, gánh nặng đau khổ này thật sự có thể đè cậu đến sụp đổ, tiếp theo cậu nên làm gì đây, nên sống thế nào đây?
Lúc trước là Lục Kiêu chỉ ra phương hướng cho Lăng Sầm, ở bên cạnh cậu, nhận lấy hết gánh nặng của cuộc đời cậu, che chở cho cậu. Lục Kiêu là trung tâm thế giới của cậu, là trụ cột chống đỡ thế giới của cậu, thế nên giờ Lục Kiêu đi rồi, thế giới cậu liền sụp đổ theo, chỉ còn lại một mảnh xác xơ, hoang tàn…
Lục Kiêu thường khen cậu, cổ vũ cậu tiếp tục sự nghiệp… nhưng suy cho cùng những thứ kia chỉ là những điều phù phiếm, không có Lục Kiêu, mọi thứ đều không có ý nghĩa gì nữa, với cậu tất cả không còn quan trọng, cậu cũng không muốn quan tâm…
Lăng Sầm rơi vào tuyệt vọng, bỗng nhiên bên tai có tiếng nói ngọng nghịu: “Cha…”
Lăng Sầm giật mình, không dám tin nhìn chằm chằm Hoa Hồng Nhỏ, Hoa Hồng Nhỏ có được sự chú ý của ba ba, giống như càng có thêm cổ vũ, liên tiếp lặp lại: “Chá… Chá chá… chá…chái…”
Đáy mắt Lăng Sầm chua xót nhưng khóe môi lại treo ý cười nhợt nhạt, nhỏ giọng sửa lại: “Cha…”
“Chá… cha”
“Bé ngoan.” Lăng Sầm nhẹ nhàng ôm chặt lấy bé con tròn trắng mềm, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, Hoa Hồng Nhỏ có thể gọi cha rồi, này có tính là một tin tức tốt không? Như là một dự báo về một điều tốt nào đó… Phải chăng, Lục Kiêu sẽ có thể trở về, phải chăng…
Trong lòng Lăng Sầm dâng lên một mong chờ mãnh liệt, nhịn không được tiếp tục dạy Hoa Hồng Nhỏ gọi cha, Hoa Hồng Nhỏ cũng rất nể mặt ba ba, nỗ lực gọi theo, tiếng ‘cha’ càng ngày càng rõ ràng.
“Cha của con, rất nhanh sẽ trở lại với chúng ta.” Lăng Sầm nửa quỳ lên giường, nhỏ giọng nói với bé con.
“Cha chá, ha ha ha…” đáp lại là tiếng Hoa Hồng Nhỏ cười nắc nẻ, Lăng Sầm cũng mỉm cười. Lục Kiêu chỉ là mất tích. Mọi chuyện vẫn có cơ hội xoay chuyển, cậu chỉ cần chờ anh, chờ anh về nhà là được.
Hoa Hồng Nhỏ chịu học nói, Lục lão phu nhân cũng vui sướng vạn phần, nhưng phản ứng của Lăng Sầm lại khiến cho nàng có chút sợ hãi…
Hai ngày tiếp theo Lăng Sầm tựa như trở nên nhẹ nhàng, trên miệng luôn treo nụ cười dịu dàng, ôm Hoa Hồng Nhỏ nhỏ giọng nói chuyện phiếm, dạy bé nói chuyện, mỗi lần trong nhà có tiếng động tầm mắt của cậu sẽ lơ đãng liếc về phía cửa vào, như mong chờ giây tiếp theo Lục Kiêu sẽ từ cửa bước vào, tựa như rất nhiều buổi chiều trước đây cậu chờ anh tan làm về.
Lăng Sầm là diễn viên, diễn xuất là nghề của cậu, cũng rất chuyên nghiệp, nhưng hiện tại Lục lão phu nhân nhận ra Lăng Sầm như đang đóng vai một bản thân khác, cậu như đang sống trong bộ phim về bản thân mình ngày trước, khi chưa mất đi Lục Kiêu, cậu diễn một bộ phim hạnh phúc suốt cả ngày, buổi tối nhốt mình trong phòng, cậu làm cái gì nàng cũng không biết.
Đáy lòng Lục lão phu nhân sầu thật sự, nàng hiểu chồng mình, từ lời ông nói nàng có thể nhận ra Lục Kiêu lần này có lẽ đã không còn hy vọng, là một người mẹ, mất đi con trai nàng sao có thể không đau khổ? Nhưng là vợ, là mẹ của một quân nhân nàng phải luôn chuẩn bị tâm lý. Hiện tại nhìn đến Lăng Sầm, nàng càng phải cố gắng lên tinh thần, nàng muốn chiếu cố cho Lăng Sầm thật tốt. Lục Kiêu không yên lòng nhất chính là cậu.
Chỉ là nàng không biết phải giao lưu với Lăng Sầm thế nào? Cho dù Lăng Sầm ngồi ngay cạnh nàng, nàng vẫn cảm thấy như Lăng Sầm đang ở một chiều không gian khác.
“Bảo bối, cùng ba ba nói nào, ông…” Lăng Sầm nghiêm túc dạy dỗ Hoa Hồng Nhỏ trong ngực mình.
Hoa Hồng Nhỏ ê a vỗ tay, cũng thử phát ra âm tiết.
Tâm Lục lão phu nhân loạn như ma, nàng có thể nhận ra được tâm lý của Lăng Sầm đã ở bờ vực nguy hiểm.
Không đợi Lục lão phu nhân suy nghĩ ra nên cùng Lăng Sầm nói chuyện thế nào, Lăng Sầm đã không một dấu hiệu báo trước đột nhiên ngã xuống.
Trong ngực cậu Hoa Hồng Nhỏ đã nhanh chóng đổi trở lại thành một bé cún trưởng thành, lót ở dưới người Lăng Sầm làm đệm mềm cho cậu.
“Mau gọi bác sĩ lại đây!” Lục lão phu nhân đứng bật dậy la lớn, vội cúi người đỡ Lăng Sầm. Người giúp việc trong nhà cũng nháo nhào, người vội đi gọi bác sĩ, mấy người thì vây lại giúp Lục lão phu nhân đỡ Lăng Sầm lên.