“Mẹ ơi, con bị sao vậy?” Lăng Sầm vừa tỉnh lại, mơ hồ nhìn quanh bốn phía, căn phòng màu trắng với thiết bị y tế xung quanh, trong không khí có thể ngửi được thoảng hương nước khử trùng, cậu… đang ở bệnh viện…
Môi Lục lão phu nhân hơi run rẩy, lại nói không nên lời.
Lăng Sầm khó hiểu quay đầu nhìn nàng.
“Ui!” Động tác này khiến cậu bị đau nhói, theo bản năng cậu đưa tay lên che lại tuyến thể sau gáy, trên mặt là vẻ hoảng hốt, không dám tin. Dù cậu tự nhận mình là một kẻ không có học vấn thì cậu vẫn biết điều này có ý nghĩa gì.
“Lăng Sầm… Lục Kiêu thật sự đi rồi, chúng ta… cũng nên chấp nhận sự thật này.” Lục lão phu nhân ngồi bên giường Lăng Sầm, thanh âm khuyên nhủ đầy mỏi mệt lẫn khổ sở… Để nàng chính miệng thừa nhận con mình đã chết, khác nào tự tay cầm dao xẻo tim mình, nhưng nếu không nói rõ ra… Kéo đến càng lâu, Lăng Sầm càng không chịu tiếp thu, lại tự xây dựng ảo tưởng rồi chìm đắm trong đó, sẽ gây hại cho cơ thể của cậu.
“Không phải đâu, mẹ…” Lăng Sầm gượng cười một cách đầy miễn cưỡng, cứng đờ xoay người đi không muốn nhìn về phía nàng nữa.
Lục lão phu nhân cưỡng ép nắm lấy cánh tay Lăng Sầm, cắn rõ từng chữ: “Con nghe lời ta nói.” Nàng hơi ngừng, sắp xếp lại suy nghĩ: “Con phải biết, đánh dấu vĩnh viễn trên tuyến thể của con đang dần rút đi, điều này chỉ có một khả năng, chính là Alpha đánh dấu con đã tử vong hoặc kề cận trạng thái tử vong.”
“Lục Kiêu hiện tại vẫn còn mất tích ở khu không người, nên tử vong hay gần tử vong không có gì khác biệt…”
Hốc mắt Lục lão phu nhân đỏ bừng, một giọt vô thanh vô tức rơi ra, giọng nàng nghẹn ngào nhưng kiên định: “Lục Kiêu đi rồi, nhưng con vẫn sẽ là con của mẹ… Chúng ta sẽ chăm sóc cho con, con cũng cố gắng lên, đừng để Lục Kiêu đi rồi vẫn phải lo lắng…” Những lời này lúc trước nàng đã nói qua một lần, lần này nói lại vẫn là từng chùy đập vào lồng ngực.
“Không ai đi tìm anh ấy sao?” Thanh âm Lăng Sầm bén nhọn cất cao ngỡ ngàng hỏi lại, tính đến hôm nay Lục Kiêu đã mất tích ngày thứ 5, không phải lúc trước nói rằng vẫn có người đang tìm kiếm Lục Kiêu hay sao?
Lục lão phu nhân quyết định nói rõ mọi chuyện, nàng lắc đầu: “Sau cuộc chiến, quân đoàn Đệ tam đã tổn thất quá nghiêm trọng, bắt buộc phải rút lui, không có người đi cứu nó.” Hiện tại chỉ có thể chờ chiến tranh kết thúc, hoặc chiến trường dời đi mới có thể đi nhặt lại di thể hoặc tên hiệu của những chiến sỹ đã hy sinh.
Cả người Lăng Sầm phát lạnh, khớp hàm bị cắn đến kêu lên khanh khách. Động lực duy nhất để cậu duy trì đến hôm nay chỉ là một ý niệm, Holland là bạn tốt nhất của Lục Kiêu, chỉ cần hắn còn ở đó một ngày, hắn nhất định sẽ không bỏ mặc Lục Kiêu, sẽ toàn lực tìm kiếm để đưa Lục Kiêu trở về, mà cậu cũng chỉ cần Lục Kiêu trở về là tốt rồi, vậy mà hóa ra, Holland từ lâu cũng đã từ bỏ…
Lăng Sầm im lặng không nói đánh giá một lời nào, chỉ chậm rãi chống tay bò dậy, một bên mở đầu cuối lựa chọn kiểm kê, huy động toàn bộ tài sản cá nhân của cậu, một bên c.ởi quần áo bệnh nhân ra.
“Con muốn làm gì!” Lục lão phu nhân bị Lăng Sầm lăn lộn đến sức cùng lực kiệt, vẫn cố chống lên tinh thần xông đến ngăn Lăng Sầm lại.
Lăng Sầm đã có dấu hiệu sinh non, trên người không có bao nhiêu sức lực, một Omega thân cao chân dài lại vẫn bị Lục lão phu nhân đè lại, nhưng nàng cũng đã cố hết sức, một bên giữ được cậu một bên thở hổn hển không ngừng, dù gì sức lực nguyên bản của Lăng Sầm vẫn hơn nàng.
“Không phải con định tổ chức một đội ngũ lính đánh thuê đi tìm Lục Kiêu chứ?” Đến khi ít nhiều bình phục hô hấp, nàng suy nghĩ một hồi cho ra kết luận này, có chút không thể tin được nhìn Lăng Sầm trân trân.
Lăng Sầm im lặng không đáp.
Lục lão phu nhân vừa gấp gáp lại vừa tức giận, còn có vài phần khổ sở… Nàng bất chấp nỗi đau mất con của chính mình, cực lực trấn an Lăng Sầm, nhưng thống khổ của Lăng Sầm, nàng vẫn không thể thấu hiểu được, suy cho cùng tình cảm mỗi người là khác nhau, cảm nhận nỗi đau của mỗi người cũng khác nhau, dù là biết đau đấy, nhưng đau đến mức nào chỉ có chính người đó mới hiểu được…
“Con đừng ngớ ngẩn.” Cuối cùng Lục lão phu nhân chỉ than nhẹ một tiếng, dịu dàng giúp Lăng Sầm vén một lọn tóc vì giằng co mà tán loạn vào vành tai cậu, nhẹ giọng nói: “Sẽ không có ai tiếp nhận nhiệm vụ này đâu con, thay thế cho Holland là quân đoàn Đệ Nhị, cho dù hiện tại quân đoàn Đệ Tam vẫn còn ở nguyên vị trí bọn họ cũng không đủ năng lực triển khai cứu hộ…” Chiến cuộc khẩn trương, đến cả một quân đoàn cũng không dám gánh vác nguy hiểm lớn đến mức này.
Đội ngũ tư nhân lại không ngu, dù Lăng Sầm ra giá cao đến đâu cũng khó có một đội ngũ đủ trang bị lẫn liều mạng chấp nhận nguy hiểm mức này.
Hơn nữa, cứ địa chiến đấu quân sự trong vũ trụ, những người không liên quan làm gì biết được vị trí…
Lăng Sầm vẫn im lặng không đáp, không biết nghe vào được bao nhiêu, có lẽ trong lòng cậu vẫn đang cố gắng tìm biện pháp, Lục lão phu nhân nhìn vậy cũng chỉ lắc đầu, trầm mặc ngồi bên giường trông coi cậu.
Đến khi bác sĩ đến tiêm thuốc ổn định thai cho Lăng Sầm xong, cậu có thể tạm thời tự do hoạt động. Lăng Sầm không muốn tiếp tục đối diện với ánh mắt đầy câm lặng của Lục lão phu nhân, im lặng nặng nề đến không thở nổi, cậu tránh vào toilet trong phòng, đối mặt với chính mình trong gương, lại không chống đỡ nổi, suy sụp.
Cậu đột nhiên nghĩ đến một chuyện, kiếp trước, khi mình và Lục Kiêu xảy ra chuyện, là năm thứ 3 sau khi hai người kết hôn. Hiện tại chính là năm thứ 3. Lăng Sầm căng thẳng cố nhớ lại mốc thời gian kiếp trước, choáng váng đến muốn ngã xuống, một tay vội chống lấy bồn rửa mặt mới miễn cưỡng đứng được.
Chẳng lẽ… số mệnh của Lục Kiêu là như vậy, chỉ có thể đến ngày hôm nay?
Tại sao? Vì cái gì?
Anh ấy là người tốt như vậy, tài trí lại khiêm tốn, nghiêm khắc, trung thành, đáng tin cậy… Đối với cậu ôn nhu săn sóc; đối với gia đình yêu thương, chu đáo; đối với liên bang làm hết trách nhiệm. Một Alpha như vậy lại phải chết trên chiến trường, đến thi thể cũng không biết có thể tìm được hay không.
Lăng Sầm mở vòi cho nước ào ào chảy ra, che đi thanh âm của bản thân mình, một tay che lại hai mắt, tê tâm liệt phế, thảm thiết gào khóc trong câm lặng…
Lục Kiêu là một thiên chi kiêu tử, vận khí của anh phải là rất tốt mới đúng, có lẽ bởi vì anh ấy gặp phải mình, gắn kết số mệnh cuộc đời với mình, một đứa không ra gì, nên mọi chuyện mới trở nên tồi tệ, thậm chí mất đi tính mạng.
Hai đời đều sống không quá ba năm.
Những suy nghĩ tự trách liên tiếp nhảy lên trong đầu Lăng Sầm, cậu tuyệt vọng rơi nước mắt không ngừng, tầm mắt vô thức nhìn thấy dao cạo râu trên giá để dụng cụ vệ sinh cá nhân.
Cậu như bị thao túng tâm lý, chậm rãi vươn tay về phía con dao, ngón tay cầm vào, lại chậm rãi, an tĩnh rút nó ra, mỗi động tác của Lăng Sầm đ ều rất chậm, vừa thong dong lại vừa bình tĩnh…
Dấu hiệu vĩnh viễn của Lục Kiêu trên tuyến thể sau gáy của cậu càng lúc càng nhạt hơn… Anh ấy sắp đi rồi, lại chẳng có ai đến cứu anh ấy, anh ấy không sống tiếp với cậu được nữa rồi, không trở về với cậu được nữa rồi, bỏ cậu mà đi thật rồi…
Một khi đã như vậy, không thì cùng nhau rời đi đi, biết đâu nếu cậu đi trước anh một bước, vận rủi do cậu mang đến cho anh cũng rời đi theo, anh lại có cơ hội sống sót, như vậy thì tốt biết bao.
Lăng Sầm hơi mỉm cười trong nước mắt, cuốn ống tay áo lên, đối diện với gương lẩm bẩm:
“Lục Kiêu… Hy vọng kiếp sau anh đừng gặp phải em nữa.” Gặp em chẳng có chuyện gì tốt. Vẻ mặt cậu thảng thốt như nhìn thấy anh trong gương, gật đầu đáp lời cậu.
Lăng Sầm đưa dao về phía cổ tay mình, ấn xuống…
Chú chim cô đơn làm sao có thể bay qua biển cả rộng lớn, không phải do nó nhỏ bé nên trái tim không đủ dũng cảm, là vì ở nơi tương lai mênh mông kia, vốn đã không còn ai vì nó mà chờ đợi...
Nhưng một dao này chung quy cũng không thành công cắt vào da thịt cậu, Điềm Điềm bất an trở mình, vùng vẫy trong bụng Lăng Sầm khá mạnh, như dùng tất cả sức lực nhỏ nhoi của bé. Cảm xúc của Lăng Sầm vỡ tan, bị kéo ngay lại về hiện thực, dao trên tay buông rơi vào bồn rửa.
Tuy ngoài Lục Kiêu, tình cảm của Lăng Sầm dành cho mọi chuyện xung quanh đều khá đạm mạc, nhưng Điềm Điềm là bé con Lục Kiêu một mực mong đợi, mong đợi một bé con Omega, xinh xắn, ngoan ngoãn, không buồn không phiền vui vẻ lớn lên… Lục Kiêu đã nói với cậu rất nhiều về những điều này, trước đây, mỗi ngày đều nói một ít… Cậu không thể làm như vậy được…
Lăng Sầm suy sụp chống hai tay lên thành bồn rửa mặt, gục đầu khóc nức nở, sau khi khóc xong lại lặng thinh đứng thật lâu…
Hôm nay nhất định là một ngày không thanh tĩnh, phu nhân Anna ghé thăm. Lăng Sầm nghe tiếng gõ cửa và tiếng người bên ngoài, từ toilet trở ra.
Phu nhân Anna bước vào thấy cậu liền hỏi han hai câu.
Lăng Sầm không có tâm tình ứng phó nàng, nghe hỏi gì cũng chỉ ậm ờ đáp lời, qua loa lấy lệ cho xong. Hiện tại cả thế giới trong mắt cậu dường như đều đã hoàn toàn đổ vỡ, thậm chí Lăng Sầm còn không nghe hiểu được phu nhân Anna đang nói cái gì, chỉ đơn giản thuận miệng đáp lại cho xong chuyện.
Hai người hỗn loạn qua lại vài câu, sắc mặt phu nhân Anna trở nên cực kỳ khó coi, vội tạm biệt Lăng Sầm, cho Lục lão phu nhân một ánh mắt, ý bảo nàng ra ngoài nói chuyện với mình.
Phu nhân Anna có dáng người cao gầy, vô cùng phù hợp với trang phục cao quý lại thanh nhã nàng đang mặc. Trên mặt nàng được vây quanh bởi khăn voan mỏng, chỉ lộ ra một đôi mắt thanh triệt, thấu tỏ. Nàng kéo tay Lục lão phu nhân đi ra hành lang đến phòng tiếp khách bên cạnh, xoay người mở cửa bước vào, cẩn thận đóng cửa lại mới nhỏ giọng hỏi: “Bác sĩ nói thế nào?”
Lục lão phu nhân hơi thở dài, lắc đầu nhẹ giọng nói: “Dấu hiệu vĩnh viễn đã gần biến mất… Bé con trong bụng vẫn tạm ổn nhưng bác sĩ nói cảm xúc của Lăng Sầm dao động quá lớn, chồng lên áp lực mang thai, cơ thể có khả năng không chống đỡ nổi…” Cứ để yên như vậy, thân thể Lăng Sầm có thể sẽ hao tổn quá mức. “Bác sĩ kiến nghị chúng tôi nên đưa bé con ra t/ử c/ung nhân tạo…”
Tay phu nhân Anna hơi run lên, móng tay cái được tạo hình nghệ thuật tinh mĩ vô thức trượt qua ngón trỏ, hơi đau rát, nàng rối rắm hỏi: “Cậu muốn nghe theo lời bác sĩ à?”
Lục lão phu nhân và nàng là bạn thân nhiều năm, không có gì phải che giấu, gật đầu đáp: “Đương nhiên, tuy không phải là lựa chọn tốt nhất cho bé con nhưng mình cảm thấy nếu là Lục Kiêu, nó cũng sẽ lựa chọn như vậy…” Đối với con trai nàng, quan trọng nhất chính là Lăng Sầm. Mà bản thân nàng, đã mất đi con trai, nàng cũng không muốn lại mất luôn bạn đời của con trai mình.
Anna ái ngại nhìn nàng, có hơi do dự. Gia tộc nhà nàng và Lục gia cũng là thế giao, nàng cùng Lục lão phu nhân lại là bạn tốt từ nhỏ đến lớn, Anna dù rất bất đắc dĩ vẫn nói: “Có mấy lời thiệt tình, mình muốn nói với cậu…” Không phải muốn dạy đời cậu.
“Cậu nói đi…” Lục lão phu nhân mệt mỏi nhấn nhấn ấn đường, để Lăng Sầm ở một mình trong phòng nàng thật sự không yên tâm, muốn nhanh nhanh trở về với cậu.
“Mình cảm thấy… bạn đời của Lục Kiêu đã không còn… ý chí sống.” Anna cố gắng tìm từ đúng nhất để hình dung, “trong mắt nó không còn ánh sáng…” Bên trong là một khoảng trống vắng an tịch, tựa như không còn vướng bận gì với thế giới này.
Lục lão phu nhân nghe lời này thì dồn dập thở một hơi, bụm mặt che đi thống khổ nơi đáy mắt. Cái nhìn của Anna luôn nhạy bén hơn nàng…
Anna bước lại gân, rút trong giỏ xách ra một chiếc khăn lụa đưa cho Lục lão phu nhân, đợi cảm xúc nàng bình tĩnh hơn mới nói: “Chỉ sợ hiện tại nó vẫn còn ở đây cũng chỉ vì bé con của bọn nó, nếu cậu…” Đưa bé con ra t/ử cu/ng nhân tạo…
Anna hơi ngừng, do do dự dự: “Mình cảm thấy đó không phải là một lựa chọn đúng đắn.” Nếu Lăng Sầm hoàn toàn không còn vướng bận, nó làm ra chuyện gì, chỉ sợ bọn họ cũng dám nghĩ đến.
“Mình phải làm sao bây giờ?” Lục lão phu nhân không quan tâm đến hình tượng bản thân nữa, tiện tay kéo một cái ghế dựa trong phòng, thả người như hết sạch sức lực ngồi sụp xuống, tấm lưng luôn tao nhã, thẳng tắp cũng không giữ thẳng nổi, giọng nàng nghẹn ngào: “Lấy bé con ra, Lăng Sầm có khả năng làm việc ngốc nghếch, không lấy ra… thân thể của nó cũng sẽ hao mòn, suy kiệt…” Tình trạng thân thể Omega của Lăng Sầm đã không còn đủ khả năng để nuôi dưỡng một thai nhi.
Lục lão phu nhân đứng giữa hai lựa chọn gian nan, nàng nên đưa ra lựa chọn nào đây?
Phu nhân Anna không nói gì thêm, chỉ im lặng ngồi bên cùng Lục lão phu nhân một lát, đợi đến khi tâm tình nàng phục hồi ít nhiều mới đứng lên.
Lục lão phu nhân cũng đứng lên, hít sâu một hơi, điều chỉnh vẻ mặt, cố gắng nhẹ nhàng hết mức có thể mới quay về, đẩy cửa phòng ngủ bước vào. Nhìn đến người trong phòng, trái tim bỗng nôn nao.
Người đối diện gật đầu như chào hỏi.
Lăng Sầm hờ hững quay đầu sang nhìn, chết lặng nói:
“Mẹ, vừa rồi hộ sĩ báo dì đến thăm con, con đã mời dì vào.”
Bạch Quân Thanh vẫn là trang phục tinh anh, sạch sẽ nhưng lại có hơn nhăn, trên mặt vẫn là vẻ phong trần mệt mỏi sau một hành trình dài, thiếu nghỉ ngơi.
Vài phút trước, Lăng Sầm đang hờ hững nằm trên giường, hộ sĩ vào thông báo gì đó, cậu chỉ nghe được chữ dì, không khỏi nhớ đến mẹ mình, vô thức đồng ý cho đối phương vào thăm.
Lăng Sầm ngồi dậy, đầu ngón tay cậu vò nhẹ góc áo chính mình, không biết đầu óc lại trôi về đâu. Bạch Quân Thanh vừa vào nhìn thấy, đã bước sang cho cậu một cái ôm siết. Lúc này thì Lục lão phu nhân quay lại.
“Thực xin lỗi, vừa nhận được tin tức ta đã chạy đến đây nhưng đến giờ mới có thể đến với con…” Bạch Quân Thanh nhìn Lăng Sầm nói.
Thậm chí Lăng Sầm có thể ngửi được mùi vị của dung dịch ngủ đông trên người Bạch Quân Thanh.
Lăng Sầm im lặng lắc đầu, thanh âm khô khốc: “Tin tức gì…” Người của Liên Bang Ike có thể biết được tin tức gì, Lăng Sầm nói một nửa mới nhận ra, Bạch Quân Thanh đã biết cái gì.
Bạch Quân Thanh nhìn hai người trong phòng, “Tất cả… Chuyện của chồng con, chuyện Trùng tộc… Còn có hai nữ hoàng Trùng tộc…”
Lục lão phu nhân kinh ngạc đứng bật dậy, âm thanh cực lạnh hỏi: “Cô làm sao biết được?” Tay đã chụp lấy thiết bị đầu cuối, chuẩn bị gọi bảo an vào.
Bạch Quân Thanh vẫn bình thản, chỉ nắm lấy tay Lăng Sầm. Lăng Sầm bị nắm tay hơi ngước mắt nhìn dì mình.
Lần trước khi Bạch Quân Thanh gặp Lăng Sầm, cậu vẫn là một thanh niên hoạt bát, xinh đẹp, thần thái phi dương, còn hiện tại, sức sống như đang vụt trôi đi, như một bông hoa bị cắt mất rễ, nhanh chóng héo tàn. Bạch Quân Thanh nhớ đến em gái mình, chóp mũi đau xót, giọng bất giác nhẹ hơn: “Bạch gia của chúng tôi… lập nghiệp từ cơ giáp…” Loại tin tức này sao có thể giấu được nàng.
“Phu nhân không cần lo lắng.” Bạch Quân Thanh buông tay Lăng Sầm, quay sang nghiêm túc giải thích với Lục lão phu nhân: “Có lẽ chỉ khoảng vài giờ nữa, sẽ có một thông báo chính thức… Mấy ngày trước, chính phủ Liên Bang Ike đã ký sắc lệnh, cũng đã hợp tác với Bạch gia định chế một số lượng lớn cơ giáp… Phía chúng tôi đã chuẩn bị cho chiến tranh.”
“Chuẩn bị chiến tranh, chiến đấu với cái gì?” Thanh âm Lục lão phu nhân hòa hoãn hơn, nàng như đoán ra điều gì đó nhưng có hơi không dám tin, chỉ có thể tiếp tục hỏi.
Đối với thái độ của Lục lão phu nhân, Bạch Quân Thanh cũng không khó chịu, tiếp tục nói: “Trùng tộc không phải là kẻ thù của một mình Liên Bang Tự Do, chẳng qua cuộc chiến lần này, vị trí xuất hiện của Trùng tộc ở phía Liên Bang Tự Do, Liên Bang Ike tạm thời được che chắn. Chỉ có điều… Nếu có một ngày, không còn Liên Bang Tự Do thì sao?” Bạch Quân Thanh chỉ nói đến đây liền kết lại, “Phu nhân có thể đợi thêm một chút, tin tức rất nhanh sẽ được công bố, phu nhân cứ yên tâm. Đối mặt với loại tai nạn sâu bọ này, chúng ta đều nhỏ bé không đáng nhắc đến…” Liên minh chinh chiến không phải là chuyện Bạch Quân Thanh nàng có thể quyết định, chẳng qua với vai trò là gia chủ Bạch gia, nàng biết tin sớm hơn những người khác một chút thôi.
Đàn kiến khi gặp thiên tai, phân tán chạy trốn chỉ có chết, đồng lòng hợp lực may ra còn có cơ hội sống sót.
Lục lão phu nhân bán tín bán nghi ngồi xuống, cũng không vội đi tra đầu cuối cá nhân. Loại tin tức này nếu là sự thật, chồng nàng chắc đã biết, nhưng bởi hạn chế thân phận nên chưa nói cho nàng…
Thái độ đạm nhiên của Bạch Quân Thanh cũng không phải giả vờ, Lục lão phu nhân im lặng quan sát, trong lòng hơn nửa đã thật sự tin.
Lăng Sầm lại như được đánh thức khỏi cơn mơ dài, trong lòng như được đốt lên một đốm lửa hy vọng, vội kéo ống tay áo Bạch Quân Thanh, thấy nàng quay sang nhìn mình mới vội hỏi: “Dì, người nói là Liên Bang Ike sẽ tham chiến sao?” Cùng nhau chống lại Trùng tộc.
“Đúng vậy… Tổ chim bị phá, trứng sao có thể không vỡ.” Bạch Quân Thanh cảm khái.
Lại thu liễm cảm xúc, trấn an: “Yên tâm đi, bên chúng ta đã đưa lên chiến trường trăm vạn quân…” Quân đoàn Liên Bang chinh chiến đã lâu, đối đầu với Trùng tộc đến mệt mỏi nhưng quân đội của Liên Bang Ike sung sức hoàn hảo, thế cục cuộc chiến chắc chắn sẽ nhanh chóng chuyển biến tốt đẹp.
“Dạ.” Ánh sáng trong mắt Lăng Sầm như lại được thắp lên một chút, tay cậu vô thức sờ lên tuyến thể sau cổ, nơi dấu hiệu vĩnh viễn vẫn đang chậm rãi rút đi, khẽ xoa hai cái, trong lòng cầu khẩn, Lục Kiêu, Lục Kiêu anh cố gắng thêm một chút, kiên trì thêm một chút, được không anh…