Trọng Sinh Chi Tái Giá Mạt Lộ Thượng Tướng

Chương 53: Té ngã



Edit: Lạc Yên

Lục Kiêu bị thiết kế cốt truyện nhập vai kích thích cho nhiệt huyết dâng trào.

Lăng Sầm tiếp tục diễn, nhu nhu thuận thuận ủy ủy khuất khuất dò hỏi: “Được không anh? Anh chịu không?”

Tất nhiên là Lục Kiêu không từ chối, giữ chặt eo Lăng Sầm, đè sống lưng cậu lại ép sát vào người anh, không tiếng động nhưng đầy đủ ý ám chỉ.

Lăng Sầm lấy éo khẽ cọ vào thứ cứng nhắc đang đâm vào eo mình, nhướn mày cười hỏi: “Hiện tại anh mới biết khó chịu hả?”

Tiếng hít thở của Lục Kiêu càng ngày càng nặng nề, nghe tiếng Lăng Sầm anh nghiêng đầu thống khổ nhíu mày, loại tình huống này… đương nhiên là không thoải mái rồi.

“Hừ hừ, anh bắt em tiêm thuốc ức chế, giờ anh phải tự chịu đựng thôi, em biết phải làm sao bây giờ?” Lăng Sầm vui sướng khi người gặp họa, buông lời trêu chọc, dù bản thân cậu cũng khó chịu lắm, nhưng cũng phải dằn vặt chồng cậu chút chút hả giận. “Bắt em tiêm thuốc ức chế nè, lại còn làm em không thể nào không tiêm thuốc một năm, hừ hừ.” Lăng Sầm ra vẻ hung ác nhéo nhéo cánh tay Lục Kiêu ra vẻ oán giận, rồi lại khẽ cọ cọ thêm cái nữa.

Cậu không hối hận khi tiêm liều thuốc ức chế này, nhưng có cơ hội cũng phải bắt chẹt Lục Kiêu một tí…

Lục Kiêu quả thật rất hối hận, anh cùng Lăng Sầm hiện tại tâm ý tương thông, những băn khoăn trước kia anh đã không còn lo lắng. Anh hối hận vì sự do dự lúc đó khiến Lăng Sầm phải tiêm thuốc ức chế, để sức khỏe cũng bị ảnh hưởng. Lục Kiêu nhịn không được thở dài, nếu tình huống tin tức tố hỗn loạn của Lăng Sầm không chuyển biến tốt hơn, có lẽ anh phải cân nhắc cho cậu sử dụng thuốc điều chỉnh.

Nghe Lục Kiêu thở dài, Lăng Sầm liền hiểu ngay anh không phải không thể làm cùng cậu mà phiền muộn, chắc lại đang lo lắng cho tình trạng sức khỏe của cậu, thiệt không biết nên cười hay nên giận anh nữa, người gì đâu mà….

Được chồng mình quan tâm Lăng Sầm rất vui, nhưng nhiều lần cậu câu dẫn mà chồng mình vẫn tâm vô tạp niệm, thanh tâm quả dục, thật là không giống một Alpha chút nào. Khiến cho nhan sắc, mị lực mà Lăng Sầm luôn tự hào bị đả kích nghiêm trọng, giống như là hoàn toàn mất tác dụng đối với Lục Kiêu vậy, thiệt là sầu. Giá mà mê luyến của toàn thể những người theo đuổi có thể chuyển hết qua Lục Kiêu thì tốt biết bao. Nhưng trên đời đâu phải muốn gì cũng được thỏa mãn.

“Được rồi, em phục anh rồi.” Lăng Sầm bất đắc dĩ lắc lắc đầu. “Lục Kiêu” Lăng Sầm dịu dàng gọi anh.

“Ơi? Sao em?”

Lăng Sầm sửa sang lại từ ngữ mới mở miệng: “Hôm nay, khi em nhìn anh diễn thuyết, em rất tự hào về anh…”

Lục Kiêu luôn là anh hùng trong lòng cậu, mặc kệ người ngoài nói gì, điều này vĩnh viễn cũng không thay đổi. Nhưng hôm nay, ở đại học Reiss, nhìn thấy anh được mọi người thừa nhận, cậu vẫn cảm thấy rất hạnh phúc và tự hào.

“Ta biết.”Lục Kiêu kéo cậu vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve. Trong lòng như có nước ấm dạt dào chảy qua. Lăng Sầm đã luôn bên anh, mặc kệ là khi anh cự tuyệt cả thế giới này, nhốt mình trong phòng tối không muốn bước ra, hay là khi anh muốn thay đổi, dò từng bước ra ngoài, mong đợi vào tương lai, Lăng Sầm đều yên lặng ủng hộ anh, chưa từng có một lời oán hận.

“Em quay phim thế nào rồi?”

“Dạ, đã sắp quay xong rồi. Chỉ một thời gian ngắn nữa là em có thể trở về với anh rồi, em cũng có nói với Hailey, cô ấy sẽ tranh thủ sắp xếp cho em một thời gian nghỉ ngắn.” Lăng Sầm nghĩ tới là thấy vui rồi, có thể trở về nhà ở cùng với Lục Kiêu vẫn là tốt nhất.

Chậc, mà ai lại đi nói chuyện công việc vào lúc này chứ, Lăng Sầm không biết chồng cậu nghĩ gì nữa.

“Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa được không anh?” Lăng Sầm nói rồi nhẹ nhàng ôm lấy Lục Kiêu. Tay lần xuống dưới nắm lấy, tận tình phục vụ Lục Kiêu, không còn trêu chọc anh như lúc nãy nữa.

….

Lục Kiêu được phục vụ thoải mái đến sung sướng bắn ra đầy tay Lăng Sầm, trong cơn đê mê anh bất tri bất giác muốn dịch chuyển nhưng hai chân vô lực không mảy may phản ứng, Lục Kiêu mới ý thức được. Tức khắc cảm giác sung sướng tan biến, trong lòng chỉ còn lại sự mờ mịt, anh sẽ mãi luôn như vậy.

Lăng Sầm như nhận ra được ngẩng đầu nhìn Lục Kiêu chăm chú, ôn nhu cười với anh:

“Anh đừng nghĩ nhiều, anh luôn có em mà!”

Lục Kiêu cũng gật gật đầu khẽ cười cùng cậu.

Sau khi đi rửa tay trở lại, thấy Lục Kiêu vẫn đang nằm thỏa mãn trên giường, Lăng Sầm lại nổi lên tâm trêu chọc, khẽ lắc lắc bàn tay mỏi nhừ, nhẹ nhàng trèo lên giường, quỳ hai gối hai bên người của Lục Kiêu, cúi đầu khẽ hôn lên hạ thân anh một cái làm Lục Kiêu giật bắn cả mình, rồi mới bò lên chui lại vào lòng anh.

Vợ anh quả thật là không hổ danh tình nhân trong mộng của mọi Alpha, thật là lắm chiêu trò, anh đúng là may mắn mà chiếm được lợi ích.

Hai người yên lặng ôm nhau hưởng thụ trong chốc lát, Lục Kiêu mới chậm rãi nói:

“Ta đi tắm rửa.”

“Anh đi đi.” Lăng Sầm buông tay, Lục Kiêu bận rộn bên ngoài cả một ngày, vừa về nhà đã bị cậu kéo lên giường, cũng nên đi tắm rửa một chút.

Cậu ngồi dậy, giúp anh di chuyển sang xe lăn, rồi trèo lên lại giường, bày ra bộ dạng lười biếng.

“Em chờ anh về nha, moa moa!”

Thật sự thì cậu đã buồn ngủ lắm rồi nhưng vẫn cố gắng giữ sự thanh tỉnh, cậu vẫn muốn trò chuyện thêm, gần gũi anh thêm chút nữa. Buổi tối lên phi thuyền cậu tranh thủ ngủ sau. Thời gian ở bên Lục Kiêu quá ít, cậu không muốn lãng phí phút giây nào.

Lục Kiêu nhìn Lăng Sầm cuộn người, lèm bèm ngái ngủ như một chú mèo thì tâm tình nhẹ nhàng, vợ anh đáng yêu quá thể rồi, khẽ cười lắc đầu di chuyển xe lăn vào nhà tắm.

Lăng Sầm nằm trên giường mơ mơ màng màng, khi ý thức cậu chuẩn bị trôi về nơi xa lắm thì một tiếng kim loại rơi rất mạnh truyền ra từ phòng tắm khiến Lăng Sầm giật bắn mình, buồn ngủ lập tức bay biến. Cậu hoảng sợ, chụp vội áo choàng khoác vô, phóng tới cửa nhà tắm.

“Lục Kiêu, anh không sao chứ?”

Cậu đem lỗ tai dán sát lên cửa nhà tắm, cố gắng lắng nghe tiếng động bên trong. Lục Kiêu bình tĩnh trầm giọng đáp lại:

“Không có việc gì.”

“Em vào được không anh?” Nghe được tiếng Lục Kiêu, tâm cậu buông một nửa.

“Không cần…, không có việc gì.” Giọng Lục Kiêu hơi hoảng loạn, nháy mắt lại khôi phục bình tĩnh như thường ngày.

Lăng Sầm nghe ra sự hoảng loạn của anh thì nôn nóng, lập tức lấy đầu cuối cá nhân chọn mở cửa, bước vào.

Lục Kiêu xấu hổ nhắm mắt lại. Anh cứ nghĩ lần trước tranh thủ Lăng Sầm ngủ mà thủ dâm bên cạnh cậu, để cậu phát hiện ra đã là lần xấu hổ nhất trong cuộc đời anh, không nghĩ tới hôm nay anh lại rơi vào trường hợp còn nan kham hơn.

Lăng Sầm nhìn thấy tình trạng trong phòng tắm… sửng sốt mà chớp mắt một cái, lập tức khôi phục sắc mặt như thường, thần sắc tự nhiên, gì cũng không hỏi, chậm rãi bước tới, quỳ gối xuống bên Lục Kiêu.

“Trước đứng lên đã anh…” Gian nan làm điểm tựa và cố gắng nâng đỡ, hai người cùng cố sức mới giúp Lục Kiêu ngồi lại được lên xe lăn.

Trong phòng ngủ của hai người, Lục Kiêu nhất định không chịu lắp đặt thiết bị phụ trợ, trong phòng tắm cũng không. Sau này Lăng Sầm nói mãi, Lục Kiêu mới chịu lắp một thanh vịn ở dưới vòi sen… Có lẽ do thời gian sử dụng lâu trong điều kiện ẩm ướt, vị trí cố định bị mài mòn, thanh vịn bất ngờ bị lỏng ra, Lục Kiêu không có chỗ mượn lực nên té ngã trên mặt đất, lại vì bọt xà phòng quá trơn mà không thể nhích người dậy.

Lăng Sầm cẩn thận kiểm tra, phát hiện trên người Lục Kiêu chỉ có một ít ứ thương do va chạm, vẫn không yên lòng ân cần dò hỏi:

“Anh có bị kim loại cắt trúng không?”

Lăng Sầm nhìn quanh, gạch lót phòng tắm bị nứt 2 viên, cũng không thấy thanh kim loại bị gãy, nhưng cậu vẫn rất sợ.

“Không có.” Lục Kiêu chậm rãi lắc đầu, lại lo lắng động tác của mình quá nhẹ, Lăng Sầm không thấy, mở miệng trầm giọng đáp, anh thật là quá xấu hổ… Chỉ tắm mà cũng để té ngã trên đất, không thể đứng dậy, còn cần Lăng Sầm tiến vào, đem một người trần truồng kéo lên… Cũng không rõ Lăng Sầm vì sao có thể bình thản mà không hỏi này kia.

“Được rồi, vậy chúng ta đem bọt xà phòng rửa sạch, rồi ra ngoài sử dụng máy trị liệu, nha anh.” Lăng Sầm lại nhỏ nhẹ dỗ dành. “Em giúp anh nhé, được không?”

Lục Kiêu im lặng thở dài, cũng không phản đối. Bộ dáng chật vật của anh mấy tháng nay Lăng Sầm đều đã thấy hết rồi, không có gì để phải từ chối nữa. Chỉ thương cho cậu, cả đời phải ở bên một người như anh, năm năm tháng tháng khác gì một cuộc tù đày vô tận.

Hai người lặng thinh đem bọt xà phòng trên người rửa sạch. Lăng Sầm một chút bất mãn cũng không có, vẫn ôn nhu nói:

“Em đi lấy áo choàng cho anh.”

Chờ Lục Kiêu mặc xong áo, Lăng Sầm đẩy anh về lại phòng ngủ.

Trên cánh tay của Lục Kiêu có vết rách do va chạm, trên người cũng có một số ứ thương khác, Lăng Sầm nhìn mà trong lòng xót xa không thôi. Lăng Sầm biết tinh thần lẫn thể lực của anh đều đã khôi phục, đều rất cao hơn người bình thường, nhưng đôi chân tê liệt khiến anh dù phản xạ nhanh cũng không kiềm lại được mà té ngã trên mặt đất. Cậu đã bao lần khẳng định với anh, anh cùng các Alpha khác như nhau, có bạn đời, có tình yêu, sinh hoạt thường nhật cũng không khác Alpha bình thường là bao, nghĩ mọi cách để anh khôi phục tự tin… Nhưng một lần té ngã này cậu sợ công sức mấy tháng này có thể đổ sông đổ biển.

Lăng Sầm không dám nghĩ đến tâm tình Lục Kiêu lúc này…

Đợi Lục Kiêu dịch người nằm lên giường, Lăng Sầm liền lấy máy cẩn thận trị liệu cho anh. Lục Kiêu cũng đã tránh đi nên những chỗ yếu hại không có bị thương nặng. Một số chỗ chỉ bầm tím nhẹ cũng không cần trị liệu, một hai ngày sau sẽ tự tan đi. Lăng Sầm chờ đến khi hoàn tất chữa trị, tháo máy đem đi cất, rồi mới nhẹ tay nhẹ chân trèo lên giường nằm xuống ôm lấy anh.

“Được rồi, anh đừng ngẩn người nữa, ngủ cùng em một chút, được không?”

Lục Kiêu theo bản năng ôm lấy eo cậu.

“Là ta không cẩn thận, nên mới ngã.”

“Em biết, chỉ cần anh không có chuyện gì là tốt rồi.” Ngã cũng không sao, không bị thương nặng là được… Chỉ cần Lục Kiêu đừng để trong lòng. Cậu chỉ sợ, anh không qua được chuyện này, lại suy nghĩ lung tung ảnh hưởng tâm lý.

Quả nhiên, một lúc sau Lục Kiêu ôm chầm lấy cậu, chán nản mà nói:

“Lăng Sầm, ta không biết em coi trọng ta ở điểm nào… Em thấy đó, chỉ là té ngã cũng không thể tự mình đứng lên.” Giọng anh kìm nén sự mệt mỏi không thôi.

Anh cho rằng mình đã khỏe lại, cũng cảm thấy có lẽ mình không khác người thường. Nhưng khi té ngã anh mới biết mình không thể nào ngăn được, tự đứng dậy cũng không được, còn cần bạn đời đỡ mới có thể… Anh cũng không biết diễn tả tâm trạng của mình lúc này thế nào. Đã không còn xấu hổ, chỉ là cảm thấy rất nản lòng, anh cảm thấy mình không thể nào mang lại hạnh phúc cho Lăng Sầm, bỏ qua anh cậu có thể có càng nhiều lựa chọn tốt hơn… Lục Kiêu cũng cảm thấy rất phẫn hận, vì cái gì vào những năm tháng khỏe mạnh anh không gặp được Lăng Sầm… Để một người tốt như cậu, từ khi lấy anh phải không ngừng nhân nhượng anh, chịu đựng anh. Ngày qua ngày, liệu Lăng Sầm còn có thể nhẫn nại bao lâu, liệu nhìn Lăng Sầm như vậy bản thân anh có thể chịu đựng bao lâu…

Tiểu kịch trường:

Lục Kiêu: Nhân sinh gian nan…

Lăng Sầm: Đều là việc nhỏ không cần để ở trong lòng… Trong lòng chỉ cần có em là được rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.