Trọng Sinh Chi Tái Giá Mạt Lộ Thượng Tướng

Chương 57: Đại học Reiss thỉnh giảng



Edit: Lạc Yên

Morris là người giỏi về tâm kế, trên mặt luôn mang nụ cười ôn hòa, làm cho người đối diện cảm thấy hắn là một quý tộc hữu lễ, lịch thiệp, lại hào phóng, tử tế. Kiếp trước chính Lăng Sầm đã bị lừa thảm trên tay hắn.

Lăng Sầm ngồi ngẩn người trên sô pha trong phòng khách sạn, phá lệ mà không nghiên cứu kịch bản. Trên người cậu chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, vòng hai tay ôm lấy một chân, chân kia duỗi dọc theo chiều dài sô pha. Áo này là áo của Lục Kiêu, lần trước khi cậu trở về đã trộm mang theo, không biết anh có phát hiện ra chưa. Trên áo sơ mi của Lục Kiêu vẫn còn nhàn nhạt lưu lại tin tức tố Alpha cường đại của anh. Hương vị này phần nào giúp Lăng Sầm trấn an bản thân. Mặc vào chiếc áo này Lăng Sầm cảm thấy như đang có anh ở bên, như đang khoác lên một chiếc áo giáp, cho cậu dũng khí đối diện với bất cứ khó khăn nào.

Chỉ cần vì Lục Kiêu, điều gì cậu cũng làm được.

Lăng Sầm tự rót cho mình một ly vang đỏ, hương rượu phảng phất trong không khí, có tác dụng giúp cậu thư giãn, tĩnh tâm suy nghĩ xem Morris vì sao lại xuất hiện ở đây.

Morris không bao giờ làm chuyện vô nghĩa, hắn không ở Đế Tinh hưởng thụ, đột nhiên lại chạy đến Tinh Đạo số 2, có lẽ…muốn ra tay với cậu, muốn tìm một cơ hội thông qua cậu để đả kích Lục Kiêu.

Morris tính cách nhỏ nhen, trên khuôn mặt luôn đeo nụ cười tủm tỉm che giấu con người âm ngoan, độc ác ở bên trong. Nhiều năm dưới cơ Lục Kiêu từ tổng hợp năng lực, đến thăng tiến sự nghiệp khiến cho hắn đố kị đến phát điên. Kiếp trước khi có cơ hội hắn đã muốn hoàn toàn đánh bại Lục Kiêu, đem anh dẫm xuống bùn lầy, vĩnh viễn không thể trở mình. Mà thủ đoạn hắn sử dụng là khiến Lục Kiêu bị đội nón xanh, sỉ nhục Lục Kiêu bằng cách vụng trộm với bạn đời của anh, hắn hi vọng anh tức tối, nhục nhã, tuyệt vọng mà tự sát.

Còn cậu thì sao? Cậu cùng hắn là cá mè một lứa, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Năm đó 2 người chẳng qua là lợi dụng lẫn nhau. Đúng là cậu cũng có động một phần chân tình, nhưng chung quy cũng xuất phát từ lợi ích là chủ yếu. Còn Morris có lẽ là một kẻ máu lạnh toàn phần, thuần túy xem cậu như một công cụ. Đương nhiên với mỹ mạo của cậu cũng thỏa mãn dục vọng chinh phục của Alpha, thêm thân phận bạn đời của Lục Kiêu, người đã đè đầu hắn suốt thời gian niên thiếu, nếu ăn được cậu, chắc hắn sẽ càng có khoái cảm tâm lý khi sỉ nhục Lục Kiêu.

Hai kẻ khốn nạn cùng tụ lại một chỗ thành một rổ tôm nhừ, cá thúi, làm hại Lục Kiêu chết tâm rồi đánh mất cả tính mạng. Lăng Sầm uống cạn ly vang, lại rót thêm một ly nữa, bưng đến đứng bên cửa sổ sát đất. Ánh đèn bên dưới nhìn từ tầng 60 mông lung, nhòe nhoẹt. Người như cậu thật sự không đáng để Lục Kiêu hy sinh tính mạng mà cứu về.

Trong ánh đèn chiếu xạ, Lăng Sầm quan sát dung mạo của bản thân in trên kính cửa, thật là một túi da xinh đẹp, che đậy một tâm địa tàn nhẫn, oán độc, kẻ đã lừa gạt Lục gia, lừa gạt Lục Kiêu.

Khẽ hà một hơi lên kính, chênh lệch nhiệt độ trong ngoài khiến trên bề mặt kính nổi lên một đốm sương trắng. Tâm tư ấu trĩ nổi lên, Lăng Sầm đưa một ngón tay vẽ nên một chữ ‘Lục’, thừa dịp sương mù chưa tan lại vẽ một trái tim bao lại. Sương mù tan đi, không lưu lại chút dấu vết nào. Lăng Sầm uống hết rượu trong ly, không muốn nghĩ về những thứ đã qua nữa, nếu đã trở lại, cậu sẽ đem tất cả những gì tốt nhất đến cho Lục Kiêu. Cậu không phải là bác sĩ, không thể giúp anh chữa lành thương tật. Nhưng cậu sẽ tận lực chăm sóc anh, để anh trở thành Alpha hạnh phúc nhất Liên Bang.

Khi Lục Kiêu gọi điện đến như thường lệ, video vừa kết nối anh liền kinh ngạc, hóa ra áo của anh chạy đến đây rồi. Chậc, dù nhìn bao nhiêu lần anh vẫn phải cảm thán bạn đời quả thật là một vưu vật trời sinh. Thân thể thon dài trắng nõn, áo sơ mi hờ hững, má phơn phớt hồng, ánh mắt lại hơi mơ màng.

“Honey, anh nhìn gì vậy?” Lăng Sầm hiểu rõ còn cố mị hoặc hỏi, quỳ lên kề sát người vào vị trí thu video, bả vai di chuyển, xương quai xanh như ẩn như hiện.

“Em đem áo sơ mi của ta đi à?” Lục Kiêu ho khan một tiếng, vờ lơ đãng hỏi.

“Anh chỉ muốn hỏi em cái này thôi hả?” Xoay người nằm úp lại, hai chân trắng nõn thon dài khẽ co lên, đong đưa.

Lục Kiêu hoảng hốt, có ảo giác như nhìn thấy một chú hồ ly nhỏ đang đong đưa chiếc đuôi lông trắng xõa tung… Lăng Sầm nhận thấy ánh mắt của anh cũng không chút e lệ, trườn trườn lên, vạt áo tán loạn hơn lộ ra thêm một mảng da thịt trắng bóng. Sóng mắt lưu chuyển, bộ dáng lại thập phần lười nhác.

“Đúng nha, lần trước trước khi rời đi, em đã lấy áo của anh đem đi, anh cũng biết mà, tin tức tố của anh có thể giúp em thoải mái hơn.”

“….”Lục Kiêu có tin tức muốn nói cho Lăng Sầm, nhưng giờ thì đã quẳng lên 9 tầng mây rồi. Trong đầu không tự chủ đã nghĩ đến chuyện, Lăng Sầm lấy áo của anh để trấn an tin tức tố hỗn loạn, liệu có sẵn tiện làm gì đó và này nọ luôn không?

Lục Kiêu tưởng tượng trong đầu, lập tức cố ép bản thân ngừng lại… Nhưng suy nghĩ là cái càng muốn ngừng lại càng phát triển…

“À, đúng rồi…em thỉnh thoảng cũng dùng để…” Lăng Sầm cũng đoán được tâm lý Alpha, nên lấp lửng nói một chút…để lại cho anh một không gian rộng lớn hơn để tha hồ suy tưởng…

“Cũng tại em nhớ anh, nhớ quá, nhớ đến không biết phải làm sao…” Lăng Sầm tha thiết nói, mỗi một từ nhớ đều kéo dài ngân nga, giọng nói thì lại mềm nhẹ như bông.

Lục Kiêu cảm thấy như trúng phải mê huyễn. Bên tai phảng phất như nghe thấy lời oán giận, ganh tị, hâm mộ, hận của Holland, kêu anh hưởng hết phúc phần của Alpha rồi.

Trong mê huyễn hồng phấn, hai người lại cùng diễn một đoạn phim ngắn ngọt ngào tận cho đến khi cùng thỏa mãn.

Lăng Sầm mãn nguyện nằm dài trên giường mơ màng buồn ngủ. Lục Kiêu sau khi hồi thần có chút do dự, không biết lúc này có nên nói tin tức tốt cho Lăng Sầm nghe không.

“Lăng Sầm… Ta có việc muốn nói cho em biết.”

Lăng Sầm che miệng ngáp một cái, vươn tay lụm lại áo sơ mi vứt một bên mặc vào.

“Anh nói đi anh.” Giọng cậu vẫn còn khàn sau cơn hoan ái.

“Đại học Reiss…” Lục Kiêu cảm thấy Lăng Sầm có vẻ buồn ngủ lắm rồi, chuyện cũng không gấp, để nói sau cũng được nên dừng lại.

Lăng Sầm ngồi bật dậy, buồn ngủ bay biến. Lục Kiêu mới diễn thuyết tại đại học Reiss, chẳng lẽ bọn họ thông tin ra bên ngoài Lục Kiêu diễn thuyết không tốt?

“Đại học Reiss có chuyện gì?” Lăng Sầm cau mày, giọng đầy phẫn nộ hỏi.

Lục Kiêu thấy mèo con Lăng Sầm đang mơ màng ngủ, đột nhiên dựng lông bật dậy cũng hết hồn. Anh cảm thấy có lẽ cậu hiểu lầm gì rồi, đành giải thích:

“Không phải như em nghĩ đâu.” Dù ta cũng không biết em đã bổ não cái gì. “Đại học Reiss mời ta thỉnh giảng. Giáo sư Lawrence phụ trách chương trình quân sự trung cấp, đã lớn tuổi, gần đây vài lần bệnh nặng nên phải nghỉ hưu, Reiss hy vọng ta có thể dạy thay.”

Giáo sư Lawrence đã gần 400 tuổi, so với tuổi thọ tinh tế cũng chỉ mới gần đến tuổi nghỉ hưu thôi. Chỉ là giáo sự bệnh đột ngột, khiến đại học Reiss trở tay không kịp, chưa có ai để thay thế. Chương trình quân sự trung cấp với Lục Kiêu thì không có gì khó khăn.

Lăng Sầm chuyển đổi từ hình thái cuồng nộ sang mắt lấp lánh tinh quang vui mừng.

“Vậy anh quyết định thế nào? Anh sẽ nhận lời chứ?”

“Ta nghĩ nghe ý kiến của em.” Lục Kiêu cũng muốn đem những kinh nghiệm anh tích lũy trên chiến trường, báo đáp lại sự dạy dỗ của trường học cũ, làm một ít công việc trong khả năng. Nhưng anh muốn nói với Lăng Sầm trước, Lăng Sầm là bạn đời của anh, mỗi quyết định trọng đại trong đời, anh đều muốn nghe ý kiến của cậu.

“Anh muốn nhận lời đúng không?” Nghe giọng điệu Lăng Sầm đã đoán ngay được ý muốn của Lục Kiêu, mìm cười nói:

“Nhận lời đi anh, anh quyết định điều gì, em cũng sẽ luôn bên cạnh ủng hộ anh.”

“Ừ.” Lục Kiêu ôn nhu đáp lời.

Sau đó hai người nói đến các đãi ngộ của đại học Reiss, Lăng Sầm mới hiểu được ‘dạy thay’ là nghĩa gì. Đại ngộ của Lục Kiêu giống như đãi ngộ giáo sư, chỉ không có chức danh giáo viên chính thức, chỉ là giáo viên thỉnh giảng. Đại học Reiss công nhận năng lực của Lục Kiêu nhưng không để anh làm giáo viên chính thức là lo lắng cho danh tiếng của trường học. Trước đây danh tiếng của Lục Kiêu cũng từng bị bôi đen trên Tinh Võng, khuôn mặt không hay thân thể không ảnh hưởng đến năng lực giảng dạy, nhưng tính cách bạo ngược, hỉ nộ vô thường lại không thể bỏ qua, đến nay vẫn không có ai đứng ra thanh minh. Trong khi đó đại học Reiss chỉ mời những người có danh vọng làm giáo viên, dù gì cũng là trường hàng đầu Liên Bang.

Đại học Reiss nhận được năng lực học thuật chuyên nghiệp của Lục Kiêu, lại tận lực loại bỏ những ảnh hưởng trái chiều, bàn tính này đánh cũng vang lắm. Lăng Sầm hiểu rõ thì mày nhíu chặt. Ngày diễn thuyết, tuy rằng cậu nghe như vịt nghe sấm nhưng nhìn phản ứng của những học viên cũng biết được năng lực trác tuyệt của chồng mình.

Chỉ một chức danh giáo viên dạy thay, đây là không công bằng với Lục Kiêu. Lăng Sầm nói thẳng ra sự bất mãn của mình với Lục Kiêu.

Lục Kiêu thì ngược lại, chỉ lắc đầu cười, ôn hòa nói: “Ta chỉ hy vọng đem kinh nghiệm của ta chia sẻ cho các học viên, dùng hết khả năng trợ giúp cho bọn họ được càng nhiều càng tốt, với ta giáo viên chính thức hay giáo viên dạy thay chỉ là danh nghĩa, không có gì quan trọng.” Anh chỉ cần một công việc, để anh có thể cảm thấy bản thân cũng hữu ích, có thể bước ra khỏi nhà, tiếp xúc với bên ngoài nhiều hơn, như vậy là rất tốt rồi.

“Dạ, vậy em nghe anh.” Chồng cậu vẫn luôn tốt như vậy, luôn suy xét đến lợi ích của càng nhiều người hơn, cậu sẽ không phản đối anh làm công việc có thể khiến anh vui vẻ. Bổn phận của cậu là sẽ luôn theo ủng hộ anh, duy trì anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.