Sáng sớm hôm sau, Lăng Sầm thức dậy từ trong lồng ngực Lục Kiêu. Thật không ngờ anh cả đêm đều không nhúc nhích, để Lăng Sầm yên ổn ngủ trong vòng tay anh. Khi Lăng Sầm thức giấc Lục Kiêu đã tỉnh dậy rồi.
“Thực xin lỗi, em đè anh cả đêm, có làm anh bị đau không?” Lăng Sầm thủ thỉ xin lỗi.
“Không sao.” Lục Kiêu nhàn nhạt trả lời. “Cậu sửa soạn đi, rồi xuống nhà cùng cha mẹ ta dùng bữa sáng.”
“Dạ, dạ.” Lăng Sầm bò dậy, lấy quần áo trong không gian khí mặc vào, vừa mặc vừa hỏi: “Anh xuống cùng với em đúng không?”
Lục Kiêu lắc đầu: “Ta không xuống, tí nữa dì Trần sẽ mang bữa sáng lên cho ta.”
Lăng Sầm nhíu mày. Lục Kiêu không thể cứ mãi nhốt mình trong phòng như thế này được, dù sao cũng phải đi ra ngoài hít thở không khí. Lặng lẽ đưa tay nắm lấy tay Lục Kiêu, Lăng Sầm ôn nhu năn nỉ: “Anh có thể đi cùng em được không? Chỉ có một mình người ta sẽ sợ hãi.”
“Không có gì phải sợ, cha mẹ ta đều rất hòa ái.”
Lăng Sầm tiếp tục làm nũng: “Nhưng anh là chồng của em mà, chúng ta lại vừa mới kết hôn, một mình ở nơi xa lạ như vậy người ta thật sự cảm thấy rất sợ, thật đấy, anh nỡ lòng nào…”
Lục Kiêu đành bất đắc dĩ mà đồng ý. Cậu Omega này quả thật là có biện pháp làm cho anh phải nghe theo, trước đây dù cha mẹ anh có nói thế nào anh cũng không chịu ra ngoài.
Lăng Sầm vui vẻ cười rộ lên, khiến Lục Kiêu cảm thấy như một đóa bách hợp hoang dại tràn đầy hương sắc nở bừng sớm mai. Thật đáng tiếc đóa hoa xinh đẹp này lại phải gả cho mình, Lục Kiêu tự bổ não mà cảm thấy khổ sở thay cho Lăng Sầm. Đột nhiên lại cảm thấy thứ gì đó thật mềm chạm khẽ vào trán mình.
“Đây là quà cảm ơn nha ~” Lăng Sầm cười khúc khích nói, không có một chút xíu nào khổ sở.
Lục Kiêu bất chợt nhớ ra một việc, thấp giọng gọi Lăng Sầm: “Cậu lại đây.”
Lăng Sầm không hỏi gì, ngoan ngoãn cúi người xuống gần Lục Kiêu. “Cậu đưa cổ tới gần ta.” Lục Kiêu ra lệnh. Lăng Sầm đoán ra việc anh muốn làm, lại ngoan ngoan duỗi cổ ra.
Lục Kiêu nhìn đoạn cổ trắng nõn, đối phương hôm qua đã phô bày một lần, hôm nay lại bày ra một lần nữa trước mắt anh. Lăng Sầm thật sự rất hoàn mỹ, nếu bản thân không có thương tích, nhất định anh sẽ chiếm giữ người này lại bên cạnh mình. Nhưng suy nghĩ thì có ích lợi gì đâu cơ chứ, Lục Kiêu thở dài, nghiêng đầu, dùng răng khẽ đâm thủng lớp da bên ngoài tuyến thể.
Một hơi thở Alpha mạnh mẽ xâm chiếm, ngập tràn tuyến thể, tùy ý mà che lấp hương vị Omega.
Sau khi buông ra, Lục Kiêu nhẹ giọng nói: “ Đây chỉ là một dấu hiệu tạm thời, một tháng sau sẽ biến mất.”
Lăng Sầm gật gật đầu, đầy tiếc nuối mà nói: “Em vậy mà còn tưởng anh sẽ đánh dấu em vĩnh viễn cơ.”
“Cậu đừng nghĩ nữa.” Lục Kiêu bình tĩnh đáp.
Lăng Sầm không thèm để ý lời anh nói. Cậu cúi đầu, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng mà vuốt ve mặt nạ bạc mà anh chưa bao giờ tháo xuống, thủ thỉ mà nói: “Nếu anh nguyện ý tháo nó xuống, em cũng có thể cho anh một món “quà cảm ơn” ở đây.” Lời thủ thỉ đầy ôn nhu còn mang theo một chút dụ dỗ.
Lục Kiêu hất tay cậu ra, âm thanh hắn lạnh băng: “Tin ta đi, cậu sẽ bị dọa cho khóc khi thật sự nhìn thấy.”
“Em tất nhiên sẽ không bị dọa, anh là chồng của em, em sẽ chậm rãi quen thuộc.” Đời trước cậu đã bị dọa khóc, nhưng bây giờ nghĩ lại cậu thấy cũng không đáng sợ đến vậy.
Lục Kiêu gần như tin vào điều này. Anh ở quân bộ đã nhậm chức nhiều năm, đã thẩm vấn vô số tội phạm, biểu cảm giả dối nào anh chưa từng thấy qua, nhưng bạn lữ của anh lại cho anh cảm giác cậu thật sự rất nghiêm túc. Điều này khiến cho lòng anh nổi lên một tia hy vọng, nếu cậu thật sự không sợ hãi, nếu cậu thật sự nguyện ý lưu lại, thì sao?
Lăng Sầm không chờ được câu trả lời của anh nhưng cậu cũng không nản lòng. Cậu trèo xuống giường, loẹt quẹt dép lê đi đến tủ quần áo, mở ra ra chiếc vali nhỏ của cậu, bên trong cũng không có bao nhiêu đồ đạc.
Lăng Sầm lấy ra một chiếc hộp pha lê. Hộp đã được hút chân không để đảm bảo cho đóa hoa thạch thảo bên trong vĩnh viễn nở rộ, phô bày sự mỹ lệ của nó.
Lăng Sầm đem nó đến đặt vào trong tay Lục Kiêu. Lúc này, Lục Kiêu đã ngồi dậy và nâng mình qua xe lăn.
“Đây là cái gì?” Lục Kiêu hỏi cậu.
Lăng Sầm nửa quỳ trước mặt anh, nhìn thẳng vào mắt anh, ôn nhu mà nói: “Đây là một loại hoa đặc trưng ở quê nhà của em, được gọi là hoa thạch thảo. Đây cũng là loại hoa em thích nhất. Em cố ý mang theo từ tinh cầu bên đó để tặng cho anh. Anh giữ nó lại, có được không?”
Lục Kiêu nhìn đóa hoa nho nhỏ trong chiếc hộp pha lê. Chỉ là một đóa hoa cúc nhỏ, với nhiều cánh nhuyễn màu tím, nhụy hoa màu vàng, không có gì đặc biệt.
Lục Kiêu cứ nghĩ người như Lăng Sầm phải thích loại hoa rực rỡ cao quý như hoa hồng, hoa mẫu đơn, loại hoa mà mọi người đều yêu thích, cũng như chính bản thân cậu vậy. Không ngờ cậu lại nói với anh, cậu thích một loại hoa tầm thường đến vậy. (Mị cũng đặc biệt thích thạch thảo nha, bó thành một bó trong giấy sẫm màu như giấy tôn, bao đẹp, bao vintage. Tặng bó hoa này luôn là phong cách cố hữu của mị, đến nỗi người quen nhìn bó hoa là biết do mị tự tay bó mà tặng.)
Lục Kiêu cảm thấy Lăng Sầm nói sở thích cho anh biết là đang nỗ lực kéo gần khoảng cách với anh. Anh đẩy xe lăn muốn đem hoa đặt trên bàn sách.
Lăng Sầm xoay người đẩy anh đến bàn làm việc: “Anh muốn đặt ở đây hả?”
Lục Kiêu ngắm ngắm rồi lựa chọn một chỗ trên bàn. Ban ngày nơi này sẽ có ánh mặt trời chiếu vào, mà anh, dù ở đâu trong phòng nhìn lại cũng có thể thấy nó.
Không nghe anh đáp lời nào Lăng Sầm cũng không thất vọng. Cậu cùng anh rửa mặt và thay quần áo do nữ giúp việc mang lên.
Sau khi sửa soạn xong, Lăng Sầm đẩy Lục Kiêu ra khỏi phòng. Đến cầu thang ở cửa phòng, xe lăn được Lục Kiêu đổi thành dạng huyền phù, từ từ bay xuống, Lăng Sầm đi theo bên cạnh lo lắng nhìn anh: “Nếu có thể, chúng ta có thể xây một cái thang máy được không? Xe huyền phù cũng không ổn định.”
Lục Kiêu không nói gì. Xuống hết cầu thang Lăng Sầm lại lần nữa đứng ra sau đẩy xe cho anh, nhẹ giọng hỏi: “Chúng ta ăn sáng ở đâu đây?”
Nữ giúp việc đứng một bên định tiến lên dẫn đường nhưng Lăng Sầm khẽ lắc đầu. Nữ giúp việc hiểu ý lui về chỗ.
Lục Kiêu không cần quay đầu lại cũng biết rõ những gì xảy ra sau lưng. Tinh thần lực của anh là cấp S, lại cũng không bị thương tổn, dù không cần cố ý phóng ra tinh thần lực, thì tất cả những gì xảy ra xung quanh anh trong khoảng vài chục mét anh đều rõ ràng, cho dù chỉ tiếng góc áo chạm nhẹ.
Lục Kiêu cũng không vạch trần hành động của Lăng Sầm, “Phía trước, quẹo phải.”
Khi bọn họ đến nhà ăn, Lục lão tướng quân và Lục lão phu nhân đang yên lặng dùng bữa.
Nhìn thấy Lục Kiêu xuất hiện, Lục lão tướng quân dù hơi sửng sốt vẫn còn bình thường nhưng Lục lão phu nhân thì lại kinh ngạc mà vô thức buông lỏng muỗng cà phê đang cầm trên tay.
Keng!!! Muỗng chạm vào dĩa phát ra tiếng vang làm hai người bừng tỉnh.
Lục lão phu nhân kêu lên: “Kiêu nhi, con chịu xuống nhà rồi.”
Rồi nàng lại quay qua cười nói với Lăng Sầm: “Ta còn tưởng hai con sẽ ăn ở trên lầu, còn đang định nhờ người giúp việc mang lên.”
Lăng Sầm nhanh nhảu trả lời: “Là con muốn xuống nhà ăn, nên con mới nhờ Lục thượng tướng dẫn con xuống đây.”
Lục lão phu nhân gật đầu, cười toe. Trong mắt nàng toàn là kinh hỉ khiến Lăng Sầm hoài nghi có khi nàng thật ra chẳng nghe mình nói gì, trong mắt nàng chỉ toàn là con trai.
Lăng Sầm không biết là đã rất nhiều tháng Lục Kiêu không xuống khỏi lầu hai, thậm chí còn có rất nhiều ngày không ra khỏi phòng mình. Khiến cho Lục lão tướng quân và phu nhân lo lắng đến không biết phải làm sao. Cuối cùng, Lục lão phu nhân nghĩ ra một biện pháp, phải cưới cho con mình một Omega xinh đẹp thử xem, coi như xung hỷ cũng tốt. Lục lão tướng quân không thích cách này nhưng ý Lục lão phu nhân đã quyết, ông cũng không lay chuyển được vợ mình chỉ có thể đồng ý. Thông thường quý tộc liên hôn sẽ xem xét đầu tiên là lợi ích gia tộc, sau là độ tương hợp gen để có một thế hệ sau khỏe mạnh.
Lục Kiêu là con trai duy nhất của họ, cũng là hậu đại duy nhất của Lục gia. Sau khi hắn xảy ra chuyện, ảnh hưởng của Lục gia phần nào suy giảm. Ngoài trừ một vài gia tộc thân thích, các gia tộc quen biết vì lợi ích đều tránh mặt. Gia tộc không xu lợi, tuy vẫn duy trì quan hệ hảo hữu với Lục gia thì không bằng lòng gả con mình qua, người ta cũng đau lòng con của mình, ai lại nguyện ý gả cho một người tàn tật, xấu xí, tiền đồ cũng đã không có, nghe nói tính tình lại u uất.
Hết cách, Lục lão phu nhân đành phải tìm đến trung tâm xứng đôi gen. Sau khi đối chiếu, Lăng Sầm là người được chọn, độ xứng đôi cao đến bất ngờ. Lục lão phu nhân cũng không biết cậu là ai nhưng khi nhìn thấy hình ảnh của cậu, bà liền chọn.
Lăng Sầm là kiểu Omega có thể khiến Alpha đặc biệt yêu thích, độ xứng đôi lại cao, xuất thân cũng không ảnh hưởng đến lợi ích Lục gia.
Lục Kiêu là một Alpha cường đại, đã từng là thượng tướng, lại là một anh hùng của Liên Bang, vì lợi ích của Liên Bang mà chịu thương tổn, hiện lại đang ở tuổi thành hôn, nên khi yêu cầu được ghép đôi với một Omega phù hợp là quyền lợi của anh, cũng là chuyện đương nhiên mà Liên Bang phải giúp Lục gia thực hiện.
Do đó, một thông báo ghép đôi đã được gửi đến Lăng Sầm, yêu cầu trong vòng một tháng cậu phải cùng Lục Kiêu thượng tướng kết hôn.
Lục lão phu nhân nhịn không được mà nháy mắt với chồng mình một cách đầy đắc ý, thấy chưa, cưới một Omega là một biện pháp thật tốt để vực dậy con mình.
Ghi chú:
Hoa Thạch Thảo
Thạch Thảo còn được gọi là hoa cúc cánh mối, là một chi thực vật thuộc họ nhà cúc, là loài hoa dại, mọc thành từng cụm ở ven đường. Tuy nhiên loài hoa này lại được rất nhiều người yêu thích bởi vẻ đẹp bình dị, mộc mạc. Không chỉ vậy, ẩn sâu trong những cánh hoa Thạch Thảo mỏng manh còn là những ý nghĩa vô cùng lãng mạn về tình yêu đôi lứa.
Hoa Thạch Thảo có nhiều ý nghĩa khác nhau. Có người nói, Thạch Thảo tượng trưng cho sự cô đơn, lẻ loi trong tình yêu, có lẽ bởi vì loài hoa này thường mọc dại ven đường.
Hoa Thạch Thảo – một vẻ đẹp nhẹ nhàng, mà rất đỗi bình dị. Những cánh hoa tím mỏng manh như nói lên tình yêu bình dị và son sắt.
Tình yêu của Thạch Thảo tuy không không mãnh liệt nhưng đầy sự lãng mạn cần có. Trong tình yêu ấy, tình cảm đong đầy và luôn hiện lên trong đôi mắt, luôn dõi theo nhau, những lời hứa hẹn sẽ không bao giờ quên, sẽ mãi mãi nắm tay nhau vượt qua những sóng gió, chông gai của cuộc đời.
Thạch Thảo còn mang trong mình một tình yêu sâu lắng. Nếu ai đó tặng bạn một bó hoa Thạch Thảo thì người ấy muốn nói với bạn rằng: tình yêu tôi dành cho bạn sẽ mãi mãi dù vượt qua năm tháng dài, dù đi qua bao nhiêu chặng đường hay bị chia lìa bởi cái chết, tình yêu của tôi dành cho bạn vẫn mãi còn nguyên vẹn.
Đôi lúc, Thạch Thảo có vẻ mỏng manh hay yếu đuối, nhưng đôi khi nó vẫn nói toát lên đước cái chín chắn trong đó. Bởi Hoa Thạch thảo trong tự nhiên nở vào cuối thu – khi mà những cây hoa khác đã tàn héo.
Hoa Thạch Thảo màu tím tượng trưng cho sự chung thủy trong tình yêu.
Tặng mọi người một bó thạch thảo nè. Với bạn bè là chỉ sự thiện ý, dễ mến. Và một ý nghĩa nữa là sự kiên nhẫn. Chúng ta kiên nhẫn từ từ rồi sẽ làm xong cả bộ thôi, hơi dài tẹo.