Lục Kiêu cũng không biết nên nói gì. Lăng Dao là con đẻ của Lý Đình, hổ dữ cũng không ăn thịt con, Lý Đình lại có thể vứt bỏ con ruột, quyết tâm này của bà ta nếu đem vào việc chính đáng, chắc đủ để gây dựng một sự nghiệp hoành tráng. Lăng Dao cũng không hổ là con gái Lý Đình, ban đầu còn không chịu, nhưng khi bên kia đưa đến tiền tài, trang sức, lại biết được tổng sản nghiệp của Alpha nọ đã có thể vui vẻ đi qua.
“482 tuổi…” Lăng Sầm lẩm bẩm lặp lại mấy lần, vành mắt cũng đỏ lên. Manly cũng 482 tuổi. Vòng đi vòng lại, Lý Đình cuối cùng lại để con gái bà ta đi lên chính con đường họ đã đẩy cậu vào ngày trước.
“Làm sao vậy?” Lục Kiêu không biết rõ chuyện này, nghe thấy Lăng Sầm nghẹn ngào, nhìn qua thấy mắt cậu đỏ bừng thì hết hồn. Anh chỉ định nói ra những chuyện này, khiến Lăng Sầm vui vẻ một chút, biết những người đối xử với cậu không tốt đều đã phải trả giá, lại không biết tại sao đột nhiên làm Lăng Sầm đau lòng đến phát khóc. Vội vàng ôm cậu vào lòng vỗ về.
Lăng Sầm ôm Lục Kiêu cọ cọ một lúc bình ổn tâm trạng mới nói: “Manly… Năm ấy khi em bị đưa qua, Manly cũng là tuổi này.”
Lục Kiêu hiểu ra, lại càng đau lòng cho Lăng Sầm hơn. Chuyện của Manly anh chỉ nghe Lăng Sầm kể, chưa từng điều tra thêm, anh tin tưởng cậu, với anh sau lưng âm thầm điều tra chính là xúc phạm Lăng Sầm. Vì không tra, không biết gì, hôm nay mới nói ra điều này, đụng chạm đến tổn thương chôn sâu trong lòng Lăng Sầm.
“Ta không nên nói mấy chuyện này, em ngủ một giấc đi.” Lục Kiêu dịu dàng an ủi, bàn tay to lớn ấm áp khẽ vỗ trên lưng cậu.
Lăng Sầm ngửa đầu, trở tay bắt lấy tay anh, cầm đến trước mặt, cúi đầu hôn lên lòng bàn tay anh.
“Em không có tôn giáo, cũng không có tín ngưỡng…”
Lục Kiêu không hiểu sao Lăng Sầm lại nhắc đến mấy thứ này, nhưng vẫn im lặng lắng nghe, chờ đợi cậu nói hết.
“Trước kia, sau khi mẹ em mất, em cảm thấy cuộc sống của mình quá khổ, em đã từng cầu nguyện, bất cứ một vị thần linh nào cũng được, chỉ cần có thể cứu vớt em nhưng không có một ai đáp lại. Sau đó, khi lớn hơn, em nhận ra tín ngưỡng là một trao đổi, phải đủ tin, đủ thành tín mới có thể cầu, em không tin nên không có tín ngưỡng. Những điều đó đều đã qua, hiện giờ bên em có anh. Trong đời em chưa có một ai quan tâm đến cuộc sống của em có bị đối xử bất công hay không, đến em cũng cảm thấy nghĩ về những điều đó cũng thật xa xỉ, vậy mà hôm nay, anh đòi lại công bằng cho em.”
“Ta thật không biết tuổi họ giống nhau, không phải ta cố ý sắp đặt đâu.” Lục Kiêu cũng không muốn tranh công về phần mình.
Lăng Sầm bật cười: “Em biết.” Bắt một người chính trực như Lục Kiêu chơi trò thủ đoạn, chắc đã chạm đến giới hạn nguyên tắc của anh, vậy mà vì cậu, anh có thể làm những việc làm thấp kém này, cậu sao có thể không cảm động. Anh vì cậu làm rất nhiều, kể công lại rất ít. Chỉ có để tâm mới biết được anh tốt đến mức nào. “Em từng oán trách ông trời đối với mình bất công, tín ngưỡng cũng không cứu vớt em, chỉ có thể tự cứu vớt bản thân mình… Nhưng hôm nay em ý thức được một chuyện, anh là tín ngưỡng của em…” Lăng Sầm thành kính nói ra tình yêu say đắm như thành tín ngưỡng của bản thân mình. Chồng cậu là người, sau 10 năm dài, đã đòi lại công bằng cho cậu.
“Em là người yêu của ta.” Ta đương nhiên mọi việc là vì em. Lục Kiêu hiểu điều Lăng Sầm muốn diễn đạt, cảm động lắm nhưng cũng hơi buồn cười. Anh luôn cảm thấy trong lòng Lăng Sầm đặt anh ở một vị trí rất cao, đối xử rất cẩn thận, không ngờ hôm nay mới biết cậu lại coi anh thành một vị thần. Nhưng cảm động hay buồn cười vẫn không nén nỗi đau lòng. Vẫn có người nói, người trải qua nhiều đau khổ sẽ khó mở rộng tấm lòng, trái tim đã bị đau khổ đóng băng sẽ phải dùng rất nhiều ấm áp, ân cần mới có thể hòa tan. Nhưng anh không cho là đúng, người càng khổ, khi tìm được người đối xử thật lòng, chỉ một việc tốt nhỏ, cũng có thể lấp đầy trái tim. Lăng Sầm như vậy, anh cũng như vậy. Lục Kiêu khẽ thở dài, trầm giọng nói:
“Em nên ngủ rồi.”
“Dạ.” Lăng Sầm ngoan ngoãn rúc sâu hơn vào vòng tay cường tráng của Lục Kiêu, cậu thích được anh bao bọn như vậy, trong mộng sẽ không phải sợ hãi, cậu đã có anh hùng của riêng mình, luôn ở bên an tĩnh bảo hộ cậu.
………………..
“Thật sao? Lăng Tư Nghiệp không có quan hệ huyết thống với Lăng Bình? Càng không có quan hệ gì với em?” Sáng hôm sau, vừa ăn sáng Lăng Sầm vừa được nghe một chuyện bát quái thật to.
“Đúng vậy, hôm qua ta quên kể cho em nghe.”
Hôm nay Hailey mang đến cho hai người một bữa điểm tâm theo kiểu người Hoa, tận 10 lồng hấp điểm tâm các thể loại. Lục Kiêu thích nghi cũng thật nhanh, đã có thể sử dụng đũa thành thạo, gắp một miếng há cảo tôm bỏ vô chén Lăng Sầm.
“Em thử cái này, ta thấy khá ngon.”
“Để em hỏi xem Hailey mua ở chỗ nào.” Miệng thì nói chứ trong lòng Lăng Sầm đã nghĩ đến chuyện tìm chủ quán học cách làm, Lục Kiêu thích, khi rảnh cậu có thể làm cho anh ăn.
Vừa ăn Lăng Sầm lại vừa oán: “Chuyện quan trọng như vậy mà anh cũng có thể quên, lẽ ra phải nói đầu tiên.”
Lục Kiêu là kể theo trình tự báo cáo, anh không cảm thấy logic của mình có vấn đề gì, vẫn dung túng nói: “Lần sau chuyện như vậy ta sẽ nói với em đầu tiên.”
“Dạ, hì hì, Lăng Bình biết chưa anh?” Lăng Sầm vừa lòng hỏi.
“Hắn đã biết nơi Lý Đình đang trốn, đang đi qua, chờ hắn đến, ta sẽ sắp xếp cho hắn biết.”
Lăng Sầm gật đầu, đáy mắt xẹt qua một tia giảo hoạt, Lăng Bình lấy Lăng Tư Nghiệp thành niềm kiêu ngạo của Lăng gia, yêu thương cung phụng bao nhiêu năm, giờ biết ra không phải là con mình chắc sẽ đẹp mặt lắm đây, cậu thật muốn nhìn mặt lúc ông biết sự thật, hi vọng không bị sốc quá mà xỉu ngang. Ngày đó, Lý Đình dắt Lăng Tư Nghiệp đến trước giường bệnh mẹ cậu diễu võ giương oai. Chính Lăng Bình còn nói gì mà Lăng Tư Nghiệp là một Alpha có điểm đánh giá tổng thể rất cao, ngàn người có một, vài chục năm cũng chỉ xuất hiện một người, là niềm kiêu ngạo của Lăng gia. Vì niềm ‘kiêu ngạo’ này, cần phải cho mẹ hắn một danh phận, Lăng Bình yêu cầu mẹ cậu nên biết thân biết phận mà nhường lại vị trí phu nhân cho Lý Đình. Cả một đám người khiến mẹ cậu phẫn nộ phát bệnh mà qua đời nhưng nếu Lăng Bình không có phản bội thì Lý Đình cũng không có cơ hội xuất hiện, cho nên người bức tử mẹ cậu chính là Lăng Bình. Lăng Tư Nghiệp được ông ta lấy làm niềm tự hào nay chính là nỗi nhục nhã, đáng! Lăng Sầm cười nhạt, xác nhận lần nữa:
“Anh xác định bọn họ hoàn toàn không có quan hệ huyết thống hả anh?”
Lục Kiêu khẳng định: “Đúng, Lăng Tư Nghiệp khi đua xe có xảy ra tai nạn, mẫu máu còn lưu lại bệnh viện, ta đã cho người xét nghiệm gen lại lần nữa, độ tương đồng giữa hai người chỉ có 1%. Tư liệu gen của Lăng Bình đã hoàn thiện, cũng không có dấu hiệu thay đổi, ta cũng cho người so sánh gen với những người con còn lại, chỉ có Lăng Tư Thành có tương thích.”
Lăng Sầm nghe thì khiếp sợ lại cũng có chút khoái trá vi diệu, nhưng nghĩ đến những người thân của mình toàn là thể loại này thì cũng không vui vẻ nổi, xuất thân của cậu đúng chán, thật là không dám nhắc đến luôn.
Lục Kiêu nhìn biểu tình của Lăng Sầm lên lên xuống xuống, chần chờ hỏi: “Làm sao vậy em?” Anh lại nói gì sai rồi?
“Không có gì đâu.” Lăng Sầm vứt cái suy nghĩ vớ vẩn ấy qua một bên, người thân của cậu là Lục Kiêu, cậu chỉ cần đối xử tốt với anh thôi. Lăng Sầm đứng lên, kéo ghế ngồi sát rạt bên người Lục Kiêu, bắt đầu gắp các loại điểm tâm, chan nước sốt cho anh.
“Anh ăn cái này đi.”
“Ta có thể tự làm mà. Em ăn đi.” Lăng Sầm mới ăn có hai miếng lại bắt đầu lo chăm sóc anh.
“Em muốn ngồi ăn như vậy, anh cho không?” Lăng Sầm nhướn mày hung dữ.
“Cho, cho.” Lục Kiêu nhanh chóng đầu hàng.
Hai người xà nẹo, ngọt ngào ăn xong bữa sáng. Lăng Sầm vào phòng tắm, mang theo một thân đầy hơi nước bước ra phòng khách, nhẹ nhẹ kéo vạt áo Lục Kiêu:
“Chồng ơi!”
“Ơi, sao vậy em?” Lục Kiêu ngẩng đầu khỏi màn hình thực tế ảo, nhìn sang khuôn mặt mang đầy vẻ khó xử của Lăng Sầm.
“Anh… Em muốn đi làm, nhưng mà… cái kia…” Lăng Sầm ấp úng, xấu hổ đỏ bừng cả mặt. “Hình anh vẽ… còn chưa có mất.”
Lục Kiêu bật cười, kéo Lăng Sầm vào lòng, nghiền ngẫm cười: “Đâu nào, để ta xem thử xem.” Sao mà đáng yêu quá vậy nè.
Lăng Sầm cau có làm mình làm mẩy không muốn cho anh coi.
“Cho ta xem nào, chứ không em định để nguyên vậy đi làm hả? Để người khác nhìn thấy là không tốt đâu.” Lục Kiêu trầm giọng vui vẻ dụ dỗ.
Lăng Sầm cũng cảm thấy là Lục Kiêu biết cậu xấu hổ nên cố ý trêu ghẹo, thiệt là muốn đánh anh một phát nhưng mà không nỡ, nghĩ đi nghĩ lại chỉ có thể vùng vằng kéo đai lưng ra nhưng vẫn mạnh miệng.
“Thấy thì thấy thôi, người ta thấy sẽ biết anh là một Alpha có sở thích kỳ dị ký tên lên Omega nhà mình.”
Lục Kiêu bị Lăng Sầm chọc cho cười đến ngả tới ngả lui. Hiện tại hot search về anh là bí mật kết hôn, trước đó là hủy dung, giờ mà lộ ra sở thích này, hot search chắc phải treo cả tháng. Nhưng toàn bộ cái này mà lộ ra thì khác nào từ lưng đến mông Lăng Sầm đều bị người khác thấy, anh làm sao mà cho phép được, vừa nghĩ đến đã thấy không thể nào chấp nhận.
“Được rồi, được rồi, không đùa em nữa.” Lục Kiêu hít sâu bình ổn, không cười nữa, dịu dàng nói, “để ta xem xem làm sao xóa đi.” Miệng nói tay điều khiển đầu cuối chỉnh toàn bộ cửa sổ trong phòng thành đơn hướng.
Lăng Sầm thấy Lục Kiêu không trêu mình nữa thì phóng khoáng cởi tung áo choàng ra thả xuống đất, vừa xoay lưng lại với anh vừa phun tào: “Anh coi đi, coi làm sao mà xóa hết cho em.”
Đều là do cậu chiều Lục Kiêu quá, toàn để anh muốn làm gì thì làm, lỡ mà không xóa được, cậu chắc phải bó như khúc chả thêm mấy ngày, chờ nó tự trôi đi.
Lạc Yên: Để mình lấy bút Marker vẽ lên người chồng mình thử xem có thú vị không, chắc thế nào cũng bị kêu ấu trĩ.