“Mẹ ơi, Lục Kiêu vẫn chưa về hả mẹ?” Lăng Sầm về đến nhà, tìm một vòng không thấy Lục Kiêu đâu, đành phải vào phòng chuyên dùng chăm sóc nhan sắc của Lục lão phu nhân ở lầu một hỏi nàng. Theo bình thường, giờ này Lục Kiêu hẳn nên trở về nhà cùng cậu ăn cơm.
Lục lão phu nhân đang nằm dài trên giường, đắp mặt nạ đất sét hồng trà, nghe tiếng, hơi hí mắt, khẽ nhấp nháy môi sợ làm nứt lớp mặt nạ đáp: “Hôm nay, Holland nghỉ phép trở về Đế Tinh, tụi nó cùng đi ăn một bữa.”
Lăng Sầm vừa nghe vừa đoán cuối cùng cũng tạm hiểu: “Dạ vâng, con biết rồi, cám ơn mẹ, con lên phòng trước nha.”
Lục lão phu nhân không đáp, giữ mặt cứng đơ, khẽ vẫy tay ý bảo Lăng Sầm có thể đi trước. Lục Kiêu có thể lần nữa kết giao bạn bè, nàng thật sự an tâm. Lúc trước Lục Kiêu chưa khỏe, nàng lo trước lo sau làm gì nghĩ tới chuyện làm đẹp, hiện tại trong lòng vui vẻ liền có tâm tình bảo dưỡng bản thân, một tuần phải đắp mặt nạ dưỡng nhan 3 lần.
Lăng Sầm về phòng, buồn bực thay quần áo, nằm dài ra sô pha, đem hai chân gác lên thành ghế. Lục Kiêu đi với bạn bè, cậu không có ý kiến nhưng ít ra anh phải báo cho cậu một tiếng chứ. Ngay cả mẹ cũng biết mà cậu chả biết gì hết trơn.
Lăng Sầm mặt xụ một đống mở đầu cuối cá nhân lên, ngạc nhiên thấy một tin nhắn của Lục Kiêu, xem thời gian là gửi tới khi cậu đang trên đường về nhà. Có lẽ gửi đến ngay lúc cậu đang bàn bạc với Hailey nên không để ý. Tâm trạng lập tức tốt lên ngay, chồng cậu không quên cậu nha, vui vẻ nhắn lại cho anh một tin mình đã về tới nhà.
Giữa trưa, Lăng Sầm xuống nhà ăn trưa cùng Lục lão phu nhân đã dưỡng nhan xong. Lục lão tướng quân ở quân bộ, Lục Kiêu đi với bạn, trên bàn chỉ còn hai người. Lục lão phu nhân tranh thủ phổ cập cho Lăng Sầm một chút kiến thức về phong cách bố trí nhà cửa, thông qua đó có thể phần nào nhận biết được tính cách, sở thích của gia chủ.
Lăng Sầm nghe mà cảm thấy đầu to cả ra. Tuy cậu là người trong giới giải trí nhưng đối với các trào lưu thời thượng cũng không thực sự quan tâm, đó là chuyện của chuyên viên tạo hình. Nếu nói về phong cách nhà cửa, cậu cố gắng quan sát cũng nhìn ra được sự khác biệt, nhưng phân biệt giữa màu hồng phấn và hồng mơ, để đánh giá độ tinh tế của chủ nhân thì cậu chịu chết thôi, cả đời chắc cũng không nhìn ra khác nhau chỗ nào.
Lục lão phu nhân cũng không làm khó cậu, chỉ hướng dẫn một chút cho cậu tự suy nghĩ: “Ăn cơm đi, có thời gian chúng ta lại nói tiếp sau.”
Lăng Sầm thở phào nhẹ nhõm, Lục lão phu nhân là một giáo viên tốt, nếu là người khác chắc đã nhanh chóng học được nhiều thứ, còn với mấy đứa não ngắn như cậu thì chịu thôi, những thứ này quá khó để hiểu.
Lục lão phu nhân từ ái nhìn Lăng Sầm, hiểu ngay cậu đang nghĩ gì. Đứa nhỏ này không phải là không thông minh, chỉ là hơi thiếu tự tin. Nàng sẽ chậm rãi hướng dẫn, từ từ rồi cũng hiểu, con cái nhà khác cũng là bồi dưỡng từ nhỏ đến lớn mà ra. Nàng cũng đã thương lượng với Anna, sẽ cho Lăng Sầm tiếp xúc xã giao với những người cùng thế hệ, dù cậu có gây ra chút chuyện chê cười cũng không sao, toàn là những gia tộc thân cận, sẽ không có ảnh hưởng không tốt.
Ăn cơm xong, Lục lão phu nhân cười cười đuổi Lăng Sầm: “Lục Kiêu đến giờ còn chưa về thì chắc tới chiều mới về, con cứ đi ngủ một giấc đi, ở bên ngoài cả một buổi sáng, ta thấy con cũng mệt lắm rồi.”
Lăng Sầm thật sự buồn ngủ đến díp cả mắt, lúc ăn canh mà mém đập mặt vào trong bát, chắc bị mẹ nhìn thấy rồi, mắc cỡ ghê đi.
“Dạ vâng, vậy con về phòng trước, mẹ cũng đi nghỉ trưa ạ.” Lăng Sầm đứng dậy, ngoan ngoãn nói.
Lục lão phu nhân gật gật đầu cười với cậu.
Lăng Sầm về phòng, ngã người ra giường lập tức chìm vào mộng đẹp, ngủ đến không biết trời trăng mây gió. Bỗng nhiên, cửa phòng có tiếng đập cửa dồn dập, cùng tiếng người hô vang: “Tiên sinh, tiên sinh, ngài có ở phòng không?”
Lăng Sầm giật bắn cả mình, ngồi bật dậy, sợ đến mức tim đập thình thịch, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng, thở hổn hển mấy hơi mới xem như lấy lại tinh thần, vội vàng bước xuống giường, khoác đại áo ngoài, chân trần đi ra mở cửa, thoáng nhìn thời gian đã 3 giờ chiều.
“Làm sao vậy?”
Cửa vừa mở ra, ngay lập tức, Lục Kiêu đã đụng vào Lăng Sầm. Anh ngồi trên xe lăn hơi ngẩng đầu lên thấy Lăng Sầm thì gục đầu lên bụng cậu.
Lăng Sầm vội đỡ lấy anh, hơi hoảng: “Đây là làm sao vậy?”
Cô giúp việc chưa kịp trả lời, Lăng Sầm ngửi thấy mùi rượu, tự hiểu nguyên nhân: “Sao anh lại uống nhiều rượu vậy?”
Lục Kiêu uống say hơi khó chịu nhíu mày, Lăng Sầm nhận lấy tay đẩy xe lăn từ cô giúp việc, khẽ nói: “Cô đi xuống trước đi, giao cho tôi là được rồi.”
“Holland lâu rồi mới về Đế Tinh, ta uống cùng cậu ấy hơi nhiều…” Lục Kiêu làu bàu đáp.
“Vậy anh cũng không nên uống nhiều như vậy nha.” Ai lại giữa trưa liền uống say như vậy. Lăng Sầm thấy Lục Kiêu say nhưng ý thức vẫn còn rõ ràng, chỉ là phản ứng hơi chậm hơn bình thường một chút, cũng yên tâm hơn. Cậu đẩy Lục Kiêu đến bên giường, định đỡ anh lên nhưng thử hai lần vẫn không thành công, cuối cùng vẫn là Lục Kiêu tự mình dịch qua. Anh qua được giường thì ngồi ngơ ngác. Lăng Sầm quỳ xuống giúp anh cởi giày, lại đứng lên giúp anh cởi áo ngoài. Lục Kiêu vừa duỗi hai tay để Lăng Sầm dễ cởi, vừa nhỏ giọng giải thích:
“Không… Không chỉ có Holland, còn có hai chiến hữu nữa…” Lâu rồi mọi người mới tụ họp, mừng anh đã khỏe lại, lại kết hôn, đối tượng còn là Lăng Sầm, thêm Holland đâm chọt lôi kéo, mấy người cùng xúm lại chuốc rượu anh. Vốn dĩ cũng chỉ là đùa giỡn nhưng nhắc đến Lăng Sầm, trong lòng anh cũng rất cao hứng, rượu đến chúc mừng đều không từ chối, nhất thời uống quá chén.
Lăng Sầm cũng hiểu, khó trách, vội mở tủ thuốc đầu giường lấy thuốc giải rượu cho Lục Kiêu.
“Thuốc này hình như không đúng?” Lục Kiêu mơ hồ do dự hỏi.
“Là cái này mà.” Lăng Sầm không nhìn kỹ, vội xé đưa đến miệng anh, một tay đỡ đầu anh, giục anh uống. Lần trước cậu đi dự tiệc, có dùng qua loại thuốc màu này. Lục Kiêu cũng không từ chối, một hơi uống ngay.
“Đỡ khó chịu hơn chút nào không anh?” Lăng Sầm quan tâm hỏi, kê gối để anh dựa vào đầu giường.
“Ừm.” Lục Kiêu nhắm mắt, vô thức đáp một tiếng. Đã rất lâu anh không uống rượu, tửu lượng giảm sút rất nhiều, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng.
Lăng Sầm đi rót cho Lục Kiêu một ly nước ấm, trở lại cẩn thận đỡ anh uống, sợ anh tự làm mình sặc.
“Anh buông em ra, em đi cất ly nước đã.” Lục Kiêu uống xong theo đà kéo Lăng Sầm ôm luôn không thả, Lăng Sầm giãy giụa nhưng con ma men nhất quyết không buông, sức lực còn lớn hơn ngày thường. Lăng Sầm cảm thấy mình như một con cá bị mắc lưới đành nhận mệnh không nhúc nhích nữa, tùy ý Lục Kiêu kéo cậu lên đùi, ôm chặt vào lòng. Người Lục Kiêu vì hơi rượu mà nóng bừng, đầu óc choáng váng rúc vào cổ Lăng Sầm, thần trí mơ hồ, ngửi mùi hương quen thuộc, lại thêm men say phát tác, mông lung duỗi tay chui vào trong áo Lăng Sầm.
“……” Đột nhiên dưới mông Lăng Sầm bị vật nhỏ nào đó đỉnh một cái. Cậu cảm thấy thật cạn lời, Lục Kiêu uống thành như vậy rồi mà vẫn có tâm tư này? Được, xem như chồng cậu lợi hại.
“Anh ngủ một chút cho mau khỏe nhé, được không?” Lăng Sầm đè lại tay Lục Kiêu đang càn quấy, nắn bóp eo mình, bất đắc dĩ thảo luận.
Nhưng cái người nào đó vẫn vờ như không nghe thấy, lợi dụng việc bản thân quen thuộc cơ thể Lăng Sầm, nhanh chóng làm cho cậu không còn nói nổi, hơi thở cũng dồn dập hơn. Lăng Sầm vội quỳ lên, vươn người đặt ly lên tủ đầu giường, Lục Kiêu kéo mạnh người cậu lại, mạnh mẽ muốn cởi hết áo cậu ra.
Lăng Sầm bị giật mình sợ hãi hét toáng lên:
“A! Anh làm gì vậy?” Không trách Lăng Sầm, cậu thật sự sợ hãi, Lục Kiêu chưa bao giờ thô bạo như vậy. Cậu theo bản năng đè tay anh lại, kéo áo che ngực.
Lục Kiêu trầm khàn nói vào tai cậu: “Bỏ quần áo ra đi em, ngoan!!!” Trong mắt anh như có ánh lửa chập chùng.
“……” Lăng Sầm vốn không muốn nghe theo lời một người say, nhưng một chữ ngoan trầm khàn, một ánh mắt đầy khát khao, làm cậu buông giáp đầu hàng ngay tắp lự, hai tay không tự giác buông lỏng. Lục Kiêu nhanh chóng cởi bỏ mọi thứ mà anh cảm thấy vướng víu trên người Lăng Sầm, còn đưa tay tháo đầu cuối cá nhân đặt lên đầu giường, trước đó còn nhấn vào một chức năng đặc biệt trên đầu cuối.
Môi tìm đến môi, bắt đầu một cuộc hoan ái bất tận mà Lăng Sầm cũng không rõ kết thúc vào thời điểm nào.
——————————————————————————————————-
Sáng hôm sau thức dậy, Lăng Sầm cảm thấy cả người rã rời, bụng cũng đau lâm râm, cậu nghĩ chắc do bỏ bữa tối qua, tùy tiện lấy một liều thuốc dạ dày uống. Hôm nay là hợp tác cuối cùng của cậu với Hòa Thịnh, sớm chết sớm siêu sinh, sớm hoàn thành thì cậu có thể sớm trở về nằm nghỉ. Tự động viên bản thân, để lại cho Lục Kiêu một tin nhắn rồi vội vàng ra cửa.
“Lăng ca, anh không sao chứ?” Hailey thấy Lăng Sầm ngồi trên xe hơi khom lưng đè bụng thì lo lắng hỏi.
“Không sao đâu, chắc đau dạ dày thôi, sáng nay anh cũng chưa ăn gì.” Lăng Sầm hít sâu một hơi, nhỏ giọng đáp. Mấy năm nay bởi lịch công tác dày đặc, ăn uống không điều độ, dạ dày cũng đau vài lần nhưng không quá nghiêm trọng. Cũng đã thật lâu không tái phát, không biết sao hôm nay lại khó chịu như vậy. Khi nãy lúc cậu vừa lên xe thì đột nhiên đau quặn từng cơn. Giờ có vẻ đỡ hơn rồi.
Hailey vội vàng kéo bàn ăn trên xe, dọn bữa sáng ra: “Vậy anh nhanh ăn sáng đi.”
“Ừm.”
Lăng Sầm cố ăn xong bữa sáng, bụng không còn quá đau, sức lực cũng quay trở lại.
Hailey ngồi bên thấy sắc mặt của Lăng Sầm trở lại bình thường, không còn tái nhợt cũng thở phào nhẹ nhõm. Dọn dẹp bàn ăn, cô bắt đầu giới thiệu cho Lăng Sầm về gameshow hôm nay cậu phải tham gia.
“Là một gameshow bình thường như bao gameshow khác, có vài trò chơi thử thách nghệ sĩ, chủ yếu để khoe tài, lừa tình hoặc gây cười.” Hailey chiếu một vài video một số trò chơi có thể gặp. Lại bổ sung: “Chúng ta chỉ là khách mời, bắt đầu tham gia ở trò chơi thứ hai, tham gia khoảng 3 trò chơi nhỏ, trước buổi trưa chắc là sẽ quay xong. Cơm trưa chúng ta có thể về nhà ăn. Hai trò chơi bắt buộc tham gia là bắn súng và tìm kho báu.” Hailey nhún vai tỏ vẻ không thú vị.
Lăng Sầm gật gật đầu, cũng không có gì phức tạp, cẩn thận tham gia một chút chắc không có vấn đề gì.
Hailey lại chiếu thêm một số video cô thức đêm cắt ra từ những tập trước, để Lăng Sầm hiểu được hướng đi của kịch bản chương trình.
Đầu cuối của Lăng Sầm đột nhiên kêu vang. Lăng Sầm ra hiệu cho Hailey tạm dừng. Hailey lập tức ngồi sang một bên, thấu hiểu mà tủm tỉm cười, không nói gì.
“Có chuyện gì vậy? Chồng yêu?” Lăng Sầm tiếp nhận cuộc gọi, dịu dàng hỏi.
Lục Kiêu không bật chế độ video, chỉ gọi điện bình thường, anh trầm mặc một lúc mới bối rối hỏi: “Tối hôm qua ta đã làm gì em?”
“Anh không thấy video sao?” Lăng Sầm hỏi lại. Cậu chưa bao giờ nghe thấy giọng điệu Lục Kiêu lại đầy bối rối như vậy, nhịn không được khẽ cười, tâm đùa dai nổi lên: “Anh xem video không phải là biết chuyện gì xảy ra sao?”
Lục Kiêu ảo não nhấn nhấn ấn đường, khi anh thức dậy, sau khi đọc tin nhắn của Lăng Sầm đã xem qua video.
“Ta đã xem rồi, cũng đã xóa rồi.” Lục Kiêu rầu rầu đáp… Anh cũng tiện tay truy cập xóa sạch dữ liệu nguồn. Anh vậy mà quay lại cả quá trình hai người làm tối qua. Trong đó hai người như là hai diễn viên đóng phim Porn, anh còn yêu cầu Lăng Sầm đủ thứ kỳ quái. Đây chắc chắn là lần vượt quá giới hạn duy nhất trong một kiếp làm người mấy chục năm của anh.
“Sao em không ngăn ta lại?” Lục Kiêu hậm hực hỏi, tự đẩy xe lăn lăn qua lăn lại trong phòng ngủ.
“Em ngăn anh làm gì? Anh là chồng em, anh muốn thì em chiều, em nghe lời anh là chuyện đương nhiên nha.” Lại nói, với con ma men ngang ngược nhà anh, cậu muốn cũng không có sức mà ngăn. Lăng Sầm âm thầm chửi xéo trong lòng nhưng ngoài miệng vẫn nhu hòa nói lời yêu thương. “Anh xóa cũng không sao, khi anh ngủ, em có chuyển qua đầu cuối của em rồi.” Lăng Sầm nói đến đây thì bật cười, chuyện thú vị như vậy, hiếm hoi lắm chồng cậu mới có một lần, cậu làm sao mà nỡ xóa chứ, phải để dành sau này lấy ra coi lại.
“Ừm…” Lục Kiêu thật muốn đâm luôn đầu vào tường. Trong đầu không ngừng suy nghĩ làm sao để tìm được video Lăng Sầm đã lưu để xóa sạch dấu vết. Mắt anh vô tình đảo qua thùng rác thấy một vỏ thuốc nằm bên cạnh, anh khom lưng nhặt lên, do dự hỏi Lăng Sầm:
“Vỏ thuốc ở trong phòng… là loại thuốc hôm qua ta đã uống, đúng không?”
“Em chưa bỏ vào thùng rác à? Đúng vậy, để cho anh giải rượu đó.” Lăng Sầm nhận lấy kịch bản Hailey đưa, vừa lướt đọc thật nhanh vừa trả lời Lục Kiêu.
Lục Kiêu bỏ vỏ thuốc vào thùng rác, bất đắc dĩ nói: “Đây không phải thuốc giải rượu, đây là một loại thuốc ức chế kích thích tố, nhưng không được dùng chung với rượu.” Đây là một loại thuốc bác sĩ tâm lý kê cho anh khi anh mới trở về sau khi bị thương, thông qua khống chế kích thích tố mức độ nhẹ, khiến tinh thần anh thả lỏng thậm chí là đạt được một chút cảm giác sung sướng. Nhưng thuốc này gặp rượu sẽ tăng mạnh ham muốn, đó là lý do vì sao bác sĩ không cho dùng chung với rượu. Cho nên uống rượu say cũng không sao, uống thuốc này cũng không vấn đề gì, nhưng hai thứ kết hợp lại thì Lục Kiêu lập tức mất khống chế.
“……” Lăng Sầm hiểu ra vấn đề cũng xấu hổ. Hóa ra cậu nghĩ sai cho chồng mình, cứ tưởng anh uống say vào thú tính nổi lên thay cho con người trầm ổn bình thường, hóa ra là do cậu gây họa. Này đúng là tự tạo nghiệt không thể sống trong truyền thuyết.
“Thôi, không nói nữa, em đến chỗ quay phim rồi, trưa em về nhà ăn cơm với anh.” Lăng Sầm nhanh chóng tắt đầu cuối, một tay che mặt, ảo não ngã người ra ghế.
“Chúng ta tới rồi.” Hailey nhỏ giọng nhắc nhở.
“Ừm.” Lăng Sầm nhanh chóng thay đổi biểu cảm trên mặt, ôn nhu, lưu luyến gì đó bỏ hết, đeo lên bộ mặt chuyên nghiệp cùng Hailey bước xuống xe.
“Thầy Lăng, chào ngài.” Phó đạo diễn ra đón, tươi cười giới thiệu cho Lăng Sầm những người tham gia chương trình hôm nay.
Đỗ Nhược nhìn thấy Lăng Sầm cũng chạy sang nhiệt tình chào hỏi: “Đã lâu không gặp, ca ca.”