Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa

Chương 130



Vừa nói A Xán vừa tìm cách kéo Phó Tuyệt Ca đứng dậy, hai người song song quay trở về Toái Vân Hiên.

Từ khi nương thân chuyển đến ngoại trạch này sinh sống bát gia đã cố ý chọn thêm vài cung nữ tay chân nhanh nhẹn gửi đến hầu hạ. Bây giờ số lượng hạ nhân trong phủ đã vượt quá ba mươi người, so với phủ đệ Bá tước Hầu tước còn nhiều hơn.

Đám nha hoàn này đều biết Phó Tuyệt Ca là ‘ái thiếp’ của bát gia, dù không làm được đích nương tử cũng sẽ làm trắc nương tử. Từ đầu đến cuối đối với Phó Tuyệt Ca cung kính khiêm nhường, chăm chỉ làm tốt mọi việc khiến nàng hài lòng.

Nhược Phồn là cung nữ lớn tuổi nhất trong số tất cả cung nữ được chọn đến hầu hạ, làm việc vô cùng tỉ mỉ chưa từng có sai sót, đến cả người khó tính như Lưu thị cũng phải khen ngợi.

“Cô nương an hảo.”

Phó Tuyệt Ca tháo phi phong đưa cho A Xán, thông qua gương đồng quan sát Nhược Phồn: “Nương thân thế nào rồi?”

“Tứ nương tử vừa tỉnh dậy đang chuẩn bị dùng tảo thiện.” Nhược Phồn lưng cúi thấp đến đáng thương, thuỷ chung nhìn chằm chằm mũi giày: “Tứ nương tử sai nô tỳ đến hỏi cô nương có muốn đến cùng ngài dùng thiện không?”

“Cũng được, ta thay xong y phục sẽ qua đó.”

Nhược Phồn cung kính khom người lùi về sau vài bước rồi mới xoay người rời khỏi Toái Vân Hiên.

Phó Tuyệt Ca tháo bỏ khấu ngọc trên cổ, thuận miệng hỏi A Xán đang hong khô y phục: “Để Nhược Phồn hầu hạ nương thân có được không?”

“Nhược Phồn chu đáo tỉ mỉ, tứ nương tử rất thích nàng hầu hạ, sẽ không có vấn đề gì đâu.” A Xán phủi phẳng y phục treo lên giá, bên dưới đặt chậu than tiếp tục hong khô: “Lệnh ái thích mặc loại vải mỏng kia mà sao giờ lại đổi thành gấm rồi?”

“Còn không phải do bát gia muốn sao?” Cởϊ áσ lụa ẩm ướt đặt qua một bên, sờ thử cái yếm quả nhiên cũng ướt: “Ngươi lấy cho ta cái yếm khác đi.”

A Xán nhanh nhẹn chạy đi lấy cái yếm cho Phó Tuyệt Ca, đột nhiên nhớ đến một chuyện: “Mi Cát tỷ tỷ nói bát gia không cho ngài mặc yếm đỏ nữa.”

Phó Tuyệt Ca ôm ngực sặc sụa ho, kinh hãi trừng mắt: “Bát gia thật sự nói như vậy?”

“Phải nha, bát gia trước khi đi việc đầu tiên dặn là không cho ngài mặc yếm đỏ.” A Xán giảo hoạt cười cười: “Có phải lúc hầu hạ ngày thường mặc yếm đỏ không?”

Sắc mặt vừa hoà hoãn lại phừng một tiếng đỏ bừng lên, Phó Tuyệt Ca thẹn quá hoá giận quá to: “Không có! Ta không có hầu hạ!”

“Hắc, ngượng ngùng làm gì chứ, ngoại trạch này có ai không biết lệnh ái hầu hạ bát gia qua đêm.” Một bên huyên thuyên một bên lấy ra chiếc yếm hạnh bạch đưa cho tam lệnh ái: “Rốt cuộc ngài đã làm gì khiến bát gia không thể quên chiếc yếm đỏ vậy?”

“A Xán!!!”

Chủ nô hai người ầm ĩ cãi nhau một trận mãi mới thay xong y phục, Phó Tuyệt Ca vừa đi vừa chỉnh sửa ngọc xước trên búi tóc. Món trang sức này bát gia mới đưa đến hôm qua cùng với hai điền hạp đựng đầy phối sức trân quý, số này hết năm vẫn không dùng hết.

Hầu như tất cả đồ tốt trong Nội Vụ Phủ đều bị bát gia vơ vét đưa sang ngoại trạch. Người ngoài đều cho rằng đây là trạch viện của thân vương, việc chuyển hết đồ tốt sang đây thay vì vương phủ cũng không có gì là kì quái.

Tứ nương tử chờ đến mệt mỏi mới thấy nhi nữ xuất hiện, hai tay lóng ngóng đỡ lấy búi tóc cài ngọc xước quý hiếm.

Lưu thị: “…”

Phó Tuyệt Ca máy móc bước đến trước mặt tứ nương tử: “Nương thân an hảo.”

“Tóc ngươi làm sao?”

“À, cái này…”

Phó Tuyệt Ca chưa kịp trả lời A Xán đã xen ngang: “Là ngọc xước bát gia tặng cho lệnh ái nhà chúng ta đó, tứ nương tử thấy có đẹp không?”

“Ngươi phải vừa đi vừa vịn búi tóc thì cài lên làm gì?”

“Nhi nữ rất thích ngọc xước này bất quá nó thật sự rất quý, vạn nhất làm hỏng…”

Lưu thị chán nản thở dài, chỉ tay vào ghế đối diện: “Ngồi xuống đi, cài kĩ trên búi tóc ngọc xước sẽ không rơi đâu.”

Phó Tuyệt Ca sờ soạng búi tóc lần nữa xác định an toàn mới thả tay xuống, ngoan ngoãn ngồi đối diện nương thân: “Hôm nay nhi nữ có việc không thể chuẩn bị tảo thiện cho nương thân.”

“Làm như ta không biết ngươi đi làm việc gì.” Lưu thị nhún hai tay vào chậu nước rửa sạch, thuận miệng nói với Nhược Phồn phía sau: “Mang thức ăn lên được rồi.”

Nhược Phồn hướng nha hoàn bên ngoài ngoắc tay, bọn họ lần lượt mang tảo thiện bước vào. Ngày thường Lưu thị ăn uống đạm bạc nhưng vì nhi nữ hai ngày không ăn uống đầy đủ nên mới cố ý phân phó hạ nhân nấu thêm nhiều món tẩm bổ cho nàng.

“Bát gia đã nhận lễ vật rồi chứ?”

“Đã nhận rồi, ngài rất thích.”

“Còn có thể không thích sao?” Cầm khăn lau sạch hai tay rồi nghiêng người để Nhược Phồn bưng chậu nước đặt qua một bên: “Ngươi thức suốt hai đêm mới làm xong, dù có tú thành một đống rác bát gia cũng không cự tuyệt.”

Phó Tuyệt Ca xấu hổ gãi gãi chóp mũi: “Nương thân đừng trêu chọc nhi nữ nữa mà.”

Lưu thị liếc mắt nhìn nàng: “Ngươi trong lòng đã có chủ ý, ta cũng không dong dài làm gì. Sau này vinh hiển là ngươi, thất bại là ngươi, không được phép oán trách bất kì ai.”

“Nhi nữ không dám, nương thân yên tâm.” Phó Tuyệt Ca cầm đũa gắp một miếng thịt gà đặt vào dĩa nương thân: “Sau này nhi nữ có thể thường xuyên ở cạnh ngài, có việc gì cần cứ trực tiếp tìm nhi nữ. À, cả A Xán nữa, nhi nữ không có nha hoàn thân tín nên mượn tạm nàng một thời gian, nương thân không thấy bất tiện chứ?”

“Ta sớm đã định đưa A Xán đến vương phủ chăm sóc cho ngươi nhưng nghĩ bên đó có Mi Cát và A Bích nên không tiện đưa qua. Bây giờ ngươi trở về A Xán chiếu cố ngươi là hợp lẽ, chỗ ta có Nhược Phồn là đủ rồi.”

“Nhi nữ hầu hạ bát gia đã quen cũng không cần có nha hoàn hầu hạ.”

“Nói như vậy là không được!” Lưu thị cứng rắn phản bác lời nàng: “Thân là lệnh ái Công tước lại không có một nha hoàn hầu hạ thì ra thể thống gì? Nhị tỷ của ngươi mỗi lần ra cửa đều mang theo bốn năm nha đầu, ngươi chỉ có một mình A Xán đã là rất ít rồi.”

Phó Tuyệt Ca ngượng ngùng cười trừ: “Một cung nữ mang theo nha hoàn thì có chút…”

“Đến khi ngươi cặp kê sẽ không còn là cung nữ nữa.”

Nương thân không nhắc Phó Tuyệt Ca cũng quên bén đi, Hoàng thượng mấy năm trước đã rút ý chỉ bắt nàng làm cung nữ cả đời, quân quý như nàng chỉ cần hầu hạ đến khi cặp kê sẽ được cho xuất cung trở về nhà.

“Chuyện này nói sau đi, mau ăn kẻo nguội.” Lưu thị múc đầy một chén cháo loãng đặt xuống bàn: “Ngươi mấy hôm nay không ăn uống đàng hoàng ít nhất cũng phải nuốt ngụm cháo.”

Phó Tuyệt Ca ngoan ngoãn cầm chén cháo thổi mấy hơi: “Chân của ngài còn đau nữa không? Có cần nhi nữ gọi Thái y đến xem?”

“Chân này của ta không dùng được quản đến làm gì.”

“Nương thân luôn miệng lo lắng cho ta còn ngài thì sao chứ?” Phó Tuyệt Ca quay sang Nhược Phồn phân phó: “Ngươi vào cung một chuyến tìm Giang Thái y đến xem hai chân cho nương thân.”

Nói xong liền rút trong người ngọc bội tuỳ thân của bát gia.

A Xán kinh ngạc há hốc mồm: “Đây chẳng phải là ngọc bội bát gia hay mang trên người sao? Nghe nói dùng nó có thể tuỳ ý ra vào cung?”

Phó Tuyệt Ca mỉm cười thay cho câu trả lời, đưa ngọc bội cho Nhược Phồn.

Nhược Phồn run rẩy tiếp nhận, nàng sống hết kiếp này cũng chưa từng nghĩ có ngày được chạm vào ngọc bội tuỳ thân của Thân vương điện hạ a a a!

“Nói mới nhớ, bát gia đi vội vã có giao việc ở vương phủ cho ai giải quyết chưa?”

“Là Mi Cát giúp bát gia xử lý chuyện trong phủ.” Phó Tuyệt Ca nhìn qua hai chân giấu dưới chăn lông dày của nương thân, trong trí nhớ của nàng mỗi khi trời chuyển lạnh bắp chân nương thân lại phát đau: “Ngài có nhớ giữ ấm hai chân trước khi đi ngủ không?”

“Ta không phải hài tử, chút chuyện này không cần ngươi lo lắng.” Lưu thị chỉ vào hai chân mình mà nói: “Bệnh cũ thôi, chữa cũng chữa không hết.”

“Nếu không phải Đại nương tử hãm hại thì hai chân ngài sao lại biến thành như vậy?”

Mỗi lần nhớ lại Phó Tuyệt Ca càng căm hận Đại nương tử, nữ nhân này dựa vào mẫu tộc mà chèn ép mẫu tử các nàng thở không nổi, nếu không phải các nàng đơn cô thế cô nương thân đã không bị đánh gãy chân.

“Bao nhiêu năm ả vẫn chưa nhận được quả báo, nhi nữ hận muốn gϊếŧ chết ả!”

“Đừng hồ náo.” Lưu thị choàng người nắm lấy bàn tay Phó Tuyệt Ca an ủi: “Chuyện đã qua rồi đừng nhắc đến nữa, ta cũng không cảm thấy có gì bất tiện, làm người đừng cả ngày chỉ biết ôm oán hận khiến cuộc sống mất đi ý nghĩa.”

Mặc dù nương thân nói vậy nhưng Phó Tuyệt Ca vẫn không cam tâm, dựa vào cái gì Đại nương tử có thể đối xử với nương thân như thế?

“Mau ăn đi, thức ăn đều nguội hết rồi.”

Phó Tuyệt Ca gượng cười, cố gắng ăn cho xong bữa sáng rồi cùng A Xán quay về phòng nghỉ ngơi. Mấy tháng trước Phó Tuyệt Ca nảy ra ý định sẽ may giá y nhưng mãi vẫn không có thời gian để làm, bây giờ đúng lúc rảnh rỗi liền lấy ra làm.

Loanh quanh trong nhà kho tìm được mấy cây vải hồng sắc đậm nhạt có đủ, kiểu dáng cũng tương đối phong phú.

A Xán nhìn cây vải trên bàn rồi nhìn tam lệnh ái chuyên chú lựa chọn, nhịn không được mở miệng hỏi: “Ngài tính may giá y sao?”

“Ngươi đoán ra được?”

“Bình thường không ai mặc y phục rực rỡ như thế này.” A Xán bưng ghế qua cho Phó Tuyệt Ca ngồi xuống: “Giá y tự may đúng là có ý nghĩa nhưng rất vất vả, chưa kể bát gia đã đi Cao Ly, ngài làm gì có số đo a?”

“Ta thường may y phục cho bát gia nên nhớ kĩ số đo của ngài.” Phó Tuyệt Ca lật mặt vải xem thử, mỗi lần nhắc đến bát gia hai mắt liền lấp lánh ánh sáng: “Bát gia vốn là người chú ý sức khoẻ sẽ không tuỳ ý tăng giảm cân nặng, cứ may theo số liệu cũ nhưng tăng chiều cao lên một chút là ổn.”

A Xán không cho ý kiến, thử ghé mắt nhìn cây vải đỏ Phó Tuyệt Ca đang đánh giá: “Hoa văn thì đẹp nhưng màu có chút trầm.”

“Cũng đúng.” Lôi một cây khác đến trước mặt A Xán: “Màu này thì sao?”

“Tươi sáng nhưng hoa văn không đẹp.”

Phó Tuyệt Ca sờ hoa văn trên vải, càng nhìn càng không thuận mắt: “Nếu thêu đè lên thì sao?”

“Ân, sẽ đẹp hơn nhiều.”

Đem mảnh vải xoay trái xoay phải cố nghĩ xem phải thêu cái gì lên trên thì A Xán lại nói thêm: “Long phượng hoà minh, tân nương phượng hoàng mẫu đơn, tân lang hoàng long tứ trảo, đây chẳng phải là điềm lành sao?”

“Nhưng phượng hoàng là dành cho bậc mẫu nghi tuỳ ý sử dụng e là…”

“Nếu vậy thêu hoa cúc, lệnh ái không phải thích hoa cúc à?”

“Thêu hoa cúc lên giá y có kì quái lắm không?” Phó Tuyệt Ca do dự nhìn mảnh vải trên tay: “Giá y chỉ mặc một lần trong đời, nếu làm xấu sẽ bị người khác cười nhạo.”

“Giá y trước nay đều may theo sở thích tân phu thê, có ai quản đến người khác thích hay không?” A Xán chân thành khuyên nhủ: “Làm việc mình thích vẫn tốt hơn là làm việc người khác thích.”

Cảm thấy lời A Xán nói cũng có đạo lý, tần ngần một hồi Phó Tuyệt Ca quyết định sẽ tú hoa cúc lên giá y, nàng tin chắc bát gia sẽ không phản đối chuyện này.

Chủ nô hai người nhanh chóng trải cây vải ra đo, tầm khoảng sáu bộ, nhiêu đây chỉ đủ may cho một người. Phó Tuyệt Ca chạy đi tìm thêm nhưng không tìm thấy cây vải giống như vậy đành nhờ A Xán ra thị tập mua giúp nàng.

Gần nửa canh giờ sau A Xán mang về bốn cây vải bất đồng do cây vải Phó Tuyệt Ca muốn đã bị mua hết rồi, các nàng chỉ đành chọn mẫu vải khác thay thế. Loay hoay một hồi cũng lựa được cây vải đẹp nhất trong bốn cây, A Xán lại đi thêm một chuyến ra vải điếm mua về, tổng cộng hết ba mươi sáu lượng bạc.

Trong lúc hai người mải mê kiểm tra lượng vải vừa mua thì ngoài cửa truyền đến tiếng tranh cãi ồn ào, sau đó xuất hiện thân ảnh Nhược Phồn sau cánh cửa.

Phó Tuyệt Ca hồ đồ nhìn qua A Xán: “Có chuyện gì vậy?”

“Để nô tỳ đi xem thử.”

A Xán bỏ thước xuống chạy ra ngoài xem thử.

Phó Tuyệt Ca nhìn theo một cái rồi tiếp tục cắt vải, không được bao lâu cửa bị đẩy ra nhưng người xuất hiện không chỉ có một mình A Xán.

“Công tước đại nhân ngài không được vào đây!”

“Ta nói tránh ra!!”

Lão công tước hùng hổ hất tay A Xán, từng bước tiến đến trước mặt Phó Tuyệt Ca quát tháo: “Ngươi còn chưa chịu hồi phủ? Khắp kinh thành đều đồn đến loạn thất bát táo cả rồi mà ngươi còn mặt mũi ở lại đây?”

Phó Tuyệt Ca không hiểu lão công tước đang nói cái gì, bình tĩnh để A Xán dìu đứng dậy: “Đại nhân nói gì ta không hiểu, ta sao không được ở đây?”

“Nho nhỏ cung nữ như ngươi lại dám ở trong trạch viện của bát gia, có phải ngại thiên hạ chưa đủ loạn?” Nhiều năm không gặp lão Công tước vẫn nóng nảy như xưa, thái độ đối với nàng chưa từng ôn hoà: “Xem ngươi đi, có lệnh ái nhà ai mặt dày lưu lại ngoại trạch của tước quý hay không? Ngươi còn muốn làm xấu mặt Phó gia, làm xấu mặt nhị tỷ của ngươi đến bao giờ hả?”

“Nhi nữ không hiểu, ngoại trạch này vốn là bát gia mua cho nhi nữ, lý gì nhi nữ không được lưu lại? Đại nhân nếu sợ làm xấu mặt Phó gia thì đừng đến đây nữa, chuyện của nhi nữ sớm đã có bát gia an bài, ngài cứ như trước đây quản chuyện nhị tỷ là được rồi.”

“Ngươi dám ăn nói với phụ thân như vậy sao?” Lão công tước mặt đỏ bừng giận dữ, không nói không rằng túm lấy cánh tay Phó Tuyệt Ca: “Đi về, ngươi không được ở lại đây nữa!”

“Đại nhân đừng!” A Xán hoảng thủ hoảng cước ngăn cản hành vi thô lỗ của lão công tước: “Tam lệnh ái là cung nữ của bát gia, đi hay ở là do bát gia quyết định, ngài không được bức bách lệnh ái!”

“Ta là phụ thân của nàng, người có tư cách quyết định mới là ta!”

Phó Tuyệt Ca bị siết đau, liều mạng giãy khỏi tay lão công tước nhưng bất thành: “Nhi nữ không đi đâu hết, phụ thân đừng bức ta làm gì!!”

“Tuyệt Ca!!”

Lưu thị nghe tin hoảng thần đẩy luân ỷ đến Toái Vân Hiên vừa vặn nhìn thấy nhi nữ bị Công tước lôi kéo đỏ hết cổ tay.

“Đại nhân ngài thả Tuyệt Ca ra đi!” Lưu thị cuống quít nắm lấy cổ tay lão công tước ngăn không cho hắn tiếp tục siết cổ tay Phó Tuyệt Ca: “Tuyệt Ca thân là cung nữ, nàng phải làm theo lời bát gia đâu thể muốn đi liền đi?”

“Không được! Các ngươi phải lập tức hồi phủ, ngoại trạch này không được ở nữa!” Lão công tử hung hăng hất tay Lưu thị, đáy mắt tràn ngập lửa giận: “Nếu các ngươi dám không hồi phủ ta lập tức tâu lên thánh thượng, đến lúc đó người xấu mặt không chỉ có một mình ta!”

“Đại nhân đừng mà, ngài tâu lên thánh thượng Tuyệt Ca phải làm thế nào đây?”

“Thân là quân quý ở lại ngoại trạch tước quý đã không hợp quy củ huống chi đây chính là ngoại trạch của hoàng tước, Hoàng thượng mà biết nhất định sẽ không tha cho các ngươi. Ta nói lại lần cuối, Phó Tuyệt Ca phải trở về, đừng tiếp tục hồ đồ liên luỵ Phó gia!”

“Đại nhân ngài…”

“Nương thân đừng nói nữa.” Phó Tuyệt Ca mím chặt môi, lão phụ thân nói đúng, với thân phận cung nữ nàng hiện tại không tiện ở lại ngoại trạch của bát gia: “Nhi nữ sẽ theo đại nhân hồi phủ, nhưng ngài phải chuẩn bị cho bọn ta viện tử thật tốt, bằng không nhi nữ sẽ quay lại vương phủ.”

Lão công tước hừ hừ hai tiếng bất mãn: “Trưởng thành rồi liền không xem người làm phụ thân như ta ra gì, còn dám ra điều kiệu với ta?”

“Đại nhân không đáp ứng nhi nữ chỉ đành…”

“Được rồi! Viện tử tốt thì viện tử tốt, các ngươi nhanh chóng thu xếp về phủ đi!”

Việc cần làm cũng đã làm xong, lão công tước dứt khoát xoay người rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.