Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa

Chương 14



Thu hết nhất cử nhất động của tiểu nha đầu vào mắt, Đông Phương Tầm Liên không nghĩ lệnh ái công tước phủ lại có ác cảm với nàng như vậy, thà chia cho lão bát cũng không chia cho nàng.

“Tiểu ngốc thật sự không muốn chia cho ta và nhị tỷ ngươi sao?”

Phó Tuyệt Ca hung dữ gầm gừ đánh gãy lời nàng: “Ngài không được gọi ta như thế!”

“Lão bát gọi được ta không gọi được đây là đạo lý gì nha?”

Đông Phương Tầm Liên giả vờ không thấy ánh mắt chán ghét của Phó Tuyệt Ca mà thả người ngồi xuống bên cạnh, tiện tay nhón một củ khoai trong thúng.

“Ngài trả lại ta!”

Đông Phương Tầm Tuyết vội can ngăn Phó Tuyệt Ca đang xung động muốn cắn người: “Được rồi chỉ vài củ khoai, chúng ta cũng ăn không hết.”

“Nhưng toàn bộ đều là ta đào cho ngài mà.”

Mắt thấy nước mắt tiểu ngốc sắp rơi xuống, bát gia luống cuống tìm cách dỗ dành: “Hảo, hảo, ta biết ngươi cố tình đào khoai cho ta, nhưng ngươi xem ở đây còn nhiều, chúng ta ăn cũng không hết chi bằng chia sẻ cho mọi người.”

Phó Tuyệt Ca phụng phịu một hồi mới thỏa hiệp nhưng chỉ cho Đông Phương Tầm Liên và Phó Yên Ca mỗi người một củ rồi ôm chặt thúng khoai không buông.

Đông Phương Tầm Liên cảm thấy trêu đùa tiểu ngốc rất vui, tiếp tục bày trò chọc giận nàng: “Ta thích củ mập kia hơn, ngươi đổi lại cho ta đi.”

“Vừa dài vừa ốm giống ngài còn muốn gì nữa.”

“Úc? Nói như vậy là vì lão bát vừa mập vừa lùn nên ngươi mới cho nàng củ đó sao?”

Nháy mắt mặt Đông Phương Tầm Tuyết biến thành trắng bệch, hồ đồ nhìn qua tiểu ngốc chờ đợi câu trả lời.

“Không phải như vậy.” Phó Tuyệt Ca ôm chặt cánh tay bát gia hống to: “Là vì ta thích bát gia nhất nên ta cho ngài ấy củ to nhất.”

Đông Phương Tầm Liên không nghĩ nha đầu này sẽ thành thật nói ra mấy lời không ‘e lệ’, liếc mắt nhìn sang thì thấy lão bát cao hứng cười nói không thấy hai mắt. Tựa hồ lão bát rất quan tâm đến vị tam lệnh ái này, chút chuyện nhỏ nhặt cũng để trong lòng, đây không phải tác phong bình thường của lão bát.

“Vậy ta cũng muốn được ngươi thích nhất, ngươi nói làm sao ngươi thích ta nhất để ta đổi củ khoai lớn.”

Hừ một tiếng mỉa mai, Phó Tuyệt Ca không chút nể mặt đánh gãy mơ mộng của tứ cặn bã: “Không có khả năng, ta chỉ thích bát gia nhất, không thích tứ gia.”

“Úc? Tại sao lại không thích ta nha? Ta cũng biết đá túc cầu, biết bắt hồ điệp, ngươi muốn ta bắt rất nhiều hồ điệp cho ngươi.” Nói một nửa tứ gia nhìn sang bát gia trêu chọc: “Lão bát, đầu ngươi có con sâu kìa.”

Nháy mắt mặt Đông Phương Tầm Tuyết cắt không còn giọt máu, kinh hồn táng đảm nhảy cẫng lên, tay khua lung tung muốn phủi xuống con sâu trên đầu. Phó Tuyệt Ca ngồi bên cạnh tất nhiên sẽ bị dọa sợ, tròn xoe mắt nhìn bát gia đang hoảng loạn, không phải bát gia sợ sâu chứ?

Bên tai truyền đến tiếng cười khoái trá của Đông Phương Tầm Liên, Phó Tuyệt Ca giận dữ trừng mắt một cái rồi đứng dậy kéo hai tay của bát gia không cho cào loạn lên tóc.

“Bát gia không có sâu, tứ gia chỉ lừa ngài thôi.”

Mặt bánh bao hết đỏ rồi đen, ngượng ngùng thả xuôi tay xuống. Lúc này Đông Phương Tầm Tuyết chỉ muốn đào một lỗ để trốn, nàng sao có thể lại hành động ngu ngốc như vậy trước mặt tiểu ngốc chứ?

Phó Tuyệt Ca đáng yêu vỗ ngực cam đoan: “Dù thật sự có sâu Tuyệt Ca sẽ bảo vệ ngài!”

“Khụ, cái này, ta nghĩ…” Đông Phương Tầm Tuyết có thêm trăm miệng cũng không thể bao biện cho hành động ngu xuẩn của mình: “Chỉ là lúc nhỏ từng bị sâu bò vào trong hài nên ta mới như vậy, ta không phải quá sợ hãi đâu. Cái kia, ngươi lẽ nào không sợ con gì hết?”

“Ta có sợ nha, nhất là đại khuyển tử hung hung, đến lúc đó ngài phải bảo hộ ta.”

Giống như trôi dạt trên biển bắt được phao cứu sinh, bát gia liên tục gật đầu: “Hảo, gặp đại khuyển tử ta sẽ bảo vệ ngươi.”

Phó Tuyệt Ca cười rộ lên đặc biệt khả ái, kì thật nàng không sợ khuyển tử nhưng nàng biết cần phải giữ mặt mũi cho bát gia. Tước quý là sinh vật đơn thuần rất coi trọng thể diện và đặc biệt hy vọng làm chỗ dựa cường đại cho quân quý. Nắm bắt tâm tư tước quý trước tiên phải khiến bản thân thật nhỏ bé, thật yếu ớt kíƈɦ ŧɦíƈɦ bản năng bảo bọc che chở của tước quý rồi mới tính toán đến tiếp cận lấy lòng.

Sống một kiếp Phó Tuyệt Ca coi như minh bạch tính cách của phần lớn tước quý trong thiên hạ.

Bầu không khí trở nên hòa hợp trở lại, hai người ngồi xuống thềm nhà tiếp tục dùng khoai lang, hoàn toàn đem chuyện con sâu vứt vào quên lãng.

Đông Phương Tầm Liên ánh mắt khẽ chuyển rồi nói: “Tiểu ngốc chân ngươi bị thương sao? Hay là ta đến chỗ hoàng hậu xin cao dược cho ngươi bôi lên vài ba tháng sẽ khỏi ngay thôi.”

“Cao dược bát gia đưa ta dùng rất tốt.”

Phó Yên Ca cứ như vậy bị vứt bỏ không khỏi tủi thân, chờ câu chuyện vừa lắng xuống lập tức xen vào: “Tứ gia, bát gia, lần tới các ngài đến ta sẽ chuẩn bị thật nhiều cao điểm, chúng ta vừa ăn cao điểm vừa nghe hát khúc được không?”

“Như thế thì còn gì bằng, lần tới ta nhất định lôi kéo lão bát cùng đi.” Đông Phương Tầm Liên phong độ giúp Phó Yên Ca gạt bớt vụn khoai trên mép môi: “Lệnh ái có đôi mắt đẹp thật.”

Ở bên này Phó Tuyệt Ca nhìn thấy khung cảnh tình chàng ý thiếp nồng nàn suýt ói mửa, người ngoài nhìn vào không biết còn tưởng hai người kia quen biết nhiều năm tình cảm thâm sâu vô tận. Cũng may đã từng nằm dưới ma trảo kia mới biết Đông Phương Tầm Liên cặn bã đê tiện ra sao, bằng không nàng kiếp này có khi lại rơi vào cái bẫy ghê tởm kia.

“Ngày mai ngài có đến nữa hay không?”

Đông Phương Tầm Tuyết tiếp nhận chén trà từ tay Mi Cát uống một ngụm: “Cũng chưa biết trước, thời gian này phải chờ tiên sinh chấm bài nên có lẽ sẽ rảnh rỗi vài hôm.”

“Nếu ngài nhàn rỗi chúng ta cùng đi đào khoai nhé.” Phó Tuyệt Ca phấn khởi lay lay cánh tay bát gia, ngọt nị nị xin xỏ: “Bát gia đáp ứng đi~”

“Tất nhiên, ngươi muốn thế nào cũng được.”

Mi Cát không đúng lúc chen ngang vào: “Bát gia nên hồi cung rồi.”

Đông Phương Tầm Tuyết chán nản thở dài, đặt lại chén trà xuống thềm, tiện tay quay sang giúp Phó Tuyệt Ca phủi bớt vụn khoai trên mép môi. Hai má bánh bao tức thì đỏ lên, trái tim trong ngực binh binh đánh trống mở hội, không ngờ bát gia đầu gỗ cũng biết giúp nàng lau miệng nha.

“Ta hồi cung đây, ngươi cũng về phòng ủ ấm đừng để nhiễm phong hàn.”

“Bát gia ta tiễn ngài nhé?”

Nhanh nhẹn leo xuống thềm nhà, thuận tay phủi phẳng quần áo trên người, nắm lấy bàn tay bát gia cùng nhau đi ra cổng. Ngay cả Đông Phương Tầm Liên và Phó Yên Ca cũng đi theo, bốn người trước sau đều đều rảo bước, nha hoàn cầm ô đi sát bên cạnh che chắn tuyết rơi.

Xe ngựa chờ sẵn ngoài cổng đã lâu, thấy chủ tử ra liền bưng ghế dài đặt xuống làm thang cho các nàng leo lên. Đông Phương Tầm Tuyết cẩn thận quay lại nhìn một lần nữa, đỡ hai má bánh bao đỏ bừng bừng vì lạnh của tiểu ngốc.

“Ngươi vào phủ đi.”

Phó Tuyệt Ca bịn rịn không nỡ, dang tay ôm lấy thắt lưng bát gia nũng nịu: “Ngài nhớ phải đến thăm ta thường xuyên đó.”

“Ta sẽ cố gắng.”

Đông Phương Tầm Tuyết hướng mắt nhìn A Xán, nàng liền hiểu ý bước lên kéo tay tam lệnh ái lùi về hai bước.

“Bát gia chậm một chút.” Phó Tuyệt Ca lôi trong tay áo A Xán hai củ khoai dúi vào tay bát gia: “Cái này cho ngài, lần tới chúng ta cùng nhau đào khoai nha.”

Chưa kịp mở miệng trả lời thì tứ hoàng tỷ đột nhiên xông đến: “Ở đây có hai củ vậy là ta một củ lão bát một củ phải không?”

“Không có phần của ngài!”

“Tại sao nha? Lão bát là hoàng tước, ta cũng là hoàng tước, nàng có sao ta không có?”

Phó Tuyệt Ca giận đến đỏ bừng mặt mũi, đem củ khoai còn lại A Xán lén lút giấu nhét vào tay Đông Phương Tầm Liên, thấp giọng đe dọa: “Cho ngài rồi không được giành của bát gia!”

Ánh mắt dời đến gương mặt ửng đỏ của tiểu ngốc, rồi nhìn đến củ khoai trên tay tứ hoàng tỷ, hai chân mày Đông Phương Tầm Tuyết từ từ nhíu chặt. Tiểu ngốc từ khi nào lại thân thiết với tứ hoàng tỷ như vậy?

Đúng lúc này Mi Cát thúc giục nhị vị hoàng tước mau chóng lên xe ngựa tiện tay phủ xuống mành cửa, hướng lệnh ái công tước phủ cung kính cúi đầu cáo từ.

Bên trong xe ngựa không an tĩnh bao nhiêu, tứ gia Đông Phương Tầm Liên tung củ khoai lên rồi đón trở về, hướng lão bát cong môi cười khiêu khích: “Không ngờ tam lệnh ái là người khẩu thị tâm phi, mặc dù miệng nói không thích ta nhưng vẫn chuẩn bị riêng khoai cho ta mang về cung.”

Đông Phương Tầm Tuyết liếc nhìn củ khoai trong tay nàng, chọn yên tĩnh nhìn ra ngoài khung cửa sổ hai tấc vuông.

“Tam lệnh ái rất thú vị, lần sau lại cùng nhau chơi.” Đông Phương Tầm Liên kiên trì lấy châm chọc lão bát làm niềm vui: “Chắc ta cũng phải chuẩn bị món quà nhỏ cho nàng, ngươi nghĩ nên tặng gì thì tốt nhất?”

“Tứ hoàng tỷ có lòng là được rồi.”

“Hình như ngươi tặng dược cao cho nàng rồi, vậy thì ta tìm mẫu hậu xin một ít nhân sâm tốt cho tam lệnh ái dùng.”

Đông Phương Tầm Tuyết máy móc gật đầu thay cho câu trả lời, vô thức sờ tay áo của mình, hàng mi thật dài rũ xuống nhìn không ra biểu tình. Tâm tư tiểu ngốc trước giờ khó nắm bắt, bên cạnh nàng thì luôn nhiệt tình thích đùa, còn trước mặt tứ hoàng tỷ lúc thì gay gắt khó chịu lúc lại chủ động lấy lòng.

Rốt cuộc tiểu ngốc đang nghĩ cái gì?

Xe ngựa vẫn cứ lộc cộc lăn bánh, tuyết vẫn lất phất bay.



“Đại nương tử ta không thích Phó Tuyệt Ca, ngươi đem nó nhốt vào phòng củi được không?” Phó Yên Ca uất ức đem những thiệt thòi phải chịu ngày hôm nay nó hết ra ngoài: “Bát gia tứ gia đều thích nói chuyện với nó, các ngài chẳng ai chịu chơi chung với ta, Đại nương tử ta phải làm sao đây?”

“Phụ thân ngươi không phải đi theo sao?”

Nói đến đây Phó Yên Ca càng thêm tức giận: “Phụ thân xem ta một lúc thì nói chuyện cả buổi với nha hoàn kia còn cười không thấy hai mắt đâu.”

Sắc mặt Đại nương tử càng lúc càng kém, cố hít một hơi hòa hoãn tâm tình: “Phụ thân đáng chết của ngươi lại muốn nạp thiếp nữa rồi, để ta biết con hồ ly tinh kia là ai tuyệt đối không tha cho ả!”

“Đại nương tử đừng quan tâm phụ thân nữa, ngài mau mau giúp ta nghĩ biện pháp đi!”

“Phó Tuyệt Ca bất quá chỉ là thứ nữ xuất thân thấp kém, còn ngươi thân vi đích nữ của Khang Ninh Công tước phủ lại là cô nương thiên sinh mệnh cách phượng hoàng. Chờ mà xem, các hoàng tước trưởng thành một chút sẽ tự nhiên tranh nhau lấy lòng ngươi.” Đại nương tử dịu dàng áp tay lên gò má nàng dỗ dành: “Yên Ca ngươi đừng quên, tương lai ngươi là Hoàng hậu của Đại Minh, tuyệt đối không thua kém Phó Tuyệt Ca kia.”

“Nhưng mà bây giờ tứ gia bát gia không ai quan tâm đến ta nữa.” Phó Yên Ca thút thít ôm mặt khóc: “Nhỡ như sau này Phó Tuyệt Ca trở thành Hoàng hậu thì sao?”

“Tuyệt đối không có chuyện đó!”

Phát hiện bản thân có hơi to tiếng, Đại nương tử che miệng đằng hắng rồi nói tiếp: “Thân nương của nó là tiện tỳ lau dọn trong phủ, có nói lên trời cũng không thay đổi được xuất thân thấp kém. Còn ta thân là đích nữ của Thái úy phủ, Phó Tuyệt Ca có chạy trước hai con phố cũng đuổi không kịp ngươi.”

Phó Yên Ca sụt sịt mũi, lúng túng dùng khăn lụa chà lau nước mắt: “Đại nương tử nói đúng, Phó Tuyệt Ca kia thiên sinh ti tiện làm sao sánh được với ta chứ!”

“Phải như vậy mới là đích nữ Khang Ninh Công tước chứ.” Đại nương tử ngừng lại một chút rồi hạ thấp giọng nói: “Yên tâm, Phó Tuyệt Ca không bao giờ có cơ hội cản đường mẫu tử chúng ta, Đại nương tử nhất định dọn dẹp gọn gàng hai tiện nhân đó.”

“Ý Đại nương tử là?”

“Ngươi không cần quan tâm chuyện này, Đại nương tử tự có đối sách. Thời gian không còn sớm ngươi đi luyện chữ đọc sách đi, đợi đầu xuân năm sau Đại nương tử sắp xếp ngươi nhập cung tuyển tú.”

Phó Yên Ca ngoan ngoãn gật đầu để nha hoàn dìu đứng dậy, hướng Đại nương tử hành lễ xong xuôi mới di chuyển về phòng luyện chữ.

“Đại nương tử.”

Nha hoàn thân tín bên cạnh cẩn dực châm đầy một chén trà nóng hổi, nhỏ giọng nói vào tai Đại nương tử: “Ngài muốn thu thập mẫu tử bọn chúng thế nào?”

“Địa phương đó đặc biệt vắng vẻ một mồi lửa cũng đủ thu thập rồi.”

“Nô tỳ tuân mệnh.”

“Chuyện này làm cẩn thận một chút đừng để giống lần trước.” Ánh mắt Đại nương tử tối cầm, tay siết chặt chén trà đến trắng bệch: “Nhất định không để Phó Tuyệt Ca thoát được đe dọa tiền đồ của Yên Ca.”



Mùa đông tuyết rơi dày đặc, trước cửa viện tử tuyết đống dày ba bốn lớp, gió lùa qua khung cửa sổ lạnh lẽo gai người. Phó Tuyệt Ca bưng than nhét dưới gầm giường, nhỡ nửa đêm hết than cũng có thể lấy ngay để đốt. Nhờ vào quan hệ với bát gia mà Phó Tuyệt Ca lấy thêm được ít than, mùa đông năm nay trôi qua càng thêm thoải mái.

A Xán dùng hết sức đóng kín cửa lại, suýt xoa kêu rên mấy tiếng: “Trời lạnh thật, tứ nương tử với tam lệnh ái nhớ phải đắp chăn cẩn thận.”

“Tuyệt Ca đừng làm nữa lên giường ủ ấm đi.”

Lưu thị loay hoay tìm cách bế Phó Tuyệt Ca đặt xuống giường, vuốt thẳng mái tóc có chút hỗn loạn. Mấy hôm nay trời đổi tuyết lớn, phía bát gia cũng không đến Công tước phủ nên mẫu tử các nàng có nhiều thời gian thân cận ngày ngày trò chuyện không biết chán.

“Duỗi chân ra cho thoải mái.”

Phó Tuyệt Ca ngồi yên để nương thân vuốt tóc, giọng nói trẻ con nị nị ngọt ngào phát ra: “Bốn ngày nữa là đến sinh thần chúng ta có thể cùng bát gia đi tửu lâu dùng tiệc.”

“Ngươi hồ ngôn cái gì vậy?”

“Bát gia hứa sẽ tổ chức sinh thần cho ta.”

Lưu thị hai chân mày nhíu chặt muốn dính cả vào nhau: “Bát gia tại sao phải tổ chức sinh thần cho ngươi? Đừng nói lung tung coi chừng Đại nương tử nghe thấy sẽ phạt roi.”

“Ta không nói lung tung, chính bát gia đề nghị với ta, còn muốn ta dẫn theo nương thân và A Xán cùng đi dự tiệc.” Phó Tuyệt Ca nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Lưu thị thuyết phục: “Bát gia đối xử với ta thật sự rất tốt nên nương thân đừng quá lo lắng, đợi đầu xuân ta nhập cung sẽ tìm cách vào cung Quý phi hầu hạ bên cạnh bát gia.”

“Ngươi mọi chuyện đều tính cả rồi thì nói với ta làm gì?”

Nghe được tức giận trong lời nói của nương thân, Phó Tuyệt Ca lí nhí làm nũng: “Người ta làm gì đều muốn báo cho ngài biết vậy mà ngài lại không vui.”

Lưu thị bị dáng vẻ đáng thương của nhi nữ đả động, bất đắc dĩ trút một tiếng thở dài: “Ngươi tiểu ngốc tử, hầu hạ bên cạnh bát gia thì làm sao? Đợi sau này ngươi lớn lên sẽ hiểu có nhiều thứ không phải muốn là được, tương lai biết đâu được bát gia sẽ thích người khác nhiều hơn ngươi.”

“Sẽ không.”

Bản thân Phó Tuyệt Ca minh bạch, người cam tâm chờ đợi nàng hơn mười năm, chấp nhận buông tay để nàng tìm hạnh phúc nhưng cũng mạnh mẽ tìm mọi cách giải thoát cho nàng chỉ có bát gia. Đỡ một kiếm lạnh lùng để rồi vùi thân trong gió tuyết lạnh lẽo, đời này kiếp này người bát gia thích là nàng không phải bất kì ai khác. Chỉ cần bát gia còn cần đến nàng, còn nửa phân thích nàng như kiếp trước nàng sẵn sàng tiến đến bên cạnh bầu bạn cùng ngài.

Quan gia của nàng phải là bát gia!

“Nha đầu ngươi mới bốn tuổi thì hiểu cái gì chứ, đừng nói linh tinh, mau đi ngủ thôi.”

Phó Tuyệt Ca nhún nhún vai không cho ý kiến gì, ngoan ngoãn kéo chăn nằm xuống giường. Nương thân vẫn như mọi ngày ôm nhi nữ vào lòng hát ru, đợi nàng ngủ trước rồi mới đi ngủ. A Xán thì co người đắp chăn ngủ trên trường kỉ, bản thân cũng được một cái than lô đặt sát bên cạnh kỉ sưởi ấm.

Ba người rất nhanh chìm vào mộng đẹp, hoàn toàn không phát hiện trong bóng tối có hai bóng người lặng lẽ tiến gần tiểu viện tử. Một người là thân tín bên cạnh đại nương tử, người còn lại là gia đinh trong phủ, trên tay bưng một chậu đựng đầy dầu lửa.

Nha hoàn từ từ đến chỗ cửa sổ đục một lỗ nhỏ nhìn thử vào bên trong, xác định mẫu tử Phó Tuyệt Ca đều ngủ say mới quay lại ra hiệu cho gia đinh đến gần.

“Cẩn thận, lần này không được làm hư chuyện tốt của Đại nương tử.”

Gia đinh gật đầu như giã tỏi, hất dầu lửa lên cửa chính và cửa sổ. Xong xuôi đâu đó liền cùng nha hoàn rời xa viện tử, thẳng tay ném mồi lửa vào bãi dầu lửa trước cửa.

Đám cháy nhanh chóng bùng lên, hai bóng người vụt biến mất trong đêm đen.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.