Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa

Chương 145: Chương 145




Nói đoạn nhị nương tử vỗ ngực thùm thụp tự trách, nha hoàn bên cạnh vội vã ngăn cản nàng làm đau bản thân.
Phó Tuyệt Ca lén lút nâng quạt ngáp một tiếng, nhạt nhẽo mở miệng: “Nếu nương tử muốn cùng ta than khổ vậy thì tiếc quá ta còn có việc phải xử lí không tiện bồi lâu, A Xán tiễn nhị nương tử đi.”
“Tam lệnh ái chậm đã.”
Nhị nương tử cuống quít chụp lấy tay Phó Tuyệt Ca ngăn nàng bỏ đi: “Thật ra ta đến đây là có chuyện muốn nói với tam lệnh ái, cầu ngươi dành chút ít thời gian nghe ta nói có được hay không?”
“Nhị nương tử còn muốn nói cái gì?”
Lưu thị được Nhược Phồn đẩy vào phòng, lớn tiếng đánh gãy lời nhị nương tử: “Nhi tử của ngươi gây ra hoạ còn muốn nhi nữ của ta giúp đỡ? Các ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ!!”
Phó Tuyệt Ca lập tức đứng dậy thay Nhược Phồn đẩy luân ỷ: “Nương thân an hảo, nhi nữ có một ít mứt trần bì ở đây, mẫu tử chúng ta vừa nói chuyện vừa ăn nhé?”
“Giải quyết xong chuyện này ta mới có tâm trạng ăn.”
Mặt nhị nương tử có chút khó coi, tứ phòng trước đây không được đại nhân xem trọng, Lưu thị mỗi lần gặp nàng đều sợ đến co rúm người lại.

Vậy mà hôm nay dám lớn tiếng quát ngược lại nàng, nếu không phải có nhi nữ được bát gia sủng ái thì người của tứ phòng đến cả móng chân nàng cũng không có tư cách chạm vào.
Lưu thị vòng tay qua vai A Xán và Nhược Phồn để hai người ôm lên ghế ngồi xuống, đanh mặt quan sát nhị nương tử vẫn thút thít khóc: “Tam công tử trước tham ô hối lộ sau hại chết mạng người, ngươi còn mặt mũi muốn lệnh ái nhà ta nói giúp hung thủ giết người? Các ngươi đừng nghĩ nha đầu nhỏ tuổi muốn lừa gạt thế nào thì lừa gạt, còn Lưu thị ta ở đây các ngươi đừng hòng lợi dụng nàng!”
“Tứ nương tử có vẻ đã hiểu lầm rồi…”.

Truyện Light Novel
“Hiểu lầm? Ngươi nghĩ ta là đồ ngốc sao?” Lưu thị tức giận vỗ mạnh xuống bàn đánh gãy lời bao biện của nhị nương tử: “Người của nha môn đều nói tam công tử vì tranh giành một ca nhi mà gi.ết ch.ết công tử Xương Ninh Bá tước phủ, chuyện này cả kinh thành có ai không biết.

Trước đây đại nhân từng khuyên răn hắn không được qua lại với đám công tử kia nữa nhưng hắn một mực không nghe, cấu kết với đám tham quan vơ vét tiền của thuyền buôn muối.

Bây giờ thì hay rồi, nha môn đến tận nơi đòi người, trước nợ tiền sau nợ mạng, tội chứng rành rành còn muốn bắt nhi nữ ta giúp hắn mang tiếng xấu?”
Phó Tuyệt Ca suốt ngày ở trong Thư Nhạc Phong dưỡng bệnh nên không nắm rõ tình hình bên ngoài.

Cũng nhờ có nương thân quản gia chủ mẫu tiếp xúc nhiều người nhiều việc bằng không chuyện của tam công tử nàng một chút cũng không biết.
“Nhị nương tử cũng thật hoang đường, tam công tử gây ra hoạ lớn như vậy còn dám mở miệng cầu xin người khác giúp đỡ.

Thảo nào ngươi lại bảo Uyển Dung đến cầu xin ta trước vì biết chắc đại nhân sẽ không nói giúp cho hung thủ giết người.”
“Mọi chuyện không phải như ngươi nghĩ đâu!”

Nhị nương tử bối rối tìm lời lẽ giải thích: “Cái ca nhi đó năm ngày mười bữa lại đến tìm tam công tử làm phiền, tam công tử cũng không ít lần cự tuyệt ả nhưng ả cứ bám lấy không buông.

Chuyện xảy ra đều do cái ca nhi đó không biết liêm sỉ khiến công tử Xương Ninh phủ tức giận, hai công tử chẳng qua chỉ đánh nhau mấy cái ai mà ngỡ công tử Xương Ninh lại ngã xuống đập đầu vào cạnh bàn…”
“Đánh nhau mấy cái sao lại đẩy ngã người ta?” Phó Tuyệt Ca hiếu thuận phẩy phẩy quạt quạt mát cho nương thân: “Công tử đánh nhau là chuyện thường tình, nhưng vì một cái ca nhi thì đúng là biến thành trò cười cho cả Thuận Thiên thành rồi.

Nói thế nào Xương Ninh phủ cũng mất một công tử, Khang Ninh phủ chúng ta không cho bọn họ một câu trả lời thích đáng thì khó mà ăn nói với đương kim thánh thượng.”
“Bát gia sủng ái ngươi như vậy chắc hẳn sẽ cứu được công tử nhà ta, coi như vì Công tước phủ này, vì danh dự của mẫu gia có được không?” Nhị nương tử sống chết nắm lấy cánh tay Phó Tuyệt Ca: “Nhà mẹ cường thịnh ngươi ở vương phủ sống cũng thoải mái hơn, bát gia cũng sẽ không khi dễ ngươi, cầu ngươi cứu tam công tử có được không?”
“Nhị nương tử có lẽ đánh giá ta quá cao rồi, ta làm gì có bản lĩnh cứu hung thủ giết người kia chứ?” Phó Tuyệt Ca đưa tay tiếp nhận chén trà từ A Xán uống một ngụm làm dịu cổ họng: “Tam công tử trước giết người sau tham ô hối lộ, chỉ nhiêu đây tội danh cũng đủ để hắn chết hai lần.”
Nhị nương tử siết chặt bàn tay phát ra tiếng khanh khách, cơn giận đè nén đến cực điểm tức thì bùng nổ đứng bật dậy quát vào mặt nàng: “Ngươi thật sự thấy chết không cứu sao!? Khang Ninh phủ này có mệnh hệ gì ngươi cũng thoát không được, đến lúc đó xem thử bát gia còn có thể chấp nhận ngươi không!”
“Đa tạ ý tốt của nhị nương tử, nhưng ta tự hiểu rõ thị phi đúng sai tuyệt đối không giúp cho kẻ tội ác đầy mình như tam công tử.

Nếu hắn biết sai chịu sửa cùng lắm chỉ lưu phóng hai ngàn dặm, đợi sau khi chịu phạt đủ sẽ được thả về.

Nhị nương tử muốn oán muốn trách cứ tuỳ ý, dù sao ta cũng không quan tâm sống chết của hắn.”
“Ngươi dám?”
“Dựa vào hắn biết rõ ta là người của bát gia còn đem ta đẩy cho đám hồ bằng cẩu hữu cũng đủ để hắn chết trăm lần! Nếu ngươi còn dài dòng ta lập tức đến công đường cáo trạng, để xem bát gia có trơ mắt không quản nữa hay không?”
Nhị nương tử suy sụp lùi về sau may mà có nha hoàn kịp đỡ lấy, đại nhân không cứu, ngay cả Phó Tuyệt Ca cũng không cứu, tam công tử nhà nàng lẽ nào phải chịu chết sao?
“Chuyện này có khi không dừng lại ở phủ nha giải quyết, Tông Nhân Phủ có ý muốn thẩm án kiện này, nhị nương tử thay vì ở đây khóc lóc thì nên nghĩ cách gặp tam công tử lần cuối đi.” Lưu thị đưa mắt nhìn A Xán phân phó: “Tiễn nhị nương tử về phòng, gọi thêm lang trung qua đó kê cho nàng ít dược phối an thần.”
“Vâng, nương tử.”
Nhị nương tử lách người né tránh đụng chạm từ A Xán, nước mắt nước mũi lem luốt trên mặt: “Phó Tuyệt Ca ngươi thật sự rất tàn nhẫn! Tam công tử thế nào cũng là đệ đệ của ngươi, hắn có mệnh hệ gì ngươi vẻ vang được hay sao? Ta sẽ ở đây chờ xem, chờ bát gia chọn ngươi hay là Phó Yên Ca, đến lúc ngươi không còn chỗ dựa ta cam đoan sẽ đạp ngươi một cước thật mạnh khiến ngươi không ngốc đầu lên nổi!”
“Nhị nương tử tâm tình không tốt, các ngươi mau đưa nàng về nghỉ ngơi đi.”
“Đừng chạm vào ta! Tự ta đi được!!”
Ném cho Phó Tuyệt Ca một cái liếc mắt sắc lẻm, nhị nương tử nện mạnh chân xuống sàn, thẳng thắn rời đi không buồn quay đầu nhìn lại.

“Ngươi nói chuyện này là do bát gia an bài?”
“Vâng.”
A Xán cẩn dực xếp gọn chăn màn đặt vào vị trí đầu giường, xong xuôi mới rửa sạch hai tay giúp tam lệnh ái chải tóc.


Phó Tuyệt Ca bận rộn đeo hoa tai, thấy không hợp lại tháo ra, liên tục vài lần cũng tìm được đôi hoa tai thích hợp với bộ y phục đang mặc.

“Nô tỳ đến vương phủ nghe Mi Cát tỷ tỷ nói chuyện với tri phủ đại nhân, vụ án này trong nay mai sẽ đưa đến Tông Nhân Phủ xử lý.”
Lấy một ít dầu bôi lên tóc tam lệnh ái, A Xán một bên bận rộn suy nghĩ kiểu tóc một bên tiếp tục nói: “Nô tỳ tra hỏi rất lâu nàng mới chịu kể rõ mọi chuyện, tất cả đều do bát gia ra tay dàn xếp.

Trước khi vỡ lòng bát gia nghe được tin lệnh ái bị tam công tử khi dễ mới ra lệnh Mi Cát tỷ tỷ theo dõi hắn, phát hiện hắn thường xuyên đến gặp một ca nhi ở Xuân Hoa Các.

Trùng hợp ca nhi này lén lút qua lại với công tử Xương Ninh Bá tước, bằng hữu chí thân của tam công tử, dĩ nhiên là tam công tử không biết chuyện này.

Điều tra thêm thì phát hiện Xương Ninh công tử quen biết với quan lại tham ô thuyền buôn muối ngay cả tam công tử cũng tham gia, biết được chuyện này Mi Cát tỷ tỷ liền báo lên với bát gia.”
Phó Tuyệt Ca ngừng lại động tác, nghi hoặc nhìn A Xán: “Sau đó thế nào?”
“Sau đó bát gia một bên liên lạc với tri phủ sở tại thu thập bằng chứng, một bên giả vờ tiết lộ mối quan hệ của công tử Xương Ninh và ca nhi.

Quả nhiên tam công tử liền dính bẫy, đến thẳng Xương Ninh phủ làm loạn bất cẩn đẩy chết người khác.

Tri phủ chỉ chờ có thế liền ập thẳng vào phủ bắt giam tam công tử, Mi Cát tỷ tỷ nói sẽ giữ lại mặt mũi cho Phó gia, chỉ bắt hắn lưu đày năm ngàn dặm không cho quay về kinh thành.”
“Quả nhiên, thủ đoạn cao tay như vậy chỉ có thể là bát gia.” Phó Tuyệt Ca bình thản tìm một kiện trang sức hợp với búi tóc: “Tam công tử gây ra đại hoạ, đại nhân dĩ nhiên không dám ra mặt, nhị phòng lại tiếp tục mất thêm một chỗ dựa.

Chỉ mỗi tứ công tử không có tiền đồ, tứ cô nương không thể sinh sản, nhị phòng có thể nói như cá nằm trên thớt chỉ còn chờ chết.”
“Phó phủ này Đại nương tử, nhị nương tử đều không còn khả năng quản gia, sẽ không ai dám chống đối tứ nương tử nữa.”
“Chuyện của nương thân ta vốn không muốn bàn luận, ngài muốn quản gia thì quản gia, không muốn thì về Thư Nhạc Phong này nghỉ ngơi tịnh dưỡng.

Dù sao chỉ cần là việc nàng muốn ta sẽ không ngăn cản, nương thân vui là được.”
“Tam lệnh ái hiếu thuận như thế tứ nương tử sao có thể không thương yêu ngài.”
Chỉnh sửa búi tóc lần cuối trước khi cài trang sức lên, A Xán nghiêng người nhìn qua gương hỏi: “Lệnh ái thấy có vừa ý không?”

“Hảo, đẹp lắm.” Phó Tuyệt Ca vén một ít tóc ra trước ngực, hài lòng mỉm cười: “Lấy vân kiên ra cho ta đi.”
“Vâng.”
Trong lúc A Xán đi tìm vân kiên, Phó Tuyệt Ca loay hoay ướm trang sức lên búi tóc, cuối cùng chọn được hoa nhung màu hồng phấn hợp với y phục đang mặc trên người.
“Lệnh ái chọn hoa nhung này rất đẹp.” A Xán đem vân kiên vòng qua cổ lệnh ái rồi cột dây lại: “Để bát gia nhìn thấy nhất định sẽ ngây ngẩn cả ngày.”
“Chỉ biết trêu chọc ta.”
Phó Tuyệt Ca chống tay lên bàn đứng dậy, hướng ngoài cửa nói: “A Lệ ngươi ở lại trong coi Thư Nhạc Phong, A Phỉ cùng ta đi Ngọc Thanh Quan.”
“Vâng.”
Ba người nhanh chóng bước ra cửa, A Phỉ đi trước nghiêng ô về phía tam lệnh ái, A Xán thì cẩn thận dìu nàng bước xuống.
“Lệnh ái cẩn thận bậc thang.”
Xe ngựa chờ sẵn bên ngoài, Phó Tuyệt Ca bước vào trong xe tìm một nơi thông thoáng ngồi xuống, A Phỉ và A Xán cũng lần lượt theo vào.

Tiết trời nóng bức như muốn thiêu đốt da thịt, ngồi trong xe đặt đầy chậu băng Phó Tuyệt Ca vẫn cảm thấy bứt rứt khó nhịn chỉ muốn lao vào bồn nước mộc dục.

Chụp vội quạt lụa bên cạnh phẩy liên tục, nhưng gió mát chẳng thấy đâu chỉ có hơi nóng phả vào mặt bỏng rát.

“Năm ngoái mùa hạ cũng nóng bức nhưng có nóng như vậy đâu chứ!”
A Phỉ rót ngay nước ô mai chuẩn bị sẵn vào chén dâng lên cho tam lệnh ái giải nhiệt: “Bát gia biết cô nương sợ nóng nên trước khi nhập hạ đã cho người chuẩn bị rất nhiều băng lạnh, đem toàn bộ vương phủ thổi mát như trời xuân dĩ nhiên cô nương sẽ không cảm thấy nóng.”
“Muốn lấy băng lạnh phải thông qua quan phủ sở tại, Công tước phủ mấy năm nay sa sút quan phủ đối với chúng ta cũng không còn nhiệt tình như trước.”
A Xán kiên trì phẩy phẩy quạt vào chậu băng nhằm thổi gió về phía tam lệnh ái: “Chi bằng nô tỳ lấy danh nghĩa bát gia lấy thêm ít băng lạnh, chắc quan phủ sẽ không cự tuyệt.”
“Như vậy e là không thích hợp, băng lạnh của vương phủ đều được quan phủ đưa đến tận nơi, chúng ta lại xin thêm đưa về Công tước phủ e sẽ bị người khác dị nghị.” Phó Tuyệt Ca nhấp một ngụm nước ô mai làm dịu cơn khát: “Được rồi, chịu chút nóng, đợi vào thu mọi chuyện sẽ tốt hơn thôi.”
“Lệnh ái sẽ không sao chứ?”
“Không sao, nóng một chút cũng không chết người được.”
Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng Phó Tuyệt Ca suýt khóc thét lên vì nóng, cũng may hôm nay nàng mặc y phục vải mỏng bằng không đã bị cái nắng gắt ngoài xe thiêu đốt.

Bất quá nếu để bát gia phát hiện nàng mặc loại vải này nhất định sẽ tức giận đến giậm chân vỗ ngực.
Đi chưa được bao lâu Phó Tuyệt Ca phát hiện bên cạnh có một cỗ mã xa khác đi sát bên cạnh, tựa hồ là cố ý tiếp cận xe ngựa của các nàng.

Trong lòng nổi lên dự cảm bất an, đường đi Ngọc Thanh Quan tương đối vắng vẻ, hai bên đều là rừng cây vạn nhất gặp phải thổ phỉ thì coi như thảm rồi.

Ngay cả A Xán cũng phát hiện bất thường, lén lút vén mành nhìn thử xe ngựa bên cạnh, chốc sau liền quay đầu lại nói: “Không giống thổ phỉ, trước cửa xe có treo lệnh bài, hình như là An Viễn Hầu phủ.”
“An Viễn Hầu?”

Phó Tuyệt Ca hiếu kì nhìn thử, quả nhiên là xe ngựa của An Viễn Hầu.
Phía An Viễn Hầu tựa hồ đã phát hiện các nàng từ sớm, đợi Phó Tuyệt Ca nhìn ra liền vén mành lên, trong xe là Đại nương tử An Viễn Hầu gia.

Nháy mắt bầu không khí có chút khó xử, Phó Tuyệt Ca xấu hổ gật đầu hai cái rồi buông tay thả mành xuống.
“Khoan đã.”
An Viễn Hầu phu nhân lên tiếng ngăn cản: “Hiếm khi mới gặp được tam lệnh ái, nếu đã muốn đến Ngọc Thanh Quan vậy chúng ta cùng đi đi.”
“Như vậy thì làm phiền Đại nương tử quá.”
“Không phiền, ta hôm nay mang theo rất nhiều gia đinh, trên đường có thể bảo vệ lệnh ái.”
Phó Tuyệt Ca cũng không nói gì thêm, bất đắc dĩ đem mành xe hạ xuống.

Vị An Viễn Hầu Đại nương tử này tính khí vốn thất thường cổ quái, chỉ thích qua lại với gia tộc cường đại, sớm không đặt Khang Ninh Công phủ các nàng vào mắt.

Hôm nay lại chủ động bắt chuyện còn muốn cùng nàng đi Ngọc Thanh Quan, không biết lại muốn bày ra trò gì nữa.
Mã xa chạy thêm một đoạn thì dừng trước cửa Ngọc Thanh Quan, Phó Tuyệt Ca nhanh chóng bước xuống xe, An Viễn Hầu cũng cùng lúc xuất hiện ngay bên cạnh.

Theo sau An Viễn Hầu còn có một cô nương lớn hơn nàng vài ba tuổi, mặt hoa da phấn linh lung khả ái.

Phó Tuyệt Ca âm thầm suy đoán, có khả năng cô nương kia chính là Hầu phủ lệnh ái nổi danh xinh đẹp mà kinh thành đang truyền tai nhau.
Phó Tuyệt Ca lễ độ hướng An Viễn Hầu Đại nương tử chào hỏi: “Nghe nói thời gian gần đây Đại nương tử thường xuyên bị đau đầu, hôm nay đến Ngọc Thanh Quan cũng là vì chuyện này sao?”
“Chỉ là chút mao bệnh không đáng ngại, quan trọng là nha đầu nhà ta có thể tìm một nơi tốt để gửi gắm thì ta cũng sẽ không đau đầu nữa.” An Viễn Hầu như vừa gặp đã quen thân thiết nắm lấy bàn tay Phó Tuyệt Ca cười nói: “Hảo cô nương, lần trước gặp ngươi trong cung chắc cũng đã được vài năm rồi nhỉ?”
“Là năm năm.”
“Xem xem, càng lớn tuổi đầu óc càng không minh mẩn.

Nhớ lúc đó ngươi một thân quân quý nhu nhược nhỏ bé lại phải vào cung hầu hạ, ta nhìn thấy cũng phải thương xót một phen.

Hôm nay gặp ngươi quả nhiên cô nương trưởng thành liền xinh đẹp hơn rất nhiều, suýt chút ta đã nhận không ra ngươi.”
Phó Tuyệt Ca gương gạo duy trì ý cười: “Đại nương tử quá khen rồi.”
Hoàng Tĩnh Vân buồn bực lên tiếng đánh gãy màn chào hỏi nhàm chán của hai người: “Trời nóng như vậy còn ở ngoài này nói chuyện, không sợ bị đốt cháy sao?”
“Xem xem, trước mặt lệnh ái nói chuyện thô lỗ như thế còn ra thể thống gì?”
“Đại nương tử đừng trách lệnh ái, là do ta thất lễ trước.” Phó Tuyệt Ca nhanh chóng lách qua một bên nhường đường cho hai người: “Thỉnh.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.