“Lệnh ái không nhất thiết tức giận với Mạnh thị, dù sao ả cũng là người của tứ gia, ngài hôm nay hành động như vậy sợ sẽ khiến bát gia hiểu lầm.”
“Ngươi cho rằng tứ gia đứng một bên xem náo nhiệt để làm gì?”
Phó Tuyệt Ca săm soi cành hoa rất lâu mới chịu xuống tay cắt ngắn một đoạn, cẩn thận tìm vị trí đẹp cắm vào: “Mạnh thị xuất thân hèn kém, ăn nói không giữ ý tứ, lời lẽ đặc biệt khó nghe.
Nhưng tứ gia vẫn giả vờ làm người ngoài cuộc đứng nhìn ta và Mạnh thị tranh cãi, nếu ta không đứng ra giải quyết ngươi nghĩ bọn họ sẽ tha cho chúng ta đi sao?”
“Nhưng mà bát gia…”
“Bát gia sẽ biết chuyện, so với chúng ta nghĩ còn sớm hơn.”
A Xán khẩn trương đặt bó cẩm chướng xuống bàn thúc giục: “Vậy lệnh ái mau viết một phong thư an ủi bát gia đi.”
“Nếu ta viết thư bát gia sẽ nghĩ ta có tật giật mình, dù ngài không nghĩ như vậy vẫn có người ở bên cạnh ngày đêm rỉ tai dèm pha.” Phó Tuyệt Ca chọn một cành màu sắc tươi sáng kê vào sát bình hoa lưu ly, cảm thấy thích hợp mới bắt đầu cắt tỉa: “Thân phận ta thấp kém có được bát gia chú ý đã là phần phúc, người khác có đố kị có ngưỡng mộ nhưng đều không vừa lòng.
Tự ta biết rõ bản thân không xứng đáng với ngài càng không có tư cách cưỡng cầu, thích thì tốt không thích cũng chẳng sao, quỷ xui xẻo như ta chẳng có gì đáng để nói đến.”
“Lệnh ái sao tự chà đạp mình như vậy?” A Xán nhìn ra ngoài cửa rồi lại nhìn lệnh ái than thở: “Ngài xem bầu trời bên ngoài đi, tuy sắc trời âm u nhưng mây vẫn trong gió vẫn thơm ngát hương hoa.
Có trách phải trách đại nhân vô tình khiến mẫu tử ngài chịu thiệt thòi, nếu so sánh ngài với nhị lệnh ái thì ngài vẫn tốt hơn gấp trăm lần.”
“Ngươi cũng đã nói rồi đấy, chỉ khi nếu như ta mới có thể hơn được nhị tỷ.”
Phó Tuyệt Ca kéo tay A Xán đặt vào lòng bàn tay mình an ủi: “Ta biết ngươi lo lắng cho ta, nhưng ngươi yên tâm ta tuyệt đối không quy hàng số mệnh.”
“Từ nhỏ lệnh ái đã phải gắng gượng trưởng thành bảo vệ tứ nương tử và nô tỳ bình an thoát khỏi mưu tính trong hậu viện, nếu không có ngài bọn ta đều đã bỏ mạng trong đám cháy năm đó.
Nô tỳ hy vọng lệnh ái có thể giống những cô nương khác nhu nhược dựa dẫm vào quan gia của mình, không cần phải cậy mạnh chống đỡ phong ba bão táp bên ngoài.
Mấy năm nay lệnh ái chịu khổ không ít, nếu đến người đáng tin cậy cũng không có há chẳng phải rất thê lương?”
“Bản thân ta hiểu rõ con đường hôm nay đi có bao nhiêu gian truân, chỉ cần bát gia còn kiên trì ta tuyệt đối không từ bỏ ngài.” Nghĩ đến bát gia tâm tình tức thì nhẹ nhõm, Phó Tuyệt Ca yếu ớt nhấc môi nở nụ cười như hoa xuân lạc giữa muôn vàn tuyết lạnh: “Chỉ cần còn có thể đi, chỉ cần còn một chút hy vọng.
Thiên hạ này có quá nhiều chuyện cần để tâm, quá nhiều chuyện phiền não, nếu ngay cả bản thân mình cũng không thể thành toàn thì sống còn có ý nghĩa gì?”
“Lệnh ái…”
“Được rồi, đừng nói những chuyện không vui này nữa.”
Phó Tuyệt Ca đem bình hoa vừa cắm xong đưa cho A Xán: “Ngươi đem bình hoa này đặt ở nơi đẹp nhất, ta muốn mỗi lần ra vào phòng đều nhìn thấy nó.”
A Xán nhận mệnh vâng dạ rời đi, trong lúc loay hoay bày biện bình hoa trên bục cửa sổ thì phát hiện một bóng người nhanh nhảu tiến về phía các nàng.
Nheo mắt nhìn thêm lần nữa, quả nhiên là Mi Cát tỷ tỷ, xem chừng bên bát gia đã nghe được tin tức sáng nay nên mới bảo đối phương đến hỏi chuyện.
“Nô tỳ tham kiến Phó nhị lệnh ái.”
“Sao khách khí như vậy?” Phó Tuyệt Ca đưa tay đỡ Mi Cát đứng dậy, nghi hoặc quan sát sắc mặt khó coi của nàng: “Sao vậy? Bát gia đi chưa bao lâu đã gặp chuyện không vui rồi à?”
“Ngươi đã biết còn hỏi ta làm gì?” Mi Cát buồn bực vén váy ngồi xuống toạ ỷ, không chút do dự quán sạch chén trà A Xán vừa phao: “Ngươi rốt cuộc đang nghĩ cái gì trong đầu? Đang yên đang lành sao phải tranh cãi với Mạnh thị? Ngươi có biết đám người của tứ vương phủ đích thân xuất mã đuổi theo bát gia báo tin tức hay không?”
“Ta đoán được.”
“Ngươi đoán được hay không ta không quan tâm, ta chỉ muốn ngươi đưa ra câu trả lời thoả đáng.”
A Xán bày trí xong bình hoa liền bước đến chỗ hai người châm trà, cố ý mở miệng chen ngang câu chuyện: “Mi Cát tỷ tỷ bình tĩnh, lệnh ái nhà ta uỷ khuất còn chưa kịp nói đã bị ngươi lớn tiếng vấn tội thật sự là oan uổng khó giãi bày a!”
“Ủy khuất?”
“Sáng nay lệnh ái muốn đi Ngọc Thanh Quan cầu bình an cho bát gia, Tiểu Tư Phúc hắn cũng biết còn đích thân mang mã xa mới đến.
Ai mà ngờ đến Ngọc Thanh Quan thì đụng mặt ngay tứ gia, nàng nói muốn cùng lệnh ái vào thắp hương, lệnh ái khó mà từ chối nên đã đi theo nàng.
Ngươi cũng biết tính khí lệnh ái nhà ta rồi, không thích sẽ không nói nhiều, quay ra thì đụng mặt Mạnh thị.
Ả ta một lời cũng không nghe trực tiếp vu khống lệnh ái cùng tứ gia có tư tình, lệnh ái không ngừng giải thích bản thân là người của bát gia nhưng Mạnh thị kiên quyết không buông tha còn lớn tiếng nhục mạ nên lệnh ái mới bất đắc dĩ sai hạ nhân đánh ả.”
“Ngươi đánh Mạnh thị không đáng để nói nhưng cứ nhất định phải dây dưa với tứ gia làm gì?”
“Ta từ đầu không muốn cùng tứ gia dây dưa nhưng nàng cứ như keo chó bám dính không buông ta biết phải làm sao?” Phó Tuyệt Ca nửa như than thở nửa như oán trách: “Nếu bát gia vì chuyện này mà trách tội thì ta cũng không còn lời gì để nói.”
“Bát gia căn bản không để tâm chuyện này, nghe đám người tứ vương phủ nói xong thì thúc ngựa bỏ đi, chỉ sai thân tín bên cạnh quay về vương phủ tìm ta nói chuyện.”
A Xán nghe nàng nói xong sốt ruột không thôi: “Bát gia thật sự tức giận lệnh ái nhà ta sao? Lệnh ái nhà ta oan uổng a!”
“Xem ra ngươi vẫn chưa thấy bát gia tức giận nên mới nói như thế.” Mi Cát thay đổi tư thế ngồi thoải mái hơn, thuận tay kéo A Xán ngồi xuống bên cạnh: “Nói cho ngươi biết, Phó tiểu ngốc mười ngày hết chín ngày chọc bát gia tức giận, nhớ lúc trước nha đầu này sống chết cự tuyệt khiến bát gia vừa tức giận vừa thương tâm.
Bát gia tính vốn điềm đạm không bao giờ đem bực dọc trút lên người khác, một mình cắn răng chịu đựng bất tiếu bất thuyết chỉ có người hầu hạ nhiều năm mới nhìn ra khác biệt.”
“Vậy lúc đó bát gia không oán trách lệnh ái câu nào sao?”
“Cái này phải hỏi lệnh ái nhà ngươi, nghe nói bát gia suýt chút đã quỳ xuống cầu xin nàng gật đầu đáp ứng.”
Phó Tuyệt Ca hai má nhuộm hồng khả ái, một hơi quán sạch chén trà trong tay che giấu ngượng ngùng: “Ngươi không hỏi bát gia hỏi ta làm gì?”
“Lệnh ái không cần phải xấu hổ, nô tỳ tuyệt đối không đem chuyện này nói ra ngoài.”
Sợ Phó Tuyệt Ca không tin tưởng A Xán sẵn sàng giơ ba ngón tay lên phát thệ: “Nếu nô tỳ nói lung tung ra ngoài lệnh ái muốn phạt thế nào cũng được!”
“Đây không phải vấn đề!”
Không chỉ hai má mà toàn bộ gương mặt đều nóng đến phát hoảng, Phó Tuyệt Ca khẩn trương bước về phía cửa sổ giả bộ phẩy phẩy tay tạo gió: “Nóng quá, A Xán ngươi dập tắt bớt than lô đi.”
“Lệnh ái đừng giả vờ nữa, nô tỳ đều biết hết rồi, ngài còn không nói đến lúc nô tỳ hỏi thẳng bát gia ngài còn xấu hổ hơn!”
“N-Ngươi là nha hoàn của ta hay là của bát gia vậy hả?!”
A Xán ngây thơ chớp chớp mắt: “Lệnh ái là người của bát gia, nha hoàn của lệnh ái cũng là của bát gia.”
“Ngươi!!!”
Phó Tuyệt Ca thẹn quá hoá giận trừng mắt mắng: “Vậy ngươi theo bát gia đi Cao Ly đi!”
“Bát gia dẫn theo nô tỳ chỉ sợ lệnh ái lo lắng đến phát sầu, ngày ngày đêm đêm trà nước không màn, đến lúc bát gia trở về ngài sợ là đã hương tiêu ngọc vẫn.”
Vạn vạn không ngờ chỉ mấy năm A Xán mồm miệng đã nhanh nhẹn như vậy, Phó Tuyệt Ca giận đến nghiến răng nghiến lợi, không còn cách nào khác đành quay về trà án ngồi xuống.
A Xán vui vẻ châm đầy một trản trà, thả vào hai cánh hoa cúc: “Lệnh ái uống trà hoa cúc thanh nhiệt đi.”
“Không cần ngươi giả vờ tốt bụng!” Phó Tuyệt Ca quán sạch trản trà A Xán vừa châm, vệt đỏ từ hai má lan đến tận vành tai nhưng vẫn không có dấu hiệu dừng lại: “Muốn nghe gì thì nói.”
“Dĩ nhiên là muốn nghe bát gia tức giận sẽ làm gì lệnh ái ngài nha!”
“Ngài còn có thể làm gì ta? Dĩ nhiên là yên lặng không nói chuyện, cả ngày đi lòng vòng trước cửa phòng nhìn ta nhưng không dám bước vào.”
“Không thể đơn giản như vậy được.” Mi Cát hiếu kì nhích người sát vào cạnh bàn thúc giục: “Ta nhớ rõ bát gia từng gặp riêng ngươi nói chuyện, lẽ nào không khóc lóc van xin gì sao?”
“Ngươi nghĩ đi đâu vậy chứ!?”
“Thật sự không có sao?”
“Cái này…” Phó Tuyệt Ca thẹn thùng cúi đầu vò vò tay áo: “Cũng có một chút, bát gia thuyết phục ta không được nên đã khóc một trận, mặt mũi cũng không cần nữa.”
“Quả nhiên! Ta nói không sai mà! Bát gia thật sự khóc lóc cầu xin Phó tiểu ngốc đáp ứng!”
“Ây u, nô tỳ nghe cung nữ hầu hạ trong vương phủ nói bát gia tính khí tuy tốt nhưng khó tiếp cận, đối với hạ nhân chưa từng biểu lộ thái độ gì ra ngoài.
Thật không ngờ lệnh ái lại có bản lĩnh lớn đến mức khiến bát gia vì ngài mà khóc lóc cầu khẩn!”
“Không phải như thế!” Phó Tuyệt Ca dĩ nhiên không thích nghe người khác nói xấu về bát gia, buồn bực quắc mắt nhìn A Xán: “Ta và bát gia tranh cãi, ngài nhượng bộ ta có gì phải bàn tán?”
A Xán phát hiện bản thân lỡ lời vội bưng chặt miệng không dám hó hé nửa chữ.
Mi Cát xấu hổ không kém, giả vờ ho khan hai tiếng rồi nói: “Trong cung truyền tin hôm nay Hoàng thượng sẽ xử lý chuyện của Hoàng hậu nương nương, bá quan văn võ cũng nói vào vài câu không biết kết quả sau cùng sẽ thế nào.”
“Bát gia nếu đã làm đúng những gì ta và ngài thảo luận thì Hoàng hậu nương nương sẽ không xảy ra bất trắc gì.”
“Cũng mong là vậy.”
Liếc nhìn bầu trời phía sau cửa sổ mới phát hiện thời gian không còn sớm nữa, Mi Cát vội vã đứng dậy lên tiếng cáo từ.
“Ta còn phải đi làm một số chuyện bát gia phân phó, ngươi có gì cần cứ trực tiếp đến vương phủ tìm ta.”
“Đi đi.”
Mi Cát nhìn qua A Xán một cái rồi xoay người rời khỏi phòng, không quên giúp nàng khép cửa lại.
A Xán sắc mặt dần hoà hoãn, ngượng ngùng xoắn xuýt hai tay vào nhau tìm lời giải thích: “Nô tỳ thất thố rồi, lệnh ái đừng tức giận nữa…”
“Ta không tức giận ngươi, chỉ mong ngươi sau này nói năng cẩn thận một chút đừng để người khác bắt được nửa điểm sai sót.”
“Nô tỳ minh bạch.”
A Xán ngoan ngoãn nhấc bình trà châm đầy trản, phát giác chậu nhỏ đã hết than liền chạy đi gắp một ít than vụn bỏ vào tiếp tục làm nóng trà.
“Lệnh ái mấy hôm nay thần sắc không tốt hay là nô tỳ đi gọi thái y đến xem thử?”
“Đầu ta dạo này đau đến lợi hại, có lẽ nên tìm đại phu đến khám.”
“Lệnh ái vẫn đau đầu sao?” A Xán lo lắng đặt bình trà xuống bàn, bước qua bên cạnh giúp nàng kiểm tra nhiệt độ: “Không có sốt, lẽ nào lại giống lần trước trúng độc?”
“Cảm giác không giống.” Phó Tuyệt Ca đỡ cái đầu đau nhức than thở mấy câu: “Có vài chuyện suy nghĩ không thông suốt nên mới như vậy, dù sao nhị nương tử và Đại nương tử đều bị đuổi đi rồi, Phó phủ này còn ai dám bày trò hạ độc ta?”
“Nói thì nói như vậy nhưng lệnh ái không được chủ quan.”
“Ta biết rồi, ngươi an bài đi đừng để nương thân biết chuyện này.”
“Hảo ni.”
- -----------------------------
Bát gia đi chưa được hai ngày trong cung đã truyền đến tin tức, Hoàng thượng quyết định giữ thể diện cho Hoàng hậu và Triết thân nương nên không phế hậu, nhưng đổi lại Hoàng hậu sẽ bị cấm túc đến cuối đời trong Dực Khôn Cung.
Không biết là kẻ nào bên tai dèm pha khiến Hoàng thượng hạ lệnh không cho Hoàng hậu được chôn cất cùng ngài, nghe nói khi Hoàng hậu nương nương băng thệ sẽ bị đưa vào lăng phi.
Tuy mang danh Hoàng hậu nhưng chết không được chôn cất cùng hoàng đế, so với nhục hình tra khảo còn thống khổ hơn gấp trăm lần.
Phó Tuyệt Ca lại cho rằng kết cục này vẫn tốt hơn phế hậu, toàn bộ Thường gia chịu nạn không nói ngay cả bát gia cũng sẽ bị liên luỵ theo.
Tuy việc này khiến Hoàng hậu nương nương thương tâm nhưng chí ít bảo trụ được tất cả mọi người, những chuyện khác từ từ bàn sau vẫn chưa muộn.
Mọi chuyện tạm xem như dàn xếp ổn thoả, Phó Tuyệt Ca mỗi ngày đều đặn viết thư gửi gắm tâm tình đến người phương xa hy vọng bát gia ở Cao Ly được an ủi phần nào.
Rõ ràng trong lòng vạn phần tưởng niệm nhưng không thể như những đôi tình lữ khác ngày đêm quấn quít tránh không khỏi có chút thất vọng.
Bản thân nàng không dám đòi hỏi quá nhiều, có được tình cảm của bát gia nàng mừng còn không kịp, chút nữ nhi thường tình e sợ làm cản bước anh hùng.
Đương miên man suy nghĩ nên viết gì cho bát gia thì A Xán đúng lúc đẩy cửa bước vào, trên tay là một chồng vải cao đầy đủ màu sắc.
Còn không bao lâu thì nhập xuân, Phó Tuyệt Ca tính may thêm mấy bộ y phục mới cho nương thân và bát gia nhưng vẫn chưa nghĩ ra nên chọn màu sắc gì.
A Xán đề nghị mang tất cả vải trong khố phòng xem thử, vừa ý màu nào thì dùng màu đó đỡ mất công suy nghĩ tới lui.
“Tất cả đều ở đây?”
“Vẫn còn một ít trong khố phòng, nô tỳ kiểm tra lại mới phát hiện gần đây Tứ vương phủ thường xuyên gửi lễ vật đến nhưng không ai báo cho chúng ta biết.”
“Tứ vương phủ?” Phó Tuyệt Ca bất khả tư nghị hỏi tiếp: “Lễ vật gửi đến lúc nào tại sao không báo cho chúng ta biết? Chẳng phải ta nói không được tuỳ ý nhận lễ vật hay sao?”
“Nô tỳ đi dò hỏi thử mới biết đây là lệnh của Công tước đại nhân, hắn nói tứ gia muốn kết thân với Khang Ninh Công phủ nên mới gửi lễ vật hoàn toàn không có ý khác.”
“Những lời này ngươi cũng tin?”
“Nô tỳ dĩ nhiên không tin.” A Xán đặt tất cả vải vóc lên bàn, nhịn không được lắc đầu thở dài: “Khang Ninh Công phủ mấy năm nay không ngừng sa sút, nếu có được chỗ dựa là tứ gia và bát gia, Công tước đại nhân cầu còn không được sao có thể cự tuyệt? Tất cả lễ vật đưa tới đều nhiệt tình đón nhận, thậm chí còn sai hạ nhân gửi không ít món đáp lễ, mối giao hảo này e khó mà cắt đứt.”
“Ngươi đi dò hỏi người quản lý khố phòng bản ghi chép lễ vật tứ gia mang đến, thống kê xong thì đưa cho ta xem.”
“Vâng, nô tỳ lập tức chuẩn bị.”
“Không cần, việc này giao cho A Phỉ xử lý, ngươi giúp ta nghe ngóng chuyện của tứ gia.
Không tự nhiên nàng lại gửi đến Khang Ninh phủ nhiều lễ vật như thế, vô công bất thụ lộc kiểm tra kĩ vẫn tốt hơn.”
A Xán vâng dạ nhận mệnh rồi rời đi thực hiện nhiệm vụ chủ tử giao phó.
Phó Tuyệt Ca trầm mặc nhìn mấy xấp vải trên bàn rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ phủ tuyết trắng xoá.
Tâm tình vốn chẳng bình lặng giờ đây tiếp tục cuộn trào sóng dữ tựa hồ muốn cuốn phăng tất cả mọi thứ, duy nhất sót lại là tàn tích đổ nát hoang tàn.
Năm tháng vô tình đời người dài đằng đẵng chẳng biết đến bao giờ mới kết thúc, ngày đêm thoi thóp sống trong phiền não ưu tư không sớm thì muộn cũng hương tiêu ngọc vẫn.
Tiếng tim đập càng lúc càng dồn dập bất an, Phó Tuyệt Ca vịn ngực thở hổn hển, da thịt từng chút từng chút tê rần lạnh buốt rồi mất đi cảm giác.
Trước mắt hoá thành một mảng hư không, bàn tay đặt trên ngực nặng nề buông thõng trực tiếp ngã xuống sàn nhà.
Trùng hợp A Phỉ đẩy cửa bước vào, nhìn thấy lệnh ái từ trên ghế ngã xuống liền hốt hoảng chạy đến đỡ nàng: “Cô nương! Cô nương ngài làm sao vậy!?”.