Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa

Chương 157: Chương 157




Mất hai ngày một đêm A Xán mới đến được đỉnh núi nơi đạo cô kia tu hành, hỏi thăm người dân quanh họ đều nói đạo cô hôm qua đã xuất sơn.

A Xán trong lòng suy sụp, tình hình lệnh ái vô cùng nguy cấp nếu tìm không được đạo cô e sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Còn đương miên man suy nghĩ tiếp theo nên đi đâu thì sau lưng truyền đến tiếng nói: “Thiên hạ này khó tìm được một người trung thành như ngươi.”
A Xán kinh ngạc quay đầu lại vừa vặn nhìn thấy đạo cô lần trước: “Ngài không phải hôm qua đã xuất sơn rồi sao?”
“Có chút việc.” Đạo cô chỉ tay vào ngôi nhà gỗ lụp xụp cách đó không xa: “Vào uống chén trà đi.”
“Không kịp rồi, lệnh ái nhà ta tình hình nguy cấp, xin cô cô cùng ta đến Phó phủ một chuyến.”
“Ta từng nói qua với các ngươi, cô nương kia mệnh số long đong sẽ gặp nhiều kiếp nạn.

Bản thân nàng biết rất rõ chuyện này, tiếp tục hay kết thúc là do nàng quyết định, chúng ta không ai có thể can dự vào.”
“Ngài nói gì ta thật sự không hiểu!” A Xán không kịp nghĩ nhiều, thẳng thắn nắm lấy cánh tay đạo cô dùng sức kéo đi: “Ngài mau cùng ta đi gặp lệnh ái!”
Đạo cô không giãy ra nhưng A Xán có kéo cách nào cũng kéo không được, quay đầu nhìn lại phát hiện thứ bản thân kéo là tảng đá.

A Xán kinh hãi nhìn xung quanh, vừa vặn trông thấy đạo cô trầm trầm bước từng bước về căn nhà gỗ.
“Sống hay chết, yêu hay hận, đời người đằng đẵng sao phải cố chấp?”
“C-Cô cô…”
A Xán chưa kịp hiểu hết lời đạo cô nói có ý gì thì vai bị ai đó vỗ mạnh một cái, đập vào mắt là gương mặt phóng đại của A Lệ: “A Xán tỷ tỷ mau về thôi, lệnh ái tỉnh rồi!”
“Thật sao? Là lúc nào vậy?”
“Khuya hôm qua lệnh ái tỉnh dậy tứ nương tử liền bảo ta đi tìm ngươi về, thái y từ trong cung đến xem nói không còn gì đáng ngại nữa.” A Lệ đảo mắt nhìn xung quanh, trên mặt lộ ra một tia khó xử: “Bất quá lệnh ái tỉnh dậy thì không nói năng gì chỉ ngồi trên giường khóc suốt, tứ nương tử có khuyên cũng khuyên không được.”
A Xán thoáng chau mày nghĩ ngợi, lời đạo cô nói tuy nàng không thể hiểu hết nhưng hẳn là có liên quan đến bệnh tình của tam lệnh ái.
Đời người dài đằng đẵng sao phải cố chấp là ý tứ gì? Lẽ nào đang nói đến chuyện của lệnh ái và bát gia?
“Hảo, chúng ta hồi phủ.”
Hai người cùng nhau lên xe ngựa quay về Phó phủ, suốt đường đi A Xán không ngừng nghĩ đến lời đạo cô kia nói.

Lệnh ái và bát gia trải qua bao nhiêu khó khăn mới có được ngày hôm nay, vạn nhất tương lai xảy ra bất trắc gì chỉ sợ lệnh ái sẽ sụp đổ mất.
Lại nói đến Phó Tuyệt Ca tỉnh dậy khóc một trận tê tâm liệt phế xong thì chẳng mở miệng nói năng gì.

Suốt buổi mơ mơ màng màng nhìn khung cảnh phủ tuyết trắng xoá ngoài cửa sổ, tưởng chừng nhìn thấy thiếu niên năm xưa nghiêng ô về phía nàng khiến một bên vai áo bám đầy tuyết trắng.

Thiếu niên năm xưa đã đi đâu mất rồi?
A Phỉ mang thuốc bước vào trông thấy lệnh ái bần thần trên giường không khỏi nghi hoặc: “Tuyết cũng sắp tan rồi, cô nương ngài muốn ngắm cái gì?”
“Khi ta còn ở trong cung cứ đến những ngày nhập đông bát gia sẽ dẫn ta ra sân đắp người tuyết, ngài thân phận tôn quý vẫn chấp nhận đứng một bên cầm ô che chắn cho ta.

Ngươi có biết không, lúc đó tóc bát gia phủ kín tuyết, y phục trên người lại mặc màu trắng, nhìn ngài không khác gì tiên tử hạ phàm đẹp đến mức ta không nỡ dời mắt…”
“Cô nương đang lo lắng cho bát gia sao?”
“Ta chỉ nghĩ đời người nếu không có hối tiếc thì tốt biết mấy, không cần phải đau lòng cũng không cần sợ nửa đêm trống điểm canh năm mà đèn phòng vẫn chưa chịu tắt.”
A Phỉ đầu to như cái đấu, nửa đêm trống điểm canh năm là ý tứ gì?
“Cô nương nếu có tâm sự chi bằng nói với nô tỳ biết đâu trong lòng lại cảm thấy thoải mái hơn?”
“Nói ngươi cũng không hiểu đâu.” Phó Tuyệt Ca suy nhược dời mắt nhìn ra cửa: “A Xán vẫn chưa về sao? Lâu như vậy rồi hẳn hôm nay phải về chứ?”
“Cô nương đừng lo lắng, A Lệ đã đi tìm A Xán tỷ tỷ hai người họ chắc sớm về thôi.” Tiếp tục khuấy chén thuốc hai cái cho nguội bớt rồi đưa cho Phó Tuyệt Ca: “Thuốc này chính tay nô tỳ sắc tuyệt không có người thứ hai chạm vào, cô nương mau chóng uống đi.”
“Để ở đó đi, ta miệng đắng không muốn uống.”
“Vậy nô tỳ đi tìm ít mật ong cho ngài.”
“Không cần, tâm đắng như vậy mật ong cũng chẳng có ích gì.”
A Phỉ bất khả tư nghị thăm dò: “Cô nương cả ngày cứ sầu muộn cũng không phải cách, nếu có tâm sự tốt nhất nên giãy bày giữ khư khư trong lòng người khó chịu nhất không ai khác chính là bản thân.”
Phó Tuyệt Ca trầm mặc không trả lời, đầu hơi cúi xuống bàn tay đặt trên chăn, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó nên không nghe câu hỏi của A Phỉ.

Thấy vậy A Phỉ cũng không hỏi thêm, miễn cưỡng đặt chén thuốc xuống bàn rồi xoay người rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại một mình, bầu không khí tĩnh lặng mạnh mẽ xuyên thủng lớp phòng bị cuối cùng khiến Phó Tuyệt Ca nhịn không được rùng mình sợ hãi.

Mộng cảnh chân thật như một cái tát lạnh lùng giáng thẳng vào mặt đau đến vô pháp hô hấp.

Phó Tuyệt Ca bắt đầu lo sợ, lẽ nào đúng như lời bát gia trong mộng đã nói, chính ngài là người đưa nàng quay trở về quá khứ.

Bất quá chuyện này có chút hoang đường, bản thân bát gia cũng không nhớ chuyện trước đây làm sao có thể là ngài đưa nàng về?
Những lời quan trọng nhất trong mộng Phó Tuyệt Ca không nhớ được bao nhiêu, chỉ nhớ được những thứ lông gà vỏ tỏi vụn vặt xung quanh.

Bất đắc dĩ cúi đầu thở dài, thiên ý nan vi, nàng không còn cách nào khác ngoài ngoan ngoãn nhận mệnh.

“Lệnh ái!!”
A Xán từ ngoài cửa hốt hoảng chạy vào, mồ hôi trên mặt đọng thành mấy lớp chưa kịp lau đi: “Ngài tỉnh rồi sao? Trong người có chỗ nào khó chịu không?”
Phó Tuyệt Ca dở khóc dở cười nhìn A Xán gà mẹ đem nàng xoay qua xoay lại: “Đều ổn, không sao nữa, ngươi về rồi thì tốt.”
“Lệnh ái doạ nô tỳ sợ chết được, đang yên đang lành sao lại ngất xỉu vậy?”
“Trong người ta có bệnh ngươi cũng biết mà, Thái y đã nói không sao ngươi không cần lo lắng nữa.”
“Nô tỳ sao có thể không lo lắng được?”
A Xán khẩn trương ngồi xuống mép giường, xoay người đặt tay vào chậu nước rửa sạch rồi mới đặt tay lên trán lệnh ái kiểm tra nhiệt độ.

Quả nhiên không còn sốt nữa, hơi thở đều đặn và sắc mặt cũng tốt hơn trước nhiều.
“Nghe nói ngươi đi tìm đạo cô lần trước giúp ta trị bệnh, người đâu rồi sao không dẫn vào?”
Nhắc đến chuyện đạo cô A Xán lại càng phiền muộn: “Nô tỳ nói hết lời đạo cô vẫn không chịu đi cùng, nói xong mấy lời khó hiểu thì biến mất.”
“Đạo cô nói những gì?”
“Nói cái gì mà sống chết yêu hận sao phải cố chấp, đại loại như thế, nô tỳ suy nghĩ cả ngày vẫn không hiểu.”
Phó Tuyệt Ca thoáng trầm mặc, sống chết yêu hận, đây chẳng phải đang nói về tình thế của nàng sao?
“Có cơ hội ta cũng muốn gặp đạo cô kia một lần.”
“Khoan hẳn nói chuyện này, lệnh ái vẫn còn yếu mau nằm xuống nghỉ ngơi, nô tỳ đi xem thuốc đã nấu đến đâu rồi.”
“A Phỉ vừa đưa tới nhưng ta chưa muốn uống.”
“Lệnh ái lại như thế nữa rồi!!” A Xán tức giận đứng bật dậy giậm chân đùng đùng xuống sàn: “Ngài bệnh nặng sắp chết rồi còn không chịu uống thuốc, lẽ nào phải gọi bát gia đến tận nơi uy ngài mới chịu? Nô tỳ lần này nhắc chính là lần cuối, nếu ngài còn bướng bỉnh nô tỳ lập tức gửi thư cho bát gia để xem bát gia thu thập ngài thế nào!!”
Phó Tuyệt Ca không giận trái lại còn có tâm tình cười đùa: “Bát gia không nỡ.”
“Bát gia không nỡ nhưng nô tỳ nỡ!”
Nói xong liền giậm mạnh chân xuống sàn đi tìm A Phỉ sắc chén thuốc khác.
Phó Tuyệt Ca đưa mắt nhìn theo, khoé môi bất tri bất giác nhấc lên, chí ít nàng còn giữ được dáng vẻ hoạt bát vui vẻ của A Xán.

Nữ nhân này cùng nàng trải qua ngày tháng khổ sở trong tứ vương phủ, thiên chân năm xưa từng chút bị sự khốc liệt của thế nhân mài mòn.
Thời gian tàn nhẫn, đời người cưỡng cầu há còn ý nghĩa gì?
“A Lệ.”

A Lệ nghe tiếng Phó cô nương gọi liền đẩy cửa bước vào, ba bước biến hai chạy đến trước hỏi thăm: “Cô nương có gì sai bảo?”
“Cả ngày trong phòng có chút tù túng, ta muốn ra ngoài đi dạo thư thả.”
“Hảo, cô nương còn yếu không thể đi nhiều để nô tỳ gọi thêm A Phỉ dìu ngài ra ngoài dạo.”
“Tuỳ ý ngươi.”
A Lệ nhanh nhẹn rời đi, rất nhanh dẫn theo A Phỉ quay về.

Hai người hai bên dìu Phó Tuyệt Ca bước xuống giường, lê từng bước chậm chạp ra ngoài sân hóng gió.
Trời vào xuân vẫn còn lạnh lẽo, mỗi đợt gió thổi mang theo hương hoa thổi tung làn tóc dài.

Cảm giác không khác trong kí ức, nàng đứng dưới gốc cây ảm đạm nhìn hoa đào rơi rụng, đời người tựa hồ đến đó đã là tận cùng.

Phó Tuyệt Ca không thích mùa xuân, mỗi khi xuân về đám mỹ nhân trong Tứ vương phủ lần lượt cùng tứ nhân tra xuất phủ du xuân để lại nàng một mình cô linh linh trong gian phòng không kín gió.

Nói đúng hơn là nàng sợ vẻ đẹp rực rỡ bên ngoài song cửa trong khi dung nhan bản thân ngày một héo tàn.

Bên ngoài bao nhiêu oanh oanh yến yến yêu kiều diễm lệ, quan gia vứt bỏ một cành khô cũng là điều dễ hiểu.
Vừa đi vừa quan sát gương mặt nhợt nhạt của Phó cô nương, A Phỉ nom nóp lo sợ cùng A Lệ trao đổi ánh mắt, cuối cùng vẫn nhịn không được lên tiếng nhắc nhở.
“Cô nương trông không được khoẻ hay là về phòng nghỉ ngơi nhé?”
“Ta không sao, sức khoẻ ta vốn yếu ớt, nếu bây giờ không đi không biết đến bao giờ mới được đi.”
“Ngài lại hồ đồ rồi.” A Lệ sẵn sàng đánh gãy lời nàng: “Ngài cát nhân thiên tướng nhất định bình an khoẻ mạnh, chỉ là chút mao bệnh không thể sụp đổ được!”
“Nói cũng đúng.” Phó Tuyệt Ca ngẩng đầu nhìn mây trời vắt trên dải lụa xanh thẳm, khoé môi hơi nhếch lên tựa tiếu phi tiếu: “Chút phong ba này ta vượt qua không được há chẳng phải phụ lòng bát gia rồi sao?”
A Phỉ thuận theo cái thang của A Lệ tiếp tục khuyên nhủ: “Cô nương đã biết thì phải điều dưỡng thân thể thật tốt, kiên cường chống đỡ vượt qua thời gian này.

Bát gia đã nói trở về sẽ cho ngài danh phận, ngài không thể phụ lòng bát gia phụ lòng cả bản thân mình!”
“Xem các ngươi còn sốt ruột hơn cả ta.”
“Nô tỳ cũng vì muốn tốt cho cô nương mà thôi.”
“Hảo, hảo, đều nghe các ngươi.” Phó Tuyệt Ca chỉ tay về tiểu đình cách tầm chín mười bước chân: “Vào đó ngồi nghỉ, ta hai chân có chút tê.”
“Tiểu đình không có cửa chắn ngài sẽ nhiễm phong hàn mất!”
“Các ngươi kéo mành xuống che là được rồi, trong phòng ngột ngạt quá ta chịu không nổi.”
A Lệ và A Phỉ hết cách đành dìu nàng vào tiểu đình, bên trong đúng lúc không có người.

Một người giúp Phó cô nương ngồi xuống ghế, một người thả xuống mành trúc chắn gió, loạt động tác nhanh nhẹn gọn gàng không hổ là thị nữ được đào tạo kĩ lưỡng trong cung.
Nắng xuân ấm áp tràn qua khe hở hẹp soi lên sườn mặt trong suốt tinh xảo, đôi hàng mi thật dài rung động che đi tang thương rực rỡ trong đáy mắt.


Bát gia luôn nói đôi mắt nàng rất đẹp nhưng không phải vẻ đẹp hoa lệ tươi trẻ mà là thê lương ảm đạm, chỉ lướt qua một ánh mắt trái tim liền thoi thóp như muốn ngừng đập.

Bản thân Phó Tuyệt Ca rất không thích đôi mắt của mình, nàng sợ tang thương năm xưa sẽ lần nữa bao trùm lên số kiếp hai người càng sợ bản thân vô pháp thay đổi được cục diện.
Người mất đi tình còn giữ lại làm gì?
A Lệ khom người nhét thủ lô dưới chân ghế sẵn tiện quan sát sắc mặt Phó cô nương: “Mấy hôm nay ngài liên tục thất thần, rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?”
“Ta đang nghĩ nếu ngày xuân đã đẹp đẽ như vậy cần gì có thêm một ngày mưa thu ảm đạm?”
“Hả?”
A Phỉ đặt tay lên vai A Lệ ngăn nàng lên tiếng hỏi: “Nô tỳ ngu dốt không hiểu lời cô nương nói, nếu có bát gia ở đây thì tốt biết mấy, bát gia nhất định nghe hiểu tâm sự của cô nương.”
Phó Tuyệt Ca nghe xong liền che miệng cười: “Cũng đúng, ta không cần nói bát gia cũng biết ta đang nghĩ cái gì.”
“Mỗi lần nhắc đến bát gia sắc mặt cô nương liền tốt lên mấy phần, xem ra bọn nô tỳ phải chăm nhắc đến ngài mới được!!”
“Xem các ngươi ăn nói kìa.”
Miệng nói như vậy nhưng Phó Tuyệt Ca không có ý định quở trách, đảo mắt nhìn ra ngoài, đào hoa lặng lẽ bung nở những cánh hoa mềm mại dưới lớp tuyết cuối cùng.

Cảnh xuân đẹp đẽ lại không người cùng ngắm, Phó Tuyệt Ca nhịn không được cúi đầu thở dài.
Đương mải mê thưởng hoa đột nhiên A Xán từ bên ngoài vội vã xông vào, chẳng kịp chào hỏi một câu đã cuống cuồng chỉ tay ra ngoài: “T-Tứ gia lại đến rồi!”
Phó Tuyệt Ca không những không kinh ngạc mà còn bình tĩnh hỏi lại lần nữa: “Tứ gia đến tìm Công tước đại nhân?”
“Ban đầu đúng là như vậy nhưng nghe Công tước nói ngài bệnh nặng nên cố ý đến tận nơi đòi gặp ngài.”
“Vậy bây giờ tứ gia đang ở đâu?”
“Ngoài cửa, nô tỳ không dám cho vào sợ lệnh ái không vui.”
“Để thân vương đứng ngoài cửa thật không hợp lẽ, ngươi mau mời nàng vào trong ngồi, ta thay xong xiêm y sẽ đến gặp.” Phó Tuyệt Ca sực nhớ đến một chuyện vội nhắc nhở: “Chuyện ta nhờ ngươi điều tra đến đâu rồi?”
Trước khi A Xán lên tiếng, A Phỉ đã chủ động nói ra điều tra của mình: “Nô tỳ nghe lệnh A Xán tỷ tỷ đi thống kê lễ vật trong khố phòng, quả nhiên phát hiện rất nhiều món không được ghi chép, đa phần đều là lễ vật tiến cống vô cùng quý giá.

Nô tỳ mua chuộc nha hoàn làm việc trong khố phòng mới biết những món này đều do tứ gia đích thân mang đến, nói là đồ tốt được phía trên ban thưởng hoàn toàn không có gì khả nghi.

Nô tỳ cũng thử nhờ Mi Cát tỷ tỷ hỏi thăm đúng là đồ Hoàng thượng ban thưởng, bất quá không hiểu tại sao tứ gia lại đưa hết đến Khang Ninh phủ.”
“Khi lệnh ái giao việc nô tỳ đã thử đi dò hỏi mới biết được tứ gia gần đây lạnh nhạt với mỹ nhân trong phủ, nghe hạ nhân nói là do phát hiện có vài người tay chân không sạch sẽ hãm hại công tử vong mệnh.” A Xán đảo mắt nhìn xung quanh rồi thấp giọng nói vào tai của Phó Tuyệt Ca: “Vị thứ phi Thuận Dương thị cũng có dính líu, nghe đâu tứ gia rất giận muốn hưu nàng nhưng vì nể tình ngũ công tử bệnh nặng cần nương thân chiếu cố mới giữ nàng lại.

Nha hoàn kia còn nói tầm hai tháng trước Thuận Dương thị chủ động xin nhận tất cả công tử lệnh ái đưa về chỗ mình hết lòng hết dạ chăm sóc nên rất được tứ gia xem trọng, tính toán sẽ sắc phong cho nàng làm đích phi.

Ai mà ngờ chuyện tốt chưa tới thì chuyện xấu đã về, sợ là đích phi vị trí Thuận Dương thị không thể ngồi nữa.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.