Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa

Chương 158: Chương 158




“Đích phi vị trí mấy năm nay đều để trống không giống với tác phong của tứ gia, có khi nào…” A Phỉ nuốt một ngụm nước bọt, run run nhìn qua Phó Tuyệt Ca: “Tứ gia muốn thú ngài?”
“Không tự nhiên tứ gia lại gửi nhiều lễ vật quý giá đến Phó phủ như vậy, nhất định là có tư tâm!”
Phó Tuyệt Ca sớm đoán trước được chuyện này nên không có bao nhiêu kinh ngạc: “Dựa vào những gì ta biết ở phụ thân thì xem chừng ngài đã ngầm đồng ý hôn sự này, dù sao Phó gia cũng có hai lệnh ái, ta không gả cho bát gia cũng có Phó Yên Ca gả cho bát gia.”
“Sao có thể!? Bát gia rõ ràng muốn thú tam lệnh ái, Công tước đại nhân có tư cách gì gả ngài cho tứ gia?”
Phó Tuyệt Ca không giận trái lại còn bình thản cười hỏi: “Tứ gia cũng là thân vương, địa vị hoàn toàn không thua kém bát gia, ngươi nói Công tước đại nhân sẽ chọn lựa thế nào?”
A Xán nghe như ngũ lôi oanh đỉnh, suy sụp cúi đầu thở dài: “Lệnh ái mệnh sao lại khổ như vậy? Công tước không quan tâm ngài đã đành còn đem ngài đẩy vào chỗ chết, đây là tấm lòng của người làm phụ thân sao?”
“Bát gia nhất định không chấp nhận chuyện này đâu!” A Lệ lớn tiếng quát tháo như muốn tất cả mọi người trong Khang Ninh phủ đều nghe thấy: “Công tước đại nhân không có tư cách quyết định, chỉ cần bát gia lên tiếng ai cũng không thể ngăn cản!”
“Nói thì đơn giản, bát gia ở xa vạn dặm trùng dương khó lòng giải quyết chuyện ở đây.

Trước mắt chỉ có thể đi một bước tính một bước, dù sao tứ gia cũng không thể cầm dao dí vào cổ bức hôn ta được.” Phó Tuyệt Ca đưa tay để A Lệ và A Phỉ dìu đứng dậy, thuận miệng phân phó A Xán: “Đưa tứ gia vào phòng hầu hạ chu đáo đừng làm gì thất lễ.”
“Tuân mệnh.”
Đợi A Xán đi rồi Phó Tuyệt Ca mới chịu quay về phòng thay y phục, tuỳ tiện chọn một bộ tố y nhã nhặn, khoác thêm áo choàng thuỷ lam thêu nổi phù vân.

Cách phối màu sắc đơn giản như thế này bát gia rất thích nhưng vì có hơi ảm đạm nên Phó Tuyệt Ca rất ít khi mặc chúng.

Chọn một kiện hoa nhung cài lên búi tóc, tổng thể vô cùng hài hoà, Phó Tuyệt Ca miễn cưỡng xoay người đi ra gặp Đông Phương Tầm Liên.
Đông Phương Tầm Liên sớm đã ngồi đợi bên ngoài trông thấy Phó Tuyệt Ca thần sắc nhợt nhạt bước ra liền nhiệt tình đứng dậy hỏi thăm.
“Mấy hôm nay không gặp được nàng hoá ra là nhiễm bệnh rồi, làm sao? Trong người có chỗ nào không khoẻ? Đã gọi thái y đến khám hay chưa?”
“Đa tạ hảo ý của tứ gia, nô tỳ cảm thấy rất tốt không có gì đáng ngại.” Phó Tuyệt Ca chậm chạp khom người muốn hành lễ: “Tứ gia đến không kịp nghênh đón, nô tỳ…”
“Ngươi đang bệnh không cần đa lễ, mau mau đứng dậy.”
Đông Phương Tầm Liên nhanh nhẹn kéo Phó Tuyệt Ca ngồi xuống đối diện, tỉ mỉ đánh giác sắc mặt của nàng lần nữa: “Nghe Khang Ninh Công nói ngươi dạo gần đây thường xuyên gặp ác mộng, ăn uống cũng không thấy ngon miệng, thái y có nói là bệnh gì không?”
“Nô tỳ bẩm sinh sức khoẻ hư nhược chút mao bệnh này không cần tứ gia phí sức quan tâm.

Nếu không còn chuyện gì khác tứ gia không cần nán lại quá lâu ở nơi bệnh tật này kẻo tổn hại kim thể.”
“Lần nào cũng là nàng xua đuổi ta, cùng ta nói vài câu khiến nàng buồn phiền đến vậy sao?”

Dáng vẻ thất vọng của Đông Phương Tầm Liên khiến Phó Tuyệt Ca nhớ đến lúc đối phương nghe tin cố Hoàng hậu băng thệ, tiểu hài tử chơi vơi một mình đứng trước linh cữu thân mẫu khóc không thành tiếng.

Vì nàng quay về mà cố Hoàng hậu đột ngột băng thệ cũng vì nàng mà Đông Phương Tầm Liên sớm như vậy đã mất hết tất cả.

Tuy nói là nghiệp báo phải trả nhưng mọi chuyện đều do nàng mà ra, đứng trước đối phương đôi lúc Phó Tuyệt Ca cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
“Nô tỳ chỉ sợ tứ gia ở lại đây lâu sẽ nhiễm bệnh.”
“Ngươi đây là lo lắng bản vương?”
Phó Tuyệt Ca xa cách cười đáp: “Nô tỳ chỉ làm đúng bổn phận của mình không dám có ý nghĩ hoang đường.”
“Bản vương lại muốn nàng thành thực một chút.” Đông Phương Tầm Liên cầm trản trà thổi mấy hơi rồi uống thử, vị đạo thanh mát xuống cổ họng lưu lại vị đắng nhẹ: “Trà này do Cao Ly tiến cống mỗi năm chỉ có một hạp, phụ hoàng dùng cũng không nỡ dùng nhưng sẵn sàng tặng cho Kim thị thoả nỗi nhớ quê nhà.

Lão bát cũng vậy, mặc dù thân ở Cao Ly nhưng đồ tốt nhất đều chuyển về cho nàng.”
Phó Tuyệt Ca chọn yên lặng không trả lời, giữa nàng và bát gia có nhiều chuyện không cần nói vẫn có thể thấu hiểu tường tận.
“Chúng ta quen biết nhiều năm bản vương không muốn vòng vo, nàng vốn thông minh chắc hẳn đã đoán được việc ta đến đây ngày hôm nay.”
“Tứ gia đã nói không vòng vo thì cứ trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, nô tỳ sẵn sàng rửa tai lắng nghe.”
“Khang Ninh Công nhiều năm qua luôn lo lắng chuyện hôn sự của nàng và Phó Yên Ca, bản vương cảm thấy tước quý thú thê quân quý xuất giá là chuyện thiên kinh địa nghĩa nên đã ngỏ ý muốn thú nàng làm đích nương tử.

Lúc trước là vì Đại nương tử ngăn cản nên chuyện này mới không thành, bây giờ Đại nương tử đã trở về quê nhà Kí Châu, bản vương không còn lý do gì không đến phủ cầu thân.”
Đông Phương Tầm Liên chậm rãi áp sát người đến, ngón tay lén lút vươn đến vuốt ve mu bàn tay Phó Tuyệt Ca: “Khang Ninh Công rất vui mừng đã nhận không ít lễ vật của bản vương, sắp tới sẽ bàn chuyện hôn sự của hai chúng ta.”
Hơi liếc mắt nhìn Đông Phương Tầm Liên, Phó Tuyệt Ca lạnh lùng rút tay đồng thời xoay người rời khỏi chỗ ngồi: “Tứ gia nói đùa, nô tỳ có tài đức gì để trở thành đích nương tử của thân vương ngài chứ?”
“Gả cho bản vương vẫn dễ dàng hơn gả cho lão bát, chắc nàng cũng biết Hoàng hậu nương nương sẽ không bao giờ đáp ứng chuyện của hai người.”
“Chuyện của nô tỳ không cần tứ gia quản đến!”
“Chuyện của nàng cũng là chuyện của bản vương, lão bát chưa từng cầu thân cũng chưa từng đề cập chuyện thú đích nương tử với phụ hoàng thì nàng vẫn chưa phải người của lão bát.

Chúng ta một người chưa có đích nương tử một người vẫn là thanh bạch khuê nữ, nàng nói xem phụ hoàng sẽ đứng về phía bản vương hay lão bát?”
Phó Tuyệt Ca cười khẩy một tiếng không rõ tâm tình: “Làm sao ngài biết ta vẫn là thanh bạch khuê nữ?”

Nháy mắt mặt Đông Phương Tầm Liên cắt không còn một giọt máu, kinh hãi túm lấy hai vai Phó Tuyệt Ca bắt nàng nhìn thẳng vào mắt mình.

Lão bát chỉ mới vỡ lòng gần đây Phó tiểu ngốc sao có thể cùng nó viên phòng được?!
“Nàng nói dối! Lão bát chỉ mới vỡ lòng, nó không thể cùng nàng viên phòng!”
“Ngài lại quên rồi, bát gia từng hồi kinh một lần, ta hầu hạ trong vương phủ chuyện nên phát sinh cũng đã phát sinh rồi.”
Phó Tuyệt Ca chỉ muốn tìm một lý do thoái thác, mặc dù chuyện này đồn ra nàng sẽ không thể gả đi được nữa nhưng chí ít thoát được móng vuốt của tứ nhân tra.
“N-Nàng sao có thể làm như vậy chứ?” Đông Phương Tầm Liên vô thức dùng sức siết chặt hai vai Phó Tuyệt Ca, khoé mắt bất tri bất giác ẩm ướt nhưng kiên cường không khóc: “Lão bát chưa từng cho nàng danh phận cũng không làm gì bảo chứng tương lai cho nàng, nàng chưa gì đã hồ đồ trao thân sau này làm sao xuất giá?”
“Không thể gả cho bát gia thì ta cũng không cần gả nữa.”
“Phó Tuyệt Ca nàng điên rồi!!”
“Ta điên rồi, lẽ nào ngài không biết?” Phó Tuyệt Ca dùng chút sức đã gạt được cánh tay ghì trên vai mình: “Kể từ ngày gặp được bát gia, ta đã điên rồi.

Dẫu biết kết cục giữa ta và nàng chỉ có bi thương nhưng vẫn không thể ngừng tiến về phía nàng, duy nhất nàng mang đến hạnh phúc thật sự cho ta.”
“Lẽ nào ta không thể sao? Nàng chưa từng dựa dẫm vào ta làm sao biết ta không thể chiếu cố nàng chu toàn nửa đời sau? Phó Tuyệt Ca đừng hồ đồ nữa, lão bát nhất thời hứng thú mới giữ nàng bên cạnh rồi sẽ có một ngày nó nghe theo Hoàng hậu nương nương vứt bỏ nàng!”
“Ngài cố chấp như vậy có ích gì chứ? Ta đã không còn là Phó Tuyệt Ca lần đầu ngài gặp ở Khang Ninh phủ nữa, mọi vật thay đổi con người cũng sẽ thay đổi.

Bao nhiêu năm rồi ngài vẫn một mực cắn chặt không buông, đối với ngài hay đối với ta đều vô nghĩa tại sao cứ phải chấp mê bất ngộ như vậy? Phải làm thế nào thì ngài mới chịu hiểu ta căn bản không có thích ngài, những gì ta nghĩ ta làm đều là vì duy nhất bát gia!”
Đông Phương Tầm Liên thê lương cười dài một tiếng, đôi phượng nhãn linh động nay phủ kín tầng tầng sương mù: “Ta cố chấp vì cái gì nàng hiểu rõ hơn ai hết, ta đến giờ vẫn không hiểu lão bát đã làm gì khiến nàng quyến luyến đến vậy.”
“Ngài sẽ không hiểu đâu.” Phó Tuyệt Ca ngừng lại một chốc, ánh mắt chuyển đến khung cửa sổ sau lưng Đông Phương Tầm Liên: “Phía sau ngài còn có rất nhiều người chờ ngài yêu thương bảo hộ, Phó Tuyệt Ca ta chẳng qua chỉ là cỏ dại ven đường vướng chân ngài mà thôi.”
“Nàng thật sự không muốn suy nghĩ lại sao?”
“Không cần thiết.”
“Ta hiểu rồi…” Đông Phương Tầm Liên máy móc chống tay lên bàn làm điểm tựa đứng dậy, gương mặt vốn xanh xao nay càng thêm nhợt nhạt: “Nhưng ta vẫn sẽ đợi nàng, chỉ cần nàng còn cần đến Đông Phương Tầm Liên này thì ta sẵn sàng dang tay che chở nàng.”
Phó Tuyệt Ca trầm mặc không trả lời, lạnh nhạt nói vọng ra ngoài cửa: “A Xán tiễn khách.”
Đông Phương Tầm Liên không còn lý do gì để ở lại, miễn cưỡng xoay người rời khỏi phòng, đến cửa vẫn không nỡ mà quay đầu nhìn thêm lần nữa.
“Ta chờ nàng.”
Vờ như không nghe thấy lời Đông Phương Tầm Liên vừa nói, Phó Tuyệt Ca đứng dậy khép cửa sổ ngăn gió lùa, ánh mắt dời đến chậu hoa bày biện đẹp mắt trên bệ cửa.

“Trong cung có tin.”
Không nhìn cũng biết là ai đang nói chuyện, Phó Tuyệt Ca trầm mặc cúi thấp đầu: “Kim thị thế nào rồi?”
“Kim thị có vẻ như rất hoảng hốt, cũng đúng thôi, đang yên đang lành trong cung lại xuất hiện thích khách, người bình thường cũng phải khiếp sợ huống chi nàng là một thai phụ.” Mi Cát tăng nhanh cước bộ đến bên cạnh Phó Tuyệt Ca, thấp giọng thì thầm vào tai nàng: “Kim thị sắp lâm bồn, lần này sảy thai thái y nói không thể mang thai được nữa.”
“Là hoàng tước hay thạc quân?”
“Thạc quân.”
Phó Tuyệt Ca nén tiếng thở dài, xoay người nhìn Mi Cát phân phó: “Đừng để lộ chuyện này ra ngoài, ngươi qua thiên phòng chờ ta.”
“Có chuyện gì sao? Nghe nói tứ gia vừa đến?”
“Là chuyện của bát gia.”
Lờ mờ đoán ra được chuyện gì đó, Mi Cát không dong dài xoay người rời đi, tiện tay đem cửa đóng lại giúp Phó Tuyệt Ca.
Tần ngần đứng trước cửa sổ mải mê theo đuổi suy nghĩ của bản thân mà không phát hiện chén trà trên bàn đã nguội lạnh.

Hơi lạnh thổi thẳng vào mặt khiến hai mắt cay xè, nhịn không được rùng mình một cái.

Vô thức siết chặt bệ cửa sổ, mười ngón tay mảnh khảnh trắng bệch, xem ra chuyện nên đến cũng phải đến.

Lấy hết dũng khí xoay người rời khỏi phòng, hẳn lúc này Mi Cát đang chờ dài cổ ở thiên phòng.
Không ngoài dự đoán, Mi Cát chờ nàng đến sốt ruột vừa trông thấy bóng người liền khẩn trương đứng dậy: “Ngươi…”
“Để ngươi chờ lâu rồi, ngồi xuống đi.”
Phó Tuyệt Ca ung dung vén váy ngồi xuống toạ ỷ: “Nghe nói bát gia nhờ ngươi điều tra chuyện trong cung?”
Nháy mắt mặt Mi Cát cắt không còn một giọt máu, dáo dát nhìn xung quanh xác định không có ai khác lạ lai vãng mới dám lên tiếng: “Ngươi biết chuyện rồi?”
“Bát gia không phải thân sinh nhi nữ của Hoàng hậu nương nương là thật sao?”
“Chuyện này…” Mi Cát khó xử giải thích: “Chuyện vốn dĩ xảy ra rất lâu nên người nhớ đến cũng chẳng còn bao nhiêu, Hoàng thượng lại hạ lệnh không cho phép ai nhắc chuyện này.

Ta phải tốn rất nhiều công phu mới moi ra được chút thông tin từ lão thái giám hầu hạ bên cạnh Hoàng hậu nương nương, xác thực hài nhi mà nương nương sinh ra đã yểu mệnh qua đời.”
“Vậy bát gia là thân sinh nhi nữ của ai?”
“Cung nữ tên Ngu Văn hầu hạ trong hành cung, nghe người ở đó nói Ngu thị lúc còn sống vốn giỏi tài may vá nên được tuyển vào Ti Chế Phòng.

Làm được vài năm thì bị người khác vu oan trộm vải quý trong cung nên bị đẩy xuống làm nô tài làm việc ở hành cung.


Không biết bằng cách nào Ngu thị được Hoàng thượng nhìn trúng, giấu nàng ở hành cung, vài ba ngày lại đến thăm một lần.

Thái giám đó nói Hoàng hậu nương nương và Ngu Văn có thai cùng một lúc nhưng nương nương bất cẩn dùng phải xạ hương nên đứa trẻ yểu mệnh.”
“Sau đó Hoàng thượng đem đứa trẻ do Ngu thị sinh đưa đến cho Hoàng hậu nương nương nuôi dưỡng?”
“Ngươi nói không sai, chuyện chính là như vậy.” Mi Cát nén tiếng thở dài, lấy trong tay áo một tờ giấy đã cũ mềm: “Ngu thị sinh khó mà chết, chuyện này vốn chẳng có gì đặc biệt, sinh hài tử vốn là đặt một chân vào quỷ môn quan.

Chỉ có điều ta lại tìm thấy thứ này trong cố vật của Ngu thị, ngươi xem sẽ hiểu ngay thôi.”
Phó Tuyệt Ca nghi hoặc tiếp nhận tờ giấy xem thử, bên trong là đơn thuốc an thai mà Ngu thị từng dùng.
“Ta tuy có xem qua y thư nhưng không thể hiểu hết đơn thuốc này, bất quá chỗ này có gì bất ổn?”
“Đơn thuốc này không có gì bất ổn.”
“Ý tứ gì?”
“Thai phụ dùng an thai dược là chuyện rất bình thường nhưng ngươi có chú ý thứ bám trên mặt giấy không?”
Dùng ngón tay quẹt thứ bột trắng trên giấy đưa lên mũi ngửi, nháy mắt mặt cắt không còn một giọt máu, kinh hãi trừng trừng nhìn Mi Cát nhằm xác định có phải nàng đoán sai.
“Phải, là thạch tín.

Tuy Ngu thị có công sinh hạ bát gia nhưng xuất thân quá mức thấp kém, Hoàng thượng không thể ban cho nàng danh phận.

Vì lẽ đó Ngu thị vừa sinh con xong ngài liền sai người bỏ thạch tín vào dược phối khiến Ngu thị đột ngột qua đời.

Sau đó gán cho Hoàng hậu nương nương hãm hại Ngu thị thai lớn khó sinh rồi đem bát gia giao cho nương nương nuôi dưỡng.”
“Hoàng thượng hảo mưu tính, dù là nương nương hay Ngu thị đều chỉ là con cờ trong tay ngài.” Phó Tuyệt Ca vô thức siết chặt tờ giấy đến nhàu nhĩ: “Thảo nào nương nương lại chán ghét bát gia đến như vậy, cuối cùng ta cũng hiểu, người cao tay nhất Tử Cấm Thành không phải tỷ muội Kim thị mà là Hoàng thượng.”
“Bát gia biết chuyện cũng không nói gì, chỉ bảo ta dành thời gian đến thăm người, xem ra ngài đã đoán trước được chuyện này.”
“Chuyện này vốn chẳng còn quan trọng nữa, người đi trà lạnh, bao nhiêu năm trời được nương nương nuôi dưỡng dạy dỗ bát gia dĩ nhiên không muốn oán trách nàng.”
Mi Cát chần chờ rất lâu vẫn không biết có nên nói hay không nhưng nghĩ lại nếu không nói sau này nhất định sẽ hối hận: “Tứ gia muốn cầu thân ngươi?”
“Tứ gia đâu phải lần đầu muốn cầu thân, mặc kệ nàng, ta không có tâm trí quản mấy chuyện này, bất quá ta có chuyện muốn nhờ ngươi.”
“Chuyện gì?”
“Thời gian ta đổ bệnh tứ gia có đến Khang Ninh phủ gửi rất nhiều lễ vật, ngươi giúp ta sắp xếp gửi trả cho ngài, sức khoẻ không cho phép ta quá mệt nhọc.”
“Ngươi dạo này không khác gì con ma bệnh, được rồi, ta giúp ngươi an bài mọi chuyện.” Mi Cát thuận thế đứng dậy thuận tay chỉ vào chóp mũi Phó Tuyệt Ca đe doạ: “Hảo hảo dưỡng bệnh.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.