Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa

Chương 188: Chương 188




Ba ngày sau Phó Tuyệt Ca nhận được tin Thẩm Ngạn Hoan đã mời được vu sư thực hiện thuật dẫn mộng, thời gian chuẩn bị cần ít nhất bốn đến năm ngày.

Qua lời kể của Thẩm Ngạn Hoan, vu sư năm nay đã hơn chín mươi tuổi, khi còn trẻ một mình rời bỏ nhân gian thị phị nhiễu nhương tìm đến nơi hoang vu vắng vẻ dụng tâm khổ luyện đạo pháp.

Bàn về pháp lực vu sư khắp kinh thành đều không phải đối thủ của hắn, chỉ có điều do tuổi cao sức yếu nên động tác có phần chậm chạp.
Để tìm được lão vu sư Thẩm Ngạn Hoan phải nhập cung tìm Giám Chính đại nhân* hỏi thăm tin tức, nhưng Giám Chính không biết nhiều về pháp thuật tà đạo nên mới giới thiệu cho nàng sư phụ của hắn.

Lão vu sư cũng chính là sư phụ của Giám Chính đại nhân, Thẩm Ngạn Hoan hỏi việc lão vu sư sẵn sàng hồi đáp nhưng để mời được hắn xuống núi phải mất rất nhiều công phu.

Tính khí lão vu sư có chút cổ quái, tên họ cũng không chịu nói, Thẩm Ngạn Hoan dùng đủ cách vẫn không thuyết phục được.

Nhưng qua một đêm không hiểu làm sao hắn lại đột ngột đổi ý theo Thẩm Ngạn Hoan xuất sơn đến vương phủ giúp Phó Tuyệt Ca dệt mộng.

(Quan đứng đầu trong Khâm Thiên Giám)
Năm ngày kết thúc, Phó Tuyệt Ca theo lời Thẩm Ngạn Hoan ra hậu viện chuẩn bị nghi thức dẫn mộng.

Chiều hôm trước A Xán đã an bài mọi thứ đâu vào đấy, giữa đình đặt nhuyễn tháp lót đầy vải lông ấm áp, trái phải là hai chậu than cháy đỏ hừng hực.

Ngoài trời vẫn đang mưa lớn không ngừng, tất cả mành trong đình đều phải thả xuống, nhưng A Xán không yên tâm mà gọi thêm người treo vài bức mành bằng tre cứng cáp đủ sức chắn gió chắn mưa.
Phó Tuyệt Ca bình tĩnh vén váy ngồi xuống nhuyễn tháp, tỉ mỉ đánh giá bóng lưng bận rộn của lão vu sư, trong lòng nảy sinh một trận nghi hoặc.

Tuy nói mộng cảnh có thể ảnh hưởng đến thực tại nhưng một người thần hồn khuyết thiếu như nàng thì được bao nhiêu sức mạnh chứ, nói không chừng chính mình tự tạo nghiệt rồi tự rước hoạ vào thân.
“Lần này bát gia cũng tiến vào mộng cảnh, loại tà thuật này liệu có an toàn không?”
“Nương nương yên tâm, mạt tướng đã thử qua một lần, cơ thể hoàn toàn không xảy ra vấn đề bất thường.”
“Ngài đã thử qua?” Phó Tuyệt Ca nghe xong không khỏi hiếu kì: “Ngài rốt cuộc đã nhìn thấy thứ gì ở trong mộng?”
Gương mặt vạn năm bất biến của Thẩm Ngạn Hoan đột nhiên xuất hiện một vệt đỏ nhưng rất nhanh liền biến mất, hắng giọng ho khẽ hai tiếng rồi xoay người bỏ đi.
A Xán đầu to như cái đấu, thấp người hỏi nhỏ vào tai nàng: “Vậy Thẩm phó tướng đã nhìn thấy cái gì rồi?”

“Chuyện này chỉ có nàng biết nhưng xem biểu tình của nàng hẳn là một giấc mộng đẹp.”
A Xán ý vị thâm trường nở một nụ cười, nhanh chóng đi chuẩn bị những thứ còn lại để bắt đầu nghi thức dẫn mộng.
Bên này vu sư đã bày xong bàn tế lễ và những vật dụng cần thiết, bốn phía giăng kín những sợi dây đỏ treo đầy chuông bạc mục đích là để tách biệt tiểu viện với thế giới bên ngoài.

Mỗi bước đi lập cập không vững, đầu tóc bạc phơ dưới ánh sáng ảm đạm của hoàng hôn có chút quỷ dị, nhìn thế nào cũng không thể tin tưởng vu sư là người đoan chính.
“Trích một chén máu đi.”
A Xán nhận lấy chén rỗng từ tay vu sư, hồ đồ hỏi thêm một câu: “Không phải cần trích bốn chén sao?”
“Chủ tử các ngươi khác biệt, chỉ một chén máu là đủ rồi.”
A Xán cũng không hỏi thêm đem chén máu đến trước mặt Phó Tuyệt Ca, rút trên búi tóc chiếc kim khâu, nàng là vì ngày hôm nay mà chuẩn bị chiếc kim này.

Cẩn thận từng chút một đâm kim khâu vào ngón trỏ của lệnh ái, máu nhỏ rất chậm rất ít, qua rất lâu mới miễn cưỡng đầy đến lưng chén.
Mới lấy một chén máu mà Phó Tuyệt Ca đã cảm thấy đầu choáng mắt hoa, thân thể hư thoát không chút sức lực, chẳng biết Phó Yên Ca lấy đâu ra nhiều máu để hai ngày thực hiện dẫn mộng một lần.
“Nằm xuống, từ từ không cần gấp.”
Nghe theo lời vu sư chậm chạp thả người nằm xuống nhuyễn tháp, Phó Tuyệt Ca căng thẳng nhìn lên trần đình phủ kín bụi bẩn, mười ngón tay vô thức siết lại thành đấm.

Nhận thấy tâm tình lệnh ái không yên, A Xán liền cúi xuống giúp nàng đắp chăn, nhỏ giọng an ủi: “Nô tỳ ở đây canh gác.”
Phó Tuyệt Ca miễn cưỡng buông xuống phòng bị, xoay người điều chỉnh một tư thế thoải mái, an tĩnh nhắm mắt cố gắng thả lỏng cơ thể.
Tính toán thời gian thích hợp vu sư bắt đầu thắp một nén hương, khói bạc vờn bay lên đỉnh đình chớp mắt liền bị gió lạnh thổi tan.

“Vì là lần đầu ngươi thực hiện thuật dẫn mộng nên bần đạo chỉ thắp một nén hương, hết thời gian một nén hương mộng cảnh sẽ tan, phiền ngươi trong mộng hành động chú ý một chút.”
Vừa dứt câu vu sư liền ghim thẳng hương vào lư bạc, tất cả chuông treo trên dây đỏ đồng loạt kêu lên, âm thanh chói tai đến cực điểm lấn át cả tiếng mưa ồn ào ngoài sân.

A Xán và cung nhân hầu hạ trong đình bị tiếng chuông làm cho đau đầu chóng mặt, không hẹn cùng lúc đưa tay bưng chặt hai tai nhưng cũng chẳng có ích gì.

Bất quá Phó Tuyệt Ca lại không nghe thấy âm thanh từ chuông bạc, cơ thể từng chút một trở nên hư thoát tưởng chừng đang bay lên giữa không trung.

Trong mơ màng nghe thấy tiếng nói khản đặc của lão vu sư truyền tới: “Thả lỏng cơ thể, nghĩ đến điều ngươi mong muốn nhất bây giờ.”

Điều nàng mong muốn nhất bây giờ?
Phó Tuyệt Ca toàn thân nhẹ bẫng, đầu óc mông lung vô pháp nghĩ được điều gì, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.

Không bao lâu Phó Tuyệt Ca lại bị tiếng cười nói huyên náo lay tỉnh, gian nan nhấc lên mi mắt nặng trĩu quan sát tình cảnh xung quanh.

Đập vào mắt là mạt hồng thẫm của hỉ cân, cơ thể đung đưa theo nhịp chuyển động nhất định, Phó Tuyệt Ca nhất thời ngây người, nàng lại ngồi trên kiệu hoa?
Sực nhớ đến lời vu sư nói trước khi chìm vào mộng cảnh, nguyên lai điều nàng mong muốn nhất bây giờ là được cùng bát gia bái đường thành thân.

Nháy mắt gò má phủ một tầng ráng hồng rực rỡ, ngượng ngùng cúi đầu nhìn quả táo đỏ trong lòng bàn tay, đời này cũng chỉ mong cùng quân nhất thế bình an*.
(Quả táo = Bình quả: Tân nương cầm táo đỏ ngụ ý sau khi về nhà chồng cả đời bình an vô sự.)
Đi không đến một khắc thời gian đã đến nơi, tiếng cười nói càng lúc càng náo nhiệt, cảm giác được hai bên đường lúc này vây kín người chờ đợi cảnh thành hôn của Triết Thân vương.

Phó Tuyệt Ca trong kiệu hoa căng thẳng siết chặt quả táo, tuy nhiên môi vẫn chưa hề ngừng nở nụ cười, ngày hôm nay nàng đã chờ đợi rất lâu rồi.
Văng vẳng tiếng người nói trước kiệu hoa, là tiếng của nhị gia và lục gia, hai người đều đang ồn ào trêu chọc bát gia nhưng nàng lại nghe không rõ bọn họ nói gì.

Cửa kiệu truyền đến tiếng cộp rất lớn, sau đó mành vải bị vén qua một bên, sau hồng cân mơ hồ nhìn thấy một cánh tay trắng trẻo chìa về phía nàng.

Bản thân chưa kịp phản ứng đã bị tiếng nói của bát gia doạ cho ngây người: “Ngươi biết rõ người nên ở đây là ai đúng không?”
Phó Tuyệt Ca hồ đồ không hiểu chuyện gì đang diễn ra, chần chờ hồi lâu mới cất tiếng hỏi: “Bát lang?”
Đông Phương Tầm Tuyết nhất thời chấn động, vừa rồi rõ ràng là tiếng của tiểu ngốc, thân thể vốn đang tràn ngập phòng bị tức thì bị giọng nói nhu nhuyễn kia hoà hoãn trở lại.

Cánh tay rút trở về thay vào đó bản thân trực tiếp chồm người vào trong kiệu, lưu loát nhấc lên hỉ cân của tân nương tử.
Người bên ngoài đồng loạt bị doạ sợ, bát gia sao lại vào kiệu hoa rồi!?
Mặc kệ ánh mắt săm soi bên ngoài, Đông Phương Tầm Tuyết chỉ muốn xác định người ngồi trong kiệu hoa gả cho nàng là ai.

Hỉ cân nhấc lên một đoạn để lộ hoa dung diễm lệ như ngọc, đào hoa nhãn linh động không gợn sóng, môi mỏng hơi mím chặt cố nén tiếng cười trong cổ họng.

“Là nàng?”
Đông Phương Tầm Tuyết kích động bước hẳn vào kiệu hoa, bàn tay có chút run rẩy áp vào gò má bầu bĩnh của nàng ra sức v.uốt ve, là người thật không phải mộng!
“Bát lang ngài sao lại…” Nói một nửa, Phó Tuyệt Ca thẹn thùng đẩy cánh tay của Đông Phương Tầm Tuyết: “Còn chưa bái đường ngài đã tháo hỉ cân xuống rồi.”
Lập tức nhận ra bản thân có bao nhiêu thất thố, đến lực Đông Phương Tầm Tuyết xấu hổ nói không nên lời, chỉ hận bản thân kích động khiến tiểu ngốc không vui.
Vừa đúng lúc A Xán vén mành nhìn thử tình hình bên trong, phát giác hỉ cân của lệnh ái bị bát gia vén lên rồi lập tức hét toáng lên: “Bát gia ngài không được làm như vậy! Lệnh ái còn chưa cùng ngài bái đường, muốn tháo hỉ cân phải đợi đến lúc động phòng a!!”
Hai vị tân nhân bên trong đồng loạt xấu hổ cúi đầu nhưng Đông Phương Tầm Tuyết rất nhanh đã hồi phục tinh thần, vươn tay giúp Phó Tuyệt Ca đội lại hỉ cân, bản thân cũng vội vã bước xuống kiệu hoa.
Bên tai là tiếng môi nhân càm ràm không dứt, lần nữa xốc lại tinh thần đưa tay vào kiệu hoa dìu Phó Tuyệt Ca bước xuống.

Phó Tuyệt Ca hoan hỉ trèo lên lưng bát gia, áp má vào tấm lưng không tính là rộng lớn nhưng phi thường ấm áp, thoải mái hít một hơi hương trầm quen thuộc.

Cùng ngài trưởng thành, cùng ngài già đi.
Đông Phương Tầm Tuyết phấn khởi vượt qua đại môn, bước qua cửa Phó Tuyệt Ca liền trở thành người của nàng, đời này kiếp này vĩnh bất ly khai.
Đời người dài đẵng đằng chẳng qua là để đợi một người cùng đồng hành.
“Ta đã gặp một cơn ác mộng rất kh.ủng bố, nhìn thấy nàng và tứ hoàng tỷ bái đường thành thân còn ta thì bị bức phải thú Phó Yên Ca.

Nhưng may mắn tất cả đều là mộng, chúng ta cuối cùng cũng có thể ở bên nhau rồi.”
Từng lời bát gia thỏ thẻ bên tai như viên định tâm đan trấn an tinh thần hỗn loạn của nàng, chỉ cần trong lòng bát gia không quên, nàng vĩnh viễn là người mà ngài yêu thương nhất.

Không cầu vinh hoa phú quý, không cầu hầu tước vinh hiển, chỉ cần phu thê nhất thể đồng tâm, đời này dài ngắn chẳng còn quan trọng nữa.
“Sẽ không.” Phó Tuyệt Ca thu ngắn vòng tay, dịu dàng dựa vào lưng phu quân thì thầm: “Thiếp thân không bao giờ buông tay ngài, không bao giờ.”
Trên gương mặt thiếu niên tràn ngập ý cười mãn nguyện, bước chân cố gắng tăng nhanh thêm chút nữa, mau chóng cùng cô nương mình thích bái đường thành thân trở thành phu thê.

Tiếng cười nói chúc tụng vang lên không ngớt, tài tử phối giai nhân, khó mà tìm được một đôi đẹp hơn thế.

Phó Tuyệt Ca không còn tâm trí quản đây là thực hay mộng, nàng chỉ biết nàng sắp trở thành thê tử của bát gia, cùng ngài lập từ đường, cùng ngài nắm tay nhau vượt qua phong ba bão tố.

Kì thực con người chung quy rất đơn giản, khát vọng duy nhất là vươn tới đích đến của hạnh phúc dù là bao trở ngại chông gai đi nữa cũng vô pháp ngăn cản.
Nhân sinh như mộng, hà tất truy cứu đến tận cùng?
Đến trước đại môn Đông Phương Tầm Tuyết mới chịu thả Phó Tuyệt Ca xuống, cùng nàng nắm lấy hai đầu cầu hoa từng bước tiến vào chính điện chuẩn bị cử hành hôn lễ.

Môi nhân đã vào vị trí, tân nhân đã đứng trước mặt, chẳng qua chỉ là vài nghi thức thực tế hai người trên danh nghĩa sớm đã là phu thê.


Phó Tuyệt Ca đứng đối diện bát gia có chút căng thẳng, môi khẽ mím tạo thành một đường cong, trống ngực dồn dập nhắc nhở nàng có bao nhiêu khẩn trương trước ngày quan trọng nhất nhân sinh.
Đông Phương Tầm Tuyết phát giác bàn tay cầm đầu cầu hoa của Phó Tuyệt Ca không ngừng run lên, nhân lúc không ai để lý đã chồm qua nắm lấy bàn tay nàng vuốt ve hai cái rồi nhanh chóng thu trở về.

Bị hành động lém lỉnh này của bát gia chọc người, nàng nhất thời quên luôn căng thẳng, xấu hổ cách hỉ cân liếc đối phương một cái.
“Tân nhân vào vị trí!”
Hai người đứng vào vị trí cung nữ hướng dẫn, ngón tay ghì chặt hai đầu cầu hoa, đời này vô cầu vô hối.
Môi nhân hoan hỉ lớn tiếng hô vang: “Nhất bái thiên địa!”
Hai người cùng lúc hướng mặt ra cửa chấp tay bái thiên địa, tiếng cười nói càng ngày càng lớn, pháo nổ ồn ã đinh tai nhức óc.

Đúng lúc này từ đâu xuất hiện một tân lang nhân hớt ha hớt hải chạy đến nắm lấy cổ tay Phó Tuyệt Ca, đại điện nhất thời rơi vào xôn xao tranh luận không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
“Tuyệt Ca sao nàng lại ở đây? Nàng không phải nên đến phủ của ta sao? Bọn hạ nhân đã dẫn nhầm kiệu hoa đến Triết Thân vương phủ rồi!?”
Phó Tuyệt Ca chưa kịp phản ứng thì bàn tay đang nắm cổ tay nàng đã bị một bàn tay khác hất văng, bản thân cũng bị kéo ra sau lưng bát gia đối diện với tấm lưng vững chãi quen thuộc ấy.

Khoảng cách gần như vậy mới cảm giác được bát gia có bao nhiêu giận dữ, xem ra cơn ác mộng lần trước đã dọa ngài sợ hãi không nhẹ.
“Tứ hoàng tỷ có thể ngừng làm phiền nương tử của ta có được không? Nàng hiện tại đã là người có gia thất ngươi không cần mặt mũi nhưng nàng cần, là người đừng suốt ngày chỉ biết cắn chặt người khác không buông.

Nể tình ngươi là hoàng tỷ nên ta không muốn tính toán thêm, nếu để ta biết ngươi còn ý định làm phiền nàng thì ngươi cũng đừng mong sống yên ở kinh thành!”
Đông Phương Tầm Tuyết căn bản không cho Đông Phương Tầm Liên kịp nói một lời nào, gương mặt tú mỹ nháy mắt cắt không còn giọt máu, nghi hoặc nhìn sang Phó Tuyệt Ca vẫn giữ yên lặng bên cạnh.
“Không thể nào, không thể nào! Rõ ràng Tuyệt Ca là nương tử của ta sao có thể gả cho ngươi được chứ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Đông Phương Tầm Liên không hiểu, đây vốn là mộng cảnh của nàng sao mọi thứ lại không diễn ra theo đúng dự tính ban đầu? Còn Đông Phương Tầm Tuyết sao lại ở đây, đây rốt cuộc là thực tại hay là mộng cảnh?!”
Nuốt khan một ngụm nước bọt bình ổn tâm tình, Đông Phương Tầm Liên sực nhớ đến một chuyện, nếu là mộng cảnh Phó Tuyệt Ca tâm tư chỉ nằm ở chỗ nàng còn ngược lại chính là thực tại.

Tình cảnh này có vẻ giống mộng cảnh hơn, ở thực tại lão bát đang ở Cao Ly sao có thể về Đại Minh thành thân với Phó Tuyệt Ca chứ.
Nghĩ là làm, Đông Phương Tầm Liên khàn giọng dò hỏi đến Phó Tuyệt Ca: “Tuyệt Ca nàng nhìn ta, ta là quan gia của nàng đây, chúng ta hôm nay là ngày bái đường thành thân, nàng có phải bị bức ép đến đây hay không?”
Phó Tuyệt Ca sau hỉ cân mỉa mai cười một tiếng: “Tứ gia ngài hồ đồ cũng đừng nghĩ mọi người đều hồ đồ giống ngài a, hôm nay rõ ràng là ngày thiếp thân và bát lang thành thân liên quan gì đến ngài mà lại tạo hiểu lầm lớn như vậy?”
“Tuyệt Ca nàng có biết bản thân đang nói gì không hả?” Đông Phương Tầm Liên rống lên một tiếng, xung quanh tản mát nồng đậm chiến đấu tin tức tố: “Đừng lừa ta, đây nhất định là mộng cảnh, nàng căn bản không thể cùng lão bát thành thân!”
“Ngài hồ đồ thật rồi.” Phó Tuyệt Ca bước đến gần Đông Phương Tầm Tuyết, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đối phương: “Quan gia ngài xem tứ gia cố ý chia rẽ phu thê chúng ta, rõ ràng chúng ta đang bái đường thành thân ngài ấy lại nói là không thể.”
Chân mày nhất thời nhíu chặt tạo thành một đường thẳng, Đông Phương Tầm Tuyết thần tình lạnh nhạt mở miệng: “Tứ hoàng tỷ rốt cuộc muốn làm gì? Ta đại sự ở Cao Ly hoàn tất, khẩn xin phụ hoàng ban hôn cho ta với tiểu ngốc, bọn ta là đường đường chính chính trở thành phu phụ liên quan gì đến ngươi mà không thể thành thân?”
“K-Không thể nào...!không thể nào như thế được...”
Đông Phương Tầm Liên kinh hoàng lùi về sau hai bước, cảm giác hoàn toàn bế tắc, rốt cuộc đây mới là thực tại không phải mộng cảnh?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.