Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa

Chương 39



Bưng nước rửa mặt trở về vẫn chưa thấy Mi Cát đâu, Phó Tuyệt Ca nghi hoặc nhìn trước nhìn sau, ngoại trừ bát gia và nàng thì không còn ai ở đây. Có vẻ như đợi đã lâu, bát gia nhanh nhẹn rửa mặt súc miệng, hoàn toàn không quan tâm Mi Cát có bên cạnh hay không.

“Bát gia, Mi Cát tỷ tỷ đi đâu rồi?”

“Ta không thấy nàng hẳn là đã đi chuẩn bị thiện.”

Phó Tuyệt Ca cũng không hỏi đến nữa, đợi bát gia rửa mặt xong thì bưng chậu nước ra ngoài. Vừa vặn trước sân xuất hiện hai cung nữ quét dọn nước đọng đang nho nhỏ bàn luận với nhau.

“Ngươi nói tứ gia sáng sớm cho gọi Mi Cát là có chuyện gì nha? Không phải hai người bọn họ có gì khó nói chứ?”

“Làm sao có thể, ta dù là cùng nghi cũng nhìn không được nữ hán tử như Mi Cát làm sao tứ gia có thể để ý đến nàng.”

“Nói cũng đúng nhưng mà rốt cuộc phát sinh chuyện gì liễu?”

“Các vị tỷ tỷ.”

Nhanh chân bước xuống bậc thang đến trước mặt hai người, Phó Tuyệt Ca cong mắt cười lương thiện: “Ta đang tìm Mi Cát tỷ tỷ, sáng giờ không thấy nàng ở đâu, không biết nàng có đến thiện phòng chuẩn bị tảo thiện cho bát gia chưa.”

“Mi Cát vẫn chưa trở về, sáng nay đã bị người của Hiệt Phương Điện gọi đi rồi.”

Ngốc nghếch hỏi thêm một câu: “Hiệt Phương Điện là ở đâu vậy?”

“Ây, cả Hiệt Phương Điện ngươi cũng không biết sao?” Đại cung nữ ngồi xổm xuống xoa hai má bánh bao phúng phính của nàng: “Đó là nơi mà hoàng tước và thạc quân được ma ma giáo dưỡng, tuy không bằng hoàng tước thạc quân do thân mẫu đích thân nuôi nhưng vẫn uy phong cao quý.”

“Vậy tại sao Hiệt Phương Điện lại gọi Mi Cát tỷ tỷ đi?”

“Bọn ta cũng đang suy nghĩ đây, bất quá ý tứ tứ gia bọn ta không dám đoán mò. Bây giờ Mi Cát không ở đây ngươi thay nàng gọi thiện đi, nhớ chú ý những món bát gia không thích ăn.”

Phó Tuyệt Ca vô hại cười một cái: “Ta biết rồi, đa tạ nhị vị tỷ tỷ.”

Ngoan ngoãn liền bưng chậu nước rời đi, vừa xoay lưng lại tiếu ý trên mặt liền biến mất. Mi Cát vốn là cung nữ thân tín của bát gia đột nhiên tứ nhân tra triệu gọi nàng nhất định không có ý tốt, hẳn là muốn thông qua đối phương tìm kiếm chút tin tức.

Nhưng rốt cuộc tứ nhân tra muốn biết cái gì?

Hiện tại bát gia chỉ là nho nhỏ hài tử không có sức chiến đấu, nếu có cũng chỉ ở trong khảo thí tranh chấp đệ nhất đệ nhị. Tứ nhân tra ưu thế tuổi tác chiếm không ít tiên cơ, không nhất thiết phải tìm kiếm thông tin hại bát gia sơ suất khảo thí.

Mải mê suy nghĩ đến thiện phòng lúc nào cũng không hay, hướng lão trù nương sơ sài gọi vài món bát gia thường dùng rồi bưng trở về phòng. Đúng lúc Mi Cát cũng trở về, hai người bốn mắt nhìn nhau chưa tới một phân thời gian thì đột nhiên Mi Cát xoay người bỏ đi.

Phát sinh quỷ gì rồi?

Mi Cát đẩy mạnh cửa bước vào phòng, hướng bát gia cung kính bái một bái: “Phía Dực Khôn Cung xảy ra chuyện Quý phi nương nương đã đi đến đó rồi.”

“Chuyện gì?” Đông Phương Tầm Tuyết đem quyển sách đọc dở đặt xuống bàn, nghiêm nghị hỏi lại kĩ càng: “Quý phi nương nương không thích xem náo nhiệt chỗ Hoàng hậu nương nương sao đột ngột lại đến đó?”

“Hoàng hậu nương nương…”

Nói đến đây thần sắc Mi Cát biến thành khẩn trương: “Hoàng hậu nương nương trúng độc, có người nói rằng thấy cung nữ của Quý phi nương nương lai vãng.”

Đông Phương Tầm Tuyết kinh hãi đứng bật dậy, không kịp nghĩ ngợi đã xoay người chạy đến Dực Khôn Cung. Mi Cát và Phó Tuyệt Ca tất nhiên không thể lưu lại, nhanh chóng đuổi theo phía sau. Suốt đường đi Phó Tuyệt Ca đôi lần trộm nhìn sắc mặt Mi Cát, vẫn nghĩ không thông suốt, rốt cuộc chuyện Hoàng hậu nương nương và Hiệt Phương Điện gọi người có liên quan đến nhau không?

Ngoài Dực Khôn Cung rất đông người vây xem, quý nhân trong cung nhất tề quỳ trước sân riêng Thường Quý phi bị triệu gọi vào nội điện nói chuyện.

Mắt thấy bát gia muốn xông vào, lão công công lập tức đưa tay ngăn trở: “Bát gia đừng hồ đồ, Hoàng thượng đang ở bên trong nói chuyện với nương nương.”

“Nhưng…”

Phó Tuyệt Ca vươn tay nắm lấy cổ tay bát gia: “Đừng, chuyện chưa giải quyết đừng khiến Quý phi nương nương thêm phiền muộn.”

Hàng mi dài ảm đạm rũ xuống, Đông Phương Tầm Tuyết siết chặt nắm tay, đành đứng bên ngoài cùng chờ với các quý nhân. Trong lúc này Phó Tuyệt Ca đi xung quanh tìm một cung nữ bề ngoài hiền lành dễ nói chuyện.

“Tỷ tỷ.”

Tiểu cung nữ cúi đầu nhìn nàng: “Đừng ồn ào, Hoàng thượng đang tức giận kẻo trách phạt chúng ta.”

“Ta là người của Quý phi cung, ngươi nói cho ta biết chút chuyện để an ủi bát gia được không?”

Nương theo ánh mắt của Phó Tuyệt Ca nhìn thấy bát gia đang suy sụp đứng trước đại môn, thân ảnh nho nhỏ yếu đuối khiến người ta xót thương.

“Ta là cung nữ hầu hạ trong Dưỡng Tâm Điện nên cũng không nắm rõ tình hình, nhưng nghe tiểu công công nói Hoàng hậu nương nương sáng nay dùng xong tảo thiện thì đau đớn quằn quại. Sau đó cung nữ trong Dực Khôn Cung báo Thái y kiểm tra mới phát hiện trúng độc, còn có người nói sáng sớm thấy cung nữ bên cạnh Thường Quý phi lai vãng xung quanh.”

“Ngươi có biết là trúng độc gì không?”

“Là đoạn trường thảo.”

Sắc mặt Phó Tuyệt Ca nháy mặt trắng bệch, dùng phải đoạn trường thảo khả năng sống sót là rất thấp. Đưa mắt nhìn tẩm cung yên tĩnh, lần này Thường Quý phi khó mà thoát tội.

Còn chưa kịp nghĩ cách ứng phó thì bên trong truyền đến tiếng khóc tê tâm liệt phế: “Hoàng hậu nương nương! Hoàng hậu nương nương!!”

Loáng thoáng nghe thấy tiếng Đông Phương Tầm Liên thê thiết gào lên, trong lòng Phó Tuyệt Ca rét lạnh, nàng nhớ rõ kiếp trước Hoàng hậu nương nương vẫn sống rất tốt.

Kiếp này sao có thể đùng một cái liền băng thệ!?

Tất cả cung nữ quý nhân đều dập đầu than khóc, nháy mắt Dực Khôn Cung bao trùm không khí ảm đạm thê lương.

Chưa được bao lâu ngoài sân xuất hiện hai vị công công tay cầm một dây hoa hoàng sắc thấp thoáng vài đóa lục nhạt. Hai người lưu loát tiến vào nội cung, bên trong liền vang lên tiếng tranh cãi dữ dội chốc sau Thường Quý phi bị ma ma lôi ra ngoài.

“Hoàng thượng! Không phải thần thiếp! Thật sự không phải thần thiếp!!”

“Ngươi không làm thì ai làm? Đoạn trường thảo tìm thấy trong vườn của ngươi không phải một mà là rất nhiều, ngươi còn lời gì để nói?”

“Thần thiếp thật sự không có ám hại Hoàng hậu nương nương!” Lớp trang dung trên mặt bị nước mắt rửa trôi lem luốt, cuống cuồng dùng đầu gối di chuyển đến chỗ hoàng đế: “Hoàng thượng, thần thiếp tuy không hoà thuận với Hoàng hậu nương nương nhưng chưa từng nghĩ sẽ hãm hại nàng a!!”

“Nương nương!” Đông Phương Tầm Tuyết vội đỡ hai vai Quý phi khẩn khoản hướng hoàng đế cầu xin: “Phụ hoàng anh minh, mặc dù Quý phi nương nương và Hoàng hậu nương nương thường có mâu thuẫn nhưng ai ai cũng biết nương nương không bao giờ đến Dực Khôn Cung quấy rầy. Cầu phụ hoàng suy xét trả cho nương nương công đạo.”

“Công đạo cái rắm!”

Đông Phương Tầm Liên hai mắt long lên sòng sọc từ trong nội cung lao ra đánh ngã Đông Phương Tầm Tuyết: “Đều là ngươi! Mẫu phi của ngươi hại chết mẫu hậu của ta!!”

Công công vội vã chạy đến tách hai vị hoàng tước ra, bầu không khí ngoại trừ tiếng khóc lóc còn có tiếng la hét chửi rủa.

Đông Phương Tầm Tuyết nén nhịn đau đớn theo Quý phi khấu đầu: “Phụ hoàng, nhất định trong chuyện này còn có uẩn khúc! Cầu ngài cho nhi thần thêm thời gian điều tra rõ nguồn cơn sự việc.”

“Thần thiếp không có! Tứ lang ngài phải tin thần thiếp!!”

Mỹ nhân khóc như lê hoa đái vũ có thể khiến bất cứ ai động lòng nhưng lão hoàng đế sớm đã cạn tình cạn nghĩa với nàng, không chút do dự phất tay cho ma ma lôi xuống.

“Khoan đã!”

Phó Tuyệt Ca lấy hết dũng khí chạy lên khấu đầu: “Hoàng thượng, đó không phải đoạn trường thảo mà là kim đồng!”

“Tiểu ngốc?”

Đông Phương Tầm Liên vẫn chưa thôi nỗi đau mất thân mẫu, hai mắt đỏ hoen ẩm ướt, hướng nha đầu nho nhỏ đang quỳ trước ngự tiền nhắc nhở: “Phó thị đừng càn rỡ, dù cho Quý phi có phải chịu tội cũng không ảnh hưởng đến Công tước phủ.”

Ngay cả Đông Phương Tầm Tuyết cũng phải lo sợ khuyên ngăn: “Tiểu ngốc đừng, mau chóng hồi cung đi.”

Đáng tiếc toàn bộ Phó Tuyệt Ca đều nghe không lọt tai, trán thuỷ chung áp lên mu bàn tay dõng dạc mở miệng: “Nô tỳ hèn kém nhưng từng hồi hương cùng thân nương mà có dịp nhìn thấy đoạn trường thảo. Vốn đoạn trường thảo thân xanh lục hoa vàng tươi mang theo kịch độc nhưng kim đồng thì khác biệt. Bản thân kim đồng lá xanh bóng, hoa mọc thành chùm, nhị nhô ở giữa có màu nâu đỏ. Nô tỳ to gan khẳng định dây hoa mà công công tìm được ở chỗ nương nương là kim đồng không phải đoạn trường thảo!”

Lão hoàng đế bệ vệ từ trên nhìn xuống tiểu cung nữ, lạnh lẽo mở miệng: “Theo trẫm biết hình dáng kim đồng và đoạn trường thảo tuy giống nhau đều là dạng dây hoa nhưng không thể tất cả mọi người đều nhìn nhầm được!”

“Khởi bẩm Hoàng thượng, kim đồng và đoạn trường thảo vốn cùng loại dây leo thân xanh, màu sắc của hoa đồng là màu vàng. Nếu đặt chung một chỗ dựa vào những điểm khác biệt ở lá và nhị thì có thể dễ dàng phân biệt nhưng nếu nhìn lướt qua mọi người đều dễ nhầm lẫn kim đồng và đoạn trường thảo.”

“Ngươi xác định?”

Phó Tuyệt Ca siết chặt nắm tay, kiên định mở miệng: “Nô tỳ họ Phó tên Tuyệt Ca, là lệnh ái Khang Ninh Công tước phủ, nếu nói lời sai phạm xin chịu mọi hình phạt.”

“Hảo, trẫm sẽ cho người kiểm tra lần nữa, nếu đó thật sự là đoạn trường thảo thì đừng trách trẫm đem toàn gia ngươi xử tử.”

Thái y nhận mệnh nhanh chóng nhặt một dây hoa lên kiểm tra, ngửi trái ngửi phải rồi ngắt lá xem xét. Chốc sau liền di chuyển đến trước ngự tiền cung kính dập đầu.

“Khởi bẩm Hoàng thượng, thật sự là kim đồng.”

Thường Quý phi thoát nạn trong gang tấc, suy sụp ngã xuống đất may mắn bên cạnh có bát gia kịp thời đỡ lấy.

Đông Phương Tầm Liên giận dữ rống một tiếng: “Nhưng có người thấy cung nữ của Quý phi đến chỗ mẫu hậu, nhất định là ả ta hại chết mẫu hậu!!”

“Tứ gia lãnh tĩnh, nô tỳ còn lời muốn nói.” Phó Tuyệt Ca ngẩng đầu lên, dõng dạc thốt ra từng chữ như chém sắt: “Ngài thử nghĩ nếu đúng là nương nương ra tay sao lại để thân tín bên người lai vãng xung quanh hiện trường còn để người khác bắt gặp? Bản thân nương nương không hay đến Dực Khôn Cung, mà cung nữ kia lại dễ dàng trà trộn cho đoạn trường thảo vào cơm có phải rất kì quái?”

“Ngươi muốn nói có người vu oan giá hoạ?”

“Nô tỳ lớn gan tiếp tục phỏng đoán.”

Công công bưng tọa ỷ cho hoàng đế rồi cẩn dực lui xuống.

Hoàng đế thản nhiên an toạ, hai chân mày khẽ nhướn, tỉ mỉ đánh giá tiểu nha đầu trước mặt. Thoạt nhìn chỉ mới bốn năm tuổi nhưng thông minh cơ trí còn dám liều mình bảo vệ chủ tử, tương lai nhất định là một nô bộc tận trung tận đạo.

“Cho ngươi nói.”

Phó Tuyệt Ca hít một hơi thật sâu hòa hoãn tâm tình: “Nhất định là ngoại tộc quý nhân gây ra chuyện này, vì chính cố quốc của nàng không có hai loại thảo dược này!”

“Ngoại tộc?” Thường Quý phi giống như bị điểm huyệt lớn tiếng kêu gào: “Là Cao Ly! Phải! Ở Cao Ly không có đoạn trường thảo và kim đồng, nhất định là Kim Sung nghi cố tình ám hại thần thiếp!”

Nháy mặt sắc mặt hoàng đế trở nên khó coi, hướng Phó Tuyệt Ca nhướn mày: “Ngươi có biết vu oan cho quý nhân là tội gì hay không?”

“Nô tỳ chính vì biết rõ nên mới không dám hàm hồ, lời nô tỳ nói đều có căn cứ, thỉnh mong Hoàng thượng tam tư suy xét. Ngoài ra nô tỳ không muốn Hoàng hậu nương nương cứ như vậy oan uổng thụ hại, nể tình phu thê nhiều năm khẩn xin Hoàng thượng làm chủ cho Hoàng hậu nương nương!”

Ngay cả Đông Phương Tầm Liên cũng quỳ xuống dập đầu: “Phụ hoàng, xin trả cho mẫu hậu một cái công đạo!!”

Chuyện nháo lớn thành như vậy hoàng đế không thể nhắm mắt làm ngơ, liếc mắt nhìn công công thân tín hắn lập tức hiểu ý xoay người rời đi.

“Điều tra chân tướng cho Hoàng hậu một câu trả lời.”

“Hoàng thượng thánh minh.”



“Nương nương thỉnh dùng trà.”

Thường Quý phi vẫn còn hoảng sợ, tay vịn ngực cố gắng điều chỉnh nhịp thở, tiện tay tiếp nhận chén trà một ngụm quán sạch. Cung nữ nhanh nhẹn quạt vào thau băng tạo gió, vài người khác chạy vội đi chuẩn bị tảo thiện.

Đông Phương Tầm Tuyết hiếu thuận tiếp nhận quạt lụa giúp mẫu hậu quạt mát: “Không sao rồi, nương nương đừng sợ, phụ hoàng nhất định điều tra ngọn nguồn sự việc.”

“Bản cung còn có thể không sợ sao? Ngươi biết lúc đó đáng sợ cỡ nào hay không hả? Suýt chút nữa bản cung đã bị đưa ra ngoài hành quyết, toàn gia đều sẽ bị tru di còn có thể không sợ!?”

“Mọi chuyện đều đã qua rồi, phụ hoàng sẽ không bắt tội chúng ta.”

“Nói đi cũng phải nói lại, nhờ nha đầu Phó thị kia kịp thời phát hiện dây hoa là kim đồng bằng không bản cung phải thế mạng cho tiện tì Cao Ly rồi!”

Cung nữ thiếp thân bên cạnh tiếp tục châm một chén trà: “Nương nương nói phải, nha đầu kia thoạt nhìn rất ngốc nhưng đến lúc cần vẫn có thể làm nên chuyện.”

Đông Phương Tầm Tuyết nhịn không được vui vẻ híp mắt cười, may mắn lúc đó có tiểu ngốc nếu không dưới tình huống nàng thật sự chẳng biết phải ứng phó thế nào. Kết cục bi thảm có thể là soát nhà đem trên dưới mẫu tộc của nương nương lôi ra pháp trường, cả nàng cũng mất tư cách hoàng tước.

“Ngươi gọi nàng vào đây.”

Cung nữ vâng dạ lĩnh mệnh ra ngoài triệu gọi Phó Tuyệt Ca, rất nhanh hai người liền quay trở lại. Phó Tuyệt Ca cung kính quỳ trước mặt Quý phi nương nương hành lễ, nghiêm chỉnh không dám ngẩng đầu.

“Nô tỳ Phó Tuyệt Ca khấu kiến nương nương.”

“Miễn lễ.”

Thường Quý phi gác tay lên bàn, đánh giá một lượt nha đầu Phó thị, đúng là thuận mắt hơn lần đầu gặp. Trải qua chuyện vừa rồi Thường Quý phi đối với nhi nữ tứ phòng này không còn quá gay gắt, ít nhất nha đầu cũng đã cứu nàng và mẫu tộc một mạng. Nếu so sánh với hài tử cùng tuổi thì Phó thị thật không tầm thường, không chỉ nắm rõ khác biệt của đoạn trường thảo và kim đồng mà còn hiểu biết quốc thổ Cao Ly.

“Nhờ cơ trí của ngươi phát hiện dây hoa là kim đồng giúp bản cung thoát khỏi tội danh mưu hại Hoàng hậu, ngươi nói muốn bản cung ban thưởng cái gì?”

Tâm tư khẽ động, Phó Tuyệt Ca hiểu rõ nếu nàng đòi hỏi quá nhiều sẽ khiến Quý phi nghĩ nàng là hài tử tham mê vật chất, nhưng nếu quá ít thì thành ra xem thường chủ tử nhất cung. Loại người đa nghi như Quý phi nhất định sẽ cho rằng nàng tiếp cận bát gia có âm mưu.

Cung nữ hầu thiện lần lượt mang tảo thiện đặt lên bàn, thức ăn so với bình thường đã nguội đi một chút.

Ánh mắt chuyển đến thức ăn trên bàn, Phó Tuyệt Ca vui mừng chỉ vào dĩa hoa quế cao: “Nương nương, nô tỳ chưa từng ăn qua cái đó, muốn được nương nương ban thưởng.”

Thường Quý phi dời mắt nhìn dĩa hoa quế cao rồi nhìn Phó Tuyệt Ca: “Xác định? Ngươi không muốn thứ khác?”

“Nô tỳ muốn biết mùi vị của cái đó.”

“Quả nhiên là hài tử.” Thường Quý phi buông lỏng cảnh giác cầm dĩa hoa quế cao đặt vào tay Phó Tuyệt Ca: “Ban thưởng cho ngươi, quay về hầu hạ bát gia dùng thiện rồi đọc sách đi.”

“Tuân mệnh.”

Phó Tuyệt Ca ôm dĩa cao quế hoa rồi cùng bát gia rời khỏi nội sảnh, cung nữ đợi các nàng đi rồi mới nhẹ nhàng khép cửa lại.

“Nương nương hoài nghi Phó thị sao?”

“Một hài tử bốn năm tuổi sao có thể hiểu biết nhiều như vậy, hoặc là có mưu đồ xấu xa hoặc là bộc phát thông minh.” Thường Quý phi ung dung nhấp một ngụm trà, hơi hơi nheo mắt nói: “Nhưng ngươi cũng thấy nha đầu này không cưỡng lại được cao điểm tức là còn tâm tính hài tử, âu cũng chỉ là bộc phát thông minh không đáng ngại.”

“Nương nương anh minh.”

“Một cái nha đầu thông minh ở cạnh bát gia cũng tốt, xảy ra chuyện gì cũng có thêm một cái đầu giúp nàng nghĩ đối sách.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.